Chuyện tình hoàng tử - Chương 67
CHƯƠNG 67
Tuấn bước nhanh về phòng. Trên mái nhà chỉ còn lại những con mắt nhìn trân trân theo dáng đi của anh ấy. Kì Hân đứng như trời trồng, đôi mắt mở to không hề chớp :
– sao anh ấy lại ở đây…..chẳng lẽ anh ấy lại liên quan đến hắn nữa sao….?
Đôi mắt Minh Tử hơi rung rinh :
– thiếu chủ…..đúng là thiếu chủ rồi chủ nhân…..
Kì Hân quay phắt qua nhìn Minh Tử trừng trừng :
– không….đó chỉ là kẻ mang hình dạng của anh trai ta. Anh ta đã chết rồi…..anh ấy đã bị hắn hại chết….đó không phải là anh ấy…..không phải là anh ấy…..
Tên quái nhân nhìn Tuấn nở một nụ cười nham hiểm. vì đến chính hắn cũng không thể ngờ là có thể gặp lại con người đã phá tan mọi kế hoạch của hắn năm xưa, con người đã giúp phụng tiên có thể chuyển kiếp luân hồi, có thể giam câm hắn tận sau thẳm của bóng đêm. Một con người thật sự nguy hiểm đối với hắn.
**
Một ngày mới lại bắt đầu, tôi ngồi một mình bên khung cửa, cảm giác thật u ám mệt mỏi. vừa lúc đó thì một giọng nói vang lên :
– đã lâu rồi không gặp ?
Tôi mỉm cười mừng rỡ quay lại, ánh mắt nheo nheo :
– sao anh….sao anh….
Shin bật cười, đôi mắt anh dịu dàng :
– sao anh vào được đây chứ gì…..
Tôi gật đầu, khuôn mặt không ngớt ngạc nhiên. Shin bước vào phòng tôi :
– anh nghe nói em về rồi và đang bị biệt giam ở đây, nên xin ông vào khuyên em từ bỏ mấy đứa kia…..
Tôi đứng bật dậy, đôi mắt long lanh :
– cái gì….khuyên em từ bỏ…..
Shin đưa ngón tay lên môi ra vẻ nói nhỏ lại, rồi anh mỉm cười :
– chứ không thì làm sao mà vô đây thăm em được……
Tôi thở dài, hàng lông mi nhướn ra :
– anh làm em cứ tưởng……
Shin ngồi xuống cạnh tôi, giọng anh ấm áp :
– sao rồi….hai người đi du lịch vui không….
Đôi má tôi ứng hồng :
– trời….thì….thì cũng vui
Bỗng hai mắt tôi như lóe lên ý nghĩ gì, tôi chạy lại nắm lấy bàn tay của Shin, ánh mắt hy vọng :
– anh tìm cách đưa em ra khỏi đây đi…..
Shin nhìn tôi thật lâu, hai chân mày anh như nhíu lại. Hình như anh đang tính toán điều gì…..
**
Tôi bước đi ra ngoài mà không bị ai phát hiện. thật không ngờ Shin đã chuẩn bị cả điều này. Tôi giả dạng Shin bằng một chiếc mặt nạ da người, rồi thay đồ của anh khi anh vào đây, đệm thêm mấy lớp quần áo nữa. cũng hơi khó khắn nhưng vì đi gặp Phương nên tôi cũng phải cố châp nhận. còn Shin thì mặc đồ của tôi, anh cũng có một chiếc mặt na của tôi, nhưng trước buổi tối tôi phải về kẻo chuyện này lại lộ ra.
Vừa đi ra khỏi nhà, tôi như được giải thoát. đi tới một trung tâm mua sắm tôi gọi điện thoại, nhưng gọi hoài vẫn không thấy Phương bấc máy. Một cảm giác lo lắng buồng lên, lúc đó tôi đâu có biết rằng Phương đã làm rớt điện thoại ở dãy hàng lang vào đêm qua. 3 cuộc, bốn cuộc, rồi 10 cuộc vẫn không ai bấc máy. Đôi mắt mõi mệt, hàng lông mi bắt đầu sụp xuống. tôi tiếp tục gọi, với hy vọng Phương sẽ bấc máy, vì tôi không thể đến nhà cậu ấy lúc này được. mọi chuyện bắt đầu đi vào bế tắc thì ngay lúc đó, một tiếng làm tôi như muốn lặng người đi, tim đập thình thịch.
– alo……?
