Chuyện tình hoàng tử - Chương 82
CHƯƠNG 82
tôi mở mắt với khuôn mặt ngơ ngác khi thấy mình đang nằm trong phòng, bên cạnh là Kì Lang đang mãi miết nhìn tôi, ánh nhìn thật dịu dàng mà ấm áp :
– anh….anh….làm gì mà nhìn em ghê thế- tôi ngượng ngùng nói.
Kì Lang khẽ mỉm cười :
– bởi vì anh thích ngắm em.
tôi đỏ mặt, quay sang chỗ khác tránh đi ánh nhìn nồng cháy của anh ấy.
– thôi! nhìn hoài anh làm em ngượng….
Kì Lang nở một nụ cười thật tươi, không cần nhìn mà tôi vẫn cảm nhận được nụ cười của anh ấy. anh nắm lấy bàn tay hơi lạnh của tôi, giọng ấm áp :
– đừng rời xa anh….
tôi xìu giọng, khuôn mặt hắt buồn :
– nhưng….
Kì Lang ngắt lời :
– không nhưng nhị gì hết….không có em anh không thể sống được….vậy nên xin em….xin em đừng rời xa anh nữa…..
tôi ngỡ ngàng quay lại nhìn anh, chạm phải ánh mắt tôi là ánh nhìn da diết và mảnh liệt ấy, không hiểu sao bờ cõi của trái tim lại nhức nhối và đau nhói thế này, hay là cảm giác mình đang dần quên lãng Tuấn, hay là biết chắc là mình không thể đến được với Kì Lang.
– em hơi mệt…..có gì khi khác mình nói chuyện tiếp…..
Kì Lang cúi đầu rũ buồn, xong anh ngẩn mặt lên cười tươi :
– ừ….em nghĩ đi….có gì lát anh ghé lại…..
tôi nhắm đôi mắt mệt mỏi của mình lại, trong lòng đầy dòng suy nghĩ và lời nói của anh…..quá giống….giống như Tuấn, từ khuôn mặt, hình dáng, tính tình như Tuấn, mảnh liệt nhưng lại cho tôi sự ấm áp nồng cháy. tôi phải làm sao đây, quá khứ và hiện tại…..một sự chọn lựa gì đấy ? có nhất thiết phải chọn hay không, bởi 2 người như một mà……
**
buổi chiều buông xuống làm những ánh nắng ngã vào cửa sổ. hồ sen vàng rực dưới hoàng hôn. Mặc lấy chiếc áo khoác tôi bước ra bờ hồ ngắm cảnh. làn gió nhẹ làm cho những cánh sen cứ rung rinh dưới nắng tà…làm khung cảnh thật thơ mộng. đôi mi trùng xuống, tôi lướt nhẹ nhìn hồ sen. bờ môi mỉm cười buồn vì một mình một cảnh. bỗng đâu có những tiếng người cứ kêu khóc van lạy vang tới, tôi bước chậm rãi về phía cổng thì thấy nhóm người hôm qua đang kêu khóc thảm thiết :
– van xin ngài thẩm thiếu gia…..xin hãy tha cho chúng tôi…..xin ngài hãy tha mạng chó này…..
tôi vừa bước ra cổng, nhìn quanh thì đám người nó chạy đến, van xin rối rít :
– xin thiếu gia….xin người tha mạng….
đôi mắt ngỡ ngàng, tôi khẽ đỡ lấy họ đứng dậy, giọng ấm áp :
– có chuyện gì thế…..
họ vẫn cứ quỳ ở đó, giọt ngắn giọt dài :
– hôm qua chúng tôi đã đắc tội với ngài nên thẩm thiếu gia đã cho người đốt sạch toàn bộ nhà chúng tôi, và chỉ trong nay mai nhất định chúng tôi sẽ chết….xin ngài….xin ngài hãy xin với thẩm thiếu gia mà tha cho mạng chó này.
đôi tay run run, khuôn mặt bàng hoàng :
– trời ơi…..chuyện này….chuyện này…..
vừa lúc đó Kì Lang trở về, khuôn mặt anh lạnh lùng nhìn đám người đó, rồi anh quăng lững câu nói :
– nếu còn quỳ ở đây thì các ngươi sẽ chết nhanh hơn.,….
rồi vừa nhìn thấy tôi, Kì Lang dịu giọng, một tay đỡ lấy người tôi dẫn vào nhà :
– em vào nhà đi…..ngoài trời đang có gió lớn, đứng ngoài đây coi chừng phong hàn….
tôi đi theo anh, đôi mắt hơi buồn :
– anh đã cho người đốt nhà bọn họ à…..
Kì Lang quay qua nhìn tôi, ánh nhìn ấm áp :
– bọn họ dám làm tổn thương đến em thì anh không thể tha thứ được…..
tôi mỉm cười, bàn tay se lạnh đặt lên trước ngực anh
– nhưng em đâu có sao đâu…..anh đã làm như vậy thì coi như trừng phạt họ rồi….đừng giết họ nữa…..
Kì Lang nhìn tôi, ánh nhìn da diết, tôi ôm lấy anh như truyền sự khoan dung than thản cho trái tim đang đầy phẩn nộ :
– vì em mà nhiều người phải chết thì thật em không muốn chút nào…..hãy tha cho họ đi anh nhé…..
Kì Lang choàng lấy người tôi, giọng anh se lại :
– em thật tốt…..- rồi anh nhìn tôi thật lâu, giọng quả quyết – nhưng em phải hứa với anh là không bao giờ bỏ đi nữa thì anh sẽ tha cho họ…..
tôi đang còn lưỡng lự thì anh nheo mắt lại, giật mình tôi mỉm cười
– dạ…..em sẽ không bỏ đi nữa…..
**
– tiểu thư đã về- người hầu chạy ra cửa đón nhị tiểu thư của nhà họ thẩm.
sau sự chấn động tình cảm về buổi hôn lể của mình mà nhị tiểu thư đã lên thiên sơn tịnh thiền một thời gian nhằm cho quên đi mọi chuyện, dù gì giờ họ đã chết thì cô ta cũng không còn muốn chấp nhất gì nữa.
cô ta quay sang người hầu, đôi mắt sắc lạnh :
– anh ta đâu….?
– dạ thưa thiếu gia đang ở đình lam rồi ạ……
cô ta nheo nheo mắt, ánh nhìn hơi tò mò :
– đình lam….không phải anh ta đã không tới chỗ đó một thời gian rồi sao….?
– dạ vì hiện giờ đang có một vị thiếu niên bạn của thiếu gia đang tạm ngự ở đó ạ….
