Chuyện tình hoàng tử - Chương 62
CHƯƠNG 62
Tuấn đã đến, tôi mặc một bộ phục trang theo Phong cách cổ xưa của gia tộc. mọi người tiễn tôi ra tới cổng. đi theo tôi là cha mẹ, ông, hàng trăm gia nhân. Nhìn tôi vẫn còn vương vấn một nỗi buồn, khuôn mặt tựa thiên sứ….những người xung quanh đều như muốn lụy trước một chàng hoàng tử vừa bước ra khỏi cung điện của mình. Tuấn bước đến, khẽ dìu tôi bước lên xe. Xe chở tôi và Tuấn đi chính giữa, xung quanh là một hàng xe hộ tống, xe ông và cha mẹ đi cạnh xe tôi.
Tôi ngại ngùng không dám nhìn Tuấn, Tuấn thì cũng mang một cảm giác như tôi. Tự nhiên xung quanh là một luồng không khí căng thẳng hồi hộp. tôi muốn xé tan bầu không khí này cho dễ thở hơn liền nói ;
– anh không sao chứ….
Chiếc xe lắn bánh, Tuấn khẽ cười ;
– anh rất vui…vì chúng mình sắp chính thức thành thân rồi….thật sự anh vui lắm…..
Không hiểu sao cứ nhìn vào ánh mắt vui mừng của Tuấn, tôi lại không đủ can đảm để đối diện. trong lòng vẫn còn những vương vẫn về chuyện không biết là mơ hay thực ở đêm qua….
Phong nhẹ nhàng lẵng lặng theo sau đoàn xe, anh vẫn khổng rời mắt khỏi tôi…..
Thủy Linh và Shin mồ hồi nhễ nhại, giọng hai người bỗng đồng thanh :
– vũ nhất……..!
Thì bỗng một chiếc gương phát sáng lấp lánh. Kì Hân giật mình nói :
– sức mạnh đầu tiên đã hoàn toàn thức tỉnh….
Ngay lúc ấy tên quái nhân đang cố gắng đi sâu hơn, rừng nên đã tắt gần phân nữa…..
Trên xe, tự nhiên trong lòng tôi dâng lên một cảm giác mảnh liệt, một cái gì đó trong tôi như đang thức tỉnh. Tôi cảm giác được là chiếc lông đằng sau lưng mình như thật mạnh mẽ…..đầu tôi bỗng tái hiện lại cái cảnh đêm qua…giống như nó là thực vậy…
Từ đằng sau, Phong như nhận ra, anh khẽ ngậm ngùi ;
– tỉnh nữa rồi….
Vừa nói xonng, anh đốt cháy một lá bùa và cũng niệm niệm. thì ngay lập tức, toàn thân tôi mệt nhoài, rồi khung cảnh ấy lại biến mất giống như một giấc mơ. Tuấn thấy lạ ân cần hỏi ;
– em sao thế…..
Tôi xoa xoa đầu, mỉm cười :
– em không sao….?
Thật lạ, tôi vừa có cảm giác chuyện đó là thật thì bây giờ lại mất rồi…
Shin và Thủy Linh lại hét lên :
– vũ nhị…..
Một tấm gương nữa phát sáng. Lần này thì tòa tháp cổ như mở ra, đỉnh tháp bổng hé mở lên một lỗ trống, từ trong tháp bay ra một luồng sáng rạng ngời. Wet mỉm cười :
– cuối cùng vật đó cũng chịu đi….
Bà lão ngỡ ngàng :
– vật đó…?
Wet khẽ bay lập lừng trong khu rừng nơi tháp cổ:
– chiếc lông thứ 2 mà ta giữ giùm phụng tiên….
Luồng sáng ấy bay theo làn gió, rồi cuối cùng nó bắn thẳng vào chiếc xe tôi đang ngồi. tự nhiên tôi cảm thấy có cái gì đó vừa nhập vào mình. Tuấn nhìn tôi, vẽ mặt có phần lo lắng ;
– em có chắc là ổn không….nhìn sắc mặt em kém lắm….
Tôi gượng cười :
– em….em không sao…..
