Chuyện tình hoàng tử - Chương 80
CHƯƠNG 80
đầu tôi thật là đau, đôi mắt như không thể mở được, những tiếng cười nói cứ rôm rã, những âm thanh cứ vang dội làm đầu thật đau nhức. cố gắng đứng dậy, đôi mắt mệt mõi mở ra nhìn xung quanh, thì tôi thật sự sững sốt, bờ môi run lên :
– đây là…..đây là…..
một khu phố cổ cách đây đã rất lâu, xung quanh đầy những người mặc trang phục lúc xưa. tôi đang đứng giữa một con đường phố với vẽ mặt ngỡ ngàng ngây ngô nhìn xung quanh. mọi người đi qua đều nhìn tôi với ánh mắt ham muốn có, tò mò có, ngạc nhiên có, và kì thị cũng có……đâu đâu vẫn là những câu nói :
– con nhà ai mà đẹp quá……
– thiếu niên gì mà đẹp hơn hoa…..
– người gì đâu mà ăn mặc kì quái
người tôi bây giờ chỉ có một chiếc áo lụa màu trắng mỏng, mái tóc dài ngang lưng với hàng mái phất phơ mỏng. mới lúc nãy tôi còn bị những hố đen sâu thẳm của tinh vân hút vào, vậy mà bây giờ lại đang ở một khu phố cổ. cảnh chợ búa nhộn nhịp ngày xưa. quá ngỡ ngàng tôi bước đến một cô gái đang bán hoa, giọng ngại ngùng :
– chị ơi….! cho em hỏi đây là đâu vậy ạ…..!
cô gái tròn xoe đôi mắt, nụ cười chiếm lĩnh cả khuôn mặt, giọng ấp úng :
– đây….đây…đây là Tân Thanh……
– Tân Thanh….?- tôi ngạc nhiên hỏi lại. cái tên nghe quen quen cũng thật là lạ.
tôi giật mình khi chợt nhớ tới cái tên của thành phố mình đang sống thì tên cũ của nó chính là Tân Thanh. đôi mắt hơi nhíu lại, tôi chạm rại hỏi :
– năm nay bao nhiêu rồi chị….!
cô gái mỉm cười bẻn lẽn :
– à 1900…..cậu từ nơi khác đến à……nhìn cậu lạ quá…..
tôi giật mình, đầu óc trống rỗng :
– hả…..uh….dạ…..
trời….! vậy là tôi đang đứng giữa phố phường Tân Thanh với 100 năm về trước sau……chuyện này….chuyện này là như thế nào……?
**
tinh vân mỉm cười nhếch môi, ánh nhìn dè bỉu :
– ngươi cũng nhanh tay thật…..nhưng chưa chắc gì phụng tiên có thể mượn được sức mạnh của quá khứ….ha….ha…..
Minh Hoàng ánh nhìn cương nghị, giọng quả quyết :
– ta tin tưởng vào tiểu phụng…..nhất định em sẽ làm được…..
mọi người đều bàng hoàng cả. Shin và Thủy Linh cũng không thể ngờ tới giải pháp này. khi tôi vừa bị hố đen hút vào, thì ngay lập tức Minh Hoàng đã phá nát phụng sen kim tạo thành những vòng sáng giữ lấy tôi và đẩy tôi về với quá khứ. chỉ khi làm như vậy tôi mới không bị thù hận bóng tối khống chế, và khi quay về quá khứ tôi có thể mượn được sức mạnh để quay về mà tiếp tục trận chiến không cân sức này.
Shin nheo nheo mắt, giọng hơi ngạc nhiên :
– nếu lỡ Gia Anh không mượn được sức mạnh từ quá khứ sao…..
Wet lắc đầu, đôi mắt buồn :
– thì thiếu chủ sẽ bị giam ở quá khứ vĩnh viễn và không bao giờ trở lại được.
Thủy Linh phẩn uất :
– nhưng chỉ trong 1h đồng hồ có phải là quá ngắn không…..làm sao mà chủ nhân có thể mượn được sức mạnh và quay về kịp…..
khi tôi bị đẩy về quá khứ thì trước những hố đen sâu thẳm và những luồng sáng xanh là một chiếc đồng hồ cát được làm từ những hạt sáng của phụng sen kim. trong 1h đồng hồ thì trận chiến phải tạm hoản bởi giới định thời gian, nhưng khi cát chảy xong mà tôi vẫn chưa quay về được thì chắc chắn mọi người sẽ gặp nguy hiểm. từng hạt cát rơi xuống thì lòng ai nấy cùng đều nơm nớp lo âu.
