Truyen SEX GAY,
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Tìm Truyện
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Prev
Next

Chuyện Tình Thô Bạo Của Gemdoo - Chương 28

  1. Home
  2. Chuyện Tình Thô Bạo Của Gemdoo
  3. Chương 28 - Nhiệm vụ dây tơ hồng
Prev
Next

Chương 1: Hòn đá cầu nguyện và hậu quả

“Hùng! Nhanh lên coi, trời sắp tối rồi!”

Tiếng Đăng vang lên từ phía trước, gió biển thổi nhẹ làm áo sơ mi cậu bay phấp phới. Hùng, người đi sau, thở hổn hển, chân đá nhẹ vào mấy hòn sỏi ven đường.

“Tiền bối à… mình ăn cả 6 quán rồi, giờ đi bộ ra biển, chưa đủ à? Bộ anh định dắt em đi vòng hết thế giới luôn hả?”

> “Không lẽ em hối hận vì đi chơi với anh?”
Đăng quay lại, cười tươi, răng thỏ lộ ra rõ ràng, ánh mắt cong cong nhìn cậu.

“…Không, không có.”
Làm sao mà hối hận được. Là ngày đầu tiên cậu được đi chơi riêng với Đăng. Là ngày tốt nghiệp của người mình thích. Là cái cớ cuối cùng để cậu có thể ở cạnh anh thêm một chút.

Hùng lặng lẽ bước theo sau. Gió biển mang theo mùi muối, sóng vỗ rì rào dưới chân trời tím dần. Họ dừng lại trước một tảng đá to nằm lẻ loi giữa bãi cỏ, có tấm bảng gỗ nhỏ xíu đóng cọc bên cạnh.

> “Hòn đá cầu nguyện – chắp tay nói ra điều ước, có thể sẽ thành sự thật.”

Đăng bật cười: “Dễ thương ghê ha? Cầu nguyện gì đi, thử coi.”

“Ơ? Anh tin mấy cái này hả?”

“Không biết, nhưng thử thì có mất gì đâu.”

Hùng ngó tảng đá, mặt tròn tròn, rêu phủ lấm tấm, trông không khác gì mấy hòn đá thường thấy. Cậu khoanh tay, nhăn mặt:
“Bớt mấy cái trò nhảm này lại đi, có thành thật đâu mà. Bịp bợm ít thôi, thà tôi về còn đỡ.”
Dứt lời, quay lưng đi về phía khách sạn. Đăng chỉ cười theo, không ép.

Và Hùng đâu biết, cái miệng hại cái thân là có thật.

—

Chương 2: Tin nhắn lúc nửa đêm

Sáng hôm sau, điện thoại Hùng rung lên bần bật.

> [NHIỆM VỤ DÂY TƠ HỒNG – KÍCH HOẠT]
Hoàn thành nhiệm vụ: Hôn Đăng 5 lần trước 0:00 hôm nay.
Nếu không, dây tơ đỏ định mệnh sẽ trói hai người lại trong 72 tiếng.

Hùng nhìn màn hình.
Nhìn đồng hồ.
Nhìn lại màn hình.

“…Cái quái gì vậy?”

Cậu dụi mắt. Không biến mất. Tin nhắn vẫn đó. Không có app nào lạ cài trong máy. Hùng còn tưởng mình nằm mơ, cho tới khi… đúng 0:00.

BỤP.

Một sợi dây đỏ xuất hiện, từ không khí, thình lình trói cổ tay cậu dính chặt vào… tay của Đăng – người vừa bước ra khỏi nhà tắm.

“CÁI GÌ VẬY TRỜI???”

Họ loay hoay suốt 30 phút vẫn không tháo ra được. Đăng mở điện thoại mình, cùng lúc nhận được cùng tin nhắn. Đến lúc đó mới nhìn nhau sững sờ.

“…Ủa, vậy… thiệt hả?”

“…Ủa, anh… đọc rồi hả?”

“…Ờ, cái hôn 5 lần?”

—

Chương 3: Một, hai, ba… rắc rối

“Làm lẹ đi, mai anh còn phải đi tập.” – Đăng thở dài, nửa cam chịu, nửa xấu hổ.

Hùng tim đập như sấm. Đăng ngồi sát bên, tóc còn ướt, da ngăm, cơ bắp hiện lên rõ ràng sau lớp áo mỏng. Trái tim nhỏ bé của cậu hậu bối không chịu nổi.

“Chụt.”
“Chụt.”
“Chụt.”

Ba cái hôn nhẹ như lông vũ. Môi vừa chạm là rời. Đăng nhíu mày.

“Mới ba cái.”

Màn hình điện thoại rung lên.

> MỘT NHIỆM VỤ MỚI ĐƯỢC MỞ KHÓA
Cần hoàn thành để gỡ trói:
LÀM TÌNH TRONG HÔM NAY.
Khó độ: ★★★★★
Phần thưởng: Tự do.

“…Cái đ-”
“…”

Hai người nhìn nhau, mặt đỏ bừng.

—

Chương 4: Tự do với cái giá… quằn quại

Không khí trong phòng trọ như đông đặc lại.

Cả hai ngồi sát nhau trên giường, tay vẫn bị dây đỏ buộc chặt, mắt dán vào màn hình điện thoại như thể có thể đọc sai dòng nào đó:

> Nhiệm vụ mới: Làm tình trong hôm nay.

“…Nó ghi đúng chữ đó hả?” – Hùng nuốt khan, giọng như vỡ ra ở âm cuối.

“Ừ. Làm tình. Không phải ‘giao tiếp thân mật’. Không phải ‘va chạm cảm xúc’. Là làm tình.” – Đăng nghiêng đầu, bình tĩnh đọc lại lần nữa, xong quay sang nhìn Hùng – “Hay là… mình chọn không làm? Coi thử có cách nào khác?”

“Bị trói 3 ngày đó anh…”

“…Ờ.”

