Chuyện tình hoàng tử - Chương 61
CHƯƠNG 61
Tại đằng sau hoa viên của căn nhà Thủy Linh. 7 tâm gương thật lớn được dựng lên bao quanh thành vòng tròn. Trong vòng ấy là Shin và Thủy Linh, hai người đang dựa vào nhau, cùng đọc những khẩu quyết gì đó. Xung quanh vòng tròn gương là môt rừng nến, cả hàng ngàn cây nến được thắp sáng khắp sân vườn. tuy mồ hôi nhễ nhại, toàn thân mệt mỏi nhưng Thủy Linh và Shin vẫn như hòa tâm làm một, không hề bị phân tâm bởi một vật thể gì. vì ngay bây giờ, Thủy Linh đang dốc hết toàn bộ sức lực, dùng 6 loại thuật để tạo nên một nền móng cho Shin dùng loại thuật thứ 7 kêu gọi toàn bộ sức mạnh tỉnh thức. với một sự kết hợp đó, đòi hỏi hai người phải tâm thức cùng hòa hợp, đòi hỏi linh tính cùng nhập chung, không thể có sự nhao nhãng, hay một điều gì đó chen ngang được. rừng nến đó chính là lưới bảo vệ họ thoát khỏi những thế lực muốn phá hoại cho buổi lễ này.
Tên quái vật đó ngước nhìn lên bầu trời đầy sao, hắn đang đi tìm những tinh linh. Vì nếu không sớm tìm ra thì khi đến ngày đồng thoại khó lòng mà giải quyết phụng tiên được. nhưng khi nhìn thấy những vì sao sáng lạ thường, ánh mắt của hắn bắt đầu đâm nghi. Vừa lúc đó, từ đằng sau, một cơn gió nhẹ nhàng thổi tới. Kì Hân và Minh Tử đã đứng ở bên cạnh hắn. khẽ nhếch môi, hắn mỉm cười :
– chịu đi rồi hả….?
Kì Hân khuôn mặt lạnh giá, ánh mắt có phần u buồn :
– có chuyện gì à….?
hắn cứ nhìn lên quang cảnh bầu trời đầy sao, khuôn mặt có phần đắn đó, mái tóc dài đen phất phới bay trong đêm. Một giọng nói khẽ nghiến qua răng :
– ta có một cảm giác là sắp xảy ra chuyện gì….!
Kì Hân bật cười, giọng nói có phần mỉa mai :
– sao không dùng tâm linh đoán thử….?
hắn lắc đầu, ánh mắt có phần chùng lại :
– thử rồi, nhưng không được….hình như là có một cái gì đó rất lạ và rất mạnh đã chặn tâm linh của ta lại….nó không cho ta tiếp xúc được với chuyện sắp xảy ra…..
Khuôn mặt Kì Hân biến sắc rõ rệt, cô đang có một cảm giác chẳng lành. Hai hàng lông mi nhấp nháy :
– có chuyện đó sao….?
Đây là lần đầu tiên,c ả hai người đều không thể dùng tâm linh mà đoán được chuyện sắp xảy ra, điều này làm cho họ có phần gì đó lo lắng. Minh Tử lặng lẽ ngước lên bầu trời đầy sao ấy, nhưng trong ánh mắt của cô lúc này không có chuyện gì cả, mà thay vào đó lại là khuôn mặt của Phong. Không hiểu sao, từ ngày quay trở về, Phong lạnh lùng với Minh Tử hẳn, khoảng cách của cô và anh như ngày càng xa hơn, xa như cái cảm giác mà chủ nhân cô đã từng gánh chịu cả một đời con gái, để bây giờ thù hận đầy ắp trong lòng.
Tại nơi tòa tháp cổ. những cánh cửa bắt đầu mở. từ đằng sau trong thế giới ngầm, Wet ngắm nhìn sự thay đổi, ánh mắt có phần bớt lo lắng. bà lão nhìn thấy vậy, bèn tiến đến, giọng hơi chựng :
– chuyện gì mà nhìn ngài có vẽ vui…?
