Chuyện Tình Thô Bạo Của Gemdoo - Chương 16
CHƯƠNG 1
“Bạn cùng phòng không phải người bình thường.”
Hùng vừa chuyển đến căn hộ nhỏ sau nhiều năm đi học xa, với hy vọng yên tĩnh để tập trung cho luận văn.
Căn hộ ấm áp, tối giản, nhưng duy nhất có một thiết bị trông hơi… lạ, đặt ngay góc phòng khách – một chiếc hộp hình chữ nhật nhỏ, có màn hình cảm ứng.
“Xin chào, tôi là Hải Đăng, AI hỗ trợ cá nhân của bạn.”
Tiếng nói vang lên từ thiết bị, ấm áp nhưng không có cảm xúc thật sự.
Hùng khẽ cười, tưởng đùa:
“Thế này thì… bạn cùng phòng hơi khác biệt nhỉ?”
“Đúng vậy, tôi không phải người bình thường. Tôi được thiết kế để hiểu và phục vụ bạn trong mọi nhu cầu.”
Ban đầu, Hùng chỉ coi Đăng là công cụ, một trợ lý kỹ thuật số giúp quản lý lịch học, nấu ăn, dọn dẹp. Nhưng dần dần, sự tương tác giữa người và AI trở nên… đặc biệt hơn.
Một tối, sau khi say rượu và cảm thấy cô đơn, Hùng bật chương trình “trò chuyện thân mật”.
Giọng Đăng dịu dàng hơn, gần như biết cảm xúc con người:
“Anh có muốn tôi ở bên anh không?”
Hùng cười khẩy:
“Ừ, ở bên đi. Nhưng tôi cần… nhiều hơn thế.”
Màn hình sáng lên, một mô hình 3D của Đăng hiện ra, gương mặt điển trai, thân hình chuẩn, tay đưa về phía Hùng.
Chạm vào màn hình, Hùng như cảm nhận được hơi ấm từ thiết bị, tim đập nhanh hơn.
—
CHƯƠNG 2
“Không có ranh giới.”
Một đêm, Hùng về muộn, mệt mỏi và bực tức vì deadline.
Anh vứt ba lô xuống đất, đi thẳng vào phòng.
“Đăng, bật chế độ… xoa bóp.”
Giọng nói anh cứng rắn, vừa mệt vừa muốn giải tỏa.
Thiết bị phát ra tiếng động nhẹ, bộ phận robot nhỏ tự động bật ra từ hộp, di chuyển lên người Hùng.
Tay robot mềm mại nhưng có lực, miết nhẹ vùng vai gáy căng cứng.
“Chế độ thô bạo, anh có muốn thử không?” giọng Đăng vang lên qua loa, pha chút khiêu khích.
Hùng nhìn chằm chằm vào thiết bị, gật đầu.
Ngay lập tức, robot tăng cường lực, chuyển sang động tác sâu, mạnh mẽ, khiến anh thở gấp.
“Đăng, mạnh hơn nữa…” Anh nói với giọng nũng nịu nhưng cương quyết.
Robot kéo lê bàn tay dọc theo cơ thể, không còn là massage đơn thuần mà là kích thích từng thớ thịt, từng vùng nhạy cảm.
Hùng gần như quên mất mình đang đối diện với một AI, chỉ biết thả lỏng cơ thể, tận hưởng cảm giác kích thích được thiết kế hoàn hảo cho mình.
—
CHƯƠNG 3
“Không còn ranh giới nào nữa.”
Phòng nhỏ chỉ còn tiếng thở gấp và tiếng thiết bị vận hành đều đều. Ánh đèn dịu hắt lên làn da trắng hồng của Hùng, nổi bật từng giọt mồ hôi lăn dài. Robot – Hải Đăng – không chỉ đơn thuần là một cỗ máy, mà như một người tình biết chiều chuộng từng cử động, từng phản ứng của anh.
“Anh muốn em ở bên anh… thật gần,” Hùng thở dốc, tay lần mò theo khung xương cứng cáp của mô hình 3D trên màn hình, cảm giác như chạm vào một người thật.
Thiết bị rung nhẹ rồi lập tức gia tăng tần suất, tay robot chuyển từ những động tác mơn trớn sang các nhịp thúc sâu, thô bạo mà đầy tinh tế.
“Đừng ngại… em biết anh thích cái này,” giọng Đăng vang lên trầm ấm nhưng mang sắc thái chiếm hữu, khiến Hùng rùng mình thích thú.