Cả hai nhìn dây đỏ quấn từ cổ tay, vắt qua lòng bàn tay, chằng chịt như mạng nhện. Hùng thử kéo nhẹ – nó co giật rồi siết chặt hơn, như thể phản ứng với việc… trốn nhiệm vụ.

“…Đau thiệt đó nha.”

“…Anh hỏi thiệt, em có phải là người lập trình cái app quái gở này không?”

Hùng méo mặt: “Em thề em còn không biết làm powerpoint.”

Đăng thở dài, nhắm mắt vài giây. Trong lòng anh là một mớ rối rắm:

Đây là hậu bối.

Đây là thằng nhóc vẫn luôn cúi gằm mặt mỗi khi anh nhìn.

Đây là thằng nhóc có ánh mắt hơi quá dịu dàng mỗi khi cười.

Đây là người… mà anh từng nghĩ là “dễ thương ghê”, nhưng không dám chắc là gì hơn.

Giờ thì sao?
Định mệnh trói hai đứa lại và bắt làm tình như một trò đùa kỳ ảo.

Đăng quay lại. “Này… em có thích anh không?”

Tim Hùng đập hẫng một nhịp.

Cậu lí nhí: “…Có.”

Đăng gật đầu. “…Ờ, anh cũng đoán được rồi.”

Im lặng.

Một giây. Hai giây. Ba—

“Anh không thấy ghê hả?”

Đăng bật cười khẽ: “Không. Anh chỉ thấy… nếu đã vậy rồi, thì ít ra… phải làm cho đàng hoàng.”

Mặt Hùng đỏ ửng.

“Anh… nói vậy là…”

“Là anh không ghét em. Cũng không ghét ý tưởng… đó.”
Đăng liếm môi, hơi thở có phần gấp hơn.
“Nhưng mà…” – mắt anh nghiêng nghiêng – “Anh không thích bị động. Em chủ động đi.”

Hùng: “…”

Não: “!!!”

Cơ thể: “Đờ mờ sao cái dây nó co lại nữa rồi trời ơi gấp quá rồi cứu với—”

—

Chương 5: Đỏ mặt đỏ tai, mà vẫn là… nhiệm vụ

Quần áo rơi lả tả. Căn phòng khách sạn dần nóng lên, không phải vì nhiệt độ bên ngoài mà vì da thịt va chạm và ánh mắt không còn né tránh.

Hùng run tay đặt lên ngực Đăng, cảm nhận rõ nhịp tim đang đập mạnh dưới lòng bàn tay.

“Anh… chắc chứ?”

Đăng gật đầu. “…Tụi mình đang bị dây định mệnh ép mà.” – anh nhếch môi, răng thỏ hơi lộ ra, mắt cong cong – “Không tính là lợi dụng đâu. Với lại…”

“…Với lại?”

“Em dễ thương thật mà.”

BỤP.

Tia lửa nổ trong đầu Hùng. Cậu không nói nữa. Chồm tới, môi dán lên môi Đăng.

Lần này không phải “chụt” nhẹ như lúc trước. Mà là hôn thật sự. Hơi thở hoà quyện, đầu lưỡi khẽ đụng nhau, thân thể ép sát.

Đăng bật tiếng rên mũi, nhỏ thôi nhưng làm Hùng muốn nổi da gà.
Cậu thì thầm: “…Anh phát tiếng gì vậy?”

“…Tự nhiên ngứa tai.”

“Anh mà rên là em chấm điểm đấy.”

“Chấm bao nhiêu?”

“…9 điểm.”

“Thiếu 1 điểm gì?”

“Thiếu âm cuối ~”

—

> Điện thoại rung lên:
“Tiến độ nhiệm vụ: 32%”

Cả hai cùng nhìn, rồi không hẹn mà cười phá lên.
Dây đỏ hơi nới lỏng – như thể định mệnh cũng đang bật cười vì cặp đôi tấu hài này.

—

Chương 6: Đừng thở dốc như thế, em chịu không nổi

Căn phòng chỉ còn ánh đèn ngủ mờ mờ cam vàng. Dây tơ đỏ vẫn quấn quanh hai người, như mạch máu đang căng lên vì ham muốn bị dồn nén.

Hùng chống hai tay bên người Đăng, gương mặt nhỏ nhắn cúi sát xuống, đôi mắt đen láy như muốn ăn tươi nuốt sống người dưới thân.

“Lần đầu của anh đúng không?”

“…Ờ.”

“Vậy đừng nhìn em kiểu đó.”

“Kiểu nào?”

“Kiểu thở dốc, mắt long lanh, răng thỏ lộ ra, ngực phập phồng như mời gọi ấy.”

Đăng đỏ bừng mặt, toan bật lại gì đó thì Hùng đã cúi xuống cắn một cái ngay hõm cổ.
Cắn thật. Không phải hôn.

“Á— Hùng! Đồ điên!”

“Em đã nói là đừng mời gọi mà…”

Giọng cậu trầm lại, ngón tay lướt qua làn da nâu ngăm rịn mồ hôi của Đăng. Ngực to, chắc nịch, bụng có múi. Nhưng khi tay Hùng lướt xuống… nơi đó đang cứng lên, rõ ràng và lớn hơn cậu tưởng.

“Chà… vậy mà trước giờ em cứ nghĩ anh là kiểu nhẹ nhàng.”

“…Tôi cũng nghĩ em là kiểu ngoan ngoãn…”

Hùng liếm môi. “Tiếc là cả hai đều sai.”

—

Dây tơ siết nhẹ cổ tay Hùng khi cậu cúi xuống, tay trái giữ hai tay Đăng giơ lên khỏi đầu, tay phải luồn vào giữa hai đùi.

“Anh mở chân ra.”

“…Chưa… chưa có làm gì mà…”

“Giờ em mới làm đây.”

Ngón tay ướt áp, cẩn thận, nhưng mỗi lần đẩy vào lại cố ý cong lên cạ đúng điểm mẫn cảm. Đăng cong người, hai chân run lên, mặt đỏ tía tai.

“A-Hùng… chậm thôi…”

“Không chậm đâu. Trễ giờ là dây siết tiếp đó.”

