Chuyện tình hoàng tử - Chương 81
CHƯƠNG 81
tôi ở nhà họ Thẩm cũng được 1 tuần lễ rồi, cũng dần quen với cách sống ở nơi đây, thật sự mà nói thì sự đấu tranh, những trận chiến, tháng ngày đau khổ buồn bã như đã vơi đi, xung quanh tôi bây giờ ngày nào cũng chỉ toàn nụ cười. suốt ngày bên Kì Lang làm cho tôi mới hạnh phúc, vui sướng làm sao, cuộc sống thật nhàn hạ, không phải toan tính gì, không còn những cuộc chém giết đẫm máu mà chứng kiến từng người yêu thương mất đi. nhưng đến giờ, trong tôi vẫn câu hỏi đó là mọi người đi đâu hết rồi, và tại sao tôi lại ở đây. nhưng thật kỳ lạ, khi đến đây toàn bộ pháp thuật của tôi bị mất hết, tôi như trở thành một người bình thường, không một chút gì khác biệt……
– chuẩn bị xong chưa…..?- tiếng Kì Lang ở ngoài cửa đợi….
tôi mở cửa bước ra :
– có nhất thiết hôm nay phải mặc chiếc áo này không anh…..- khuôn mặt tôi có vẻ ngại ngùng.
Kì Lang đứng sững người một hồi lâu, đôi mắt cứ trân trân nhìn tôi. hơi nhíu mày, tôi nói lớn :
– anh…..
giật mình, Kì Lang mỉm cười :
– đẹp lắm…..em thực sự rất đẹp….
bước chậm rãi bên Kì Lang, tôi hỏi nhỏ :
– hôm nay anh định dẫn em đi đâu mà có vẻ quan trọng vậy…..!
Kì Lang nheo mắt tinh nghịch :
– tới đó rồi em sẽ biết…..
tôi quay qua nhìn mọi người xung quanh chợ búa đang nhìn mình, hơi ngượng ngập, tôi khẽ nói :
– không biết là đi đâu, nhưng em thấy mọi người đã có ánh nhìn không thiện cảm rồi kia…..
Kì Lang lướt nhìn xung quanh, rồi bật cười :
– em nhầm rồi….không phải là không thiện cảm mà là họ đang ngưởng mộ vẻ đẹp của em đó….
tôi bỉu môi :
– anh lại chọc em….
thấy tôi có vẻ không tin, Kì Lang nắm lấy tay tôi kéo lại một quầy bán vải hỏi :
– vải này bán sao……….?
cô bán vải rối rít cười :
– loại đó không tốt đâu, để tôi lấy loại tốt nhất cho thiếu gia……
Kì Lang nhìn qua tôi, rồi đưa mắt nhìn cô bán vải :
– cô thấy cậu ấy như thế nào…..có hợp với vải cô đang bán không…..
vừa nhắc đến tôi thì đôi mắt của cô bán vải đã sáng rực hẳn lên, miệng cười rộng tới cả mang tai :
– trời ơi ! cái đó còn phải hỏi nữa, suốt cả tuần lễ nay trong chợ người ta đồn ầm lên là Thẩm thiếu gia thường đi chung với một chàng thiếu niên mà đẹp hơn cả tiên nữ giáng trần. giờ mới được tận mắt nhìn thấy thì quả là…..- bà ta cười với một giọng ẩn ý – người đẹp như cậu ấy thì tất nhiên là thích hợp với vải của tôi rồi………
tôi đỏ mặt đến độ như chỉ muốn đào lỗ chui xuống đất, không ngờ anh ấy lại làm chuyện điên khùng đi hỏi bà bán vải….tôi kéo tay anh, giong líu xíu :
– đi thôi anh…..trễ rồi kìa…..
như hiểu ý, anh còn cố tình nở một nụ cười thật lớn trêu tôi rồi quay qua cô bán vải :
– mang những loại vải tốt nhất đến nhà tôi……- rồi anh đưa tiền cho cô ấy….
tôi tặc lưỡi :
– trời….! anh tính mua thật đó hả…..
– chứ anh có nói giỡn bao giờ…..- khuôn mặt anh đẹp là thế, nụ cười mê hồn giờ trở thành một cái gì đó cứ gượng gạo, trêu trọc tôi hoài làm tôi nhiều lúc rất bực bội nhưng vẫn pha lẫn một cái gì đó thật hạnh phúc, như được quay về thuở ngày xưa.
