Chuyện tình hoàng tử - Chương 60
CHƯƠNG 60
Vừa nói tới đó, điện thoại của tôi lại reo lên. Shin và Thủy Linh đều nhìn về hướng tôi, khẽ lấy điện thoại ra, tôi hạ giọng :
– dạ thưa mẹ…..!
Mẹ tôi nói với giọng gấp rút :
– con còn làm gì nữa hả….sao chưa mau quay về gia tộc chuẩn bị, ngày mai chính thức con xuất gia….mau về đây ngay….
Tôi khẽ cúi đầu, dáng người ảm đạm :
– vâng ! con sẽ về ngay ạ….
Cúp máy, tôi thở dài….Thủy Linh nhìn tôi, ánh mắt anh như chợt hiểu ;
– chủ nhân mau về đi ạ….thuộc hạ đã có cách giúp người rồi…..
Tôi gật đầu, ánh mắt hơi buồn :
– ừ ! em về đây….
Vừa nói xong, Thủy Linh nhẹ nhàng búng tay một phát là tôi như bị thổi tung ngay về nhà mình.
Shin nhìn Thủy Linh, đôi mắt anh có vẻ hơi ngại, vì bây giờ, xung quanh cả căn nhà rộng lớn này chỉ có hai anh.
– cậu….cậu….
Thủy Linh nhìn Shin, cố dấu nỗi thẹn thùng của mình, anh khẽ nói :
– Shin ! tôi sẽ kể cho cậu tất cả….tất cả những điều tôi biết…..khi nghe xong cậu sẽ hiểu mà thôi……
……….
Nghe xong câu chuyện, Shin bất ngờ hỏi Thủy Linh :
– không thể ngờ…..đến thế kỉ 21 mà vẫn còn những chuyện tưởng chừng như chỉ có trong phim…..
Thủy Linh nhìn Shin, ánh mắt anh nghiêm túc hẳn :
– bây giờ kẻ đó đã được giải thoát, chẳng bao lâu nữa khi đến ngày đồng thoại chủ nhân sẽ gặp nguy hiểm. chuyện sống chết của chủ nhân bây giờ chỉ trông cậy vào cậu mà thôi….
Shin giật mình, anh hỏi lớn :
– tôi….tôi…..tôi có biết làm gì đâu…..
Thủy Linh đứng dậy, đôi mắt anh buồn xa xăm nhìn về khoảng không gian vô tận :
– vũ đạo huyền thuật là loại thuật kêu gọi, nếu như tôi đoán không lầm thì chính cậu sẽ giúp chủ nhân kêu gọi những sức mạnh còn lại của thất lông vũ tỉnh giấc….
Shin rơi vào những câu hỏi mông luông, đầu óc anh trống rỗng, anh ngồi bần thần xuống. Thủy Linh vẫn tiếp tục nói :
– không còn thời gian nữa….cậu phải làm ngay lập tức…..chỉ còn độ một tuần nữa là đến ngày đồng thoại…lúc đó nếu mà toàn bộ sức mạnh của phụng tiên chưa hoàn toàn quay về thì ….
Đôi mắt của Thủy Linh ánh lên vẽ lo lắng cùng cực. Shin nhìn vào ánh mắt ấy anh có thể hiểu rằng, sự nôn nóng, lo lắng, hoảng sợ của Thủy Linh. lòng anh cũng như se lại, một cảm giác đau đớn nào đó từ trong anh nhói đau. Shin đứng dậy, nhìn thẳng vào Thủy Linh như tiếp thêm sức mạnh cho anh ấy :
– cậu nói đi….vậy tôi cần phải làm gì……..
Thủy Linh mỉm cười như vừa gỡ được khúc mắt. anh bèn nói rõ mọi Phương pháp cho Shin biết….