Wet quay đầu lại, quêt tay thành một đường ngang, thì nóc tháp như mở ra, một bầu trời đầy sao hiện lên. Bà lão ngước nhìn, hai đôi mắt trắng ấy bỗng nhòe đi vì vui ;
– là cậu ấy….cuối cùng cậu ấy đã bắt đầu dùng sức mạnh….
Wet nhìn bà lão như hiểu tất cả, giọng lặng xuống :
– ngươi có biết tại sao vũ đạo huyền thuật lại chọn cậu ta không…..?
Bà lão quay lại, khuôn mặt lộ vẽ ngơ ngác :
– tôi không biết….
Wet mỉm cười, đôi cánh như nhấp nháy :
– mọi chuyện đều có nguyên nhân cả…..sau này ngươi sẽ hiểu tất cả….có những chuyện mà ta và ngươi đều không thể đoán được, tất cả đều do một chữ duyên…..
**
Tuấn đang ngồi trên cửa sổ của tòa thư viện. chắc cả đêm nay anh không ngủ được. niềm hạnh phúc cứ lâng lâng trong lòng. Đang mãi miết nghĩ ngợi đến viễn cảnh buổi hôn lễ ngày mai, thì anh thấy Phương. Toàn thân ướt sũng, khuôn mặt buồn rũ rượi đang lê những bước chân mệt mõi trên dãy hàng lang. Tuấn chạy ngay xuống, khuôn mặt hốt hoảng ;
– Phương ! em sao vậy….? chuyện gì xảy ra ?
Phương ngước khuôn mặt lên, ánh mắt đau khổ vô cùng, nước mưa cũng không thể xóa nối vẽ đau đớn, và những giọt đắng của cậu ấy. Tuấn hơi sựng lại trước Phương, đôi chân anh như không còn đứng vững. Phương khẽ cười chua chát, hai hàng lông mi nặng trĩu nhấp nháy :
– em xin lỗi…..đến phút cuối em cũng không giữ được mình…xin lỗi anh, em thua rồi…..
Nói xong, phưỡng lặng lẽ bước đi, Tuấn đứng ở đấy, ánh mắt anh bàng hoàng, khuôn mặt lộ vẽ gì đó đau đớn. một cảm giác bất an đang dấy lên trong lòng. Anh đang lo sợ chuyện gì đó, trước mắt anh, Phương bây giờ đã quay về con người vốn dĩ của nó. Anh ngồi bệch xuống lan can, mà đôi mắt vẫn dõi theo dánh vẽ u ám của Phương. Khẽ mỉm cười đau đớn, hàng lông mi anh lại khập khẽ xuống khóe :
– cuối cùng cũng đến….mình biết là sẽ có ngày này, nhưng sao mình lại vẫn đau…..
Niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của Tuấn đã bị Phương dập tắt, thay vào đó là cảm giác đau đớn, bất an. Tuấn cũng đã quá mệt mỏi khi phải cứ gánh lấy những cảm giác như thế này.
**
Tiếng mọi người ồn ào làm tôi tỉnh giấc. vừa sực tỉnh tôi gọi lớn :
– Phương….Phương…..
Nhưng nhìn lại thì thấy mình đang nằm trong phòng. Trời bây giờ đã sáng, mọi người đang ráo riết chuẩn bị nghi thức tiễn tôi xuất gia. Tôi mơ hồ nhìn xung quanh, tự hỏi với anh mắt da diêt :
– chuyện đêm qua….có thật hay không…..?
