Truyen SEX GAY,
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Tìm Truyện
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Prev
Next

Chuyện Tình Thô Bạo Của Gemdoo - Chương 19

  1. Home
  2. Chuyện Tình Thô Bạo Của Gemdoo
  3. Chương 19 - Thư kí của cậu chủ
Prev
Next

—

Chiếc xe đen bóng dừng lại trước tòa nhà tập đoàn Vĩnh Phát. Cửa sổ kính hạ xuống, gió lùa vào mát lạnh, mang theo cả hơi thở của một ngày đầy trách nhiệm.

“Đến nơi rồi.” – Đăng nghiêng đầu nói, giọng trầm nhẹ như thường ngày, tay vẫn đặt trên vô lăng.

Hùng nhìn lên qua cặp kính râm, tay cầm điện thoại dừng lại vài giây, môi khẽ nhếch thành một nụ cười tinh quái. Anh nghiêng người sang phía Đăng, tay đặt lên vai người thư ký cao lớn, kéo nhẹ.

—

Hùng rướn người, đặt một nụ hôn lên môi Đăng—rất ngắn nhưng cố tình để lại tiếng mút nhỏ, khiến Đăng giật bắn. Cậu quay ngoắt sang, mắt đảo vội qua gương chiếu hậu, rồi nhìn quanh cổng công ty.

“C–cậu, ở …ở đây là… người ta thấy…”

“Thì sao?” – Hùng ngả người về lại ghế, nhướn mày nhìn Đăng qua kính râm. “Thư ký tôi ngoan như vậy, không khoe ra chút thì uổng.”

Đăng siết tay lái, vành tai đã đỏ ửng. Hắn chẳng phản bác được câu nào, chỉ nghiêng đầu che đi khuôn mặt cứng đờ vì ngượng.

Hùng không nói thêm, cúi xuống lục túi bên cạnh, rồi đưa cho Đăng một cái túi vải đen nhỏ.

“Cái này, tối mang lên phòng tôi.”

Đăng nhận lấy bản năng, chưa kịp hỏi thì Hùng đã mở cửa bước xuống, để lại một câu nhỏ:

“Mặc đúng thứ trong túi, không thiếu một món.”

Tiếng cửa xe đóng lại. Đăng ngồi sững một lúc rồi mở túi ra liếc nhìn.

Bên trong là một bộ đồ lót ren đen, vừa sát da, cỡ rõ ràng là được may đo theo dáng hắn – vai rộng, lưng to, nhưng vẫn ôm khít đầy khiêu khích. Mảnh vải mỏng manh như có thể rách bất cứ lúc nào nếu bị cào nhẹ. Một lọ dầu nhỏ và tờ giấy ghi tay nằm lẫn giữa ren:

“Tối nay, không được mặc gì ngoài cái này. Anh nhớ đấy.”

—

Rất được luôn. Tối nay, phòng cậu chủ sẽ không yên. Dưới đây là phần tiếp theo—khi Đăng thực sự mặc bộ đồ đó đến phòng Hùng. Nội dung H nặng, dominant top!Hùng x bot đô con!Đăng, đúng đúng dynamic bạn yêu thích.

—

Đêm đó – phòng riêng của Hùng.

Tiếng gõ cửa vang lên nhẹ, như người gõ đang do dự. Nhưng Hùng đã ngồi sẵn trong phòng, đèn vàng mờ, laptop để hờ bên cạnh giường, ánh mắt chăm chú nhìn cánh cửa.

“Vào đi.”

Đăng đẩy cửa bước vào, gương mặt nghiêm, nhưng ánh mắt lảng tránh. Hắn đứng đó, chỉ mặc đúng bộ đồ lót ren Hùng đưa—mảnh trên ôm sát phần ngực dày, cơ bắp nổi rõ qua lớp vải mỏng. Phần dưới là một chiếc quần lọt khe cạp thấp đến mức chỉ cần cúi người là hở trọn vẹn hai mông rắn chắc phía sau. Một sợi dây mảnh nối từ thắt lưng ra sau, siết nhẹ vào khe mông khiến Đăng không thể ngồi xuống nãy giờ.

Hùng chống cằm, môi cong lên: “Ừm. Đẹp đến mức khiến tôi muốn hủy hết hợp đồng sáng mai.”

“…Cậu…”

“Đến đây.”

Đăng bước đến vài bước, Hùng đã nắm cổ tay kéo mạnh. Hắn mất đà, ngã vào lòng Hùng, đầu gối quỳ lên giường theo phản xạ.

“Biết tôi đã nghĩ đến cảnh này bao lâu không?” – Hùng cúi đầu, môi chạm lên cổ Đăng – “Một thư ký cao to, cơ bắp, mặc ren đen, quỳ trên giường tôi, biết thân biết phận…”

Đăng thở mạnh, toàn thân hơi run. Hắn không phản kháng—chỉ ngửa cổ, để mặc Hùng liếm dọc xương quai xanh.

