Truyen SEX GAY,
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Tìm Truyện
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Prev
Next

Chuyện Tình Thô Bạo Của Gemdoo - Chương 15

  1. Home
  2. Chuyện Tình Thô Bạo Của Gemdoo
  3. Chương 15 - Sex Therapy
Prev
Next

Chương 1: “Tôi không muốn ai đụng vào mình, trừ cậu.”

“Tôi bị ám ảnh bởi cái chạm. Nhưng tay cậu… tôi lại muốn nó giữ lấy mình mãi.”

Đăng đã thử qua mọi liệu pháp. Thuốc. Tâm lý trị liệu. Tránh mặt con người. Tránh mặt cảm xúc. Nhưng không gì giúp được cậu thoát khỏi ám ảnh cơ thể bị xâm phạm sau biến cố năm ấy. Cho đến khi cậu bước vào căn phòng trắng của một liệu pháp thử nghiệm – touch therapy, nơi người thực hiện là một gương mặt cậu không ngờ tới: Hùng – người cậu từng lạnh lùng từ chối tình cảm thời đại học.

“Chỉ là một lần thử,” Đăng nói, mắt trốn tránh khi lưng cậu nằm phẳng trên ga giường cotton trắng.

Hùng không đáp, chỉ đặt đầu ngón tay lên xương quai xanh của Đăng – một cái chạm nhẹ như sợ làm đau, nhưng khiến Đăng toàn thân co giật. Không phải vì sợ. Mà vì… ấm áp. Cậu chưa từng được ai chạm vào như thế – cẩn trọng, dịu dàng, như thể từng tế bào trên người cậu có quyền được được yêu.

“Cậu run,” Hùng khẽ nói, giọng trầm thấp, ấm đến lạ.

“Ừ…” Đăng nuốt khan. “Tôi vẫn chưa… thoát khỏi cảm giác bị dơ bẩn.”

“Đăng không dơ,” Hùng đáp. “Từng centimet trên cơ thể này đều đáng được yêu. Và nếu cậu cho phép, tôi sẽ chứng minh điều đó.”

—

Phòng trị liệu trắng toát, không có mùi sát trùng, cũng không có tiếng máy móc lạnh lùng. Chỉ có nhạc jazz nhẹ nhàng và ánh đèn vàng ấm áp. Đăng ngồi trên mép giường, hai tay bóp chặt gối, mồ hôi chảy từ thái dương dù nhiệt độ chỉ tầm hai mươi ba độ. Cậu ghét giường. Ghét nằm xuống. Ghét nhắm mắt. Ghét ai đó ngồi bên cạnh mình mà không biết họ sẽ làm gì.

“Cậu có thể rời đi bất cứ lúc nào,” giọng Hùng vang lên sau lưng, dịu dàng, chậm rãi như một bản nhạc không lời. “Tôi sẽ không chạm nếu chưa có sự đồng ý.”

“…Không cần phải lặp lại,” Đăng đáp khẽ. Giọng cậu cứng, nhưng run. “Tôi… nhớ rồi.”

Hùng gật đầu, cởi áo blouse trắng, để lộ cơ thể nhỏ nhắn, trắng đến gần như phát sáng dưới ánh đèn. Trái ngược với thân hình vạm vỡ và đen sạm vì nắng của Đăng, trông Hùng giống như một mảnh sương lạnh – mỏng manh, dễ vỡ, nhưng lại có ánh nhìn sắc lẹm đến ám ảnh.

Cậu bước đến, ngồi xuống giường. Cách Đăng một gang tay.

“Cho tôi tay cậu,” Hùng nói.

“…Tôi không—”

“Tôi sẽ để tay ở đây,” Hùng ngắt lời, đặt tay mình úp xuống tấm chăn giữa hai người, “Cậu muốn nắm thì nắm. Không muốn thì cứ để vậy.”

Đăng nhìn bàn tay đó. Những ngón tay thon dài, sạch sẽ. Không móng dài. Không vết chai. Không sự đòi hỏi.

Cậu chần chừ. Rồi cuối cùng, như một phản xạ bản năng tìm đến nơi an toàn, Đăng vươn tay ra. Những đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay Hùng – chạm rồi rụt lại, như thể sờ phải điện. Nhưng lần thứ hai, cậu không rút về nữa. Ngón tay cậu gồng lên, rồi run rẩy nắm lấy tay Hùng thật chặt, như thể sợ người kia sẽ biến mất.

