Chuyện Tình Thô Bạo Của Gemdoo - Chương 36
Chương 1 : Đồ trông hợp với em lắm đó.
Để anh thấy mày mặc như vậy… là lỗi của mày.
—
Đăng không nghĩ một ngày nào đó mình sẽ đồng ý mặc cái thứ “đồ ngủ gợi cảm” mà Hùng mua.
Một chiếc áo lụa hoa mềm như nước, trễ vai, mỏng đến mức chỉ cần đèn vàng thôi là thấy được đường cong cơ ngực. Hùng còn bắt thêm cái đai đen buộc ngang đùi – gọi là “harness cho ngoan” – bảo mặc vào cho đẹp.
( Minh hoạ )
Đẹp? Đăng đẹp trong mắt Hùng. Đẹp đến mức bị nhìn không chớp mắt.
“Cởi ra,” Đăng lầm bầm, mắt liếc đi nơi khác, “không nhìn nữa thì cởi ra…”
Giọng Hùng vang lên sát tai, ngón tay cầm lấy viền áo kéo nhẹ, khiến vải trượt khỏi một bên vai rộng.
“Đã mặc cho anh coi… còn cấm anh nhìn?”
Đăng cứng người. Ngực khẽ phập phồng. Một bên đầu ti hồng nhạt lộ ra khỏi lớp vải, khẽ run lên theo nhịp thở.
“Không… Hùng, đừng—”
Hùng đẩy Đăng ngã ngửa xuống giường. Tiếng thở gấp lẫn với tiếng vải cọ da thịt, âm thanh mềm ướt như bị gặm nuốt cả người.
“Rên đi.”
Hùng vừa đẩy tay vào trong lớp vải, vừa dùng đầu gối tách đùi Đăng ra. Ánh mắt liếm dọc theo phần harness buộc sát, trượt lên bụng cứng và ngực rộng, dừng lại đúng nơi đầu ti vừa bị chạm tới.
“Không… chỗ đó— a, Hùng!”
Đăng rên khẽ, mặt đỏ bừng, tay nắm ga giường đến trắng cả khớp.
Vải lụa bị đẩy lên, vén qua vai, để lộ hoàn toàn bờ ngực trần cùng đường cong nơi eo dưới – đẹp đến mức Hùng phải cúi xuống, cắn lấy một bên, vừa nhẹ vừa trêu chọc.
“Đẹp đến thế này mà cấm anh nhìn?”
Giọng cười trầm thấp, ngón tay siết lấy dây harness như muốn kéo mạnh – nhưng lại chỉ cọ nhẹ, khiến cả người Đăng rùng lên vì buốt ngứa.
“Mặc như này là để được chơi phải không, Đăng?”
“Không… không có… nhưng… đừng liếm nữa…!”
Hùng không dừng. Mỗi lần Đăng rên là mỗi lần đầu ti bị cắn nhẹ hơn, rồi lại được vuốt ve – như một cuộc kiểm tra độ nhạy, khiến Đăng không thể nào giữ nổi giọng mình.
“Rên cho anh nghe đi. Mặc thế này… mà im thì phí lắm.”
“Hùng… a—!”
—
Chương 2 : Rên cho anh nghe đi.
—
Đăng không rõ Hùng đang liếm bao lâu.
Chỉ biết cả hai bên đầu ti mình bây giờ vừa ướt đẫm vừa sưng đỏ, như bị người ta trêu đến phát sốt. Mỗi lần đầu lưỡi liếm qua là cả lưng Đăng rướn cong, há miệng mà không rên không được.
“Nhạy thế này…” Hùng thì thầm, kéo nhẹ sợi dây harness siết trên vai Đăng, “mặc vào để dụ anh đúng không?”
“Không… em không có…!”
“Không mà ngực ửng đỏ thế kia?”
Một tay Hùng giữ lấy eo Đăng, tay còn lại kéo vải áo lụa trễ xuống tận bụng. Cơ bụng săn chắc, lồng ngực phập phồng, dây harness màu đen như tôn lên nước da rám nắng, bóng mồ hôi, đẹp đến mức phát bực.
Hùng siết mạnh tay. Cảm giác da thịt bị kéo lún sâu dưới ngón tay khiến Đăng rên lớn, co chân lại.
“Đừng… Hùng, chờ chút, nó… căng quá—”
“Đừng gồng.”
