Truyen SEX GAY,
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Tìm Truyện
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Prev
Next

Chuyện Tình Thô Bạo Của Gemdoo - Chương 10

  1. Home
  2. Chuyện Tình Thô Bạo Của Gemdoo
  3. Chương 10 - Cấm kỵ dưới ánh trăng
Prev
Next

Chương 1: Ánh Trăng Rách Nát

Tiếng mưa đập lách tách lên mái tôn gỉ sét của khu chợ đêm đã đóng cửa. Mùi hôi thối từ cống ngầm hoà với mùi kim loại lạnh của phép thuật bị bóp nghẹt. Hùng bước chậm rãi, tay đặt trên chuôi dao bạc treo bên hông áo choàng dài. Mắt anh quét nhanh qua từng góc tối, cảm nhận nhịp đập hỗn loạn của một thứ gì đó không giống người — nhưng cũng chẳng phải quái vật.

> “Tọa độ 17C-5, tín hiệu phép cấp B đang dao động. Có thể là mục tiêu.”
Giọng máy truyền tin từ tai nghe lặp lại, nhưng Hùng đã tắt nó.

Anh không cần chỉ dẫn.

Thợ săn như anh không bao giờ cần.

Tiếng động nhỏ khẽ vang lên bên trái — tiếng vải cọ vào da. Hùng xoay người, ném một phi đao về phía đó, cắm phập vào thùng rác mục nát. Không có ai. Nhưng mùi máu tươi thì không giấu được.

Một bước chân trượt ra khỏi bóng tối. Không áo choàng, không vũ khí. Chỉ là một thanh niên tóc ướt sũng, đôi mắt đỏ nhạt như sắp vỡ, và đường gân xanh hiện rõ trên cổ tay.

“Đừng lại gần,” người đó nói, giọng khản, khô cạn như chưa từng cất lên tiếng trong nhiều ngày. “Tôi… không kiểm soát được.”

“Pháp sư không kiểm soát được phép thuật của mình đáng bị khử.” Hùng đáp, rút thanh chủy thủ khắc ấn chú. “Tên?”

Người kia không trả lời, chỉ nhắm mắt lại, như thể đang giữ chặt thứ gì đó trong lòng ngực. Một tia sáng nhấp nhô hiện lên.

Đăng vẫn không trả lời. Tay cậu run lên, mạch máu dưới lớp da ngăm nổi như sắp nổ tung. Mắt mở ra — không còn đỏ nữa, mà đen thẳm như màn đêm nuốt chửng mọi thứ. Một con pháp sư mất kiểm soát.

Hùng chửi thầm. Không có thời gian.

Anh áp sát, lật cổ tay, dán thẳng bùa phong lên ngực trần của Đăng — nơi lớp áo đã rách từ lúc nào. Phép thuật tràn ra từ vết nứt trên xương quai xanh, nóng như nước sôi, quấn lấy tay Hùng.

“Lùi ra — tôi bảo rồi!” Đăng rít lên, đẩy Hùng ra. Nhưng người kia không nhúc nhích.
Trái lại, Hùng nắm lấy cổ áo Đăng, dồn cả người cậu vào tường, dí bùa chú xuống mạnh hơn, mắt rực lên vì ma lực kích động. Không biết do máu hay phép, nhưng cả hai bắt đầu nóng bừng.

“Câm miệng.”
Hùng gằn từng chữ, thô ráp.
“Cậu mất kiểm soát, tôi sẽ trói cậu lại. Đúng nghĩa đen.”

Tay trái anh siết chặt cổ tay Đăng, ép lên tường. Tay phải tuột xuống thắt lưng — không ngần ngại kéo phăng sợi dây buộc áo đang ướt sũng mưa.
Đăng ngẩng đầu, thở dốc. “Đừng… Tôi không chịu nổi khi bị chạm vào…”

“Tốt.”
Hùng cười nhạt.
“Để tôi dạy cậu cách chịu đựng.”