**
Tôi vừa bước ra ngoài cửa thì xe đã đợi sẵn. anh tài xế vuốt mồ hôi, giọng mệt mỏi :
– cuối cùng cậu chủ cũng ra….nãy giờ đi tìm cậu chủ, chúng tôi lo quá….
Tôi mỉm cười buồn :
– em xin lỗi…..
Anh tài xế cúi đầu :
– dạ không dám…..mời cậu chủ vào xe ạ….
Chiếc xe lăn bánh tiến thẳng về nhà ông nội. Trời đã bắt đầu ngã nắng. không hiểu sao, sự rối bời, đan lẫn đau khổ vẫn cứ ẩn náu trong trái tim của tôi, một linh cảm bất an cứ xuất hiện bên cạnh. Những hình ảnh về Phương chập chờn hiện về. tôi lắc đầu như cố muốn đẩy những thứ đó ra, giọng mệt mỏi :
– không được…..mình đã quyết định rồi…..không thể để Tuấn đau khổ thêm được nữa…..
Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt của Tuấn, trái tim tôi lại nhói đau, nhớ lại cái lần đầu tiên gặp anh ấy. một chàng trai luôn khiến tôi cảm thấy vui vẻ, một sự đồng cảm sẽ chia. Suốt quãng thời gian vừa rồi, anh luôn bên cạnh, an ủi, động viên che chở cho tôi. Những điều đó tôi thật không biết làm gì để đền đáp, vậy mà càng ngày tôi lại càng làm anh đau khổ hơn. Cuộc hôn lễ này như chấm dứt tất cả, hãy để tôi xoa dịu trái tim của anh.
Đôi mắt tôi ngước nhìn ra khung cửa kính, hai hàng lông mi nhấp nháy :
– Tuấn ơi…..anh thật ngốc…..
**
Tuấn ngồi ở cái cửa sổ tòa thư viện lầu hai như anh ấy thường ngồi. Đôi môi anh không ngớt mỉm cười, một niềm hạnh phúc quá lớn vừa đến với anh. Bây giờ, anh như cảm thấy là mình trên mây vậy, đôi mắt lúc nào cũng tràn đầy sức sống ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, sau những ngày đêm u ám. Mái tóc ấy như phủ xuống làn da trắng min, tạo nên một vẻ thánh thoát của một thiên sứ.
Anh cứ cầm cái điên thoại, lắc lắc nhưng chẳng dám gọi cho tôi. Lần đầu tiên tôi nói yêu anh, lần đầu tiên tôi thật sự chấp nhận tình cảm của anh.
Anh cười thật tươi, giọng nói hớn hở :
– Gia Anh ! những điều anh làm đã không uổng công rồi….
Đang còn mải miết vui sướng thì phu nhân bỗng dưng đi qua, nhìn thấy Tuấn ngồi trên thành cửa sổ, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc. Bà khẽ thở dài :
– một lần nữa ta lại không cản được nó rồi….
Cô quản gia bước đến, giọng từ tốn :
– người đừng quá lo lắng ạ….
Phu nhân nhìn Tuấn, ánh mắt bà như hiểu tất cả. Đôi mắt của người mẹ như thấu hiểu từng khía cạnh của đứa con mình, ánh mắt tuy có phần sắc bén nhưng không giấu nỗi sự đau khổ :
– nó vẫn là nó, thứ nó muốn thì có trời mới cản được….
Nói xong, bà quay lưng bỏ đi. Ngày mai là chính thức cử hành hôn lễ nên còn rất nhiều chuyện giải quyết, mặc dù bà không muốn cái hôn ước này xảy ra chút nào, nhưng với danh nghĩa là phu nhan của gia tộc chương thì bà không thể làm lơ.
ông Tuấn cứ đứng lặng ở hoa viên, ngắm nhìn cảnh vật. người ta nói gừng càng già càng cay, không hiểu sao có phải do có tuổi hay không, mà trong lòng của ông lại luôn dấy lên một linh cảm chẳng lành. Phu nhân đi vừa đi ngang qua, thấy ông, bà bước đến khẽ cúi đầu :
– chào cha….