Chuyện đêm qua xảy đến quá đột ngột, nó như thay đổi mọi biến chuyển tình cảm trong trái tim của tôi. Nhưng không hiểu sao, đầu óc tôi như bị cái gì đó đè nén, khống chế làm tôi không thể nào tập trung nhớ lại được. một sức mạnh nào đó đang kiểm soát tâm trí và suy nghĩ làm cho tôi có một cảm giác chuyện hôm qua như chỉ là mơ vậy.
Khẽ bước xuống giường với toàn thân mệt mỏi, mẹ tôi bước vào phòng cùng mấy người gia nhân, giọng hối hả :
– con còn chưa mau chuẩn bị nữa, sắp đến giờ rồi…..
Tôi nhìn mẹ khẽ hỏi :
– hôm qua có xảy ra chuyện gì không mẹ….sao đầu con đau quá…..
Mẹ nhìn tôi với ánh mắt ngại ngùng như có chuyện gì đó, xong bà lắc đầu tiến lại vuốt đầu tôi khẽ cười :
– chẳng có chuyện gì xảy ra cả con trai…..bây giờ việc phải làm là mau chuẩn bị thôi….
Nói xong, bà quay qua những người gia nhân :
– các ngươi mau giúp thiếu gia thay đồ…..
Tôi thì lặng lẽ ngồi im cho những người gia nhân thay đồ cho mình. trong tâm trí tôi bây giờ thật hôn loạn. nữa muốn tin chuyện hôm qua là thật, nữa lại là không muốn tin. Suy nghĩ một hồi, tôi lắc đầu khẽ cười buồn :
– không đâu…..chuyện qua chắc chỉ là mơ….làm sao có thể…..
Lúc ấy, tôi đâu có biết rằng, thật ra ông đã dặn tất cả mọi người phải quên chuyện hôm qua, và chính tôi cũng đang bị sức mạnh của lá bùa không chế suy nghĩ. Làm mọi chuyện trở nên thật mơ hồ. khiến chính trái tim tôi cũng không nhận ra được…..
Ông tôi ngồi lặng lẽ trước bàn thờ tổ tiên, đôi mắt đau đớn, giọng khẫn cầu ;
– nguyện xin người….hãy giúp cho gia tộc con qua khỏi cơn nguy nan này…tình duyên đến đây phải đứt…..
Từ đằng xa, anh Phong vẫn đứng một nơi thật bí mật, quan sát mọi động tĩnh của tôi. Anh ấy được lệnh là phải canh chừng cho đến khi tôi chính thức thành thân với Tuấn, trong lúc đó nhất thiết không được để chuyện gì xảy ra…..
Bên nhà Tuấn mọi người cũng đã sẵn sàng. Tuấn mặc một bộ lễ phục trông tuyệt đẹp. nhìn anh bây giờ thật giống như một chàng hoàng tử trong tranh bước ra. Mặc dù trong lòng cứ thấp thỏm lo sợ, nhưng tận tâm trí anh vẫn nhói lên một hy vọng. tình yêu Tuấn dành cho tôi đã vượt qua mọi thử thách, đã chấp nhận mọi hy sinh. Đến bây giờ, anh rất sợ, sợ sẽ mất đi tôi qua nhiều nỗ lực cố gắng của anh. Đôi mắt Tuấn ánh lên sự quyết tâm ;
– lần này nhất định mình phải giữ Gia Anh cho thật chặt….quyết không buông tay…..
Phu nhân bước đến cùng cô quản gia. Nhìn Tuấn rồi quay qua mấy người gia nhân :
– mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa….
Cô quản gia cúi đầu ;
– thưa phu nhân đã chuẩn bị xong rồi ạ….
Rồi bà nhìn Tuấn, ánh mắt có vẻ xót xa :
– con thắng rồi đó….nhưng nên nhớ 3 năm…chỉ có 3 năm thôi….
Tuấn nhìn phu nhân, anh như hiểu tất cả, hiểu cả nỗi lòng của người mẹ hết lòng lo cho đứa con trai của mình. rồi anh ôm chầm lấy bà, mỉm cười hạnh phúc :
– con xin lỗi mẹ….tha lỗi cho con mẹ nhé….