Anh kéo cậu thẳng xuống nền gạch ẩm lạnh. Gối gập lại, chân Đăng bị tách ra, hai tay vẫn bị trói bằng bùa phép chằng chịt. Cái cảm giác quyền lực khi pháp sư nằm dưới người mình, rên lên trong bất lực, khiến Hùng khựng lại một giây… rồi càng thô bạo hơn.

“Cấm dùng phép. Cấm hét lên. Cấm ra trước khi tôi cho phép.”

Rồi không báo trước, Hùng đè hẳn người xuống.
Tiếng thở gấp, tiếng vải ướt bị xé, tiếng thân thể chạm nhau giữa hơi lạnh và máu phép… tất cả trộn lẫn thành một khúc nhạc bệnh hoạn dưới ánh trăng rách nát.

Thân thể Đăng cong lên, ướt đẫm bởi mưa lẫn mồ hôi. Phép thuật vẫn rỉ ra từ từng lỗ chân lông, nhưng bị ép xuống từng chút bởi bùa của Hùng — và bởi chính sức nặng của cơ thể hắn, đè nặng lên giữa hai chân cậu.

“Đau… Hùng, chậm… chậm lại—”

Hùng không nghe.
Hay đúng hơn, không muốn nghe.

Cái nóng dưới bụng dưới lan rộng khi anh cắm sâu vào, khô khốc, chẳng hề dọn đường.
Đăng bật người dậy một chút vì đau, nhưng bị tay Hùng giữ đầu ép xuống nền gạch lạnh. Má cậu chạm đất, máu trong miệng nhỏ xuống từng giọt.

“Im.”
Hùng ghé sát tai, giọng thì thầm như nguyền rủa.
“Rên cũng không được.”

Anh đẩy mạnh thêm lần nữa, âm thanh phập vang lên trần trụi, ướt át, không lẫn vào đâu được.
Không có đệm, không có ấm áp — chỉ có nền xi măng lạnh buốt, bùa phép rực sáng trên da Đăng như dây xích, và từng cú thúc sâu đến tận tử cung.

Đăng nấc lên, cổ họng nghẹn lại, hai tay bị trói chặt trên đầu, không thể chống đỡ.
Mỗi lần Hùng rút ra là một lần cậu rùng mình, vách trong co giật bất lực, nhưng ngay sau đó, hắn lại đâm vào thô bạo, khiến đầu gối cậu trượt đi trên nền gạch trơn máu.

“Ngậm miệng lại. Ra bây giờ tôi siết luôn tinh hoàn đấy.”
Giọng Hùng khàn, môi anh ngậm lấy cổ Đăng mà cắn — không nhẹ, không vuốt ve, mà là xé da, để lại dấu răng rõ rệt.

Đăng co người lại, môi mím chặt, nước mắt trào ra không kiểm soát.

“Ghét thật…”
Hùng thở gấp, gầm gừ khi cú thúc tiếp theo khiến bụng dưới Đăng gợn lên.
“Sao cái lỗ của cậu ngoan vậy… cứ ngậm chặt lấy tôi.”

Tiếng da thịt va chạm càng lúc càng dâm loạn, ướt át, đầy mùi dục vọng và nguyền rủa.
Phép thuật bên trong Đăng dần yếu đi — bị đè ép bằng cách động dục cưỡng chế, thô thiển mà hiệu quả.

Hùng túm lấy eo cậu, nâng mông lên cao hơn, thay đổi góc đâm.
“Giữ tư thế này. Tôi chưa ra, cậu không được ngất.”

“Không— không chịu nổi nữa…”

“Câm. Ai cho cậu gào?”
Hắn tát nhẹ lên mông Đăng, rồi thúc mạnh — một lần cuối, sâu đến tận cùng.

Dưới ánh trăng, trong cơn co giật và máu phép loang nền đất, Đăng ra — không cần chạm. Cả người cậu run lên vì khoái cảm bạo lực, phép thuật vỡ tung như pháo.