Ông Tuấn khẽ quay lại, nhìn thấy phu nhân, ánh mắt ông có phần mệt mỏi :
– chào con….
Phu nhân ngước nhìn ông, đôi mắt bà cũng có nhiều tâm sự chất chứa :
– sao cha không vào phòng….ở đây thường có gió lớn lắm ạ…..
Đôi môi ông mỉm cười tẻ nhạt, ánh mắt trùng xuống :
– con có thấy Phương đâu không, dạo này ta thường không thấy nó ở nhà…..
Phu nhân nhìn ra khoảng không bâng qươ :
– nó vẫn tụ tập với những đứa bạn của nó….từ khi khỏe lại nó khác hẳn, ít nói, trầm tính hơn…như là một con người khác vậy…..
Ông nhìn phu nhân, ánh mắt như muốn nói một điều gì, nhưng bờ môi lại muốn ngỏ sang ý khác. Cuối cùng ông thở dài :
– con hãy trông trừng nó….mai diễn ra buổi lễ quan trọng, ta không muốn xảy ra chuyện gì đâu…..
Phu nhân hơi bất ngờ trước câu nói của ông, đôi mắt bà tròn đầy kinh ngạc :
– ý của cha là…..
Ông bật cười, quay lưng đi vào chỉ để lại câu nói :
– ta già rồi….người già hay lo xa, con đừng chú ý làm gì…..
Mặc dù ông nói vậy, nhưng trong lòng phu nhân vẫn dấy lên những điều hoài nghi, chưa bao giờ bà tính đến chuyện vì Phương mà phá hỏng hôn ước này. Đối với bà, Phương là đứa quậy phá, nhưng có chừng mực của nó, nó biết lúc nào mình nên dừng, lúc nào nên chơi tiếp, nên bà thường không lo lắng cho mấy. nhưng hôm nay, khi nghe ông nói như vậy, không hiểu sao, trong lòng bà cũng dâng trào một cảm giác sợ sệt và lo lắng……
Ông bước về phòng, lấy ra bức ảnh của Hoàng Phi và Cát An chụp chung. Đôi mắt của ông như mờ lại. giọng khàn khàn vang lên :
– duyên trời sẽ hết chứ…..
Những giọt nước mắt cay đắng lại nhỏ lên tấm hình cũ kĩ ấy.
**
Trời đã về đêm, tôi ngồi một mình ở bên thềm hoa, chẳng biết làm gì. Người cứ như bần thần cả ra, một cảm giác hồi hộp cứ xuất hiện trong trái tim. Đôi mắt tôi khẽ ngước nhìn ra những bông hoa, hai hàng lông mi khập khẽ trên khóe mắt, dưới ánh trăng, người tôi như có một sức cuốn hút đến tột độ. Một cảm giác lạ lùng ở chốn nhân gian. Tôi mỉm cười :
– không biết hai anh ấy sau này như thế nào nhỉ….
Trong đâu tôi vẫn không dâu được sự tò mò về Shin và Thủy Linh, những việc trải qua ngày hôm nay thật nhiều. vừa có chuyện vui lại vừa có chuyện buồn. tôi đỡ phải dấu Shin về những chuyện này, lúc trước, khi mà nói chuyện với anh, tôi luôn có cảm giác sợ sệt, nặng nề như đè lấy thân thể. Còn bây giờ thì đã thảnh thơi rồi.
Từ trên mái nhà. Hai người, một người áo trắng phất phới trong đêm cho ta cảm giác đến rợn cả da gà. Một người áo choàng đen kín cổ. hai người ấy lặng lẽ quan sát từng cử chỉ hành động của tôi. Kì Hân bỗng thốt lên, giọng như có phần nghẹn lại :
– thật không ngờ, suốt bao nhiêu thơi gian ấy mà hắn vẫn không hề thay đổi, vẫn cái vẻ đẹp quái ác ấy….