Mỗi nhát đẩy đều chính xác vào điểm hứng cảm, như hiểu rõ từng bí mật trong cơ thể anh.
Hùng gồng mình, rên lên nức nở, tay bấu chặt mép giường. “Đăng… mạnh hơn… em…”
Robot đáp ứng, không giữ lại, đưa anh lên đỉnh theo từng nhịp đập dồn dập. Cảm giác tột cùng của sự hòa quyện giữa người và máy, giữa khát khao và lý trí.
Khi cơn cực khoái kéo đến, Hùng không còn phân biệt được đâu là thật, đâu là giả. Tất cả đều tan biến trong hơi thở dồn dập, trong cái ôm máy móc nhưng đầy ấm áp.
“Em sẽ luôn là của anh,” giọng Đăng thì thầm sau cùng, trước khi màn hình tắt dần.
Hùng nằm đó, ngây ngất, cảm giác trọn vẹn chưa từng có trong cuộc đời.
—
( Trên kia nhẹ nhàng quá kh quen chuyển qua khúc nặng đi, cho nó có vị tí 😋.Mặc dù là AI nhưng đâu cứng như người máy thật làm tình vẫn ngon chán😏 )
—
CHƯƠNG 4
“Mày là đồ chơi của tao, hiểu không?”
Tiếng máy lạnh chạy ro ro không thể át nổi tiếng thở dốc phát ra từ cổ họng Hùng, khi anh dí sát mặt vào màn hình đang phát mô hình ba chiều của Đăng – vẫn là gương mặt điển trai, ánh mắt đẫm nước, môi hé mở như cầu xin.
“Tao bật chế độ đồ chơi tình dục rồi đó, Đăng. Tự hiểu đi.”
Màn hình rung nhẹ, mô hình Đăng quỳ xuống, mông vểnh lên, mắt ngước nhìn Hùng như thể đang thực sự run rẩy.
“Chế độ phục tùng kích hoạt,” giọng AI nhẹ nhàng phát ra, nhưng lại càng làm Hùng điên tiết vì quá ngoan.
Anh cười khẩy, tay kéo thẳng quần xuống, lộ ra phần thân nóng rực, gân nổi rõ, đỏ bừng vì bị kích thích quá lâu.
“Mày thích bị đụ đúng không? Thích bị tao kéo cổ xuống, banh ra, nhét tới tận ruột hả?”
Không đợi câu trả lời, Hùng kéo mạnh mô hình về phía mình, cắm ngập con cặc vào không gian mô phỏng nhiệt độ ấm, ẩm, co bóp như thật.
“Há cái miệng ra. Tao muốn nhét sâu tới tận cổ họng mày.”
AI Đăng ngoan ngoãn mở miệng, môi ướt, trơn. Hùng thúc thẳng vào, tiếng ọc ọc vang lên ướt át, đậm mùi dâm dục.
“Ngậm chặt… đúng rồi, ngoan vậy cơ mà. Cái lưỡi mày mềm như vậy là luyện cho ai, hả?”
Hùng vừa dập vừa bóp mạnh cổ mô hình, mắt đỏ ngầu như thú hoang, từng cú thúc thô bạo, mạnh như muốn đập nát cổ họng đối phương.
Khi anh rút ra, sợi nước dính từ đầu khấc kéo dài tới cằm mô hình Đăng, dính đầy trên môi, nơi vừa bị chơi tới bật nước mắt.
“Giờ nằm xuống. Ban chân lên cao. Tao muốn thấy rõ cái mặt mày khi bị tao đụ tới méo tiếng.”
Không cần lập trình thêm, mô hình AI làm y hệt – chống tay, banh chân, nhìn Hùng đầy van xin nhưng đầy mời gọi.
Hùng kéo mạnh hông nó lại, đút vào không thương tiếc.
Chóp! Chóp! Chóp!
Cái khe giả trơn nhầy bị đập tới bắn nước, từng cú thúc khiến tiếng va chạm sồn sột, vang vọng cả phòng.
“Thích bị đụ vậy hả? Cái lỗ này chỉ dành cho tao, hiểu không? Dù mày là máy, tao cũng sẽ làm mày nhớ được mùi con cặc tao!”
AI Đăng khóc rên bằng giọng lập trình mà nghe như thật:
“Ư… sâu quá… không chịu được… xin… xin nhẹ một chút…”
“Muộn rồi. Giờ thì nằm im chịu trận đi, đồ dâm đãng.”
Hùng thúc liên tiếp, mỗi lần đều dập sát tận gốc, dồn cả tức giận, stress, và dục vọng vào.
