Chuyện Tình Thô Bạo Của Gemdoo - Chương 14
Chương 1 :
—
Phòng ngủ tối om, chỉ có ánh đèn vàng hắt qua rèm, nhuộm cơ thể trần ướt nước của Đăng trong sắc mật ong nhòe nhoẹt. Hắn vừa bước ra từ phòng tắm, tóc còn nhỏ giọt, chỉ quấn mỗi chiếc khăn ngang hông.
“Anh tắm xong rồi à…” – giọng hắn nhẹ, vô thức gọi, nhưng không có tiếng đáp.
Hắn quay lại—và bị Hùng đẩy thẳng vào tường.
“Hôm nay cười với ai ở phòng gym thế?” – Hùng hỏi, giọng lạnh, trầm, nhưng ngọn lửa trong mắt cậu rực như muốn nuốt trọn cả người hắn.
“Gì cơ? Ý anh là—”
Bụp! – Cổ áo choàng tắm bị giật tung, khăn rơi xuống sàn, và Đăng hoàn toàn trần trụi dưới mắt người kia.
“Không được nhìn ai khác, Đăng. Em chỉ được nhìn anh. Chỉ được khóc, rên, và ra dưới anh thôi.”
Hắn chưa kịp trả lời thì đã bị đẩy ngửa xuống giường. Hai tay bị trói ngược lên đầu bằng cà vạt, cổ tay đỏ lên trong từng nhịp siết. Miệng mở ra định gọi tên Hùng—nhưng Hùng nhét thẳng chiếc quần lót hắn vừa thay ra lúc chiều vào miệng.
“Muốn nói gì? Muốn xin tha? Cắn quần mình trước đi.”
Đăng rên khẽ, tiếng nghẹn lại khi Hùng quỳ giữa hai chân hắn, kéo mạnh đầu gối hắn dang ra, không thương tiếc.
“Chỗ này—nhìn ướt rồi này. Cười với người ta cho lắm vào, rồi giờ lại muốn được mình đụ tới khóc hả?”
Ầm! – Không báo trước, Hùng đâm thẳng vào, không bôi trơn, không dạo đầu.
“Ư… Ưmmgh—!” – Hắn gào lên, hậu huyệt co rút liên tục, đau buốt vì bị xé căng, nước mắt trào ra khóe mắt. Nhưng Hùng không dừng.
Ngược lại, cậu bóp eo hắn, nhấc một bên chân hắn lên vai, và bắt đầu nện như muốn trừng phạt.
Bạch! Bạch! Bạch!
Âm thanh da thịt va vào nhau vang dội, át cả tiếng thở dốc nức nở từ Đăng. Mồ hôi trượt theo sống lưng Hùng, mắt cậu không rời khỏi gương mặt méo mó vì khoái cảm lẫn đau đớn của hắn.
“Khóc đi. Khóc lớn lên. Để người ta ngoài kia biết, em là của ai.”
Đăng ngước nhìn Hùng qua làn nước mắt, mắt long lanh, cặc hắn cương cứng run rẩy, dù đang bị chơi tới nghẹn họng. Tay bị trói nhưng mông thì chủ động rướn lên đón nhịp.
Hùng cúi xuống, cắn vào vai, để lại dấu răng rớm máu.
“Lần sau còn nhìn ai nữa không?”
Hắn gật đầu yếu ớt, nước mắt rơi xuống gối.
Hùng rút ra—rồi đâm lại sâu đến tận tử cung, khiến Đăng rên ngắt quãng, run bắn, rồi xuất ra không kiểm soát dù không hề bị chạm.
“Giỏi. Của anh rồi. Mãi mãi.”
—
Chương 2 : “Muốn nhìn ai nữa không, Đăng?”
—
Đăng nằm đó, thở dốc, mặt đầm đìa mồ hôi và nước mắt, người run bần bật. Bụng dưới vẫn co rút từng nhịp, mông đỏ ửng, đùi run vì vừa bị địt tới xuất tinh không kiểm soát.
