Có những thằng giai như thế - Chương 2
– Nói láo!
Đất hét to.
– Mày cứ việc hỏi Sét.
Thép bĩu môi rồi quay lưng bỏ đi, vẫn giữ gương mặt ngạo nghễ cho dù mình là kẻ thua cuộc.
***
– Vâng, em thích Thép.
Sét gật đầu thú nhận, chẳng dám nhìn vào mặt Đất. Thằng Đất chết trân. Nó không thể tin được, có một ngày nó nghe Sét nói những lời này. Rốt cuộc nó đã thua Thép. Thà nó chịu bại trận vừa rồi, để Thép đấm vào mặt bao nhiêu cũng được. Chứ như vậy thì nhục quá! Nó chẳng biết phải nói gì với Sét đây. Nó chỉ biết một điều, Sét không thể thích cái thứ như thằng Thép được. Rồi nó bỏ chạy. Bởi có đến chết, Đất vẫn không thể lí giải được, tại sao hai đứa đó thương nhau!
Chỉ có những người yêu nhau mới nhận ra được mọi vẻ đẹp tiềm tàng của nhau! Đất chưa yêu, thì làm sao nó biết được chứ!
Kể từ hôm đó, Đất xem Sét như người không quen biết. Rơm cháy, Đất không còn nơi nào trống trải để thả hồn nữa. Nó quyết tâm dành nhiều thời gian phụ mẹ chăm vườn. Và cũng vì thế mà nó phát hiện ra mẹ xanh xao nhiều lắm. Mẹ ho sù sụ cả lúc trời đứng gió. Đêm đêm, nó hay qua giường đấm bóp cho mẹ. Hơn bao giờ hết, nó sợ mất mẹ. Thế gian này chỉ còn mẹ là người duy nhất nó tin tưởng.
***
Chuyện thằng Đất đánh bại Thép được tụi thanh niên trong thôn lưu truyền như một huyền thoại. Bản thân Đất thì cứ phập phồng chờ ngày mẹ con thằng Thép sang bán vốn. Thế nhưng mọi chuyện chẳng có gì. Vài đứa bảo, do Thép thua ê mặt quá, nên nó đã cấm mẹ nó sang kiếm chuyện. Phần khác thì giải thích rằng, Thép vô cùng hả dạ khi cướp được Sét, và sẵn lòng bỏ qua mọi thứ. Còn Đất chẳng quan tâm. Nó chỉ biết, hơn mấy tháng qua, nó bình yên.
Xuân chỉ vừa về trên những nụ đào mơn mởn. Mẹ thằng Đất ra đi khi nó vừa bước sang tuổi mười tám. Bà chưa kịp ăn thêm một cái tết. Đám ma, Đất vẫn kiên quyết không nhìn mặt Sét và Thép, mặc dù hai đứa này túc trực lo ma chay, phúng điếu. Thằng Đất hụt hẫng như người mất hồn. Nó khóc nhiều. Và giận mẹ cũng nhiều. Vì mẹ không chịu ở lại với nó nữa. Mẹ không sống để nó khoe mẹ bằng đại học. Mẹ chẳng chờ mà xem thằng con giai của mẹ thành đạt. Dù gì thì mẹ cũng đã cống hiến cả cuộc đời cực khổ lo cho nó. Và chết cũng vì mất sức …
Đất trải qua những ngày tháng tiếp theo vô cùng buồn tẻ. Nó chỉ học, học và sống cuộc đời của một đứa trẻ mồ côi. Nó đã đậu đại học, nhưng nó không muốn lên Hà Nội. Nó thích ở lại quê, hằng ngày tiếp tục công việc cày cuốc mẹ bỏ dở. Và chiều chiều lại ra mộ mẹ, thắp nén nhan, rồi tỉ tê tâm sự với mẹ như với con Sét hồi đó.
Một ngày nọ, ông trưởng thôn gọi nó sang. Ông bảo nó là đứa con ngoan trò giỏi, niềm tự hào duy nhất của thôn. Ông muốn nó tiếp tục học đại học. Ông hứa sẽ hỗ trợ tiền bạc đầy đủ và đó xem như là hộc bổng khuyến học của thôn dành cho nó. Thầy cô giáo cũng đến khuyên răn. Nó phân vân. Nó đã mất mọi thứ, ụ rơm, con Đất, hai tri kỉ nhỏ nhoi của cuộc đời nó. Cái gì sẽ giữ chân nó lại nơi này? Họa chăng chỉ còn nấm mồ nhỏ của mẹ và dòng sông Mã kia là không ai cướp được của nó thôi! Cuối cùng, thằng Đất đồng ý!
Ngày khăn gói lên Hà Nội, Đất đứng trước mộ mẹ khóc dài. Đêm hôm trước, nó suy nghĩ nhiều lắm về Sét. Nó biết nó đã ích kỉ. Nó chẳng có quyền gì bắt Sét không được thích Thép. Nó nhìn Sét, mĩm cười. Sét ôm nó sướt mướt. Thép nhìn theo chẳng nói lời nào.
Thép biết nó đâu còn lí do gì để ghen Đất và Sét nữa!
***
Đất bước một mình trên con đường đê, dải đất nổi giữa hai bờ. Trên vai, hành trang bước vào đời nặng trĩu. Đất biết, mọi thứ chỉ vừa bắt đầu với nó. Tất cả còn ở phía trước, khi nó bước chân vào vùng đất xa lạ và đầy cám dỗ. Nhưng hơn hết, nó biết nó sẽ được là nó, được vẫy vùng trong chính bản năng của nó! Và nó chấp nhận cuộc đánh đổi này. Nó cứ bước …
Gió lồng lồng, xốc tung ụ rơm nhỏ. Mùi rơm xông sực nức, đầy luyến tiếc. Phía xa, bóng thằng giai mờ dần, mất hút …
Chú thích:
(1) Thầy: từ địa phương: ba, bố, cha.
(2) Mi: từ địa phương: mày.
(3) Xiếc: răng sâu.
(4) Ni: từ địa phương: này.
(5) Con giai: con trai.
(6) Giở giời: trở trời
(7) Tê: từ địa phương: kia.
— HẾT —