Chuyện tình hoàng tử - Chương 75
CHƯƠNG 75
Phương cầm thanh kiếm nhuốm máu vẽ thành một vòng tròn máu xung quanh mình. rồi anh đứng giữa vòng tròn, đôi mắt nhìn tôi thật lâu, đôi môi bắt đầu nhợt nhạt dần, tôi chạy băng đến thì Phương hét lên :
– đừng lại gần…..
hai mắt tôi đã nhòe đi như không còn nhìn rõ được cảnh vật lúc trước nữa, tay chân rụng rời, tôi nghẹn ngào :
– anh….anh đang làm cái gì thế…..đừng làm em sợ mà…..
Phương mỉm cười nhợt nhạt :
– anh phải làm điều này, nếu lúc nãy anh không quyết định làm chuyện này thì chắc anh cũng không thể thoát khỏi ma trận đó…..
tôi chen ngang, giọng gào lên đến khan cả cổ :
– nhưng anh muốn làm gì…..tại sao lại phải làm tổn thương đến bản thân mình chứ…..anh có biết làm như vậy là mất mạng không hả……
Phương mỉm cười, rồi anh cầm thành gươm đâm thẳng vào tim. phập….một âm thanh như muốn xét ruột xé gan của tôi, như ngã quỵ xuống đất, ánh mắt tôi hoảng sợ vô cùng, bàn tay bập lấy miệng khóc nức nở, tôi gào lên đau đớn tột độ :
– tại sao…..tại sao…..? hu….hu….tại sao anh phải làm như thế……?
đầu Phương gục xuống, thở dốc. bàn tay anh cố nắm thanh gươm, tôi biết anh chuẩn bị làm gì, lúc ấy tôi như hét lên bằng hết sức mình :
– đừng rút ra……nếu anh rút thanh gươm ra thì máu sẽ chảy cho đến chết…..anh mà rút ra thì suốt đời này em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh………..hu….hu…..
cố gắng gượng, Phương ngẩn mặt với đôi mắt buồn thăm thẳm, giọng yếu dần :
– vậy thì đừng tha thứ cho anh…………..
vừa nói xong thì Phương rút thanh gươm cắm xuống đất và hét lên :
– triệu linh hồi sinh…..
ầm….., thanh gươm vừa cắm xuống cũng là lúc vòng tròn máu đỏ rực, máu từ tim chảy như suối nguồn, thanh gươm từ màu thanh khiết của kim cương chuyển thành đỏ của máu. hai tay Phương vẫn không rời thanh gươm, đầu anh gục xuống, mái tóc rũ rượi, đôi cánh của anh thu vào.
tôi ngã quỵ xuống đất, khuôn mặt vô hồn như một kẻ điên dại, nước mắt nghẹn ngào ứ đọng đến nghẹt thở.
cây nến vàng trên tay tôi bỗng nhiên sáng lấp lánh, nó nhẹ nhàng bay đến bên trên đầu thanh gươm, lan tỏa những ánh sáng vàng dịu, máu không ngừng chảy, ướt đẫm cả cây nến, ngay lúc đó vòng tròn máu phát ra những hạt li ti như những con đom đóm sáng lấp lánh. Những đốm sáng nhè nhẹ vây lấy Tuấn, chúng đưa thân xác anh bay lơ lững giữa không trung, rồi từ từ nhập vào người anh. tôi ngẩn người nhìn theo, ánh mắt hết sức kinh ngạc. mọi người đều sửng sốt, những chuyện li kì liên tục xảy ra, thật quá ngưỡng với trí tưởng tượng của họ.
những ngón tay của Tuấn bắt đầu nhúc nhích, hai khóe tôi cay xè, đôi mắt mở lớn không hề chớp, trong lòng dấy lên những cảm xúc khó tả. làn da của anh bắt đầu trắng rạng rỡ, đôi cánh của Tuấn vươn ra như đón lấy những hạt sáng li ti. người anh dâng trào ánh hào kim, tôi lắc đầu, như không tin việc đang xảy ra nữa :
– chuyện gì….