Tôi không ngờ rằng, chiếc lông thứ hai đã quay về với tôi. Một loạt kí ức lại được tái hiện. hình ảnh lần này thật rõ, hai người đó đang ngồi hát với nhau, họ sống một nơi mà rất quen thuộc. tiềm thức tôi lại bắt đầu trỗi dậy…..mọi chuyện như muốn buồng phát.
Phong giật mình, ánh mắt anh pha loãng phần hoảng sợ :
– không được…..
Anh tiếp tục dùng lá bùa thứ 3 chế ngự tiềm thức của tôi. Cảm giác vừa lóe lên lại tắt ngấm, một sự hụt hẫng lại dâng trào….
Người mệt nhoài, anh Phong ngước nhìn lên bầu trời, giọng hỗn hễn ;
– nếu sức mạnh ấy cứ tiếp tục…mình không chắc có thể chế ngự nữa được không….
Rừng nến đã tắt gần hết, chỉ còn được 5 hàng. Shin và Thủy Linh như mặc kệ tất cả, họ như không còn sợ gì nữa, bây giờ luồng sáng xung quanh họ đã phát quang rực rỡ. một tiếng đồng thanh vang lên :
– vũ tam…..
Minh Tử giật mình ;
– đến sức mạnh thứ 3 rồi sao…..
Một chiếc gương lại phát sáng, nhưng chiếc lông thứ 3 không ở nơi nào xa xôi, mà tất cả mọi người đều sững sốt, Kì Hân như chựng lại, ánh mắt sững sờ. Minh Tử thì há hốc :
– ôi trời ơi…..
Từ lưng của Shin bật ra một đôi cánh, mái tóc anh dài nay lại càng dài hơn, bây giờ toàn thân anh phát sáng lấp lánh nhìn như một vị thiên sứ đến từ bầu trời. Đôi cánh ấy khẽ đập mạnh, mạnh dần….mạnh dần rồi tung bay ra hàng ngàn chiếc lông màu trắng xóa, bay theo làn gió mà hướng về nơi nó cần tới.
Người tôi lại dâng trào một cảm xúc gì đó thật mảnh liệt, lần này kí ức như trào về theo làn gió. mọi cảnh vật, tiềm thức đều đang sống dậy. những giọng nói, sự ép buộc của cả hai gia tộc đang xuất hiện. sự nghiệt ngã, ghen ghét, khinh bỉ của mọi người lại quay về với tâm trí của tôi.
Phong nhận ra sức mạnh này quá to lớn, đã vượt ra ngoài vùng kiểm soát của anh. Mặc dù đốt lá bùa, nhưng vẫn không thể chế ngự được nó, 3 lá bùa mà anh Phong dùng chế ngự tôi giờ như biến thành gió bay đi. Cảnh vật….cảnh vật….trời mưa…..trời mưa….Phương quỳ ở đó….Phương quỳ ở đó….rồi ông….gia nhân….cứ thế mà xuất hiện.
Giọng tôi run lên, đôi mắt bàng hoàng :
– Phương….Phương….
Tuấn nhìn thấy tôi như vậy, anh ôm chầm lấy tôi, ánh mắt hoảng sợ :
– Gia Anh ! em làm sao thế…..
Đèn đỏ….
Đoàn xe dừng lại. không biết có phải do duyên hay không, mà tôi vừa nhìn ra cửa sổ là thấy ngay Phương ở trên màn hình truyền hình trực tiếp. Phương đứng trên sân khấu, giọng hát vẫn làm lòng người ta lắng lại. những câu từ này như là một lời bộc bạch tận trái tim
‘”anh biết giờ có nói những lời này thì đã muộn rồi….nhưng anh nguyện xin em hãy quay về với anh….anh đã sai lầm khi không nghĩ đến cảm nhận của em….tận đáy lòng giờ anh đang rất hối hận, tình yêu của anh mãi mãi chỉ dành cho em….anh đã quá khờ khi nghĩ em sẽ hạnh phúc bên vòng tay khác….oh….oh…”
Đôi mắt tôi lại đỏ hoe, Tuấn nhìn thấy vậy, anh lại ôm tôi chặt hơn, anh sợ như nới lõng một chút là tôi sẽ chạy đi mất vậy.