Hùng ngồi xuống giữa hai đùi Đăng, ép hắn phải há chân ra mà không được khép lại.
“Bé mặc đẹp thế này… mà không rên cho anh nghe thì uổng lắm.”
Hùng ngậm lấy một bên đầu ti đã sưng hồng, rút mạnh.
Tiếng “chụt” vang lên, kéo theo tiếng rên nghẹn như nức nở. Mồ hôi lăn dọc xuống bụng Đăng, ướt cả đai quấn quanh đùi.
“Hùng… Hùng… a, a— đừng hút nữa, em chịu không nổi…!”
“Vẫn chưa ra mà kêu gì sớm vậy?”
Bộ phận bên dưới của Đăng đã chảy nước, phần đùi trong dính ướt, run lên từng cơn.
Áo lụa nhăn nhúm, trễ hết cả xuống eo, nhưng Hùng không thèm cởi ra hẳn – anh muốn giữ nguyên hình ảnh Đăng trong bộ đồ này, vừa hư vừa xấu hổ.
Hùng đưa ngón tay vuốt dọc theo dây harness, tới chỗ móc nối giữa hai đùi.
“Cưng nghe rõ không?”
Giọng Hùng trầm và khàn vì dục vọng.
“Rên đủ hay thì mới được ra. Còn không thì…”
“Thì sao…?”
“Thì để anh đụ hoài mà không cho ra.”
—
Chương 3 : Giữ em lại mà đụ.
—
[Cảnh 1: Đăng bị ép nằm sấp, đâm từ sau]
Tiếng “rắc” nhẹ vang lên khi Hùng siết thêm đai harness quanh eo Đăng.
“Chặt quá… a… Hùng…!”
Lưng bị kéo cong, Đăng chống hai tay lên giường nhưng run đến nỗi không giữ nổi tư thế. Vải lụa nhăn lại phía bụng, phần mông lộ ra hoàn toàn — trắng, căng, giữa khe mông còn dính ướt vì nước nãy giờ bị trêu chưa cho ra.
“Nằm xuống.”
Hùng ấn lưng Đăng xuống, để hắn úp mặt vào ga giường lạnh. Cả người như bị giữ chặt lại bởi sức nặng từ người phía sau.
Cảm giác đầu cọ sát giữa khe mông, rồi đâm mạnh vào, khiến Đăng bật rên:
“A— a a… Hùng…!”
Cả cây đâm sâu một lần, không chờ Đăng kịp giãn. Harness siết eo khiến từng cú thúc như dội thẳng lên bụng, làm bụng dưới Đăng phập phồng, căng tức đến đau.
“Ư… chậm lại…!”
“Muộn rồi.”
Hùng giữ chặt hai vai Đăng, hông thúc đều như máy.
Từng cú va chạm dội cả người, phần đùi trong Đăng ướt đẫm, nước trào ra dính cả lên harness. Ga giường dưới bụng thấm mồ hôi và nước, càng ngày càng nhão.
“Rên to hơn. Không là anh đụ tới sáng.”
“Ư… đừng… em… a… a Hùng…!”
Đăng khóc, rên đến khản giọng.
—
[Cảnh 2: Ngồi trên người Hùng, bị ép rên khi cưỡi]
“Giờ ngồi lên đi. Tự cưỡi.”
“Cái gì…?”
Đăng bị kéo ngồi lên đùi Hùng, vẫn mặc nguyên áo lụa và dây đai da. Harness đã trượt lệch, đầu ti hồng hồng ló ra ngoài vải, ướt sũng vì bị liếm ban nãy.
Hùng nắm hông Đăng, nâng nhẹ phần đùi lên.
“Tự đút vào đi. Nếu không anh sẽ dùng dây trói tay lại.”
Đăng cắn môi, run rẩy. Nhưng vẫn nghe lời, điều chỉnh hông rồi thả người ngồi xuống.
“A—! Ứ… ư…”
Cảm giác bị lấp đầy từ dưới, còn phía trên thì…
Hùng cúi người lên, ngậm lấy một bên đầu ti lộ ra ngoài áo. Hút mạnh. Đăng giật cả người, rên như bị bóp nghẹn.
“Ư… a, không được… liếm nữa… anh đang trong người em…”
“Biết. Nhưng em rên dễ thương quá.”