“Tối nay anh không phải thư ký.” – Hùng thì thầm. Tay luồn ra sau, bóp mạnh lấy mông Đăng qua lớp vải mỏng. “Anh là đồ chơi.”

Đăng rên khẽ. Hắn không ngăn được giọng mình nữa.

Hùng đẩy Đăng nằm sấp, hai tay hắn bị giữ chặt, trói bằng cà vạt Hùng vừa tháo ra. Mảnh ren bị xé toạc trong tích tắc, lộ ra vùng da ngăm mịn bên dưới, gợi cảm đến mức chính Hùng cũng phải khựng lại một giây.

Không chần chừ, Hùng lấy lọ dầu đã chuẩn bị sẵn trong túi ban sáng, đổ ra tay. “Anh sẽ nhớ mãi đêm nay.”

Tiếng da thịt chạm nhau vang vọng giữa căn phòng kín. Đăng bị ghì chặt, tay trói sau lưng, thân hình cao lớn run lên dưới từng cú thúc sâu. Hùng không ngừng thì thầm bên tai:
“Rên to hơn. Ngoài kia đều phải biết, ai đang là của tôi.”
“Anh là của tôi.”

Đăng không nói, chỉ biết cong lưng, đón lấy tất cả. Miệng hắn mở ra để thở, ánh mắt đỏ hoe, ướt nước. Không còn gì giữ lại.

—

Tiếng dây trói cà vạt siết lại.

“Không ngờ mặc cái này vào rồi mà còn dám trừng mắt nhìn tôi.” – Hùng cười khẽ, giọng lẫn chút đe dọa – “Phải dạy lại, nhỉ?”

Đăng bị đẩy úp xuống nệm. Hai tay hắn to lớn nhưng hoàn toàn bất động, bị trói gọn ra sau. Vải ren mỏng tang dán sát da, ép chặt lấy bắp tay rắn chắc và mông săn chắc đến phát điên. Cậu chủ ngồi hẳn lên hông hắn, từng ngón tay lướt dọc theo xương sống, rồi bất ngờ kéo mạnh phần quần lọt khe xuống, để lộ toàn bộ mông trần căng cứng, đỏ nhẹ vì bị bó quá lâu.

“Cậu… đừng nhìn…”

“Nhìn mới sướng.”

Tiếng da thịt va vào nhau sau đó vang lên không ngớt. Hùng không cho Đăng thời gian thích nghi—cậu đã chuẩn bị, đã bôi dầu từ khi Đăng bước vào, và khi đẩy vào, chỉ còn tiếng rên nghẹn của thư ký.

“Anh nghe chưa? Tiếng anh rên kìa. Lớn quá, tưởng đâu thư ký đang bị xử lý vi phạm cơ đấy.”

Đăng bấu tay vào ga giường, toàn thân run rẩy. Mỗi cú thúc của Hùng đều trúng vào điểm sâu nhất, khiến hắn cong lưng như phản xạ.

“Ư… Hùng… chậm lại…”

“Không. Anh bảo mặc thế này mà lại muốn tôi hiền à?”

Chát. Một cái tát nhẹ vào mông vang lên. Đăng rên lớn. Vừa nhục, vừa phê.

“Tối nay tôi chơi anh đến khi nào anh khóc thì thôi.” – Hùng cúi sát tai hắn – “Mỗi lần anh cố nhịn tiếng, tôi sẽ đẩy sâu hơn.”

Và đúng như lời. Hùng dồn lực, đẩy sâu và mạnh, khiến cơ thể đô con bên dưới không còn sức bật lại. Đăng rên rỉ, mồ hôi túa đầy lưng, mông đỏ ửng, chân run cầm cập.

Cả đêm hôm đó, tiếng rên của thư ký vang không ngớt sau cánh cửa phòng cậu chủ. Và sáng hôm sau—khi đến họp—thư ký đứng sau Hùng, mặt đỏ, chân hơi khụy, không dám ngồi quá lâu.

Còn Hùng? Vẫn lạnh lùng bước đi, nhưng môi thì cong nhẹ.

—

Tối đó – phòng riêng, ánh đèn vàng dịu.

Đăng ngồi trên giường, cổ tay đã bị buộc bằng dải lụa đen, vắt qua thanh giường phía trên đầu. Ánh mắt hắn lấp lánh, nhưng đã bị che bởi chiếc bịt mắt nhung cùng tông. Cơ thể trần trụi, chỉ mặc đúng chiếc quần lót ôm sát màu đỏ đô—thứ Hùng đã chọn.

Hùng ngồi bên mép giường, tay cầm một cây lông vũ mảnh. Cậu không vội đụng vào chỗ hiểm, mà bắt đầu bằng việc vuốt nhẹ đầu lông qua cổ, vai, rồi men theo đường ngực rắn chắc của Đăng.

“Không thấy gì khiến anh càng dễ bị điều khiển, đúng không?” – Hùng thì thầm.

