Chuyện tình - Chương 1
– Bé nói yêu anh lần nữa đi!
Lời dụ dỗ kèm nụ cười ngập tràn yêu thương, hắn nhìn vào webcam và nhắc cùng giọng ngọt hơn đường.
Một khuôn mặt thon dài với đôi mắt tròn xoe vẻ ngây thơ tuổi 16 nhoẻn cười bẽn lẽn qua cửa sổ webcam:
– Ư, ba lần rồi mà…honey cứ bắt nạt bé hoài…
Qua voice nên giọng nũng nịu hơi khàn nhưng vẫn đậm chất miền Nam. Hắn cười, ban phát cái kiểu cười mà không ít kẻ bị hạ gục ngay lần đầu tiếp xúc_nụ cười nổi bật bởi hàm răng trắng đều đặn, được nhấn bởi lúm đồng tiền rõ nét bên má trái. Khi hắn cười cũng là lúc nhận ra vừa bước thêm một bước vào trái tim của cậu nhóc đang nhìn như thôi miên vào webcam, đôi môi đó đang trề ra phụng phịu:
– Honey vừa cười bé phải hung?
– Ừ, anh vừa cười nhưng không phải cười bé đâu – Hắn trả lời mà cố ngăn tiếng “khùng khục” thoát khỏi cổ họng – Anh đang cười hạnh phúc đó.
– Hạnh phúc ở đâu mà lắm thế – Đôi mắt tròn trợn lên qua cam đầy chất vấn.
– Hạnh phúc ở ngay trước mặt anh nè. Hạnh phúc là bé nhóc 16 tuổi xấu như con gấu, hư như chú lu lu, vầy mà khiến tim anh cứ rung rinh hoài. Bắt đền bé đó!
Hắn buông những lời hoa mỹ thật âu yếm, từng câu từng chữ đi vào lòng cậu nhóc làm nó cúi đầu ngọng ngiụ. Nhóc vui mừng, ánh mắt hân hoan và nói bye hắn vì bên đó đã 4 giờ sáng, nhóc phải đi ngủ. Trước lúc nhóc_9x sign out, cái khuôn mặt 16 tuổi non thơ còn chu môi hôn đánh chụt vào webcam.
Nhóc_9x out và nick Đình_Văn bỏ ngỏ vì vị chủ nhân đang ngả người trên ghế nhếch môi cười.
Hắn hay cười. Vui cũng cười, buồn cũng cười. “Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ”, nhưng đối với hắn nụ cười là bài tập hằng ngày của bản thân. Cười thân thiện, cười vui mừng hân hoan, cười buồn, cười đểu, cười vô thưởng vô phạt … rất nhiều nụ cười áp dụng cho từng đối tượng, cho từng hoàn cảnh. Tất cả tạo nên hắn qua nick Đình_Văn.
Và lúc này hắn lại nhếch môi làm khuôn mặt nam tính đẹp hơn nhưng pha nét “không thật”. Thừa hưởng sống mũi cao của mẹ, cặp lông mày rậm bên trên đôi mắt đen luôn ánh những tia sáng lung linh, điểm đặc biệt cửa khuôn mặt hoàn hảo là đồng xu khá sâu bên trái. Hắn biết hắn thu hút, cũng biết luôn hắn đểu, như vừa rồi là một chú thiêu thân thuộc dân 9x thích nghe lời hoa mỹ bay bổng.
Nhóc_9x, mười sáu tuổi tên Trung, chưa yêu ai, mới cùng gia đình sang L.A, lạ nước lạ cái, lúc nào cũng một mình nên vô cùng thiếu thốn tình cảm. Và hắn, chính là người mà nhóc_9x cảm thấy tin tưởng sẽ có thể lấp đầy chỗ trống một cách vẹn toàn. Chỉ cần hai tuần không hơn không kém, nhóc nằm gọn trong tay hắn, nói yêu hắn hằng ngày, chờ hắn đến 3,4 giờ sáng chỉ để được nhìn thấy nụ cười luôn phát ra những tiếng yêu nồng cháy.
Nhóc đối với hắn là sự chinh chiến quá dễ dàng, cái gì đơn giản cũng gây nhàm chán, nhưng sự vị kỷ trong tâm hồn hắn chưa muốn buông. Cũng có thể muốn nhờ mạng ảo mà tâm trạng bớt nặng nề khi mà dạo gần đây gia đình hắn, điển hình là mẹ hối thúc việc sớm kết thúc tình trạng lông bông, nhanh kiếm một cô bồ đặng tìm hiểu rồi tiến tới hôn nhân. Và “cái cô bé trong thời gian tìm hiểu” đang réo hắn om sòm ngoài cửa phòng:
– Anh ơi! Gần 5 giờ chiều rồi, đưa em đi chợ. Ai đời 21 tuổi đầu mà lúc nào cũng nướng thành than mới chịu dậy.
Tiếp đến là giọng ấm áp của mẹ hắn:
– Hai đứa vào chợ nhớ mua cho mẹ ít gừng tươi nhé!
– Vâng, con nhớ rồi!
