Chuyện tình hoàng tử - Chương 63
CHƯƠNG 63
Tôi vừa đi ra tới dãy hàng lang thì đã gặp những người gia nhân đang đứng ở đó. Khẽ nấp vào cây cột, tôi cố gắng men theo bên bờ mà đi cho họ khỏi thấy. bây giờ cổng trước đã được canh giữ nghiêm ngặt. đầu óc hoang mang, tôi khẽ thì thầm :
– có cách nào mình thoát khỏi đây…xung quanh được canh giữ nghiêm ngặt quá….
Đang còn suy nghĩ thì từ đằng sau, một cô gái mặc bộ đồ đen trong có vẻ người nhà họ Chương đến cúi đầu, khẽ nói :
– xin thiếu gia theo tôi ạ….
Đôi mắt tôi lo sợ, tưởng mình bị phát hiện, đôi môi bàng hoàng :
– ngươi là….
Cô ấy khẽ đáp :
– minh Tuấn thiếu gia dặn tôi đợi ở đây…để khi thiếu gia tới có thể đưa cậu ra ngoài…
Đôi mắt bỗng luông linh, sự cảm động lại rung rinh trong trái tim. Cô ấy nắm lấy tay tôi, kéo đi, giọng gấp rút :
– chúng ta nhanh lên, thời gian cử hành hôn lễ sắp đến, nếu mọi người phát hiện thì khó lòng mà trốn được…
Cô ấy đưa tôi đến nơi đậu xe, bước lên một chiếc xe màu đen tối, cô ấy khẽ nói :
– thiếu gia ngồi ở đằng sau, khoác cái áo choàng này lên kẻo bảo vệ lại phát hiện…
Tôi gật đầu, rồi đi vào, chiếc xe bắt đầu lăn bánh ra ngỏ sau. Vừa tới tôi đã nghe có tiếng nói :
– đi đâu đó….
Cô ta mở cửa kính, chỉ nói võn vẹn :
– ta đi mà các người phải hỏi à….
Mấy người đó liền cúi đầu, giọng kình cẩn :
– xin lỗi ! chúng tôi không biết cô mẫn ạ….mời cô đi….
Cô ấy đóng kính lại, rồi chạy ra khỏi ngôi nhà như tòa cung điện đó, tôi ngồi ở băng sau, đôi mắt ngoảnh lại, lòng đầy đau sót, ở trong đó, tôi đã bỏ lại Tuấn, bỏ lại một người luôn suy nghĩ mọi chuyện cho tôi. Không ngờ anh ấy còn tính đến chuyện sẽ đưa tôi ra khỏi đây, càng nghĩ càng thấy tôi thật tàn nhẫn với anh, cả kiếp này tôi thật sự không biết làm gì để đền đáp cho Tuấn. mãi suy nghĩ thì chiếc xe đã dừng ngay nơi mà Phương trình diễn, cô ấy nói ngắn gọn :
– minh Tuấn thiếu gia dặn tôi đưa cậu đến đây….!
Khẽ nhìn xung quanh, đôi mắt mừng rỡ, rồi tôi cởi chiếc áo choàng ra, giọng hơi run :
– nói với Tuấn là tôi ….tôi…
Vừa nói tới đó, nước mắt tôi như có phần chực chào ra. Xong, cố gắng chấn tĩnh lại mình, tôi mỉm cười :
– cả kiếp này tôi có làm gì cũng không thể trả hết cho anh ấy, nguyện xin hẹn kiếp sau….
Cô ấy nhìn tôi mỉm cười :
– vâng ! tôi sẽ chuyển lời cho thiếu gia….
Khẽ gật đầu, rồi tôi bước ra khỏi chiếc xe. Nhìn chiếc xe ấy chạy băng băng trên đường mà không hiểu sao, nỗi lòng của tôi đầy ăp một cảm giác gì đó thật là khó tả.
Quay lại cánh cổng. tôi vừa bước tới thì hai người bảo vệ đã chặn lại, đôi mắt nheo nheo :
– xin lỗi cô, giờ đã hết vé nên không vào trong được…
Tôi hơi sựng lại, nhưng suy nghĩ một hồi tôi cũng hiểu, vì trên người tôi đang mang một bộ đồ hoàng tử theo phong cách cổ xưa, cộng thêm khuôn mặt rạng rỡ như một thiên sứ nên họ nhầm là phải. giọng ngọt ngào tôi mỉm cười ;
– làm cách nào có thể vào đó….