**
một khuôn trang nhìn rất thanh tịnh và tao nhả, vừa bước vào thì đập vào mắt tôi là những thi sĩ đang ngồi đàm thoại ngâm thơ, giao lưu những bức tranh, hay là cùng đàn hát với nhau. nơi Kì Lang dẫn tôi đến chính là Hội Sĩ Quán, nơi để cho các sĩ tử giao lưu, tài nhân học hỏi với nhau.
bước vào cổng tôi đã thấy một chàng công tử bảnh bao, bước đến chào hỏi :
– Thẩm huynh…..! cũng lâu rồi không thấy huynh ghé lại…..
Kì Lang mỉm cười :
– dạo này có đôi chuyện cần xử lý nên không thường ghé chơi được…..
người công tử đó ghé mắt qua nhìn tôi thì miệng anh ấy há hốc, ánh mắt như chìm đắm trong nổi mơ mộng.
mái tóc bồng bềnh đen bóng, người khoác một chiếc áo màu đen bóng nhuyễn, làn dan trắng mịn phản quang như được tô thêm điểm, bờ mắt đen ngọng đi vì hòa vào màu áo, đôi môi nổi lên vì làn da.
Kì Lang thấy vậy mỉm cười, rồi giới thiệu :
– đây là hậu bối của tôi…..tên cậu ấy là Gia Anh..- rồi anh quay qua tôi – đây là tạ huynh, em hãy chào hỏi đi….
tôi cúi đầu, đôi môi mỉm cười :
– rất vui khi được gặp anh…..
vị công tử đó vẫn vậy, toàn thân ngơ ngác nhìn tôi, Kì Lang khẽ hắng giọng thì anh ta mới giật mình :
– à….ừ….chào….chào…..
một gánh nặng nữa lại đổ xuống đầu, khi bước vào bàn đàm thoại thì không một vị công tử nào lại không ngơ ngác với khuôn mặt vô hồn, đôi mắt đắm đuối lâu lâu lại liếc nhìn tôi.
một người buông lời trêu :
– Thẩm huynh có một biểu mụi xinh như ngọc thế này mà không dẫn ra mắt chúng tôi sớm…..
người bên cạnh nói đỡ :
– huynh nhầm rồi, đây là hậu bối, đệ của Thẩm huynh……..
người kia nghe xong như muốn té xuống ghế, đôi mắt nhìn tôi chăm chăm như thăm dò thực hư. thấy vậy, tôi khẽ cười :
– các huynh quá lời rồi….
– ở đâu ra mà Thẩm huynh lại kiếm được một đề đệ xinh như hoa như ngọc thế này…..
một người khác lại chen vào :
– hay là nhân dịp này Thẩm huynh hãy cho đệ của mình tham gia cuộc thi đại lễ phụng tiên đi….
mọi người đều đồng thanh, đúng đó, đúng đó….
tôi quay qua, đôi mắt ngây ngô nhìn Kì Lang :
– đại lễ phụng tiên…..
Kì Lang mỉm cười trả lời :
– đó là một lễ hội nhằm hồi tưởng đến truyền thuyết kể về phụng tiên mở cổng trời dạy con người hát múa….
– Gia Anh đẹp như thế này mà khoác lên người bộ thần nữ…..đúng là tuyệt sắc giai nhân…..
tôi lại trợn tròn mắt, ở đây sao nhiều tục lệ khó hiểu quá :
– thần nữ……..
Kì Lang lại thở dài trả lời :
– năm xưa lúc phụng tiên mở cổng trời đã mang trên người bộ thần nữ nên để tái diễn lại hoàn cảnh đó, những thiếu niên tham gia đại hội đều phải mang lên người bộ thần nữ……..
tôi cười ranh mảnh :
– giải thưởng là gì vậy anh…..
Kì Lang hơi nheo mắt, suy nghĩ :
– nghe nói là một chiếc hộp đã rất lâu rồi….nhưng trước giờ nghe nói là những người đoạt giải đều không mở được chiếc hộp đó nên đã gửi trả lại đành chờ người đoạt giải năm sau…..
**
trên đường về tôi và Kì Lang còn dạo quanh chợ vì tôi muốn ăn những món ăn lặt vặt quanh đó, không hiểu sao khi chỉ mới biết anh được không lâu mà tôi lại tự nhiên như thế, cảm giác tự nhiên và ấm áp khi được ở bên Tuấn vậy. chỉ tay về phía trước tôi nũng nịu :
– em muốn anh chim rang…….
Kì Lang nhíu mày, há hốc :
– trời….ăn nữa…..bụng em chắc còn to hơn cả con voi…..
tôi mỉm cười :
– không tới cỡ đó đâu, cùng lắm là bằng con lợn là được rồi…..
