Chuyện tình hoàng tử - Chương 59
CHƯƠNG 59
Phong ngồi vắt vẽo trên một cành cây. Đôi mắt anh hơi buồn. từ ngày anh quay về đây thì trong lòng đầy ắp những nôi tẫm sự. Minh Tử từ từ tiến lại, giọng nói hớn hỡ :
– hey…..
Phong không buồn quay lại, đôi mắt ấy vẫn hướng về một vùng trời xa xăm. Minh Tử hơi chưng hửng, cô nhảy lên cành cây ngồi đối diện với Phong, đôi mắt mở to :
– sao thế ? sao nhìn anh buồn vậy….?
Hai mắt anh hơi trùng xuống, giọng lạnh lùng :
– không có gì….?
Minh Tử nhìn Phong thật lâu, hai mắt cô ấy chớp chớp. xong, cô ấy thở dài ;
– từ ngày anh từ nơi đó về thì anh như khác hẳn anh lúc trước…..
Phong ngạc nhiên, đôi mắt hơi ngước lên nhìn Minh Tử :
– khác gì…..?
Minh Tử giơ ngón tay lên, ra vẽ như đang tính toán :
– thì nhìn anh buồn hẳn đi, khuôn mặt có vẽ tình cảm nè….nói chung là nhìn khác lắm.
Phong như đờ ra, khuôn mặt anh lộ vẽ gì đó bối rối. khẽ nháy mắt, mỉm cười tẻ nhạt, Phong bỏ đi.
Anh đi dạo trên ngọn đồi đen tối này, từ ngày anh quay lại đây, đúng là không hiểu sao, trong người anh luôn xuất hiện một cảm giác thật trống trãi. Và một nỗi nhớ nào đó cứ le lói làm nhói đau tim anh.
Vừa quay lại căn nhà đó, thì Phong hơi bất ngờ, đôi mắt anh như sựng lại trước một bòng dáng một tên nào đó đang ở trong căn nhà, và bàn bạc với chủ nhân của anh. Vừa thấy Phong, tên áo choàng đen khẽ gọi :
– lại đây….
Phong nhẹ nhàng tiến lại, dáng vẽ cẩn trọng. cúi đầu anh nói :
– chủ nhân có gì căn dặn ạ…….
Tên áo choàng đen ngước nhìn Phong, đôi mắt lạnh lùng :
– chuyện của tên hộ vệ hãy tạm gác qua một bên, bây giờ ngươi hãy nhận nhiệm vụ đi canh chừng phụng tiên, và đừng để chuyện gì xảy ra trong buổi hôn nhân. Nhất định phải để hắn thành thân với tên chương minh Tuấn……
Đôi mắt Phong ánh lên vẻ ngạc nhiên. Anh bất giác nhìn tên áo choàng đen như có phần chờ đợi, xong! Lẵng lặng anh cúi đầu :
– vâng ạ………
Nói xong, anh quay ra và biến đi theo làn gió. tên áo choàng đen quay lại nhìn cái tên mới được giải phóng đó. Dáng vẽ hắn có phần khép nép :
– ngài không sao chứ……
Đôi mắt đen tối của tên ấy vẫn không hề thay đổi, nó như muốn hút hết mọi sinh vật vào đó vậy :
– Kì Hân ! một thời gian dài không gặp cô…..bây giờ cô cũng chẳng thay đổi gì….
Một nụ cười tẻ nhạt nở trên đôi môi, lần đầu tiên tên áo choàng đen mở cái mủ choàng bỏ xuống, để lộ mái tóc dài trắng xóa như như cước, ánh mắt u sầu vẫn hằn những nỗi đau khổ. Bờ môi mọng nước ấy lại khô dần đi vì những thù hận.
– làm sao mà tôi có thể thay đổi được…..
Đôi mắt hắn nhìn sâu vào ánh mắt của Kì Hân, giọng hắn cười khùng khục ;
– nỗi thù ấy chắc đã ăn sâu vào tận tâm can của cô rồi…….