Tuấn nhẹ nhàng mở mắt ra, đôi mắt tựa như ánh sao ấy như đẩy lùi cả màn đêm u tối, hàng lông mi dài vươn ra như đỡ lấy những khóe mắt yếu đuối. Tuấn bay xuống trước sự ngỡ ngàng của tôi, ánh mắt nheo nheo cười :
– đây là hiện thực sao…..anh…..anh vẫn bên em….
tôi nghẹn ngào đến không nói được lời nào, nước mắt chảy dài xuống cả chiếc áo bạch kim, Tuấn mỉm cười, như hiểu, anh ôm chầm lấy tôi. gục mặt trên vai anh, tôi khóc nức nở.
Hoàng Long ngơ ngác, đôi mắt của hắn như không còn tin đây là hiện thực nữa, hết Phương sống lại giờ đến lượt Tuấn. Trấn tĩnh lại, tôi nhìn Phương rồi ngập ngừng :
– Phương…..anh ấy…..hic…..hic……
Tuấn khẽ quay lại, đôi mắt sững sờ khi thấy Phương gục trên vũng máu, và xung quanh là vòng tròn máu sáng rực rỡ. Tuấn đơ ra, giọng run run :
– tại sao…..cậu ấy…..
bà lão hắng giọng :
– tinh linh tình yêu đã dùng máu của mình và nước mắt của phụng tiên để có thể triệu hồn người nắm giữ thiên duyên……- bà lão nhìn tôi và Tuấn, ánh mắt xao xuyến, giọng ngậm ngùi- nếu chỉ là tinh linh thì khi chết sẽ quay về bên chủ nhân của mình, như bốn tinh linh kia sau khi chết đã biến thành những hạt sáng li ti. nhưng người là khác, người nắm giữ thiên duyên nên mặc dù xảy ra chuyện gì đi nữa thì phụng tiên sống là người sẽ còn cơ hội hồi sinh, chính tình yêu của hai người đã tạo nên một loạt sức mạnh, mà chưa ai có thể hiểu hết được.
tôi ngây ngô, hàng lông mi chớp chớp :
– vậy Phương thì sao…..cậu ấy chưa biến thành những hạt sáng…..vậy cậu ấy vẫn chưa chết phải không….
bà lão đưa tay bấm bấm, khẽ lắc đầu :
– tinh linh ấy đã hiến thân mình vào nghi lễ hồi sinh, khi lấy đi một linh hồn từ diêm vương thì sẽ bị trừng phạt là bị giam linh hồn của mình vĩnh viễn nơi địa ngục…..
đôi mắt rưng rưng, nói không nên lời :
– ý của bà là….Phương…..anh ấy….anh ấy….
khẽ gật đầu :
– sẽ không bao giờ sống lại được nữa…..
Tuấn cắn răng, anh cố ngăn cho nước mắt không rơi, nhưng hai khóe quá nặng để chịu đựng, giọng anh yếu dần :
– vì mình mà…..
tôi dựa đầu vào vai anh mà cắn răng không muốn khóc thành tiếng, nước mắt lặng thầm ướt đẫm áo anh. bỗng bùm…..một ma chưởng lực đánh thẳng vào sau lưng Tuấn khiến anh như hộc cả máu. nhân lúc tôi và Tuấn không để ý thì Hoàng Long đã ra chiêu đánh lén. ánh mắt giận dữ, tối khẽ hét lên :
– ngươi thật đê tiện….
Tuấn khẽ thở lấy hơi, anh phun máu xuống đất, hai hàng lông mi nhướng lên lộ vẽ sự căm phẩn :
– ta nhất định sẽ tiễn ngươi về nơi địa ngục…..
khi cánh cửa đồng thoại vẫn chưa đóng thì những linh khí từ trời và đất vẫn không thể phát ra được, và tôi không thể thi triển các loại thuật nào.