Hùng đổi tay, bóp đầu ti còn lại, siết tròn đầu ngón tay, kéo nhẹ cho nó cương hơn nữa.
“Ư—!!”
Đăng rướn cong lưng, tay bấu vào vai Hùng. Mỗi khi ngồi xuống, cơn đâm chạm vào tận trong bụng, còn ngực thì vừa bị liếm vừa bị bóp.
Đăng vừa cưỡi vừa khóc, vừa rên nghẹn, vừa nức nở:
“Hùng… a… Hùng ơi… em sắp— không chịu nổi—!!”
“Chịu. Còn lâu mới được ra.”
Rồi Hùng lật ngược Đăng nằm xuống, vẫn giữ nguyên tư thế cắm sâu.
Anh nắm hông Đăng, nhấn mạnh một cú thật sâu khiến toàn thân co giật.
Ga giường rối tung. Cả hai người ướt đẫm nước, mồ hôi, và cả… tinh dịch chưa được ra.
—
Phần 4: Xin tha nhưng lại cưỡi tiếp.
—
“A— a a… Hùng… Hùng ơi… em… nữa rồi…!”
Tay Đăng bấu ga giường đến rách chỉ, lưng gồng lên, cổ cong ra sau, miệng há nhưng không còn sức hét.
Một lần nữa… ra nữa…
Lần thứ mấy, cậu không đếm được. Nhưng rõ ràng bụng dưới đang căng nhức, tinh dịch bắn cả lên harness và đùi, dính loang lổ, ướt ướt nhầy nhụa. Cơ thể run bần bật như bị sốt.
“Đủ rồi… tha… tha em đi…”
Giọng khản đặc, nước mắt và nước bắn trộn lẫn trên má.
Hùng vẫn chưa rút ra.
Vẫn cắm sâu, rất sâu. Hai tay chống cạnh đầu Đăng, thở nặng nề, ánh mắt đỏ lên như dã thú bị dục vọng nuốt trọn.
“Mới có mấy lần mà xin rồi?”
Hắn cúi xuống, ngậm cổ Đăng, cắn một phát để lại dấu đỏ thẫm.
“Ư— a, đau… em… không còn sức…”
“Vậy tự làm cho anh sướng, anh sẽ tha.”
Hùng nằm ngửa ra, kéo Đăng dậy, rồi ôm eo bắt ngồi lên lại.
“Không…”
Đăng lắc đầu, mông vừa rời khỏi làn da ấy đã cảm nhận rõ nước từ trong mình chảy ra ướt đùi. Nhưng Hùng vẫn kéo, vẫn nhìn, ánh mắt đòi hỏi.
Cắn môi. Đăng siết nhẹ tay, tự mình nâng hông, đưa tay giữ chặt thứ đang nóng bỏng kia, và ngồi xuống.
“Ư… ưh…”
Cảm giác lấp đầy ngay khi vừa chạm.
Địt mẹ nó vẫn sâu, vẫn to, vẫn cứng đến phát rát. Mỗi lần hạ người, nước nhờn dính lại, kêu nhẹ “nhóp nhép” như giễu cợt.
Đăng rướn người, tay run run đặt lên ngực Hùng, rồi bắt đầu cưỡi.
Chậm thôi.
Từng lần.
Mỗi cú ngồi xuống đều khiến đầu ti va vào harness, cả ngực rịn mồ hôi, nhỏ xuống bụng Hùng.
“Ngoan lắm. Rên nữa đi.”
“Ư…đm.. Hùng… đừng nhìn em… xấu hổ…”
“Càng rên anh càng dễ tha.”
“A… a a… Ưư… a, sâu quá… Hùng ơi…”
Đăng cúi người, đầu dụi vào hõm cổ Hùng, cả người run lẩy bẩy. Nhưng vẫn cưỡi, vẫn để thứ đó ra vào trong người mình, vẫn để cả cơ thể trần trụi, dính dấp, quấn quanh nhau như một sinh vật duy nhất giữa giường đẫm nước và tiếng rên.
Tới cuối, Đăng khóc nấc, tự chủ động tăng tốc.
Muốn được tha.
Muốn được ra.
Muốn xong nhưng lại không dừng nổi.
“A—! Em… em ra nữa rồi—!!”
Hùng kéo Đăng xuống hôn ngấu nghiến, ép rên vào miệng, rồi… cùng nhau vỡ vụn.
—