– cái gì….bạn à….trước giờ anh ta có bao giờ dẫn bạn về nhà đâu…..!- rồi cô ta xua tay – ngươi đi làm việc của mình đi….
**
Kì Lang khẽ nói :
– anh vào nhà lấy trà mình cùng dùng nhé…..ngoài trời có vẻ thêm lạnh….
tôi mỉm cười, hai tay vẫn cầm lấy chiếc áo khoác :
– dạ….anh ra nhanh nhé….em ngồi ngoài đây một mình buồn lắm….
anh mỉm cười rồi bước đi thật nhanh vào nhà, tôi ngồi im trên bờ hồ, đôi mắt ngắm nhìn bầu trời đỏ rực, hòa vào sắc xanh của nước thật tạo nên một khung cảnh huyền diệu. màu hồng của sắc sen càng điểm thêm cho màu da trắng mịn, đôi mắt đen mun hòa vào màu nắng. Bỗng đâu một tiếng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
– anh ơi…..anh…..
tôi quay đầu lại, đôi mắt nheo nheo nhìn một người con gái, cô ta nhìn rất quen, khuôn mặt này tôi đã gặp ở đâu rồi. mái tóc đen dài, khuôn mặt hao hao nhìn như Kì Lang. còn cô ta thì nhìn tôi trân trân, đôi mắt bổng ửng đỏ. bờ môi run lên từng hồi :
– trời ơi…..
vừa lúc đó Kì Lang bưng bình trà bước ra, anh mỉm cười :
– Gia Anh ! trà tới rồi …..- anh thấy tôi nhìn người con gái, anh cũng quay lại nhìn thì khay trà trên tay anh rơi xuống đất, đôi mắt thể hiện sự bàng hoàng –Kì Hân….em….em…về khi nào thế…..
cô gái đó như không còn nghe được tiếng anh của mình nữa, đôi mắt rưng rưng nhìn tôi, chập chững tiến lại :
– không thể nào….không thể….Cát An….phải anh không…..
Kì Lang lập tức nhảy vào chen giữa tôi và Kì Hân, giọng anh quả quyết :
– đây không phải là Cát An của em đâu…..đây là Gia Anh của anh….đây là bạn của anh….
giọng Kì Lang như một đứa trẻ sắp bị chiếm mất một thứ quý giá nhất của mình vậy, điều gì đang xảy ra thế này, sao tôi lại không nhớ chứ, nhớ một sự thật đến phủ phàng là Kì Hân là em gái của Kì Lang, vậy lịch sử sẽ tiếp tục đi theo vết xe của nó, Kì Lang sẽ chết sao…..
Kì Hân quay qua nhìn Kì Lang, giọng ngập ngùng :
– anh hãy giải thích chuyện này đi….người này….người này…..
Kì Lang cố gắng tường tận nói rõ :
– em nhầm rồi, đây không phải Cát An đâu, lúc đầu anh cũng nhìn lầm như em vậy, nhưng em hãy nhìn thật kĩ đi, cậu ấy nhỏ hơn Cát An nhiều…..
đôi mắt Kì Hân bắt đầu nhìn thật kĩ, ánh nhìn vừa nhói đau lại vừa sung sướng :
– nhưng cũng giống thật….hai người giống nhau như hai giọt nước.
Kì Lang có vẻ thở phào nhẹ nhỏm, rồi mỉm cười :
– em ngồi xuống rồi anh sẽ kể mọi chuyện cho em nghe…..dù gì hai người cũng chưa quen biết nhau thì nên làm quen đi…..
anh đâu có biết rằng là tôi đã biết tất cả, nhưng mọi điều uẩn khúc chắc phải chờ tôi giải đáp mà thôi, tại sao Kì Hân lại bạc trắng tóc mà mang đầy thù hận với tôi, rồi cái chết của Kì Lang là như thế nào, sự quay ngược thời gian về lại quá khứ có thật sự là trùng hợp hay không, hay là do một thế lực siêu nhiên nào đó đã sắp đặt trước.
**
cuộc gặp gỡ với Kì Hân thật quá bất ngờ, tối nay gia tộc họ thẩm sẽ làm tiệc ăn mừng vì cô tiểu thư của họ đã trở về sau một thời gian dài tĩnh tâm ở thiên sơn. từ lúc bị Cát An bỏ rơi ở tiệc cưới thì Kì Hân rơi vào bế tắc, người lúc nào cũng bấn loạn nên cô ấy mới lên thiên sơn để tĩnh tâm một thời gian, nhưng sau khi quay về lại gặp ngay một hình bóng khác của Cát An đó là tôi.
Kì Lang nói là nếu không thích thì tôi có thể không đến, nhưng dù gì ở nhà anh ấy một khoảng thời gian dài rồi thì tôi nên lấy làm yết kiến gia đình họ cho phải phép.
người tôi giờ thật sự không biết như thế nào, thôi thì cứ đến đâu hay đến đó. khoác lên người một chiếc áo màu đỏ tươi rực rỡ. màu đỏ của nó như nhuốm đỏ cả ánh trăng, nhuốm đỏ cả nước hồ khi tôi đi ngang qua. ánh mắt sáng mơ hồ càng làm tôn thêm sự huyền bí. tôi bước đến dự tiệc trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người trong gia tộc họ thẩm. Kì Lang khẽ tiến đến bên cạnh, cánh tay anh đỡ lấy bàn tay lạnh giá của tôi :
– hôm nay nhìn em khác quá……
tôi mỉm cười :
– con người có lúc này lúc khác mà anh…..
vị phu nhân kia nhìn tôi, ánh mắt nheo nheo ghé tai hỏi cô quản gia :
– ai thế…..
– dạ thưa phu nhân ! đó là bạn của thiếu gia….người ở hậu viên đó ạ !!
đôi mắt bà ta đưa đẩy, ra chiều suy nghĩ :
– người mà Kì Lang dẫn về là nó đó sao…..
– vâng ạ !!
bờ môi bà cười mỉm, thể hiện một cái gì đó thật nham hiểm.
– mẹ gọi chúng con có chuyện gì ạ……!- Kì Lang dẫn tôi đến diện kiến trước mặt phu nhân….
bà mỉm cười, rồi khẽ nói :
– người này có phải là rất giống Cát An……
Kì Lang khẽ cười, cố gắng đẩy chuyển qua đi :
– dạ đúng là hơi giống ……nhưng chẳng lẽ mẹ gọi lại chỉ để nói vậy thôi ư……
đôi tay bà xoắn lại theo chiều cong của ly trà, ánh mắt sắc như dao :
– phải có chuyện thì ta mới được gặp con à……
Kì Lang cúi đầu :
– dạ không ạ…..