đôi cánh Tuấn đập tung, anh bay lên nhìn những cảnh vật xung quanh, và nhìn tên quái nhân gớm giếc đó, hắn gằn giọng :
– ngươi có thể thoát một lần, nhưng lần này thì đừng hòng thoát……
khuôn mặt anh lãnh đạm, đôi môi hời hợt :
– ngươi dám lợi dụng sức mạnh của thạch bảo để dung hòa sức mạnh đồng thoại sao…….- Tuấn khẽ rút ra cây quyền trượng ánh sáng của mình, rồi anh mỉm cười mỉa mai – ta sẽ cho ngươi biết như thế nào mới là sức mạnh của đồng thoại.
một tay anh cầm quyền trượng, tay kia anh đặt nhẹ vào viên pha lê đỏ trước ngực. từ xung quanh anh tạo thành một khối cầu đủ sắc, Hoàng Long giật mình, đôi môi mấp máy :
– sinh….sinh…dương thuần khí……
Tuấn nhẹ nhàng, giọng anh lanh lảnh :
– ngươi có biết vì sao cái này gọi là sinh dương thuần khí không ?…..- anh trừng mắt nhìn hắn, rồi quát –bởi vì nó có thể giúp ta chữa trị và hồi sinh cho các tinh linh khác.
vừa nói xong, Tuấn dơ quyền trượng lên trời và hô :
– sinh dương tinh linh…..
từ cây quyền trượng phát ra những ánh sáng chói lòa, sinh dương thuần khi bao quanh Tuấn giờ tạo ra những vòng tròn đầy màu sắc.
tôi không thể ngờ Tuấn còn có sức mạnh này, bà lão mỉm cười, gật đầu :
– ngài nói thật đúng….người nắm giữ thiên duyên luôn có một sức mạnh đáng sợ……
Tuấn nhìn xuống hỏa kim đăng, anh mỉm cười :
– Phương ơi…..anh không để em hy sinh oan uổng đâu…..hắn nhất định phải trả giá…..
những sinh dương thuần khí, bay đến vòng tròn máu, bao lấy thân hỏa kim đăng, rồi phát sáng rực rỡ. những luồng sáng ngày càng mạnh hơn, bỗng những đôi cánh của tôi bật tung ra, rồi những chiếc lông bắt đầu rụng xuống, những hạt sáng li ti cũng rơi vương vải giống mưa sao. Thủy Linh hiện ra với đôi mắt mở to, Shin thì với nụ cười dịu hiền, từ đằng sau, tôi giật mình khi Phong bước đến, cúi đầu hạ giọng :
– thiếu gia…..
tôi bật khóc, ngạc nhiên đến vô thần :
– anh….các anh….các anh….
Thủy Linh và Shin mỉm cười, chỉ có Phong, anh cứ lặng im dè dặt. hiểu ý, tôi tiến lại, nắm lấy đôi tay rụt rè của anh. hàng lông mi mở hết cỡ, tôi cười thật tươi :
– bỏ qua hết mọi chuyện…..anh vẫn mãi là anh trai của em…..
Phong nhìn tôi, đôi mắt anh hoe hoe, khẽ quay mặt đi, Phong ngậm ngùi :
– xin đa tạ thiếu gia…..
giọng Tuấn vang lên, đôi mắt chan chứa hạnh phúc :
– chúng ta hãy lấy lại sức mạnh cho Gia Anh nào……
cả đám mỉm cười, rồi bật tung những đôi cánh tiến thẳng về phía Tuấn. Hoàng Long đổ mồ hôi hột, giọng khàn đục :
– chuyện có vẻ thú vị rồi đây…..
Thủy Linh nhìn xung quanh, đôi mắt nheo nheo :
– còn một tinh linh nữa…..