Hai người bọn họ nhìn tôi, rồi hỏi khẽ :
– cô tên gì….
– Gia Anh…
Nghe thấy tên tôi, đôi mắt họ mở to, rôi khẽ tách ra, đôi tay mời vào, mỉm cười :
– mời vào….
Đôi mắt hiện vẻ khó hiểu, giọng ngại ngùng :
– sao lúc nãy các anh nói là tôi không được vào…
Một người trong bọn họ lên tiếng :
– nhưng Gia Anh thì được vào ?
Những suy nghĩ lại xuất hiện, tôi thật sự không hiểu tại sao họ lại làm như vậy. nhưng chẳng còn thời gian, nên tôi chẳng quan tâm gì đến việc này cho mấy. đôi chân nhanh chóng bước qua cánh cổng. hai người đó nhìn theo tôi, rồi một một người lên tiếng :
– anh có chắc là cậu ấy không….Pen nói là con trai mà….
Người lúc nãy cho vào, nhìn tôi mỉm cười :
– anh có thấy đứa con gái nào mà bộ ngực xẹp lép vậy không…..
Tên kia vỗ trán tặc lưỡi:
– trời ơi….nhưng quả thật cậu ta như tiên….người đâu mà đẹp thế….
– đúng là hiếm có thật….
Bên trong là cả một sân khấu đang im phắng phắc lắng nghe tiếng nhạc thất tình của Phương. Những bản tình ca của cậu ấy quả là khiến trái tim người ta như chết đi sống lại. những hàng ghế đều đắp ắp người ngồi. tôi bước vào cũng là hàng cao nhất. với bộ đồ màu trắng như tuyết, tôi cứ lẵng lẽ bước dần, bước dần xuống từng bậc thang đến gần sân khấu. mọi người đang mãi miết lắng nghe tiếng hát của Phương thì họ bỗng sững sốt khi thấy một người như tiên tỏa ánh hào quang. Những tiếng bàn tán xôn xao
– trời ơi…ai thế….ca sĩ mới sao….
– chúa ơi ! con trai hay con gái vậy…?
– đẹp quá…
Tôi chẳng quan tâm đến những lời đó, trái tim bây giờ chỉ có một đích đến, đó là nơi mà Phương đang đứng. cảm giác thật hành phúc cứ chiếm hữu tâm hồn của tôi.
Đứng trên sân khấu, Phương cứ ngân theo từng nốt nhạc, bỗng đôi mắt ấy như mở to ra khi thấy một dáng người quen thuộc đang đi đến. sự hân hoan của cậu ấy đang nâng theo giai điệu, hai hàng lông mi Phương khập khẽ, cậu ấy khẽ cười rồi giọng hát bỗng tràn đầy sức sống, không còn dánh vẻ của sự ảm đạm, u buồn lúc nãy nữa.
Kai giật mình, đôi mắt khó hiểu :
– ủa ! có chuyện gì mà hình như thằng Pen hát khác đi vậy…
Jus nhìn đồng hồ :
– chưa hết giờ mà….có gì sao…
Mary khẽ cười khi đang đứng ở sau cánh gà :
– người đó muốn tới cuối cùng cũng đã tới….
Cả đám nkhông sau cánh gà nhốn nháo hẳn lên, cả bọn nhao nhao ;
– chị nói sao…ai thế….Pen muốn ai tới….
Mary mỉm cười chỉ tay về phía tôi :
– đó kìa….
Cả đám nhìn ra, giờ tôi đã tiến gần ở sân khấu, đứng ngay ở hàng rào bảo vệ. đứng ở đó, với đôi mắt hạnh phúc, lâng lâng những giọt nước, tôi ngước nhìn Phương. ở trên sân khấu, cậu ấy cũng với đôi mắt thật đỏ, giọng như nghẹn lại.