– em gái con đã về….con đã đi gặp nó chưa…..
– dạ gặp rồi….
– vị công tử này nhà ở đâu…?
Kì Lang khẽ đỡ lời :
– dạ đệ ấy ở một nơi rất xa, đệ ấy bị lạc Không biết đường về nhà ạ…..
phu nhân tức giận, đập ly trà xuống bàn làm chiếc bàn muốn nứt ra làm đôi :
– ta hỏi con à…..người ta cũng có miệng hãy để họ trả lời…..
linh tính chẳng lành, tôi mỉm cười dịu hiền, đôi mắt lấp lánh :
– dạ thưa con tình cờ tới đây, bị lạc Không nơi nương tựa…may gặp được thẩm huynh là vị thiếu gia thương người, nên con mới được tá túc ở đây…..
phu nhân mỉm cười tự đắc :
– giống thật…..nụ cười cho đến giọng nói…..
rồi bà ra hiệu cho chúng tôi lui xuống, đôi mắt bà chìm đắm trong dòng suy nghĩ.
– ngươi hãy điều tra lai lịch hắn cho ta…..trên đời này Không thể có người giống như thế được….
– vâng thưa phu nhân.
Kì Hân hôm nay thật xinh đẹp, cô ấy đảo mắt lướt nhìn xung quanh. vừa nhìn thấy tôi và Kì Lang cô ta đã chạy tới, đôi môi tươi cười :
– Gia Anh cũng đến nữa à……
tôi mỉm cười :
– ừ…..
Kì Lang có vẻ Không thích cho mấy khi tôi nói chuyện với Kì Hân, bởi vì anh ấy quá hiểu bản tính của em gái mình, anh đang lo sợ một điều gì đó sẽ tổn hại đến tôi.
Cả bữa tiệc thật là u ám, bầu không khí lạnh lẽo pha một chút gì đó cô đơn trong một gia đình quyền thế này.
Từ ngày Kì Hân về nhà lần nào cô ấy cũng qua trò truyện rồi dẫn tôi đi khắp nơi đây đó. Kì Lang bắt đầu khó chịu, nhưng anh vẫn nghĩ là để an ủi sự đau khổ em gái mình nên Kì Lang đành im lặng miễn cưỡng chấp nhận.
**
– ngươi có chắc là mọi chuyện là như vậy không ! – tiếng phu nhân đạt nghi vấn
Người quản gia mạnh dạn :
– chắc chắn ạ ! chuyện này cả đã đồn khắp nơi….
– vậy hắn là người từ đâu đến….không lẽ từ trên trời rơi xuống chắc…..- phu nhân bắt đầu lộ vẻ khó chịu
– nhưng quả thật là lúc đó có một luồng sáng mạnh đánh xuống giữa đường phố, khi quanh cảnh trở lại bình thường thì vị thiếu gia đó đã xuất hiện với một trang phục hết sức kì lạ, trắng như tuyết và phát ra ánh hào quanh ạ….
Phu nhân chau mày, rồi xua tay :
– ngươi lui đi, hãy tiếp tục quan sát nhất cữ nhất động của tụi nó cho ta…..
Trong đầu bà là dòng suy nghĩ, điều này thật không tưởng được, rốt cuộc hắn là ai và từ đâu tới, đằng sau đôi mắt đó ta nhận thấy một cái gì đó….hắn thật sự là ai…..thần tiên chắng ?….thật nực cười…..
**
Kì Hân đang đánh đàn, giọng vẫn bình thản :
– ngươi nói là vì Gia Anh mà anh ta đã cho san bằng nguyên cả mấy mươi hộ dân sao…?
– vâng ạ- – – người nô tì trả lời.
– ngươi hãy đi điều tra xem đại thiêu gia và thiếu gia Gia Anh thường đi đâu và họ làm những gì….tất cả đều Không được bỏ sót, dù một chi tiết nhỏ nhặt….ngươi hiểu chứ.
– vâng !
Kì Hân mỉm cười tự đắc :
– anh à ! lần này anh định giành với em sao…..không có cửa đâu….
Kì Hân lướt một đường đàn, lập tức cây đàn nát thành bốn mảnh lớn. cô ta mang vẻ mặt một sát thủ sắc lạnh đến man rợ.
rồi cô ta bước đến bên cửa tủ, giọng thầm thì như đọc thần chú. Lập tức lời nói với bóng hình hiện lên, và đó Không phải ai khác chính là Hoàng Long, người của quá khứ.
– đúng là người dự đoán, anh tôi đang bị Gia Anh mê hoặc……
Hoàng Long bật cười lớn :
– ta đã nói rồi….ngươi nên quay về nhà thì ngươi sẽ gặp người cần gặp, mặc dù bây giờ ta đang bị giam cầm nhưng ngươi vẫn đủ sức để diệt trừ hắn….đừng nói với ta là ngươi vẫn còn vướng bận tình xưa đấy chứ….
Kì Hân bật cười ghê rợn :
– người nói gì thế….cái ngày hắn bỏ tôi tại lễ cưới tôi đã thề là sẽ băm hắn ra thành từng mảnh, sẽ truy sát hắn đến tận chân trời, giờ hắn lại tự mò xác đến đây…..chẳng lẽ tôi lại không ra tay……
Thì ra Kì Hân đã bị tà khí ô nhiễm, giờ trong lòng cô chỉ còn là thù hận, thù hận, cô ta đang lên một kế hoạch trả thù tàn nhẫn, điều này tôi đã không thể nào biết được, chỉ có Kì Lang, anh quá hiểu em gái mình, anh đang lo sợ một điều gì đó
**
Chiếc đồng hồ cắt bắt đầu phát ra những ánh hào quang, tia sáng mang lại một điều gì kì diệu cho bầu không khí tàn khốc này. Wet mỉm cười :
– ngọc tinh linh khí…..thật kì diệu, phụng tiên đang sản sinh ra ngọc tinh linh khí…..
Thủy Linh bất ngờ, đôi mắt hết sức bàng hoàng :
– thật đó là ngọc tinh linh khí ư…. ngọc tinh linh khí là có thật trên đời sao….
Wet từ trốn trả lời :
– có thật nhưng nó rất hiếm, hiếm đến nỗi mà cả thiên giới nhiều vị thiên sứ đã không còn biết đến sự tồn tại của nó.
Shin chau mày :
– rốt cuộc lần này là cái gì nữa mà có vẻ quan trọng vậy….
