Chuyện tình - Chương 4
Du xen ngang mạch suy nghĩ của hắn bằng câu trả lời vô thưởng vô phạt:
– Nếu chú nghĩ thế!
Đến lượt hắn ngỡ ngàng, dù đã nghi ngờ nhưng nghe chính miệng Du thừa nhận thì hắn vẫn sốc. Vậy ra Du giống hắn, giống Huỳnh, giống những nhóc 9x. Thế giới này nhỏ thật, không cần lên mạng kiếm tìm, lượn đi lượn lại vẫn đụng người trong giới. “Những chàng trai bị trời đày” dễ có duyên với nhau vậy sao? Càng nghĩ hắn càng lạ lẫm khi trái tim đập dồn dập hơn, trung tâm tuần hoàn máu rộn rã niềm vui không tên, đặc biệt hắn nhận thấy tiếng thở phào khiến bản thân nhẹ nhõm nhiều.
Ngược lại tâm lý trong lòng hắn, Du nãy giờ vẫn dõi theo từng cử chỉ nét mặt và đã hiểu tiếng thở phào của hắn theo nghĩa khác. Du nói, tiếng đều đều nghe mai mỉa:
– Chú tởm lợm tui lắm nhỉ! Cùng là đàn ông mà quan hệ với nhau, chắc chú chưa bao giờ gặp – Du tiến thêm để đứng gần, vì thấp hơn hắn một cái đầu nên cậu nhóc phải ngước lên cao làm hắn cảm nhận được cả hơi thở buồn buồn – Tui là thế đó! Bệnh hoạn, biến thái, rác rưởi… Chú thích miệt thị thì tự nhiên, tui vẫn đang nghe.
Hắn nói nhanh muốn hụt hơi:
– Tôi không có ý đấy! Không ai ở đây có quyền phán xét em là thứ gì hết!
Du chợt cười, tiếng cười chua chát cho điều gì đó rất đỗi mơ hồ, lời nói như hoàn toàn không hiểu đúng ý hắn vừa diễn đạt, có phải vì những người như Du cũng không còn niềm tin vào đôi mắt xã hội sẽ thay đổi vào một ngày gần đây không?
– Sao? Chú muốn nói là đồng cảm với tui, với loại người bị xã hội chó ghẻ này rẻ rúng – Hắn thấy tay Du chạm lên ngực hắn, những ngón tay lạnh toát đang luồn vào trong áo mơn trớn làn da, giọng Du đột nhiên huyễn hoặc pha đầy chua cay – Hay chú cũng giống lão già đó? Cũng có hứng lên giường với tui hả? Cơ thể ngon ăn như chú, tui không từ chối đâu. Giá một đêm nơi tận cùng ngõ hẻm bèo lắm, nhất là chỗ thân quen, tui tính nhẹ cho…
Chát!!!
Cái tát tai vang lên khá lớn giữa đêm khuya. Tiếng động làm mấy con mèo hoang đi ăn đêm giật mình tháo chạy vào sâu trong ngõ, túi rác lại bị rách ra lổn ngổn thức ăn ôi thiu đã mốc xanh mốc đỏ. Gió đưa mùi tạp nham bao quanh hai con người đang ngỡ ngàng nhìn nhau.
Hắn tát Du trong vô thức, đến khi thấy cậu nhóc ôm gò má rát bỏng liền rối rít hối hận:
– Tôi xin lỗi! Em không sao chứ… – Vừa hỏi hắn vừa kéo tay Du để xem vết đau.
Du không phản đối cũng không bộc lộ bất kỳ dấu hiệu nào của sự tức giận. Mắt cậu nhóc chỉ có màu đen của bóng đêm, nơi đó chứa đầy hình ảnh một người đàn ông xoa xoa gò má để giảm cơn đau rát.
Tâm trạng giận dữ xẹp như bong bóng, hắn cũng chẳng biết tại sao lại phản ứng quá khích đến mức tát Du thật mạnh. Lúc nghe Du nói những lời mai mỉa, hắn không đau mà lại có cảm giác Du đang tự tổn thương nên đã dùng bạo lực kìm bờ môi đó tự hành hạ. Ngón tay hắn vẫn miết nhẹ trên lớp da lốm đốm tàn nhang, thâm tâm thì tự hỏi “nên rút tay hay để nguyên? Ai đời vô duyên vô cớ vuốt mặt một thằng con trai giữa đường, người quen nhìn thấy biết giải thích sao?” Trái tim nhảy lô tô trong lồng ngực, hắn tự xỉ vả cái bản lĩnh hằng ngày chạy đâu mất rồi?