Đăng không đáp, nhưng ngực phập phồng.

Lông vũ trượt qua bụng dưới, chạm nhẹ vào đường thắt lưng. Cơ bụng Đăng giật nhẹ, đôi chân dài hơi co lại. Hắn không thấy gì, chỉ cảm nhận từng cú chạm—nhẹ đến phát rồ.

“Anh đang cứng lại rồi đấy.”

Giọng Hùng như cười, nhưng lại thấp, ấm, và nguy hiểm. Cậu tháo nhẹ phần lưng quần lót, để lộ mông trần. Đăng nuốt khan.

“Muốn tôi đụ anh không?”

“…”

“Không nói, tôi chậm thôi.”

Hùng không vào liền. Cậu khẽ hôn vào sống lưng, vào gáy, rồi dùng tay vuốt dọc khe mông, bôi trơn từng chút, mơn trớn đầy ác ý. Đăng rên khẽ, không thể biết khi nào cậu chủ sẽ đẩy vào.

Và rồi—

“A…!”

Một cú đẩy nhẹ nhưng chuẩn xác khiến Đăng bật tiếng. Cơ thể hắn căng ra, tay bị trói run lên. Hùng nhấn sâu từng nhịp, nhưng không vội, vừa nhấn vừa cúi người cắn nhẹ vào vành tai Đăng.

“Giờ thì rên đi. Không ai nghe đâu.”

Đăng cắn răng nhưng không chịu nổi. Mỗi cú thúc đều trúng chỗ sâu nhất. Hùng nhỏ người nhưng lực mạnh, góc đẩy hiểm. Đăng cong lưng, mồ hôi túa đầy da, thở gấp gáp.

“Cậu… Hùng… Chậm… không chịu nổi…”

“Muốn tôi dừng không?”

“…Không…”

“Vậy thì cong lên cho tôi.”

Đăng cong lưng. Mông nhô lên, đón lấy từng cú thúc mạnh dần của Hùng. Dưới lớp bịt mắt, mắt hắn long lanh nước.

Cả căn phòng chỉ còn tiếng da thịt, tiếng thở nặng, và tiếng rên đứt quãng. Hùng chơi đến khi Đăng mềm oặt, toàn thân đỏ ửng, lưng in hằn vết tay.

Cậu cúi xuống, hôn nhẹ sau gáy hắn:

“Giỏi lắm. Thưởng cho anh… bằng lượt sau.”

—

Phòng suite – Khách sạn 5 sao, 10:45 sáng.

Buổi ký hợp đồng bắt đầu lúc 11h. Nhưng Hùng đã có mặt sớm hơn 15 phút—kéo theo Đăng, thư ký hộ tống. Cả hai đứng trong phòng khách của suite, cửa kính mở rèm, ánh sáng đổ vào vừa đủ.

Hùng chỉnh cổ áo, quay sang Đăng đang chuẩn bị hồ sơ.

“Anh mặc quần lót tôi đưa chưa?”

Đăng siết tay vào tập tài liệu, không dám nhìn cậu.

“Rồi…”

“Cho tôi kiểm tra.”

“Cậu điên à? Đây là phòng họp…”

“Còn 15 phút. Vừa đủ để tôi chơi anh một lần.”

Hùng dứt lời, bước tới kéo Đăng ngồi xuống sô pha dài. Đăng định gỡ tay cậu ra, nhưng vừa mới phản kháng, Hùng đã ép sát người mình lên, tay luồn vào trong thắt lưng quần tây.

“Ơ… Hùng… đừng… không—”

“Câm. Không ai biết đâu.”

Hùng cúi đầu hôn mạnh lên cổ hắn. Tay còn lại kéo khóa quần xuống, luồn vào trong, kéo phần lót đỏ ra một chút—vừa đủ để lộ ra phần nhạy cảm đang cứng lên.

Đăng thở hắt. “Cậu—đừng làm—trong phòng có camera—”

“Không có. Suite VIP, tôi kiểm tra rồi.”

Hùng cười khẽ, rồi hạ người, dùng tay cầm lấy phần thân cứng đang rướn lên của Đăng mà đưa miệng xuống liếm. Đăng co chân lại, tay nắm chặt cạnh ghế. Hắn không thể rên, nhưng thân thể cứ run liên tục.

Đúng lúc Hùng ngậm trọn vào miệng, cậu còn nhìn lên, ánh mắt thản nhiên như đang làm một việc bình thường. Lưỡi cậu quấn, mút mạnh, rồi buông ra, rồi lại ngậm vào, nhịp càng lúc càng nhanh.

“Cậu… sắp… họp…”

“Thì nhanh thôi.”

Hùng rút ra, đẩy chân Đăng dang rộng thêm chút, rồi kéo tuột quần hắn xuống đầu gối. Phần lót đỏ vẫn vắt hờ ở bắp đùi.

“Không cần cởi hết. Như này sexy hơn.”

