Chuyện tình từ kiếp trước - Chương 6
_ Được rồi! Tôi về đây!
Mikami cúp máy rồi đứng dậy. Cậu vươn người cho đỡ mỏi. Ngước nhìn lên cửa nhà Haru lần cuối, Mikami khoác lại ba lô trên vai và quay bước đi.
Vừa bước vào nhà, Mikami đã thấy ba mình đứng đợi ở sảnh. Gương mặt không chút bực bội khi Mikami về trễ mà ngược lại, ông còn mừng rỡ khi trông thấy Mikami. Ông mỉm cười bước về phía cậu, đặt tay lên vai cậu, ánh mắt ông biểu lộ sự vui sướng tột cùng. Ông đang hạnh phúc??!
_ Mikami……ba muốn con gặp một người……
Mikami muốn hỏi……hỏi thật nhiều nhưng không hiểu sao cổ họng lại nghẹn cứng. Mikami nhìn thẳng vào mắt ông. Cậu muốn tìm thấy cái lý do mang đến cho ông cái nhìn hạnh phúc như thế. Cái nhìn mà trong bao nhiêu năm qua ông chưa một lần để lộ ra ngoài. Ông choàng tay qua vai Mikami, dẫn cậu vào phòng khách. Cử chỉ thân mật của người cha dành cho con trai mình. Như một cái máy, Mikami bước đi không hề phản kháng. Nhưng tự trong thâm tâm cậu linh cảm thấy một cái gì đó không ổn. Tim Mikami đập nhanh và mạnh.
Phòng khách đã có người ngồi. Cũng phải! Ông ấy chẳng đã nói muốn Mikami gặp một người sao?! Nhưng Mikami hơi ngạc nhiên khi thấy có hai người ngồi đó chứ không phải một người như ông nói. Người phụ nữ dáng người nhỏ nhắn. Mái tóc hơi ngả màu nâu được bới cao gọn gàng. Trên gương mặt bà phảng phất nét buồn nội tâm. Bà đẹp. Không phải vẻ đẹp quyền qúi, mong manh như mẹ Mikami mà là vẻ đẹp giản dị nhưng thu hút. Ngồi cạnh bà ấy là……mái tóc đen hơi nâu mềm mại, làn da trắng mịn, đôi mắt sâu thẳm hút hồn người……nhưng làm sao?…….
_ Ha…Haru……cậu……làm gì ở đây?
Cậu ấy quay lại nhìn Mikami. Đôi mắt đẹp mở to kinh ngạc. Mikami? Làm gì ở đây? Chẳng lẽ……
_ Hai đứa quen nhau à? – Ba Mikami hết nhìn con mình rồi lại nhìn Haru. Rồi ông vui vẻ vỗ vai Mikami mà không biết rằng người cậu đang đông cứng lại. – Càng tốt! Không ngờ hai đứa đã gặp nhau……Mikami……ba muốn nói đây chính là…em của con.
Tưởng rằng mặt đất dưới chân vừa nứt toang ra và Mikami rơi mãi xuống cái vực thẳm đen ngòm đó. Ông ấy vừa nói cái gì? Sao tai Mikami bỗng dưng ù đặc thế kia? Đột nhiên Mikami thấy mắt mình tối sầm lại. Gương mặt của Haru lay động rồi bị nhấn chìm trong cái khoảng không đen tối trước mặt.