Kì Hân không nói gì, đã lâu rồi cô ấy chưa xuất hiện với một thân phận nữ nhi như thế này. Từ cái ngày đó, cô ấy như đã biến thành một người khác, mái tóc dài trắng xóa, tuổi xuân như biến mất thay vào đó là nỗi thắng trầm của thời gian. Cô ấy nhìn hắn, tên ác quỷ lòng dạ đen tối được bao bọc xung quanh một ngoại hình đầy ma lực. giọng hắn khàn khàn :
– cô cũng nên đi ra khỏi ngọn đồi này đi…..theo như ta thấy thì hình như sức mạnh của thạch bảo chỉ thiêng đã bị phá hủy hoàn toàn rồi….không còn bức tường Phong ấn nữa đâu……
Đối mắt Kì Hân bỗng như lóe sáng, hai hàng lông mi dài mượt thường được dấu dưới chiếc mũ choàng, giờ như mở ra đón bừng nắng mai :
– kì lạ ! vậy sao tôi lại không nhận ra ….
hắn mỉm cười nham hiểm :
– cô không thể nhận ra điều này bởi vì thạch bảo chi thiêng Phong ấn cô….còn ta đã nhận ra ngay từ khi vừa bước tới đây…..
Giọng Kì Hân cười tự đắc, nụ cười mà chẳng toát lên vẽ vui vẻ gì cả :
– vậy là kế hoạch của chúng ta đã thành công bước đầu rồi sao ?
hắn vuốt nhẹ mái tóc dài cột cao của mình, ánh mắt như sắc lại toát lên vẻ nguy hiểm ;
– ta phải đi đây…..hẹn vào ngày đồng thoại nhé…..
Lần đầu tiên, Kì Hân cởi bỏ hẳn chiếc áo choàng đen, để lộ một chiếc áo trắng như tuyết bên trong, người cô cũng như dần thay đổi, khuôn mặt có phần ánh lên sức sống. giọng Kì Hân vui vẻ :
– khỏi nhăc….vào ngày đó….nhất định tôi sẽ cho lịch sữ lặp lại…..
Tên ác quỷ ấy đưa tay khẽ lên môi, suỵt……:
– đừng nói như thế…..chúng ta sẽ còn làm hơn cả lịch sử nữa kìa….ha….ha đó cũng sẽ là ngày chết của phụng tiên…..
hắn vừa cười, vừa dần tan biến khỏi ngọn đồi đó.
Minh Tử từ ngoài đồi bước vào, nhìn thấy chủ nhân của mình đã thay đổi, đôi mắt cô ấy sửng sốt, miệng há hốc. giọng như không thốt thành lời :
– chủ nhân…..
Kì Hân quay lại, đôi môi mỉm cười, ánh mắt lạnh băng :
– đã tới lúc chúng ta phải đi gặp hắn rồi…..
Minh Tử như không còn tin vào tai mình nữa, ánh mắt không thoát khỏi sự ngạc nhiên :
– chủ nhân…người …..người…..
Kì Hân đã thay đổi hoàn toàn, người cô ấy bây giờ được khoác bởi một chiếc áo màu trắng dài mươt, mái tóc trắng xóa đầy bí ẩn. nhìn cô ấy như toát lên một cái gì đó thật ảm đạm và giá băng.
– đi thôi………
Kì Hân bước nhanh ra khỏi căn nhà, xung quang ngọn đồi bỗng biến đi những dãy núi, không gian ảo cũng như tan biến. Minh Tử nhìn xung quanh, đôi mắt kinh ngạc :
– hả….tường Phong ấn….
Kì Hân không nói gì, trong đầu cô ấy lúc này là một dây tràn cảm xúc, không biết có phải là khát vọng muốn gặp lại người mình yêu sau một thời dan giài, hay là muốn giết cái người đã khiên cố ấy phải đau khổ đến thân tàn ma dại như thế này….tất cả, tất cả đến chính cô ấy còn không hiểu được. cố ấy luôn cho rằng, là mình hận tôi vào xương tủy, nhưng cô ấy đâu có biết rằng, khi đối diện với tôi sẽ có nhiều chuyện mà chính suy nghĩ cô ấy còn không thể lường được, điều đó chỉ có thể giải thích bằng trái tim.