Hùng vẫn chưa ngừng.

Đăng ngã sõng soài trên sàn, thân thể rã rời. Phía sau vẫn còn mở rộng và nóng rát, chất lỏng sệt của Hùng chảy ra không ngừng. Cậu không còn phép để tự chữa, chỉ có từng tiếng thở đứt quãng.

Hùng cúi xuống, kéo cậu dậy bằng sợi xích phép vừa kết. Đăng co người lại vì lạnh, vì đau, vì kiệt quệ.

“Tôi đã bảo không được ngất.”
Giọng hắn bình thản như vừa làm một nghi lễ, không phải vừa đụng chạm đến tận linh hồn ai đó.
“Còn sống chứ?”

Đăng không trả lời. Hai tay cậu vẫn bị trói, dấu vết đỏ chằng chịt. Một dòng nước trắng đục vẫn rỉ xuống giữa đùi, vẽ thành vệt loang nhòe trên chân.

Hùng lướt ngón tay qua lỗ hậu đỏ ửng, khẽ ấn một chút — Đăng rùng mình thét khẽ.

“Coi kìa. Chặt vậy mà còn rên được.”

Không một lời xin lỗi. Không một ánh mắt thương hại.

Hắn cởi áo choàng của mình, quấn lên người Đăng, rồi vác cậu lên vai như vác một món hàng.
“Từ giờ, cậu thuộc về tôi. Tôi không tin bất kỳ phong ấn nào giữ được thứ phép trong người cậu — trừ cơ thể tôi.”

Đăng ngước mắt lên. Yếu ớt. Mơ hồ. Nhưng trong mắt có gì đó vừa run rẩy, vừa… cam chịu.

“Sẽ còn nhiều lần nữa?”

“Còn bao nhiêu lần cậu phát phép, bấy nhiêu lần tôi sẽ đè ra như hôm nay.”
Hùng cười, lạnh như thép.
“Chỉ khác là, lần sau tôi sẽ trói cả chân.”

Chương 2: Thân Thể Là Xiềng Xích

Căn phòng nằm dưới lòng đất. Không cửa sổ, không gió. Chỉ có một chiếc giường gỗ đen đóng cố định vào sàn, và một người pháp sư bị trói bằng sợi bùa phép phát sáng âm ỉ.

Đăng nằm đó. Trần truồng.
Hai tay bị kéo lên đầu, cổ tay quấn chặt bằng bùa khóa hồn. Mắt bị bịt vải đen, cắn chặt môi vì cái cảm giác… quen thuộc giữa hai chân đang dâng lên.

Chỗ đó… vẫn chưa lành.

Cậu nghe tiếng cửa kim loại mở ra. Giày bốt nặng nề vang lên từng bước. Mùi người ấy xộc vào mũi — ấm, lạnh, tanh máu và nguy hiểm.
Đăng mím môi, cắn mạnh đến bật máu.
“Hùng… tôi không bị phát nữa. Tha đi.”

Không tiếng trả lời.

Chỉ có lòng bàn tay lạnh áp lên ngực cậu, trượt xuống bụng.
“Phòng này hút toàn bộ ma lực xung quanh.”
Hùng thì thầm sát tai.
“Nên dù cậu không phát phép, tôi vẫn phải chắc… là cậu không thể nổi loạn.”

“Làm cách khác đi…”

“Tôi chọn cách này.”

Hùng đứng dưới chân giường. Tay kéo hai đùi Đăng ra, buộc hẳn vào khung gỗ bằng dải bùa đỏ.
Thế là Đăng nằm mở hoàn toàn. Không gì che chắn.
Lỗ nhỏ bị dùng hôm trước vẫn chưa co lại, hồng ướt, rớm dịch và khẽ giật.

“Vẫn đang nhớ tôi à?”
Hùng cười khẽ, chạm đầu ngón vào đó, rồi ấn vào sâu một đoạn ngón tay.
Đăng nấc lên, cả thân thể rướn cao, run bần bật.