Haru cũng chẳng hơn gì Mikami, cũng sửng sốt và cảm thấy như mọi điểm tựa quanh mình đồng loạt biến mất khiến cậu chực chới với chỉ muốn ngã nhào. Chuyện gì đang xảy ra vậy??? Mikami là………không thể nào là như vậy……không lý nào là như vậy…Chuyện chỉ mới bắt đầu từ sáng nay……khi thức dậy Haru đã thấy mẹ ngồi chờ ở phòng khách. Mẹ vừa khóc vừa nói rằng ba của Haru thật ra vẫn còn sống nhưng vì muốn quên đi quá khứ và mọi rắc rối nên bà đã nói dối với Haru rằng ông đã chết. Sự thật ông vẫn còn sống, vẫn tồn tại trên đời này. Ông có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc với người đàn bà thuộc gia đình quyền qúi mà cha mẹ ông đã chọn lựa nhưng người duy nhất ông yêu là mẹ Haru. Giận ông quá nhu nhược không bảo vệ nổi tình yêu của mình, bà đã bỏ đi mang theo đứa con còn đang được tạo hình trong bụng. Bao nhiêu năm trôi qua, tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc nhưng thật tình cờ định mệnh lại cho bà gặp ông. Bà trốn tránh ông. Nhưng ông đã cho người đi tìm tung tích bà và biết rằng mình có một đứa con trai. Ông đã tìm mọi cách để gặp bà, để giải thích, xin lỗi và năn nỉ bà quay lại với ông. Ông nói rằng vợ ông đã mất sáu năm trước. Từ đó đến nay ông chỉ sống một mình với đứa con trai. Ông luôn mong đợi đến ngày được gặp lại bà. Ông muốn xây dựng lại một gia đình hạnh phúc với bà.
“ Mẹ vẫn còn thương ông ấy……”
Haru đã lặng lẽ nói như thế khi bà kết thúc câu chuyện. Haru luôn như vậy……dịu dàng và hiểu biết……Bà tự hào khi có một đứa con như Haru. Mười bảy năm trước, đơn độc và yếu đuối, nhưng bà vẫn quyết định sinh đứa con này. Vì lẽ dĩ nhiên nó là đứa con của tình yêu.
“ Và ông ấy vẫn còn thương mẹ……Mẹ hãy quay lại với ông ấy……Hai người bây giờ chỉ còn lại một mình. Ông ấy muốn được chăm sóc cho mẹ. Mẹ hãy đồng ý đi. Con biết mẹ cũng muốn như vậy. Còn về phần con……vì mẹ……con sẽ cố gắng……”
Haru đã quyết định như vậy. Một quyết định thay đổi cuộc đời……để rồi giờ đây khi đứng đối mặt với Mikami, Haru mới cảm thấy hối hận vì đã quyết định như thế. Giá như lúc ấy……
_ Hai đứa làm sao thế? Sao lại trừng mắt nhìn nhau như thế? – Ba Mikami ngạc nhiên. – Coi nào……hai đứa chẳng phải đã quen nhau sao? Ba cứ nghĩ như vậy sẽ tốt hơn là lần đầu gặp mặt chứ?
_ Haru? – Mẹ Haru lo lắng nhìn cậu. – Sao vậy con?
_ Ba biết là có hơi đột ngột đối với con, Mikami……nhưng từ bạn bè chuyển thành anh em một nhà cũng đâu có khác nhau là mấy. Vả lại Haru chính là em cùng cha khác mẹ với con. Hai đứa cũng chung dòng máu rồi còn gì. Ở lớp là bạn thân, về nhà là anh em. Vậy chẳng tốt sao?!
_ BA THÔI ĐI!!! – Mikami chợt hét lên làm ba cậu theo phản xạ giật lùi lại.
_ Mi…Mikami……???
_ Ba đang lảm nhảm cái quái gì thế??? Haru làm sao lại là em con??? Không thể nào là như vậy!!! Không thể nào!!!
_ MIKAMI!!!
Mikami vụt bỏ chạy. Lát sau, những người trong phòng khách nghe tiếng cửa ra vào đóng sầm lại. Mikami đã bỏ ra ngoài.
Ông thở dài quay qua hai mẹ con Haru.
_ Xin lỗi em và Haru nhé! Mikami……nó dễ bị kích động lắm. Chúng ta sẽ đợi khi nó bình tâm lại.
_ Nhưng giờ này đã trễ rồi……Mikami đi ra ngoài như vậy có sao không anh?
_ Chắc không sao đâu! Nó vẫn thường hay đi khuya như vậy. Tối nay em và Haru sẽ nghỉ lại đây chứ? Ngày mai anh sẽ cho người sang nhà em dọn đồ. Chắc Haru phải mệt rồi nhỉ?
_ Sao ạ? – Nghe nhắc đến mình, Haru khẽ giật mình.
_ Haru……con……đừng bận tâm đến thái độ lúc nãy của Mikami nhé? – Ông nhìn Haru dò hỏi. Chữ “con” được phát ra hơi ngượng ngùng và gượng gạo.