**
Tôi lững thững bước những bước chân mệt mỏi về nhà, người mang một tâm trạng khó tả, vừa thảnh thơi lại vừa nặng nề.
– cậu Shin đã đợi cậu chủ lâu lắm rồi ạ…..- chị huyền thấy tôi bước vào, liền nói.
Tôi gật đầu, ánh mắt có phần ngạc nhiên.
Shin đang ngồi trong phòng khách, dáng vẽ từ tốn uống ngụm trà. Ánh mắt anh ấy lâu lâu lại đảo quanh khắp nhà. Tôi nhẹ nhàng tiến lại, khẽ nói :
– anh tìm em có chuyện gì à…..?
Shin nhìn thấy tôi, ánh mắt anh không vội nhìn, mà thay vào đó là những cái chớp chớp u buồn.
– anh có một số chuyện cần nhờ em làm rõ……giữ mãi trong lòng, anh cảm thấy bực bội lắm.
Tôi nhìn anh, một điều gì đó trong anh có phần tức giận, không hiểu sao tôi lại nhận thấy như thế. Mỉm cười buồn, ngồi xuống ghế đối diện với anh tôi nói :
– sao ? chuyện gì mà có thể khiến anh bực bội vậy…..có thể nói cho em biết được không…./
Đặt ly trà xuống, Shin mỉm cười nham hiểm :
– anh có thể ra ngoài vườn nói chuyện với em không…..
Hai hàng lông mi tôi nhấp nháy, miệng hơi run :
– sao ạ….?
Anh ấy đứng dậy, khẽ cười :
– không có gì ? chẳng qua là anh muốn ngắm những bông hoa…..
Nói xong, anh ấy bước thẳng ra vườn hoa, tôi đứng đó ngập ngừng mấy giây, sau cũng phải đi theo Shin.
Ra tới vườn, thì anh bỗng như sựng lại bởi cái hồ ngay giữa vườn hoa. Ánh mắt anh ấy quay lại như chờ một lời giải thích. Thấy vậy, tôi đi tới mỉm cười kể lại, đôi mắt hạnh phúc khi nhớ về cái cảnh đó.
– à ! đó là hồ do Tuấn đào, chỉ vì câu nói của em mà anh ấy lại lao mình vào những chuyện chưa bao giờ biết đến…
Shin tròn xoe mắt, hỏi lại :
– anh…..?
Tôi giật mình, hơi ngượng :
– thì….thì chúng em mai đã thành thân, nên đổi cách xưng hô cho phải phép đó mà…..
Shin gật đầu tỏ vẻ hiểu, tôi thở phào nhẹ nhỏm. vòng vo một hồi, tôi nhìn Shin, đôi mắt cương trực :
– anh tới tìm em rốt cuộc có chuyện gì thế…..đâu phải chỉ ngắm hoa thôi phải không ?
Shin bật cười vu vơ, ánh mắt anh ngắm nhìn những bông hoa hồng phấn, giọng lãnh đạm :
– tất nhiên…..anh muốn hỏi em một chuyện là em có biết nguồn gốc về cuộc hôn ước này hay không ?
Tôi như thót tim khi nghe Shin nói thế, một cảm giác bất an lại lẽ lói xuất hiện trong lòng. Đôi mắt nhấp nháy liên tục, giọng hơi run tôi như nói không thành tiếng :
– cái đó…..cái đó…..- chấn tĩnh lại, tôi chối- dạ ! em không biết ạ…..!
Shin quay phắt lại, nhìn thật sâu vào ánh mắt của tôi, tự nhiên người tôi như muốn tan ra khi chạm phải đôi mắt chết người của anh ấy, quay mặt đi tôi như lẩn tránh ánh nhìn của anh.
Shin khẽ thở dài, giọng anh có phần buồn :
– thật không ngờ, một quãng thời gian không gặp, nhiều chuyện xảy ra, và em cũng đã biết nói dối rồi à….