“Đừng… tôi chưa sẵn sàng.”

“Càng tốt.”

Hùng không thèm dùng tay nữa.
Hắn cởi khóa quần, đưa thẳng dương vật nóng hổi lên miệng lỗ, ấn mạnh.

Một cú thúc sâu, không dừng.

Đăng thét lên — tiếng gào nghẹn vì sợ, vì đau, vì khoái cảm bị cướp đoạt. Hai chân cậu giật mạnh, nhưng bị trói cố định.
Lần này Hùng không động từ từ. Hắn đâm mạnh từng cú một, tiếng phập phập phập vang trong căn phòng tối, ẩm và kín.

“Nghe rõ không, Đăng.”
“Tôi là xiềng xích duy nhất của cậu.”

Cậu không trả lời. Chỉ rên rỉ, nức nở, lưng cong lên như sắp gãy.
Tinh hoàn bị Hùng bóp nhẹ một cái, cậu giật bắn người.
“Nghiện rồi. Tôi chưa động mấy, mà lỗ cậu ướt đẫm, cứ hút lấy tôi như lần đầu.”

“Không… không phải…”

“Phải.”

Hắn đẩy sâu lần nữa — lần này nghiêng góc, mũi chạm điểm nhạy sâu trong cùng. Đăng rú lên, xuất tinh thẳng lên bụng mà không cần chạm.

“Thấy chưa?”
Hùng vẫn chưa ngừng.
“Cậu bị tôi đóng vào một lần là mất kiểm soát. Lần tới, tôi đeo khóa trinh cho cậu luôn.”

Cảnh cuối là Đăng nằm đó, tinh dịch tràn đầy giữa hai đùi, chân co quắp, mắt bịt kín, miệng hé rên thở — còn Hùng thì đứng trên, lau tinh dịch dính tay vào lưỡi cậu, thì thầm:

“Mỗi ngày một lần. Cho đến khi cậu không cần phép, mà vẫn rên vì tôi.”

Chương 3: Mỗi Ngày Một Lần

Ngày thứ năm bị nhốt.
Đăng không còn nhận ra nhịp thời gian. Không có ánh sáng. Chỉ có lần lượt: ngủ – bị trói – bị đè – ngất – tỉnh – bị đè tiếp.

Cậu không khóc được nữa. Cơ thể luôn trong trạng thái chảy rỉ dịch, đầu gối rã rời, hậu huyệt luôn đỏ, rát, ướt và co thắt như bị lập trình.

Hôm nay Hùng đến sớm.

Cậu đang nằm trên giường, tay vẫn bị trói. Nhưng lần này hắn không nói một lời.
Chỉ thô bạo lật người cậu lại, kéo hông lên, để Đăng quỳ chổng mông ra phía sau.

Đăng giật mình, lắp bắp:
“Chưa… chưa kịp nghỉ mà—”

“Không hỏi ý cậu.”

Pặc!
Một cú tát thật mạnh vào mông. Vết cũ vẫn còn bầm. Đăng gào lên, hai đùi run lẩy bẩy.
Tiếp theo, là thứ đó — nóng, lớn, cắm thẳng vào bên trong, không bôi trơn, không báo trước.

“Aaa… AHH— không… không…”

“Im. Tôi chỉ mới đưa vào.”

Hùng đè lưng cậu xuống giường. Thế là Đăng bị kẹp giữa mặt gỗ lạnh và cơ thể Hùng, dương vật vẫn cắm sâu bên trong, không cho rút ra.

“Cảm nhận đi. Lỗ này, nó rít lấy tôi như thể không muốn buông.”

Từng nhịp thúc sau đó là mạnh, tàn nhẫn, không khoan nhượng.
Hùng giữ tóc cậu kéo lên, bắt nhìn vào gương đặt đối diện giường — nơi hình ảnh cơ thể mình bị vặn vẹo, bị chiếm giữ, bị đâm sâu hiện rõ từng nhịp.