Phu nhân đẩy Tuấn ra, đôi mắt hơi đỏ, bà bật cười :
– thôi đi đi…kẻo lại trễ giờ…..
Tuấn nhìn phu nhân một chập, rồi lặng lẽ quay lưng bước đi ra xe. Đi theo Tuấn là cô quản gia, 60 người bảo vệ, và 18 thiếu nữ nghênh tiếp, và 50 người bưng hoa. Tuấn cùng một đoàn quân hào hùng đó tiến thẳng vể nhà ông tôi.
Vừa đi ra đến hàng lang, Tuấn gặp Phương, đôi mắt anh nhìn Phương như muốn nói gì đó, xong anh lại lẵng lặng bước đi. Phương sựng lại rồi lên tiếng, ánh mắt hơi trùng xuống :
– giờ anh đi sao….?
Tuấn không quay lại, hai hàng lông mi nhấp nháy, giọng lạnh lùng :
– ừ….!
Phương mỉm cười chua chát, rồi ánh mắt cậu ta ngẩn lên với một sự tha thiết não lòng :
– nếu lần này em làm gì có lỗi với anh….em xin anh đừng tha thứ cho em….
Đôi mắt Tuấn mở to, cổ họng như khô đi, bàn tay nắm chặt, Tuấn cố gắng lấy lại bình tĩnh :
– từ nhỏ đến lớn anh luôn nhường mọi thứ cho em….anh luôn gánh vác mọi chuyện cho em…lần này em lại muốn lấy đi cái cuối cùng của anh sao….?
Hai khóe của Phương bắt đầu đỏ, trái tim cậu ấy như vỡ nát khi nghe Tuấn nói như thế. Đúng vậy, từ nhỏ Phương luôn được sự che chở của anh, vậy mà bây giờ cậu lại nhẫn tâm đẩy anh mình vào sự đau đớn vô bờ. nhưng trái tim Phương cũng đã chịu quá nhiều khổ đau. Mũi cậu ấy cay xè, Phương nói không thành lời :
– em….em xin lỗi…..
Nói xong, Phương bỏ đi thẳng. Tuấn đứng đấy, đôi chân anh nhiều lúc đứng không vững. cô quản gia thấy vậy, khẽ nói :
– thưa thiếu gia đã đến giờ rồi ạ….
Tuấn giật mình, mỉm cười đau đớn rồi lạnh lùng bước đi.
**
Buổi lễ kêu gọi đã bắt đầu đi đến bước cuối cùng. bên cạnh Thủy Linh và Shin tự nhiên xuất hiên một luồng sáng chạy xung quanh, luồng sáng ấy ngày càng mạnh dần và cuối cùng là bắn thẳng lên bầu trời, phát ra bảy luồng sáng nhỏ bay đi khắp nơi.
Tên quái nhân cùng Kì Hân và Minh Tử cả đêm qua vẫn ngồi quan sát thiên văn. Khi nhìn thấy những luồng sáng ấy, tên mỉm cười mỉa mai :
– thì ra là như vậy…..
Kì Hân khẽ đưa đôi mắt ngạc nhiên :
– chuyện gì vậy….?
hắn chỉ tay về Phương xuất hiện luồng sáng :
– chúng ta phải nhanh đến đó thôi…..
Vừa nói xong, thì thoắt một cái, cả 3 người đó đã đứng trước cánh cổng ngôi nhà cổ. Kì Hân nhìn ngôi nhà, đôi mắt như rực lửa, giọng cô ta run lên :
– nơi đây….nơi đây….
hắn mỉm cười, giọng mỉa mai ;
– ngươi vẫn còn nhớ phải không….đây chính là nơi mà Cát An và Hoàng Phi đã từng chung sống với nhau, gọi là Ngọc U Minh….