Thủy Linh cười tươi :
– ngọc tinh linh khí là chính khí của hào quang trời và đất, nó có thể soi rọi nơi sâu thẳm nhất là điện ngục, có thể xóa mờ nơi chói rọi nhất là mặt trời. linh khí của nó người phàm chạm phải thì sẽ được trường sinh bất tử, pháp thuật như thần tiên, nếu thần tiên đón nhận nó thì sẽ được thêm vạn phần sức mạnh, còn ma quỷ nhìn thấy nó đều phải chạy chốn, bởi linh khí này có thể thanh tẩy mọi vật tối tăm nhất của tam giới.
Thủy Linh quay qua nhìn Wet :
– nhưng sao ngọc tinh linh khí lại xuất hiện ở chỗ này và trên đồng hồ cát
Wet nhìn dịu hiền, bầu không khí bắt đầu đỡ căng thẳng :
– bởi vì bây giờ ngọc tinh linh khí đã ở trên người phụng tiên, nó đang bảo hộ cho thiếu chủ, thiếu chủ đã đón nhận được nhân duyên của quá khứ và bắt đầu hấp thu sức mạnh từ đó. Phụng tiên vốn dĩ là thiên sứ của loài người, mọi điều của loài người đều là sức mạnh của phụng tiên, nhưng cái mạnh nhất vẫn là tình yêu, thứ tình yêu ban cho phụng tiên sức mạnh vô song chính là tình yêu vĩnh cữu, khi tình yêu vĩnh cữu bắt đầu xuất hiện thì ngay lúc đó, xung quanh phụng tiên sẽ xuất hiện ánh hao quanh ngọc tinh linh khí bảo vệ ngài.
Minh Hoàng nhướng mày :
– nhưng nhân duyên đó là ở đâu…..sao có thể thức tỉnh được tình yêu vĩnh cữu…..
Trong đầu anh lúc này là một loạt suy nghĩ vu vơ, anh đã không còn nhìn ra phụng tiên ngây thơ trong sáng không biết lo ngày nào nữa, mà là một chàng trai mang tên Gia Anh chững chạc trong suy nghĩ và có một tình yêu thật sự mạnh mẽ mà không phải là anh.
**
Tôi cùng Kì Lang đi dạo ngoài cánh đồng vàng trĩu nặng hạt, không ngờ ở chốn thành thị này anh lại biết một nơi thật đẹp như thế. Kì Lang khẽ bước bên cạnh, mà bàn tay anh lại lâu lâu nhích nhích như muốn đụng tay tôi, khẽ mỉm cười, tôi nheo nheo mắt ;
– không phải anh rất gan dạ sao, đốt nhà mấy chục người còn được mà đến nắm tay một người lại không dám…..hi…hi
Kì Lang gãi gãi đầu, khuôn mặt ửng đỏ ;
– anh….anh….
Tôi lấy bàn tay mình xoa lấy bàn tay anh, đôi môi đỏ thắm cười tươi :
– anh….anh cái gì…..muốn em không rời xa thì hãy giữ chặt em như thế này nè…..
Kì Lang càng nắm chặt tay tôi hơn, giọng quả quyết ;
– không….anh không cho em đi……
– a….anh làm em đau rồi
Kì Lang lại gãi đầu, đôi mắt long lanh :
– xin lỗi….anh không cố ý….
Tôi mỉm cười rồi nắm lấy bàn tay đó mà bước đi dạo bên cánh đồng hạnh phúc. Nhiều lúc anh bên cạnh tôi như một chàng ngốc, nhưng khi đứng trước hiểm nguy thì sao mà anh chững chạc, gan dạ phong thái đến đỉnh độ. Không biết đến bao giờ tôi mới trở lại cuộc chiến vốn có của mình, tấm lòng Kì Lang như giữ chặt tôi ở đây, lấn át mọi điều trong suy nghĩ của tôi, làm tôi không thể nghĩ đến điều gì được nữa.
Bỗng Kì Lang quay qua, đôi mắt tinh ranh :
– Gia Anh ! ngày mai em tham gia lễ hội phụng tiên nhé….
Tôi ngúc ngắc đầu :
– lễ hội phụng tiên ?
Kì Lang ngước đầu lên trời, ra vẻ tưởng tượng :
– anh muốn được chiêm ngưỡng em mặc bộ thần nữ như thế nào….chắc chắn là sẽ tuyệt đẹp….
Tôi cười tủm tỉm :
– em đẹp sẵn rồi, mặc cái gì mà chẳng đẹp…hi…hi
Kì Lang tặc lưỡi :
– trời….! vậy thì cho dân chúng trong thành đổ hết đi, với lại biết đâu em là người đầu tiên mở được cái hộp đó……
– cái hộp ?
– uh! Phần thưởng của lễ hội là một chiếc hộp cổ được truyền từ rất lâu rồi, mà những người đoạt giải trước giờ chưa ai mở được cái hộp đó…..
Tôi cũng đang suy nghĩ không biết mình vì sao mà về lại quá khứ, hay là để tìm một thứ gì đó, nhưng thôi thì nên tham gia thử xem, biết đâu lại tìm được gì….
**
Hôm nay tôi và Kì Lang đã đi từ sớm, để đến mà chuẩn bị tham gia lễ hội phụng tiên, người quản gia đi qua sai gia nhân thu dọn một số vật dụng ở hậu viên. Cô ta bước vào phòng tranh của Kì Lang rồi lắc đầu :
– các ngươi nhớ lau dọn thật kĩ, đại thiếu gia Không thích ai đụng vào đồ của người, nên tuyệt đối Không được di dời hay đụng vào bất cứ thứ gì…..các ngươi hiểu chứ….
– vâng ạ….- chúng nô ti đồng thanh trả lời….
Người quản gia đi quanh phòng thì thấy bên bàn hổn ngang những bức tranh vẽ là một bức thư. Vừa liếc ngang thì cô ta như hoảng hốt đến cực độ. Ngay lập tức mang bức thư đến cho phu nhân. Điều không tưởng ấy chính là sự thật, Gia Anh không phải là người ở thế giới này, bức thư của tôi viết cho anh lúc bỏ nhà đi nay anh vẫn còn giữ là một con dao đâm người vào anh.
Phu nhân trợn tròn mắt, khuôn mặt lãnh đạm :
– thì ra là vậy, chứ làm sao mà trên đời lại có người giống người như thế…..
Rồi bà quay qua nói với người quản gia :
– bọn chúng đâu rồi…..
– dạ thưa đã tham gia lẽ hội phụng tiên rồi ạ….