Nhưng Hùng chưa dừng lại.
Cậu bế hắn lên, bắt hắn ngồi dạng chân trên ghế sofa, trói hai mắt cá chân lại bằng cà vạt, kéo ra thật rộng, để cái lỗ nhỏ bé bị chơi đến đỏ tấy hoàn toàn phơi bày trước mắt mình.
Phía trước—là một chiếc gương lớn, phản chiếu trọn vẹn hình ảnh trần trụi của Đăng: mắt hoe đỏ, cổ dính dấu cắn, chân dang ra, hậu huyệt mở to, nhóp nhép dịch trắng, và cặc thì vẫn cương, nhỏ giọt.
“Nhìn đi. Tự nhìn mình trong gương đi, Đăng.”
Hắn cố lắc đầu, xấu hổ, nhưng Hùng bóp cằm, bắt hắn nhìn thẳng.
“Thằng khốn sáng nay cười với em trong phòng tập đó—nó mà thấy em lúc này chắc đứng cứng luôn.”
“Ư… Hùng…” – hắn thì thầm, nhưng chưa kịp cầu xin thì…
Phập! – Hùng đâm vào lần nữa, mạnh tới mức cái ghế rung lên, chân Đăng giật giật.
“Không có Hùng, không ai được thấy em như này.” – Hùng nghiến răng, nhịp thúc bắt đầu nhanh dần.
Bạch! Bạch! Bạch!
– Mỗi cú nện khiến thân dưới Đăng nhấc bổng lên rồi rơi xuống, mông đập xuống đệm ghế, hậu huyệt phát ra âm thanh nhóp nhép dâm đãng.
Mắt Đăng dán vào gương—và hắn bật khóc. Khóc vì sướng, vì xấu hổ, vì bị ép nhìn chính mình rên rỉ dưới thằng người yêu chiếm hữu đến điên dại.
Hùng cười khẽ, mắt không rời hình ảnh trong gương:
“Mắt đỏ này… mặt ngơ này… cái lỗ cứ hút cặc anh liên tục như thế này… muốn để ai khác nhìn à?”
“Không… Hùng… chỉ Hùng thôi…” – hắn rên, giọng đứt quãng.
Hùng ghé sát tai hắn, vừa thúc sâu đến tận cùng, vừa thì thầm:
“Vậy thì nhớ… mỗi lần em nhìn ai khác… anh sẽ trói em ra thế này, để em nhìn chính mình bị địt tới khóc như con điếm.”
—
Chương 3 : “Bảo dừng lúc nào?”
—
Cặc vẫn còn nằm sâu trong người hắn, nóng hổi, cứng ngắc. Mới xuất chưa tới vài phút. Đăng ngỡ sẽ được thả lỏng, nhưng Hùng không có ý định buông tha.
Hắn còn chưa kịp hoàn hồn thì cơ thể bị lật sấp xuống ghế, mông vẫn bị trói, chân vẫn dang ra không khép lại được, và cặc của Hùng—vẫn đâm ngập trong cái lỗ ướt át đó, không rút ra.
“Bảo dừng lúc nào?” – Giọng Hùng khàn, trầm, đầy giận dữ.
Đăng hoảng hốt:
“Hùng… Đủ rồi… em mệt—”
Chát! – Hùng tát nhẹ lên mông hắn, rồi dùng hai tay ép lưng hắn sát vào nệm, kéo mông hắn lên cao, khiến tư thế trở thành doggy hoàn toàn phục tùng.
“Đủ hay chưa, để tao quyết.”
Phạch! – Một cú nện mạnh khiến cặc Hùng đâm chạm tới tận cổ tử cung, Đăng hét lên, nước mắt túa ra lần nữa.
Mỗi lần Hùng thúc vào, hậu huyệt Đăng lại co bóp phản xạ, như thể cơ thể phản bội chính chủ nhân.
Bạch! Bạch! Bạch!
“Lúc nãy còn cứng, còn rên, còn ra. Giờ lại bảo đủ? Hửm?”Lỗ đít vẫn chưa chịu khép, còn đang thèm cặc mà nói dối à.”