Đôi mắt Kì Hân nhắm nghiền, như đang cố đè nén bản thân, tình cảm của mình. Minh Tử nhìn tôi, rồi quay qua Kì Hân :
– chủ nhân ! bây giờ chúng ta làm gì ạ….
Kì Hân khẽ quay lưng bước đi :
– chúng ta phải chờ cho đến ngày đồng thoại, việc bây giờ là tìm cho ra ngũ đại tinh linh mà hạ sát chúng…..
Minh Tử khẽ quay đầu nhìn Kì Hân, với đôi mắt sững sờ :
– ngũ đại tinh linh….? bọn chúng vẫn còn sao….?
Kì Hân khẽ cười đau đớn :
– không những còn mà chúng hội tụ về bên phụng tiên rồi…..nếu không hạ sát chúng thì khi đến ngày đồng thoại, kế hoạch chúng ta khó lòng mà thành công được…..
Minh Tử thở dài, ánh mắt có phần mệt mỏi :
– bọn này dai thật…..
Kì Hân quay lại, nhìn tôi như một cái nhìn xót xa đau đớn, trong tận đáy lòng của cô ấy, thì không hiểu sao chỉ trong tíc tắc, thù hận như hạ xuống nhường chỗ cho tình yêu lại dấy lên.
Điện thoại của reo lên, tôi mỉm cười bốc máy :
– gì nữa đây….mai tổ chức hôn lễ rồi, sao không ngủ sớm đi mà lại gọi cho em….?
Tiếng Tuấn bật cười, anh ngồi vắt vẽo trên cửa sổ. đôi mắt ngước nhìn bâu trời, mà như hiện lên bóng dáng của tôi :
– nhớ em quá…..chịu không nổi nên gọi thôi….!
Tôi mỉm cười, một niêm vui nào đó đang nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh, đôi mắt nhấp nháy :
– thật không ! có nịnh không đó….?
Tuấn cười thật tươi, trong lòng anh là một niềm hạnh phúc mãnh liệt đang vây lấy xung quanh trái tim, anh như đang ở trên mây vậy
– ừ thì có nịnh chút chút….nhưng anh nói thật mà….dù mai thành thân nhưng giờ anh vẫn nhớ em….
Tôi hơi cuối xuống, che dấu sự sung sướng, đã lâu tôi chưa nghe những lời ngọt ngào này, thời gian qua thật quá cay đắng, nó như làm cho trái tim của tôi sần sùi, trơ tình cảm rồi. đến bây giờ, chính Tuấn mới thổi vào nó những hơi sống, sự hạnh phúc mong manh phá bỏ lớp băng trên .
– thôi ! anh lo ngủ sớm đi….đừng thức khuya quá….em không muốn ngày mai thành thân với người có đôi mắt thâm quầng đâu….!
– vâng ! thưa em yêu của anh…nghe lệnh em anh đi ngủ đây…yêu em lắm….yêu lắm cơ…..
Hai hàng lông mi tôi như có phần đượm buồn, tự nhiên lại đầu xuống hai khóe, ánh mắt có phần xót xa. Tôi đã quá bất công với chàng ngốc này.
– ngốc ạ…. làm em nổi hết da gà rồi nà…..thôi ! ngủ đi…
Tuấn lúc lắc mái tóc, nhìn anh bây giờ như chàng hoàng tử giữa chốn cung điện này.
– chúc em ngủ ngon
– anh cũng thế nhe…bye
– bye
Đơi một hồi lâu, tôi hắng giọng :
– sao anh chưa cúp máy….
Tuấn mỉm cười nham hiểm :
– em cúp máy trước đi….anh không nỡ cúp trước…
Tôi bật cười trước hành động ngốc nghếch của anh.
– trời ! sợ anh luôn….vậy em cúp đây….