Kì Lang bật cười…..chỉ biết đi theo trả tiền ăn rồi nhìn tôi ăn.
nhìn dáng tôi chạy tung tăng vui sướng khi phát hiện ra quán chim rang, anh suy nghĩ, Cát An ơi ! anh phải làm gì với con người đang đứng trước mặt đây…..hình dáng đó, đôi mắt đó, làn môi ấy đều giống em như đúc nhưng sao lại hoàn toàn trái ngược với em…..cậu ấy thật ngây thơ, vô tư. cười nói suốt ngày khác hẳn em một người tĩnh lặng, đỉnh mực hiền dịu. nhưng sao cậu ấy lại mang một hơi ấm của ban mai đến sưởi ấm trái tim đã giá băng của anh thế này……!!!
****
thời gian lại cứ thế trôi đi, tình cảm của tôi và Kì Lang ngày càng sâu đậm hơn. tôi thật sự muốn tìm hiểu gia tộc mình lúc này như thế nào, nhưng thật không dám nói với Kì Lang. chắc anh ấy đã quá ám ảnh với hai chữ Dương Tử. ngồi vẫn vơ bên bờ hồ, tôi suy nghĩ :
– mình có nên đi tới gia tộc của mình để xem như thế nào không…..đúng rồi xem ông nội lúc nhỏ như thế nào…..- rồi đầu tôi lại lắc quầy quậy – không được, Kì Lang mà biết thì sẽ rắc rối lắm…..biết giải thích với anh ấy như thế nào…..
cuối cùng tôi đành trốn ra ngoài kiếm đường về xem gia tộc mình như thế nào, và tôi cũng muốn điều tra rõ mọi chuyện về cái chết của Cát An. đi quanh quanh những con đường phố, tôi hỏi người bán hàng:
– chú ơi ! cho con hỏi là đường nào đến gia tộc Dương Tử vậy ạ…..
người kia nhìn tôi hồi lâu, rồi khẽ nói :
– đi hết con đường này rồi rẽ trái là đã đi vào phủ Dương Tử rồi……
tôi cúi đầu cảm ơn. trong đầu là hàng suy nghĩ, tại sao mình rất giống với Cát An mà từ khi tới đây chỉ có mình Kì Lang là nhận ra, còn những người này chẳng lẽ không hề biết gì về Cát An sao, chẳng lẽ khi còn sống thì anh ta không hề bước ra khỏi nhà, ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên không nhiều người biết đến, còn tính mình thì hay chạy lăng xăng ham vui nên mới gây sự chú ý cho nhiều người……ôi ! đau đầu quá…..
tôi đành gián đoạn dòng suy nghĩ vì những người bảo vệ trước cổng nhà. đứng im suy nghĩ một hồi tôi vẫn không tìm ra cách nào có thể vào được toàn nhà cổ kính này.
đang còn phân vân lưỡng lự không biết làm sao thì từ đằng sau một cậu nhóc nắm lấy vạt áo tôi, hỏi nhỏ :
– huynh đang làm gì thế……
khẽ quay lại, tôi ra hiệu im lặng, nói nhỏ :
– nhỏ thôi…..đừng để cho mấy chú kia biết …..
đứa nhóc bổng trợn mắt, nhìn tôi trân trân, ánh nhìn da diết và vui sướng :
– chú Cát An….chú về khi nào vậy….chú Cát An….
nó reo lên làm tôi giật cả mình, những người bảo vệ kia hình như cùng nghe thấy, đanh định đi tới thì tôi phát hoảng lên, bịt lấy miệng thằng nhóc rồi ôm nó chạy đi mất.
**
cậu bé đang cầm cây kẹo hồ lô tôi vừa mới mua cho ăn ngon lành, khẽ mỉm cười hỏi :
– sao chú không vào nhà…..mọi người rất nhớ chú đó……
tôi mỉm cười ranh mảnh :
– à….! chú có chút chuyện không thể về nhà lúc này được…..dạo này hình như chú đau đầu quá- đôi mắt tôi nham hiểm – nên không còn nhớ được chuyện gì nữa…..con kể hết mọi chuyện cho chú nghe đi……
thằng nhóc lém lỉnh, giọng có vẻ bức xúc :
– con đã nói mà….nhất định chú sẽ về vậy mà mấy người giúp việc cứ nói dối con là chú đã chết rồi………họ đúng là người xấu……
tôi gật đầu ngượng nghịu :
– ừ….họ xấu thật con nhỉ…., con kể cho chú biết chuyện gì đi….chuyện gì mà chú phải ra khỏi nhà…..
thằng nhóc ngây thở trả lời :
– thị vụ chú thích chú Hoàng Phi không được tổ phụ đồng ý nên chú giận bỏ nhà đi…..
tôi giật mình suy nghĩ, trời ! thằng nhóc này cũng biết nhiều chuyện quá vậy, phải moi thêm tin tức gì nữa mới được……quay sang gượng cười, tôi nhỏ giọng :
– rồi chú Hoàng Phi đâu rồi…..