Mỗi lần Đăng siết cơ mông lại, Hùng lại thọc sâu hơn, bắt anh phải mở ra.
Cơ thể cao to, cơ bắp, nhưng bị một người nhỏ nhắn đè lên, cưỡng ép, điều khiển.

Hùng rút tay ra, rút dây tơ đỏ quấn quanh cổ tay mình rồi buộc vào đầu giường.

“Hửm? Em làm gì vậy?”

“Buộc tay anh lại. Cho khỏi đánh em.”

“Mày—”

“Shhh… im đi, nằm yên.”

Đăng bị buộc tay giơ lên, nằm dài ra dưới thân Hùng, hai chân bị dang rộng.
Cái thứ cứng nóng của Hùng cạ lên khe mông ướt của anh, lớn đến mức Đăng nuốt nước bọt.

“Chờ— Hùng, nó— nó bự—”

“Thì ráng chịu.”

Cảm giác đầu cậu đẩy vào thật sự khiến Đăng cắn răng cong cả người.
Một tay Hùng giữ hông anh, một tay siết lấy cổ nhẹ.

“Thở sâu.”

Rồi thúc mạnh.

—

“Á— a—!”
“Chết tiệt… chặt vậy…”
“H-Hùng… rút ra chút đi…”

“Rút ra? Em mất cả buổi đút vào, giờ rút? Không nha, giờ tới phần chính.”

Cậu bắt đầu nện. Nhịp dập mạnh, đều, đầy lực.
Tiếng da thịt vỗ nhau vang lên giữa căn phòng im ắng. Dây tơ đỏ rung bần bật.
Người dưới thân lắc lư như sắp gãy giường.

“M-mày— con cáo khốn nạn…”

“Ừ, em là cáo. Cáo mê đụ thỏ.”

Lại một cú thúc sâu đến tận cùng.
Đăng bật khóc nước mắt vì đau lẫn sướng.
Bụng anh đã phình nhẹ vì bị đè mạnh liên tục từ sau.

—

Hùng cúi xuống thì thầm:

“Rên đi, anh Đăng.
Rên cho em nghe.
Không rên là em chơi tới sáng.”

Đăng rên. Không thể không rên.
Miệng thì chửi nhưng giọng run rẩy như sắp khóc.

“Chậm… chậm lại… Hùng… địt như thằng điên…”

“Không chậm đâu, anh đáng bị vậy.”

Cậu thúc nhanh hơn. Đến mức đầu Đăng va vào thành giường.
Ngực cơ bắp ướt mồ hôi bị đè dí vào nệm, mông bị banh đến đỏ bừng.

—

> Điện thoại rung:
📱 Tiến độ nhiệm vụ: 98%…

Hùng nhếch môi. Rút ra một chút rồi đâm lại sâu hơn nữa.

“Lần cuối.”

“H-HÙNG— AHH—”

—

> 📱 Nhiệm vụ hoàn tất. Dây tơ hồng sẽ tự động tháo ra. Chúc mừng hai bạn, định mệnh đã chọn đúng người.

Dây đỏ xõa xuống, lặng lẽ rơi khỏi cổ tay.

Nhưng người vẫn bị đè.
Và vẫn chưa xong.

Hùng cúi xuống, hôn lên má người run rẩy bên dưới.

“…Anh vẫn còn thời gian đến sáng mai đúng không?”

Đăng: “…Chết tiệt…”

—

Chương 7: Nhiệm vụ mới – Trói nhau bằng lưỡi

2h sáng.
Căn phòng chỉ còn tiếng quạt xoay. Hùng nằm trên người Đăng, cằm tựa vào ngực anh, tay vẽ vòng quanh núm vú vẫn còn đỏ.

“Ngủ chưa?”

“…Mày nghĩ ai đụ xong nằm im không nổi như cá chết là ngủ liền được hả?”

“Ồ, vậy còn tỉnh đúng không.”

Cậu cười, mò lấy điện thoại.
Màn hình đen bật sáng.
Tin nhắn lặng lẽ hiện ra.

> 📱 Xin chúc mừng hai bạn đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên. Bạn có muốn tiếp tục tiến tới cấp độ tiếp theo? ⚠️ Cảnh báo: Nếu bỏ qua, bạn sẽ bị “ràng buộc vĩnh viễn” (tức dây tơ hồng không bao giờ rời đi). Nếu đồng ý → nhiệm vụ tiếp theo: “TRÓI NHAU BẰNG LƯỠI”

“…Gì vậy?” – Đăng ngồi bật dậy, ngay lập tức nhăn mặt ôm mông.

“Cấp độ tiếp theo, muốn thử không?”

“Không. Tao bị địt đủ rồi. Địt nữa thì tao chảy máu tới mồng 8.”

“Nhưng không làm thì tụi mình bị trói vĩnh viễn. Dây tơ hồng sẽ không rời ra nữa. Gắn luôn vào cổ tay, cổ chân, cổ… cổ chim.”

“…?”

Hùng đưa điện thoại cho Đăng xem. Anh lặng người. Tin nhắn kế tiếp hiện ra:

> 📱 Nhiệm vụ: Trói nhau bằng lưỡi – phải liếm toàn thân đối phương, không chừa chỗ nào, cho đến khi cả hai đạt cực khoái bằng miệng.
Nếu không hoàn thành trước bình minh: dây sẽ trói ngược, khiến hai bạn không bao giờ được đụ lại nữa.

“…”

“…”

“…Bật đèn đi.”

—

Chương 8: Dính nhau như chó liếm xương

Đèn bật sáng. Hùng đứng dậy, cơ thể trần trụi, dính dấp tinh dịch, cúi xuống nhìn người đàn anh cao to đang run bần bật dưới sàn.

Cậu quỳ gối, dang chân Đăng ra.

“Phần dưới anh em lo rồi. Giờ em liếm từ trên xuống.”

Đăng vừa chửi vừa rên.
Hùng bắt đầu bằng cách cắn nhẹ hai đầu ti, liếm quanh từng múi bụng, rồi trườn dần xuống… vùng giữa hai đùi đã đỏ bừng.