Nói xong, hắn búng tay một cái thì nguyên ngôi nhà cổ đã quay về với hình dạng thật sự của nó, không còn bị ngụy tao bởi hình ảnh ngôi nhà cổ u ám. Mà đó như là một nơi lấp lánh, từ bức tường được bao phủ bởi những bông dã lan thơm ngát, xung quanh là những thảm cỏ xanh rì rào, cả những rừng cây ghê sợ cũng biến đi mà thay vào đó là những bụi hoa thơm ngát, suối chảy róc rách ngang qua nhà. Minh Tử khẽ ngỡ ngàng, đôi mắt như trợn lên ;
– trời ơi….
hắn bât cười :
– thật ra nơi này được gọi là thiên đường chốn nhân gian, nhưng từ khi hai người đó chết thì nó được ngụy tạo với vẻ bề ngoài u ám….
Kì Hân quay sang tên quái nhân, đôi mắt khó hiểu đan xen nỗi tức giận ;
– nhưng chúng ta đến đây làm gì…..?
– để phá những kẽ đang muốn đánh thức toàn bộ sức mạnh của phụng tiên…..
Minh Tử giật mình :
– bọn chúng ở đây sao….
hắn bước tới, dùng bàn tay ma lực phá tan lưới phòng hộ xung quanh ngôi nhà rồi khẽ bước vào. Nói chậm rãi :
– đi ra sau hoa viên thôi….bọn chúng ở đằng sau đó….
Vừa lúc đó, ở đằng sau, đôi mắt Thủy Linh như nhíu lại, Shin giật mình khẽ nói ;
– chuyện gì thế…..?
Thủy Linh cố gắng tập trung chỉ nói nhanh :
– có người đã phá lưới bảo vệ ngoài cổng….
Đôi mắt Shin bỗng thoáng lo lắng, Thủy Linh nói gấp ;
– chúng ta không được phân tâm lúc này…..sức mạnh gần tỉnh thức rồi….chỉ một chút xíu nữa thôi….cố lên….
Shin gật đầu, rồi hai người lại nhập tâm lại với nhau.
**
Tiếng mọi người ồn ào làm tôi tỉnh giấc. vừa sực tỉnh tôi gọi lớn :
– Phương….Phương…..
Nhưng nhìn lại thì thấy mình đang nằm trong phòng. Trời bây giờ đã sáng, mọi người đang ráo riết chuẩn bị nghi thức tiễn tôi xuất gia. Tôi mơ hồ nhìn xung quanh, tự hỏi với anh mắt da diêt :
– chuyện đêm qua….có thật hay không…..?
Chuyện đêm qua xảy đến quá đột ngột, nó như thay đổi mọi biến chuyển tình cảm trong trái tim của tôi. Nhưng không hiểu sao, đầu óc tôi như bị cái gì đó đè nén, khống chế làm tôi không thể nào tập trung nhớ lại được. một sức mạnh nào đó đang kiểm soát tâm trí và suy nghĩ làm cho tôi có một cảm giác chuyện hôm qua như chỉ là mơ vậy.
Khẽ bước xuống giường với toàn thân mệt mỏi, mẹ tôi bước vào phòng cùng mấy người gia nhân, giọng hối hả :
– con còn chưa mau chuẩn bị nữa, sắp đến giờ rồi…..
Tôi nhìn mẹ khẽ hỏi :
– hôm qua có xảy ra chuyện gì không mẹ….sao đầu con đau quá…..
Mẹ nhìn tôi với ánh mắt ngại ngùng như có chuyện gì đó, xong bà lắc đầu tiến lại vuốt đầu tôi khẽ cười :
– chẳng có chuyện gì xảy ra cả con trai…..bây giờ việc phải làm là mau chuẩn bị thôi….
Nói xong, bà quay qua những người gia nhân :
– các ngươi mau giúp thiếu gia thay đồ…..