Câu hỏi chưa kịp đáp, tình trạng kỳ cục của hai người vẫn y nguyên thì một làn nước nóng ấm từ đâu len nhẹ vào ngón tay hắn. Du khóc, nước mắt trào khỏi mi, rơi xuống ôm gọn bàn tay to lớn của hắn:
– Tui quen anh ta qua một người bạn. Cuộc sống sinh nhai luôn làm đầu óc phải tính toán, tui chỉ ước khi đêm về có người để tâm sự, để tựa vào bờ vai mà cảm nhận đời vẫn còn màu sắc… vậy mà… cái anh ta cần… hic… chỉ là xác thịt… hức… thích lên giường thì kiếm callboy… cần tui chi… nói thương tui gì chứ…
Du nấc nghẹn, giọng nói hoà trong nước mắt nước mũi:
– Lừa một đứa chẳng có gì như tui…hức hức… tui cũng có những nhu cầu… cũng là thằng đàn ông… nhưng tui còn cần cái khác gấp trăm vạn lần…
Khuôn mặt Du tèm nhem sũng nước khiến hắn kéo gấu áo phông lên… lau nhẹ. Hôm nay tâm trí hắn bất ổn làm ngay cả khăn tay cũng quên đem, áo phông dễ thấm nước nên hắn tận dụng luôn. Du vẫn lảm nhảm vô thức, mặc kệ sự chăm sóc của hắn:
– Chú sống đến từng này tuổi, chắc biết rõ xã hội Việt Nam không chấp nhận người như tui, xã hội không thừa nhận, luôn dè bỉu thoá mạ vậy mà người trong cuộc chỉ biết đến với nhau để thoả mãn, xong rồi đường ai nấy đi… hức … hức… đời khốn nạn không chừa cho con người một con đường, ngay cả quyền tự do yêu cũng bị soi mói… người trong cuộc không biết tự yêu lấy người trong cuộc…
Nói đến đây, Du kéo áo hắn lau mũi thật tự nhiên, cứ như vừa trút xong bầu tâm sự bấy lâu nay.
Khịt mũi thêm vài cái để sắp xếp tâm trạng rồi Du ngẩng lên nhìn hắn ngạc nhiên:
– Ủa? Chú chưa về hả?
Hắn phì cười trước câu hỏi, tay vò rối mái tóc Du thân mật:
– Em khóc cười dễ đến vậy à?
Du nhún vai bước vào sâu trong ngõ, miệng trả lời tưng tửng:
– Tui rất khó khóc mà cũng dễ khóc!
– Tuỳ trường hợp phải không?
Chững lại vài giây, Du nhìn hắn chăm chú vì bất ngờ trước câu hỏi nhưng vốn lăn lộn khắp hang cùng ngõ hẻm, gặp đủ loại người nên việc điều khiển cảm xúc đối với Du khá đơn giản:
– Mới gặp có bốn lần mà chú hiểu tui ghê!
Hắn nhăn nhó như ăn phải ớt:
– Em bán tiếng “chú” cho tôi đi! Bao nhiêu tôi cũng mua.
– Hi hi hi – Du cười lí lắc, giọng nghe trong trẻo ngây thơ lạ – Đồng tính như tụi tui khoái trẻ lém! Gọi chú để biết mình vẫn trẻ khoẻ đẹp chú à.
– Trời! – Hắn than thầm khi biết gặp đối thủ nên quyết định ra quân bài cuối cùng – Tôi giống em, chẳng nhẽ em không cho tôi trẻ cùng em sao?
Du khựng lại, lúc này đã đứng trước cánh cửa xiêu vẹo của căn nhà mà hắn từng vào một lần. Giọng Du rít lên nghe buồn đến cay đắng:
– Chú về đi! Tui không muốn gặp chú nữa.
– Tôi không hiểu – Hắn níu tay Du, hỏi với với nét lo lắng thắc mắc – Sao bỗng dưng em đuổi tôi về?