Wet mỉm cười, giọng từ tốn :
– không đâu…..1h đồng hồ ở đây là bằng 1 năm ở quá khứ…..
cả hai người đều trợn mắt :
– cái gì ? 1 năm……
Shin ngạc nhiên :
– trời…..1 năm không phải là quá lâu sao….nếu như vậy thì khi Gia Anh trở về không biết còn nhớ tới cuộc chiến này không….chỉ trong 1h đồng hồ mà cậu ta mang về cả kí ức 1 năm sao !
Wet nhìn ra khoảng không bao la….:
– điều khiển quá khứ, tương lai, thời gian, quản lý tình yêu, ký ức chẳng phải là phụng tiên sao…..thiếu chủ nhất định sẽ làm được…..
**
tôi cứ bước đi với ngàn câu hỏi trong đầu, tại sao mình lại ở đây ? chuyện này là như thế nào ? mọi người đâu hết rồi……
nhìn quanh thì tôi đã thấy mình đến bên một bờ hồ, và đang ngồi trong một cái đình thưởng lảm. ngồi lên lan can nghĩ mệt, tôi dựa đầu vào cây cột, mái tóc dài ngã xuống, ánh mắt mơ hồ nhìn bờ sóng lăn tăn. một cơn gió hiu hiu qua, mang theo nhiều cánh hoa rơi xuống dòng nước, khẽ đưa tay đỡ lấy một cánh hoa, mùi hương của nó vẫn còn thoang thoảng đâu đây, ánh mắt dịu dàng với bờ mi dài mượt, đôi môi thắm đỏ với nụ cười rạng rỡ :
– đây không phải là hoa dã lan sao…..!chẳng lẽ mua thu đã tới rồi……..
tôi cảm thấy hình như một ai đó đang nhìn mình, quay đầu qua ngôi đình bên, một chàng thanh niên tuấn tú, dáng người tao nhã, làn da trắng sáng, ánh mắt buồn buồn mà đầy tâm sự . tôi hơi nheo mắt nhìn anh ấy, rồi sững sốt nhận ra hình bóng Tuấn ở trong anh. đôi mắt rưng rưng nước ngẹn ngào vì xúc động, miệng không thể mở nên lời. chưa kịp định thần, thì anh ấy vội bước qua, giọng nhẹ nhàng :
– Cát An….là em phải không….Cát An….!
tôi giật mình, ánh mắt hãi hoàng, khẽ lắc đầu :
– không! tôi không phải Cát An….anh nhìn nhầm người rồi…..
anh ấy trợt tỉnh, ánh mắt dịu lại, khẽ cười buồn :
– đúng rồi….cậu ấy đã chết…..đã chết thì tại sao lại có thể ở đây được….mình….mình phải chấp nhận sự thật này thôi…..
tôi ngại ngùng nhìn anh, rồi khẽ hỏi :
– anh là người ở vùng này sao….!
lúc này anh ấy mới nhìn vào tôi, ánh nhìn dịu dàng và tha thiết, đôi môi mỉm cười :
– vâng !- rồi anh lướt nhìn những cánh hoa vương vải trải dài trên mặt nước- nhìn cậu lúc nãy thật đẹp…..
tôi tròn xoe mắt, giọng ngạc nhiên :
– lúc nãy?
anh ấy ngại ngùng, khuôn mặt thoáng ửng đỏ :
– gió thu quặng hiu buồn điệp điệp
dã lan vụn rơi rã chân hồ
cúi mình trước dáng ngàn muôn sắc
thắm nét trời xanh hạ thủy tô.
tôi bật cười, đôi mắt hạnh phúc :
– hay quá,….bài thơ đó anh làm lâu chưa…..
anh ấy mỉm cười rạng rỡ, khuôn mặt thoáng vẻ tươi sáng :
– lúc nãy nhìn thấy cậu đỡ hoa dã lan trước gió thu, ngẩu hứng làm mà thôi….
tôi như chợt hiểu, giọng ấp úng :
– hả….vậy…vậy….dáng ngàn muôn sắc…..
anh ấy cười thật giống Tuấn, nụ cười như đầy lùi cả giông tố, như nắng xuân của mặt trời rạng rỡ :
– thật vậy…sắc đẹp của em có thể nói là trăm hoa phải ghen tị, ánh nhìn của mặt trời cũng phại dịu đi trước sự tỏa sáng đó, mặt trăng thiếu màu khi nụ cười nở trên môi, ngọn gió cũng phải hạnh phúc khi lướt qua mái tóc em….bờ hồ phải thinh lặng vì ánh mắt đượm buồn…..