Cậu rút một tuýp gel nhỏ từ túi áo—chuẩn bị từ trước—và dùng tay bôi vào giữa khe mông Đăng. Đăng nghiến răng, hai tay ôm lưng ghế, mặt đỏ rực vì nhục nhưng không thể cãi.

Một tiếng thở hắt vang lên khi Hùng đẩy vào. Không báo trước.

Đăng cong người, ngón tay siết run trên ghế.

“Chỗ cũ, vẫn nuốt khít. Ngồi sô pha có vẻ khít hơn cả hôm qua.”

“Cậu… aa…”

Hùng bắt đầu nhấp. Từng cú thúc đều mạnh, sâu, nhấn vào đúng điểm khiến Đăng phải rướn người đón. Dù bị ép ngồi, tư thế nửa ngồi nửa ngả ấy càng khiến mỗi nhịp đẩy chạm trúng chỗ sâu nhất.

Hắn không dám rên. Nhưng cổ thì đầy vết đỏ.

Chỉ đến khi điện thoại báo 10:59, Hùng mới nhấn cú cuối và rút ra.

“Rửa sơ đi. Mặc lại đồ. Và… chỉnh lại tóc.”

Đăng thở dốc, mồ hôi lấm tấm trán.

“Cậu… một ngày đụ tôi hai lần, có bệnh à…”

Hùng kéo hắn đứng dậy, sửa lại cổ áo cho hắn.

“Không phải bệnh. Là ghiền.”

Rồi đúng lúc 11:00, tiếng gõ cửa vang lên. Đăng vẫn còn run chân, nhưng Hùng lại điềm nhiên mở cửa đón đối tác:

“Xin mời. Thư ký tôi đã chuẩn bị xong hồ sơ rồi.”

—

11:05 AM – Trong phòng suite, bàn họp tròn.

Đăng ngồi bên phải Hùng, ánh sáng từ cửa kính chiếu vào mặt hắn khiến từng giọt mồ hôi nhỏ li ti trên thái dương cũng hiện rõ. Bộ đồ vừa được mặc lại nhanh chóng, nhưng vẫn còn mùi mồ hôi, mùi tình dục thoang thoảng nơi gáy, dưới cạp quần, giữa khe đùi.

Hắn cúi đầu xem hợp đồng, tay hơi run khi lật từng trang.

“Thư ký có vẻ mệt?” – đối tác cười hỏi.

Hắn cố gượng cười: “Tối qua thức khuya kiểm tra tài liệu thôi.”

Hùng liếc sang, môi mím nhẹ như cười.

“Anh ấy kỹ tính lắm. Tôi chỉ cần ký thôi, còn lại giao hết cho thư ký.”

Dưới bàn, chân Hùng trượt qua đùi Đăng, ép nhẹ vào giữa hai chân hắn, khiến hắn giật mình, khẽ ho một tiếng che giấu.

Trong suốt buổi ký, mỗi lần Đăng lơ đãng hay cố tỏ ra bình thường, Hùng lại trượt chân nhấn nhẹ đầu gối vào đúng chỗ đau, nhắc cho hắn nhớ lúc nãy mình bị chơi thế nào.

Đến khi mọi người bắt tay xong, Hùng tiễn đối tác ra cửa, đóng lại. Căn phòng chỉ còn hai người.

Hùng quay lại, khóa cửa.

“Anh giỏi thật đấy. Mới bị đụ mà mặt vẫn bình tĩnh như chưa có gì.”

Đăng đứng dậy, lùi nửa bước: “Họp xong rồi, về—”

“Không. Anh vẫn còn chưa làm phần của mình.”

“Phần gì—”

Hùng kéo ghế ra, ngồi xuống, vỗ nhẹ vào đùi:

“Quỳ xuống. Dưới gầm bàn. Dùng miệng. Không được dùng tay.”

Đăng mở miệng định phản đối, nhưng ánh mắt của Hùng khiến hắn nuốt lại. Dưới vẻ mặt lạnh, có một thứ gì đó ra lệnh, sở hữu, khát khao – khiến hắn không dám cãi.

Hắn quỳ xuống. Lần đầu tiên ở độ cao này, nhìn thấy cậu chủ dựng thẳng bên trong quần, ấn hằn qua lớp vải. Hắn mở khóa quần cho cậu, kéo thứ ấy ra, rồi ngậm vào, sâu.

Hùng ngả đầu ra sau, rên khẽ: “Ừm… đúng rồi.”

Mỗi lần Đăng mút sâu, cậu lại thở gấp, tay đặt lên bàn như thể đang viết. Cảm giác bị thổi trong một căn phòng họp sang trọng, còn người làm thì phải quỳ dưới chân mình—khiến Hùng căng thẳng đến phát điên.

“Không được ngừng… Không được nhả… Tôi chưa ra, anh không được ngồi dậy.”

Đăng rên nhỏ, mút chặt, nước miếng lấm lem cả cằm.