Ánh mắt tôi trùng xuống, quay lại tôi ngẹn ngào nói :
– anh…..anh đang nói gì thế…..em….em không biết thật mà….
Shin cười, nụ cười đau đớn. đôi mắt anh long lanh như có vài giọt sầu cay đắng :
– không biết….em không biết…..vậy chứ Thủy Linh bên cạnh em là vì chuyện gì, Hoàng Phi, Cát An….em có biết hai người đó không….
Tôi như thụt lùi mấy bước, đôi mắt trợn tròn kinh ngạc. Shin đang nói những điều mà đã được chôn dấu ở cái hai gia tộc. người tôi mấy hồi không đứng vững, giọng run lên :
– anh…..anh…..anh….
Shin quay đi :
– nhìn thái độ của em là anh đã hiểu, không những em biết mà còn hiểu rất rõ về chuyện đó……..
Tôi giật mình, đôi mắt bắt đầu hơi ướt, nhưng nó không thể nhỏ thêm một giọt nào nữa, nó đã quá cạn kiệt vì Phương rồi. lặng lẽ nhìn chỗ khác, tôi chẳng buồn nói lấy một câu nào nữa.
Shin quay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt mệt mỏi của tôi. Giọng anh cứng rắn hẳn lên :
– sao em không từ bỏ tất cả….sao lại cứ phải khuất phục trước cái gia tộc này…..
Tôi ngước đôi mắt lấp lánh như sao, với vài giọt long lanh nhìn anh ấy. mỉm cười mỉa mai chính bản thân mình :
– đúng….! nếu lúc trước thì anh có thể nói thế ! nhưng bây giờ đã khác….em kết hôn là do ý em muốn, bây giờ đối với em, quy định, sự hà khắc trong gia tộc đã chẳng còn nghĩa lý gì nữa rồi……
Shin giật mình, đôi mắt anh trân trân nhìn tôi, anh như không dám tin những lời này lại xuất phát từ một cậu bé yếu đuối, suốt ngày chỉ biết vâng phục mệnh ông.
– anh đừng nên biết quá nhiều chuyện, dấn vào những chuyện đó chỉ làm ta mệt mỏi thêm mà thôi, nhiều lúc em chỉ muốn quên đi tất cả, thà cho em đừng biết những chuyện này, biết mà làm gì…..biết để rồi cũng dẫn đến kết quả như ngày hôm nay…..
Shin nắm lấy đôi tay của tôi, đối mắt anh lấp lánh như ánh mai, hình như trong hai khóe đã bắt đầu thấm nước.
– Gia Anh ! em tỉnh lại đi…..đừng hành hạ bản thân mình như thế nữa…..chẳng lẽ em yêu tên Tuấn ấy sao……….?
Từ trong ánh mắt giận dữ ấy toát lên một nỗi lo lắng, sợ hãi :
– đúng….em yêu Tuấn…..!
Nói tới đó, không hiểu sao đôi mắt tôi lại nặng xuống, hai khóe dù đã rất rát rồi mà lại rơi những giọt máu đau đớn khôn tả. Shin thụt lùi về sau, người anh như chết sững, khuôn mặt đơ ra, bờ môi anh mấp máy :
– trời ! anh….anh…..anh thật sự không thể ngờ…..
Tôi bật cười đau đớn, nụ cười như nuốt cả nước mắt :
– hừ…. chuyện này em còn không thể ngờ huống hồ là anh….
Shin nhìn tôi, anh như cảm thấy một nỗi đau khổ đang bị chôn dấu tận đáy lòng, anh đang cảm thấy sự suy sụp, sự kìm nén, dằn vặt trong tận tâm can của tôi. Anh nhẹ nhàng nói :
– mai là đã tổ chức hôn lễ…..anh còn có thể nói được gì nữa…..nhưng anh khuyên em nên suy nghĩ thật kĩ, có nhiều lúc không như ta nghĩ đâu em ạ……
Nói xong, anh ấy quay lưng bỏ đi…tôi đứng ở đấy, người buồn bã khẽ nhìn theo những bước chân của anh ấy mà lòng lại nhói đau.