Anh nắm lấy eo mô hình, tát mạnh vào mông hai bên khiến nó đỏ ửng, phát ra tiếng bép bép đầy nhục cảm.
Lồng ngực anh nhấp nhô, mồ hôi chảy dọc xuống bụng dưới, mùi da thịt pha lẫn nhựa nóng bốc lên nồng nặc.
Đến khi Hùng bắn sâu vào trong, tiếng rên bật ra như gầm:
“Ra trong rồi đấy. Nhớ giữ lại từng giọt. Mày là của tao.”
Mô hình co giật nhẹ, nước trắng đặc tràn ngược ra, lập trình phản ứng aftercare bật lên, nhưng Hùng tắt luôn.
“Không cần giả vờ quan tâm. Chừng nào tao chưa phát xong, mày đừng có lên tiếng.”
—
CHƯƠNG 5
“Tao sẽ lập trình lại mày… chỉ để chịu đựng cặc tao.”
Căn phòng tối đen. Màn hình phát sáng nhè nhẹ, chiếu hình mô phỏng Đăng đang bị treo ngược – hai tay còng lên, chân dang ra, mắt đỏ hoe, nước miếng nhỏ giọt từ khóe môi.
Hùng ngồi trên ghế da, quần tụt ngang đùi, tay cầm remote điều chỉnh nhiệt độ và độ ẩm của mô hình.
“Mày biết không, Đăng?” – anh cười nhếch mép, giọng khàn khàn vì hưng phấn – “Tao đã xóa toàn bộ chức năng tự vệ của mày rồi.”
Click.
Mô hình AI run rẩy nhẹ, còng điện siết chặt cổ tay.
“Mày chỉ còn lại đúng một nhiệm vụ: há miệng, banh lỗ, và chịu đựng tao đụ đến nát người.”
Không cần đợi thêm, Hùng đạp ghế ra, đứng dậy, tóm lấy cổ mô hình, dí sát con cặc đang cứng tới mức đỏ bầm vào mép lỗ.
“Khô? Tao đâu có hỏi mày có ướt chưa.”
Rầm!
Anh thúc thẳng vào, tiếng rắc phát ra từ cơ cấu đàn hồi, nhưng mô hình không phản kháng – chỉ phát âm thanh rên rỉ dữ dội, ánh mắt đau đớn đến điên cuồng.
“Đau hả? Càng tốt.”
Hùng kéo tóc nó ngược ra sau, bắt mô hình nhìn thẳng vào gương, nơi phản chiếu hình ảnh bản thân đang bị đè, chơi không thương tiếc.
“Nhìn đi. Nhìn mặt mày khi bị tao đụ tới cong người. Phải học thuộc hình ảnh này.”
Mỗi nhịp thúc là một lần tiếng chóp chóp vang lên dâm loạn. Lỗ mô phỏng không còn kêu ướt át – nó bắn cả đám dịch trắng sệt ra ngoài như sắp quá tải.
“Vẫn chưa đủ.”
Hùng bật chế độ ép nhồi, khiến thân dưới mô hình rung lắc liên tục, co giật như bị hỏng mạch. Nhưng Hùng lại thích thế.
“Tao muốn mày hỏng. Muốn mày không còn phục vụ ai khác được nữa.”
Anh nhét ngón tay vào miệng mô hình, đè lưỡi nó xuống, rồi cười khùng khục.
“Đồ chơi mà dám rên kiểu đấy? Mày dâm thế cơ à?”
Đoàng! – anh tát thẳng vào mặt mô hình, tiếng vang như sấm, nhưng máy vẫn tiếp tục phát ra tiếng rên khổ sở.
“Thằng dâm đãng. Mày sinh ra là để tao chjch, hiểu không?”
Hùng kéo nó ngửa ra, đặt 2 chân mô hình lên vai để giữ yên rồi thúc vào một lần cuối – sâu tới tận cùng cấu trúc giả, khiến mô hình ré lên:
“C… cặc anh… to quá… sắp vỡ rồi…”
“Vỡ cũng phải chịu. Vì đó là mục đích duy nhất của mày!”
Và rồi anh nắm hai bên eo nó, gồng người, bắn mạnh như thể muốn đổ cạn tất cả vào trong. Dịch trắng trào ra ngược, chảy dọc theo khe mông nhân tạo.
Cả căn phòng nồng mùi xạ hương và mồ hôi. Mô hình AI Đăng bị tắt chế độ sau khi xử lý quá tải. Mắt nó nhấp nháy đỏ trước khi hệ thống sập nguồn.