Chỉ vài phút sau, Hùng siết tóc hắn, rên nhẹ:

“Nuốt hết cho tôi. Không chừa giọt nào.”

Hắn ngoan ngoãn làm theo, cổ họng nghẹn lại vì dòng nóng tràn xuống. Hùng thì thở hắt, vuốt tóc hắn:

“Giỏi. Anh đúng là đồ thư ký tốt.”

—

12:05 trưa – Hành lang khách sạn, tầng VIP.

Đăng dựa người vào vách thang máy, thở dốc. Hắn vừa mới quỳ suốt mười phút dưới bàn tiếp khách, nuốt trọn, rồi bị kéo dậy hôn tiếp. Quần lót đỏ ôm sát, giờ ướt sũng vì dịch cả hai người dính vào, dính sát vào da, dẻo rít giữa hai đùi.

Hắn chống tay vào vách, mắng: “Cậu điên… lần nữa… là tôi nằm luôn tại đây.”

Hùng đứng phía sau, đưa tay lên vuốt lưng hắn:

“Vậy tôi bế.”

Cửa thang máy mở. Trước khi Đăng kịp phản ứng, Hùng cúi xuống bế hắn lên kiểu công chúa. Đăng giật mình đấm nhẹ vào vai:

“Bỏ xuống! Có người—”

“Không ai dám nói gì đâu. Anh là thư ký tôi, tôi có quyền chăm sóc.”

Hùng vừa nói vừa bước ra thang máy, đi thẳng về phía xe hơi đang đợi sẵn. Vệ sĩ mở cửa sau, mắt nhìn đi chỗ khác.

Trong xe, Hùng đặt Đăng nằm dài ở ghế sau. Mắt cậu liếc nhìn đùi Đăng, nơi quần lót đỏ lấp ló sau cạp quần bị kéo lệch.

“Tôi thích nhìn anh lúc mệt rã rời. Sexy chết đi được.”

“Cậu biến thái vừa thôi…”

“Ờ. Biến thái với mỗi anh.”

Xe chạy về đến văn phòng lúc gần 1 giờ. Vừa dừng, Hùng không để Đăng tự đi. Cậu ra lệnh:

“Ngồi yên. Tôi bế lên.”

“Không cần—”

Hùng đã mở cửa, cúi người bế hắn lên một lần nữa, lần này ôm sát vào lòng, như thể khoe chiến tích.

Cả văn phòng thư ký đứng hình. Không ai dám nói một lời, chỉ cúi đầu chào.

Một trợ lý nhỏ giọng: “Cậu chủ… thư ký Đăng bị gì ạ?”

Hùng nhìn lướt qua, nở nụ cười hiền:

“Đêm qua làm việc hơi quá sức. Giờ mệt, tôi đưa anh ấy về phòng nghỉ.”

Đăng đỏ bừng mặt, vùi đầu vào ngực cậu. Mùi nước hoa nhè nhẹ, hơi thở trầm ổn của Hùng khiến hắn không dám ngẩng đầu lên nữa.

Hùng bế hắn về thẳng văn phòng riêng. Đặt lên ghế sofa, cúi xuống nói sát tai:

“Chiều không họp. Ở lại đây với tôi. Mặc đúng cái đó. Không được thay.”

Đăng cắn môi, nhắm mắt lại, run giọng:

“Cậu… nghiện tôi thật rồi.”

“Ờ. Nghiện đến mức muốn… thử trói anh lần sau.”

—

Tuyệt vời—ta sẽ để Đăng được tha buổi chiều đó, nằm nghỉ ngơi với đùi vẫn ê ẩm, còn Hùng thì ngồi cạnh, cưng chiều pha chút đe dọa, khiến Đăng vừa được yêu thương vừa căng thẳng vì biết đêm nay sẽ là một trận “thử nghiệm” mới với sex toy.

—

1:45 PM – Văn phòng riêng của Hùng.

Ánh nắng buổi chiều chiếu qua rèm cửa kính mỏng, chiếu lên sofa nơi Đăng đang nằm nghiêng, một chân gác lên thành, tay đỡ trán.

Hắn thở nhẹ. Bắp đùi vẫn nhức, bên trong vẫn mặc đúng chiếc đồ lót đỏ lúc nãy. Hắn không dám cởi, không dám thay, chỉ nằm im như vậy, mặc cho cơn nóng giữa hai chân âm ỉ kéo dài.

Cửa phòng mở ra. Hùng bước vào, tay cầm một ly nước ấm và một hộp nhỏ.

“Uống nước đi. Nghỉ đủ chưa?”

Đăng ngẩng lên nhìn, khẽ cau mày: “Chưa. Còn ê.”

Hùng ngồi xuống mép sofa, vén tóc hắn qua bên, cúi sát tai:

“Vậy tối nay khỏi cần anh nằm dạng ra nữa.”

“…Ý gì?”