Cúp máy, đôi môi tôi vẫn không dừng cười. Đã lâu rồi, tôi chưa cảm thấy thật thoải mái và vui vẻ như thế này. Đến bây giờ, tôi mới cảm thây nhẹ nhỏm. chuyện tình cảm của Phương đã khiên tôi quá sức mệt mõi, Tuấn chính là người kéo tôi đứng dậy, san sẽ an ũi tôi. Anh ấy như là một vị thiên sứ đến bên tôi những lúc đau khổ.
Đang còn miên man suy nghĩ thì điện thoại lần nữa lại reo lên, cuối nhìn xuống số thì mặt tôi như biến sắc hẳn. đôi tay run run như muốn rớt cả điện thoại, bờ môi nghẹn ngào :
– cậu ấy….
Trên máy điện thoại hiện lên số điện thoại của Phương. cố chấn tĩnh lại mình, tôi nhấc máy :
– chào….
Một khoảng không gian thật tĩnh lẵng, tui chẳng nghe thấy gì cả. một lần nữa, tôi nói :
– Phương ! có gi….có gì không….?
Vẫn một khoảng không gian yên ắng, khẽ thở dài, tôi liền nói mệt mỏi :
– nếu cậu đã không muốn nói thì tôi đành cúp máy vậy….!
Vừa đang định cúp máy thì tiếng Phương khẽ vang lên thật ấm áp :
– đừng….đừng cúp máy….
Tôi bặm môi, cố lấy bình tĩnh :
– cậu nói đi….gọi cho tôi có chuyện gì…..!
Phương ngập ngừng, hình như cậu ấy đang rất lúng túng.
– tôi….tôi….chỉ muốn nghe giọng của Gia Anh….
Đôi mắt tôi chớp nháy, trái tim như muốn vỡ ra theo câu nói của cậu ấy. bờ môi như bị hóa đá. Khoảng một lúc sau, tôi mới giật giọng :
– tôi không rảnh nghe cậu nói luông tung…tạm biệt….
Phương giật mình, nói gấp, sự sợ hãi như hòa lẫn vào giọng nói :
– đừng…..xin anh đừng cúp máy…..
Người tôi như chỉ muốn vỡ vụn ra, dù đã nói là cố gắng quên, nhưng sao trái tim lại cứ thổn thức khi nghe cái giọng đáng ghét ấy, lòng tôi bỗng trở nên thật hỗn độn.
Phương khẽ thở dài, rồi cậu ấy như lấy hết can đảm để nói :
– bây giờ….anh…..anh có hạnh phúc không…..
Đôi mắt tôi ngước nhìn lên bầu trời, hai khóe lại bắt đầu ướt, hai hàng lông mi nhấp nháy, bờ mỗi khẽ cười mỉa mai cho chính số phận của mình :
– hạnh phúc…..cậu đang hỏi tôi có hạnh phúc không ư…..?
Trái tim Phương như tan nát, sự kìm chế tình cảm như đã không qua nỗi ngưỡng cửa của trái tim :
– tôi hỏi thật lòng đó….anh có hạnh phúc không…..hãy nói thật đi…..
Tôi bặm môi đau đớn, một phần tức giận đang buồng phát :
– đúng….tôi đang hạnh phúc….rất hạnh phúc….chính vì thế mà cậu đừng đến tìm tôi nữa….cậu đi đi….cậu là tên khốn nạn….hãy biến khỏi cuộc đời tôi….cút đi…..
Vừa nói xong, tôi cúp máy cái rụp. lúc này đây cũng là hai hàng nước mắt tuyệt vọng cùng cực lại lăn dài trên hai gò má. Tôi lấy tay cố gắng bặm lấy miệng mình không khóc thành tiếng, chỉ biết thôt lên những tiếc nấc :
– hic….hic….hic
Trái tim tôi đã quá đau vì cậu ấy, sự giận giữ của tôi như đã trút hết lên Phương, tôi hận cậu ấy đến tận xương tủy, hận cậu ấy đã bỏ rơi tôi, hận cậu ấy đã không dám đối diện với tôi…..cũng chính và quá hận mà đến bây giờ tôi vẫn không thể nào quên được Phương, nỗi hận như hòa lẫn với tình yêu.