Không gian như đang quay cuồng hẳn lên, mọi chuyện bây giờ như một giấc mơ. Tôi thật sự không thể ngờ là mình lại có thể đứng ở đây lắng nghe tiếng hát của cậu ấy, lắng nghe sự tỏ tinh thân mật của cậu ấy. trái tim quá đau giờ như dần lành lại mà mở cửa đón chào sương mai.
**
Cộc…cộc….
– xin mời thiếu gia ra đại sảnh cử hành hôn lễ ạ….- tiếng gia nhân..
Không thấy có ai trả lời, thì người ấy liền nói lại :
– xin mạn phép….
Vừa mở cánh cửa ra đã thấy Tuấn ngồi ở đó, đôi mắt của cô ta sững sốt, cúi đầu :
– Minh Tuấn thiếu gia….vậy thiếu gia Gia Anh đâu ạ….
Tuấn không nói gì, lặng lẽ đứng dậy bước đi ra khỏi phòng, dáng người có vẻ thẩn thờ và đầy u buồn. Ra đến dãy hành lang cậu ấy găp cô áo đen lúc nãy, đôi mắt Tuấn nhìn cô ấy mà có phần ẩn chứa một sự nuối tiếc :
– mọi chuyện thế nào rồi….
Cô ấy cúi đầu, giọng kính cẩn :
– đã ra ngoài rồi ạ….
Tuấn mỉm cười, một nụ cười đầy sự băng giá, đầy nỗi đau không hề ánh lên một điều gì đó vui vẻ cả. xong ! anh bước đi vô hồn về tòa nhà thư viện. Anh cảm thấy mình thật cô đơn trống trãi, nỗi lòng bây giờ vẫn vương những cảm giác thật khó tả.
Người gia nhân ấy chạy ngay vào báo với mẹ tôi :
– phu nhân !thiếu gia Gia Anh đã …đã không thấy đâu ạ….
Vừa nói tới đó, ly trà trên tay ông tôi rơi xuống, đôi mắt ánh lên phần giận dữ, tiến về phía người gia nhân, ông xẵng giọng :
– sao lại không thấy….ngươi đã đi tìm chưa…
Người gia nhân ấy cúi đầu sợ sệt :
– đã cho người tim khắp nhà….nhưng không ai thấy Gia Anh thiếu gia đâu ạ….
Ông của Tuấn nghe thế, đôi mắt có phần trùng xuống, ông quay lại ngước nhìn ra khoảng không :
– tới đây rồi mà duyên tình vẫn chưa đứt sao….hai gia tộc lại phải gánh chịu thêm điều này nữa rồi….
Phu nhân thì trong lòng bỗng có một cái gì đó như vừa giải tỏa, bà cảm thấy lòng thật nhẹ nhỏm, nhưng cũng có phần khó hiểu, vì đến bà cũng không thể nghĩ tôi sẽ bỏ đi, tình cảm của tôi và Tuấn đang rất mặn nồng mà….
Một lúc sau, ông Tuấn quay lại nói với ông tôi :
– chúng ta nên làm gì….mời ông thông gia cứ nói….
Ông tôi nhìn rồi nói :
– tất nhiên là phải tìm người thừa kế về rồi….
Ông Tuấn mỉm cười, một nụ cười thật chua chát, xong với đôi mắt lạnh lùng ông quay qua những người gia nhân :
– huy động toàn lực lượng đi tìm thiếu gia Gia Anh…..
Ông tôi thì như có vẻ hiểu hơn, ông gọi điện cho một người rồi nói :
– lập tức điều tra xem Minh Phương thiếu gia biểu diễn ở đâu…..mau tới đó dẫn thiếu gia Gia Anh về…..
Ông Tuấn nghe xong với ánh mắt sững sờ, bờ môi run lên :
– ý của ông là…..
Ông tôi mỉm cười, nói có phần nham hiểm :
– chẳng đi đâu xa được…..nhất định nó đã chạy tới đó rồi…..
Mẹ của Phương nghe xong những lời đó, đôi mắt bàng hoàng, ánh mắt bà như mở to đầy vẻ kinh ngạc :
– không thể….không thể nào…..