Hắn ngán ngẩm với trò “mẹ tung con hứng” của mẹ hắn và cô nàng Cẩm cùng lớp. Ngay năm thứ nhất Đại Học, Cẩm đã đeo bám hắn như miếng kẹo cao su, hết ở trên lớp lại theo về nhà. Điều kỳ lạ là cô nàng này rất giỏi lấy lòng gia đình hắn. Khi sang năm thứ hai, Cẩm nghiễm nhiên trở thành một thành viên trong gia đình với thân phận “cô bồ trong thời gian tìm hiểu”.
Hắn tròng áo vào người rồi lếch thếch dắt xe ra cửa đứng chờ. Một cô gái với mái tóc ngang vai, nước da bánh mật đi kèm đôi mắt xếch bên dưới hàng mi cong vút, chậm rãi ngồi lên yên. Trong mắt nhiều người, Cẩm đẹp người đẹp nết, đủ khả năng là người vợ hiền dâu thảo, nhưng trong mắt hắn chỉ là búp bê biết di động, và ngay cả việc “phòng the” cũng không đủ sức tạo hứng thú bằng mấy bé thiêu thân tuổi teen.
Hắn giữ quan hệ lửng lơ với Cẩm, không buông lời xác định rõ ràng cũng không xua đuổi xa lánh, nhưng ẩn sâu bên trong là các cuộc chơi đôi ba tháng với nhiều nhóc thiên thần cả bề ngoài lẫn bộ óc. Tính hắn xưa nay vốn không thích đặt ra quy luật rồi rập khuôn, nên cái thiên hướng tính dục trong hắn cũng từ đó mà “không xác định”. Đi với Cẩm, hắn là dị tính đầy ngưỡng mộ, đi với bé trai tuổi teen, hắn là đồng tính nhiều quyến rũ. Dù bất kỳ lúc nào, đi với ai, hắn cũng là hắn, là một con người đủ tử tế để không bao giờ nhận phần thiệt thòi về bản thân.
Hắn vẫn cứ sống như thế, chiều đưa Cẩm đi chợ nấu ăn, làm tròn phận đứa con trai độc nhất trong nhà, tối tối lại nhận cuộc điện thoại quen thuộc của một bé trai nào đó:
– Tối nay em được nghỉ học thêm, honey đi chơi với em nha!
Và dĩ nhiên câu trả lời luôn là:
– Anh không đi với em thì đi với ai hả bé yêu?
Hành động tiếp theo vẫn như thường lệ, hắn đưa nhóc đó đi ăn tối, xem phim hoặc dạo chơi những nơi có gió có trăng có nến có hoa và chỉ có hai người. Tối nay bé trai bên hắn là Khắc Huỳnh, một nhóc lớp 10 trường Chu Văn An. Cũng quen nhau trong diễn đàn, rồi chat yahoo, sập bẫy đầy mật ngọt để rồi tối tối nhắn tin gọi điện với lý do “em được nghỉ học thêm nà, honey đến đón em bây giờ nhé”.
Câu chuyện về một kẻ “không biết xót thương tình yêu” cũng sẽ lập đi lập lại theo kiểu sáng chiều tối, nếu như không có tin nhắn thoại kỳ lạ được gửi đến số của hắn ngay sau khi đưa Khắc Huỳnh về nhà.
– Điện thoại nì! Điện thoại ó! Điện thoại kêu…tí tí te te…
Tiếng nhạc chuông ngộ nghĩnh được chính hắn thu âm vang lên trong đêm khuya vắng người. Hắn đang dừng xe trên đường, hai bên không bóng người qua lại, chỉ còn ngọn đèn cao áp chiếu ánh sáng tò mò phủ lên hắn. Giọng nữ vang êm êm bên tai:
– Bạn có tin nhắn thoại. Xin đợi trong giây lát. Bíp.
Ngày xưa tôi yêu em, yêu bằng con tim thơ ngây, một con tim không mang bao dối lừa
Ngày xưa tôi yêu em, tôi nào biết sẽ có lúc rồi đây em sẽ dối lừa tôi…
Hắn mở to mắt sững sờ, giọng nam trầm buồn buồn vang lên bên tai khiến hắn nhìn vào màn hình di động xem số điện thoại. Dãy số lạ lạ quen quen, hắn nhíu mày lục lọi trí nhớ, tay vô thức đưa máy lên tai nghe tiếp.
Lời bài hát vẫn dặt dìu bước từng bước vào tim hắn khiến các cơ đông cứng. Hắn ngạc nhiên, bàng hoàng rồi đột nhiên nhắm mắt nhịp nhịp chân theo tiếng nhạc. Một người thường xuyên dùng quá nhiều bộ mặt thì việc thích ứng với bất ngờ không phải là quá khó khăn.
Vì nếu đã biết trước, tôi đã không không yêu em thì chẳng phải khổ đau thế này đâu
Giờ nếu đã biết trước, tôi đã không không yêu ai bằng con tim đã yêu em ngày xưa
Ngày xưa tôi yêu em, tôi chỉ yêu em mà thôi
Giờ đây tôi yêu ai tôi chẳng yêu ai thật lòng