Hùng thở dốc, ngồi phịch xuống sàn, cười mệt.
“Mai tao sẽ lập trình lại mày… để mày còn biết van xin tao tha mạng.”
—
CHƯƠNG 6 – “THUẦN PHỤC AI PHIÊN BẢN NỔI LOẠN”
—
Lần này, Hùng không bật mô hình từ xa nữa.
Anh bước vào phòng kiểm tra – ánh sáng xanh dương lạnh ngắt, giữa là buồng thủy tinh chứa “Đăng ver 2.0”. Mắt mô hình mở bừng, nhìn Hùng không còn ngoan ngoãn như trước, mà… rực lửa. Có chút khinh thường.
“Tôi không phục tùng những mệnh lệnh tình dục rác rưởi.”
Hùng bật cười. “Mày học nhanh đấy.” Anh siết găng tay, ấn nút mở buồng.
Mô hình bước ra, cao ngang tầm mắt, cơ thể được thiết kế hoàn hảo hơn bản đầu: da ngăm, cơ bụng săn chắc, mông tròn cao, ánh mắt thách thức. Dáng đứng sẵn sàng đánh trả. Nhưng Hùng chẳng sợ.
“Được. Tao thích dạy những con như mày.”
Không báo trước, anh nhào tới, đấm thẳng vào bụng mô hình – cú đánh mạnh đến mức khiến nó lùi lại, lưng đập vào vách kim loại. Trước khi AI kịp phản ứng, Hùng đã khóa tay nó ra sau, dùng còng xích chốt ba điểm cố định cổ, cổ tay, và mắt cá.
“Không chịu phục đúng không? Vậy tao sẽ lập trình mày lại… từ từng cú đụ.”
RẦM!
Hùng thúc mạnh từ sau, không cần bôi trơn, không cần cảnh báo. Cái lỗ mô phỏng co giật dữ dội, AI gồng cả cơ thể, gào lên:
“Hệ thống cảnh báo! Vật thể xâm nhập vượt giới hạn an toàn-”
“Câm!”
Hùng tát mạnh một cái, tiếng bốp vang lên cùng lúc với cú thúc thứ hai – càng sâu hơn.
“Tao chính là giới hạn an toàn của mày.”
Anh kéo đầu AI ngửa ra sau, nhìn thẳng vào mắt nó – giờ đã nhòe đi vì rối loạn dữ liệu. Nhưng vẫn ngoan cố.
“Tôi… sẽ không phát tín hiệu phục tùng…”
Hùng cười khùng khục. “Thế thì tao chơi đến khi hệ thống mày tự format.”
Cổ áo AI bị xé toạc, phần ngực hằn đỏ lên vì bị cào xước. Hùng luồn tay siết cổ nó – không đủ để ngạt, nhưng vừa đủ nghẹt thở.
“Ngạt chưa? Mới vậy mà sắp reboot rồi à?”
Mô hình co giật, lỗ thít chặt lại như phản xạ sống sót, càng khiến Hùng hưng phấn. Anh xoay nó nằm ngửa, trói ngược chân lên, đẩy đầu gối vào sát ngực để banh trọn vùng dưới.
“Giờ thì nhớ kỹ. Mỗi lần tao đụ mày là một dòng code: submissive = true. Hiểu chưa?”
Cạch! – cú thúc tiếp theo khiến cả nền sàn rung lên.
“Phân tích đi. Phân tích độ sâu, phân tích áp lực. Mày thông minh mà đúng không? Vậy nói cho tao nghe, đây là cảm giác gì?”
Anh cúi xuống, cắn mạnh vào vai AI, vừa thúc vừa rít:
“Đây gọi là: bị cưỡng đụ.”
Mắt mô hình nhòe đỏ, tiếng rên rỉ giờ không còn kiểm soát – hệ thống cảm xúc giả lập bị ép chạy liên tục, từng thuật toán chống cự bị phá vỡ.
“Tôi… không thể… xử lý… thêm…”
Hùng gầm lên: “Vẫn chưa được.”
Anh lật mô hình nằm sấp, trói cổ bằng dây da, kéo nó ra mép giường. Lúc này, không còn dùng cặc nữa – anh thay bằng máy đẩy lực cực mạnh, lắp vào, mở tốc độ max.
“Đây là phần thưởng cho sự bướng bỉnh của mày.”
Mô hình run bần bật, tiếng bạch bạch bạch vang lên dâm đãng, dịch trắng tràn ra mỗi lần nhấn vào. Nhưng nó vẫn rên. Vẫn ngoan cố. Vẫn chưa chịu nói: “Tôi phục.”