“Không… Hùng, xin… xin lỗi…”
“Chưa đủ. Chưa đủ để em nhớ là cặc anh có quyền. Chưa đủ để em biết đụ một lần là không xong.”
Hùng cúi xuống, cắn sau gáy Đăng, cắn mạnh tới rướm máu, rồi dùng tay kéo cổ hắn lên, bắt nhìn thẳng gương lần nữa.
“Nhìn mặt mình khi bị địt tới đờ người ra như này đi. Nhìn cái miệng nói ‘đủ rồi’ mà hậu huyệt vẫn nhóp nhép đòi thêm.”
“Ư… Hùng… ưh~… em… em…” – Đăng rên, toàn thân mềm nhũn, tinh trùng lần trước vẫn rỉ ra theo từng cú đâm, trộn với nước bọt, nước mắt, dâm thủy thành hỗn hợp ướt sũng.
Hùng không dừng. Đâm. Đâm sâu. Đâm tới cùng.
Mông Đăng đập xuống đệm phát ra tiếng bạch bạch, âm thanh dâm loạn tới cực hạn.
—
Chương 4 : “Muốn giữ lại, thì giữ trong đó”
Tinh dịch chảy ngược ra ngoài. Trắng đục. Ấm nóng. Tràn từ hậu huyệt bị địt lút cán của Đăng, theo khe mông nhỏ xuống đệm, loang lổ như dấu vết của một buổi giao hoan dơ bẩn mà hoàn mỹ.
Hùng không rút ra ngay. Anh nhìn cảnh tượng đó — lỗ đít vẫn co giật, vẫn rỉ tinh cặc — và chậc một tiếng đầy cợt nhả.
“Chảy ra hết rồi, tiếc nhỉ. Vậy phải làm sao cho nó giữ được…”
Anh nghiêng người, với tay mở ngăn kéo bên thành ghế. Đăng còn chưa hoàn hồn sau trận địt vừa rồi, chỉ kịp hé mắt nhìn thấy ánh kim loại lóe lên trong tay Hùng.
Đó là một plug đuôi cáo bằng kim loại, to, nặng, lạnh.
“Không… Hùng… đừng… em chịu không nổi nữa…”
“Chịu không nổi?” – Hùng vặn nhẹ tay, xoay plug một vòng cho ánh kim chiếu thẳng vào mắt Đăng. “Cái lỗ này vừa nuốt trọn hai lần xuất, giờ còn kêu than?”
Anh rút cặc ra, một dòng tinh dịch đặc sệt theo đó trào ra ngoài, Đăng giật bắn, người run lên như lên cơn.
Không chờ hắn van xin, Hùng ấn đầu plug vào lỗ đang mở rộng, rồi từ từ đút từng phân một vào hậu huyệt đã rã rời kia.
Đăng thét khàn cổ:
“A—! Không! Lạnh… cứng… em—!”
Lách cách. Plug vào đến tận gốc. Cái đuôi cáo trắng bồng bềnh rũ xuống, lắc lư theo nhịp co giật bất lực của cơ thể Đăng.
“Giữ nó trong đi. Đó là phần thưởng.” – Hùng cười khẽ. “Hay em thích tao địt tiếp để nó lòi ra ngoài?”
Đăng không nói được gì, chỉ rên rỉ như con thú bị dày vò khoái lạc quá độ.
Hùng cầm điện thoại, giơ camera lên từ phía sau, quay chậm từ lưng, mông, cảnh plug lấp đầy hậu huyệt đang mút lấy nó như mút cặc, rồi thì thầm:
“Lần sau mà còn cãi anh, tao sẽ lôi clip này ra cho người khác xem.”
“Không… Hùng… đừng mà…!”
Anh ngồi xuống, vén tóc Đăng ra khỏi mặt, nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Nhớ chưa? Cặc anh thì không thoát được đâu. Lỗ này cũng vậy. Của anh hết.”
_Hết_
Thô như này mới HAY nè 🤩