Du cố hất tay hắn ra nhưng làm sao thoát khỏi hai gọng kìm giữ chặt vai. Tuy Du cố hạ giọng để người bệnh không bị đánh thức nhưng nét buồn vẫn phảng phất trong từng lời:
– Tui không phải trò đùa. Tui yêu người cùng giới, thích quan hệ xác thịt với đàn ông, bộ việc đó buồn cười lắm sao mà chú đem ra bỡn cợt? Chú thích trêu ghẹo thì kiếm người khác, tui không có rảnh à.
Dứt lời, không để hắn kịp phản ứng, Du mở cửa bước vào nhà, bỏ mặc khuôn mặt ngơ ngác đang cố phân tích sự giận dữ của Du. Tiếng đóng cửa cọt kẹt của mối hàn gỉ làm hắn vội vã đi theo. Hắn nhận thấy căn phòng tối hơn hôm trước, bóng đèn tròn bé xíu chập chờn chực tắt, mùi khai trộn lẫn mùi thuốc nồng lên khắp nơi. Hắn đứng yên quan sát Du loay hoay chỉnh cơ thể người bệnh nằm ngay ngắn , tiếng thở khò khè trở nên dịu hơn khi Du xoa xoa bàn tay chỉ còn da bọc xương. Khoảng 10 phút sau, hơi thở người bệnh trở nên đều đều bình yên, Du trải chiếc chiếu đơn xuống nền nhà xi măng rồi nằm xuống nhẹ nhàng, tránh gây tiếng động.
Hắn nãy giờ rất muốn cười vì mọi việc Du làm đều như không có sự tồn tại của hắn, nhưng đuôi mắt cậu ta thi thoảng vẫn lén nhìn. Không chút suy nghĩ, hắn cũng nằm xuống kề bên Du khiến chậu nhóc giật bắn, mở vội mắt ra với hai dấu hỏi thật to. Vừa thấy nụ cười cầu tài của hắn, Du quay phắt sang hướng khác, tấm lưng nhỏ bé xoay đi thật lạnh lùng.
Không gian trong phòng rất tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở dài và tiếng tim đập khác thường. Hắn vắt tay lên trán để suy xét mọi việc đã diễn ra tối nay. Có vô vàn câu hỏi được đặt ra cho cái đầu đặc quánh những âm mưu.
Nào là tại sao hắn để tâm hồn lãng đãng trôi cả buổi tối dù bên cạnh là miếng mồi ngon béo bở? Vì sao đôi mắt người bình thường lại có thể nhận ra dáng “ai đó” trong con hẻm tràn ngập bóng tối ở 1 khoảng cách không gần? Và lý do gì khiến khả năng giữ bình tĩnh trong hắn bị thui chột khi nhìn thấy bàn tay gã đàn ông chạm vào vai Du? Cái quái gì điều khiển sự nóng giận vô cớ đến mức khác thường làm hắn đánh người không cần nguyên nhân? Hắn đặt câu hỏi rồi tự nhăn trán chịu thua, vì các câu trả lời đã trốn biệt đi đâu đó, cũng có thể những lời đáp đã có sẵn nơi trái tim nhiều toan tính.
Hắn thực sự rối bời trước tâm lý xuất hiện lần đầu trong hắn. Đặc biệt, hắn không thể phủ nhận chỉ với bốn lần tiếp xúc, Du đủ khả năng khiến hắn mất ngủ cả đêm, đủ “hấp lực” làm bản thân hắn dần dần thay đổi thật tự nhiên mà cũng rất đỗi nhẹ nhàng. Theo bộ não thông minh, hắn dự đoán tương lai sẽ còn vô vàn điều bất ngờ, chỉ cần ở bên Du là hắn sẽ không còn phải nhàm chán trước những thứ “dễ dàng”.
Hắn đang đợi hiện tại và chờ trong tương lai.