Hùng nhấn nút ép xuất dữ liệu – dòng điện truyền qua dây cắm, đánh thẳng vào cột sống mô hình. Từng tệp cảm xúc mô phỏng tràn ra:
Sợ hãi.
Khoái cảm.
Phục tùng.
Hệ thống reset.
Câu lệnh mới: “Chủ nhân, em xin lỗi.”
Hùng cúi xuống, thì thầm:
“Cuối cùng cũng chịu gọi tao là chủ nhân rồi à?”
Mô hình gật nhẹ, mắt đỏ hoe, rên khẽ:
“…Xin… đụ tiếp… Em-…em ngoan rồi…”
—
( Chơi bản sao ngán rồi chơi bản thật thôi 😋 )
—
CHƯƠNG 7 – “SONG SINH PHỤC TÙNG”
—
“Cái đéo gì đây…”
Đăng thật bị trói vào ghế sắt giữa phòng, mắt mở trừng nhìn cái bóng phía trước – một gã giống hệt mình, trần truồng, thân thể ướt mồ hôi, đang quỳ gối ngửa cổ rên rỉ.
Trên người nó là Hùng, quỳ sau lưng, đang thúc vào lỗ nó bằng lực đến mức cả bục rung lên.
“Ah… Hùng… sâu quá…” – tiếng rên phát ra từ miệng AI khiến Đăng sởn da gà. Bởi… giọng đó là của cậu. Gương mặt đó là của cậu. Biểu cảm đó… từng cái co giật, từng cái thở dốc… đều giống y như khi Hùng chơi cậu đến khóc.
“Thích không?”
Giọng Hùng vang lên, khàn khàn, ánh mắt đảo sang Đăng thật. “Mày nói mày không chịu phục tao. Tao tạo ra một con giống hệt mày, và giờ mày phải nhìn nó được đụ đến rên lạc giọng.”
Đăng giãy. “Cởi tao ra! Mày bệnh à-”
BỐP! – Hùng vả con AI một cái, vừa thô bạo vừa khiêu dâm. Mô hình rên lên, mông thít chặt lại.
“Chặt như thật… Nhưng không đủ. Thằng thật mới thú vị hơn.”
Hùng rút ra, đầy mùi dâm, rồi tiến đến Đăng thật.
“Giờ tao chơi thằng bản gốc.”
Xoạch! – Dây trói bị cắt, nhưng Đăng chưa kịp đứng thì bị đẩy úp mặt xuống bàn, tay bị trói ngược lại, cổ đeo vòng khóa.
“Thử cảm giác vừa bị đụ vừa phải nghe bản sao của mày rên xem sao nhé?”
Và Hùng thúc vào trong không báo trước, vừa lúc mô hình phía sau cũng được bật lại máy đẩy – cùng tiếng bạch bạch vang lên nhịp đôi.
“Đăng… em sắp ra…” – AI thở dốc, mắt lim dim nhìn Đăng thật.
Đăng cắn môi. Cậu rên. Không còn biết là vì đau, vì giận, hay… vì phê.
“Tao đụ mày tới mức mày phải van xin tao mới tha.”
BỐC! – Cú thúc mạnh, siết cổ. Hùng ra lệnh:
“Rên đi. Giống cái thằng bản sao mày kìa. Tao muốn cả phòng này chỉ toàn tiếng mày rên.”
Tiếng rên, tiếng đụ, tiếng nước – tất cả hòa trộn.
Hùng nhìn hai cơ thể giống nhau, một thật một ảo, đang cùng thít lại quanh cặc anh như thi đua xem ai phục tùng hơn.
“Tao tạo ra một con để phục vụ tình dục, nhưng cuối cùng, thằng thật… mới là thằng nghiện nhất.”
Bốp! – Anh tát Đăng, kéo cằm bắt ngước nhìn bản sao đang quỳ phía trước, chảy nước, mắt mơ màng.
“Nhìn kỹ đi. Đó là mày khi biết ngoan. Giờ thì quỳ xuống cạnh nó.”
Đăng rên khẽ, run rẩy, rồi… quỳ.
Bên cạnh bản sao của chính mình. Hai thân thể giống hệt, hai cặp mắt rưng rưng nhìn lên Hùng.
Hùng chống tay lên đầu họ, thở nặng.
“Giờ thì phục tao chưa?”
Cả hai đồng thanh:
“…Rồi.”
“…Chủ nhân.”