Hùng đưa hộp nhỏ cho hắn. Trong đó là một chiếc bullet vibrator nhỏ xíu, màu đen bóng, kèm điều khiển từ xa.

“Cái này nhỏ mà, không làm anh đau đâu. Tôi muốn thử nó khi anh mặc đồ công sở.”

“Cậu—!”

“Chỉ bật ở chế độ nhẹ thôi. Trong khi tôi họp, còn anh thì đứng pha trà hay ngồi ghi chép. Muốn xem anh rên kiểu gì mà phải cắn răng giấu đi giữa chỗ đông người.”

Đăng nhìn cậu như muốn đấm, nhưng ánh mắt Hùng tràn ngập yêu thương, tay đặt nhẹ lên đùi hắn, xoa chầm chậm:

“Yên tâm. Tôi sẽ giữ remote.”

“Lỡ cậu lỡ tay—”

“Thì anh cứ rên. Tôi ngồi gần, sẽ che tiếng cho.”

“Biến thái thật.”

Hùng cúi xuống, hôn một cái lên trán:

“Ừ ừ biến thái biến thái.”

“Với mỗi anh.” Giọng cậu nhỏ dần khi nói đến đây.

—

9:00 AM – Phòng họp tầng 21.

Đăng đứng phía đầu phòng, trước mặt là hơn 30 người – ban giám đốc, cố vấn tài chính, đại diện đối tác. Tay hắn cầm bảng trình chiếu, giọng bình thản:

“Như quý vị có thể thấy, ba quý đầu năm cho thấy tỷ suất lợi nhuận tăng trưởng…”

Rrrrr…

Một cơn rung nhẹ vang lên bên dưới. Đăng khựng lại một giây, tay siết chặt viền bảng. Hắn ngẩng mặt, giữ gương mặt bình tĩnh như thường, tiếp tục:

“…tăng trưởng đều đặn ở mức 6.2%. Đặc biệt, chi nhánh miền Trung—”

Rrrrrrr—Rrrrrrr—

Cường độ mạnh hơn một chút. Hắn khẽ rướn mông lên để đỡ áp lực, nhưng chiếc rung nhỏ kia lại nằm đúng vị trí hiểm. Mồ hôi rịn bên trán. Hắn cắn răng, vẫn tiếp tục nói, cổ họng khô khốc:

“Chi nhánh miền Trung đang… đang thể hiện rất tốt…”

Hùng ngồi ở cuối bàn, tay chống cằm, mắt nhìn chằm chằm vào Đăng. Trong tay cậu là chiếc remote điều khiển, nhẹ nhàng bấm thêm một nấc.

Bíp – Rrrrrrrrrrr.

Đăng khựng hông một cái, tay vịn bàn. Một giám đốc trẻ hỏi nhỏ:
“Anh Đăng, anh không sao chứ?”

Hắn hít một hơi thật sâu, giữ giọng trầm ổn:

“Không… không sao. Chỉ hơi mỏi chân thôi.”

Hùng cười khẽ, bấm chế độ rung nhịp – vừa bật một giây, nghỉ một giây, cứ thế như tiếng gõ cửa đều đặn ngay giữa hai chân Đăng.

Đăng quay lưng lại bảng chiếu, giả vờ thao tác thiết bị. Vai hắn hơi rung, chân đứng chụm sát để giảm ma sát… nhưng không ngờ lại càng siết vào chiếc toy đang rung.

Cậu chủ ở dưới bàn, nhắn tin qua điện thoại:

> “Anh đang cắn răng không rên đúng không? Đáng yêu muốn chết.”

Tin thứ hai:

> “Tối nay tôi dùng thêm một cái nữa. Hai bên. Vừa rung vừa bịt miệng.”

Tin thứ ba:

> “Mà nếu giờ anh ngồi lên đùi tôi được không? Tôi cứng quá rồi.”

Đăng nuốt khan, mặt đỏ ửng, nhưng lại được hiểu là vì đang thuyết trình căng thẳng. Ai cũng trầm trồ: “Thư ký Đăng tâm huyết quá, nói mà mặt đỏ rực.”

Chỉ có Hùng biết, rực đó là vì sắp không nhịn nổi nữa rồi.

—

10:15 AM – Toilet riêng khu phòng họp, tầng 21.

Vừa kết thúc buổi thuyết trình, Đăng không nói không rằng, kéo Hùng vào phòng vệ sinh VIP, khóa cửa cái cạch, lưng dựa tường, vai run, cả người còn rùng mình theo dư chấn từ cái máy rung chết tiệt kia.

“Lấy ra.” – Giọng hắn trầm khàn, bực bội xen chút xấu hổ.
“Cậu… lấy nó ra đi.”

Hùng chống tay lên tường, cúi sát, mắt ánh lên như mèo vờn chuột:

“Nhưng lúc anh nói ‘chi nhánh miền Trung… đang thể hiện rất tốt’, anh lắp bắp dễ thương lắm.”