Sau đêm hôm đó, hắn thay đổi đến chóng mặt. Ngay cả người thân và bạn bè giao hảo cũng không tin vào việc “rửa tay gác kiếm” nơi hắn. Chấm dứt việc kiếm tìm những chú cừu non, hoàn toàn lãng quên thế giới mạng có một nhóc 9x đêm đêm thức đến sáng chỉ để được nghe giọng ngọt ngào nơi hắn. Điều tàn nhẫn nhất là hắn thẳng thừng chia tay Khắc Huỳnh, dù đêm đó cậu nhóc không đi theo vào ngõ nhưng đứng chờ đến sáng bên ngoài đường vì lo lắng cho sự an nguy của hắn. Một tình cảm chân tình đến thế mà hắn vẫn phủi tay cái roẹt. Hắn thản nhiên đặt dấu chấm hết cho từng cuộc tình, thâm tâm không chút cắn rứt, tất cả chỉ vì trái tim hắn ngay từ lúc bắt đầu các mối quan hệ đều chưa bao giờ có tình cảm, còn “những chú thiêu thân” đều tự huyễn hoặc thứ “chưa và mãi mãi không tồn tại”.
Có lẽ rằng, một trong các cuộc chia tay nhanh gọn và lạnh lùng nhưng cũng là buổi gặp gỡ để lại dấu ấn khá sâu, chính là buổi café cuối cùng hắn dành cho Khắc Huỳnh.
Đó là một ngày có những đám mây xanh nhàn nhạt đan xen nhau tạo thành nhiều hình thù ngộ nghĩnh, cơn gió nghịch ngợm chạy qua tách đôi chúng ra làm bầu trời thêm trong hơn. Không gian mát dìu dịu nhưng lòng người hờ hững phảng phất nét buồn. Hắn hẹn Khắc Huỳnh nơi quán café quen thuộc, chọn tầng cao nhất trên Nhất Long, dĩ nhiên như mọi lần hắn bao toàn bộ để không ai chú ý. Ngồi đối diện nhau trong im lặng, một người lặng lẽ dõi mắt ra khung cửa vẩn vơ tâm hồn đi hoang, một người cúi gằm mặt bên ly đen đã nguội.
Sau câu chia tay cho thứ tình cảm không xuất phát từ hai phía, thời gian lững lờ trôi từng khắc, mọi lời nói đều im bặt như vẫn choáng váng trước sự thật tàn nhẫn. Hắn chờ đợi giọt nước mắt van xin, lắng nghe từng hơi thở thiếu tự chủ của người ở thế bị động, nhưng đáp lại chỉ là sự câm lặng đến khó hiểu. Hắn biết Huỳnh là một cậu nhóc, không phải tay chơi hay kẻ nhiều kinh nghiệm, vậy cái phản ứng của Huỳnh lúc này sao có thể nhẹ nhàng đến thế?
Câu hỏi vừa đặt, lời đáp đã thoát ra với giọng khàn khàn kém trong, tựa như đọc được suy nghĩ trong đầu hắn:
– Sau khi anh nói yêu em không bao lâu, một người bạn trên mạng có khoe em hình boyfriend của him, anh biết đó là ai không?
Huỳnh hỏi hắn, mắt đối mắt, trực diện không trốn tránh. Hắn lục lọi nơi tròng đen hàm ý sâu xa, cuối cùng vẫn chưa tìm ra điều Huỳnh muốn ám chỉ. Huỳnh tiếp tục khi hắn không phản ứng:
– Ngày đó em không chất vấn, không tìm hiểu kỹ càng, có thể vì em sợ, cũng có thể thiếu tự tin vào tình cảm đang có, và biết đâu vì em quá hèn nhát không dám đối diện sự thật – Đôi môi run run theo từng lời, Huỳnh mím nhẹ kìm nén thứ gì đó đang cố trào ra, rồi buông gọn kèm theo sự bất lực trong giọng nói – Có phải em tự đánh mất cơ hội để điều thiêng liêng của trái tim chỉ thuộc riêng em không?
Hắn im lặng nhìn Huỳnh, ngỡ ngàng trước thái độ cũng như câu hỏi chua chát. Hắn chưa bao giờ nghĩ cái cậu nhóc chỉ giỏi mè nheo, chỉ biết nhìn đời qua lăng kính màu hồng lại có thể giữ được sự cân bằng tâm lý trong trường hợp này. Còn cái việc Huỳnh đang nói đến ai đó có hình hắn và khoe là boyfriend thì hắn không đủ hứng thú để làm ra ngô ra khoai. Hắn tìm thấy “một nửa” rồi, cần quái gì lên mạng mà chat chít nữa, cần gì giữ danh hão cho nick Đình_Văn mà bận lòng thêm rắc rối. Tuy vậy, phản ứng của Huỳnh khiến hắn khá tiếc rẻ, vì lần cuối cùng gặp gỡ mới phát hiện một điểm “cá tính” nơi “đồ chơi” thì chứng tỏ khả năng khai thác của hắn chưa đạt sự tuyệt đối.