Bóng Shin vừa khuất dần, tôi đã nghe có tiếng thở bên cạnh của mình. Quay lại thì thấy Thủy Linh, người đang rướm máu cố đi về phía tôi. Khuôn mặt hốt hoảng, tôi chạy lại đỡ thấy Thủy Linh :
– anh….anh sao thế…..chuyện gì đã xảy ra thế này…..
Thủy Linh nhìn thấy tôi, ánh mắt anh ấy tự nhiên mờ quạng đi, anh chỉ nói được thều thào :
– tên ấy….hắn đã được giải thoát rồi…..
tôi lắc đầu, cố đỡ anh vào nhà ;
– anh đừng nói nữa…..để tôi dẫn anh đi bệnh viện….
Thủy Linh giơ tay lên cản
– đừng….vết thương này do ma thuật gây ra, thuốc bình thường không chữa được đâu…..?
Tôi nói như ngẹn đi
– vậy bây giờ phải làm sao……..
– chủ nhân hãy đưa tôi quay về nhà của bà tôi…….chỉ có nơi đó tôi mới lành lặn lại được…..
– nhưng…giờ anh đang bị thương nặng như thế này….nơi đó lại xa….làm sao đến đó kịp………
Thủy Linh nhìn tôi mỉm cười, ánh mắt anh đầy tin tưởng :
– người làm được…….nhất định chủ nhân làm được……..tôi đã không còn đủ sức để quay về đó nữa……
Đôi mắt đầy nỗi sợ hãi, tôi nói với giọng lo lắng vô cùng :
– tôi phải làm sao…..?
– chủ nhân hãy vận động tư duy, muốn đến nơi nào thì tự khắc người sẽ tới…..sức mạnh của người không chỉ dừng lại ở chuyện quá khứ thôi đâu……….
Nhìn Thủy Linh, tôi biết anh ấy đã quá mệt mỏi rồi, chắc anh ấy đang rất đau đớn nên mới tới tim tôi, vả lại đúng là anh ấy đi còn không nỗi thì làm sao mà có thể quay về nơi ấy.
Tôi đành cố gắng nhớ lại khung cảnh nơi ấy, nhớ tới những lời của bà lão, tìm lại mọi kí ức liên quan về nới này….nghĩ tới Thủy Linh đang đau đớn từng cơn, tôi lại càng phải nhanh tới đó, dòn hết sức, dùng mọi biện pháp để đến. thật đúng như lời Thủy Linh nói, khi suy nghĩ đã dồn nén lại làm một, thì không gian tự nhiên xoay chuyển, nhìn kĩ lại thì tôi đã ở ngay giữa sân của ngôi nhà cổ đó rồi. tôi rối rít hỏi Thủy Linh ;
– giờ tôi phải làm gì nữa…..
Đôi mắt Thủy Linh đã đờ đẫn, anh như đang dần đi vào cơn hôn mê, tôi sợ cái cảnh anh ấy năm xưa lại tái diễn, đôi tay tôi lay lay người anh như đứa trẻ hoảng sợ ;
– Thủy Linh….anh nói gì đi….Thủy Linh….
Thủy Linh khẽ mấp máy đôi môi :
– cái hồ sau vườn…..cái hồ…..
Chẳng nói chẳng rằng, tôi cõng Thủy Linh chạy ngay ra sau vườn. vừa ra tới đó, tôi đã thấy một cái hồ sáng lấp lánh, nước trong và sáng làm cho người ta cảm thấy đây không phải là cái hồ bình thường. Thủy Linh thều thào vào đôi tai của tôi :
– quăng tôi xuống hồ….