Đôi mắt chớp chớp liên hồi, sự hồi hộp dâng trào đến cao độ, miệng tôi cứng đờ ra, toàn thân như hóa đá, giọng run run theo từng tiếng thở :
– anh….anh…..sao anh….nghe máy….
Đôi mắt của Tuấn mở to hết cở, hàng lông mi mượt dài vô tình lặng im. Lòng anh vừa hạnh phúc vừa ngột ngạt, khuôn mặt Tuấn đơ ra, anh mất nhiều phút để trấn tĩnh lại mình, anh không thể ngờ lại có thể nghe thấy tiếng tôi lúc này, anh như không tin vào tai mình nữa, anh ngĩ là mình chỉ đang mơ. Một nụ cười hiện nhẹ đôi môi.
– Gia Anh !
Tôi và Tuấn, hai con người ở hai nơi khác nhau mà đều đang phải trải qua những giây phút lặng im đến điếng hồn, pha loãng một chút gì đó ấm áp hạnh phúc, như được quay về sự đồng điệu của cuộc sống xưa kia. Khẽ lấy lại bình tĩnh, tôi nói nhẹ nhàng :
– Phương đâu rồi anh…..điện thoại cậu ấy….
Tuấn hiểu, anh nhìn xung quanh rồi mỉm cười không ngớt :
– Phương hình như làm rơi điện thoại ở hành lang, anh đi ngang qua nghe chuông nên cầm lên nghe….
Tôi thở dài, như vừa trút đi một sự lo lắng. miệng Tuấn khẽ nhấc môi :
– em….em…..em….
Xong anh im lặng, rồi Tuấn mới khẽ nói :
– để anh đi tìm Phương….
Tôi giật mình, khẽ nói giật :
– khoan….
Tuấn dừng lại, đôi mắt chớp chớp :
– sao ?
Tôi chưng hửng, giọng yếu đi :
– anh….dạo này….anh có khỏe không….?
Không hiểu sao, tôi lại không biết nói câu gì khác, một câu hỏi thật ngốc nghếch, tự nhiên tôi chỉ muốn anh cầm máy thêm một chút nữa, chỉ muốn nghe giọng anh lâu thêm một chút. Để tôi cảm thấy được ấm áp bình yên nơi trái tim.
Đôi mắt Tuấn bỗng hoe đi, lòng anh dâng trào cảm xúc yêu thương. Sự ấm áp đã vắng bóng từ lâu nãy đã phủ xuống trái tim anh, giọng Tuấn nghẹn lại :
– anh….anh…..anh
Bỗng tôi như giật mình, khi trong tiếng điện thoại vang lên giọng của Phương.
– anh Tuấn…..
Tuấn giật mình, anh quay lại giọng ngượng ngịu :
– em làm rơi điện thoại, Gia Anh gọi cho em nà…..
Phương hơi bất ngờ, rồi cậu ấy cầm lấy điện thoại, giọng nhẹ nhàng :
– Gia Anh hả….? mọi chuyện sao rồi…..
Phương vừa quay lại thì thấy Tuấn đã bước đi từ lúc nào rồi. khẽ hít một hơi thật sâu, tôi kể hết mọi chuyện cho Phương nge. Rồi giọng nũng nịu :
– tới trung tâm thương mại gặp em đi….điện thoại em bị tịch thu rồi, giờ phải lo về sớm không chuyện lộ ra chắc chết…..
Phương mỉm cười, đôi mắt lấp lánh :
– ùh….em ra trước cổng đợi đi….
Phương cúp máy, rồi nhanh chân lên xe bước đi. Những người phu nhân cho theo dõi Phương lập tức cấp báo là Phương chuẩn bị rời khỏi nhà. Phu nhân khẽ nói :
– nó nghe điện của ai mà đi lền vậy….?
Người kia cúi đầu, suy ngĩ :
– dạ thưa chúng tôi cũng không biết ạ, nhưng có nghe thiếu gia nói một câu :
– em ra trước cổng đợi đi….., lúc đó nhìn thiếu gia rất vui ạ….
Phu nhân nheo nheo mắt, trong lòng bà xuất hiện một dự cảm không lành.
– các ngươi hãy tiếp tục theo dõi, không được rời khỏi thiếu gia dù chỉ một bước, có chuyện gì thì lập tức cấp báo.
Vừa thấy Phương là tôi chạy lại ngay, đôi mắt hơi ướt, giọng hớn hở :
– anh….
Phương nhìn tôi, đôi mắt nheo nheo ;
– nhìn hơi khác ha….
Tôi bĩu môi :
– thì phải độn cỡ này mới đi ra được chứ, ông của em canh giữ nghiêm lắm….