Tôi thì lặng lẽ ngồi im cho những người gia nhân thay đồ cho mình. trong tâm trí tôi bây giờ thật hôn loạn. nữa muốn tin chuyện hôm qua là thật, nữa lại là không muốn tin. Suy nghĩ một hồi, tôi lắc đầu khẽ cười buồn :
– không đâu…..chuyện qua chắc chỉ là mơ….làm sao có thể…..
Lúc ấy, tôi đâu có biết rằng, thật ra ông đã dặn tất cả mọi người phải quên chuyện hôm qua, và chính tôi cũng đang bị sức mạnh của lá bùa không chế suy nghĩ. Làm mọi chuyện trở nên thật mơ hồ. khiến chính trái tim tôi cũng không nhận ra được…..
Ông tôi ngồi lặng lẽ trước bàn thờ tổ tiên, đôi mắt đau đớn, giọng khẫn cầu ;
– nguyện xin người….hãy giúp cho gia tộc con qua khỏi cơn nguy nan này…tình duyên đến đây phải đứt…..
Từ đằng xa, anh Phong vẫn đứng một nơi thật bí mật, quan sát mọi động tĩnh của tôi. Anh ấy được lệnh là phải canh chừng cho đến khi tôi chính thức thành thân với Tuấn, trong lúc đó nhất thiết không được để chuyện gì xảy ra…..
Bên nhà Tuấn mọi người cũng đã sẵn sàng. Tuấn mặc một bộ lễ phục trông tuyệt đẹp. nhìn anh bây giờ thật giống như một chàng hoàng tử trong tranh bước ra. Mặc dù trong lòng cứ thấp thỏm lo sợ, nhưng tận tâm trí anh vẫn nhói lên một hy vọng. tình yêu Tuấn dành cho tôi đã vượt qua mọi thử thách, đã chấp nhận mọi hy sinh. Đến bây giờ, anh rất sợ, sợ sẽ mất đi tôi qua nhiều nỗ lực cố gắng của anh. Đôi mắt Tuấn ánh lên sự quyết tâm ;
– lần này nhất định mình phải giữ Gia Anh cho thật chặt….quyết không buông tay…..
Phu nhân bước đến cùng cô quản gia. Nhìn Tuấn rồi quay qua mấy người gia nhân :
– mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa….
Cô quản gia cúi đầu ;
– thưa phu nhân đã chuẩn bị xong rồi ạ….
Rồi bà nhìn Tuấn, ánh mắt có vẻ xót xa :
– con thắng rồi đó….nhưng nên nhớ 3 năm…chỉ có 3 năm thôi….
Tuấn nhìn phu nhân, anh như hiểu tất cả, hiểu cả nỗi lòng của người mẹ hết lòng lo cho đứa con trai của mình. rồi anh ôm chầm lấy bà, mỉm cười hạnh phúc :
– con xin lỗi mẹ….tha lỗi cho con mẹ nhé….
Phu nhân đẩy Tuấn ra, đôi mắt hơi đỏ, bà bật cười :
– thôi đi đi…kẻo lại trễ giờ…..
Tuấn nhìn phu nhân một chập, rồi lặng lẽ quay lưng bước đi ra xe. Đi theo Tuấn là cô quản gia, 60 người bảo vệ, và 18 thiếu nữ nghênh tiếp, và 50 người bưng hoa. Tuấn cùng một đoàn quân hào hùng đó tiến thẳng vể nhà ông tôi.
Vừa đi ra đến hàng lang, Tuấn gặp Phương, đôi mắt anh nhìn Phương như muốn nói gì đó, xong anh lại lẵng lặng bước đi. Phương sựng lại rồi lên tiếng, ánh mắt hơi trùng xuống :
– giờ anh đi sao….?
Tuấn không quay lại, hai hàng lông mi nhấp nháy, giọng lạnh lùng :
– ừ….!