“Tôi thấy mình… dơ lắm,” Đăng thốt lên, mắt đỏ hoe, nhưng giọng vẫn giữ vẻ cứng cỏi.

“Tôi không thấy vậy,” Hùng thì thầm, và lần đầu tiên, ngón cái cậu khẽ vuốt lên khớp ngón của Đăng. “Tôi chỉ thấy Đăng đang đau.”

Im lặng. Chỉ còn tiếng thở.

“Cho tôi thử thêm chút nữa nhé?”

Đăng gật đầu.

—

Hùng bắt đầu bằng việc cởi áo Đăng.

Không hấp tấp, không đụng vào da thịt. Chỉ là cầm lấy vạt áo, đợi ánh mắt xác nhận, rồi chậm rãi kéo lên. Từng chút một, lộ ra phần ngực nở, cơ bụng gồ ghề. Trên đó là vô số vết sẹo mờ – hậu quả của những đêm cậu vật lộn với ác mộng, tự cào xé chính mình.

Cơ thể to lớn ấy đang run lên bần bật.

Hùng không nói gì. Cậu cúi đầu, chạm môi lên một vết sẹo ở hông Đăng – nhẹ như cánh chuồn chuồn.

Đăng cứng đờ.

“Thở ra,” Hùng dặn, giọng vững chãi.

“…Tôi không—”

Hùng hôn thêm một lần nữa. Rồi một lần nữa. Từ eo lên đến ngực. Mỗi cái hôn là một lần trân trọng. Một lần chữa lành. Một lần gửi đi thông điệp không lời: Cậu xứng đáng được yêu.

Mắt Đăng long lanh nước. Cậu không biết nước mắt rơi lúc nào. Chỉ biết, khi Hùng lần tay xuống lưng quần và hỏi:

“Được không?”

Đăng không trả lời.

Chỉ siết chặt tay cậu, rồi tự mình nhấc mông lên, cho phép Hùng cởi bỏ lớp vải cuối cùng.

—

“Đăng rất đẹp.”

Câu đó thốt ra khiến cả hai đều chết lặng.

Cơ thể cậu, từng bị lăng mạ là “hư hỏng”, “rẻ tiền”, giờ đây lại được nhìn bằng ánh mắt đầy tôn trọng. Không có dục vọng cưỡng ép. Chỉ có ham muốn dịu dàng. Khao khát được kết nối. Được yêu, không phải bị chiếm hữu.

Hùng nằm xuống cạnh Đăng, để cậu gối đầu lên ngực mình.

“Cậu có thể đặt tôi bên trong cậu,” Đăng thì thầm, “Nếu cậu muốn.”

Hùng hơi bất ngờ.

“Không phải vì liệu pháp,” Đăng nói tiếp. “Mà vì… tôi muốn. Tôi muốn biết một lần… sex không đáng sợ.”

Hùng ngồi dậy, nhìn sâu vào mắt Đăng.

“Vậy để tôi bắt đầu thật nhẹ nhàng.”

—

CHƯƠNG 2 : “Tôi muốn lần đầu của mình là lần an toàn.”

Đăng nằm ngửa trên giường, gối đầu lên vai Hùng, mắt mở lớn, ngực phập phồng. Cậu đang trần truồng hoàn toàn, và khác với mọi lần từng bị lột trần, lần này, cậu không cảm thấy mình bị bóc trần hay phơi bày. Ngược lại, cơ thể cậu được đối xử như một thứ gì đó rất quý giá.

“Tôi sẽ chạm,” Hùng nói khẽ. “Từng chút. Cậu siết tay tôi nếu muốn dừng.”

Đăng gật đầu, và lần đầu tiên sau nhiều năm, cậu thực sự thả lỏng. Không hoàn toàn, nhưng vừa đủ để bàn tay Hùng trượt xuống giữa hai đùi, chạm vào nơi mềm mại mà cậu vẫn luôn xấu hổ.

“Đăng có thể cảm nhận nhịp tim của mình không?” Hùng thì thầm khi tay bắt đầu xoa nhẹ nơi ấy.

“…Rất nhanh,” Đăng khẽ trả lời. Mắt cậu vẫn nhắm, nhưng lông mày không còn nhíu lại nữa. “Nhưng không phải vì sợ.”

“Vì gì?”

“…Vì mong đợi.”

Hùng mỉm cười, tay vẫn tiếp tục vuốt ve, rồi khẽ tách đùi Đăng rộng hơn. Cậu dùng chất bôi trơn, nhẹ nhàng tra vào một ngón, rồi thì thầm:

“Tôi vào nhé?”