Lúc đầu, tôi hơi choáng trước câu nói của Thủy Linh, xong ! tôi dẫn anh đến bờ hồ, rồi quăng anh xuống. Thủy Linh vừa chạm phải làn nước trong veo đó, thì từ mặt hồ dấy lên một luồng sáng hào quang, người anh chìm dần xuống. tôi đứng trên hồ, lòng dạ nóng như lửa đốt, tôi không biết mình phải làm như thế nào nữa. nhìn thấy Thủy Linh chìm dân mà tôi hoảng sợ vô cùng. Chờ một lúc không thấy anh ấy chồi lên, đang định nhảy xuống hồ thì tôi nghe giọng Thủy Linh :
– không……đừng nhảy xuống……..
Thủy Linh chồi lên, những vết thương trên da thịt anh ấy giờ đã biến mất. vết máu cũng không còn da kéo dài nữa. khuôn mặt anh đã trở lại bình thường. nhưng tôi nhìn thấy hình như Thủy Linh không được tự nhiên cho lắm, có cái gì đó đang khiến anh ấy khó chịu. Thủy Linh cứ giãy giụa dưới nước, đôi môi, hai má bắt đầu ửng hồng lên. Miệng cứ la như bị tra tấn :
– a………a…..
Nghe những tiếng la mà lòng tôi như cuốn lại, tôi hét lên ;
– Thủy Linh ! anh làm sao thế……?
Thủy Linh vẫn trong tình trạng ấy, cố gượng nói :
– chủ nhân hãy tránh xa tôi….đừng xuống đây……nhanh đi…..
Tôi hoàn toàn không hiểu những lời Thủy Linh vừa nói, đôi mắt tôi bàng hoàng nhìn anh ấy :
– anh nói gì ? tôi không hiểu…..
Thủy Linh vẫn trong cơn quằn quại, nói như nghẹn ngào :
– người mau đi đi….nhanh lên….đi khỏi đây….
Thủy Linh vừa nói xong, thì quần áo của anh ấy tự nhiên rách ra. Nó bị rách ra từng mảnh nhỏ, giống như là bị ai xé vậy….đôi môi của anh ấy lúc này thật gợi cảm, hơi thở thật gấp rút như bị đè nén dữ dội. hai má Thủy Linh đỏ ửng lên, anh gào lên :
– chạy đi….chủ nhân mau đi khỏi đây…..nhanh lên……..
Tôi thật sự không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra thế này, người tôi cứ sựng lại theo từng câu nói của anh ấy.
Thủy Linh cố gắng chống chọi với cơn đau đớn đó. Không hiểu sao, anh lại tự dìm mình xuống bể hồ, anh như không muốn ngoi lên nữa. đứng trên bờ hồ tôi có thể nhìn xuống tận đáy, một cảm giác nghẹt thở xuất hiện trong trái tim, Thủy Linh mà cứ ở dưới đáy hồ thêm nữa thì chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tánh mạng. tôi hét lớn ;
– anh lên đi….không lên là chết đó….
Nhưng Thủy Linh lấy đôi tay bịt tai lại, anh không muốn nghe tôi nói. Anh cứ mặc xác trầm mình dưới đáy hồ. quá lo lắng, tôi đành lao xuống, bơi xuống tận đáy kéo anh lên. Nhưng thật không ngờ, khi tôi vừa kéo anh lên tới mặt nước thì Thủy Linh chồm tới, hôn vào đôi môi của tôi. Nụ hôn thật mạnh mẽ đẩy tôi vào tận thành hồ. nỗi sợ hãi bỗng xuất hiện lên trong lòng. Tôi lấy tay đẩy Thủy Linh ra, giọng gào lên ;
– anh làm cái gì thế…..?
Thủy Linh giật mình tỉnh lại, anh nhìn thấy tôi dưới hồ, anh liền đẩy tôi văng lên bờ rồi nói như dằn vặt :
– chủ nhân đi đi….tôi sắp không kìm chế được mình rồi….
Đôi mắt tôi lại kinh ngạc, tôi hỏi :
– anh đang bị gì sao…..? anh không nói tôi không đi…..
Thủy Linh cố gượng nói :
– tên quái nhân ấy….hắn đã cài dương hồn tán vào người tôi, nếu chủ nhân không chạy, một lát nữa tôi không thể kìm chế được thì…..thì….sẽ không an toàn cho người đâu……….