Rôi bà quay lưng đi vào trong nhà. Bữa tiệc nhốn nháo hẳn lên, mọi người bắt đầu đổ xô đi tìm. Những chiếc xe bắt đầu lăn bánh chạy ào ào ra khỏi cánh cổng. anh Phong đứng ở ngoài ánh mắt có phần lạnh giá. Phong đứng ở một khóc khuất, ánh mắt anh dõi theo đoàn xe, bờ môi mỉm cười đau đớn :
– đi rồi sao….tôi biết cậu sẽ đi mà…..!
Vừa nói xong, anh đội cái mũ choàng lên và bước đi lạnh lùng.
Kì Hân bỗng nheo nheo mắt, rôi cô ấy đứa hai bàn tay chắp lại với nhau, đôi mắt nhắm lại, bờ môi niệm chú. Một lúc sau, tên quái nhân nhìn Kì Hân, ánh mắt dò hỏi :
– có chuyện gì thế…..
Kì Hân với đôi mắt hoảng hốt, giọng lo lắng :
– Phong thua rồi….hắn đã bỏ trốn khỏi buổi hôn lễ…..
Tên quái nhân nhìn lên bầu trời, đôi mắt đen ngòm của hắn bắt đầu lộ lên vẽ căm phẩn ;
– bây giờ chưa đến ngày đồng thoại nên chúng ta không thể đụng đến hắn được….chỉ còn cách là tim cho ra những tinh linh…chuyện này hãy cứ giao cho bọn người của gia tộc….dù sao bọn chúng cũng không dễ dàng để cho hắn đi đâu….
Kì Hân với vẻ mặt băn khoăn, giọng nói trùng xuống ;
– ta đã tìm ra được hai tinh linh, giờ chỉ còn 3, vậy chúng ta nên làm gì….?
hắn mỉm cười nham hiểm :
– hai đứa kia chạy được…nhưng với tình trạng bị thương nặng như thế thì bọn chúng chẳng thể đi đâu xa. Ta chia ra hai nhóm. Ta lãnh nhiệm vụ đi truy sát hai đứa đó, còn hai ngươi hãy đi tìm 3 tinh linh còn lại.
Vừa nói xong, hắn thoắt một cái đã biến mất. Kì Hân quay qua nhìn Minh Tử :
– chúng ta đi thôi…..
**
Tuấn đi đến bên tòa nhà thư viên. Anh vẫn đứng ở cánh cửa sổ đó, đôi mắt buồn thăm thẳm cứ hướng về cánh cửa phòng tôi. Thật sự anh rất muốn bàn tay tôi vẫn ở đó, khẽ mở cánh cửa ra mà nhìn anh. Nhưng điều đó bây giờ là không thể nữa rồi, mọi chuyện dường như đã quay về với quỷ đạo của nó, giấc mơ cũng có ngày tỉnh, bữa tiệc cũng có phần kết, một quãng thời gian qua anh đã sống rất hạnh phúc bên tôi, hạnh phúc đến nỗi anh như không dám tin đó là sự thật. đến tận ngày hôm nay, cái ngày mà anh nghĩ nó đã là sự thật thì cũng là ngày anh phải tỉnh giấc, phải chấp nhận nỗi đau lớn nhất. Tuấn cúi đầu xuống, bàn tay khẽ đưa nhẹ lên khung cửa, bờ mi nặng dần, hai khóe cứ cay cay. Tuấn nghẹn ngào :
– giấc mơ vẫn chỉ là giấc mơ phải không em…..!
Quay lưng đi vào lấy ra cây đàn violon, Tuấn khẽ kéo đàn bên cạnh khung cửa. tận đáy lòng, anh kéo đàn như hy vong bên kia cánh cửa có tôi, anh hy vọng tôi vẫn ở đó. Những khúc nhạc buồn ấy sao cứ quấn lấy cả một vùng không gian rộng lớn, những cánh hoa đang vươn vai hướng lấy nắng thì bỗng như lặng lại, hạ mình trước bản tình ca buồn. đôi mắt Tuấn đã quá mõi để chịu đựng, những giọt nước mắt cứ âm thầm rơi lả tả lên những dây đàn. Kéo đàn mà lòng anh thật nặng, nó nặng trĩu như bị đè nén đến ngộp thở, cảm giác nhớ mong cứ quấn lấy anh.