“Ừ,” Đăng nắm chặt tay Hùng, nhưng không lùi.

Ngón tay ấy đi vào như lướt trên lụa – không cắm sâu, không thúc mạnh. Chỉ vừa đủ để Đăng cảm nhận được một luồng hơi nóng lạ lẫm chạy dọc sống lưng. Cơ thể cậu nhăn lại lúc đầu, nhưng dần dần, khi Hùng rướn người, hôn lên má, lên tai, rồi thì thầm:

“Đăng giỏi lắm. Đẹp lắm. Ngoan lắm…”

Cơ thể cậu bỗng dưng… tan chảy.

—

Một ngón. Rồi hai ngón. Rồi tiếng rên đầu tiên bật ra khỏi cổ họng Đăng – khe khẽ, như tiếng thú non bị đánh thức.

“Muốn vào rồi,” Hùng nói, mắt dán chặt vào biểu cảm của người bên dưới.

Đăng không nói gì. Cậu vòng tay qua cổ Hùng, kéo xuống, môi chạm môi. Một nụ hôn run rẩy nhưng chủ động. Và khi cậu khẽ gật, Hùng cầm lấy cậu bé của mình – đã cứng nảy từ lâu – và đưa vào, chậm rãi như đi vào một vùng cấm địa.

“Ah…” Đăng bật ra tiếng nấc nhỏ. Nhưng không phải đau. Là lạ. Là nóng. Là cảm giác… được lấp đầy. Và lần đầu tiên, không thấy dơ.

Cậu há miệng thở, đùi vẫn run, nhưng không đẩy ra. Hùng đã vào đến tận cùng.

“Đăng… chặt quá,” Hùng khẽ rên, trán dính sát trán cậu, mồ hôi hai người hòa quyện.

“Cậu không được dừng,” Đăng thì thầm. “Cứ làm… từ từ…”

—

Hùng bắt đầu nhấp. Rất nhẹ. Mỗi lần rút ra chỉ một nửa, rồi lại đẩy vào, thật sâu. Bàn tay cậu siết chặt eo Đăng, hôn lên cổ, lên bả vai, thì thầm không ngừng:

“Cậu rất đẹp…”

“Chỗ này đáng được yêu…”

“Không ai có quyền làm cậu thấy ghê tởm chính mình…”

Đăng vừa khóc vừa rên. Hai chân cậu quấn lấy eo Hùng, lưng cong lên theo từng nhịp đẩy. Từng cú vào không nhanh, nhưng đều. Rất đều. Đều đến mức mỗi lần đầu cậu chạm đáy, tim Đăng lại đập lệch một nhịp.

“Ra đi…” Đăng thì thầm. “Ra trong tôi…”

“Ừ…”

Một cú thúc sâu. Một tiếng rên dài. Một cái siết người thật mạnh.

Tinh dịch ấm áp tràn sâu vào trong, khiến Đăng bật khóc thật sự. Không phải vì khoái cảm. Mà vì nhẹ nhõm.

Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy sạch sẽ.

—

CHƯƠNG 3 : “Muốn thêm nữa… nhưng lần này là em chủ động.”

Ánh nắng sớm chiếu qua khung cửa mỏng, hắt lên tấm lưng trần đầy cơ bắp của Hùng. Cậu nằm nghiêng, một tay choàng qua eo Đăng, đầu vùi vào hõm cổ người kia như thể đang ôm một bảo vật mong manh.

Đăng mở mắt. Cơ thể hơi ê ẩm, nhưng không đau. Không rách, không bầm. Chỉ là… đang rất ấm.

Giữa hai đùi vẫn còn vương chất lỏng nóng khô lại thành một lớp nhờn mỏng. Đăng không vội đi tắm. Cậu chạm tay lên ngực mình, rồi xuống bụng, rồi khẽ tách đùi – cảm nhận vẫn còn đó, nơi sâu nhất, nơi Hùng đã vào thật sâu và… ở lại.

“Dậy rồi à?” Giọng Hùng vang lên, khàn khàn.

Đăng gật, nhưng không trả lời ngay. Một lúc sau, cậu mới quay lại, chống tay lên ngực Hùng, hỏi khẽ:

“Còn… cứng không?”

Hùng cười nhẹ. “Em thử xem.”

Đăng trượt tay xuống, nắm lấy phần đã dựng dậy lúc nào không hay. Vẫn to như hôm qua, nhưng lần này cậu không ngượng, không sợ. Trái lại, cậu nhìn Hùng, mắt long lanh:

“Hôm qua là lần đầu. Nhưng sáng nay…”

“…Sáng nay thì sao?”