Tuấn buồn bã, anh đưa tay chỉ về phía Phương, giọng đầy căm phẩn :
– ta nhất định sẽ dùng máu của hắn để hiến tế Phương…..
vừa nhìn liếc qua, thì ai cũng hiểu. đúng là Phương buộc phải hy sinh, bởi vì chỉ có cậu ấy mới có một mối liên hệ đặc biệt với phụng tiên, và cũng là tinh linh tình yêu nên chỉ có Phương dựa vào tình yêu của tôi mới có thể hồi sinh cho Tuấn. và Tuấn là tinh liên kết thì chỉ có anh mới sử dụng được sinh dương thuần khí và đóng mở cánh cửa đồng thoại. tất cả mọi chuyện như đã được sắp đặt trước.
Hoàng Long đưa tay lên trời, đôi mắt đen như yêu khí đang bao vây không gian đó. chỉ thẳng tay xuống đất, hắn niệm chú :
– asa….chi….sa….ta…u…u…su….ni….co
từ lỗ đen trên trời, một luồng yêu khí dày đặc truyền xuống, bao vây những tinh linh, rồi hắn bóp chặt tay lại, hét lớn :
– vung tà xuất yêu….
những luồng yêu khí tạo thành nhiều đường đánh thẳng vào tinh linh. Phong thấy vậy liền giang đôi cánh thật rộng, phát ra những ánh sáng rực rỡ chói lòa cả mắt :
– giáp quang phòng hộ……
một khối cầu sáng che chở ngăn không cho những luồng yêu khí xâm nhập. Thủy Linh nhìn Shin rồi mỉm cười :
– anh và em làm chuyện này một lần nữa nhé…..
Shin bật cười :
– sao em cứ thích mạo hiểm thế…..
Thủy Linh nheo nheo mắt, nắm chặt bàn tay Shin :
– chúng ta bây giờ đã như 1 thì còn sợ gì nữa…..
hai người cùng cười. rồi Shin và Thủy Linh bay dạt ra khỏi quả cầu ánh sáng tạo thành hình tam giác với 3 đỉnh là Phong, Thủy Linh và Shin
hai người đó cũng cười hạnh phúc, bọn họ đều ra một loại thuật :
– thất tinh hiểu ý…..
tôi ngớ người, giọng thắc mắc :
– thuật gì đây…..
bà lão mỉm cười, đôi mắt vui mừng :
– không ngờ bọn họ đã kết hợp được 7 loại thuật.
Thủy Linh biết 6 loại thuật trong atusi, còn Shin biết loại thuật cuối cùng là vũ đạo huyền thuật. sau khi chết đi sống lại, hiểu hết tình cảm của nhau, họ đã kết hợp 7 loại thuật atusi tạo ra tiên tiên thuật chính là thất tinh hiểu ý….
đôi cánh của Thủy Linh và Shin tung ra những ánh hồng lấp lánh, rồi những hạt pha lê đỏ luông linh rơi vương vãi trên bầu trời tạo thành một bức tường phòng hộ vô cùng vững chắc. Phong mỉm cười :
– không ngờ hai người có thể tạo nên gương huyền bí…..
Thủy Linh và Shin cùng đưa tay để trước ngực, bốn mắt nhìn nhau, những hàng lông mi khập khẽ, một nụ cười bí ẩn nở trên môi hai người :
– thất tinh ngự trị….
những ánh hồng bắt đầu tạo thành 7 thanh gươm pha lê sừng sững bao quanh lấy tam giác tinh linh. Phong như hiểu ý, liền thu đôi cánh lại, rồi chấp hai tay chéo vai :
– vũ lôi Phong vân
tức thì những chiếc lông vũ mà tôi đã thu về bay ra xen kẽ với 7 thanh gươm pha lê đó, mỗi tinh linh đều cất giấu một chiếc lông của tôi, cả Tuấn cũng không ngờ mình nắm giữ một chiếc lông vũ của phụng tiên. chỉ đến khi Phong ra chiêu kêu gọi toàn bộ lông vũ xuất hiện thì tất cả giật mình mới biết. Phong, Shin và Thủy Linh cùng nhìn Tuấn rồi nói :
– dàn trận đã xong, việc còn lại giao cho cậu…..