“Cậu thấy gì?”
“Một pháp sư từng đe cả Vực Thẳm — giờ bị tôi đụ đến co giật như con thú động dục.”

Đăng rên không thành tiếng.
Lần thứ bao nhiêu rồi cậu bắn ra mà không ai chạm vào?
Lần thứ bao nhiêu rồi Hùng xuất vào trong, khóa huyệt không cho chảy ra, để tinh dịch ngập bên trong, khiến bụng cậu căng lên như sắp vỡ?

“Tôi sẽ làm đến khi cậu nghiện việc bị cưỡng chế.”
“Đến khi chỉ cần ngửi thấy tôi, lỗ đó cũng sẽ rịn ướt.”

“Đồ… quái vật…”

“Ừ. Và cậu là đồ chơi.”

Đêm đó, Hùng không rút ra. Hắn ngủ luôn trong cậu, dương vật cắm sâu giữ nguyên vị trí, hai tay vẫn trói, đầu Đăng gối lên ngực hắn như món thú nhồi bông bị chiếm giữ.

Chương 4: Phát Lệnh Khi Không Có Mặt

Ngày thứ mười hai.
Hùng bắt đầu vắng mặt nhiều hơn.
Nhưng không khí trong căn phòng ngục không vì thế mà dịu đi.

Đăng tưởng mình được nghỉ.
Cho đến khi cảm giác nhói lan lên từ bụng dưới.

“A… không…”

Là bùa.
Trước khi đi, Hùng cười khẽ, hôn lên tai cậu và nói:
“Tôi cài một vòng phát động theo ý nghĩ. Chỉ cần tôi muốn, cậu sẽ tự động rên lên như bị tôi chơi thật.”

Lúc ấy Đăng không tin. Giờ thì tin.
Vì hậu huyệt cậu đang tự co bóp, tự rỉ dịch, nóng ran như có người vừa rút ra sau một lần sâu.

“Không… ngưng lại đi…”
Cậu bò trên giường, hai tay ôm bụng dưới, nhưng không thể dừng.

Dương vật của cậu dựng đứng lên — không chạm mà vẫn căng tức.
Dịch tiết ra từng giọt, bết cả ga giường.

“Hùng… Hùng ơi… dừng lại…!”

Ngay lập tức, một âm thanh phát ra trong đầu:

[Không dừng. Nằm ngửa ra. Móc tay vào.]

Đăng gào lên. Cậu không muốn làm theo, nhưng cơ thể lại tự xoay lại, đưa hai ngón tay vào giữa hai chân, tự đút vào lỗ đang chảy rỉ.

“KHÔNG…!”

Cậu khóc. Nhưng tay vẫn đẩy vào – rút ra, miệng rên rỉ, thân thể co giật.
Mỗi lần rên lên là một luồng ma lực chạy dọc cột sống, kích thích mạnh đến xuất tinh không kiểm soát.

Cậu bắn ra ba lần. Mồ hôi đẫm lưng.
Và rồi, giọng Hùng vang lên lần nữa trong đầu.

[Còn lâu mới xong. Lúc tôi về, cậu phải ướt đẫm, sẵn sàng, lỗ mở hẳn ra cho tôi vào.]

[Nếu không, tôi sẽ trừng phạt bằng thứ dài hơn gấp đôi.]

Đăng cắn răng, nước mắt chảy dài.
Lỗ nhỏ vẫn co bóp, mời gọi, như bị ám lời chủ nhân.

“Xin… tha cho em một ngày thôi…”

Không có trả lời.
Chỉ có tiếng xèo xèo của bùa kích thích phát động lần hai. Và thêm một cơn co thắt đến tận óc.

Khi Hùng trở về vào nửa đêm, hắn thấy Đăng nằm sấp, hậu huyệt mở to, rỉ dịch trắng đục, mắt đỏ hoe, miệng nức nở:

“Xin… xin đừng cắm vào sâu nữa… nó không chịu nổi…”

Và Hùng chỉ cười:
“Tôi còn chưa thật sự bắt đầu.”