“Cho em thử làm… chủ động.”

—

Hùng hơi ngạc nhiên, nhưng không ngăn lại. Cậu ngồi tựa vào đầu giường, để Đăng ngồi lên đùi mình. Từ vị trí đó, Đăng hôn cậu thật chậm, rồi cúi xuống ngậm lấy đầu khấc – ấm, ướt, run nhẹ.

“Chậm thôi, Đăng,” Hùng rên khẽ. “Anh chịu không nổi…”

Nhưng Đăng chỉ rời miệng ra, thì thầm: “Chưa đâu.”

Cậu nâng hông, đưa tay tự trét gel, rồi ngồi lên, đặt phần nóng bỏng ấy ngay lỗ nhỏ của mình. Lần đầu tiên, chính cậu là người điều khiển nhịp vào.

“Đăng…”

“Suỵt.” Cậu ngắt lời Hùng. “Để em.”

—

Cảm giác đưa vào không còn xa lạ, nhưng lần này khác. Là chính tay cậu nắm lấy. Chính cậu chọn góc độ, chọn độ sâu. Chính cậu… cắn môi chịu đựng từng chút căng ra, rồi đẩy xuống hết cỡ, mắt nhắm nghiền vì quá đầy.

“Ưm… ah…!”

“Đăng… chặt quá, anh không—”

“Im đi… cứ để em làm…”

Đăng bắt đầu chuyển động. Nhịp đầu hơi chậm, run rẩy. Nhưng dần dần, cậu tự nhấc hông lên, rồi dập xuống, nước trơn nhớt dính ra đùi, da đập vào da kêu nhép nhép. Mỗi lần ngồi sụp xuống, đỉnh cậu bé của Hùng chạm trúng một điểm khiến Đăng rùng mình.

“Chỗ đó—ưm… sâu quá—”

Hùng nắm lấy eo cậu, nhưng vẫn để cậu làm chủ. Nhìn người kia dập xuống trên mình, rên rỉ, run rẩy, mặt ửng hồng vì khoái cảm — Hùng gần như phát điên.

“Ra đi…” Đăng nói giữa hơi thở đứt đoạn. “Ra trong em lần nữa…”

“Không tránh sao?”

“Lần này… là em muốn có nó.”

Một cú thúc từ dưới lên, Hùng gồng người, cắm thật sâu, gầm nhẹ như thú đực. Và rồi — tinh dịch nóng hổi tràn vào lần nữa, khiến Đăng ngửa cổ, cong lưng, cả người run lên vì thỏa mãn.

—

Lần này, khi nằm gục xuống ngực Hùng, Đăng thở như vừa chạy marathon.

“…Cảm giác như mình sống lại,” cậu thì thầm.

Hùng vuốt tóc cậu, nhẹ giọng:

“Vì em đang sống thật sự, lần đầu tiên.”

—

CHƯƠNG 4 : “Lần này… đến lượt em chữa lành cho anh.”

Từ sau hôm ấy, Đăng thường xuyên ghé phòng trị liệu — đôi lúc chỉ để ngồi nghe nhạc cùng Hùng, đôi lúc để ôm nhau ngủ trưa, hoặc đơn giản là để cảm thấy mình vẫn… đang được yêu.

Nhưng hôm nay, khi bước vào, Đăng khựng lại.

Một cậu sinh viên năm cuối đang ngồi trên ghế sofa, áo sơ mi mở hai nút, mắt đỏ hoe, còn Hùng thì đang lau mồ hôi trên trán người đó, giọng khẽ:

“Em ổn không? Nếu đau thì nói anh.”

Đăng không nói gì, chỉ im lặng quay đi. Từ hành lang, cậu đứng nép sau bức tường, nghe tiếng ghế da kêu lên, nghe âm thanh bước chân người kia rời đi, và rồi… chỉ còn lại Hùng thở dài.

Cậu bước vào, giả vờ tỉnh bơ.

“Hôm nay bận hả?”

Hùng ngẩng lên, thấy ánh mắt Đăng hơi khác lạ.

“Vừa xong. Em sao thế?”

“Không sao.” Đăng ngồi xuống chiếc ghế xa hơn mọi khi. “Anh giỏi thật đấy. Cơ thể ai cũng chữa được.”

Hùng nhìn cậu, im lặng một lúc.

“Em nghĩ… anh lên giường với bất kỳ ai cần à?”