lúc này Tuấn đứng ở trung tâm tam giác, đôi môi anh mỉm cười, hàng lông mi rũ xuống nhìn tôi. Hoàng Long thì không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng hiện giờ hắn không thể xâm nhập vào được, vì đứng trước hàng phòng hộ quá tuyệt đối, không một yêu khí nào có thể lọt qua được. đôi mắt hắn nhìn tôi gầm gừ, rồi hắn hét lên :
– yêu ma hàn oan…..
mặt đất lại bắt đầu nứt ra, những con yêu ma bắt đầu vây lấy tôi, nhưng hiện giờ tôi lại không thể thi triển được sức mạnh. Tuấn như hét lên, trái tim muốn vỡ ra :
– Gia Anh…..
cả đám hết sức lo lắng, vì khi đã bày thất tinh trận thì không ai có thể rời khỏi vị trí được. Hoàng Long biết được chuyện đó nên hắn liền đánh lén vào tôi khiến cho tinh linh phân tâm không thể triển khai được trận hành. tôi như muốn đứng tim, sự việc diễn ra quá nhanh. bỗng ầm. ngay trong lúc đó, bà lão đứng trước mặt tôi, cầm những lá bùa dăng kín xung quanh, những nếp nhắn xô lấy nhau, bà hét lên :
– mau thi hành trận ngay…..việc của phụng tiên giao cho ta……
cả 3 người cùng lo lắng, giọng gấp rút :
– Tuấn ! làm ngay đi…..ư
mặc dù bây giờ trong lòng Tuấn đang rất lo cho tôi, nhưng anh biết nếu chưa thi hành trận thì chưa về bên tôi được, vì sự an toàn của tôi nên anh càng phải thành công. cầm quyền trượng chỉ thẳng vào lổ đen trên bầu trời :
– huyền dương thoại năng…..
những thanh gươm và chiếc lông phát quang, chúng bắn thẳng vào lỗ đen 14 luồng sáng. mọi người đều hồi hộp chờ đợi. xong ! lỗ đen vẫn sừng sững ở đó, khung cảnh chẳng có gì thay đổi. Hoàng Long bật cười lớn :
– ha….ha….đó mà gọi là thất tinh trận sao…..
tôi ngẩn người :
– chuyện này…..sao lại có thể được…..sao nó vẫn còn ở đó…..
Hoàng Long tung một lực chưởng về phía bà lão, khiền bà hộc máu dữ dội. Thủy Linh hét lên, đôi mắt luông linh :
– bà…..
khi bà lão đã bước ra can thiệp vào chuyện này, thì Hoàng Long có thể làm hai được bà. Đôi mắt già nua mờ quạng, giọng bà cứng rắn :
– các người đừng lo, ta vẫn còn chịu đựng được….mau…mau…..cố gắng thành công đi…..sinh mạng của chúng ta chỉ trông chờ lần này thôi đó…..
bởi vì mỗi lần thi triển huyền dương thoại năng thì thuần khí của các tinh linh sẽ liên tục giảm đi. nên uy lực của hàng phòng hộ đang giảm xuống trầm trọng. Phong hắn giọng :
– chúng ta phải nhanh lên, yêu khí đang bắt đầu xâm nhập rồi…..
Tuấn nhìn xung quanh, đôi mắt mông luông :
– tại sao chúng ta lại không thành công…..cánh cửa đồng thoại vẫn chưa chịu đóng….
Thủy Linh nheo nheo mắt :
– rốt cuộc là ta thiếu chi tiết gì….tại sao….
vừa lúc đó, bà lão lại xuống sức, máu lại bắt đầu chảy. tôi đỡ lấy tay bà, đôi mắt lo lắng :
– bà ơi….
khẽ nhìn tôi, rồi bà như sực tỉnh, giọng gấp rút :
– phần kết…..đúng rồi…..cái kết của câu chuyện….người mau lấy từ trong túi áo tôi ra một vật……lẹ lên….
chưa kịp hiểu chuyện gì, nhưng tôi đành làm theo, một cuộn giấy được lấy ra, tôi thắc mắc :
– đây là….