– con cũng không biết nữa, nhưng con nghe mấy người giúp việc cứ đồn ầm với nhau là chú ấy và chú đã chết rồi….họ đúng là chỉ toàn nói được những lời nói dối……
tôi nhủ thầm, họ nói đúng đó ngốc ạ…..đúng là con nít, rồi tôi hỏi tiếp :
– sao con có vẻ biết rành mọi chuyện vậy…..
thằng nhóc cười tươi nhe nguyên hàm răng bé xinh :
– thì mỗi lần đi gặp chú Hoàng Phi chú đều dẫn con theo mà……
tôi mới sực nhớ….. chẳng lẽ đứa trẻ xuất hiện trong tiềm thức của mình lại chính là thằng nhóc này, tôi mới sửng sốt hỏi gượng :
– con tên là gì ?
thằng bé trợn mắt, đôi mắt ngây thơ lườm quýt tôi :
– đến tên con mà chú cũng không nhớ sao……vậy là chú bị bệnh nặng lắm rồi……con là Dương Tử Minh….
chân tôi như không còn đứng vững, khuôn mặt tái đi, bờ mắt hơi rưng rưng nhớ lại lúc ông khắt khe, dạy dỗ mình, rồi ngày choáng váng khi ông đột ngột ra đi…..
– ông…..đây là ông sao…..
đứa bé nhún đầu ra bề khó hiểu, trấn tĩnh lại mình, tôi mỉm cười :
– làm sao mà chú không nhớ được đứa cháu đáng yêu này của mình chứ…..chú đùa con thôi….
Tử Minh cười tươi :
– con biết mà…..hi…hi…
tôi ôm lấy nó, đôi mắt đỏ hoe ;
– ôi cháu ngoan…..- rồi khẽ hạ giọng –con dẫn chú đến nơi mà lúc trước hai ta thường đến đi…..để xem một thời gian rồi con có quên không…?
thật sự tôi không biết đó là nơi nào……tất cả mọi việc đều phải nhờ đến Tử Minh.
những quán ăn, con phố Tử Minh dẫn qua đều có vẻ rất quen thuộc.
– đây là nơi mà lúc trước chú thường thổi sáo, đánh đàn với chú Hoàng Phi……
tôi ngồi xuống bậc thềm, đôi mắt mờ đi vì hoe đỏ long lanh. từng dòng kí ức cứ tràn về khôn nguôi. cuộc đời này tôi chỉ toàn mang đến đau khổ cho người khác. tất cả mọi chuyện sao lại cứ trở nên phức tạp như thế này. mỗi một người tôi đều rất yêu quý họ, nhưng trái tim thật sự chỉ có một trái tim mà thôi, nó thật nhỏ bé chỉ chứa được một hình bóng. nhưng sao tôi lại quá tham lam, quá ích kỉ, hay chỉ vì cái tinh không suy nghĩ, vô tư của tôi mà đã mang đến đau khổ cho người khác. trong đầu cứ là dòng suy nghĩ mông luông vô bờ. Cát An ! đâu nhất thiết phải là cái chết…..anh chết có thể giam cầm được h.l, à không phải nói là Minh Hoàng, nhưng cuối cùng lại để lại một cái kết không có hậu cho tôi thế này……bờ khóe rưng rưng nước. hình ảnh Hoàng Phi cứ ẩn ẩn hiện lên trước mặt tôi, làm cho trái tim buốt nhói với khúc hát của Phương. nụ cười tinh nghịch, đôi mắt đẹp hơn cả bầu trời, giọng nói ngọt ngào ngay từ lúc tôi gặp cậu ấy lại ào ạt trổi dậy. tôi đã cố gắng muốn quên đi sự đau khổ này, nhưng thật sự không bao giờ có thể quên được, Phương đã đánh đổi tất cả để cho tôi được hạnh phúc, anh hy sinh cả tình yêu lẫn sinh mạng của mình cho tôi. nhưng sao tôi chưa làm được gì cho anh……
đứa bé lay lay áo tôi :
– chú ơi…..! sao chú lại khóc vậy….!
hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thân, tôi gượng cười :
– à ! bụi bay vào mắt đó mà…..chứ chú lớn rồi đâu phải giống cháu đâu mà hay khóc…..hi…hi
Tử Minh bỉu mỗi giọng hờn dỗi :
– con hay khóc bao giờ…..
tôi xoa đầu nó, rồi ôm nó vào lòng thì thầm :
– giờ con hãy về nhà đi, và đừng nói là gặp chú hôm nay nhé….chú phải đi giải quyết một số chuyện, khi nào xong chú sẽ về nhà chơi với con…..