Trong vòng tay anh, tôi biết rất rõ là anh đã hy sinh quá nhiều vì tôi, nếu bây giờ bỏ đi thì chẳng phải tôi đã giết chết anh sao, khẽ cắn răng chịu đựng, tôi gục mặt vào ngực Tuấn mà rơi nước mắt….
Chiếc xe nhẹ nhàng lăn bánh tiếp tục trên con đường đi của mình.
Những hàng nến cuối cùng bắt đầu tắt, trước khi tắt hết, Shin và Thủy Linh lại triệu thuật :
– vũ tứ……
Quả thật, chiếc lông thứ bốn cũng như chiếc lông thứ 3, đều làm người khác phải kinh ngạc. Thủy Linh cũng như Shin, một vị thiên sứ xuất hiện, đôi cánh của Thủy Linh đập phất phới tung bay ra hàng ngàn lông vũ.
Tên quái nhân đứng dậy, đôi mắt đen ngòm, giọng khàn đục :
– âm binh trỗi dậy………..
Mặt đất rung chuyển, rừng nến lụi tàn, những chiếc gương vỡ nát. Luồng sáng biến mất, Thủy Linh và Shin bỗng ói ra máu, toàn thân như bị ngàn dao cắt xẻ. hàng ngàn hồn ma bao lấy hai người. Shin và Thủy Linh người mệt nhoài, Thủy Linh nói lớn ;
– chạy mau….
Shin nhìn xung quanh, ánh mắt có phần giận giữ ;
– làm sao đi đây….yêu ma bao vây chúng ta rồi….
Thủy Linh nhìn xung quanh, anh thở gấp :
– đây là rừng u minh, được tiên khí phụng tiên che chỡ….vậy nhất định thuật chúng ta vẫn còn công hiệu….
mây đen đã bao kín hai người. tên quái nhân cười tự đắc :
– cứ để lũ yêu ma giày xéo chúng đi ….ha….ha
Minh Tử nhìn lũ yêu ma mặt xuống sắc hẳn, cô cũng không dám chắc là mình ở trong đó mà còn sống hay không. Kì Hân nhìn hắn, ánh mắt có phần vui :
– không ngờ sức mạnh của thạch bảo chi thiêng lại ghê gớm như thế….
hắn nhìn chiếc nhẫn, đôi mắt đen ngòm đầy tham vọng :
– có nó trong tay….ta vẫn còn thiếu một thứ….chỉ cần lấy được thứ đó thì sức mạnh phụng tiên có tỉnh thức hoàn toàn thì cũng không là gì cả…..
Trong lúc đó, Thủy Linh chạy lại ôm lấy Shin rồi nói ;
– hãy kết hợp với tôi….7 loại thuật atusi khi nhập lại làm một sẽ đại diên cho thất lông vũ, nhờ nó ta có thể đi khỏi nơi này….
Vừa nói xong, Shin đưa tay nắm lấy Thủy Linh, đôi mắt đầy hy vọng :
– cậu chắc chứ….
Thủy Linh mỉm cười :
– không làm cũng chết….vậy cứ liều một phen….
Shin mỉm cười, rồi hai người cùng thả hồn ra, không còn chống cự nữa. những yêu ma quỷ quái thấy vậy liền nhào vô, xâu xé Thủy Linh và Shin. đôi mắt Kì Hân nheo nheo ;
– bọn nó hết chống cự….chắc chịu chết rồi…..
Mặc dù đang rất đau đớn, nhưng Shin và Thủy Linh cố gắng không rời khỏi nhau. Thật không ngờ, 7 ánh sáng cầu vồng xuất hiện bao quanh lấy hai người, rồi những đôi cánh bât tung ra, từ trên trời một luồng sáng đánh xuống, xóa tan mây đen u ám, làm khung cảnh trở nên chói lòa. Quang cảnh bình thường trở lại thì tên quái nhân vô cùng tức giận khi Thủy Linh và Shin không còn ở đó nữa.