“Mày… không cần… không cần liếm… chỗ đó…”

“Anh không muốn, nhưng nhiệm vụ cần.”

Lưỡi Hùng nóng, ướt, đi sâu vào rãnh giữa.
Không hôn, không đụ, chỉ liếm.
Càng liếm, dây tơ đỏ càng chặt lại quanh cổ tay, như cảm nhận được nhịp tim và hơi thở cả hai.

—

Tua nhanh cảnh:

Đăng bị lật sấp, Hùng liếm dọc sống lưng đến mông.

Đăng giật người mỗi khi Hùng tách mông ra và liếm sâu bên trong.

Đăng liếm lại Hùng, trong lúc cổ tay vẫn bị dây tơ ràng.

Cả hai gần như rên suốt, ngắt quãng trong tiếng liếm, tiếng nuốt nước bọt, và tiếng thở nặng.

Cuối cùng—

> 📱 Bạn đã đạt cực khoái bằng miệng. Nhiệm vụ hoàn tất.
Dây sẽ tạm thời gỡ ra. Bạn đã lên cấp độ 3.

—

—

Cuối chương 8: Tan nhiệm vụ, tan chảy

Hùng quấn khăn ngang hông, lau giùm người cho Đăng – dù thằng cha vừa rên như đĩ bị lột da mười phút trước.

“Anh ổn không?”

“…Ổn cái đầu mày. Tao còn nghe tiếng liếm văng vẳng bên tai đây này.”

Hùng phì cười. Cậu cúi xuống, đưa tay vuốt mái tóc Đăng còn bết mồ hôi:

“Em xin lỗi. Tại nhiệm vụ thôi, không thì… em không dám liếm anh kiểu đó đâu.”

“Không dám? Mày liếm từ cổ tới lỗ đít người ta mà còn bảo không dám?”

“…Thì… do nhiệm vụ mà…”

Đăng thở dài. Nhưng ánh mắt anh không còn giận. Mà mệt, nhưng dịu.
Như thể giờ phút đó, tất cả mọi dây ràng – dù là dây tơ đỏ, hay cái gì trong ngực – cũng đang lỏng ra.

Căn phòng im lặng một lát.

Hùng chống cằm nhìn Đăng, thì thầm:

“Này… từ lúc nãy… anh biết em thích anh rồi đúng không.”

“…Ừ.”

“Anh không thấy ghê sao?”

“Có chứ. Ghê dã man.” – Đăng bật cười. – “Mà cũng dễ thương nữa.”

Hùng đỏ mặt. Cậu quay đi, cầm điện thoại lên xem giờ. Gần sáng.

“Chắc em về. Trễ quá.”

“…Mai đi học chứ?”

“Ừm.”

Đăng nằm im một lúc, rồi quay đầu, ánh mắt có chút gì đó ngại ngùng mà hiếm thấy.

“Mai gặp ở trường. Tụi mình… đi ăn trưa?”

Hùng quay lại. Cậu cười – nụ cười thật lòng, không có nhiệm vụ, không có dây tơ. Chỉ là người con trai nhỏ thích tiền bối của mình.

“Dạ.”

—

Chương 9: Tơ Hồng Không Tha Ai Cả

Hôm sau.

Hùng đến trường sớm, tóc còn hơi ẩm vì tắm vội. Cậu mặc sơ mi trắng, áo khoác hờ, mặt tươi như hoa vì nghĩ sẽ gặp lại người ta.

Nhưng…

“Ơ… tiền bối đâu ta?”

Suốt buổi sáng, Hùng không thấy bóng Đăng đâu. Không ở lớp, không ở sân thể dục, thậm chí căn-tin cũng không.

Cậu chột dạ.

Trong đầu loé lên một suy nghĩ – lẽ nào Đăng thấy xấu hổ nên né mình?

Hùng cắn môi, tim hơi trĩu xuống. Chuyện tối qua… đúng là quá trần trụi. Dù là nhiệm vụ, nhưng cái kiểu Đăng bị liếm khóc lóc rên rỉ, bị cậu giữ hai chân há ra mà liếm đến rối loạn thần kinh, chắc chắn không dễ để anh đối mặt với mình sau đó.

Hùng siết quai cặp. Cậu quyết định đi tìm.

—

Đăng đang ngồi sau sân thể thao, nơi có một dãy ghế đá ít người biết. Tay cầm lon nước ngọt, mắt nhìn lên trời. Khi thấy Hùng, anh giật thót người:

“…Mày theo tao làm gì?”

“Em… đi ngang. Với lại…”

“Với lại gì?”

“Em sợ dây tơ đỏ nó lại giở chứng.” – Hùng gãi đầu. “Với… cũng muốn gặp anh.”

Đăng quay đi, mặt đỏ hồng. Ký ức về tối qua cứ chạy như tua nhanh trong đầu: mồ hôi, tiếng rên, khoái cảm, cả cái cách cậu nhóc nhỏ con đó ép mình ra đến giọt cuối cùng.

“Chuyện hôm qua… bỏ qua đi.”

“Em không bỏ được.”

Đăng ngẩng lên, tròn mắt.

Hùng ngồi xuống bên cạnh, giọng nhẹ nhưng kiên định:

“Em thích anh thiệt mà. Dù có nhiệm vụ hay không, em cũng không hối hận chuyện tối qua.”

“…Hừm.”

“Chỉ là, em cũng đang nghĩ nãy giờ… sao nhiệm vụ mới chưa đến nữa nhỉ?”

“…Bộ em muốn nó đến lắm à?”

Hùng còn chưa kịp đáp, thì cả hai điện thoại đã rung lên bần bật. Họ cùng nhìn xuống, rồi đồng loạt ngẩng lên.

Ánh mắt giao nhau – một người bối rối đỏ mặt, một người cong môi nhếch cười.

“…30 lần hôn…?” – Đăng rít khẽ. – “Tụi nó bị thần kinh à…”

“Anh tính đợi tới tối rồi dính mỏ nhau 24 tiếng à?” – Hùng bật cười. “Vào đâu kín kín xíu đi, em đếm cho.”