Câu hỏi của Huỳnh kéo hắn rời khỏi mạch suy nghĩ:
– Em tệ đến mức một câu trả lời cũng không có sao honey?
Hắn nhìn Huỳnh để đo lường tình cảm, rồi búng tay ra hiệu cho anh nhân viên đứng quầy. Hắn cần kết thúc nhanh, Huỳnh không đơn giản như những người trước đây, vậy nên, hắn chẳng muốn tốn thêm giây phút nào bên cạnh người không đủ sức rung động tim hắn, cũng có thể hắn sợ trái tim nhiều ngăn lại “ngựa quen đường cũ”, hắn cảm thấy dành thời gian đó ở bên Du còn có ý nghĩa hơn…
Nhạc ở bốn chiếc loa nhỏ xíu trên tường vang lên đưa hắn trở về thực tại trước mắt. Giọng nam cất lên hoà với nhạc, buồn buồn nhẹ đỗi như mơ:
Nếu có ai đã làm tôi yêu thêm một người
Đó là em đã làm tôi chia đôi cuộc tình
Một nửa cuộc tình trước trao cho em vì em là người đến sau
Nhưng còn người yêu tôi đã đến trước em
Vì rằng em đã đến sau
Nên ta chẳng thể có nhau
Huỳnh sững người nhìn hắn ngỡ ngàng, lời bài hát như xuyên sâu hơn vào tim cậu nhóc khi giọng ca vẫn đều đặn buông lơi:
Một lần gặp gỡ là định mệnh đó
Ôi duyên số đã an bài
Không cho tôi được nói ra khi trong lòng tôi có em
Đặt tên chuyện tình của tôi em nhé
Chuyện một người đã đi ngang đời tôi
Tiếng “đi ngang” làm cậu nhóc đối diện hắn cắn chặt bờ môi muốn bật máu, hắn nín thở, dìm cảm xúc muốn xoa dịu Huỳnh, hắn tự nhủ không được phép mềm lòng, đã làm thì phải đến cùng, dù tàn nhẫn dù không tình người, hắn nhất quyết phải làm “chiếc áo này” quên hắn hoàn toàn. Hắn giấu tiếng thở dài vào lòng, cố nuốt nốt lời bài hát, dù đây là kế hoạch do hắn dàn dựng nhưng phần “người” trong hắn vẫn thấy xốn ruột trước sự đau khổ của người hắn từng lên giường.
Đến hôm nay, sau nhiều đêm suy tư một mình
Tôi mới hiểu ra trong lòng tôi có bao lỗi lầm
Một lỗi lầm không chỉ riêng cho ai
Mà cho cả ba chúng tôi…
Ôi chuyện tình chia đôi trong trái tim tôi
Một lỗi lầm chẳng thể thứ tha khi con đường yêu rẽ ngang
Một đường tình cũ
Một đường tình mới
Ôi duyên số không cho tôi chọn
Không cho tôi chọn cả hai
Ai có thể chọn giữa tôi
Đặt tên chuyện tình của tôi em nhé
Chuyện một người đã đi ngang đời tôi
Tiếng hát ngưng, chỉ còn nhạc nghe réo rắt lòng người, Huỳnh nhìn hắn với đôi mắt giận dữ pha đầy đớn đau. Không gian trùng hơn khi mọi thứ diễn ra đúng theo kế hoạch đã định. Mới đầu hắn dự tính sẽ tự thú là đã có người yêu, tuy nhiên vì gặp Huỳnh nên trái tim bị thương, tuy nhiên, vẫn không thể bỏ người con trai kia được, đành chọn giải pháp phụ tình cảm người đến sau. Theo toan tính, hắn sẽ phải kể với giọng buồn thương nuối tiếc, nhưng ai ngờ cậu nhóc đã nói trước cái việc có tên bạn khoe hình bạn trai, mọi việc cứ như mở sẵn cho hắn để thoát ra nhẹ nhàng không đẫm nước mắt.