– mau mở ra xem đi…..
tôi mở ra và đọc.
“tình yêu thì phải có sự hy sinh, tình yêu đẹp là tình yêu trải qua nhiều thử thách. vị thiên sứ nhìn tảng đá hồi lâu rồi nói :
– con ngươi sẽ có được tình yêu vĩnh cữu không….
những tiếng âm vang :
– trong tiền kiếp, họ đã có tình yêu vĩnh cữu từ lâu rồi, phụng tiên chính là uyên ương của chốn nhân thiên……sự hy sinh trong tình yêu của phụng tiên sẽ khiến cho nhiều điều phải nhún nhường…..”
đôi mắt tôi mở to luông linh ;
– chẳng lẽ đây chính là đoạn kết của câu chuyện được cất giấu trong tòa tháp cổ…….
bà gật đầu, nhanh như cắt, tôi rút từ trong người ra phần đầu của câu chuyện. nửa cuộn giấy tôi luôn mang theo bên mình. khi vừa đưa chúng lại gần, tự động chúng nối lại với nhau tạo thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
vầng trời bắt đầu mở ra….cuộn giấy bay thẳng lên không trung mang theo vầng sáng kéo tôi lại đứng trong vòng tròn máu và ngự trên thành gươm của Phương. hỏa kim đăng thì nhẹ nhàng đậu trên tay tôi.
mọi người đều sửng sốt, đôi mắt Tuấn rung rinh, giong lo lắng :
– chuyện gì đây…..
Trúc mỉm cười, đôi mắt căng to quan sát :
– hay quá……
cha mẹ tội thì thật sự không một phút nào không ngừng thở, những chuyện xảy ra hết sức dồn dập, làm họ như bị cuốn hút vào trận chiến.
như biết được, bà hét lên :
– thi hành trận đi…..phụng tiên đã ngự trên sự hy sinh, tình yêu đã trở nên vĩnh cữu, giờ đã đến lúc cái ác phải nhún nhường…..
Tuấn quay mặt lên :
– huyền dương thoại năng…..
các tinh linh dốc hết thuần khí của mình, vì nếu lần này mà thất bại thì hàng phòng hộ chắc chắn bị phá vỡ, và mọi chuyện sẽ đi đến hồi chấm hết. đây chính là lần quyết định cuối cùng. 14 tia sáng lại bắn thẳng vào lỗ đen. nhưng lỗ đen vẫn ở đó, vẫn không có gì thay đổi. đôi mắt tôi mở to, bờ môi run run. đang trong cơn tuyệt vọng thì vòng tròn máu bắt đầu sáng rực lên, những đôi cánh của tôi bắt đầu bật tung trở lại…..nhưng lần này là đến 14 cánh….., hai tay tôi cầm hỏa kim đăng để trước ngực, thân xác Phương bắt đầu tan đi biến thành một chiếc vương miện ánh kim luông linh chói lòa giữa đêm tôi. cây hỏa kim đăng bắt đầu phát sáng. một giọt nước không biết đã có từ khi nào ở khóe mắt, rơi xuống đậu ngay tim đèn của hỏa kim. bùm…..hỏa kim đăng đã rực cháy….ngọn đuốc của ánh sáng đã tạo thành một luồng sáng mạnh mẽ. tôi khẽ khấn nguyện :
– hỡi những ánh sáng của tình yêu, ánh sáng của hạnh phúc, xin hãy quay về nơi đây…..