“…Anh bảo là ‘liệu pháp thân xác’, đúng không?”

Giọng Đăng không cãi vã, không trách móc. Chỉ buốt lạnh. Rồi cậu đứng dậy, cúi đầu:

“Hôm nay em không ở lại nữa. Anh làm tiếp việc của mình đi.”

—

Tối đó, Đăng không nhắn tin, không gọi. Nhưng chính lúc định tắt đèn, cậu nhận được một tin nhắn từ trợ giảng trong khoa:

“Hồi đó Hùng từng trị liệu cho một bạn tên T., nhưng cậu kia tự tử sau đó. Hùng bị điều tra cả tháng, từ đó không còn nhận ca nào dạng nặng. Lần này quay lại là vì cậu.”

Tim Đăng thắt lại.

—

Cửa phòng tư vấn bật mở lúc gần nửa đêm. Hùng chưa kịp ngẩng lên thì cả người cậu đã bị đẩy ngược vào tường, môi bị cắn mạnh.

“Đăng—”

“Suỵt.”

Đăng hôn ngấu nghiến, tay cởi áo Hùng, đẩy cậu ngồi xuống ghế da quen thuộc. Không đèn, không nhạc. Chỉ có tiếng hơi thở, tiếng khóa quần bật ra, tiếng trượt của gel bôi trơn.

“Đăng, em sao thế—”

“Nghe em.”

Cậu ngồi lên, lần nữa để cơ thể nuốt lấy Hùng. Nhưng lần này không phải vì thèm khát. Mà là vì thương. Vì muốn xóa đi ánh mắt Hùng mang chiều nay — cái ánh mắt đau như thể vừa bị nhắc lại chuyện cũ.

“…Đừng nhìn em bằng ánh mắt đó,” Hùng thở gấp.

“Em nhìn để nhớ,” Đăng thì thầm, “nhớ rằng… đây là người em thương. Là người từng đau như vậy, nhưng vẫn muốn chữa lành cho người khác…”

Cậu chuyển động thật chậm. Không vội vã. Mỗi nhịp vào ra như đang ru cậu bé trong lòng Hùng ngủ yên.

Hùng ngẩng lên, môi run. “Em biết rồi à… chuyện trước kia…”

“Ừ.” Đăng đặt tay lên ngực trái Hùng, nơi tim đập mạnh. “Em không ghen vì anh chữa cho người khác. Em chỉ… đau, vì anh từng tự trách bản thân suốt nhiều năm. Anh nghĩ mình thất bại. Nhưng không phải.”

Đăng siết chặt lỗ nhỏ quanh phần đang dựng cứng trong mình, nhấn sâu xuống một nhịp:

“Vì nếu anh là người thất bại… thì em đã không yêu anh như bây giờ.”

—

Khi cả hai cùng lên đỉnh, không ai rên rỉ, không ai gọi tên. Chỉ có nước mắt của Hùng rơi xuống má Đăng, và cái ôm siết như muốn giữ người kia mãi mãi.

“Cảm ơn em,” Hùng thầm thì, “lần này… là em chữa lành cho anh.”

—

CHƯƠNG 4 : “Nếu anh không còn là bác sĩ, thì anh là của em.”

Tin đồn lan nhanh.

Hùng bị đình chỉ công tác vì cáo buộc quan hệ không đúng mực với bệnh nhân.

Phòng trị liệu trống vắng, chỉ còn ánh đèn vàng dịu hắt qua cửa kính. Đăng đứng ngoài cửa, tay cầm chùm chìa khóa.

Cậu mở cửa, bước vào, nhìn người đang ngồi lặng trong bóng tối – Hùng, mặt mệt mỏi, mắt thâm quầng vì stress.

“Anh… thế này, thì sao?” Đăng hỏi, giọng dịu dàng mà cứng rắn.

Hùng không nói, chỉ nhìn Đăng.

Đăng cởi chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, bước đến gần, ngồi lên đùi Hùng. Cơ bắp Đăng căng lên dưới ánh sáng mờ.

“Anh không còn là bác sĩ nữa, thì… là của em.”

Hùng cúi đầu, rồi giọng run run:

“Em… không sợ sao?”

Đăng mỉm cười, nghiêng đầu hôn lên khóe môi Hùng.

“Chỉ sợ mất anh.”

Cậu vòng tay qua cổ Hùng, kéo sát người, áp môi vào cổ rồi hôn chậm rãi, từ từ trượt xuống ngực. Tay Đăng mân mê nhẹ nhàng, rồi dần mạnh mẽ hơn, tạo ra một nhịp điệu.