Phương mỉm cười chua chát, rồi ánh mắt cậu ta ngẩn lên với một sự tha thiết não lòng :
– nếu lần này em làm gì có lỗi với anh….em xin anh đừng tha thứ cho em….
Đôi mắt Tuấn mở to, cổ họng như khô đi, bàn tay nắm chặt, Tuấn cố gắng lấy lại bình tĩnh :
– từ nhỏ đến lớn anh luôn nhường mọi thứ cho em….anh luôn gánh vác mọi chuyện cho em…lần này em lại muốn lấy đi cái cuối cùng của anh sao….?
Hai khóe của Phương bắt đầu đỏ, trái tim cậu ấy như vỡ nát khi nghe Tuấn nói như thế. Đúng vậy, từ nhỏ Phương luôn được sự che chở của anh, vậy mà bây giờ cậu lại nhẫn tâm đẩy anh mình vào sự đau đớn vô bờ. nhưng trái tim Phương cũng đã chịu quá nhiều khổ đau. Mũi cậu ấy cay xè, Phương nói không thành lời :
– em….em xin lỗi…..
Nói xong, Phương bỏ đi thẳng. Tuấn đứng đấy, đôi chân anh nhiều lúc đứng không vững. cô quản gia thấy vậy, khẽ nói :
– thưa thiếu gia đã đến giờ rồi ạ….
Tuấn giật mình, mỉm cười đau đớn rồi lạnh lùng bước đi.
**
Buổi lễ kêu gọi đã bắt đầu đi đến bước cuối cùng. bên cạnh Thủy Linh và Shin tự nhiên xuất hiên một luồng sáng chạy xung quanh, luồng sáng ấy ngày càng mạnh dần và cuối cùng là bắn thẳng lên bầu trời, phát ra bảy luồng sáng nhỏ bay đi khắp nơi.
Tên quái nhân cùng Kì Hân và Minh Tử cả đêm qua vẫn ngồi quan sát thiên văn. Khi nhìn thấy những luồng sáng ấy, tên mỉm cười mỉa mai :
– thì ra là như vậy…..
Kì Hân khẽ đưa đôi mắt ngạc nhiên :
– chuyện gì vậy….?
hắn chỉ tay về Phương xuất hiện luồng sáng :
– chúng ta phải nhanh đến đó thôi…..
Vừa nói xong, thì thoắt một cái, cả 3 người đó đã đứng trước cánh cổng ngôi nhà cổ. Kì Hân nhìn ngôi nhà, đôi mắt như rực lửa, giọng cô ta run lên :
– nơi đây….nơi đây….
hắn mỉm cười, giọng mỉa mai ;
– ngươi vẫn còn nhớ phải không….đây chính là nơi mà Cát An và Hoàng Phi đã từng chung sống với nhau, gọi là Ngọc U Minh….
Nói xong, hắn búng tay một cái thì nguyên ngôi nhà cổ đã quay về với hình dạng thật sự của nó, không còn bị ngụy tao bởi hình ảnh ngôi nhà cổ u ám. Mà đó như là một nơi lấp lánh, từ bức tường được bao phủ bởi những bông dã lan thơm ngát, xung quanh là những thảm cỏ xanh rì rào, cả những rừng cây ghê sợ cũng biến đi mà thay vào đó là những bụi hoa thơm ngát, suối chảy róc rách ngang qua nhà. Minh Tử khẽ ngỡ ngàng, đôi mắt như trợn lên ;
– trời ơi….
hắn bât cười :
– thật ra nơi này được gọi là thiên đường chốn nhân gian, nhưng từ khi hai người đó chết thì nó được ngụy tạo với vẻ bề ngoài u ám….
Kì Hân quay sang tên quái nhân, đôi mắt khó hiểu đan xen nỗi tức giận ;
– nhưng chúng ta đến đây làm gì…..?
– để phá những kẽ đang muốn đánh thức toàn bộ sức mạnh của phụng tiên…..