Khẽ nghiến qua răng hắn cười nham hiểm :
– trốn được lần này nhưng bọn mày sẽ không trốn được lần sau đâu…….
Không hiểu hôm nay là do ý trời, hay là chủ ý của ai, mà trên đoạn đường tôi về nhà họ Chương thì khắp các màn hình đều chiếu buổi diễn của nhóm nhạc Phương. Mặc dù chiếc xe đang chạy nhưng tôi vẫn nghe từng câu, từng chữ của Phương như muốn níu giữ lấy mình. trái tim đang muốn cố gắng theo đuổi tình yêu của mình nhưng trong vòng tay của Tuấn, hôm nay là ngày trọng đại của cả đời. tôi mà bước ra khỏi buổi lễ ngày hôm nay thì tôi không biết là Tuấn có chịu đựng nỗi hay không….mặc dù tình yêu vốn dĩ ích kỉ, nhưng Tuấn đã hy sinh quá nhiều vì tôi, và đã chịu quá nhiều đau khổ vì tình yêu này, bây giờ tôi không thể nào từ bỏ anh ngay lúc này được….
Ngước nhìn những màn hình, mà đôi mắt tôi đỏ hoe, bặm môi đến rướm cả máu. Cố dằn lòng cắn răng chịu đựng, đè nén tình yêu tận đáy lòng, tôi tự nhủ :
– xin lỗi Phương….tôi không thể bỏ Tuấn ngay lúc này được….
Chiếc xe đã càng ngày càng gần. trên xe, Tuấn nhìn thấy tôi cứ ngoái cổ nhìn màn hình chiếu buổi diễn của Phương, trong lòng anh cũng hiểu. tận trái tim Tuấn cũng rất đau lòng, anh yêu tôi quá sâu đậm, yêu đến nỗi mỗi khi thấy tôi buồn là lòng anh còn đau hơn cắt, mỗi khi thấy tôi có một niềm vui nho nhỏ là anh lại vui đến khôn tả. yêu là mong người mình yêu sẽ hạnh phúc. Nhưng ngay bây giờ, sự ích kỉ trong tình yêu lại cứ vây lấy anh, quá nhiều hy sinh, quá nhiều chịu đựng. Tuấn đã rất sợ mất tôi, anh không biết là anh có thể làm nên những gì khi mất tôi thêm lần nữa….
Tuấn cũng đành cắn răng chịu đựng, cố gắng không mũi lòng trước khuôn mặt đau khổ của tôi. Trong đầu anh vẫn ngự trị những dòng suy nghĩ :
– chỉ lần này thôi…..xin em hãy tha thứ cho anh…..anh không thể để em đi trong lúc này được……
Hai chúng tôi bây giờ cùng ngồi trên chiếc xe, cùng đang trên con đường đi đến hạnh phúc chung sống với nhau. Vậy mà bây giờ khoảng cách thật xa, lại mang một tâm trạng thật nặng nề, sự chịu đựng, gắng gượng để đến với buổi hôn lễ…..
Đến gia tộc chương. Mọi người đều đến đại sảnh để bắt đầu chào hỏi, còn khoảng một tiếng nữa mới chính thức bắt đầu làm lễ. Tuấn thì đang ở phòng của anh, còn tôi được đưa tới phòng của mình lúc trước. ngồi trong đây tới khi buổi lễ bắt đầu tôi sẽ đi ra. Ngồi môt mình trong phòng, tôi đi xung quanh, vì đã lâu tôi chưa quay lại đây. Nơi này đã chất chứa những kỉ niệm vui buồn. không hiểu sao khi vừa cầm lấy những đồ vật lúc trước thì cái cảnh Phương và tôi đi dạo ban đêm lần đầu tiên trên con đường dẫn vào cánh cổng lại trổi về, rồi những chuyện bất ngờ xảy ra ở ngọn đồi bồ công anh càng làm tôi đau khổ hơn. Tất cả chuyện ấy bây giờ sẽ chấm dứt, bởi vì chỉ một lát nữa thôi tôi đã chính thức là hoa có chủ…..hai hàng lông mi nhấp nháy, cố gắng gượng không khóc mà không hiểu sao đôi mắt mọng nước, cổ họng khô đi, mũi cay xè. Nhẹ nhàng tới chốc tủ, tôi lấy ra một tấm hình để nơi đây, tấm hình chụp tôi và Phương lúc ở ngọn đồi bồ công anh. Vừa nhìn thấy tấm hình, thì sự gắng gượng của tôi như sụp đổ hoàn toàn, nước mắt trào ra thành từng dòng, tôi với bộ đồ hoàng tử thấm đậm nước mắt, khẽ gục mặt lên bàn tôi khóc nức nỡ, khóc cho lần cuối, vì sẽ sắp tới đây tối sẽ không thể khóc vì cậu ấy…….cứ nghĩ tới đó, không hiểu sao nước mắt cứ thế mà tràn ra, cứ thế mà chảy xuống.