Người tôi bần thần cả ra, bờ môi run lên :
– dương hồn tán………?
Thủy Linh chẳng thể nói được gì hơn, anh cứ ở dưới hồ mà đau đớn vô cùng. Sợ không khống chế được, anh lấy tay đấm vô ngực mình bình bịc, giống như là phá nát nó ra vậy. tôi giật mình, hét lên ;
– trời…..anh làm gì vậy…không được….
Thủy Linh nói mà như sắp khóc :
– người mau đi đi…..tôi sắp chịu đựng hết nỗi rồi……..
Đôi mắt tôi bắt đầu đỏ khi thấy anh ấy đau đớn như thế, giọng run lên :
– tôi phải làm gì để cứu anh……..
Thủy Linh mỉm cười đau đớn :
– độc này không có thuốc chữa……chỉ có……..
Nói tới đó, Thủy Linh bỗng dừng lại, thấy thế, tôi hối :
– chỉ có gì…..? nói đi….
Thủy Linh trừng trừng nhìn tôi, ánh mắt đau khổ :
– không được……….chủ nhân không thể………
– nói…..tôi ra lệnh cho anh đó……….
Quá đau đớn, Thủy Linh ngâp ngừng hét lên :
– thân thể người con trai đồng trinh…………
Tôi ngã ngữa người ra đằng sau, bờ môi run lên, đôi mắt mở to hết cỡ :
– đồng trinh…..người con trai chưa quan hệ với phụ nữ lần nào sao…..trời……
Thủy Linh cứ giãy giụa dươi nước, toàn thân anh ấy nóng bừng bừng. anh ấy gào lên :
– người mau đi đi….tôi sắp không khống chế bản thân được rồi…..
– không thể……tôi làm sao có thể bỏ anh lúc này được……….
Đang còn không biết làm sao, thì đằng trước nhà hình như có tiếng mở cửa, tôi giật mình thì Thủy Linh nói :
– chủ nhân mau ra xem đó là ai…..? ai có thể bước qua được lưới phòng hộ chứ……..
Tôi nhanh chân bước ra, thì đập vào mắt là không thể ngờ được. Shin với một dáng vẻ thư sinh đang quan sát ngôi nhà. Tôi ngập ngừng nói :
– Shin…….anh…..sao anh…..
Shin nhìn tôi, hai mắt anh ấy nheo nheo :
– Gia Anh ! làm sao em lại ở đây……chẳng lẽ em lại biết dùng thuật…..
Đang nói tới đó thì tiếng la hét của Thủy Linh vang lên ở đằng sau làm tôi giật mình, quay phắt lại tôi chạy ra sau vườn. đôi mắt như ứa nước nhìn Thủy Linh đau đớn. chưa kịp hoàn hồn thì Shin đã bên cạnh và nói :
– dương hồn tán……..?
Tôi quay qua Shin, ánh mắt ngạc nhiên :
– sao ạnh….sao anh……….
Shin nhìn tôi, ánh mắt đáng sợ :
– Gia Anh ! em đi vào nhà đi……
– em….em….
Chưa kịp nói gì, thì Shin đã trút bỏ hết quần áo, lao thẳng xuống hồ nước lấp lánh. Anh bơi ngay đến bên cạnh Thủy Linh.
Thủy Linh bây giờ như không còn khống chế được bản thân mình nữa, anh ấy lao vào Shin như một con thú đói khát lâu ngày. Shin cũng nhẹ nhàng ân ái với Thủy Linh. chỉ có tôi, miệng há hốc đứng trên bờ nhìn hai anh ấy ân ái với nhau. Người nhiều lúc không đứng vững, đôi tay ngỡ ngàng che lấy miệng :
– trời ơi……
Chấn tĩnh, tôi quay vào nhà. Để lại khoảng không gian cho hai người đó. Vì tôi biết, nếu có ở lại thì chắc hai người đó cũng không nhận ra sự tồn tại của tôi, với họ bây giờ chỉ có nhau mà thôi.