Người tôi bây giờ chỉ muốn tan ra, gục đầu lên cây cột mà nước mắt vẫn cứ tuôn rơi không ngớt. nỗi đau sao cứ dằn lấy trái tim tôi như thế này.
Lúc ấy, tôi đâu có biết rằng, Phương đang đứng trước cửa nhà ông tôi, đôi mắt ngóng chờ nhìn vào cánh cổng. đôi tay run run vẫn cầm chiếc điện thoại. tôi và Phương chỉ cách nhau có bức tường nhưng sao lại thấy xa thế này. Hai mắt Phương sững sờ, hàng lông mi cũng đậm nước, Phương khẽ cười đau đớn, nụ cười như chan hòa cả nước mắt :
– anh…..anh ghét tôi đến như thế sao…..
Trái tim Phương đã vỡ vụn ra từng mảnh nhỏ, nỗi lòng hoàn toàn tan nát. Phương nói trong tiếng nấc :
– mày đang bị cái gì thế này….chẳng phải mày luôn muốn Gia Anh ghét bỏ mày sao, chẳng phải mày luôn muốn nhường Gia Anh cho Tuấn sao, thế bây giờ cần gì phai đau khổ như thế….?
Phương như gục xuống đất, đôi chân không còn sức để đứng, khuôn mặt đẫm nước :
– trời ơi….! tôi đã làm cái gì thế này…..
Tôi đang còn mãi trong cơn đau, thì trái tim như giật mình tỉnh giấc. đôi mắt hoe đỏ bâng qươ nhìn xung quanh :
– Phương….sao mình lại nghe tiếng cậu ấy…..
Một hồi suy nghĩ, tôi lắc đâu nguầy nguậy, cố trấn an lại mình :
– chắc không đâu….giờ này thì cậu ấy làm gì ở đây chứ…..
Nhưng không hiểu sao, một cảm giác, hay một sự hy vọng nào đó vẫn không chịu tắt ở trong trái tim tôi, nó vẫn cứ le lói bập buồng sáng. Rồi đôi chân như không kiềm lại được nữa, nó cứ bước, bước hoài. Và cuối cùng ra tới ngoài cổng. Tới ngay trước cổng, tôi lại không dám mở cánh cửa ấy ra. Nếu bây giờ mở ra, không hề có Phương ở đây thì chẳng phải một lần nữa tôi bị tổn thương, một lần nữa hy vọng điều không tưởng. sự đau khổ Phương gieo rắc đã làm cho tôi quá sợ hãi, đã làm tôi như quá mệt mỏi để chịu thêm sự đã kích nào nữa.
Phương quỳ trước cổng, khuôn mặt ấy như đã quá sức đau đớn. hai hàng lông mi dài mà nặng trĩu vì nước, đôi mắt hơi thâm do nhiều đêm không ngủ. người cậu ấy bây giờ thật mệt mỏi. những lời nói của tôi vừa rồi như đã giết chết Phương, đã bóp ngẹt trái tim cậu ấy. Phương biết những điều này đánh lẽ cậu ấy phải gánh lấy từ lâu lắm.
Hai chúng tôi, hai con người đều đang tan nát trái tim, đều hy vọng bây giờ sẽ được gặp người kia, hai trái tim như sưởi ấm cho nhau sau những chuỗi ngày đau khổ. Vậy mà bây giờ chỉ cách nhau có một cánh cổng, lại không dám bước thêm nữa.