Lúc đó, đằng sau cánh cửa, không biết Tuấn đã đến từ bao giờ. Anh không dám vào, anh không biết là mình có chịu đựng nỗi không khi nhìn thấy những giọt nước đau khổ của tôi. Khẽ nhìn qua khe cửa, mà lòng anh như chết đi, Tuấn quay mặt ra ngoài, anh không thể nhìn thêm được nữa. hai hàng lông mi Tuấn nhấp nháy, cố nhắm nghiền mắt nhưng anh vẫn không cản lại được một dòng đau xót trào ra.
Nhìn thấy tôi như thế thì chẳng bằng anh chết đi thì hơn….nỗi đau của Tuấn đang xâm chiếm vào tận trái tim…..
Một khoảng thời gian sau, tôi cũng cảm thấy đỡ hơn… đã không còn đau như lúc nãy nữa. cố hít thở sâu, tôi lấy lại sức lực. dằn lòng mình lần nữa, để không phải quá đau mà hóa cuồng, bỏ rơi Tuấn ngay trong buổi hôn lễ. đang mãi suy nghĩ, thì cánh cửa phòng bật mở. tôi quay mặt đi, cố lau những giọt nước mắt còn vương lại trên khuôn mặt trắng hồng của mình, rồi khẽ quay lại gượng cười :
– anh tìm em có gì không…..
Ánh mắt Tuấn nhìn tôi thật đau đớn, nhìn anh bây giờ chẳng khác gì một chàng hoàng tử thất tình, mang đậm sự buồn bã, hai hàng lông mi dài mượt ấy cứ khập khẽ như chịu đựng một chuyện gì. Tuấn khẽ cười, rồi ngồi xuống trước mặt tôi, giọng anh run run :
– đừng cố gượng ép mình nữa…..mặc dù anh rất yêu em….nhưng anh không thể cứ nhìn em mãi đau khổ thế này được….
Nói mà mắt anh ấy cứ đỏ hoe, nó làm tôi như đỏ theo, khẽ lấy tay quệt ở khóe, tôi mỉm cười cay đắng, cố dối lòng :
– anh đang nói cái gì thế….em không hiểu…..
Ánh mắt của tôi như tránh sang hướng khác, cố lẫn tránh ánh mắt của Tuấn. nhìn anh bây giờ như hiểu rõ tận đáy lòng của tôi. Tuấn đặt hai chiếc hộp lên bàn, giọng ấm hẳn có phần rung theo làn nước ở khóe mắt :
– hai chiếc hộp này đựng hai bông hoa, một bông màu trắng và một bông màu đỏ….
Tôi ngước đôi mắt ngại ngùng nhìn anh, giọng ngạc nhiên :
– sao….?
Tuấn cắn răng, bặm môi mà hai hàng nước đã lăn dài trên bờ má của anh, làn da trắng mịn như ngọc ấy giờ thêm hồng vì đau xót, Tuấn nhẹ nhàng nói :
– em hãy chọn một hộp, nếu là hoa trắng em hãy đi theo đuổi tình yêu của mình…..còn nếu là hoa đỏ thì anh xin em đừng đi….đừng rời xa anh…..
Đôi mắt tôi mở to, hàng lông mi như đứng hẳn thể hiện sự kinh ngạc, giọng run lên chan hòa cả nước mắt :
– anh….anh….