tôi bật cười, ánh nhìn lém lảnh :
– trời đất….anh có phải thi sĩ không vậy….sao nói chuyện văn vẻ quá……
anh gãi đầu, nhìn thật là dễ thương :
– xin lỗi! nãy giờ quên giới thiệu…..anh tên là Thẩmkỳ lang…..
tôi hơi nhíu mày, khuôn mặt suy nghĩ :
– kỳ lang…..- khuôn mặt đó, nụ cười đó, hình bóng Tuấn chập chờn cứ hiện về, đôi mắt tôi sững lại, toàn thân bất động, giọng đến nỗi run run – kỳ lang….., kỳ lang…..anh chính là kỳ lang….
kiếp trước của Tuấn, chuyện gì thế này, sao cho tôi lại gặp được anh ấy trong hoàn cảnh này…..ông trời đang trêu đùa tôi sao….?
**
hai chúng tôi ngồi xuống bên bờ hồ trò truyện, mặc dù hai người không nói ra, nhưng mỗi người đều thật sự hạnh phúc khi gặp được một người mang hình bóng của người mà mình ngày đêm mong nhớ, như hai người yêu nhau mà không đến được với nhau, trước mặt họ vẫn còn là một bức tường vô hình che chắn.
– em tên gì và từ đầu tới….
đôi môi tôi không ngớt nụ cười :
– em tên là Gia Anh….em từ một nơi rất xa tới đây..
Kì Lang mỉm cười :
– Gia Anh….cái tên thật là đẹp….- rồi anh quay qua nhìn tôi – em tới đây rồi em ở đâu….chừng nào em quay về…..
– anh làm gì giống như khảo hình em vậy…..
anh ấy khẽ xoa đầu, ngại ngùng :
– anh vô lễ quá….
tôi bật cười, nhìn sao vẫn đáng yêu quá :
– không có gì đâu, em chọc anh thôi…..em cũng không biết nữa, em bị lạc tới đây, giờ không quen ai và không biết làm sao mới trở về được nữa.
nghe tới đó như bắt được vàng, anh hớn hở nắm lấy tay tôi giọng rối rít :
– vậy em ở ngoài nguy hiểm lắm, hay qua nhà anh tạm ở đi, khi nào tim được đường về nhà rồi em đi cũng chưa muộn.
tôi giật mình, ánh mắt liếc xuống bàn tay đang nắm chặt tay tôi. chợt tỉnh, anh rút tay lại, rối rít xin lỗi :
– xin lỗi….xin lỗi….anh….anh….anh lại vô lễ nữa rồi….
tôi mỉm cười :
– không được đâu….anh và em chưa biết nhau lâu mà sao qua nhà anh ở được…. ba mẹ anh không nói gì sao….?
– ba, mẹ ?…..
tôi chột dạ, sửa lời :
– à không ! ý em nói là phụ mẫu của anh không nói gì sao ?
anh mỉm cười rạng rỡ, nụ cười ấy quả thật khiến cho không ai không bị cuốn vào lốc tình :
– em khỏi bận tâm chuyện đó…..từ bây giờ em đã là bạn của anh rôi….
chưa kịp phân bua gì nữa thì tôi đã bị anh lôi thẳng về nhà. quang cảnh khu phố này thật đẹp. nó mang môt chất rất riêng, mọi vật đều mới lạ với tôi, giống như một cuộc sống khác, một thế giới khác vậy.
khu nhà của họ Thẩmlà danh gia vọng tộc, nguy nga tráng lệ. vừa bước tới cổng, đã có hai người chạy ra lại mở cửa khẽ cúi đầu :
– thiếu gia đã về……
trong khu nhà này có đến gần trăm khu nhà nhỏ khác, như một cung điện. tôi ở trong một khu nhà gần bờ hồ sen và có nhìu mái đình để ngắm cảnh, Kì Lang mỉm cười :
– lúc em ngồi bên bờ đình ngắm cảnh thì thật tuyệt đẹp, sẽ có biết bao nhiêu người có thể đánh đổi mọi thứ để được nhìn ngắm em bên bờ đình hồ.
tôi ngượng ngùng :
– anh lại quá lời……
– vì thế mà anh để em ở đây, để anh có thể hàng ngày, hàng giờ được nhìn ngắm em bên bờ đình….
hai má tôi ửng đỏ, giọng ấp úng….