Tử Minh ôm cứng lấy tôi, giọng nức nở :
– không ! con không cho chú đi nữa đâu…..con ở nhà sợ lắm, ai sẽ chơi túc cầu với con, ai hát cho con nghe, ai dẫn con đi chơi……chú đừng đi nữa mà….chú ở nhà với con đi……
đôi mắt tôi lại đỏ hoe, giọng xìu xuống :
– Tử Minh ngoan, nghe lời đi nào…..nghe rồi chú mới thương……
thằng nhóc đã khóc chảy cả nước mũi, giọng như muốn níu lấy người thân duy nhất của mình trên thế giới này :
– không…huhu….chú đừng bỏ Tử Minh mà…..huhu…chú đừng bỏ con mà……
tôi cũng không kiềm nỗi, nước mắt tuôn trào vì khuôn mặt ngây thơ trong sáng đẫm nước này :
– thôi mà…..hứa với chú đi…..rồi chú sẽ về mà…..ngoéo tay nào…..
đôi mắt tôi đỏ hoe đi, cố gắng cười cho thằng bé vui. đứa bé khẽ hít hít nói líu ríu :
– chú phải hứa là về với con đó…..hứa đó……- tôi gật đầu rồi thằng bé mới chịu ngoéo tay…..
tôi cười nói :
– ừ….
rồi tôi đứng dậy quay lưng bỏ đi, thằng bé gào lên với chất giọng của một đứa trẻ như bị bỏ rơi giữa biển người này :
– chú Cát An….chú ơi…..hu…hu….
lấy tay giữ kín miệng, đôi mắt tôi chảy dài hàng nước, nhưng tôi không thể quay lại, tôi bỏ lại sau lưng một đứa cháu hết lòng thương yêu vô bờ, tràn đầy nước mắt kêu tên một người chú của mình.
**
– em mới đi đâu về vậy- vừa về đến phòng đã thấy Kì Lang đợi ở bờ hành lang.
khẽ mỉm cười buồn :
– em đi dạo quanh quanh đó mà……
Kì Lang nhìn khuôn mặt tôi, giọng anh trầm xuống :
– có chuyện gì à…..trông em có vẻ rất buồn…..
lắc đầu, tôi cười :
– không có gì đâu, chỉ suy nghĩ vẫn vơ rồi nhớ nhà mà thôi….
Kì Lang nắm lấy tay tôi, đôi mắt anh thực sự tràn đầy tình cảm :
– lúc nãy không thấy em thật sự anh rất sợ…..
tôi xoa xao bàn tay anh, bàn tay như lạnh đi vì sợ hãi :
– không sao mà….hôm nay em hơi mệt….em về phòng nghĩ trước đây…..có gì để tối mình nói chuyện ha…..
tôi lẵng lặng bước đi trước con mắt hững hờ của Kì Lang. Xin lỗi anh, nhưng em thật sự không còn sự lựa chọn nào khác, càng thân thiết với anh bây giờ thì lúc em ra đi, em phải quay về với thế giới của em thì anh sẽ đau khổ như thế nào. Cát An đã đâm một lưỡi dao vào trái tim anh thì làm sao em lại có thể nở xát muối lên trái tim đã bị tổn thương đó chứ, đã đến lúc em phải ra đi rồi… hãy tha thứ cho em anh nhé…..
Kì Lang lặng yên, đôi mắt mông luông nhìn tôi. rồi anh ngồi xuống lan can, trong đầu toàn những dòng suy nghĩ, rồi có ngày em ấy sẽ ra đi, mình phải làm gì bây giờ, mình thật sự như không còn thể hiểu nổi trái tim mình muốn gì nữa. nhất định mình phải thổ lộ với Gia Anh. mình đã mất Cát An vì sự nhút nhát yếu đuối nên mình không thể để mất Gia Anh tiếp được…..nhất định không thể…….
**
cộc…..cộc…..
– Gia Anh ơi ! anh có chuyện muốn nói với em…..
căn phòng lặng thinh trong đêm tối. Kì Lang khẽ nói tiếp :
– em có trong phòng không…. Gia Anh !….Gia Anh!
vẫn không có tiếng trả lời, linh tính chẳng làng, Kì Lang đẩy cửa bước vào thì thấy căn phòng trống không, trên bàn có một bức thư.