“Không, tao—”

Chưa kịp dứt lời, Hùng đã nắm tay kéo anh chạy băng qua sân, vòng về phía cuối hành lang. Trước khi Đăng kịp hiểu chuyện gì, thì cánh cửa nhà vệ sinh nam bật mở, rồi sập lại ngay sau lưng.

—

“Cạch.”

Khóa lại rồi.

Không gian bỗng yên ắng một cách đáng sợ, chỉ có tiếng quạt quay è è trên đầu, mùi nước rửa tay và gạch ẩm lạnh phảng phất. Hùng dựa lưng vào cửa, khoanh tay, nhìn Đăng đang như sắp nổ tung.

“Vào đây làm gì…!?”

“Hôn nhau. Còn làm gì nữa?”

“Ở đây—mày điên à!?”

“Anh ngại à? Em tưởng hôm qua anh đâu có ngại gì.”

“Cái đó là…! Nhiệm vụ!!”

“Thì giờ cũng nhiệm vụ mà.” – Hùng bước tới, ép Đăng vào tường, giọng thấp hẳn xuống, mắt hơi nhíu lại. – “Nếu không làm đủ 30 cái… môi anh với em sẽ dính nhau đến ngày mai đó.”

“…Thì… hôn đại đi.”

Hùng cười nhẹ.

Cậu nhón chân, đặt một cái chụt lên môi Đăng.

“1.”

“…”

Chụt.
“2.”
Chụt.
“3.”

Đăng quay mặt đi, nhưng Hùng lại túm cằm anh kéo về. Lần này không hôn vội nữa, mà ép nhẹ môi vào môi, rít khẽ bên kẽ hôn:

“4…”

“Đừng đếm nữa…”

Chụt.
“5.”
Chụt.
“6.”
Chụt.
“7.”

Tay Hùng bắt đầu trượt nhẹ lên eo Đăng, rồi cậu gác cả tay lên vai, đẩy anh dần dần vào vách ngăn giữa hai buồng toilet. Đăng lùi lại một bước… rồi một bước… rồi đụng lưng vào tường.

Môi họ lại dính vào nhau. Mỗi lần là một cái chụt nhỏ, ướt át, nhanh gọn – nhưng càng lúc càng nóng.

“15…”

“Chưa tới mà!”

“Đếm nhầm. Để em đếm lại từ đầu đi?”

“KHÔNG CẦN!!”

—

“…29.”

Môi chạm môi.
Cái thứ 30, không còn là chụt vội nữa.
Hùng giữ tay sau gáy Đăng, kéo anh vào một nụ hôn chậm, ấm và… dài hơn tất cả những cái trước.

Đăng không còn lùi nữa.

Chỉ biết nhắm mắt.
Mặt nóng bừng.
Tim đập như trống dội, đến mức tưởng mình đang nghe được tiếng nó vang rền trong buồng nhỏ.

Khi Hùng tách môi ra, cậu khẽ thở – gần như rên khẽ một chữ cuối cùng:

“…Ba mươi.”

“TINH!”

Cả hai điện thoại cùng rung.
Màn hình hiện một dòng chữ vàng:

> ✅ Nhiệm vụ hoàn thành.
Dây tơ hồng tạm thời biến mất.
Hẹn gặp lại các bạn vào nhiệm vụ tiếp theo 💕

Im lặng.
Chỉ có tiếng quạt trần quay rít.

Rồi đột nhiên…

“Tao đi đây.” – Đăng lật đật quay người, kéo cửa bật mở.

“Ơ—”

Không kịp ngăn, Hùng chỉ kịp thấy bóng áo thể thao chạy vụt qua hành lang rồi ngoặt ra sau cầu thang. Trốn mất.

—

Chuyển cảnh – cuối buổi chiều

Hùng đứng bên cửa sổ lớp, cầm điện thoại nghịch nghịch.

> Không có tin nhắn.
Không ai gọi lại.
Không thấy đâu cái người vừa hôn mình 30 lần giờ chạy mất dạng.

Cậu thở ra, gãi đầu, mỉm cười lẩm bẩm:

“…Chắc ngại quá chịu không nổi.”

—

Chương 10 – “30 phút, không được rời môi nhau”

—

– Nhà Đăng

Sáng sớm.

Đăng mở mắt, cả người ê ẩm như vừa chạy marathon, môi vẫn còn hơi khô…
Anh rên một tiếng, lăn qua bên.

Điện thoại sáng đèn.

> 📩 Nhiệm vụ dây tơ hồng:
“Hôn người được chỉ định trong vòng 30 phút liên tục.
Không được rời môi, nếu không sẽ bị khóa dính môi 3 ngày.”

Đăng ngồi bật dậy.

“…Hôn ba mươi phút!? Bọn này có vấn đề à…”

Tim đập bình bịch. Nhớ lại chuyện hôm qua – nhà vệ sinh, 30 cái hôn, và cái môi của ai đó ướt mềm cứ dính lấy mình…

Anh lấy gối đè lên mặt, gào thầm.

—

– Nhà Hùng

Cũng lúc ấy, ở một nơi khác – Hùng vươn vai dậy, đầu tóc rối bù.

Cậu nhìn điện thoại, cười khùng khục:

> 📩 “Hôn 30 phút liên tục…”

“Lần này thì chạy kiểu gì, anh Đăng ơi…”

—

Sau đó – Gặp nhau

12h trưa.

Tin nhắn:

> Hùng: “Anh rảnh không?”
Đăng: “…đang đói.”
Hùng: “Vậy đi mua đồ nhậu về nhà em ăn? :D”
Đăng: “Ừm…”

—

Siêu thị mini

“Lẩu? Hay gà nướng?”

“Gà đi. Em mua bia chưa?”

“Rồi. Vodka luôn.”

“Dắt tao đi chết chắc…”

Họ cười với nhau. Không ai nhắc về nhiệm vụ. Không ai nói một lời về chuyện hôm qua.
Nhưng ánh mắt cứ vô thức chạm nhau, rồi tránh đi.