Haru gật đầu.
Haru đi theo ông lên cầu thang để về phòng. Từ bé đến giờ Haru mới biết đây chính là sự xa hoa. Dải hàng lang rộng trải dài bởi tấm thảm màu xanh rêu dịu mắt. Tường và những cánh cửa được chạm trổ thật ăn ý với nhau. Ngôi nhà rộng lớn và đẹp đến ngây người, thế nhưng Mikami chưa bao giờ kể cho Haru nghe cả. Mikami cũng chẳng thích về nhà. Có lẽ vì sống ở nơi rộng lớn này, người ta thường cảm thấy cô đơn. Haru chợt dừng lại.
_ Sao thế Haru?
_ Con……con biết là thật không phải nhưng……có thể……có thể cho con ngủ ở phòng Mikami đêm nay không ạ?
Hơi có phần ngạc nhiên trước lời đề nghị của Haru nhưng rồi ông mỉm cười và chỉ lối đi đến phòng Mikami.
Đóng cửa phòng lại, Haru ngồi bệt xuống đất, cảm thấy thật mệt mỏi và kiệt quệ. Nỗ lực lắm Haru mới kiềm được cảm xúc của mình từ nãy giờ để khỏi phải bật khóc. Cậu ngước nhìn quanh căn phòng. Bừa bãi và mất trật tự. Bất giác Haru cười với chiếc giày bị vất chỏng chơ giữa phòng, với những cuốn sách bị kéo lê từ trên giường xuống nền nhà. Cậu đứng dậy đi tới bàn học của Mikami, khẽ chạm tay vào những đồ vật trên đó. Cái khung hình bằng bạc viền hoa và mặt trăng xinh xắn lộng trong đó là tấm ảnh đứa bé trai đang cười sung sướng trong vòng tay của mẹ nó đập vào mắt Haru. Cậu cầm lên xem. Đứa bé này là Mikami và người đàn bà trong hình chắc hẳn là mẹ cậu ấy. Bà đẹp thật. Đẹp cao sang và quí phái. Haru thầm nghĩ. Mikami phải yêu mẹ mình lắm. Cậu ấy sẽ nghĩ sao về người đàn bà đã chiếm trọn trái tim của ba cậu ấy? Cậu ấy sẽ nghĩ sao về mẹ Haru?…..Sẽ nghĩ sao……khi Haru chính là con của người đàn bà đó???….Rồi còn cái đêm khi chỉ có hai đứa trong công viên……dưới gầm cầu tuột……Một giọt nước mắt rơi xuống khung hình. Haru vội lấy vạt áo chùi đi chỗ ướt rồi cẩn thận đặt nó trở lại bàn học.
Haru vùi mặt mình vào gối. Mùi của Mikami vẫn còn vương lại trên đó. Haru hít lấy nó và vòng tay ôm chặt chiếc gối. “Giờ này đã trễ rồi……Mikami đi ra ngoài như vậy có sao không anh?” Câu nói của mẹ chợt vọng lên đâu đó trong đầu Haru. Cậu bật dậy, liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tường……Ít phút sau, Haru đã chạy ra khỏi nhà. Đã gần nửa đêm……Mikami có thể đi đâu chứ??? Haru chạy……chạy mãi……không khí đêm lạnh xộc vào buồng phổi buộc Haru phải dừng lại. Ngực đau nhói, Haru hớp từng hơi thở. Mikami……cậu ở đâu?…..
Haru chạy về nhà mình. Khu chung cư im lìm với những cánh cửa đóng im ỉm duy chỉ có ánh đèn vàng vọt mờ ảo rọi ra từ phía công viên. Haru chạy về phía đó. Có khi nào……
Chiếc cầu tuột hiện ra trước mắt Haru. Cậu hồi hộp bước lại gần. Chờ đợi trông thấy một bóng hình. Gầm cầu tuột trống trơn. Niềm hy vọng cuối cùng đã bị kéo tuột ra ngoài bởi cái thở dài thất vọng, Haru buồn rầu ngồi xuống chiếc ghế xích đu quen thuộc.
_ MIKAMI! ĐỒ NGỐC!!!