Minh Tử giật mình :
– bọn chúng ở đây sao….
hắn bước tới, dùng bàn tay ma lực phá tan lưới phòng hộ xung quanh ngôi nhà rồi khẽ bước vào. Nói chậm rãi :
– đi ra sau hoa viên thôi….bọn chúng ở đằng sau đó….
Vừa lúc đó, ở đằng sau, đôi mắt Thủy Linh như nhíu lại, Shin giật mình khẽ nói ;
– chuyện gì thế…..?
Thủy Linh cố gắng tập trung chỉ nói nhanh :
– có người đã phá lưới bảo vệ ngoài cổng….
Đôi mắt Shin bỗng thoáng lo lắng, Thủy Linh nói gấp ;
– chúng ta không được phân tâm lúc này…..sức mạnh gần tỉnh thức rồi….chỉ một chút xíu nữa thôi….cố lên….
Shin gật đầu, rồi hai người lại nhập tâm lại với nhau.
Bây giờ, hắn đã bước đến ngay sau hoa viên, nhưng hắn phải chựng lại. vì đằng trước là một rừng nến bao quanh. Minh Tử chỉ tay về phía Thủy Linh và Shin :
– họ kìa….
hắn đưa tay ra ngăn cản, hạ giọng :
– đừng manh động….bọn nó có pháp quang bảo vệ….chúng ta không thể đến gần….
Kì Hân nhìn Thủy Linh và Shin, bỗng cô ta như xuống sắc hẳn đi, giọng run lên :
– tên đó….tên đó…..
hắn quay qua nhìn Kì Hân, ánh mắt có phần ngạc nhiên :
– ngươi sao vậy….
Kì Hân nhìn hắn, giọng nói lớn ;
– người không nhớ sao…hai tên đó chính là cận thân của Cát An….đã mất tích khi Cát An chết…..
Tên quái nhân nhìn Shin và Thủy Linh như sực tỉnh, đôi mắt như bị thù hận che mất, trong mắt hắn là chỉ có giết phụng tiên, chứ không còn để ý đến những chuyện này. Suy nghĩ một hồi hắn khẽ cười :
– vậy là chúng ta gặp may rồi….
Kì Hân vẫn không hết bàng hoàng ngập ngừng ;
– tại sao
– hai tinh linh đã ở đây thì cần chi phải tìm nữa…..
Kì Hân sững sốt, đôi tay nắm chặt :
– người chắc chứ….
hắn nghiền ngẫm :
– kiếp trước bọn chúng là tinh linh, nếu kiếp này đã hội ngộ về bên phụng tiên thì chỉ có chúng chứ không ai khác….chúng ta thà giết lầm còn hơn bỏ sót….
Minh Tử nhìn rừng nến, giọng ngại ngùng ;
– nhưng phải làm sao đây….
hắn nhìn lên bầu trời, đôi mắt đen dần đen dần như muốn xóa bỏ cả mặt trời, giọng khẽ nghiến trong kẽ răng :
– đến lúc này thì ta phải lấy nó ra thôi….
Vừa nói xong, thì từ trên bầu trời, không gian như bị cắt ra, chiếc hộp Phong ấn thạch bảo chi thiêng bay xuống. hắn nhẹ nhàng lấy chiếc nhẫn ra, bây giờ chiếc nhẫn không còn thanh khiết như thủy tinh mà nó đen lại u ám, đen như tâm địa độc ác của hắn. khi vừa đeo chiếc nhẫn ấy vào, hắn niệm niêm thần chú thì xung quanh hắn toát lên một làn mây đen, mây đi đến đâu thì nến tắt dần, tắt dần. Shin lo lắng :
– Thủy Linh….pháp quang đang dần bị tiêu diệt…..
Thủy Linh nhắm chặt mắt…..cố gắng nói lớn :
– đừng quan tâm…..cố lên ! chúng ta gần xong rồi…..