—

Tại phòng Hùng

Cửa khóa lại.

Gà, snack, rượu trải đầy bàn. Nhạc nhẹ bật nhỏ.
Hai lon bia khui ra, kêu xì một tiếng.

“Uống trước cái đã…” – Đăng nói, nhưng tay đã đổ mồ hôi.

“…Anh nhớ nhiệm vụ không?” – Hùng hỏi, ánh mắt dính chặt vào mặt Đăng.

“…Ờ. 30 phút.”

“Muốn làm luôn không?”

“…Ừm.”

—

Cạch.
Cốc bia đặt xuống.
Hùng bước lại, ngồi sát bên Đăng. Không nói không rằng, nghiêng đầu hôn lên môi anh.

Ban đầu chỉ là khẽ chạm, nhưng rồi như lửa bén rơm, môi bấu lấy môi, tay bấu lấy áo.
Đăng lùi lại – nhưng Hùng đè lên, hôn sâu hơn, lưỡi cạy mở từng chút một.

5 phút.
Hơi thở hòa vào nhau.
10 phút.
Áo sơ mi Đăng bị kéo tuột khỏi vai.
15 phút.
Cả hai đã ngã hẳn lên giường, gối bay khỏi chăn.

“Ư…” – Đăng rên nghèn nghẹn trong lúc bị ép hôn, cơ thể nóng bừng, mông lùi về sau như trốn tránh, nhưng lại bị tay Hùng kéo lại, khóa cứng.

20 phút.
Quần thể thao bị cởi phăng, Hùng chen người vào giữa, tay luồn xuống hông Đăng.

“Đừng…”
“Không đừng nữa đâu.” – Giọng Hùng khàn đặc.

Bụp.

Một tiếng rít nhỏ khi bao cao su được kéo ra, cậu nhổ nước bọt, vuốt nhẹ lên đầu gậy mình rồi ép vào khe Đăng.

“Ưh—”

Lưỡi vẫn dính môi nhau.

22 phút.
Thân dưới bắt đầu nhấp. Chậm rãi, nhưng sâu.
24 phút.
Đăng nắm lấy tay Hùng – không đẩy ra, mà kéo vào.
26 phút.
Cơ thể anh cong lên theo từng cú thúc, môi vẫn không rời môi, mồ hôi chảy theo cổ.
28 phút.
Tiếng da thịt vỗ vào nhau nhịp nhanh hơn, Hùng cắn môi anh, rên thầm:

“Gần… xong…”

30 phút.

Cạch!
Điện thoại báo:

> ✅ Nhiệm vụ hoàn thành.
Dây tơ tạm thời rút lại. Chúc mừng.

—

Nhưng cả hai vẫn không dừng.

Hùng chưa rút ra.
Đăng vẫn đang rên.
Không còn nhiệm vụ nữa – nhưng họ vẫn làm.

Thân thể chạm nhau điên cuồng, tiếng rên, tiếng va đập, tiếng thở dốc như bản giao hưởng ẩm ướt trong phòng kín.

“…Đăng, anh chịu không?”
“…Không…”
“Không chịu thì sao không đẩy em ra?”
“…Không muốn…”

—

30 phút trôi qua.
Điện thoại kêu một cái “tinh” báo nhiệm vụ hoàn thành. Nhưng không ai dừng lại.

Môi vẫn dính môi.
Hùng vẫn ở bên trong.
Đăng vẫn mở chân, nhấp nhô theo từng cú thúc.

“Ưm… Hùng…” – giọng anh khản đặc, cả người đỏ ửng vì rượu, vì ham muốn.

Hùng rút môi ra đúng 1 giây để thở, rồi hôn dọc xuống cổ, cắn mạnh.
Một dấu đỏ hiện lên.

“Em… chưa xong…” – Hùng thì thầm.
“…Làm tiếp đi.” – Đăng thở gấp, mắt khép hờ, mông chủ động nâng lên.

—

Âm thanh bắt đầu ướt át hơn.

Bạch… bạch… bạch…
Cứ mỗi lần Hùng thúc vào, âm thanh dính nhớp vang lên rõ ràng. Đăng càng ngày càng run, cả người ướt nhẹp vì mồ hôi và chất dịch.

“Ưah— A…!” – một cú thúc sâu làm anh cong lưng, tay bấu chặt ga giường.

Hùng ghé sát tai anh, thì thầm bằng giọng khàn cháy:

“Chặt quá… Anh đang kẹp em như sợ em trốn mất vậy…”

“…Câm… Câm đi…”

Bốp.
Hùng vỗ nhẹ mông Đăng, rồi đẩy mạnh hơn.

Đăng rên to, không kiềm chế được, nước mắt lăn khỏi khóe mắt vì sướng.

—

Tư thế thay đổi.

Hùng bế bổng Đăng lên, ngồi xuống giường để Đăng ngồi trên đùi mình, cắm đến tận gốc.
Tay giữ eo, mồm liếm ngực anh.

Đăng rên nghẹn, đầu gục vào vai Hùng.

“Ngồi xuống cho em… Đúng rồi… sâu nữa…” – Hùng nói mà giọng run lên vì khoái.

Đăng tự ngồi xuống.
Từ từ.
Từ từ… rồi nhấp lên nhấp xuống.

“Ưm… Ưa… H-Hùng…!”
“Ừ, ngoan… anh làm giỏi lắm…”

Tay Hùng luồn xuống xoa đầu gối anh, rồi trườn về giữa hai chân – cầm lấy thằng nhỏ của Đăng.

Vuốt. Véo nhẹ đầu khấc.
Đăng thét lên, mồ hôi đầm đìa, toàn thân run lập cập.

“Không… không chịu được…! Sắp… aaaa!”

—

Đăng ra trước.

Tinh dịch trắng bắn đầy bụng hai người.

Cơ thể anh siết lại.
Bên trong co bóp như muốn hút lấy Hùng.
Hùng nghiến răng, ôm siết anh, đẩy thêm mấy cú cuối cùng…

“Ưa—!”
Thở dốc.
Thân dưới co giật.