“ rất cám ơn anh vì suốt khoảng thời gian qua….em thật sự rất hạnh phúc, chắc nói ra anh không tin đâu. em từ một thời gian khác đến, em đến từ tương lai của 100 năm sau, em cũng không thể hiểu là vì sao mình lại ở đây được nữa, nhưng em chính là kiếp sau của Cát An….nhiều lúc em cũng có một số tiềm thức về anh nhưng em không thể nói được, em thật sự rất vui và hạnh phúc khi gặp được anh, người mà em đã yêu……nhưng đến một lúc nào đó em sẽ phải quay về, rồi lại gây ra tổn thương cho anh, vậy cách tốt nhất là hai chúng ta hãy dừng chân ở đây, trước khi cả 2 càng tiến vào vùng lầy chết. anh và em là hai người ở hai thế giới, hai chúng ta thật sự rất khác nhau….tạm biệt “
đôi mắt Kì Lang sững sờ, bàn tay run run cầm lá thư đọc từng chữ. anh vùng chạy đi điên dại. đừng ! xin em đừng bỏ anh mà, ông trời đã thương cho tấm lòng của anh nên mới mang em đến đây, thế tại sao em lại bỏ anh mà đi chứ……anh nhất định phải tìm được em….anh sẽ tìm em…..hai chúng ta lần này nhất định sẽ bên nhau….nhất đinh…..anh sẽ không để em đi…..không bao giờ……
**
trong đêm tối phố phường thật u ám, đang đi giữa đường thì gặp một đoàn người thanh niên. trong đó hình như có một vị công tử ăn chơi đang đi với đám thuộc hạ xu nịnh của mình. khi tôi vừa bước qua thì một giọng vang lên :
– tiểu thư xinh đẹp đi đâu mà trong đêm khuya thế này……
bỏ lững câu nói, tôi tiếp tục bước đi thì bị đám thuộc hạ vây hảm, rồi tên công tử đó tiến lại, buông lời xàm xở :
– người đẹp mà sao lạnh lùng quá…..hay là muốn vui đùa đêm nay với bổn công tử….
cả đám người cười ầm lên, tôi lạnh lùng nói :
– tôi là nam…..các người nhầm rồi…..
cả đám nghe xong im lặng, rồi nhìn tôi một lần nữa rồi cười ầm lên :
– nam à…..nam đó…..nam thì để bọn ta kiểm tra coi xem có phải nam thật hay nam giả đây…..ha….ha
ngay lập tức, tôi tung ra những cú đá chết người vào bọn chúng, mặc dù pháp thuật mất hết, nhưng võ nghệ thì vẫn là của tôi học được từ nhỏ. Bọn chúng lăn ra bò càng dưới đất, với những câu xin lỗi rốt rít. chẳng hề quan tâm, tôi lại rảo bước đi.
– công tử người không sao chứ……- tên thuộc hạ chạy lại đỡ hắn.
hắn bực bội đẩy ra, mặt cau có :
– mẹ nó ! lại hỏng chuyện…..
một tên gian xảo chạy lại cười ranh mảnh :
– dùng sức chúng ta không bắt được mỹ nhân, vậy thuộc hạ có cách này giúp công tử có được mỹ nhân .
**
đi đường vòng vòng mà rốt cuộc tôi chẳng biết đi hướng nào, đường ở đây thật khó nhớ, đành ngồi xuống quán bên đường nghĩ mệt. vừa ngồi xuống tôi đã thấy chủ quán bưng ra một con gà quay nóng hổi, ngạc nhiên tôi hỏi :
– tôi chưa kêu món ăn mà……
chủ quan cúi đầu hạ giọng :
– đây là thành ý của tại hạ, vì từ lúc mở quán đến nay chưa có một vị tiểu thư xinh đẹp thế này đến quán tại hạ lần nào…..quả là hôm nay được mở mang tầm mắt…..
tôi mỉm cười :
– ông chủ quá lời rồi…..tôi không phải tiểu thư mà….
chủ quán ngắt lời :
– người ăn đi cho nóng, nguội ăn không ngon đâu…..
tôi cười :
– tôi sẽ ăn những vẫn phải tính tiền đó …..
chủ quan cười mãn nguyện rồi bước vào. chẳng suy nghĩ gì nhiều, đang đói thì làm sao cưỡng lại được một con gà ngon thế kia…..,nhưng khi vừa ăn xong, lúc tính tiền tôi đã không còn có thể tính được nữa, đôi mắt mờ quạng ngã xuống lòng đường.