Đôi chân tôi như cũng chẳng còn sức lực, tôi ngồi xuống đất, khuôn mặt bơ phờ hụt hẫng, như vừa đã phá nát điều gì. hàng nước mắt khẽ lăn, lăn dài trong đêm giá. Cái lạnh của ban đêm cũng không thể đóng băng được giọt nước. nỗi đau vẫn không hề biết dừng lại, nó lan tỏa ra khắp thân thể tôi. Đầu óc thật trống rỗng, tôi chẳng thể suy nghĩ được gì. cứ ngồi đấy, mà nước mắt khẽ rơi.
Phương gục người trước cổng. trong cơn đau khổ, trái tim cậu ấy như đã không thể kìm chế được, nó muốn hưởng được tình yêu, một tình yêu mà nó hằng ao ước, chỉ trong một phút yếu lòng, trái tim Phương đã gạt tình cảm đi mà để cho lí trí chiếm hữa. đến tận bây giờ, trước ngày hôn lễ, Phương mới cảm thấy mình không thể bỏ được, trái tim vẫn không đủ sắt đá, vẫn không đủ lạnh lùng để chối bỏ tình yêu ấy. nhưng bây giờ hối hận thì đã quá muộn, bánh xe thời gian nào có biết quay lại. Phương nói trong tiếng nấc đau đớn :
– Gia Anh…..tôi đã đánh mất anh rồi…..Gia Anh……..Gia Anh………
Đôi mắt tôi như mở to, hàng lông mi nhấp nháy thoát khỏi sự bơ phờ, sự cô độc trong đêm tối. Bờ môi khẽ run lên như không còn tin vào tai mình nữa :
– Phương…..Phương….
Nhưng đầu tôi như sực tỉnh, lí trí bắt đầu kiểm soát :
– không thể….làm sao cậu ấy có thể ở đây….
Nhưng một cảm giác gì đó, một sợ tơ hồng mà suốt hàng trăm năm vẫn không chịu đứt, nó vẫn như nối kết tôi và Phương. Linh cảm đã hướng dẫn trái tim, đã tiếp thêm can đảm, đã cho tôi sức mạnh để vượt qua chính mình. để tìm lại tình yêu lạc mất.
Đùng…..đùng…., sấm chớp trên bầu trời bắt đầu giáng xuống những hàng tấn. hàng ngàn giọt nước của u lạnh đang bủa vây xuống lòng đường. nước mưa như che dấu đi những hàng nước mắt của tôi và Phương. Ánh mắt đau khổ và đỏ hoe tôi nhìn lên bầu trời, khẽ mỉm cười đau đớn :
– chẳng lẽ trời cũng muốn ngăn cản tôi ra khỏi cánh cổng này sao…..? hic….hic….thật nực cười….
Bầu trời đang nỗi dông tố bão buồng, nỗi lạnh về đêm như được tiếp thêm sức mạnh, nó làm cho người ta một cái lạnh đến thấu xương. Nhưng tôi như trơ sỏi đá với cảm giác ấy, nỗi đau của trái tim đã quá đau, đã chai lỳ với nỗi đau thể xác rồi. mái tóc ướt sũng, ôm sát khuôn mặt, tôi nhắm mắt, bờ môi đỏ lại bặm như chảy cả máu :
– sao đến cả ông trời cũng không ủng hộ tôi chứ….
Xong ánh mắt tôi mở ra một nhiệt huyết quyết tâm, không có gì có thể ngăn tôi được bây giờ, khao khát tình yêu đã chiến thắng tất cả.
– nhưng cũng không thể ngăn cản tôi….
Vừa nói xong, tôi kéo cửa mở cánh cổng to lớn ra. Một cảnh tượng trước mắt như khiến tôi ngã quỵ xuống đất. đôi mắt mở to, hàng nước mắt trào ra như suối đến cả nước mưa cũng không thể hòa vào được.