Phu nhân tức giận đập bàn quát :
– lập tức cho người tới bắt đại thiếu gia về đây, còn tên kia thì nên giải quyết gọn lẹ, đừng để ai biết
Người quản gia hoang mang ;
– ý phu nhân là….
Bà ta gật đầu, đôi môi bặm lại đến ghê sợ.
Quản gia chỉ biết lui ra và hiểu mọi việc mình phải làm…..
Phu nhân thở dài, thật không thể ngờ được, nó đã phá tan cuộc đời con gái ta, giờ lại quay lại định quyến rũ con trai ta nữa sao…..ngươi tưởng ngươi là ai chứ…..ngươi đã chết một lần thì lần này chết nữa chắc cũng không có vấn đề gì…..
– ngươi nói sao ? phu nhân đang hạ lệnh giết Gia Anh ! – tiếng Kì Hân ngạc nhiên.
Ngươi nô tì nãy thu dọn ở hậu viên khẽ đáp :
– vâng ạ….sau khi lấy bức thư mang cho phu nhân thì nô tì nghe ngóng được là phu nhân hạ lệnh như vậy ạ…..
Kì Hân đi đến cửa tủ, rút ra một thanh gươm đen bóng :
– vậy thì mình phải ra tay sớm một bước thôi…..để người khác giết thì đâu còn ý nghĩ gì nữa, dù gì hôm nay cũng là lễ hội phụng tiên vậy thì ta cho mọi người tắm máu của hắn…..ha…ha…..
Người nô tì luôn theo sau Kì Hân chẳng phải ai khác chính là Minh Tử, cô đang lo lắng một điều gì đó về tiểu thư của mình nhưng với lòng trung thành cô chẳng quan tâm gì…..
**
Thật đúng như lời Kì Lang miêu tả, những chàng trai dự thi ai nấy đều xinh như hoa, dáng người đều mảnh khảnh khoác lên người bộ thần nữ, tôi nhíu mày :
– toàn người đẹp thế này thì làm sao mà em thắng được đây…..
Kì Lang mỉm cười ;
– họ làm sao mà sánh với vẻ đẹp của em được…..
Giờ khác tôi bước lên sân khấu cũng đã đến, lẵng lặng tôi bước ra sau màn để bắt đầu vào phòng thay đồ cho những thí sinh, khi tôi vừa bước vào thì những chàng trai tham gia thi cùng đều ngỡ ngàng, đôi mắt họ cứ dán vào từng bước chân của tôi.
Bộ thần nữ được làm từ vải ánh kim, màu vàng óng của ánh mặt trời, từ trên xuống dưới là hình lưỡng phụng song uyên, đi kèm là chiếc vương miện lam vàng rực rỡ. tôi bước lên sân khấu trước sự ngỡ ngàng của toàn dân chúng trong thành. Họ nghiên ngẫm xì xào :
– thiến niên đó sao…..sao giống một thiếu nữ quá…..
– đẹp quá….tuyệt đẹp….
10 vị giám khảo đều trầm trồ điên đổ trước vẻ đẹp thánh thiện này, khẽ cúi đầu, tôi bắt đầu phần dự thi theo lễ hôi. Khi mang bộ thần nữ, thì vị thiếu niên đó phải diễn tả lại cái cảnh mà lúc từ thuở khai thiên phụng tiên mua hát trước cổng trời để truyền dạy cho con người.
Tôi khẽ cầm cây đàn, dáng người uyển chuyển vừa múa vừa hát. Giọng hát lanh lảnh như vang vọng bốn bề, đôi mắt đen mun dài mượt lướt theo từng câu chữ.
Kì Lang đứng ở dưới chỉ biết lặng im mà quan sát, anh thật sự sụp đổ trước vẻ thần tiên kia.
Vừa lúc đó thì một thanh gươm lao tới, nhanh như cắt tui xoay người, đôi mắt nhìn thật kỹ xem đó là ai thì giọng nói kia đã vang lên :
– mọi chuyện nên dừng ở đây đi Gia Anh…….- tiếng Kì Hân lạnh lùng.
Mọi người xôn xao, đôi mắt họ dán vào sân khấu.
– đó chẳng phải là nhị tiểu thư nhà họ thẩm ư…..
Tôi nheo nheo mắt :
– Kì Hân ! chuyện này rốt cuộc là sao…..
Kì Hân bật cười lớn :
– ngươi làm thì ngươi phải tự chịu….
Chưa nói dứt lời thì cô ta lại lao đến tung ra những đòn chớp nhoáng. Kì Lang sững sờ :
– nó học võ công ở đâu ra vậy…..còn Gia Anh….sao cậu ấy lại là một cao thủ…..chuyện này….chuyện này thật khó tin…
Những chiêu của Kì Hân thật sự không thể đụng đến dù chỉ một sợi tóc của tôi, tôi nghiêng người, lấy hai ngón tay kẹp chặt thanh kiếm đen tuyền của cô ấy, đôi mắt sắc lạnh :
– cô hãy nói rõ xem…mọi chuyện này là sao…..
Cô ta vẫn không nói gì, đẩy mạnh thanh kiếm lao vào người tôi, nhanh như cắt, tôi bẻ gãy thanh kiếm làm lộ ra một vùng đen tối sâu thẳm. khuôn mặt hoảng hốt, tôi giật mình :
– kiếm quỷ…..cô….cô đã học tà thuật…..
Kì Hân nhếch môi cười :
– ngươi biết thì đã quá muộn rồi….
Vừa nói xong thì cô ta điều khiển những luồng tà khí đánh thẳng vào người tôi, tôi gục xuống sân khấu, bởi vì nếu dùng vỏ công bình thường thì tôi có thể đối phó được, nhưng nếu dùng yêu thuật thì pháp thuật của tôi đã mất hết thì không thể nào đỡ được. Kì Lang thấy vậy, lao đến chắn trước mặt tôi, giọng hét lên :
– em làm cái gì vậy hả…..?
Kì Hân nhíu mày dữ tợn ;
– hắn đã dám chối bỏ em, giờ em phải giết hắn để rữa mối nhục này…..
Kì Lang cố gắng phân bua ;
– đây không phải Cát An mà…..
Kì Hân bật cười :
– anh đừng dấu em nữa, em đã biết tất cả mọi chuyện rồi, dù kiếp trước hay kiếp sau của hắn em đều giết….em sẽ giết đến chừng nào hắn không còn trên đời này nữa……
Những giám khảo đều phải xanh mặt, họ thật sự không muốn đụng đến nhà họ thẩm, với lại khung cảnh diễn ra trước mặt họ thật hãi hoàng, những luồng khí đen cứ bay ngút trời, dân chúng đang xôn xao.
