Có Phải Tôi Chiều Quá Nên Em Hư - Chương 18
Chờ đợi một người là cảm giác thế nào nhỉ ? Chính là ngày đêm nhớ nhung, mong ngóng. Hy vọng người kia cũng sẽ nhớ đến mình, hy vọng rằng vào một thời gian gần. Bọn họ sẽ tìm gặp lại nhau.
Chẳng ai khi yêu mà không chờ đợi, Tử Hoàng cũng vậy. Mặc dù cậu chỉ là một đứa nhóc còn chưa trải sự đời, nhưng tình yêu là gì. Làm sao mà cậu không hiểu rõ chứ.
Yêu một người lớn tuổi hơn chính là sự cấm cản, là vấp phải những ý kiến trái chiều. Nhưng nó cũng là một niềm hào đối với cậu.
Cậu chờ đợi Dương Thanh hết ngày này sang ngày khác. Chờ anh khiến cậu trưởng thành hơn, ngày ngày đều như vậy. Góc cửa số vẫn có bóng dáng của một cậu nhóc nét mặt thanh tú ngồi đấy? Cậu đang chờ đợi ai? Chờ đợi điều gì? Có lẽ chính cậu là người hiểu rõ nhất.
Hôm nay cũng vậy, cậu ngồi bên khung cửa sổ, nhìn ngắm về phía bầu trời rộng lớn. Bỗng… Một cuộc gọi đến, là số lạ.
Tử Hoàng nhìn chăm chăm vào nó, mãi một lúc sau mới bắt máy.
” Xin chào, cháu là Tử Hoàng ”
Âm thanh trầm thấp của đầu dây bên kia vang lên.
” Nhóc con, em còn nhớ tôi không ?”
Cái giọng nói này đánh chết cậu cũng nhận ra. Tử Hoàng vội trả lời.
” Thanh…là chú, là chú có phải không?”
Dương Thanh không có trả lời câu hỏi của cậu. Chỉ nhẹ cười qua điện thoại rồi nói.
” Bảo bối, xuống trước cửa nhà em đi. Tôi muốn ôm em”
Chỉ chờ có câu nói, Tử Hoàng chạy nhanh xuống nhà. Bỏ mặc cha mẹ đang ngồi phòng khách, vội vã mở cửa tiến ra ngoài.
Người cậu nhớ nhung bây lâu nay đã xuất hiện, anh vẫn ở đây…vẫn nở nụ cười với cậu. Mặc dù anh có ốm hơn một chút nhưng vẫn đẹp trai đến rạng ngời.
Tử Hoàng bật khóc nhào đến ôm anh, miệng không ngừng kêu.
” Thanh…tôi ghét chú! Tại sao lại bỏ đi hả? Có biết tôi nhớ chú lắm không”
Hơi ấm của nhóc con quay trở lại. Dương Thanh nhẹ thở một hơi đáp.
” Thật xin lỗi em, ngoan….tôi về rồi”
Tử Hoàng mau nín khóc. Vừa định nói gì đó thì mẹ cậu đã đẩy cửa bước ra, nét mặt bà nghiêm túc nói.
” Có chuyện gì thì vào nhà, đừng có mà đứng đây”
Hoa Hoa sau khi nói xong liền xoay người bước vào nhà. Dương Thanh cùng Tử Hoàng cũng biết chuyện tiếp theo mình sẽ đối mặt là gì, cho nên cả hai cũng không cảm thấy run sợ gì. Bởi vì bọn họ biết, chỉ cần có đối phương ở bên cạnh, mọi giông tố dù có lớn hơn nữa cũng sẽ dễ dàng vượt qua…huống hồ gì là bậc phụ huynh.
Tử Hoàng nắm tay Dương Thanh đi vào nhà, lúc hai người chỉ mới vừa đi được vài bước, cậu liền quay đầu sang hướng anh nói.
– Lần này để tôi bảo vệ chú, tôi…. Tôi trưởng thành rồi, tôi sẽ tự bày tỏ lòng mình cho cha mẹ biết.
Dương Thanh nhìn bàn tay nhỏ trắng mềm mình đã từng nắm từ năm nhóc con này còn ba tuổi cho đến bây giờ,trong lòng vừa hoài niệm lại vừa ấm áp. Nhẹ xoa đầu cậu, anh đáp
– Được… Tất cả đều nghe theo em.
Hoa Hoa cùng chồng mình là Tử Phiên bộ dáng nghiêm chỉnh ngồi phòng khách, nhìn cả hai vừa bước vào. Ba ba Tử Hoàng lập tức nói.
– Đã vào nhà còn không biết chào hỏi ?
Tử Hoàng tưởng đâu cha mình đang nhắc khéo Dương Thanh, cho nên vội vàng huých vai anh ra hiệu. Nào ngờ anh cũng biết tôn ti trật tự, cho nên nhanh chóng chào hỏi.
– Chào bác trai, chào bác gái.
– Hỗn xược….
Lời chào vừa dứt, Dương Thanh đã bị Tử Phiên mắng, anh khó hiểu nhíu mày. Mà Tử Hoàng sợ ba mình nổi nóng lên sẽ động thủ, cho nên vội dùng thân hình thấp bé chắn trước người Dương Thanh, dũng cảm nói.
– Ba…. Ba đừng đánh chú ấy, ba đừng gây tổn hại đến chú ấy. Ba muốn đánh thì cứ đánh con này, còn….còn nếu ba đánh Dương Thanh, vậy thì Hoàng sẽ giận ba đó.