Haru chợt gào lên và bật khóc ngon lành.
_ Làm như……chỉ có một mình cậu đau khổ vậy……đồ ngốc……
Nước mắt chẳng biết sao nhiều thế nhỉ? Haru không thể ngừng khóc được……tại sao?…..
Chợt……có một bàn tay đặt lên đôi vai run run của Haru. Cậu giật bắn người.
_ Mikami…… – Haru mừng rỡ quay lại.
_ Mikami đã làm cho Haru của tao buồn à?! – Nụ cười đểu cáng xuất hiện trên mặt hắn.
Sau lưng hắn, sáu tên đàn em phát ra những tiếng cười khùng khục nham hiểm. Nụ cười vụt tắt trên môi Haru.
_ Kou……Kouno…… – Haru sợ hãi lùi ra xa khỏi hắn.
_ Sao vậy Haru? Cậu làm gì ở đây giờ này? Mà…lại chỉ có…một mình??? – Kouno bước qua cái ghế xích đu Haru vừa ngồi, tiến gần đến cậu.
Chạy. Đó là suy nghĩ duy nhất có trong đầu Haru lúc này. Haru quay người định bỏ chạy nhưng một trong những tên đàn em của hắn đã đứng chặn phía sau Haru tự lúc nào. Hắn chụp lấy hai tay Haru và giữ chặt lấy chúng.
_ Không! Bỏ tôi ra!!! – Haru vùng vẫy và càng sợ hãi hơn khi Kouno đã đứng trước mặt cậu.
_ Cậu khóc à Haru? – Vẫn cái giọng ngọt ngào, Kouno chùi những giọt nước mắt đọng trên má Haru. – Mikami đã làm gì đến nỗi cậu phải khóc thế?
_ Kouno! Lần trước anh bị ăn đòn mà vẫn chưa sợ sao?
_ Sợ? Phải tôi sợ lắm. Cậu biết gì không? Thằng Mikami khốn kiếp đó đã làm tôi bẽ mặt. Và bây giờ tôi muốn trả thù!
_ Anh……anh định làm gì Mikami?
_ Cho nó biết là tôi đã cảm thụ được bao nhiêu từ bài học lần trước của nó! Chỉ là gởi lời cảm ơn thôi và đây quả là cơ hội tốt khi gặp cậu ở đây Haru……Cậu sẽ giúp được tôi nhiều lắm đó.
_ Đừng hòng! Mikami sẽ không ngu ngốc vậy đâu! Nếu anh nghĩ dùng tôi làm con mồi để dụ Mikami thì anh lầm rồi. Mikami……không còn quan tâm tới tôi nữa……
Haru chợt nghĩ đến ánh mắt của Mikami lúc biết được cậu là em mình, có phải là ánh mắt căm ghét không? Có lẽ là như vậy. Vì Haru là con của người đàn bà đã giằng lấy trái tim ba Mikami, làm cho nó không còn khoảng trống để đón nhận tình cảm của mẹ cậu ấy. Vậy là Mikami ghét Haru lắm. Nghĩ đến đây, nước mắt lại ứa ra. Haru vội quay mặt đi tránh để Kouno nhìn thấy.
Kouno đặt tay lên cằm Haru và xoay khuôn mặt thanh tú đó lại để nó đối diện với mình.
_ Mikami không quan tâm đến cậu……nhưng tôi thì có.
Hắn hôn lên bờ môi mềm và ngọt ngào của cậu. Haru lạnh toát cả người. Cậu liên tục né tránh.
Mikami tôi biết cậu ghét tôi lắm nhưng xin cậu……hãy đến bên tôi lúc này. Tôi cần cậu Mikami……Haru không còn có thể chống cự được nữa khi hai tay bị tên đàn em giữ chặt, còn thân người thì bị Kouno ôm cứng. Haru nhận ra rằng giờ đây mình hoàn toàn đơn độc.
Bóng tối cứ thế bao trùm dần……
Cộp……
Mikami đặt mạnh cái ly xuống bàn, ngoắc tay ra dấu người phục vụ rót thêm rượu. Một lần nữa, cậu đưa ly lên miệng nốc sạch chỗ rượu mới rót.
