Chuyện tình - Chương 3
– Tui… chú… – Cậu nhóc thở ra một hơi để lấy dũng khí rồi cúi đầu ăn năn – Tui xin lỗi ! Tại hôm đó chú đứng gần quá… nên, tui… tui quen tay chứ bộ…
Dù cố nén nhưng hắn vẫn phải cười, cậu nhóc thấy vậy hoảng sợ quá liền ra dấu là có người cần nghỉ ngơi. Hiểu ý, hắn giảm volume, miệng vẫn cười và tay xoay xoay chiếc ví hỏi thật đểu:
– Nhóc quen tay nhặt giùm đồ trong túi, vậy có tiện tay xài giùm thứ trong ví không?
– Có chứ chú!
Cậu nhóc trả lời gọn lỏn làm hắn chưng hửng mở to mắt không tin vào tai. Hắn cứ nhìn cậu nhóc như người ngoài hành tinh, tâm trí đấu tranh để tìm cách lý giải con người trước mặt. Đây là lần đầu tiên hắn thấy bối rối vì không thể nắm bắt được suy nghĩ của đối phương. Kẻ phạm tội tự tay tra vào còng số 8, vậy mà quan toà không cách nào định tội một cách nhanh chóng dứt khoát. Hắn cảm thấy im lặng quá lâu sẽ chứng tỏ bản thân yếu thế, nên cố bắt lý trí hành động bằng cách cử động khoé miệng tạo thành lời đe doạ:
– Nhóc làm việc này bao nhiêu lần rồi? Không sợ vô tù ăn cơm dài hạn hay sao mà dám lớn lối thừa nhận?
– Hằng ngày và sợ chứ – Cậu nhóc vẫn nói những lời ngắn ngủn đủ ý.
– Sợ ? – Lần này hắn chẳng thèm ngạc nhiên trước cách đối đáp của kẻ phạm tội, hắn thở dài đánh thượt – Trông cái mặt nhơn nhơn mà nói sợ, không gai miệng hả ?
– Lưỡi mới có gai, chứ miệng tui không có à!
Hắn trừng mắt vì cách nói ngông cuồng của cậu nhóc:
– Thích ăn đập hả?
– Chú đập tui thì lấy đâu sức khoẻ để kiếm tiền trả chú? – Kẻ phạm tội móc lò làm hắn nhíu mày hỏi với ánh mắt pha chút coi thường khi đảo một vòng cái cơ thể còm nhom.
– Nhóc thì làm được gì?
– Bất kỳ việc gì, miễn có tiền là tui ok!
Hắn tuy không hài lòng trước câu trả lời nhưng lại thú vị chất giọng tưng tửng bất cần đời. Hắn tiếp tục bước vào cuộc đối thoại với cái nhưỡng mày giễu cợt:
– Với sức nhóc thì trả trong bao lâu?
Kẻ phạm tội nhún vai thật điệu nghệ:
– Một tháng, hai tháng, cũng có thể cả đời nếu như chú kiếp trước cho tui vay nặng lãi quá nhiều mà chưa dứt nợ thì trọn kiếp này tui sẽ trả chú bằng hết mới thôi.
Lời nói ngập tràn sự bông đùa, hắn biết và cũng không mong đợi được hoàn trả khi hiểu rõ gia cảnh câu nhóc. Tuy nhiên hắn không thể ngờ chính vì lời nói nửa giả nửa thật của kẻ phạm tội mà mãi mãi về sau hắn sẽ sống dở chết dở dưới bàn tay “điêu luyện” của kẻ mới chỉ tiếp xúc có hai lần.
Thủ tục nhận tiền từ Mỹ gửi về mất khá nhiều thời gian, hắn chắt lưỡi tiếc một buổi chiều nhưng cũng cảm thấy an ủi phần nào khi có thêm 500 USD để tối nay đưa Huỳnh lên sàn. Đây chính là số tiền nhóc_9x muốn góp phần phụ hắn làm lại giấy tờ, từ chối khác nào phủ nhận sự thân thiết của hai người, mà nhận thì hắn lại càng lún sâu vào vị trí của kẻ lừa đảo bởi trái tim hoàn toàn không có bóng hình nhóc. Hắn nhiều lúc cũng cảm thấy bản thân khá đểu, nhưng biết làm sao khi mà có quá nhiều bé ngây thơ ngoan hiền? Ngây thơ và ngốc nghếch chỉ cách nhau một sợi chỉ, cái ranh giới mong manh này vốn hắn không tạo ra nên cũng không có hứng ngăn sự gia tăng số lượng.