Mái tóc của cô ta bắt đầu trắng dần ra, tôi hoảng hốt lay lay Kì Lang :
– anh mau tránh ra đi, tà khí đã bắt đầu chiếm lĩnh thân thể cô ấy, nếu anh còn ở đây cô ấy sẽ giết luôn anh đó…..
Kì Lang nhìn thật sự mạnh mẽ, đôi mắt anh vững tin hơn tường thành :
– anh không cho em giết cậu ấy…..
Kì Hân đỏ lòm mắt, cô ấy hờn giận :
– nếu anh không tránh ra thì đừng trách…..
Kì Lang vẫn đứng im chắn trước mặt tôi, tức giận, Kì Hân chắp hai tay bắn ra một luồng tà khí, tôi dùng tay mình, đẩy người Kì Lang ra phía sau, toàn thân gánh lấy khối khí đó, người tôi bị đẩy ra một khoảng xa đụng vào chiếc bàn đựng phần thưởng làm sụp nguyên một góc sân khấu. máu trên người tôi bắt đầu chảy xuống từng giọt. Kì Lang hét lên :
– Gia Anh….
Tôi gượng cười ;
– đi đi….em có thể chịu được….anh mà trúng là sẽ chết đó….đừng lại đây….
Kì Lang định lao đến thì Kì Hân dùng một lực trưởng đẩy Kì Lang văng xuống sân khấu, ngay lúc đó thì những gia nhân của nhà họ thẩm đến, những người đó bắt đầu kéo Kì Lang về nhà, Kì Lang gào lên :
– các ngươi làm gì vậy …?
– dạ thưa phu nhân lệnh phải mang thiếu gia về nhà ngay ạ…..!!!
Tôi mỉm cười như trút được một điều lo lắng. Kì Lang gào trong biển người ;
– buông ta ra…..
Những người gia nhân nhìn lên sân khấu thì thấy đang xảy ra một cuộc đại chiến, khuôn mặt ngơ ngác nhìn nhị tiểu thư, tôi cố gắng đứng dậy, hét lên :
– mau mang thiếu gia các ngươi về ngay….đi ngay….
Kì Hân ngay lập tức lại dùng lượng tà khi gấp 3 lần lúc nãy đánh vào người tôi, lần này thân thể tôi như muốn vỡ vụn ra, máu từ miệng tràn xuống bộ thần nữ, nhuốm đỏ cả nó. Kì Hân bật cười
– ta đã nói là sẽ trả cho ngươi tất cả những đau khổ mà ngươi đã gieo cho ta…..
Tôi thở dốc, khuôn mặt trắng bệch :
– nếu giết tôi mà chấm dứt hết thù hận này thì cô hãy ra tay đi….tôi thật sự qua mệt mỏi trong cuộc chiến tàn khốc này rồi….
Kì Hân lại phất tay khiến người tôi lại gục ngã, máu lại cứ tuôn rơi. Một vì giám khao la lên :
– chiếc hộp cổ….
Tôi nhìn bên cạnh thì thấy một chiếc hộp đỏ kín đang bên cạnh mình, chắc đó là phần thưởng cho lễ hội.
Tiếng Kì Lang cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi :
– Kì Hân ! dừng lại đi….xin em….anh xin em….
Tiếng Kì Lang đã pha loãng thổn thức, đôi mắt anh đỏ hoe, trái tim anh đang như bị ai đó bóp nát đến đau đớn tột độ. Kì Hân cười mỉa mai :
– anh không biết xấu hổ hay sao mà vẫn dành tỉnh cảm của mình cho một tiên như thế này…..
Kì Lang đau đớn buồn bã :
– đừng mà….xin em….anh xin em……
Kì Hân trừng mắt, giọng lanh lảnh :
– vậy thì em sẽ cắt đứt nghiệp chướng này giùm anh…..
Cô ta tập hợp những luồng khí đen biến thành thanh gươm lao thẳng đến người tôi. Kì Lang dưới sân khấu, đôi mắt đỏ rực, tim anh nóng chảy, anh đã mất em một lần, lần này cho dù có đến vạn kiếp không được siêu sinh thì anh cũng không thể để mất em lần nữa, nhất định….
Phập….tiếng phập ấy không cắm vào người tôi, mà khiến đôi mắt tôi kinh hoàng hai hàng nước, khiến mọi người phải sững sốt đến vô bờ. những người gia nhân ở dưới cũng chưa kịp định thần, Kì Lang đã nhanh như cắt, đẩy những người gia nhân mà lên đỡ giùm nhát đánh chí mạng vào người tôi.
Cơ thể của anh thì quá yếu đuối trước kiếm quỷ, máu anh chảy thành sông ướt đẫm cả sân khấu, đôi mắt anh mờ quạng, tôi đỡ lấy người anh ngã ra, mà khuôn mặt hoảng hốt vô bờ, giọng rưng rưng ;
– trời ơi ! anh….anh…..
Tôi đưa tay cố gắng che đi chỗ gươm đâm như muốn máu đừng chảy, đôi mắt mọng nước bơ phờ như một đứa trẻ :
– máu….sao máu lại không chịu ngừng chảy thế này…
Tôi hét lên đau đớn, tiếng hét như xé toạc cả bầu trời, tiếng thét như chưa thể nói lên nỗi đau đớn tôi đang phải gánh chịu :
– Kì Lang……………………..
Bàn tay anh run run đỡ lấy khuôn mặt tôi :
– đừng khóc…..em rất đẹp khi em cười…..anh muốn mãi nhìn thấy em đẹp….đừng…đừng…khóc….
Máu từ miệng cứ tuôn ra theo từng câu chữ của anh, nước mắt tôi như xóa đi cả vết máu :
– anh ơi….hu..hu
Kì Lang nhìn về phía Kì Hân, ánh nhìn như van xin nài nỉ :
– em hãy coi như lấy mạng của anh mà thế cho Gia Anh….xin em….hãy tha cho cậu ấy…..
Kì Hân sững sờ, đôi mắt hoang mang thì bầu trời u ám xuất hiện một hình bóng đen tối :
– ngươi còn do dự gì nữa, giết hắn đi, hãy rữa mối nhục đó, giết hắn đi….
Thì ra là Hoàng Long, Cát Ansau khi chết đã giam giữ Hoàng Long trong vực thẳm bóng tối, để được giải thoát thì tôi phải chết. nhưng tôi lại biết một sự thật đằng sau Hoàng Long. lay lay vai Kì Lang, khuôn mặt tôi nức nở :
– Kì Lang ! đừng bỏ em….em đã mất tất cả….chính anh là người đã cho em lại niềm tin để sống….xin anh….xin anh đừng bỏ em…..Kì Lang….