_ Này! – Mikami lại chỉ vào cái ly rỗng.
_ Thôi đi Mikami!!! – Tsusumi giựt ly rượu trong tay Mikami, ra dấu bảo người phục vụ không cần rót thêm nữa. Anh ta bỏ đi.
_ Mày làm cái gì thế? – Mikami trừng mắt nhìn Tsusumi.
_ Câu đó phải để tao hỏi mày! Mày uống bao nhiêu rồi mày có biết không??? Chuyện gì xảy ra với mày vậy hả??? Mày biến khỏi quán bar này gần cả tháng trời, giờ gặp lại mày thành ra như vậy……Này! Mày có nghe tao nói không Mikami??? Bỏ cái chai đó ra!!!
Tsusumi chồm lên giựt chai rượu Mikami vừa lấy được từ tay anh chàng phục vụ và để nó ra xa tầm tay Mikami.
_ Mày bắt đầu uống nhiều như vậy từ bao giờ?
_ Tao mệt mỏi quá rồi……Tao muốn quên…… – Mikami gục mặt xuống quầy rượu.
Tsusumi khẽ thở dài. Nó ơ hờ uống ực phần rượu còn lại trong ly rồi quay nhìn Mikami.
_ Mày biết gì không? Uống như vậy chỉ càng làm mày thêm tỉnh thôi!
_ Tại sao lại khó khăn thế hả Tsusumi? – Giọng nói của Mikami vọng lên từ gương mặt đang úp xuống quầy rượu.
_ Mày lảm nhảm cái gì thế? Ngước mặt lên tao xem nào! – Tsusumi lay vai Mikami nhưng cậu chẳng thèm nhúc nhích. – Cái gì mà khó khăn ở đây?
_ Tại sao lại quá khó khăn để yêu một người……
_ A! Tao biết rồi! Mày mới bị em đá chứ gì? Thôi! Đừng có làm bộ mặt sầu đời đó nữa! Bảnh chọe như mày kiếm em khác mấy hồi! Lát nữa thằng Jun và Nobu lại tụi nó sẽ kiếm cho mày một em……
_ Tsusumi?! – Mikami chợt ngẩng đầu dậy.
_ Sao?
_ Ngậm miệng lại!
Tsusumi chưng hửng nhìn cái đầu Mikami một lần nữa đập xuống quầy rượu. Thằng khỉ này lúc nào cũng quái lạ với cái tính khí thất thường của nó. Tsusumi thầm nghĩ. Rồi nó cũng hiểu ra có nói gì lúc này cũng đều vô ích. Mặc kệ Mikami muốn làm gì thì làm, Tsusumi hướng sự chú ý đến nhóm nhạc đang chơi trên sân khấu. Một lúc lâu sau, Tsusumi khẽ giật mình bởi có bàn tay đập lên vai. Quay lại, nó thấy Jun và Nobu đứng đó.
_ Làm gì mà thơ thẩn vậy hả? – Nobu vui vẻ. – Đang ngắm em à?
_ Đâu có……tại thằng Mikami giở chứng gì đó……
_ Mikami? – Jun lập tức cởi bỏ bộ mặt mơ màng, nhìn chằm chằm Tsusumi. – Mikami nó đến đây à?
_ Ừ……nó nằm một đống như xác chết đây nè…Hai đứa mày đui hả? – Tsusumi chỉ tay sang cái ghế bên cạnh nơi Mikami ngồi nhưng lúc này nó trống trơn. Tsusumi trợn mắt. – Ủa? Nó…nó mới ngồi đây với tao……
Nobu bắt chước Tsusumi nhìn quanh quất hộp đêm nhưng hai thằng tuyệt nhiên chẳng thấy bóng dáng Mikami đâu.
_ Quái! Nó mới ngồi đây than thở cái giống gì đó. Nó còn nốc một đống rượu nữa……Cái thằng qủy này! – Tsusumi hầm hừ.
_ Tao đang lo đây! – Jun đốt điếu thuốc rồi ngồi xuống chiếc ghế Mikami vừa ngồi. Nobu cũng ngồi xuống phía bên kia của Tsusumi.
_ Lo? Mày lo cái gì? – Tsusumi hỏi.