Hùng rên khẽ, thở dài:

“Em làm anh quên hết… tất cả.”

Đăng cắn môi, nghiêng đầu, thì thầm:

“Vậy để em làm anh quên hẳn. Lên giường với em đi.”

—

CHƯƠNG 5 : “Em làm anh quên hẳn.”

Phòng trị liệu tối hơn mọi khi, chỉ còn ánh đèn vàng dịu nhẹ, làm nổi bật những đường nét mệt mỏi trên khuôn mặt Hùng. Đăng vẫn ngồi trên đùi anh, tay lướt dọc theo vai rộng, chậm rãi và đầy chủ động.

Hùng khẽ nhắm mắt, để cho mọi áp lực bên ngoài tan biến trong từng hơi thở gấp gáp, từng cái chạm dịu dàng của Đăng.

“Anh không cần phải là bác sĩ để được chăm sóc,” Đăng thì thầm, giọng trầm ấm. “Anh chỉ cần là anh, người của em.”

Đăng từ từ kéo Hùng vào sát hơn, tay trượt xuống hông, nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng của khao khát.

Hùng mở mắt, nhìn Đăng với ánh mắt lẫn sự yếu mềm và tin tưởng tuyệt đối. Đó không phải là sự yếu đuối, mà là sự buông bỏ từng gánh nặng để đón nhận.

Đăng cúi xuống, hôn sâu, ngón tay từ từ cài vào dây thắt lưng quần Hùng. Mỗi cử động đều đầy chủ đích, dẫn dắt, thể hiện sự chiếm hữu nhưng cũng tràn ngập yêu thương.

“Anh…” Hùng nắm chặt vai Đăng, giọng run run, “cảm ơn em đã luôn ở đây.”

Không cần lời đáp, Đăng đáp lại bằng một lần siết chặt hơn, khiến Hùng khẽ rên lên. Cảm giác như mọi căng thẳng, nghi ngờ, và áp lực đều tan biến chỉ còn lại họ – hai người, cùng nhau chống lại thế giới.

Không gian phòng trị liệu giờ đây không chỉ là nơi chữa lành thể xác mà còn là nơi tâm hồn hai người hòa quyện, từng bước từng nhịp xóa nhòa mọi rào cản.

—

_Hết_

H chap này “nhẹ” hều à 😞 ultr

Prev
Next
Truyện Gay Đề Cử
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Chương 72 22 Tháng 8, 2024
Chương 71 22 Tháng 8, 2024
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng_truyengay.net
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng
Chương 19 21 Tháng 5, 2025
Chương 18 21 Tháng 5, 2025
Con Cu Vô Địch
Con Cu Vô Địch
Chương 65 28 Tháng 8, 2024
Chương 64 28 Tháng 8, 2024
bi-thang-em-chung-nha-hiep
BỊ THẰNG EM CHUNG NHÀ HIẾP
Chương 47 1 Tháng 6, 2025
Chương 46 19 Tháng 5, 2025
Nhật Ký Của Chàng Trai Thẳng_truyencogiaothao
Nhật Ký Của Chàng Trai Thẳng
Chương 49 22 Tháng 3, 2025
Chương 48 22 Tháng 3, 2025
Cha Là Số 1 – Gay 18+_truyengay.net
Cha Là Số 1 – Gay 18+
Chương 9 2 Tháng 5, 2025
Chương 8 2 Tháng 5, 2025
Trai Thẳng Dâm Tặc_truyengay.net
Trai Thẳng Dâm Tặc
Chương 10.5 3 Tháng 6, 2025
Chương 10 3 Tháng 6, 2025
Những Chàng Sinh Viên Cu Bự_truyencogiaothao
Những Chàng Sinh Viên Cu Bự
Chương 20 5 Tháng 5, 2025
Chương 19 5 Tháng 5, 2025
Trợ Lý Cho Người Nổi Tiếng
Trợ Lý Cho Người Nổi Tiếng
Chương 10.5 12 Tháng 5, 2025
Chương 10 13 Tháng 3, 2025
Mối Tình Đồng Tính Em Rễ và Anh Vợ_truyengay.net
Mối Tình Đồng Tính Em Rễ và Anh Vợ
Chương 14 27 Tháng 3, 2025
Chương 13 27 Tháng 3, 2025

Comments for chapter "Chương 15"

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

© 2025 Madara Inc. All rights reserved