Phu nhân không biết đến từ bao giờ, bà khẽ nói nhẹ nhàng :
– con đã để nó đi à…..!
Tuấn mỉm cười buồn, nụ cười mà nước mắt chảy ngược vào môi. Anh dừng lại, khẽ hạ cây đàn xuống rồi khẽ nói :
– điều đó có quan trọng không thưa mẹ….?
Phu nhân thở dài, giọng nói mệt mỏi :
– tại sao con lại để nó đi….?
Tuấn hơi chựng lại trước câu nói của bà, xong anh khẽ quay lại mỉm cười, ánh mắt đau xót :
– người ta đã muốn đi thì con còn giữ làm gì……
Nói xong, anh khẽ cất cây đàn và lặng lẽ bước đi về phòng mình. Tâm trạng anh bây giờ thật chán nản và mệt mỏi, bây giờ anh chỉ muốn đến một nơi nào đó thật yên bình, tránh xa cái thành phố đầy thị phi này, tránh xa tất cả, để anh có thể quên đi mọi chuyện, để lòng anh có một chút nhẹ nhàng, vui vẻ. anh đã quá sợ cái cảm giác đau đớn như thế này lắm rồi.
Vừa đi tới dãy hàng lang thì anh bỗng thấy một luồng sáng đánh xuống phía sau hoa viên, đôi mắt ánh lên sự tò mò. Tuấn bước ra xem thử thì khuôn mặt anh hoàn toàn sững sốt. Thủy Linh và shin nằm ở dưới chân tòa tháp cổ, người rướm đầy máu. Tuấn chạy tới giọng gấp rút :
– hai người sao thế….chuyện gì đã xảy ra thế này…..
Nhưng hai người bọn họ đã hôn mê bất tĩnh.
**
Tôi vẫn đứng như trời trồng lắng nghe bài hát của Phương. Bài hát dần dần đi vào đoạn kết. cuối cùng Phương đứng ở trên sân khấu, ánh mắt cứ luông linh như dán vào người tôi. Đôi môi không ngớt mỉm cười. đang trong khoảng khắc đó thì những tiếng náo động vang lên. Mọi người đều quay lại nhìn về phía cánh cửa thì ôi không. Toàn những người mặc bộ vest đen đã bao vây xung quanh sân khấu, chặn khắp lối ra vào. Người quản gia nhà tôi từ đâu bước tới, giọng kính cẩn :
– mời thiếu gia về ạ….
Đôi mắt tôi đầy kinh ngạc, kéo theo những suy nghĩ sao bọn họ lại biết mà đến đây. Tôi bặm mội, đôi mắt quyết tâm :
– không ! ta không về đâu….
Mary đứng đắng sau cánh gà, cùng bọn nkhông cũng hoàn toàn sốc. Kai nhìn lau láu :
– trời ơi….bộ đại chiến hả…..gì đâu mà giống như đoàn quân hùng hậu vậy nà….
Mary nhìn quanh, cô ấy tỏ vẻ hoảng hốt :
– mấy người đó đứng đấy thì làm sao buổi diễn chúng ta tiếp tục được….nghĩ cách đuổi họ đi đi….
Ông giám đốc sân khấu, cùng thư kí bước tới, khuôn mặt lo lắng, đổ mồ hôi hột :
– Mary ! chúng ta cứ chờ đi….chúng ta không đụng đến bọn họ được đâu…..
Chai gãi gãi đầu, khuôn mặt ngây ngô :
– sao thê….? bộ họ ghê gớm lắm hả….
Cô thư kí tái xanh :
– trời ! mấy người không biết bọn họ là người của gia tộc Dương Tử sao…..?
Cả đám sứng sốt đồng thanh :
– cái gì….! gia tộc đứng đầu về kinh tế đối nội, nắm giữ quyền lực của đất nước, chiếm hữu hơn 80% nền kinh tế sao….
Cô thư kí gật đầu, Kai đưa ngón tay lên tính :
– trời ơi ! cái gia tộc đó tôi tưởng chỉ có trong mơ….
Ông giám đốc chỉ tay về người quản gia :
– đó chỉ mới là một người quản gia trong gia tộc đó…còn người mang bộ đồ màu trắng chắc là tiểu thư hay là người cao quý gì đó trong gia tộc nên ông ta mới cúi đầu kính cẩn như thế….