Cuối cùng tôi cũng được gặp Phương, niềm nhớ khao khát bấy lâu giờ như dịu đi.
**
Một bóng người đang đứng trước ánh hoàng hôn, đôi mắt ngắm nhìn mặt trời, trong lòng anh đầy rẫy sự phân vân, lo lắng, bồn chồn phức tạp. chiếc mũ choàng bị thổi tung ngược lại, tung bay mái tóc đen tuyền quen thuộc, khuôn mặt anh đầy những nét Phong trầm, khi rũ bỏ lớp quản gia quen thuộc, anh trở nên huyền bí và khó hiểu hơn nhiều. đôi mắt đen mạnh mẽ nhìn mặt trời đỏ rực. đôi môi ấy cứ khẽ cười :
– thật ra cậu là ai…..?
Buổi chiều trên núi thật đẹp, gió thổi lồng lộng như mang theo những ánh nắng vàng hoe xuống màu xanh của cỏ. chiếc áo choàng đen của anh toát lên một điểm nhấn cả vùng trời màu vàng rực. cảnh hiện ra trước mặt mà lòng anh vẫn chỉ hiện lên nụ cười của cậu chủ mà anh đã phục vụ. đôi mắt ấy vẫn không thể dứt ra được giọng nói ấy, dứt ra được khuôn mặt ấy. lòng anh cũng không thể xóa đi những giọt nước mắt đó, tâm trí anh cũng không thể xóa đi sự chân thành đó. Phong thở dài, đôi mắt như dịu đi quay về lúc anh ấy bên tôi :
– nếu tôi có sự lựa chọn lại thì tôi đã chọn cậu…..phải ! nếu trên đời này có chữ nếu thì tôi đã chọn cậu….
Nói xong, anh Phong khẽ quay mặt đi, rồi đội chiếc mũ choàng lại, giọng lạnh lùng :
– đã tới lúc quay về với sứ mạng của mình rồi…..
**
Một ngày thật hạnh phúc, nó như là trở thành động lực cho tôi tiếp tục đương đầu với những khó khắn phía trước. khẽ mang chiếc mặt nạ của Shin vào, tôi đi vô phòng mình và vờ như là anh ấy. vừa thấy tôi, Shin đã nheo nhoe mắt :
– trời ơi ! sao em về lâu thế…..
Tôi gỡ mặt nạ ra, gượng cười ;
– em quên mất…
Shin cũng lo cởi quần áo thay đồ, rồi anh thở dài :
– kiểu này chắc anh không dám làm nữa đâu, người mang cơm vô cứ nói mà anh có dám trả lời đâu, tim lúc nào cũng đập thình thịch…
Tôi nhoẻn miệng cười, nheo nheo mắt ;
– coi như tích đức cho con cháu đi mờ….
Shin mặc lại quần áo, anh khẽ bước ra cửa rồi nói :
– em nghĩ đi, anh phải về đây…..khi nào rãnh anh qua thăm em…..
Tôi nhìn Shin, ánh mắt lấp lánh đầy hy vọng :
– rãnh sớm nghe anh…..
Mặt Shin phụng phịu :
– trời….rảnh sớm rồi anh qua đây chịu khổ hả…..
Tôi bật cười trước khuôn mặt của anh ấy. hôm nay quả là một ngày thật vui vẻ. ngồi một mình, bên khung cửa sổ, tôi ngước lên bầu trời đầy sao, ánh mắt mộng mơ, suy nghĩ vẫn vơ.
Cũng một vùng trời đó, Tuấn ngồi lặng im trên sân thương tòa thư viện. đôi mắt buồn dán lên những ánh sao. Mái tóc anh được gió thổi bay bay nhẹ, thấp thoáng che đi hàng lông mi đượm dài.
Anh khẽ cười mỉa mai :
– đến bây giờ mà mày vẫn còn hy vọng sao…..? người ta nào có yêu mày đâu….?
Anh khẽ cười cho chính mình, cười sự ngốc ngêch của mình. Mặc dù hiện thực đang hiện ra trước mắt, nhưng một tia hy vọng trong trái tim anh vẫn cứ sáng, nó lập lòe mãi không chịu tắt.