Vẫn cái kiểu lãnh đạm và điềm nhiên, Jun phà ra một làn khói trắng thủng thỉnh nói:
_ Lúc đến đây tao gặp mấy thằng trong băng của Kouno……
_ Thằng Kouno vẫn còn lảng vảng ở đây hả? – Nobu giật nảy người. – Chắc phải cho nó ăn đòn thêm thì nó mới sợ!
_ Mày yên coi! – Tsusumi nạt, quay lại Jun, nó hỏi. – Mày nghi tụi nó có âm mưu gì hả?
_ Có thể! Lần trước thằng Kouno bị Mikami nhà ta làm cho bẽ mặt trước đám đàn em……mà theo tao biết thằng đó coi bộ thuộc diện thù dai.
_ Cũng có thể lắm! Trong bốn đứa tụi mình chắc nó thù Mikami nhất! – Tsusumi nhíu mày.
_ Hai đứa tụi bây lo hão quá! – Nobu nhấp một ngụm rượu nói. – Thằng Kouno nó chẳng thể làm gì Mikami đâu!
_ Mày nói vậy là sao? – Tsusumi hỏi lại nó.
_ Lúc nãy mày nói Mikami nó đang khùng chứ gì…Nếu vậy thì cứ cho nó gặp đám thằng Kouno đi…cho nó xả hơi một chút. Tao chắc nó còn muốn vậy nữa. – Nobu cười trừ. – Uống đi nào!
Tsusumi và Jun liếc nhìn Nobu nhưng nó chỉ hờ hững cụng ly mình vào ly của Tsusumi đang để ở trên bàn, sau đó đưa lên miệng uống gọn.
Mikami bước từng bước chậm chạp trên con đường vắng. Bây giờ đi đâu nhỉ? Mikami cảm thấy sao mà trống rỗng đến thế! Mọi thứ trước mắt như sụp đổ cả rồi. Tại sao mọi chuyện lại đến và kết thúc nhanh như vậy? Hơi rượu trong người thỉnh thoảng lại bốc lên nhưng nó chẳng thể làm Mikami say. Tsusumi nói đúng…càng uống chỉ càng thêm tỉnh. Đầu gối Mikami chợt khụy xuống. Ngay cả đôi chân giờ đây cũng chẳng thèm bước đi theo ý muốn của cậu. Cứ thế…Mikami ngồi dựa lưng vào tường, đưa ánh mắt trống rỗng vô hồn đến những ngôi sao xa típ tắp kia……Lưỡi Mikami nếm thấy thứ gì đó mằn mặn. Mất một lúc cậu mới nhận ra đó là nước mắt…Mình đang khóc sao??? Mikami ngạc nhiên. Phải rồi…mình đang khóc…khóc vì đã được sinh ra…được nhìn thấy…được cảm nhận…được yêu một ai đó và…được một ai đó yêu……
Trước khi tôi gặp cậu, Haru…tôi là một kẻ vô hình trước mắt mọi người. Chẳng ai cần đến tôi cả. Duy chỉ có cậu…cậu đã nhìn thấy tôi…đã đón nhận tôi…Tôi không biết cậu có những cảm xúc giống như tôi không…nhưng có một điều mà tôi biết rõ đó là…cậu thật sự quan tâm đến tôi…Có thể cậu sẽ không bao giờ hiểu nổi tình yêu tôi dành cho cậu hoặc vả chăng ngay chính bản thân tôi cũng không nhận ra tôi đã yêu cậu nhiều như thế nào……
Trời đêm se lạnh và mơn man……
Tiếng linh kinh của thuỷ tinh lăn trên mặt đường thô rám trong phút chốc phá tan bầu không khí tĩnh lặng của đêm khuya. Chiếc chai rỗng chạm nhẹ vào người Mikami và dừng lại.
_ Cuối cùng cũng tìm được mày ở đây!
Ba thằng bọn chúng đứng khoanh tay nhìn Mikami bằng cặp mắt khinh thường.
_ Nhìn nó kìa! – Một thằng chỉ tay vào Mikami. – Nó trông còn tệ hơn một con chó ướt nữa!