Chương 5: Khóa Trinh – Cưỡng Chế – Bắn Không Ra

Hôm đó, Hùng mang vào một hộp gỗ. Trong đó là một chiếc vòng kim loại nhỏ, một ống khóa, và một vật hình nhánh gai cong cong, đầu tròn.

Đăng nhìn, cảm thấy sợ.

“Cái đó là…”

“Khóa trinh nam.” Hùng đáp, giọng bình thản.
“Sẽ bọc lấy dương vật em, khóa lại, không cho ra.”

Đăng lùi lại:
“Không! Em không… em không chịu được đâu…”

“Không cần em chịu. Chỉ cần em rên.”

Hắn đè cậu xuống, nhét chiếc vòng lạnh ngắt lên gốc dương vật, rồi lắp chốt khóa lại. Ngay sau đó, đầu nhánh gai được đút vào lỗ nhỏ phía sau.

Đăng co giật toàn thân.

“AAH— KHÔNG!”

“Cái này sẽ ở trong lỗ em. Mỗi khi co thắt, nó sẽ chọc sâu hơn. Và em, thì không thể chảy ra.”

Sau đó là bốn giờ liền bị tra tấn bằng tay, bằng lưỡi, bằng bùa.
Cậu muốn bắn, bắn đến phát điên — nhưng vòng khóa không cho cương hết mức. Dịch cứ rỉ, rồi bị giữ lại.

“Làm ơn… mở khóa… cho em ra đi…”

Hùng ngậm dương vật cậu, mút từng giọt dịch đang rỉ ra, nhìn lên cậu với đôi mắt đục ngầu hưng phấn:
“Em nghĩ tôi chơi với em vì muốn em sướng à?”

“Tôi chơi, vì tôi muốn em phát điên lên vì thèm.”

Tới nửa đêm, khi Đăng co giật liên tục, khóc trong cực khoái kéo dài nhưng không được giải phóng, Hùng mới mở khóa.

“Bắn đi. Ra hết. Cho tôi xem cái mặt lúc lên đỉnh.”

Cậu phun mạnh như suối, bắn đầy lên ngực, bụng, và cả mặt mình.
Hùng chỉ liếm môi, rồi lại cắm vào trong hậu huyệt đang rỉ bùa kích thích — đâm thẳng ngập gốc, khiến Đăng hét lên:

“AAAHHHH—!!”

Cậu lên đỉnh thêm 3 lần trong tư thế bị ép nằm nghiêng, chân bị khóa vào cổ tay.
Lúc Hùng rút ra, dịch vẫn không ngừng chảy ra từ cả hai lỗ, khiến cậu không còn cảm giác gì ngoài ấm nóng và trống rỗng.

Chương 6: Em Muốn — Đừng Tha Em

Hôm đó, Hùng về trễ.
Cửa ngục bật mở, ánh sáng từ hành lang soi thấy một cảnh chưa từng có.

Đăng đang bò bằng cả tay lẫn chân, trần trụi, mông nâng cao.

“Anh về rồi…”
Giọng khàn, nhỏ, nhưng ướt át như tiếng mèo mùa động dục.

Hùng khựng lại.

“Muốn gì?”

“Em… muốn…”
Cậu không nói hết. Chỉ trườn sát lại, ôm chân hắn, rúc mặt vào hông, cạ má lên vùng cơ cứng rắn, rồi ngẩng lên liếm nhẹ vào bụng dưới.

“Đừng tha em.”
“Chơi em… mạnh như mấy hôm trước…”

Hùng ngồi xuống. Vẫn chưa cởi đồ.
Và rồi Đăng tự cởi, tự kéo áo hắn xuống, liếm từ cổ – vai – ngực – rốn.
Lưỡi cậu dài – ướt – mềm, vừa liếm vừa rên, vừa cạ mông vào đùi hắn.