Kì Lang mỉm cười nhợt nhạt :
– được yêu em là niềm hạnh phúc lớn nhất của đời anh…..mãi đến sau này và trọn vĩnh viễn sau này, dù ra sao đi nữa anh vẫn mãi mãi yêu em…..
Đó là những câu, những chữ cuối cùng của anh, đôi mắt ấy từ từ khép lại, tôi ôm chặt lấy anh, khuôn mặt gục lên mặt anh mà gào lên trong cơn vô vọng đen tối đó :
– Kì Lang…………………
Ai cũng phải nhói đau khi chứng kiến cảnh đó, Kì Hân đang phân vân thì Hoàng Long lại lên tiếng :
– mau giết hắn đi, để hắn chạy thoát thì ngươi không còn cơ hội nữa…..hãy trả mối nhục này…..
Những luồng tà khi bắt đầu khống chế toàn thân Kì Hân, tôi quá đau đớn với sự ra đi của Kì Lang, không biết bao giờ tôi mới thật sự được hạnh phúc trọn vẹn, số phận này sao lại quá bi ai và mệt mỏi thế này.
Chiếc hộp đỏ bắt đầu tỏa ra những ánh hào quang khi máu của Tuấn nhuốm đỏ rực cho nó, đôi mắt tôi hắt hiu, thì chiếc hộp đã nằm gọn trong lòng bàn tay tôi. Vừa bật mở ra thì một luồng sáng rực rỡ đánh thẳng lên bầu trời, lập tức 2 đôi cánh thiên sứ rộng lớn tôi bật ra che một góc trời, toàn thân khoác lên người bộ thần nữ của đất trời rực rỡ trong ngày đại lễ, đầu đội14 vị triều tiên lấp lánh, toàn thân tỏa ánh hào quanh chói lòa, thân thể Kì Lang tan thành những hạt sáng li ti mà tan biến. những người trưởng lão bật thành tiếng :
– đúng như lời tiên tri…..sẽ có ngày phụng tiên giáng trần để lấy vật báu người để lại đây….đó chính là bộ đồ thần nữ mà người đã để trong chiếc hộp đỏ rực đó.
Kì Hân sững sờ :
– ngươi ….ngươi chính là phụng tiên thật sao…..
Tiêng tôi vang vảng khắp đất trời :
– sẽ có một ngày cô sẽ hiểu mọi chuyện….
Tôi phất tay đẩy lùi cả biển trời đen tối, ánh nhìn trìu mến nhìn khung cảnh nơi đây mỉm cười :
– đại lễ phụng tiên có lễ sẽ nên chấm dứt….mọi chuyện cũng đã đến hồi kết thúc…..
Lúc đó từ trời mở ra một đường sáng, cổng trời mở ra, tôi nhè nhẹ bay thẳng lên bầu trời trước sự sùng bái của toàn thể dân chúng trong thành.
**
Chiếc đồng hồ cắt bắt đầu phát sáng rực rỡ, càng ngày càng chói lòa rồi bùm….những hạt sáng li ti đang cấu thằng một vị thiên sứ. Minh Hoàng mỉm cười :
– anh biết là em sẽ về mà…..
Tinh Vân giật mình sững sờ trước tôi, ánh nhìn như xao xuyến :
– thần nữ…..ngươi….ngươi quay về quá khứ là để lấy bộ đồ thần nữ này ư……
Đúng như Wet nói, xung quanh tôi bây giờ ngọc tinh linh khí đang thanh tẩy cả một vùng trời này, cổng trời lại mở ra cho nơi đây, những ánh sáng cứ thế mà đánh thẳng xuống toàn lâu đài. Tinh Vân giật mình :
– ngươi…..ngươi đã mang về ngọc tinh linh khí…..không ….không thể được…..lâu đài của ta….
hắn liền tung ra đại phục ma hận, những hố đen đó đang bắt đầu nuốt chững những ngọc tinh linh khí phát ra, khiến linh khí không thể thanh tẩy nơi này. Minh Hoàng mỉm cười :
– tiểu phụng…..chúng ta hãy nhảy múa chào đón ngày mới nào…..
Tôi gật đầu.
Shin trố mắt :
– giờ này còn nhảy múa sao…..
Wet bật cười :
– đó chính là vũ điệu hạnh phúc, một trong những đại pháp thuật về tình yêu của phụng tiên, khi vũ điệu hạnh phúc được cất lên thì tất cả tam giới đều phải dừng hết mọi việc xấu, chỉ những điều tốt lành lên ngôi, mọi cái tà ác đều phải biến mất…..
Thủy Linh lắc đầu :
– nhưng muốn thi triển được vũ điệu hạnh phúc thì phụng tiên phải thật sự yêu người mình đang múa…..
Thật đúng như lời Thủy Linh nói, mặc dù tôi và Minh Hoàng đã nhảy vũ điệu hạnh phúc, nhưng những ngọc tinh linh khí vẫn bị khống chết, không gian đang tối dần. Tinh Vân bật cười lớn ;
– vũ điệu của ngươi hết hạn sử dụng rồi….ha….ha…..
Minh Hoàng dừng lại, anh nhìn thẳng vào đôi mắt của tôi :
– em có yêu anh không…………….
Tôi sựng lại, khuôn mặt ngây ngô, đôi mắt đen tuyền buồn bã cúi đầu, nhìn xuống thân thể Tuấn đằng nằm đằng kia mà trái tim tôi lại nhói đau, Minh Hoàng quay lưng lại, để cho tôi không thấy được khuôn mặt đau đớn, đôi mắt đỏ hoe của anh :
– anh hiểu rồi…..
Tôi như hình dùng được gì, quang cảnh này sao mà quen thế, cũng như Phương lúc đó, Phương cũng hỏi tôi câu đó, Minh Hoàng sẽ làm như Phương sao, tôi liền la lên, đôi mắt bàng hoàng :
– không …..! anh không….
Chưa kịp nói gì thì tôi đã thấy máu từ người Minh Hoàng chảy xuống thành dòng, anh vẫn quay lưng lại với tôi, anh không dám nhìn khuôn mặt người mà mình yêu quý nữa, anh thật giống Phương, giống đến cách hy sinh, chính vì thế mà trái tim tôi lại một lần bị bóp nát. Tôi gục xuống sàn nhà, mắt đỏ hoe :
– anh đâu cần phải như thế chứ…..