Cả đám há hốc mỏ nhìn ra hướng chỉ, không ai có thể ngờ như thế. Đến chị Mary cũng băn khoăn, đôi mắt lo lắng :
– thằng Pen lại đụng tới gia tộc này…chắc khó rồi…..
Ông quản gia vẫn tiếp tục năn nĩ :
– lão gia hiện đang rất tức giận….mong thiếu gia về ngay ạ….
Tôi quay lưng, khuôn mặt lạnh lùng :
– ta đã nói không là không ! ngươi mau về đi, chuyển lời với ông là ta không chấp nhận cuộc hôn ước này…..ta đã chịu đựng quá nhiều rồi, ta không thể nhẫn nhịn thêm được nữa…..
Ông quản gia mỉm cười, vẻ mặt hơi buồn rồi lui ra :
– nếu đã vậy ! xin thiếu gia tha lỗi ạ….
Vừa nói xong, ông quay lại những người kia ra hiệu tới bắt tôi. Cả đám người đó bắt đầu đi tới, có cả hàng trăm người. đôi tay run run, tôi hoảng hốt :
– trời….các người…..các người…
Đang còn hoảng sợ thì Phương la lên :
– Gia Anh ! lên đây đi….
Just phân vân :
– Gia Anh! cái tên sao nghe quen quá…..
Đôi mắt Mary bắt đầu hé lộ, chị ta đang nhận ra điều gì đó..
Chẳng còn cách nào khác, tôi nhảy lên đứng trên hàng rào bảo vể, rồi nhảy xuống, chay băng lên sân khấu. Phương vừa thấy tôi đã ôm chầm lấy. đôi mắt lo lắng, giọng gấp rút :
– chạy mau….
Hai chúng tôi định chạy ra ngõ sau ở cánh gà, nhưng không! Quản gia đã tính tới bước đó, vì ông biết tôi rất giỏi vỏ nên đã chặn tất cả các cửa.
Chúng tôi vừa định chạy vô trong thì những người đó đã ở sau cánh gà, họ bước ra với khuôn mặt lạnh lùng. Kai hoảng hốt :
– trời ơi! Chuyện gì thế này…mấy người đó ở đứng ở đây từ lúc nào vậy…..
Chain lo lắng :
– Pen sao lại đi yêu tiểu thư của gia tộc đó chứ….
Phương nhìn tôi với đôi mắt buồn, có phần ướt :
– chúng ta bị bao vây rồi….làm cách nào đây…..Gia Anh có sợ không….
Tôi mỉm cười, đôi mắt nheo nheo, lấy tay gõ lên đầu Phương giọng âu yếm :
– ngốc ạ! Nếu đã sợ tôi đã không tới đây….
Cả sân khấu như nín thở nhìn viễn cảnh diễn ra trước mắt. họ không ngờ đi xem buổi diễn lại chứng kiến cái cảnh bắt người như trong phim này. Những lời nói của tôi và Phương lại vang vào micrô làm vang vọng cả sân khấu. mọi người cứ tưởng như mình đang coi một vở kịch romeo và nàng juliet hiện đại. tôi nhìn quanh, đôi mắt có phần lo lắng :
– nhiều người như thế này thì mình Gia Anh khó lòng mà đánh hết được….thà giờ có cách nào làm cho khu này nào động lên thì may ra chúng ta mới thoát khỏi đây….
Phương vừa nghe tới đó, thì cái đầu tinh ma thường ngày phá phách ấy lại lóe lên một suy ngĩ, cậu ta nhìn tôi mỉm cười :
– nếu tôi làm náo động khu này thì Gia Anh có chắc là đi được không đó….
Tôi mỉm cười khờ khạo :
– không làm thì bị bắt, vậy làm may ra còn có một hy vọng….