“Đủ rồi.”
Hùng kéo cậu lên ngồi trên đùi, hậu huyệt chưa chạm đã nhỏ dịch như mở vòi.

“Muốn bị đè đến mức nào?”

“Tới mức anh phải giữ em lại để khỏi trốn.”

“Em không sợ à?”

“Em… nghiện rồi.”
“Không có anh đè… em không chịu nổi…”

Hùng đẩy nhẹ, và cậu tự ngồi xuống —
cắm toàn bộ dương vật vào trong, ngập tận gốc, mông đập thẳng vào đùi hắn phát bạch! một cái rõ to.

“AAAaaaa—!!!”

Lần đầu tiên, Hùng không chủ động.
Đăng tự nhún.
Từng cú dập vừa nhanh vừa mạnh, nước bắn ra mỗi lần tiếp xúc.

“Chỗ đó… aahh… chỗ đó… trúng… trúng rồi…!!!”

Cậu nức nở, cào rách lưng hắn, mắt long lên:
“Ra trong em đi… lấp đầy đi… chỗ đó… trống quá… AHHH—!!”

“Ngửa ra.”
Hùng đổi tư thế. Lần này, đặt cậu nằm ngửa, nâng cao chân, tọng thẳng vào với góc độ bắn trúng điểm P mỗi cú.

“Thích bị chơi vậy không?”

“Dạ… dạ… AAA— NỮA ĐI!!!”

“Xin đi.”

“Làm ơn… đừng tha em…”

Đăng ngất đi sau lần thứ 6 bị bắn vào, dịch tuôn trào ra cả hai đùi, mông bầm, bụng dưới phập phồng. Hùng ôm cậu vào ngực, thì thầm:

“Giờ em mới đúng là đồ chơi hoàn hảo của tôi.”

_Hết_

Chap này kh qua nổi kiểm duyệt ở M 😌 đệt cmn

Prev
Next
Truyện Gay Đề Cử
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Chương 72 22 Tháng 8, 2024
Chương 71 22 Tháng 8, 2024
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng_truyengay.net
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng
Chương 19 21 Tháng 5, 2025
Chương 18 21 Tháng 5, 2025
Con Cu Vô Địch
Con Cu Vô Địch
Chương 65 28 Tháng 8, 2024
Chương 64 28 Tháng 8, 2024
bi-thang-em-chung-nha-hiep
BỊ THẰNG EM CHUNG NHÀ HIẾP
Chương 47 1 Tháng 6, 2025
Chương 46 19 Tháng 5, 2025
Nhật Ký Của Chàng Trai Thẳng_truyencogiaothao
Nhật Ký Của Chàng Trai Thẳng
Chương 49 22 Tháng 3, 2025
Chương 48 22 Tháng 3, 2025
Cha Là Số 1 – Gay 18+_truyengay.net
Cha Là Số 1 – Gay 18+
Chương 9 2 Tháng 5, 2025
Chương 8 2 Tháng 5, 2025
Những Chàng Sinh Viên Cu Bự_truyencogiaothao
Những Chàng Sinh Viên Cu Bự
Chương 20 5 Tháng 5, 2025
Chương 19 5 Tháng 5, 2025
Trợ Lý Cho Người Nổi Tiếng
Trợ Lý Cho Người Nổi Tiếng
Chương 10.5 12 Tháng 5, 2025
Chương 10 13 Tháng 3, 2025
Trai Thẳng Dâm Tặc_truyengay.net
Trai Thẳng Dâm Tặc
Chương 10.5 3 Tháng 6, 2025
Chương 10 3 Tháng 6, 2025
Mối Tình Đồng Tính Em Rễ và Anh Vợ_truyengay.net
Mối Tình Đồng Tính Em Rễ và Anh Vợ
Chương 14 27 Tháng 3, 2025
Chương 13 27 Tháng 3, 2025

Comments for chapter "Chương 10"

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

© 2025 Madara Inc. All rights reserved