**
Kì Lang chạy khắp nơi tim tôi, đi đâu anh cũng hỏi một người xinh đẹp mang bộ đồ màu trắng. lúc đó có người chỉ là đã thấy tôi ăn ở quán gà quay. anh bước đến quán, thì chủ quán chạy ra ngay chào đón :
– Thẩm thiếu gia…..không ngờ hôm nay người lại hạ cố đến đây…..
Kì Lang lạnh lùng nói :
– người mang bộ đồ màu trắng lúc nãy đến đây ăn đi đâu rồi…..
người chủ quán suy nghĩ một hồi thì toát mồ hôi hột, mặt trắng bệch hạ giọng :
– dạ làm gì có ai như vậy ạ…..đâu có ai mặt bộ đồ trắng đâu…..
nhìn quanh thấy trên sàn nhà vẫn còn vương vãi vài cánh hoa dã lan, đôi mắt Kì Lang thể hiện sự giận dữ cao độ, anh nói nghiến trong từng kẻ răng :
– nói mau…..nếu ông không nói thì tôi sẽ cho người đến đốt quán ông ngay lập tức, nói mau…..
người chủ quán sợ hãi, quỳ xuống rối rít :
– thiếu gia tha tội…..tôi….tôi không hề cố ý….chẳng qua là do bị Tôn công tử ép mà thôi….tôi…..tôi….
**
khi tỉnh lại thì đã thấy mình đang nằm trên một chiếc giường trong một căn phòng nguy nga tráng lệ. tôi cố gắng đứng dậy nhưng không được, toàn thân không còn một chút sức lực nào, tay chân nặng như chì tạ. chưa kịp định thần thì đã thấy tiếng mở cửa bước vào, tôi cố gắng nói lớn :
– ai đó….giúp tôi với…..
tiếng người kia cười từng đợt :
– nàng đã tỉnh rồi sao…..
giật mình khi nhận ra là tiếng của tên công tử đó. tôi hét vào mặt hắn :
– ngươi……ngươi đã làm gì ta……
– ha….ha….nàng đã bị trúng thất cốt tán thì trong vòng 1 ngày trời sẽ không di chuyển được, dù chỉ động cái tay còn không được nữa là….ha….ha…..
– ngươi…..ngươi…..
hắn tiến lại, đỡ tôi ngồi dậy đối diện. Đôi mắt hắn nhìn khắp người tôi, cặp mắt ham muốn dục vọng ghê tởm :
– đẹp quá…..nàng đẹp hơn tất cả những gì ta thấy trước đây…..
– bỉ ổi…..mau thả ta ra…..
– đêm nay nàng sẽ là của ta……ha….ha……
hắn vừa cởi cánh áo xuống làm bờ vai trắng mịn của tội lộ diện trước ánh đèn. tôi gào lên :
– buông bàn tay ghê tởm ngươi ra khỏi người ta mau, không được đụng vào ta…..
trong tâm trí tôi lúc này chỉ muốn có một ai đến giải thoát cho mình, đôi mắt đau đớn bất lực trước một tên quỷ dữ hoang dâm.
hắn trầm trồ :
– da nàng đẹp quá….
hắn vừa chạm tay vào làn da trắng mịn ngọc ngà trên người tôi thì ngay lập tức, một luồng điện gì làm tê liệt người tôi, làm cho tôi cảm thấy đau đớn vô cùng, rồi ngã quỵ xuống giường ngất đi trong cơn hôn mê.
**
chiếc đồng hồ cát bỗng phựt…phựt…..Minh Hoàng hoảng hốt :
– không được…….không
…..
Tinh Vân cười vang dội cả tòa lâu đài :
– ha…ha….ta không cần phải giết phụng tiên sao…..tiếc thật…..ai đang giết hắn vậy ta…..ha..ha….
Shin lo lắng :
– chuyện gì vậy….sao chiếc đồng hồ cát lại nứt ra như thế……chỉ mới nữa canh giờ thôi ma……
Wet nói trong hấp tấp, lòng đầy sợ hải :
– đó chính là vì có người đang làm nhục ngọc thể của phụng tiên, khi ngọc thể bị ô uế thì phụng tiên sẽ chết và vĩnh viễn không bao giờ tái sinh được nữa……
Shin chỉ kịp thốt lên một câu với vẻ kinh hoàng :
– không…..
Thủy Linh an ủi :
– nhưng ngọc thể vẫn chưa bị ô uế mà…..chúng ta vẫn còn hy vọng……nhất định chủ nhân sẽ vượt qua được……chiếc đồng hồ cát vẫn còn….nó vẫn chưa vỡ vụn ra….ngọc thể vẫn còn….
