Chuyện Tình Thô Bạo Của Gemdoo - Chương 9
Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua rèm cửa, nhuộm vàng làn da ngăm rám nắng đang ngủ say trên giường. Hùng ngồi tựa đầu giường, tay vuốt nhẹ những sợi tóc con lòa xòa trên trán Đăng, ánh mắt dịu như nước.
“Anh không ngủ thêm chút nữa à…” – Đăng lẩm bẩm, mắt còn nhắm nhưng giọng đã rõ ràng, có chút ngái ngủ, có chút nũng nịu.
“Không nỡ. Nhìn em ngủ còn đẹp hơn mơ.”
Đăng hé mắt, chạm vào ánh nhìn của Hùng. Cái kiểu dịu dàng đến vô lý ấy, lúc nào cũng khiến tim cậu mềm nhũn. Cậu đưa tay nắm lấy tay Hùng, kéo xuống cạnh mình. “Vậy nằm xuống đi… Em lạnh.”
Hùng ngoan ngoãn nằm xuống, ôm lấy cơ thể ấm áp kia từ phía sau. Mũi chạm vào gáy, hít lấy mùi sữa tắm quen thuộc. Đăng khẽ rùng mình, rồi thả lỏng người. “Anh như con cáo ấy… Lúc nào cũng rình mò em ngủ rồi dụ dỗ.”
“Ừ, cáo mà… Nhưng cáo này chỉ dụ một người thôi.”
Giọng nói lười biếng vang lên: “Thế thì… dụ em cả đời nhé.”
—
Hùng siết nhẹ vòng tay ôm, cằm đặt lên bờ vai trần của Đăng, cọ cọ vào da cậu như thể đang tìm chỗ làm tổ.
“Cả đời thì dài lắm.” – Hùng khẽ nói, giọng trầm xuống, chậm rãi như từng lời thấm vào xương sống người kia. “Nhưng nếu là em… thì anh không sợ dài.”
Đăng không nói gì, chỉ khẽ trở mình quay lại, mặt đối mặt với Hùng. Ánh nắng buổi sáng rọi lên gương mặt trắng hồng kia, làm nổi bật lúm đồng tiền đang mờ mờ nơi khóe môi. Đăng đưa tay lên, chạm khẽ vào đó, mắt khẽ cười.
“Cái lúm này… em cười là hiện lên liền. Đáng ghét ghê.”
Hùng hơi nghiêng đầu, hôn một cái nhẹ như gió lên đầu ngón tay đang chạm má mình. “Vậy đừng chọc anh cười.”
“Không được. Em thích thấy nó.” – Đăng thì thầm, rồi chậm rãi rướn người lên, môi đặt nhẹ một nụ hôn vào má Hùng.
Cả hai chẳng nói thêm gì, chỉ nằm đó, ôm nhau giữa ánh nắng trong veo. Ngoài cửa sổ, tiếng chim hót vang nhẹ, như bản nhạc nền yên bình cho buổi sáng quá đỗi dịu dàng.
Một lúc sau, Hùng lên tiếng, ngón tay vẽ vòng tròn lười biếng sau lưng Đăng:
“Đăng này.”
“Hửm?”
“Hôm nay đừng ra ngoài nhé. Ở nhà với anh thôi.”
Đăng dụi đầu vào hõm cổ người kia, giọng lười biếng mà ấm áp:
“Ừ. Ở nhà. Với Hùng.”
—
—
“Sáng nay bên nhau” — phần 3
Mùi bánh mì nướng thoang thoảng trong bếp, quyện với hương bơ và cà phê nóng. Đăng đứng trước bếp, tay cầm xẻng lật trứng, vẫn mặc nguyên chiếc áo phông quá khổ của Hùng, vạt áo lấp ló ngang đùi. Chân trần dẫm trên sàn gỗ mát lạnh, cậu ngáp khẽ.
Sau lưng, có một vòng tay ôm lấy eo cậu. Ấm áp, y như mọi sáng khác.
“Anh không định phụ nấu gì à?” – Đăng hỏi, mắt vẫn nhìn chảo trứng.
Hùng dụi trán vào vai người yêu, giọng ngái ngủ: “Anh đang phụ đây… Ôm bếp trưởng cho bếp trưởng có tinh thần.”
Đăng bật cười, nhỏ nhẹ mà trong vắt. “Chẳng thấy ai ôm mà lười như anh.”
“Thì anh là cáo, không phải thỏ. Cáo chỉ rình cơ hội ôm thỏ thôi.”
Trứng chín, bánh mì đã vàng giòn. Hai người dọn bữa sáng ra bàn, đối diện nhau. Hùng nhấp một ngụm cà phê, còn Đăng thì chan mật ong vào đĩa bánh, rưới khéo như thể từng giọt cũng phải mềm mại.
“Ăn xong rồi làm gì?” – Đăng hỏi, tay chống cằm, mắt nhìn Hùng.
Hùng cũng chống cằm theo, môi cong cong thành nụ cười.
“Ăn xong ôm tiếp. Nằm sofa xem phim. Em chọn phim, anh chọn chỗ ôm.”
“Vậy em chọn phim ma.”
“Không sao. Có cáo ôm, thỏ không sợ.”
“Nhưng lỡ cáo sợ thì sao?”
Hùng nheo mắt, rồi chậm rãi đứng dậy, vòng ra sau Đăng, cúi xuống thì thầm bên tai cậu.
“Thì ôm thỏ chặt hơn nữa.”
—
_Hết_
Chap này chill chill kh có H, tôi đang buồn vì day6 kết thúc rồi 😭😭😭, vì buồn nên phải đọc fic tình cảm nhẹ nhàng đã 😞