Chuyện Tình Thô Bạo Của Gemdoo - Chương 39
Hùng có một thói quen xấu.
Cậu thích nhìn bụng Đăng phồng lên khi bị mình đè.
Thích đút cặc vào sâu đến mức… đầu cặc đội lên bụng dưới.
Thích bóp bụng Đăng lúc vừa mới ra, rồi nhìn tinh dịch chảy ngược ra như đang rỉ ối.
Và quan trọng nhất – thích “đổ đầy” thỏ, càng nhiều càng tốt.
—
Tối đó, Hùng bảo Đăng nằm sấp, kê mông cao lên bằng gối, còn mình thì đi lấy cái ống bơm dài màu trắng sứ.
“Là gì vậy…?” – Đăng lo lắng.
“Bình chứa giống.” – Hùng đáp.
“Anh muốn em… giữ lại tất cả.”
—
Đăng bị đè từ phía sau.
Ống được đưa vào trước, bơm thứ dung dịch sền sệt, trắng đục. Là tinh trùng giả, giống hệt thật, nhưng nhiều gấp ba lần một lần xuất bình thường.
Đăng khóc ngay từ lần bơm đầu.
Cảm giác bị lấp đầy tận trong, bụng phồng lên vì không chứa nổi, khiến cậu run lẩy bẩy, mồ hôi đổ như tắm.
Hùng xoa bụng Đăng, tay vuốt lên chỗ gồ rõ rệt:
“Cảm giác sao, thỏ con? Cái bụng bé tí của em… đang phình lên rồi kìa.”
—
Và rồi Hùng đè vào.
Không báo trước. Cái đầu nóng ấn vào khe, xuyên qua lớp trơn sẵn, lút cán chỉ trong một cú.
Tiếng nước vang lên tràn trề. Đăng giật nảy, miệng rên không thành tiếng, hai tay ôm bụng.
“Đừng… đừng nữa… nó căng lắm rồi…”
Hùng không dừng. Cậu bắt đầu nhấp. Mỗi lần thúc là một lần thứ bên trong trào ra, chỉ để bị nhồi thêm bởi cái cứng rắn khác.
—
20 phút sau.
Đăng bị ép nằm ngửa. Bụng tròn lên rõ rệt. Mỗi khi Hùng thúc sâu, cậu rên “Á” một tiếng như phản xạ.
Mắt đỏ hoe, miệng mấp máy:
“Đừng ra nữa… đừng nhét nữa… em… em sẽ vỡ mất…”
Hùng ghé sát:
“Không sao. Anh sẽ giữ nó bên trong.”
—
Cậu đưa một cái plug cực lớn vào.
Sau khi rút ra, tinh dịch trào ra khỏi lỗ Đăng như suối, chảy xuống đệm.
Hùng cắm plug vào ngay sau đó, chặn lại toàn bộ, khiến bụng Đăng giữ nguyên độ phồng.
“Đây là bụng thỏ đựng giống.” – Cậu hôn vào phần da căng.
“Đêm nay ngủ thế này. Nếu sáng mai chưa bị xì ra… anh sẽ bắn thêm.”
—
Thỏ gục đầu xuống gối, thở hổn hển.
Cơ thể run, tinh trùng nhỏ giọt từ mông, dù đã cố giữ.
Bụng tròn, chân run, mặt dính nước mắt.
Và Hùng ngồi nhìn, ánh mắt mê mẩn như ngắm tác phẩm mình tạo ra.
—
_Hết_