Càng nghĩ hắn càng thấy con người hắn thật giả dối, ích kỷ, xấu xa, nhưng thâm tâm lại chưa muốn thay đổi, cũng có thể là chưa tìm được bến để dừng chân. Thở đánh thượt, hắn bước ra ngoài với khuôn mặt kín bưng, tâm trạng không vui không buồn, để rồi ngay ánh mắt đầu tiên đã lạ lẫm chiếu tia ngạc nhiên vào người trước mặt:
– Gì đây nhóc?
Đáp lại là giọng bình tĩnh:
– Tui có chuyện muốn nói.
Nhướng mắt, hắn cố đọc suy nghĩ trong màu nâu hạt dẻ, cuối cùng không tìm ra câu trả lời nên hất nhẹ đầu sang quán café bên đường. Khi đã yên vị đối diện nhau, một đen đá, một đêm dài đặt lên bàn chờ người thưởng thức thì hắn ngắm “kẻ phạm tội” với ánh nhìn bình thản thoáng nét tò mò:
– Tôi tưởng nhóc nói dành trọn đời trả tôi? Không nhẽ hôm nay muốn dứt nợ.
Vẫn từ tốn nhâm nhi “đêm dài”, kẻ phạm tội nhoẻn cười nhẹ, đôi mắt nâu lấp lánh những tia rạng ngời khó hiểu. Khi những tia sáng mềm hơn, kẻ phạm tội nới với giọng nhẹ hẫng đầy tự chủ:
– Tối qua chú cũng rõ hoàn cảnh của tui. Vậy có thể thư thả cho tui thêm thời gian không?
– Bao lâu?
– Sẽ trong thời gian ngắn!
– Nhóc thì làm được gì ? – Hắn hỏi lại câu hỏi và cũng nhận đuợc tiếng đáp y nguyên.
– Bất cứ việc gì trong khả năng!
Cặp lông mày khẽ chau ra chiều suy nghĩ, hắn muốn đánh đòn tâm lý vào đối phương. Số tiền cậu nhóc “chôm” để mua thuốc cho mẹ so với hắn chỉ là con số nhỏ, mất hay không đều không ảnh hưởng đến tài chính của bản thân, nhưng hiếm khi gặp đồ chơi mới, nhất là kẻ có thể chơi hắn một vố khá đau chỉ bằng ánh mắt nâu hạt dẻ thì càng không thể cho qua dễ dàng. Sau khi sắp xếp mạch suy nghĩ đi vào quỹ đạo, hắn quyết định phải quay tên nhóc trước mặt cho khóc mới hả dạ. Và một góc nào đó trong tim đã có lúc nghi ngờ kẻ phạm tội là người trong giới, vậy thì càng không thể bỏ sót.
Gật gù với âm mưu không trong sáng nơi bộ não, hắn nở nụ cười quyến rũ dù biết dùng sai hoàn cảnh:
– Ok! Tôi chấp nhận cho nhóc thêm thời gian nhưng có điều kiện.
Đôi mắt nâu hạt dẻ vẫn tĩnh lặng như hồ nước sâu khó dò, kẻ phạm tội im lặng chờ hắn tiếp lời:
– Tôi muốn mua đứt tiếng “chú” của nhóc!
Có ánh sáng loé lên nơi màu nâu hiền hoà, kẻ phạm tội bật cười giòn tan:
– Tui mới 17 mà cũng chưa muốn già. Không cho gọi chú thì kêu bác nghen!
Hắn lườm kẻ phạm tội trong vô thức, hoàn toàn không nhận ra khoảng cách giữa hai người đã được rút ngắn bởi tiếng cười trong veo tựa tiếng chuông ngân.
– Tôi có 21 nên tất nhiên cũng không thích già. Làm chú tổn thọ lắm.
– Nhưng tui chỉ gọi “anh” khi người đó đủ bản lĩnh và đủ cái tâm để xứng với tiếng “anh” thui hà.