tức thì, tận trung tâm hoa sen của tòa tháp cổ bắn ra một luồng sáng 7 màu về phía lỗ đen, từ tận ngôi đền làng hải lang bắn ra luồng sáng về lỗ đen, nhiều Phương hướng khác cũng đổ về lổ đen. tổng cộng có đến hàng ngàn luồng sánh, khung cảnh như tràn ngập ánh sáng, mấy đen bị đánh tan từ lúc nào……
mọi người đều sững sờ ngạc nhiên đến tột độ. ban đêm mà như ban ngày, quanh cảnh đẹp luông linh.
lỗ đen trên bầu trời bắt đầu nhỏ lại, nhỏ lại, rồi mất hẳn. khung cảnh đó đã trở về với thực tại của nó là hừng đông. mặt trời đã bắt đầu mọc. bàn tay Hoàng Long run run, đôi mắt hoảng sợ :
– không thể…..không thể nào….đồng thoại của ta…..
tôi hứng nhận những thuần khí từ trời và đất, sau lưng với 14 chiếc cánh đập phất phới, trên đầu đội vương miện ánh kim hào quanh, một tay cầm hỏa kim đăng, một tay cầm thanh gươm tình yêu của Phương. khẽ lạnh lùng nói :
– không có gì là không thể…..mọi chuyện đã đến hồi kết thúc rồi Hoàng Long….
những tinh linh đã bay về bên tôi. đôi mắt của thể hiện những cảm xúc khó tả.
Trúc giụi giụi mắt, cố gắng nhìn lại để cho biết mình không nằm mơ, giọng run run :
– đẹp quá…..họ như những thiên sứ từ trời xuống vậy…..
mặt trời đã bắt đầu ngã ánh bình minh, quanh cảnh đang hơi le lói những tia nắng ban mai tươi sớm. mọi người lúc này mới nhìn rõ mọi chuyện. ai cũng thốt lên một câu :
– đẹp quá….họ có phải là thiên thần không….
Hoàng Long nhìn tôi đầy tức giận, đôi mắt hắn sâu thẳm cực độ :
– đừng vội mừng….ta nhất quyết không bao giờ chịu thua…..
tôi mỉm cười, ánh mắt sắc như dao :
– cung đàn tình yêu…..
tức thì Thủy Linh, Shin và Phong hòa mình lại với nhau, những đôi cánh của họ đan lại, biến thành một cây cung khổng lồ. tôi hất nhẹ, hỏa kim đăng bay thẳng đậu ngay trên đầu cung, lửa của nó biến cây cung vàng óng rực rỡ, dây cung phát quang chói lòa. Tuấn nhìn tôi, hàng lông mi khập khẽ :
– kết thúc thôi em….
bàn tay tôi nắm lấy bàn tay anh, rồi mỉm cười :
– thanh gươm này tượng trưng cho Phương, chúng ta hãy dùng tình yêu mà phá vỡ thù hận….
Tuấn áp sát người anh vào người tôi, hai tay chúng tôi cầm lấy thanh gươm gắn vào cây cung, đôi cánh chúng tôi bay thẳng lên bầu trời, ngự trị trên cả những ánh hào quanh, rọi cung xuống Hoàng Long. hắn cười gằn :
– các ngươi nghĩ có thể giết ta bằng thứ đó sao…..
hắn hét lên :
– huyên đô xuyên hộ……
trước mặt hắn hiện lên một màn đen dày thăm thẳm ngăn không cho ánh hào quanh xâm nhập. tôi và Tuấn nhìn nhau, cả hai như muốn đánh quyết định vào lúc này…..
hai mắt mở to, tôi nhẹ giọng :
– anh có yêu em không….
Tuấn mỉm cười, đôi môi ấy quyến rũ đến mê hồn, nụ cười có thể làm cho con người đang đau khổ cũng ấm áp :
– từ yêu không đủ để nói hết tình cảm anh dành cho em đâu……
cả hai cùng cười….nụ cười như hòa vào ánh bình mình. để dồn hết vào đợt bắn này….xong ! tôi đâu có biết rằng chuyện này đâu dễ kết thúc như thế. Hoàng Long vẫn giữ một thứ mà hắn chưa tung ra.