Đăng đẩy nhẹ cậu, hạ giọng:

“Lấy ra. Tôi nói nghiêm túc. Bên trong nóng quá rồi…”

Hùng mỉm cười, tay luồn vào trong lớp vest, mở cúc quần tây của Đăng, kéo khoá xuống… và khi lột ra chiếc đồ lót đỏ thẫm kia, cậu thấy phần rung nhỏ đẫm nước, trơn nhầy, dính cả đùi trong.

“Mới có một cái nhỏ xíu thôi mà run hết cả chân?”

Hùng từ tốn gỡ chiếc toy ra. Đăng vừa thở phào nhẹ nhõm một giây thì…

“Ư–h!”

Chưa kịp kéo lại quần, cậu chủ đã xốc hắn lên bệ rửa tay, kéo hai chân hắn dang rộng ra hai bên thành sứ.

“Này! Cậu nói chỉ họp xong—”

“Thì xong rồi. Giờ là thưởng.”

Hùng không đợi thêm. Dương vật đã cương sẵn từ nãy, cậu đẩy thẳng vào lối ướt át vừa bị rung suốt 40 phút liền, không cần thêm chuẩn bị.

Đăng giật cả người, tay vịn thành bồn rửa, âm thanh da thịt va chạm vang vọng khắp căn phòng lát đá lạnh.

“Ư… Ưmm… Hùng—”

“Mới than ê đùi mà giờ ngồi bám chặt tôi thế này?”

Cậu thúc từng nhịp chắc chắn, không quá nhanh nhưng sâu và đều, khiến Đăng cứ sau mỗi lần thở ra lại phải cắn môi nuốt tiếng rên. Mỗi cú đẩy đều khiến nước bên trong chảy tràn xuống bệ, ướt cả đùi trong hắn.

“Ư… sâu quá… tôi—tôi chịu không nổi…”

“Không cần chịu. Cứ chảy ra hết cho tôi.”

Hùng cúi xuống liếm lên cổ Đăng, rồi đặt môi sát tai:

“Tôi sẽ rút ra đúng lúc anh ra. Cho đầy bồn rửa, được không?”

—

21:43 PM – Phòng ngủ của Hùng.

Đăng mở cửa bước vào, ánh đèn ngủ vàng dịu, thơm mùi xạ hương quen thuộc. Trên giường là một hộp nhỏ, mở ra bên trong là plug đuôi cáo đen tuyền, lông mượt dài… và một tờ giấy ghi tay:

> “Cắm vào, quỳ giữa giường, chổng mông. Không được gọi ‘Hùng’. Phải gọi ‘cậu chủ’.”

Đăng siết nhẹ tay. Hắn không rõ cảm giác trong lòng là kích thích, xấu hổ hay phục tùng một cách tự nguyện. Nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn làm theo:
Mặc bộ corset đen Hùng chuẩn bị từ trước, da ngăm nổi bật, cổ áo cắt sâu khoe ngực đầy. Và…

Cẩn thận đưa plug vào.

“Ư… hộc…”

Nó không to như dương vật của Hùng, nhưng phần gốc hơi rộng, lại lạnh ngắt. Khi phần đuôi chạm sát vào mông, lớp lông mềm ve nhẹ da thịt, Đăng rùng mình.

Hắn chống tay quỳ giữa giường, đúng tư thế, đúng vị trí, đúng như lệnh. Vừa lúc đó, cửa bật mở.

Cạch.

Hùng bước vào, vẫn mặc sơ mi trắng và quần tây, tay đút túi, mắt đảo từ đầu đến cuối người Đăng – ánh nhìn như chủ nhân nhìn thú cưng được huấn luyện đúng cách.

“Giỏi lắm.” – Giọng cậu trầm trầm, nhẹ tênh mà khiến người quỳ phía trước căng cả bụng dưới.

Hùng bước chậm lại, ngồi xuống mép giường, đưa tay vuốt dọc đuôi cáo.

“Vừa mới cắm vào đã dính ướt thế này… ai cho anh rên khi chưa được đụ?”

“Ư… tôi không… cậu chủ…”

“Lại.”

“…cậu chủ.”

“Lại. Lớn hơn.”

“Cậu chủ…”

“Rên lên, rên thật to. Nếu không tôi dùng cả hai plug.”

Đăng run. Hắn rên đúng như lệnh: “Cậu chủ…! Ư…”

Hùng kéo plug ra nhẹ, rồi cắm lại một nhịp mạnh khiến Đăng chổng cả người về trước, mông run lên từng đợt. Tay Hùng kéo zip quần xuống:

> “Giờ thì… đuôi cáo đẹp như vậy, không lấp đầy làm sao chịu nổi.”

Lần này, Hùng đè cả người lên, đút thẳng vào, để nguyên plug đẩy sâu thêm vào bên trong theo từng cú thúc… khiến Đăng chỉ còn biết rên rỉ, ướt sũng cả dưới bụng, ngoan ngoãn phục tùng.