Tử Phiên mặt hầm hầm đi tới chỗ hai người, đối với con trai bảo bối. Cho dù một tiếng nặng lời anh cũng không dám nói với cậu, cho nên chỉ có thể đánh dùng sức kéo mạnh người Tử Hoàng ra khỏi Dương Thanh.
– Con mau tránh ra, việc này không liên quan đến con.
Dương Thanh nhìn tiểu tâm can bị cha cậu kéo thô bạo, cũng liền khó chịu nói.
– Tử Phiên…. Anh không nên làm vậy với con mình, Tử Hoàng còn nhỏ. Đừng động thủ đến em ấy.
– Ba…. Hoàng sẽ giận ba thật đó, ba có nghe không hả ? Ba không được đánh anh ấy… Mẹ mau giúp con đi mà .
Chỉ vừa mới đến gần đến Dương Thanh, Tử Hoàng đã muốn hét lên ầm ĩ. Mà Tử Phiên chỉ quay lại trừng mắt với cậu một cái, sau đó hướng anh nói tiếp.
– Hỗn xược… Cậu quá hỗn xược, chúng ta chỉ cách nhau có năm tuổi, cậu đã gọi tôi và Hoa Hoa bằng bác, này là sai lầm rồi. Mau gọi lại, gọi lại mau… Phải gọi là cha mẹ vợ =)))))
Phụt…haha.
Câu cuối cùng Tử Phiên vừa nói, Hoa Hoa cũng không thể nhịn cười nữa, trực tiếp để mặc con trai mình cùng Dương Thang đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra mà ngã lăn ra ghế cười, qua một lúc sau bà mới bình tĩnh nói.
– Hơn mười năm nay bị người nhỏ hơn mình năm tuổi gọi bằng bác, cảm giác thật thú vị…. Còn nữa, đừng ngẩn ngơ như vậy chứ. Nhập gia thì phải tùy tục, cậu đã ” ăn” con trai tôi rồi thì phải chịu trách nhiệm với nó. Gọi chúng ta là cha mẹ là điều dĩ nhiên rồi.
Dương Thanh dường như hiểu ra điều gì đó, lập tức bật cười, nhìn Hoa Hoa rồi nhìn lại Tử Phiên đang cố nhịn cười mà đáp lại.
– Được rồi…. Tôi hiểu mà, sau này sẽ gọi hai người bằng cha mẹ. Còn thằng nhóc này, nếu cả đời tôi không cưới nó thì cũng sẽ chẳng cưới ai đâu. Yên tâm đi.
Tử Hoàng thấy tình hình thay đổi quá nhanh liền thích ứng không kịp, chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn ba người họ nói chuyện. Tử Phiên đi đến gần vợ mình, rồi căn dặn Dương Thanh.
– Nhìn con trai tôi vì cậu mà khóc nên tôi mới bỏ qua, chứ nếu cậu không phải người thằng bé thương thì cứ xác định ở tù đi. Còn chuyện kết hôn thì phải đợi Tử Hoàng đủ mười tám tuổi mới có thể cử hành được, hiện tại thì tháng sau chúng tổ chức một lễ đính hôn nhỏ cho người trong nhà biết là được rồi. Cậu thấy như vậy có được không ?
– Mọi người thích sao thì chúng tôi sẽ thuận theo ý mọi người, nhưng lễ cưới thì do chúng tôi tự chọn. Còn nữa, chuyện sinh hoạt hằng đêm của chúng tôi mọi người không có quyền cấm. Như vậy là hợp lí chứ?
Tử Phiên nghe đến chuyện tên này muốn sinh hoạt với con trai mình liền muốn bay lên phi cho anh một cước. Nhưng nghĩ lại Tử Hoàng sẽ giận cho nên đánh nhẫn nhịn nghiến răng nghiến lợi nói.
– Hừ… Cái này thì cậu hỏi Tử Hoàng đi, tôi với vợ mình lên phòng xử lí công việc đây.
Hai vợ chồng nói xong cũng không đợi Dương Thanh trả lời, chỉ trực tiếp xoay người đi thẳng lên phòng. Mà anh cũng không quản hai người đó nữa, liền đi đến chỗ Tử Hoàng, ghé sát miệng mình vào tai cậu thì thầm.
– Bảo bối, tối nay chúng ta sẽ có rất nhiều tâm sự đây. Em có muốn vừa nói chuyện vừa đón giáng sinh không ? Như vậy rất ấm áp đó.
Tử Hoàng gãi gãi đầu, từ từ đáp.
– Cũng được, tôi còn phải hỏi tội chú nữa. Mau lên đây, tôi thật muốn hỏi vì sao chú lại sang Pháp mà bỏ tôi một mình.
Dương Thanh cùng Tử Hoàng nói xong liền nhìn nhau bật cười. Hai người bọn họ nắm tay nhau thật chặt, sau đó ngẩng mặt lên, bỗng nhiên cùng hét to.
– Chúc mọi độc giả nhà Cỏ giáng sinh an lành, vui vẻ bên người thân, ấm áp bên người thương. Và đón chờ chương cuối vào ngày mai nhé…. Giáng sinh vui vẻ, và chúc mọi người ngủ ngon.
—***—–
Cái gì Cỏ muốn nói Hoàng và Thanh đã nói cả rồi nhé. Yêu mọi người.