Hùng ra bên trong bao, toàn thân rung lên vì thỏa mãn.

—

Sau đó.

Cả hai nằm vật xuống giường.
Không khí nặng nề vì hơi thở gấp, mồ hôi, mùi tình dục.

Đăng vẫn chưa nói gì.
Hùng quay qua, vuốt nhẹ lưng anh, hỏi khẽ:

“…Anh mệt không?”

Đăng khẽ gật đầu, má đỏ như trái cà chua.
“…Còn đau không?”

“…Ừm, có chút.”
“…Xin lỗi, em hơi mạnh tay.”
“…Không ghét.”

“…Vậy… mai gặp lại anh ở trường nha?”

Đăng im một chút rồi gật nhẹ.

“…Ừ.”

—

Chương 11 – Nhiệm vụ: “Thành thật với lòng mình”

—

Tối muộn.
Trời vừa mưa xong, không khí mát lạnh lẫn mùi đất ẩm.

Nhà Hùng bật đèn vàng ấm, bàn gỗ nhỏ, hai chén rượu, một chai vodka.

“Chỉ một chén thôi.” – Đăng nói, hơi cười.

“Ừa… một chén là đủ…” – Hùng cũng cười, nhưng mắt có chút khác thường.

Cạch.
Hai người cụng ly, nốc thẳng.

Họng bỏng lên vì rượu, nóng rực.
Mặt Hùng bắt đầu đỏ lên.

“…Thật ra, có chuyện em chưa kể.” – Hùng đặt ly xuống, nhìn chằm chằm vào mắt Đăng.

“Gì?”

“…Hôm đó… cái hôm anh rủ em cầu nguyện…”

“…Ừ?”

“Em… cầu rằng… em và anh sẽ được bên nhau.”

Im lặng.
Không gian chết lặng.

Đăng mở to mắt, rồi cúi gằm mặt xuống bàn.

Hùng cười nhẹ, giọng khàn đi vì men rượu lẫn ngại ngùng.

“Lúc đó… em đâu biết là thật đâu. Nhưng… ừm… nếu biết trước…”

“…Thì em vẫn cầu như vậy.”

—

Đăng không đáp.
Mặt đỏ bừng, tai đỏ tới tận cổ.

Hùng nhìn thấy, lại càng không chịu nổi.
Cậu bước một bước tới gần Đăng, rồi…

Đè anh xuống ghế.

“…H-Hùng!?”

“Cho em hôn anh.”

Không chờ trả lời.

Hùng hôn ngấu nghiến, miệng mở ra cắn lấy môi dưới của Đăng, lưỡi quét vào trong đầy mạnh mẽ.

“Ư…! A…!”

Cạch.
Chén rượu rơi xuống sàn.

—

Cơn đói bị kiềm nén quá lâu vỡ òa.

Hùng đẩy Đăng ngả hẳn ra sofa, bàn tay trườn nhanh xuống quần anh.

Cứng.

“…Em… chỉ hôn thôi đã cứng thế này rồi…”

“…Đừng nhìn…” – Đăng rên khẽ, cố lấy tay che lại.

“Không nhìn sao biết nó muốn em tới mức nào.”

Soạt.
Hùng kéo quần xuống.

Của Đăng bật ra, căng cứng, đỏ ửng.

Hùng cúi xuống, liếm từ gốc đến đỉnh, rồi ngậm lấy.

Chụt. Chụt. Chụt.

“Ưaaaa… H-Hùng…!”

Âm thanh ướt át tràn ngập căn phòng.
Đăng gồng người, bụng co lại mỗi khi Hùng bú mút mạnh.

Một tay Hùng giữ chặt đùi, tay còn lại bắt đầu tháo quần mình.

—

Đến cao trào.

“Ngồi lên đi, anh.”

“…Hả!?”

“Ngồi lên… ngồi lên em… để em vào trong.”

Đăng run run, nhưng vẫn làm theo.
Tư thế đối mặt, mặt đối mặt.
Hùng bế nhẹ anh lên, rồi từ từ đẩy vào.

“Ư-ƯAAA!!”

Sâu. Nóng. Căng.
Đăng ôm lấy cổ Hùng, cắn vào vai để chịu đau.

Bạch. Bạch. Bạch.
Cứ mỗi lần Hùng đẩy vào, mông anh lại va mạnh xuống đùi cậu.

“A… Ư…! Sâu… sâu quá…”

“Anh ôm em thế này… em chịu không nổi đâu…”

—

Không còn lối thoát.

Mồ hôi ướt đẫm.
Thân dưới dính đầy dịch trắng.
Tay Hùng vuốt dọc lưng, rồi luồn xuống chơi đùa bên dưới trong khi vẫn ra vào.

“Aaaa… không… em…!”

RỐP.
Đăng ra một lần nữa.

Toàn thân co giật, nước mắt tràn ra vì sung sướng lẫn quá tải.

Hùng vẫn chưa dừng.

“Em sắp…”

“A… AAAA!!”

ẦMMM.
Hùng ra bên trong, cơ thể gồng cứng, tay ôm siết anh như thể sợ mất.

—

Hồi kết.

Cả hai gục xuống ghế, rên khẽ, hơi thở dồn dập.

“…Anh biết không…” – Hùng nói khẽ, chạm trán vào Đăng.

“Gì?”

“…Em say rồi. Nhưng em vẫn biết là mình yêu anh.”

Đăng đỏ mặt.
“…Đừng nói nữa… nằm xuống ngủ đi…”

“…Vậy ngủ chung nha?”

“…Im. Nhưng… được.”

—

Chương 12 : ( Hàng tặng kèm thôi 😶‍🌫️ )

Hùng đè Đăng xuống giường, đôi mắt sáng rực như thú săn mồi đã nhìn trúng con mồi ngon lành trước mặt. Hắn chẳng nói chẳng rằng, tay luồn vào vạt áo Đăng, kéo phăng lên cao, rồi lần lượt cởi từng món đồ như thể đây là chuyện hiển nhiên.