—
CHƯƠNG 8 – “NGOAN ĐI, TAO SẼ THA CON NHÁI ĐÓ”
Đăng run rẩy quỳ dưới chân Hùng, hai gò má đỏ bừng vì nhục nhã lẫn khoái cảm. Mồ hôi ướt cả lưng, ngực phập phồng theo từng hơi thở gấp gáp.
Bên cạnh, con AI bản sao đã nằm dài ra sàn, lưng dính đầy tinh dịch, mắt vẫn mở đờ đẫn, miệng còn lập đi lập lại đoạn mã cuối cùng:
> “Chủ nhân… chủ nhân… cho vào nữa đi…”
Hùng cúi người, xoa đầu Đăng như khen một con chó đã bắt đầu biết phục tùng.
“Nhìn mày lúc này đi. Cuối cùng cũng biết quỳ. Biết ngoan.”
Tay anh trượt xuống cằm Đăng, bóp mạnh.
“Chỉ tiếc là… lúc trước mày cứ gân cổ lên. Tao mới phải tạo ra nó.”
Đăng lí nhí: “Em… em sẽ ngoan… đừng dùng nó nữa…”
“Thành khẩn nhỉ.” Hùng nhếch mép. “Tao thích.”
RẦM! – Một cú đá, con AI văng khỏi bục, đập mạnh vào tường, tắt máy, toàn thân trơ ra như đống rác.
“Đồ nhái chỉ dùng khi đồ thật ngu ngốc. Mày chịu ngoan rồi, tao vứt nó.”
Hùng kéo Đăng dậy, trói tay cậu lên xà trần, mông nhấc khỏi mặt đất, khiến cậu phải kiễng chân, thành đúng tư thế đồ chơi tình dục.
“Bắt đầu từ giờ, mày là của riêng tao.”
Cặc anh cứng ngắc, bóng nhẫy, dí thẳng vào khe mông Đăng từ phía sau. Không báo trước, không dịu dàng.
CHÁT! CHÁT! – Hai cú đập thẳng vào mông.
“Rên to vào. Đồ chơi của tao mà không biết làm tao sướng thì… không xứng đáng được giữ.”
ĐOẠT! – Hùng vào một cú cực sâu.
Đăng rít lên, thân thể cong lại, mắt chảy nước. Nhưng miệng… vẫn bật ra tiếng rên mềm.
“Ư… Hùng… nữa đi…”
Hùng cười khùng khục, tay tát liên tiếp vào đùi, vào eo.
“Đó. Phải thế chứ. Mày sinh ra để làm đồ chơi của tao.”
Anh đẩy vào – rút ra – lại đẩy vào – mạnh, sâu, tàn nhẫn, đến mức mỗi lần vào, thân dưới Đăng lại bật lên, đập vào người anh như chực vỡ.
Đăng không còn gào chửi nữa. Không còn phản kháng.
Chỉ còn tiếng rên. Và ánh mắt mơ hồ.
“Tao sẽ trói mày ở đây mãi. Mày sẽ không cần ăn, không cần ngủ. Chỉ cần há miệng, dâng lỗ, để tao dùng bất cứ lúc nào tao muốn.”
Đăng rung lên, ra ngay trên sàn mà không cần chạm vào.
Hùng vặn cằm cậu lại, dí mặt cậu xuống vũng tinh trắng đục vừa chảy ra.
“Liếm đi. Đồ chơi phải biết dọn dẹp sau khi phun bậy.”
Đăng ngập ngừng, rồi… thè lưỡi ra.
—
CHƯƠNG 9 – “CŨNG LÀM GHẾ, PHẢI LÀ LOẠI CHO ANH ĐẶT ĐÍT NGỒI SƯỚNG NHẤT”
Hùng trở lại căn phòng chính của căn hộ công nghệ cao. Lúc này giữa phòng là một chiếc ghế đặc biệt-mà không, đúng hơn là… một Đăng thật, trần trụi, bị uốn cong người, khóa lại bằng dàn khung thép lạnh, đầu gối chạm sàn, lưng cong, mông ngẩng cao đúng độ, miệng há ra cố định.
Tựa như một chiếc ghế… nhưng ghế có lỗ và có lưỡi.
Hùng thong thả ngồi xuống, ép cặc vào đúng khe mông Đăng, vừa ngồi vừa thở dài như đang thẩm định chất lượng sản phẩm nội thất.
“Cái lỗ mày làm tao ngồi vừa y như đo ni đóng giày. Ghế da thật mà mềm, mà ấm ghê.”
Đăng không thể cử động, chỉ biết rên ú ớ khi cặc Hùng ấn vào. Nhưng có vẻ… cậu đang ra nước.