Minh Hoàng quay lại, hai bờ mắt đã cứng rắn, ánh khẽ vuốt nhẹ bờ má tôi :
– hãy nhớ rằng, anh sẽ làm tất cả để em được hạnh phúc, em đã không còn thuộc về quá khứ nữa rồi, cái em đang cần chính là hiện tại, anh đã là quá khứ…..người thật sự khiến em trưởng thành, khiến em thật sự cần bây giờ đó chính là cậu ta…..cậu ấy đã làm một điều mà anh không bao giờ làm được, đó là khiến tiểu phụng anh thật sự mạnh mẽ……
Nói xong, Minh Hoàng dùng máu của mình mà thanh tẩy cho Tuấn, rồi anh cũng tan biến như Phương đã từng tan biến. mọi việc diễn ra thật quá nhanh chóng, khiến cho ai nấy cũng bàng hoàng. Chưa kịp định thần thì Tuấn đã tỉnh lại, ánh nhìn ấm áp quen thuộc ngày nào đến bên tôi :
– anh đã nợ họ quá nhiều…..
Tôi mỉm cười ôm chầm lấy anh :
– chúng ta hãy kết thúc mọi chuyện này…..
Tôi nắm lấy bàn tay anh, hai chúng tôi vui vẻ mỉm cười pha lẫn những nỗi buồn man mác vì những người đã ra đi, cuộc chiến này thật sự quá khốc liệt, quá nhiều người đã ngã xuống, những kỉ niệm cứ hiện về bên cạnh tôi và Tuấn. ngày đầu tiên gặp nhau, anh cõng tôi ở làng hải lang, hai đóa hoa màu trắng, tất cả….tẩt cả….., xung quanh chúng tôi bắt đầu tạo ra những âm thanh du dương của hạnh phúc.
Thủy Linh mỉm cười ;
– đây chính là vũ điệu hạnh phúc….
Wet cười mà đôi mắt đã rướm nước :
– cuối cùng thiếu chủ đã mở được cánh cửa hạnh phúc…..chủ nhân người đã đi thật rồi…..
Bầu trời bỗng dưng phát ra những bản tình ca, những vị thiên sứ tình yêu xuất hiện gãy đàn khắp nơi, những hố đen của Tinh Vân bắt đầu khép lại biến mất, lâu đài tràn ngập ánh sáng hạnh phúc. Tinh Vân tức giận, tung ra ma chưởng về phía tôi, nhưng không thể, toàn bộ tà khí đã được thanh tẩy, không thể sử dụng ma pháp được nữa. vừa lúc này thì tôi nhìn hắn, đôi môi cười buồn :
– kết thúc mọi hận thù thôi
Phập…., những luồng sáng kết tinh lại biến thành thanh gươm hạnh phúc mà ghim thẳng vào trước ngực Hoàng Long. hắn quỳ xuống trước sàn nhà, đôi mắt buồn rũ rượi :
– kết thúc….đúng là kết thúc thật rồi….ha…..ha….
hắn nhìn tôi với bộ đồ thần nữ, đôi môi nhếch môi cười buồn :
– ta đã vì sắc đẹp này mà mới trở nên tàn ác…..- rồi hắn mất hết tà khí, trở về với vẻ đẹp của một vị thiên sứ- sao em không là con gái….tại sao em không phải là con gái chứ…..!!!
Tôi chỉ lắc đầu, với vẻ cũng thương tiếc :
– chúng ta cũng có thể làm bạn, tại sao ngươi nhất thiết cứ phải chọn con đường thù hận…..để dẫn đến cuộc chiến này…..
Tinh Vân nhìn tôi, ánh nhìn da diết lần cuối trước khi biến mất hoàn toàn :
– bởi vì ta yêu em….thật sự ta đã muốn làm bạn với em rất lâu, nhưng tình yêu của ta còn mạnh hơn thế, chỉ cần ta giết được em thì ta sẽ hồi sinh em và biến em thành con gái và trọn kiếp là vợ của ta……cái đó gọi là chuyển sinh hóa giới…..
Tôi giật mình, Tuấn và mọi người đều sửng sốt khi nghe hắn nói ra sự thật này :
– chuyển sinh hóa giới…..
Tôi bước lại, nhìn hắn với khuôn mặt đẹp rực rỡ mà thoáng buồn :
– có nhất thiết phải làm thế không hả Tinh Vân….
hắn mỉm cười, rồi cố gắng đưa tay lên :
– chỉ một lần….xin em hãy nắm lấy tay ta…..
Tôi nhẹ nhàng nắm lấp đôi tay lạnh lẽo của hắn, nhắm mắt đau đớn cho một sự ra đi vô vọng. hắn khẽ thì thầm :
– vậy là được rồi….vậy là được rồi……
Rồi Tinh Vân tan biến thành cát bụi, Tuấn bước đến, nhẹ ôm người tôi xoa dịu ;
– hết rồi em…..tất cả đã hết……
Khung cảnh biến mất, tất cả quay về với hiện tại lúc bình mình. Mọi người ở trước sân trường đều ngỡ ngàng không biết vì sao họ ở đây, vì tất cả đều bị tôi tẩy não hết, để không còn nhớ gì đến chuyện gì hôm qua.
Trúc ngồi vắt vẻo trên cây giật mình :
– trời….! mình làm gì leo lên đây vậy ta…..
Chỉ có tôi và Tuấn mỉm cười hạnh phúc, cùng rảo bước rong đuổi trên con đường hạnh phúc của mình. Chúng tôi đã từ bỏ tất cả, tôi đã tẩy não hết những hình bóng kí ức của tôi và Tuấn trong mọi người, giờ tôi và Tuấn như sinh ra cuộc sống mới, Không có gì hết, hai đưa hai bàn tay trắng, Không tiền bạc, Không nhà ở, từ là 2 chàng hoàng tử của danh gia vọng tộc, giờ trở thành những thiếu niên bình thường nhưng chúng tôi vẫn hạnh phúc, vì tôi và anh có một thứ mà chưa chắc người nào đã có được….đó là tình yêu…..Thủy Linh và Shin cũng đã đi đến một góc trời nào đó…..Wet và bà của Thủy Linh đã quay về trời…..tất cả mọi chuyện đã kết thúc, nhưng đâu đó tôi vẫn nhận thấy một hình bóng của Phương…..không biết cậu ấy giờ ở nơi nào của trái đất…..bởi vì vũ điệu hạnh phúc đã khiến cậu ấy chuyển kiếp rồi……tôi tin sẽ có một ngày gặp lại…..đã qua rồi một chuyện tình của những chàng hoàng tử, giờ chỉ đọng lại một nỗi nhớ và sự hạnh phúc mà thôi…..
*****HẾT*****