– Đẹp giai thì tui không thể phủ nhận thứ bẩm sinh vốn có, còn nhân cách thì nội việc không đưa nhóc lên đồn ăn cơm dài hạn cũng thừa sức chứng minh lòng vị tha và sự tốt bụng vô bờ bến rồi chứ nhỉ.
Hắn nói tỉnh bơ làm kẻ phạm tội bật cười khanh khách trước giọng hài hước dí dóm, rồi cậu nhóc gật gù hệt ông cụ non:
– Đem lên cán cân cũng gần gần mức tui đặt ra rồi đó. Hi hi hi…
Kẻ phạm tội cười vô tư, khuôn mặt tuổi 17 hoàn toàn chưa đủ khả năng đọc được toan tính trong cái đầu nhiều mưu mô. Hắn vẫn giữ nguyên ý định chọn kẻ phạm tội để “hành hạ” nhưng đâu đó trong tim đang nhen nhúm thứ lạ kỳ mà ngay chính bản thân hắn cũng chưa hiểu rõ. Hắn chỉ biết, mỗi khi cười, màu nâu hạt dẻ nơi đôi mắt rực sáng luôn làm hắn choáng ngợp vài giây, và cả nụ cười tươi như pha lê, giòn tan trong trẻo tựa tiếng chuông ngân_nụ cười khiến tim hắn gõ chậm một nhịp so với quá trình vận chuyển máu.
Hắn lắc lắc nhẹ đầu cố xua đi sự thiếu tự chủ, rồi bắt lý trí điều tra lý lịch cậu nhóc trước mặt. Chắc một phần do hắn không làm tới vụ “chôm chỉa quen tay” nên kẻ phạm tội vô tư trình báo hồ sơ cá nhân thật ngoan hiền. Tên Du, 17 tuổi chưa học hết lớp 6 thì bố mất nên phải nghỉ ngang, theo mẹ đi khắp nơi hang cùng ngõ hẻm, từ Nam ra Bắc, làm đủ việc để sống qua ngày. Căn nhà đang ở là được thừa hưởng từ một bà cụ mù loà ăn xin, khi bà cụ mất thì mẹ Du đột quỵ bởi sức khoẻ đã đến giới hạn, số tiền dành dụm bao nhiêu năm đã dồn vào thuốc thang nhưng bệnh tình vẫn không thuyên giảm.
Du từ nhỏ vốn làm việc tự do, gần như dân cửu vạn, ai thuê thì làm, dạo gần đây còn học thêm được nghề móc túi nhanh tay mỗi khi cơ hội đến. Dĩ nhiên không tránh khỏi việc bị đánh vì lấn chiếm địa bàn, bị tụi bảo kê bắt chẹt nộp thuế, nhưng nhờ tính khôn ngoan, Du vẫn tồn tại đến được hôm nay, vẫn mua thuốc giảm những cơn đau cắt xé da thịt của mẹ. Tuy phải đấu tranh để sinh tồn cho hai sinh mạng, Du vẫn không bị lôi kéo vào tệ nạn xã hội, hoàn toàn nằm ngoài vòng kiểm soát của nàng tiên nâu, tính tình chưa tha hoá như những tên đầu trộm đuôi cướp.
Hắn trở nên ngậm ngùi trước hoàn cảnh của Du, ánh mắt dịu hơn nhiều, đặc biệt âm mưu muốn Du làm đồ chơi đã trôi dạt về phương trời nào đó. Hắn càng nói chuyện càng cảm thấy phục người có đôi mắt nâu tuyệt đẹp, càng cảm thấy bản thân trở nên thấp bé giữa nụ cười rạng ngời nét trong sáng.
Du cũng không phải là nguời ngang ngược, cậu nhóc ngoài tính kiêu ngạo của trẻ con, còn biết cảm ơn vụ hắn không nói với mẹ cậu ta việc chiếc ví. Bà bị ốm nằm một chỗ, thường xuyên có các cơn đau tưởng chừng chết đi sống lại, khả năng nói đã không còn sau những lần thổ huyết, nhưng việc cảm nhận mọi thứ xung quanh cũng như nghe nhìn vẫn rất rõ. Du không muốn mẹ phải đau buồn vì đứa con không có việc làm ổn định, lại sinh tật “quen tay”. Hắn hiểu tâm trạng Du nên nhận lời cảm ơn, riêng tiếng “xin lỗi” hắn nhất quyết bắt Du trả bằng cả cuộc đời. Du không hiểu hết ẩn ý trong lời nói, cậu nhóc chỉ nghĩ đơn giản kiếm đủ tiền trả là xong. Chính điều này làm hắn mỉm cười_một nụ cười hàm chứa đầy đủ cá tính con người hắn.