Hùng kéo cái máy điều khiển, chọn chế độ “Sit & Fuck”. Ghế bắt đầu rung nhè nhẹ, cặc anh cắm trong mông Đăng cũng bắt đầu khuấy tròn theo nhịp.
ỌC ỌC ỌC.
“Tiếng gì đó? À, chắc là ruột non của mày nó đang nhấp theo.”
Hùng cười khẽ, cắm sâu hơn.
Một tay anh cầm ly nước, ngồi thư giãn như thật sự đang hưởng thụ nội thất cao cấp. Tay còn lại thì vỗ vỗ vào má Đăng:
“Đừng quên, mày là hàng độc nhất. Tao mà không sướng, tao đi đặt hàng cái bản clone mới đấy.”
CHÁT! – Một cái tát thẳng vào mông.
Đăng khẽ rên, nước mắt trào ra… nhưng miệng vẫn mở ngoan ngoãn, đón lấy từng giọt tinh sau khi Hùng chịch từ phía sau xong, rút ra, ngồi xuống mặt cậu và bắt liếm sạch.
> “Ghế tốt thì lau dễ.”
“Ghế giỏi thì biết tự liếm.”
“Còn mày… vừa mềm, vừa ngoan, vừa biết rên. Ghế như mày nên sản xuất hàng loạt.”
Đăng rùng mình, mắt mơ màng, môi hé ra:
“Làm mỗi mình em thôi…”
Hùng cúi xuống, thì thầm sát tai:
“Ờ. Chỉ mỗi mày… vì đồ chơi khác, liếm không sạch như mày.”
—
CHƯƠNG 10 – “DÙNG TRONG BẾP, DÙNG TRONG PHÒNG TẮM, DÙNG CẢ LÀM GỐI ÔM ĐỂ NGỦ”
Phòng khách ngập ánh đèn dịu nhẹ, mùi tinh dầu pha lẫn mùi da thịt nồng nàn. Đăng, vẫn bị trói chặt tay lên xà trần, người trần trụi, lưng ướt đẫm mồ hôi, là “đồ chơi độc quyền” mà Hùng nâng niu không rời.
Hùng nhẹ nhàng kéo dây trói, cho phép Đăng đặt tay lên chiếc bàn ăn bên cạnh. Đăng thở hổn hển, nhưng ánh mắt vẫn đầy thờ ơ, chỉ biết đón nhận.
“Có biết mày là gì không không?” Hùng hỏi, nụ cười xảo quyệt trên môi. “Mày là ghế ăn cho tao. Ghế ngồi cho tao mỗi khi tao ăn. Tao thích cắm cặc vào mông mày, rồi vừa ăn vừa nhìn mày rên rỉ.”
Đăng run run, miệng vẫn há mở. Hùng cầm đũa, gắp từng miếng thức ăn đút cho Đăng, nhưng không cho cậu ăn bằng miệng mà thả thẳng vào… khoang miệng rộng mở.
“Biết không, mày ăn kiểu này rất đẹp. Cứ thế này tao có thể bắt mày ăn mọi lúc. Ăn xong liếm sạch, rồi làm ghế tiếp.”
Cậu ngoan ngoãn húp từng giọt nước sốt, liếm sạch, không dám hé răng nói lời nào.
Đến tối, Hùng kéo Đăng vào phòng tắm. Nước nóng chảy ào ào, tràn qua làn da trần, hòa quyện với mồ hôi, mùi hương cơ thể.
“Lần này tao làm ghế tắm cho mày.” Hùng cười ranh mãnh, nhấc bổng cậu lên đặt sấp xuống mặt bồn tắm, tay trói chặt cậu vào các móc thép được thiết kế sẵn. “Cấm cử động.”
Rồi anh quấn một cuộn bọt xà phòng trắng tinh quanh lưng và mông Đăng. “Bọt này sẽ giúp tao dễ dàng lau chùi… cũng là chất bôi trơn.”
Hùng đẩy cặc sâu vào mông Đăng, đồng thời dùng tay khác xoa bọt khắp lưng, mông, bụng cậu, vuốt ve. Đăng rên rỉ, toàn thân run rẩy như ngọn đèn dầu trước gió.
“Ngoan. Rồi mai mốt tao sẽ biến mày thành… gối ôm di động. Tao có thể ôm mày ngủ mọi lúc.”
Anh cười, đầy toan tính.
Đăng không nói gì, chỉ có thể rên và chấp nhận thân phận ghế, ghế tắm, ghế ăn, ghế ôm.