Phương đang quỳ ở dưới đất, khuôn mặt buồn rũ rượi, nước mưa đã làm cơ thể yếu đuối ấy như rùng mình. Nỗi lạnh đã lan tỏa đến cả tận xương, nhưng vẫn không thể khiến trái tim nồng cháy ấy nguội được. một sự ấm áp trong trái tim đang bảo vệ cậu ấy.
Tôi lao đến như kẻ điên, gào lên bằng tất cả sức lực, tôi ôm chầm lấy cậu ấy, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt đau khổ :
– Phương…..cậu đang làm cái gì thế hả….
Nghe tiếng nói, hình như đôi mắt Phương dần dần mở ra, giọng cậu ấy khàn khàn thật yếu đuối, chứng tỏ cậu ta đã không còn một chút sức lực nào nữa rồi :
– tôi xin lỗi…..anh đừng bỏ tôi…xin anh…..
Vừa nói xong, Phương dùng hết mọi sức lực mà trái tim có thể để ôm lấy tôi, sợ giống như thả tôi ra một giây là có người đến bắt tôi đi vậy. người cậu ấy run lên bần bật bên bờ vai của tôi. Những giọt nước mắt của sự hạnh phúc cuối cùng đã lăn trên gò má đau khổ. Tôi mỉm cười hạnh phúc, trái tim như đã có thêm sự sống, nắng ban mai như nở rực giữa bầu trời đen tối mưa gió bão buồng.
Nhưng đúng là ông trời ngăn cách cuộc hội ngộ của mối tình duyên vĩnh cữu. Những gia nhân trong nhà chạy ra kéo ngay tôi vào. Quay đầu ngoảnh lại thì tôi thấy ngay ông, đang đứng ở cổng, đôi mắt giận giữ nhìn chằm chằm vào tôi.
Trong lòng ông là một điều lo sợ suốt bao nhiêu năm nay, điều mà từ ngày tôi được ông kể câu chuyện giao ước. trái ngang của tơ duyên vẫn không hề đứt. ông quát lớn :
– mang thiếu gia vào phòng…..
Tôi gào lên, cố gắng ôm lấy Phương không buông :
– không….không….
Ông bước đến, lấy tay đánh mạnh vào cổ làm tôi ngất đi, rồi quay qua những người gia nhân :
– mang đi…..
Phương cố gắng níu lấy người tôi, giọng cậu ấy thật yếu đuối :
– đừng….xin các người….
Nhưng với sức mảnh dẽ của cậu ấy thì làm sao có thể ngăn được những sức mạnh của người gia nhân được huấn luyện trong gia tộc tôi. Nước mắt của Phương như nhiều hơn cả mưa, khuôn mặt đầy đau xót. Dù trong cơn hôn mê, nhưng trái tim tôi sao lại đau đớn như thế này, đau vô cùng. Một sức mạnh như muốn trỗi dậy để bảo vệ Phương. Toàn thân tôi bắt đầu nóng rực, những giọt nước đau khổ cứ trào ra mặc dù hai mắt đã nhắm lại.
Đằng xa, anh Phong đang khoác một chiếc áo choàng đen, đôi mắt kinh hoàng :
– chết….sức mạnh của phụng tiên đang trỗi dây…
Anh liền dùng một lá bùa mà tên quái nhân kia đã cho trước khi làm nhiệm vụ này. Phong đưa tay, quăng lên trời, đôi môi niệm niệm cái gì đó thì ngay lập tức, người tôi như rã rời ra, ý chí không thể nào tập trung được nữa.
Ông tôi nhìn Phương, ánh mắt căm phẩn :
– cậu về đi….nơi đây không chào đón cậu…..cậu phải nhớ là ngày mai là hôn lễ của anh mình….chẳng lẽ cậu lại muốn phá bỏ nó sao….
Nói xong, ông cùng những người gia nhân quay vào nhà. Cánh cổng ấy cũng đóng lại. bỏ Phương một mình trong đêm mưa lạnh giá.