Hắn vẫn là hắn_chủ thể của hành động.
– Em không đi nữa nếu anh không giải thích!
Lời nói lập lại lần thứ 8 thì giọng đã chuyển sang trạng thái uất ức. Kẻ bị chất vấn vẫn đều bước, mắt không dao động, hoàn toàn lãng quên một chú nhóc trạc 16, 17 đang cố bước nhanh song song.
Con đường đêm 11 giờ vắng người qua lại, lác đác vài chiếc xe vút qua vội vã hối vả, không ai bận tâm đến hai anh chàng cuốc bộ trên lề đường. Người đi trước có dáng cao to chắc khoẻ, khuôn mặt nam tính hơn trong ánh đèn cao áp, ánh mắt sâu đen như huyền bí hơn khi nơi đó đã tắt những tia sáng thông minh. Bất kỳ người nào nhìn vào cũng tò mò tìm hiểu âm mưu ẩn sau đôi mắt đó là gì?
Người con trai còn lại nhỏ tuổi hơn, cao khoảng mét bẩy, dáng gầy, điểm gây chú ý là khuôn mặt chưa mất đi nét non trẻ của tuổi 16, 17. Cậu ta hơi mím môi trước sự câm lặng lạ kỳ của chàng trai bên cạnh, nhất là tối nay đi bộ gần ba giờ đồng hồ, qua rất nhiều con đường nhưng chỉ có mình cậu nhóc độc thoại. Tâm trí vẫn tự hỏi bản thân đã làm gì sai mà phải chịu như vậy. Hai thằng đàn ông đi cạnh nhau, lang thang khắp phố phường, khả năng bị người quen bắt gặp là rất cao, vậy mà cậu nhóc kiên nhẫn phải tìm ra nguyên nhân của mọi việc, có phải tình yêu trong tim cậu quá lớn không? Lớn đến mức bỏ qua nhiều ắnh mắt nhíu mày tò mò của người đi đường? Bỏ qua cả lòng tự trọng của một người luôn được cưng chiều ?
Những câu hỏi không ai trả lời dồn dập bủa vây giác quan của Khắc Huỳnh. Vâng, người con trai 16, 17 tuổi chính là Huỳnh và anh chàng có cơ thể tuyệt đẹp đang đi bên cạnh một cách thờ ơ không ai ngoài hắn. Hôm nay vẫn là cuộc hẹn như mọi lần, có khác chăng hắn không đưa Huỳnh đến ngọn nguồn yêu thương, mà quyết định dạo phố vì tâm trạng có vấn đề khó nắm bắt. Mới đầu Huỳnh vui lắm vì chưa lần nào hắn tâm sự những nỗi niềm riêng của bản thân, Huỳnh chỉ biết đến hắn với nhiều niềm vui vô bờ, với những nụ cười rạng ngời hạnh phúc, tuy vậy, Huỳnh vẫn không cách nào bước vào tâm tư hắn, chỉ men men phía bên ngoài cùng nhiều lời chất vấn vô vọng. Chính lúc này Huỳnh tự hỏi, lời nói thoát khỏi bờ môi:
– Trong tim anh, em là duy nhất phải không?
Câu hỏi khiến hắn khựng lại, mắt mở to sửng sốt. Huỳnh hơi hoảng liền lay lay vai hắn:
– Anh sao vậy? Không nhẽ trúng gió?
Hắn lắc mạnh đầu để tỉnh táo hơn, mắt vẫn nhìn vào con ngõ nhỏ phía bên kia đường. Giây tiếp theo, hắn bóp mạnh vai Huỳnh dặn dò với giọng vội vã:
– Anh có việc, em về nhà đi! Mai anh sẽ giải thích.
– Không! – Huỳnh bấn loạn níu áo hắn, hỏi mà giọng ngập nỗi lo – Anh làm gì vậy? Hẹn em tối đi chơi rồi lang thang khắp các con phố, bây giờ thản nhiên bảo em về tức là sao?