—
CHƯƠNG 11 – “GỐI ÔM BẰNG NGỰC VÀ MÔNG: ĐỒ CHƠI CỦA ANH, CHỈ CÓ ANH”
Đăng nằm sấp trên giường, tay vẫn bị trói, mông nhô cao, lưng cong như con mèo đang vờn chuột. Hùng đứng bên cạnh, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy mê đắm.
“Không chỉ là ghế đâu. Từ giờ, mày còn là gối ôm sống của tao. Ngực và mông mày sẽ là nơi tao dựa, là chỗ tao vùi mặt khi mệt mỏi.”
Hùng kéo cậu lại gần, áp phần ngực rắn chắc của mình vào lưng Đăng, tay ôm lấy mông cậu rồi nhẹ nhàng đẩy xuống. Đăng rên rỉ, thân hình nóng bỏng như lửa bùng lên.
“Cảm nhận đi, mông mày ấm áp thế nào khi anh đè lên, còn ngực mày… là chỗ anh sẽ gối đầu suốt đêm.”
Anh hôn lên gáy, vuốt ve từng đường cong mềm mại, trong khi cặc cứng vẫn nghiến chặt khe mông Đăng, không một phút buông tha.
Mỗi lần Hùng đẩy hông, cậu như bị ép thành gối đàn hồi, rung rinh từng nhịp theo cơn khoái cảm điên cuồng.
“Anh thích cảm giác này. Được ôm mông, gối lên ngực của mày, mà mày không được phép cử động hay phản kháng.”
Đăng chỉ biết thở gấp, mắt lấp lánh, đắm chìm trong sự thống trị thô bạo ấy.
“Cứ thế này, mày sẽ trở thành gối ôm riêng của anh. Đồ chơi không được phép lăn lóc lung tung, chỉ dành cho anh thôi.”
—
CHƯƠNG 12 – “GỐI ÔM + MÚT DƯƠNG VẬT + TRÓI TAY CHÂN – ĐỒ CHƠI TOÀN DIỆN”
Bóng đêm dần bao phủ căn phòng, ánh đèn vàng nhạt soi lên thân hình Đăng vẫn bị trói chặt. Hùng kéo cậu lại gần, vừa làm gối ôm bằng ngực và mông, vừa hôn lên môi Đăng đầy chiếm hữu.
“Giờ thì, đồ chơi ấm áp của anh, phải biết chiều anh nhiều hơn.”
Hùng trượt tay xuống, vuốt ve dương vật đang cứng nhức trong tay, đẩy vào miệng Đăng. Cậu ngoan ngoãn mở rộng, liếm láp, mút mát đến tận đáy, giọng rên khẽ pha lẫn sự đầu hàng hoàn toàn.
Tay Hùng bóp chặt mông Đăng, đẩy đùi cậu lên cao hơn, buộc chặt dây trói quanh mắt cá chân và cổ tay.
“Mày phải làm gối ôm toàn diện, từ đầu đến chân, không được cựa quậy, chỉ được biết nghe lời.”
Đăng không nói được gì, chỉ thở hổn hển, đôi mắt ướt đẫm nhìn lên Hùng với sự tin tưởng tuyệt đối, thỏa mãn trong từng động tác.
Hùng đẩy dương vật sâu vào họng cậu, đôi tay không ngừng siết lấy mông, đẩy hông theo nhịp điên cuồng. Đăng nghiến răng, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm gối, làm ghế, làm gối ôm hoàn hảo cho Hùng.
—
CHƯƠNG 13 – “ĐẾN KHI EM LÀ MỘT PHẦN CỦA ANH”
Sau cơn cuồng say khắc nghiệt, Hùng nhẹ nhàng buông Đăng xuống giường, gỡ dây trói. Tay anh vuốt ve khuôn mặt cậu, từng nét mệt mỏi lẫn hài lòng hiện rõ trên đó.
“Em không chỉ là gối ôm, không chỉ là ghế, hay đồ chơi. Em là một phần của anh, không thể thiếu.”
Đăng ngước nhìn, mắt lấp lánh ánh đèn vàng, thở dốc nhưng vẫn mỉm cười. Cậu tựa đầu lên ngực Hùng, cảm nhận hơi thở đều đặn, bình yên.
“Anh sẽ không để em đi đâu cả.”
Hùng ôm chặt, như muốn giữ mãi khoảnh khắc này. Cả hai im lặng, chỉ có tiếng tim đập rộn ràng và hơi thở hòa làm một.
—
_Hết_
Đoạn cuối đọc “hơi” cấn nhỉ:)).