Wet chỉ biết nhìn lên bầu trời xem ông trời còn có mắt hay không……
**
– công tử các ngươi đang ở đâu…..- Kì Lang tức giận xông thẳng vào tôn gia, đi thẳng đến phòng hắn.
những gia nhận chạy lại rối rít, giọng khúm núm :
– Thẩm thiếu gia….xin người….công tử chúng tôi không có ở nhà….
ầm…..tiếng đạp cửa bật tung, tôi đang nằm trên giường với chiếc áo bị cởi quá nửa vai. hắn chỉ kịp nói có một câu là con trai thật sao thì đã bị Kì Lang nhảy tới đấm liên hồi đến nỗi gãy luôn 2 cái răng cửa, những người gia nhân lập tức bay vào can. hắn tức giận gào lên :
– Thẩm Kì Lang…..ngươi đang làm cái quái gì vậy hả……
Kì Lang không nói không rằng, quay qua trừng mắt nhìn những người gia nhân, bước đến cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra mà trùm lên thân thể của tôi, rồi anh ẵm tôi trong cơn hôn mê bước đi, khi ra đến cửa phòng, Kì Lang quay lại nhìn hắn và lạnh lùng nói :
– đây là đệ của ta…..ngươi đã tới số rồi…..- rồi anh quay qua nhìn những người gia nhân – những người đã tham gia hảm hại đệ của ta tất cả đều sẽ chết…..
lập tức bọn gia nhân sợ hãi quỳ xuống van lạy trong tiếng kêu gào :
– Thẩm thiếu gia xin ngài tha mạng….xin ngài…..
Kì Lang phớt lờ, người tôi nằm trong vòng tay anh mà thẳng tiến về nhà.
– lần này chúng ta chết chắc rồi…..Thẩm gia nổi tiếng là tàn bạo vô thường…..
tất cả bọn chúng đều trong nổi hoang mang tột độ. bởi vì ở cái đất này thì về danh gia vọng tộc Thẩm gia cũng có tiếng, nhưng về trong giới giang hồ thì Thẩm gia có thể hét ra lửa, thổi ra gió, chuyện gì họ cũng có thể làm. nhiều lúc chỉ vì muốn thu lại miếng đất họ có thể giết hết toàn bộ người sống trên miếng đất mà không ai dám hé một tiếng nào……vậy mà đại thiếu gia của gia đình họ Thẩm lại là thi sỉ nho nhã…..nhưng con người ai cũng có giới hạn, tôi chính là giới hạn của Kì Lang.
Gia Anh! anh sẽ không để em đi nữa đâu, anh sẽ bảo vệ em, không ai có thể hảm hại em được nữa…..anh sẽ không yếu đuối nữa, nhất đinh….nhất định lần này chúng ta sẽ bên nhau……
mặc dù trong cơn hôn mê ấy, nhưng không hiểu sao tự nhiên cảm giác đau đớn của tôi biến mất, thay vào đó là sự thanh thản dể chịu và ấm áp……tôi cứ thế mà dần dần như được tiếp thêm sinh lực…..
***
– đồng hồ….đồng hồ đang ….đang liền lại kia….- tiếng Shin ngạc nhiên…..
Wet mỉm cười….:
– ngọc thể đã được thanh tẩy rồi…..
Minh Hoàng nheo nheo mắt, ánh nhìn đầy suy nghĩ :
– người có thể thanh tẩy được ngọc thể này là ai…..?không biết bây giờ tiểu phụng đang ở lúc nào của quá khứ đây……
Tinh Vân thì hơi chau mày, bởi vì lần đầu tiên hắn nhận thấy trong quá khứ lại có người thanh tẩy được ngọc thể…..trong lòng hắn đang lo lắng một điều gì đó, một sự thật chưa được phơi bày ở quá khứ chắng, một sự thật mà đằng sau nó có thể giải thoát khỏi thù hận, có thể thay đổi được tương lai chắng…….liệu phụng tiên có thể dịch chuyển được bánh xe số phận mà thay đổi tương lai…..nếu như vậy thì tất cả mọi chuyện sẽ khác…..những con người đang hiện hữu ở đây có thể biến mất và trận chiến này có thể không xảy ra……sự thật gì mà có thể giải thoát được thù hận……đó cũng chính là điều mà hắn muốn biết và không muốn biết, bởi vì người chôn dấu sự thật này chỉ có thể là phụng tiên và người mở nó cũng chỉ có phụng tiên mà thôi…..