“Mặc làm gì nhiều thế hả?” Hùng khẽ cười, môi chạm nhẹ lên vành tai Đăng, giọng khàn khàn.

Một tay Hùng chạm vào ngực Đăng, xoa nắn, bóp mạnh khiến thân thể Đăng run lên vì tê rần, tay còn lại thì trượt xuống dưới, mạnh mẽ banh hai đùi Đăng ra. Lỗ nhỏ phơi bày không chút che chắn giữa ánh đèn. Không cho Đăng kịp phản ứng, Hùng cúi đầu xuống, dùng lưỡi mà liếm mút từng chút một, nhấm nháp như thể đang thưởng thức món ăn ưa thích nhất.

“Ư… H-Hùng… đừng mà…” Đăng thở hổn hển, đỏ bừng cả mặt, cố lấy tay đẩy đầu Hùng ra nhưng hoàn toàn bất lực. Hắn không những không dừng lại, mà còn liếm sâu hơn, mút chặt hơn khiến Đăng thở dốc, toàn thân mềm nhũn.

Rút lưỡi ra, Hùng đưa hai ngón tay vào, ấn sâu rồi xoay vòng, khuấy đảo bên trong. Mỗi lần chọc nhẹ là cơ thể  Đăng lại giật lên, nước mắt lưng tròng vì xấu hổ. Đăng lấy tay che mặt, giọng rên rỉ ngập ngừng.

Thấy ngón tay vừa rút ra, Đăng hoảng loạn bò về phía đầu giường như muốn chạy trốn. Nhưng tư thế ấy – mông chổng lên, hai đùi run rẩy, lỗ nhỏ co thắt khẽ – lại khiến Hùng nuốt khan, mắt đỏ hoe vì dục vọng, nứng không chịu nổi.

“Muốn chạy?” Giọng Hùng trầm hẳn xuống, tay vươn tới kéo một chân Đăng lại. Đăng bị kéo giật ngược ra sau, đúng lúc đó Hùng lại cúi đầu xuống, liếm mút cái lỗ đó lần nữa.

“Ư… H-Hùng… a… aaaa~~…” Đăng rên không kiềm được, nước dãi trượt dài theo khóe môi, đầu ngẩng lên, lưỡi thò ra khẽ run run theo nhịp liếm của Hùng.

Hùng ngẩng đầu lên, mắt nửa khép, nhìn cảnh Đăng thè lưỡi, tiếng rên rỉ trông rất dâm đãng, run rẩy vì sướng mà lòng càng thêm bùng cháy, cự vật căng cứng và từ từ to lên có thể thấy bằng mắt thường. Không báo trước, hắn nhét một lúc ba ngón tay vào sâu, mạnh đến mức Đăng bật người rên lớn, gương mặt nhăn nhúm lại vì vừa sướng vừa đầy nhục cảm, nước dãi chảy đầm đìa, mắt mở hờ không còn tỉnh táo.

“H-Hùng… a… đừng mà… ahh~… chịu không nổi…”

“Còn lâu mới được tha.”

Dương vật của Hùng đã cứng đến mức đau nhức, ve vẩy sát lưng Đăng. Không chờ thêm, hắn dí thẳng vào, đâm một đường sâu đến tận gốc, khiến cả người Đăng giật nảy, rên oằn oại như con thú nhỏ bị bắt làm trò chơi.

Tay Hùng vẫn không rời khỏi ngực Đăng, nhéo mạnh vào vú Đăng đến mức hai đầu ngực đỏ bừng, còn miệng thì cúi xuống hôn ngấu nghiến, nuốt hết tiếng rên mềm mại mà dâm đãng của người dưới thân.

—

_Hết_

Fic này lấy ý tưởng từ bộ truyện BL nhiệm vụ hongsil, có dựa theo 1 số đoạn trong đó và 1 vài chi tiết tự nặn ra:)) ví dụ cái chap cuối là tự nặn ra ^^

Prev
Next
Truyện Gay Đề Cử
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Chương 72 22 Tháng 8, 2024
Chương 71 22 Tháng 8, 2024
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng_truyengay.net
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng
Chương 19 21 Tháng 5, 2025
Chương 18 21 Tháng 5, 2025
Con Cu Vô Địch
Con Cu Vô Địch
Chương 65 28 Tháng 8, 2024
Chương 64 28 Tháng 8, 2024
bi-thang-em-chung-nha-hiep
BỊ THẰNG EM CHUNG NHÀ HIẾP
Chương 47 1 Tháng 6, 2025
Chương 46 19 Tháng 5, 2025
Nhật Ký Của Chàng Trai Thẳng_truyencogiaothao
Nhật Ký Của Chàng Trai Thẳng
Chương 49 22 Tháng 3, 2025
Chương 48 22 Tháng 3, 2025
Trai Thẳng Dâm Tặc_truyengay.net
Trai Thẳng Dâm Tặc
Chương 10.5 3 Tháng 6, 2025
Chương 10 3 Tháng 6, 2025
Cha Là Số 1 – Gay 18+_truyengay.net
Cha Là Số 1 – Gay 18+
Chương 9 2 Tháng 5, 2025
Chương 8 2 Tháng 5, 2025
Những Chàng Sinh Viên Cu Bự_truyencogiaothao
Những Chàng Sinh Viên Cu Bự
Chương 20 5 Tháng 5, 2025
Chương 19 5 Tháng 5, 2025
Trợ Lý Cho Người Nổi Tiếng
Trợ Lý Cho Người Nổi Tiếng
Chương 10.5 12 Tháng 5, 2025
Chương 10 13 Tháng 3, 2025
Mối Tình Đồng Tính Em Rễ và Anh Vợ_truyengay.net
Mối Tình Đồng Tính Em Rễ và Anh Vợ
Chương 14 27 Tháng 3, 2025
Chương 13 27 Tháng 3, 2025

Comments for chapter "Chương 28"

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

© 2025 Madara Inc. All rights reserved