**
Trong lòng Thủy Linh lúc nào cũng dâng trào cảm giác lo lắng. anh biết xung quanh bây giờ đã bị những kẻ kia theo dõi, nên anh không thể xuất đầu lộ diện lúc nãy được, nhưng cứ mãi trốn trong đây cũng không phải cách. Và anh cũng đang thắc mắc một điều là tại sao Tuấn lại giống như một khuôn đúc ra với người trong bức tranh ấy. Thủy Linh đã dùng ẩn thuật để dấu mình trong căn phòng. Nên bây giờ anh không thể bước chân ra khỏi phòng này được. anh phải đợi Tuấn đến để hỏi rõ mọi chuyện. bàn cách đối phó với những kẻ đang âm thầm quan sát mọi chuyện. Thủy Linh cũng không thể dùng thuật đọc tâm để truyền suy nghĩ cho tôi, bởi vì nếu chỉ cần dùng thuật thì ngay lập tức anh sẽ bị bọn kia phát hiện.
**
– cái gì….!- phu nhân đập bàn tức giận, đôi mắt rực lửa, trong tay bà là những bức hình chụp tôi và Phương lúc sáng nay.
Giọng phu nhân run run theo từng cơn giận :
– bọn nó vẫn còn liên lạc sao…..chẳng phải bên gia đinh kia đã giam Gia Anh lại rồi à…..!
Đang trong lúc đó thì cô quản gia hớt hải chạy vào, giọng run cầm cập :
– phu nhân…..phu nhân…..thiếu gia….thiếu gia….
Phu nhân quắc mắt, giọng rành rọt :
– nói mau….thiếu gia sao…..?
– minh Phương thiếu gia vừa gặp tai nạn giao thông giờ đang làm cấp cứu ở trong bệnh viện.
Những tấm hình trên tay phu nhân rơi lã tả xuống đất, đôi mắt bà trắng dã, quá kích động phu nhân ngất đi.
Ông Phương trong những khoảng thời gian qua chỉ nghiền ngẫm bên những tấm hình, bỗng dưng hôm nay những ngọn nến trên bàn thờ tổ tiên tắt lịm đi, tấm hình cũ trên tay ông rơi xuống đất, một cơn gió lạnh thấu xương thổi ngang qua. Đôi mắt mờ đi, giọng ông thều thào :
– cuối cùng thì tai họa cũng đã giáng xuống, chú ơi ! tại sao nhất định phải là người đó….tại sao….?
Ông gục xuống sàn nhà lạnh giá
Tuấn ngồi trên sân thượng. tự nhiên xuất hiện một cảm giác bất an vô cùng. Trong đầu anh xuất hiện hình bóng của ông, Phương, cha. Những tai nạn liên tiếp giáng xuống gia đình anh, đầu anh như muốn nổ tung vì những hình ảnh đó, cảnh vật xung quanh như quay cuồng hẳn lên. Tuấn đứng bật dậy, anh chạy như bay đến phòng ông.
Mở cánh cửa thấy ông gục trên sàn nhà, khuôn mặt Tuấn hốt hoảng, giọng gấp gáp :
– ông ơi !….ông ơi…..
Ông Tuấn mở đôi mắt mệt mỏi, giọng yếu ớt :
– kiếp trước họ đã chọn hy sinh để tai họa không giáng xuống gia tộc, nhưng kiếp này thì không được rồi….
Đôi mắt Tuấn nhìn tấm hình cũ nát mà ông cố đưa cho anh, giọng anh thở hồng hộc :
– ông ơi….ông ơi….ông làm sao thế này….
Ông nhìn Tuấn chằm chằm, bàn tay nắm thật chặt tay Tuấn, ánh mắt đầy hy vọng :
– đám cưới…..nhất định phải cưới….hoặc giết….chết………
Chưa kịp nói hết câu, ông đã buông tay, ánh mắt nhắm lại theo màn đêm lạnh giá. Tuấn lay lay ông, đôi mắt luông linh ánh nước :
– ông ơi….tỉnh lại ông ơi…..ông ơi…..
Thủy Linh đang ngồi trong phòng, bỗng sực tỉnh, đôi mắt liếc nhìn xung quanh, lòng dạ bồn chồn lo lắng :
– có chuyện gì đang xảy ra…..
Anh đưa tay bấm bấm, đôi mắt bỗng sắc lại, giọng run lên :
– cánh cửa đồng thoại đang bắt đầu mở…..
ở một góc khuất, tên quái nhân cũng bật cười. Minh Tử ngac nhiên, đưa ánh mắt dò hỏi :
– có chuyện gì mà ngài cười ?
hắn khàn khàn :
– cánh cửa đồng thoại đã bắt đầu mở…..
Minh Tử ngạc nhiên, ánh mắt long lanh :
– cánh cửa ….không phải ngày ….