Mấy người kia đang dần dần bước đến, tôi và Phương cứ lui dần lui dần về rìa sân khấu. Phương chụp lấy cái micrô, nói với một khuôn mặt thật tội nghiệp, cái bản mặt này chắc đã giết chết rất nhiều những cô gái :
– các bạn có thể chặn những người kia dùm Pen được không…chỉ một lần….Pen xin các bạn…
Hai đôi mắt Phương trùng xuống, những hàng lông mi cứ khập khẽ ở hai khóe, làm không ai mà không động lòng. Những fan cuồng nhiệt của cậu ấy thì lập tức đứng dậy, chạy tới bao vây những người mặc áo đen, rồi đến những cô gái và cuối cùng là cả sân khấu hàng ngàn người đã vây chặt những người mặc áo đen, không để họ nhúc nhích. Phương quay lại nhìn tôi đá mắt mỉm cười :
– thấy sao….?
Tôi cười thật tươi. Mấy người áo đen kia cũng vừa chạy tới, họ túm lấy tay tôi, nhưng với mấy người này thì chưa đủ sức mà bắt tôi được. người nhảy lên, tôi tung những cú đá chớp nhoáng vào họ, rồi luồn người qua hàng mà chạy thẳng về Phương. Tôi nói gấp :
– ôm chặt người tôi…
Vừa nói xong, tôi nhảy lên bờ rào bảo vệ, cởi dây choàng lưng của mình ra mà móc qua thành dây cáp bóng đèn. Phương ôm chặt lấy cổ tôi, rồi đùng môt cái, tôi trượt dài từ sân khấu mà ra thẳng cổng chính giống như là đi tàu lửa. cả sân khấu đều vang lên một tiếng :
– woa…..!!!
Kai sững sốt :
– chúa ơi ! con gái gì mà….
Mary cứ dõi mắt nhìn theo, đôi mắt ấy ánh lên sự hoài nghi.
Ông quản gia hét lên :
– chặn cửa chính…
Nhưng mấy người kia đã bị bao vây, ở cửa chính chỉ còn loe hoe vài người thì làm sao mà bắt tôi được.
Nhanh như cắt, tôi nhảy xuống đất, dẹp loạn mở lối đi riêng. Phương cứ cười tươi, đôi mắt tràn đầy hạnh phúc :
– giống phim quá….
Tôi vừa chạy vừa nói :
– cuộc đời vốn dĩ là một bộ phim mà…..
Cuối cùng chạy ra cái xe của Phương. Cậu ta chỉ vào :
– vô đi ! xe tôi đó….
Tôi ngồi vào ghế, và phần lái xe tất nhiên là của cậu ấy. vì nếu lái xe thì tôi không thể bì với cậu ấy được, đã từng nếm những lần tốc độ muốn chết của Phương không ai mà không kinh hoàng.
Ông quản gia chạy theo nhìn, lấy điện thoại ra gọi :
– triệu tập tất cả chặn ngay chiếc xe có biển số FKR542, màu đen đang hướng về xa lộ thời đại.
Lấp tức từ khắp các nẻo đường, hàng loạt chiếc xe màu đen chạy ra hướng thẳng về xa lộ thời đại. tôi nhìn quanh, khuôn mặt có phần lo lắng :
– đoàn tùy tùng của ông tôi kìa….
Phương mỉm cười, quay qua tôi đá mắt :
– đừng lo! Ngồi trên xe thì bọn họ thua tôi là cái chắc…..
Vừa nói xong, Phương đạp hết số mặc dù đằng trước đã bị chặn lại bởi đoàn xe màu đen. Cậu ta ban thẳng lên lề đường, chạy nghiêng chiếc xe với hai bánh dưới lề, hai bánh trên thành tường. làm người bên đường không ai không hoảng hốt. cả mấy người của ông tôi đều há hốc, rồi cậu ấy giựt ga mạnh một cái làm chiếc xe bật lên, chạy ngay trên thành của các chiếc xe màu đen.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong tí tắc, tôi nhìn lại thì thấy mình đã ra khỏi vòng bao vây từ lúc nào rồi. tim vẫn còn đập thình thịch….tôi nói trong cơn hồi hộp :
– trời….câu lái xe mà tim tôi như muốn rớt ra ngoài….
Phương cười thật tươi :
– còn thua chị Mary đó Gia Anh à…..chị ấy mà lái thì chỉ có nước chết thôi…..
Chiếc xe của chúng tôi cứ thế mà chạy dài trên còn đường xa lộ, đã thoát khỏi bàn tay của cả hai gia tộc.