Tuấn quay mặt đi chỗ khác, anh không dám nhìn thẳng vào tôi, bây giờ khuôn mặt anh cũng chẳng khác gì, đầm đìa nước. anh nghẹn ngào :
– em chọn là quyền của em…..anh muốn theo ý trời….em hãy chọn đi…..anh không thể cứ nhìn em như thế này được, mặc dù anh rất yêu em….
Lúc này tôi như hiểu rõ cả nỗi lòng anh….không hiểu sao tôi lại không dám chọn, nếu trúng màu trắng thì chẳng phải tôi đã giết Tuấn sao, còn nếu màu đỏ chẳng phải tôi đã quay lưng lại với tình yêu của chính mình….nhưng không hiểu sao, từ tận trái tim vẫn có một niềm hy vọng nào đó, sự đè nén của tôi đến bây giờ như đang lên tới đỉnh điểm. ngước đôi mắt quá đỏ nhìn anh, khẽ gượng cười :
– cám ơn anh….thật sự cám ơn anh…..
Không ngờ Tuấn đã nghĩ tới cảm nhận của tôi, anh đã không ích kỉ, nếu bây giờ có trúng hoa nào thì Tuấn đã giữ một cương vị không thể xóa bỏ trong chính trái tim này.
Đôi tay run run, tôi bật mở chiếc hộp. vừa mở ra thì một bông hoa màu trắng đã lấp ló xuất hiện. Tuấn nhìn thấy bông hoa, đôi môi anh mỉm cười mà thấm đậm cả nước mắt :
– em đã chọn Phương….hãy đi đi…..đừng gượng ép mình ở đây nữa….
Đôi mắt tôi bàng hoàng nhìn anh, bây giờ nỗi lòng tràn đầy cảm giác khôn tả. cắn răng mà nước mắt cứ chảy vào tim. Tôi đứng dậy :
– anh….
Vừa nói xong, tôi ôm chầm lấy Tuấn khóc nức nỡ, Tuấn cũng như tôi, anh đã quá đau cho lần này, xong khi nhìn thấy tôi hạnh phúc thì anh không còn cần gì hơn. Tuấn ngẹn ngào nói :
– anh ổn mà….em hãy đi tìm hạnh phúc của mình….đừng vì anh mà đau khổ…..anh không muốn thấy em đau khổ một chút nào……
Tôi nhẹ nhàng hôn lên bờ môi anh, rồi đôi mắt vui sướng mỉm cười…:
– cám ơn anh…..
Vừa nói xong, tôi với bộ đồ hoàng tử bước đi tìm tình yêu của chính mình, nỗi lòng bây giờ thật hạnh phúc, nắng ban mai như vừa ngã xuống trái tim…..từng câu hát của Phương đang dẫn đường cho tôi….
Lúc ấy, ở trong căn phòng đó. Tôi đâu có biết rằng, Tuấn vẫn ngồi. khuôn mặt ngẩn ngơ vô hồn nhìn theo bước chân của tôi. Anh khẽ lắc đầu, rồi mở chiếc hộp kia ra ! một bông hoa màu trắng lại xuất hiện, cả hai chiếc hộp đều chứa hai bông màu trắng. Tuấn gục mặt xuống bàn, lần đầu tiên anh cảm thấy vui như thế này, cùng là lần anh cảm thấy đau đớn cùng cực….Tuấn nghẹn ngào nói trong tiếng nấc :
– tha thứ cho anh….chỉ lần này là anh lừa dối em……anh không thể nhìn em đau khổ được….
Nước mắt của Tuấn chảy thành mưa, bộ đồ hoàng tử của anh như ướt vì nước. nỗi lòng anh vừa tan nát lại vừa cảm thấy thật nhẹ nhỏm. vì bây giờ anh không phải gồng mình chịu đựng, không còn cảm giác nặng nề khi phải đối diện với tôi nhưng trái tim tôi lại ở Phương trời nào…..Tuấn đã hy sinh quá nhiều cho tôi, tình cảm, sinh mạng và đến bây giờ, cả hạnh phúc của mình anh cũng đã giành chọn cho tôi…..