Kì Hân giải thích :
– trước khi đến ngày đồng thoại thì cánh cửa của ngày đó nhất định phải mở hết…..
hắn gật gù, đôi mắt đen ngòm tự đắc :
– đúng vậy….lúc này nó mới chỉ mới hé mở thôi, nhưng ta nhận thấy hình như oán khí đã thoát ra được rồi….
Kì Hân nghe đến đó, quay phắt qua tên quái nhân, đôi mắt bần thần :
– oán khí…..không ngờ lại nhanh đến thế…..
Tên quái nhân cười sảng khoái, khuôn mặt trắng dã ngước lên bầu trời trông thật dễ sợ :
– đúng vậy….kiếp trước phụng tiên đã chọn cái chết để Phong ấn tất cả….cánh cửa đồng thoại lẫn ta, và giam cầm cả ngươi….- rồi hắn cúi đầu nhìn vào nhà họ Chương đầy tham vọng- nhưng bây giờ thời thế đã khác….hắn đã không kịp Phong ấn nữa rồi, sức mạnh đã vượt ra ngoài kiểm soát…..ha…ha…chẳng bao lâu nữa cánh cửa sẽ mở hết, và lúc đó câu chuyện phải đến hồi kết thôi…..
Kì Hân nhìn vào nhà họ Chương, ánh mắt ẩn chứa một sự gì đó xót xa :
– oán khí đã thoát ra thì tai họa sẽ giánh xuống hai gia tộc…..
– chúng ta sắp có phim để xem rồi…..
Rồi như hắn giật mình suy nghĩ điều gì, giọng hắn có vẻ hoài nghi :
– tên thuộc hạ kia của ngươi đâu rồi….sao lâu nay ta không thấy hắn…..
Kì Hân đưa tay lên bấm bấm, đôi mắt đầy vẻ ngạc nhiên :
– kì lạ….sao không thể đoán được nơi ở của Phong….
Cô quay qua Minh Tử, ánh mắt dò hỏi :
– ngươi có biết hắn đang ở đâu không ?
Minh Tử lắc lắc mái tóc, ánh mắt buồn xa xăm :
– không ạ……nhưng từ lúc từ chỗ phụng tiên về trông Phong khác hẳn…..
Nghe xong câu đó, ánh mắt Kì Hân bỗng sắc lại, liếc đi theo làn gió như đang suy xét điều gì.
**
Một ngày mới lại bắt đầu, những ánh nắng ban mai đang rũ vàng xuống lá.
Shin ngồi trên ghế, tay anh cầm tách trà, khẽ lay đưa.
– điểm tâm đã chuẩn bị xong xin mời thiếu gia dùng ạ….
Shin vẫn mãi mê đọc báo, anh thổi một hơi nhẹ nhàng, khẽ nói :
– cứ để đó…..
Đang trong khoảng khắc tận hưởng hương vị của sớm mai thì Shin giật thót tim, tách trà đổ ào lên tờ báo, người anh đơ ra, bơ phờ và hốt hoảng .
“theo như tin được biết ngày hôm qua tại quảng đường thời đại một vụ tai nạn xảy ra cực kì nghiêm trọng, người bị thương chính là thiếu gia minh Phương của gia tộc họ Chương. Hiện thời đang cấp cứu tại bệnh viên, tình trạng rất nguy kịch, cũng ngay hôm qua, theo phát ngôn của tập đoàn họ Chương thì chủ tịch chính là chương minh đã lên cơn đột quỵ hiện đã nhập viện. và phu nhân của gia tộc sau khi nghe tin đã ngất đi hiện giờ vẫn chưa tỉnh lại. một sự việc hết sức quan trọng là người đứng đầu gia tộc là cụ chương đã trút hơi thở cuối cùng tại tư gia. chỉ trong vòng một ngày mà gia tộc họ Chương phải gánh chịu hàng loạt những biến cô. Bây giờ trước tình trạng khủng hoảng về kinh tế và tài chính, lại gặp những biến cố như thế này thì gia tộc họ Chương đang đứng trước bờ vực sụp đỗ. Hiện tại người không bị gì chính là thiếu gia minh Tuấn đang đứng lên gánh vác mọi chuyện, nếu gia tộc họ Chương sụp đỗ thì sẽ dẫn đến hàng loạt những công ty khác cũng phải tuyên bố phá sản, và hàng triệu công nhân thất nghiệp, đây sẽ là bước chuyển rất xấu trong nền kinh tế nước nhà…..”
Đôi mắt Shin không hề chớp, miệng anh chỉ khẽ lắp bắp :
– ôi trời…..chuyện gì đang xảy ra thế này……