– anh….anh
Kì Lang khẽ cười :
– thôi em nghỉ ngơi đi….anh đi chào mẫu thân anh một lúc, rồi anh qua trò chuyện với em…..
tôi cúi đầu từ tốn :
– dạ…..
**
bước đi dạo xung quanh những cây cầu quanh bờ hồ, những cánh sen nở rực rỡ dưới nắng hoa. đôi mắt tôi thoáng đi nỗi buồn.
– đây là thật hay là mơ…..tại sao mình lại ở đây…..
nhưng cũng có phần pha loãng hạnh phúc, không hiểu vì sao khi gặp Kì Lang thì một phần nào đó trong tôi lại sống dậy, như chỉ muốn được giữ mãi khoảng khắc này, như đã có được Tuấn trở về.
bước đến một căn phòng bằng gỗ mun thật đẹp, họa tiết nhìn rất sắc xảo, toát lên căn phòng là nét đài trang tao nhả. nhìn xung quanh thấy không có ai, hơi tò mò tôi mở cửa bước vào xem thử thì đập vào mắt tôi là hàng loạt bức tranh treo đầy tường, cửa sổ, trần nhà, đâu đâu cũng là tranh. những có một điều rất lạ, là toàn bộ tranh ở đây đều chỉ vẽ một người thiếu niên phải nói là quốc sắc thiên hương, bởi vẻ đẹp dịu dàng của người đó, nhưng nhìn hơi quen, hơi giật mình, tôi buột miệng :
– đây…..đây không phải là mình sao……!- nhưng suy nghĩ lại, tôi bật cười – không ! đây chính là Cát An…..
ngắm nhìn bức tranh phác họa kiếp trước của mình tôi tặc lưỡi :
– giống thật….
một giọng nói vang lên :
– tò mò là một thói xấu đó…..
giật mình quay lại, tôi cúi đầu :
– tôi xin lỗi…..chẳng qua là căn phòng quá đẹp….nên….nên….
vừa nói tới đó thì tôi đã nghe được tiếng người kia bật cười, giọng dịu đi :
– làm gì mà em sợ vậy…..anh chỉ đùa thôi mà…..
ngẩn đầu lên, đôi mắt tôi chưa hết bàng hoàng :
– anh làm em sợ quá…..nhưng em xin lỗi….em không biết căn phòng này…..
Kì Lang cắt lời, đôi mắt hơi buồn :
– ra ngoài đi dạo rồi anh sẽ kể cho em nghe…..
chúng tôi ngồi trên bờ đình sưởi ẩm dưới nắng sen.
– em bao nhiêu tuổi ?
– dạ năm nay em 19
– hả…..19 – giọng anh đầy nét ngạc nhiên- vậy mà anh cứ tưởng em chỉ mới 15 hoặc 16…..
tôi mỉm cười :
– anh lại ghẹo em rồi…..thế còn anh…..
– à ! anh năm nay 22 tuổi ……
rồi anh nhìn quanh, giọng hơi dịu xuống :
– em thấy người trong tranh thế nào……
– rất đẹp…..
– ùh! người đó đẹp như em vậy…..nhưng…..
tôi quay sang anh, đợi anh nói tiếp. Buồn bã, anh lấy cục đá ném xuống hồ sen :
– nhưng đã chết rồi…….
đôi mắt tôi tròn xoe kinh ngạc thì anh nói tiếp :
– lúc đầu nhìn em anh như tưởng người đó quay về, nhưng nhìn kỉ thì em nhỏ hơn người đó…..sau này chắc em lớn lên thì em sẽ rất giống người đó……
tôi mông luông giả vờ hỏi :
– anh ấy tên gì vậy anh ?
– Dương Tử Cát An…..
tôi gật đầu, trong đầu là dòng suy nghĩ, quả đúng là mình đã quay về quá khứ, nhưng tại sao lại đưa mình tới thời điểm này…..rốt cuộc là mọi chuyện có dụng ý gì.
tôi nheo nheo mắt, giọng từ tốn như thăm dò :
– có phải anh thích….à không, anh ngưởng mộ người đó nên khi thấy em mới đối xử tốt với em như vậy không.
Kì Lang sững người, ánh mắt vừa vui lại vừa buồn, rồi anh đứng dậy quay lưng đi, bỏ lững câu nói :
– anh cũng không biết nữa……