_ Này Mikami-san… – Một tên ngồi xuống cạnh Mikami, hắn cố tình ngân nga giọng một cách đáng ghét. – Buồn lắm à? Thiếu Haru mà buồn đến vậy sao?
Một cú đấm bay thẳng vào ngay giữa mặt hắn. Máu chảy ra từ cái mũi bét nhè. Hắn bật ngửa ra sau. Hai thằng còn lại giật mình vội đỡ lấy hắn và cố tình lôi hắn ra xa Mikami.
_ Thằng khốn!!! – Hắn gầm gừ.
_ Bình tĩnh lại đi! Rồi mày sẽ được trả thù mà…
_ Tụi bây nói cái gì? – Mikami đứng dậy, mắt cậu tối sầm lại. – Tụi bây vừa làm gì hả? Thằng Kouno đâu???
_ Có giỏi thì đến nhà kho gần khu bến cảng! Kouno đang đợi mày ở đó! Sẽ có nhiều trò vui cho mày lắm! – Một tên cố lấy lại sự can đảm nhìn Mikami thách thức nhưng trong giọng nói của hắn hiện rõ vẻ kinh hãi.
Mikami nắm chặt hai tay tiến lại chỗ ba thằng đang co rúm người vì sợ. Bây giờ thì tụi nó đã hiểu vì sao Mikami lại đáng gờm đến vậy. Ánh mắt mới phút trước còn khác giờ đây biến đổi nhanh chóng trở nên lạnh lẽo đến rợn người. Nếu Mikami mà thật sự khùng lên thì……
–*–
Nước mắt……
Nước mắt lăn dài trên má cậu……đừng khóc mà…Xin đừng khóc…
Đau lòng lắm khi thấy cậu khóc…Xin đừng khóc…
Nếu có một điều ước…tôi sẽ chọn điều giản đơn nhất……
Hãy cho tôi được ở mãi bên cậu.
Tôi chẳng cần gì cả…chỉ cần được ở bên cậu…để mỗi ngày được yêu cậu nhiều hơn…được thức dậy cùng cậu vào mỗi buổi sáng…được nhìn thấy cậu cười…được nghe cậu thì thầm bên tai…được nhìn vào mắt cậu và thấy chính mình ở đó…được dụi đầu vào người cậu…được cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cậu……mãi mãi……cho đến ngày cuối cùng của cuộc đời……
Dù cho thế giới này ác độc và tàn nhẫn với tôi, tôi cũng sẽ sống, sẽ đấu tranh để giành quyền tồn tại bởi vì…nơi đó có cậu…
Trong cái bóng tối của tuyệt vọng và đau thương người ta vẫn tìm thấy ánh sáng của tình yêu và hi vọng ngay cả trong những ngày ảm đảm nhất của cuộc đời.
–*–
_ Mày tìm phía bên kia đi!!! – Tsusumi hét gọi Nobu.
_ Tsusumi… – Jun chộp lấy tay áo Tsusumi hướng cái nhìn vào căn nhà kho phía trước, mặt nó trắng bệch.
Ngọn đèn trên tháp hải đăng chốc chốc lại chiếu luồng sáng trắng xóa rực rỡ của nó xuống cái bóng tối dày đặc bên dưới. Khu bến cảng chia hẳn thành hai phần riêng biệt. Phần kia được chiếu sáng bằng những bóng đèn mở hết công suất. Nó nhộn nhịp và sống động bởi nhiều loại âm thanh. Tiếng ầm ầm của xe cẩu chuyển hàng, tiếng nói chuyện, tiếng máy móc, tiếng còi tàu vang lên từng hồi trầm bổng trong đêm…Tất cả những thứ đó đã làm nó tách biệt hẳn với phần còn lại gồm dãy nhà kho san sát nhau đã bỏ hoang. Ở đây chỉ có vài cái bóng đèn mờ mờ không đủ để rọi sáng toàn bộ khu vực. Lâu lâu ngọn đèn trên tháp mới quay một vòng và rọi xuống dưới cái ánh sáng hiếm hoi của nó. Chính lúc cái ánh sáng chói lòa đó rọi đến, Tsusumi và Jun chết cứng người trước cảnh tượng phơi bày trước mặt.