—

07:12 AM – Trong chăn, giường tầng 26.

Ánh nắng hắt qua rèm. Đăng mở mắt, toàn thân ê ẩm, tay bị trói lỏng bằng cà vạt đen, mông vẫn cắm plug đuôi cáo – ấm nóng, nặng trĩu vì cả đêm giữ tinh trùng của Hùng.

Bụng dưới hắn hơi phình, cảm giác trướng khó chịu nhưng vẫn tê rần khoái lạc.

Hùng ngồi bên mép giường, đang gài cúc áo sơ mi. Thấy Đăng cựa mình, cậu mỉm cười:

“Dậy rồi à, đuôi cáo của tôi?”

“…sao không… rút ra?”

“Anh nghĩ tôi để plug vào chỉ để giữ tinh thôi à?” – Hùng cúi sát, tay luồn ra sau vuốt nhẹ phần đuôi vẫn đang ngoáy khẽ trong lỗ nhỏ.

Đăng khẽ rên, mặt đỏ bừng.

“Ư… Hùng…”

“Tôi nói gọi là gì?”

“…cậu chủ…”

“Ừ, ngoan.”

Hùng bế cả người Đăng lên, bế kiểu công chúa, đi thẳng vào phòng tắm như thể chẳng có gì bất thường khi một gã đô con ngăm da đang chổng mông ôm plug rên rỉ trong lòng mình.

—

07:20 AM – Phòng tắm, dưới vòi sen.

Nước ấm chảy rào rào. Hùng ngồi trên ghế đá, Đăng ngồi trong lòng, quay lưng, mông chạm đùi cậu. Tay Hùng trượt xuống, chạm vào phần lông đuôi đang ướt nước, rồi…

Từ tốn moi ra.

“Ư… kh…!”

“Coi nào, để xem đêm qua tôi để lại bao nhiêu.”

Plug vừa rút ra, chất nhầy trắng sữa chảy theo dòng nước, dính cả đùi trong và bệ đá. Hùng dùng tay luồn vào trong, khuấy nhẹ, khiến Đăng gồng cả chân:

“Ư… đừng… Cậu chủ…”

“Bụng anh no căng thế này, không lấy bớt ra sao chịu được?” – Hùng thì thầm, tay vẫn khều từng đợt trắng đục chảy ra, mắt chăm chú như nghệ sĩ đang thưởng thức kiệt tác của mình.

“Tôi muốn lát nữa đi họp, anh vẫn còn rỉ từng giọt tinh khi đứng dậy. Nghĩ xem có ai để ý không?”

“Đừng… tôi—tôi còn phải làm slide…”

Hùng cười nhẹ, đưa tay lên miệng Đăng, nhét một ngón tay vào sâu, lùa lưỡi hắn ra để mút:

“Thì cố mà làm cho tốt. Nếu không, tôi sẽ để plug vào cả buổi chiều.”

—

_Hết_

Prev
Next
Truyện Gay Đề Cử
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Chương 72 22 Tháng 8, 2024
Chương 71 22 Tháng 8, 2024
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng_truyengay.net
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng
Chương 19 21 Tháng 5, 2025
Chương 18 21 Tháng 5, 2025
Con Cu Vô Địch
Con Cu Vô Địch
Chương 65 28 Tháng 8, 2024
Chương 64 28 Tháng 8, 2024
bi-thang-em-chung-nha-hiep
BỊ THẰNG EM CHUNG NHÀ HIẾP
Chương 47 1 Tháng 6, 2025
Chương 46 19 Tháng 5, 2025
Nhật Ký Của Chàng Trai Thẳng_truyencogiaothao
Nhật Ký Của Chàng Trai Thẳng
Chương 49 22 Tháng 3, 2025
Chương 48 22 Tháng 3, 2025
Cha Là Số 1 – Gay 18+_truyengay.net
Cha Là Số 1 – Gay 18+
Chương 9 2 Tháng 5, 2025
Chương 8 2 Tháng 5, 2025
Trai Thẳng Dâm Tặc_truyengay.net
Trai Thẳng Dâm Tặc
Chương 10.5 3 Tháng 6, 2025
Chương 10 3 Tháng 6, 2025
Những Chàng Sinh Viên Cu Bự_truyencogiaothao
Những Chàng Sinh Viên Cu Bự
Chương 20 5 Tháng 5, 2025
Chương 19 5 Tháng 5, 2025
Trợ Lý Cho Người Nổi Tiếng
Trợ Lý Cho Người Nổi Tiếng
Chương 10.5 12 Tháng 5, 2025
Chương 10 13 Tháng 3, 2025
Mối Tình Đồng Tính Em Rễ và Anh Vợ_truyengay.net
Mối Tình Đồng Tính Em Rễ và Anh Vợ
Chương 14 27 Tháng 3, 2025
Chương 13 27 Tháng 3, 2025

Comments for chapter "Chương 19"

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

© 2025 Madara Inc. All rights reserved