– Anh không có thời gian… – Hắn đẩy Huỳnh thật thô bạo, bước xăm xăm qua bên kia đường khiến cậu nhóc giang hai tay chắn trước mặt.
– Anh vào đó làm gì? Trong đấy toàn đầu gấu, một nơi ô uế bẩn thỉu của bọn móc túi trấn lột đầu đường xó chợ… – Chưa nói hết, Huỳnh ngã xấp mặt xuống sau cái gạt tay lạnh nhạt của hắn – Đừng có vào… em cũng đã từng bị tụi nó trấn lột…
Lời nói bị đẩy lùi lại sau tiếng bước chân hối hả, hắn không chút bận tâm đến lời doạ nạt uất ức:
– Chỉ cần anh bước thêm một bước thì đừng bao giờ đến tìm em nữa.
Hắn mặc kệ, lời đe doạ không xi nhê bằng hình ảnh trước mắt. Du đang bị một gã đàn ông lớn tuổi dồn ép sát tường, khoé môi cậu ta như bầm tím hơn dưới bóng tối. Chỉ với cú đấm ngang gò má, hắn giật Du khỏi bàn tay gã rồi gằn giọng:
– Việc gì thế Du?
Cũng bất ngờ không kém, Du mở to mắt nhìn hắn ngỡ ngàng, đôi môi mấp máy “sao lại là chú?” nhưng chỉ thoát ra vài tiếng thiều thào hụt hơi. Gã đàn ông lúc này đã đứng dậy, khuôn mặt hầm hầm giận dữ:
– Mày là thằng chó nào mà dám động vào ông?
Hắn nhíu mày như muốn phỉ nhổ lời nói vừa nghe, ăn mặc lịch sự, sơ mi kẻ đóng thùng, giầy da bóng loáng mà ngôn từ thật bẩn thỉu. Gã lại nói, giọng chuyển sang mai mỉa xoáy thật sâu vào khuôn mặt Du:
– Đây là lý do em đá tôi phải không Du?
Bầu không khí chợt lặng xuống khó hiểu, hắn cảm nhận được cả hơi thở của người bên cạnh, Du vẫn nhìn thẳng đầy kiên nghị. Khi không gian được kéo giãn tựa dây đàn, Du nhẹ nhàng nói trong sự tự chủ:
– Nếu anh thích vậy.
– Em… – Gã đàn ông nghẹn lại, hai tay nắm thật chặt để kìm nén mọi thứ trào ra. Gã tuy phốp pháp tuổi 40 nhưng cũng không thể bì với sức trẻ, nhất là tên đàn ông to lớn đứng cạnh Du có thể ra tay bất cứ lúc nào nếu gã động thủ. Gã đọc được điều đó nơi mắt hắn nên đành mím môi bỏ đi trong tức tối:
– Em không thoát được tôi đâu!
Giờ đây chỉ còn hai người, hắn bắt đầu quan sát biểu hiện thái độ của Du nhưng cậu ta vẫn giữ nguyên sự câm lặng. Gió từ con đường lớn ùa vào thổi tung vài túi nilông bốc mùi, lon cô ca rỗng lăn lóc cóc trên đường rồi đập vào túi rác ngổn ngang mùi chuột chết. Lần thứ hai hắn bước vào khu ổ chuột, cảm giác không còn lạ lẫm nhiều, nhất là thái độ bình thản của Du.
Du gạt mớ tóc loà xoà trên trán, quay lại nhìn thẳng vào mắt hắn kèm câu hỏi lạc chủ đề:
– Quan sát tui đủ chưa? Chắc lúc này chú khinh tôi lắm đúng không? Quan hệ với người đáng tuổi cha tuổi chú, lại còn là đực rựa…
Hắn cắt ngang, theo kiểu câu hỏi đó thường trực trong lòng chỉ chờ cơ hội là bật thoát:
– Ông ta là kép của em?
Trong bóng tối, hắn vẫn nhận thấy lông mày Du nhướng lên bỡn cợt tiếng “em”. Ngay cả hắn cũng phải ngạc nhiên trước việc thay đổi cách xưng hô, hắn không biết bản thân ăn nhằm thứ gì mà cả tối tâm trạng dật dờ, còn bây giờ lại tham gia vào việc của người dưng.