**
Tên quái nhân đó đi tới một ngọn núi đá nhìn thật mờ ảo. hắn đứng ở ngọn núi ấy có thể nhìn khắp thành phố. Đôi mắt đen tối ngắm nhìn mọi thứ, giọng khàn khàn lại vang lên :
– tại sao ngũ đại tinh linh lại cứ ở bên hắn….tại sao…nhất định ta phải tìm ra…ngũ đại tinh linh…..!
hắn bước đến trước một tảng đá thật to lớn. khẽ đứng ở xa nhìn, hắn bước lại gần. Đôi môi đầy mỉa mai :
– ngọc thạch…..phụng tiên sẽ không bao giờ đưa ra kết thúc tốt đẹp đâu….ngươi đừng có mơ mộng gì nữa….
Từ trong tâm can của viên đá, lại lóe lên một điểm sáng :
– tình yêu có ở mọi nơi….đối với mọi vật thì thù hận mãi không thể bước qua nỗi chữ tình….
hắn trợn mắt, gào lên đầy vẻ tức tối :
– ngươi đang nói cái quái gì thế….trên đời nay không có tình yêu…..mọi thứ chỉ tồn tại khi biết hận….
Viến đá lại lấp lánh :
– ngươi sai rồi Hoàng Long, suốt một thời gian giam cầm trong bóng đêm u ám, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa tỉnh ngộ sao….?
hắn cười gằn, nụ cười sang sảng đến đáng sợ :
– tỉnh ngộ….? ha….ha…..chuyện đó thì chỉ có đợi đến lúc ta giết phụng tiên rồi hãy nói…..
Viên đá lóe sáng lấp lánh :
– ngươi mãi mãi không bao giờ thắng được ngài ấy….
hắn bật cười :
– một tảng đá như ngươi mà cũng được lên tiếng sao….hãy biến về với tro bụi đi….
Vừa nói xong, hắn tung ra những màn hào quang của bóng đêm, chuyển theo gió mà đánh tan tành khối đá đó. Một cú nổ ầm ầm….những mảnh vụn của tảng đá rơi vương vãi khắp ngọn đồi.
hắn đứng đó, hai bàn tay nắm chặt, đôi mắt long sòng sọc :
– từng thứ….từng thứ…..ta sẽ hủy hoại tất cả…..ta sẽ phá hủy tất cả của ngươi…..ha…ha
Khi hắn vừa bỏ đi, cũng là lúc một ánh hào quang từ viên đá bay thẳng về ngọn tháp cổ. khi vừa nhận được luồng hào quang ấy, thì tận nơi trong tòa tháp, Wet đã bắt đầu tỉnh giấc :
– hắn đã bắt đầu quay lại….
Bà của Thủy Linh nhẹ nhàng bước đến bên cạnh :
– hắn đã hoàn toàn giải phóng rồi sao….
Đôi mắt Wet u ám, thấm một nỗi buồn xa xăm :
– không ngờ…..lần này tỉnh lại hắn đã mạnh hơn lần trước gấp trăm lần, cũng may lần trước chúng ta có thất lông vũ che chỡ, nhưng e rằng, lần này họa mối nguy nan khó mà tránh khỏi….
Bà lão khẽ giương đôi mắt trắng dã, giọng ngập ngừng :
– ngọc thạch bị phá vỡ…chắc chắn hắn đã dùng sức mạnh của thạch bảo chi thiêng…..
Wet mỉm cười đau đớn, đôi cánh nhấp nháy :
– hắn đã lấy được thạch bảo, tình yêu bây giờ đã hóa thành thù hận rồi….có ai ngờ rằng sức mạnh của nó lại ghê gớm như thế này…..
– vậy bây giờ chúng ta nên làm sao đây….
– chẳng làm gì cả….chúng ta chỉ biết chờ đợi mà thôi….chỉ khi đến ngày đồng thoại chúng ta mới có thể bước ra khỏi tòa tháp….
Bà lão chen ngang :
– nhưng e rằng tiền duyên ngàn kiếp của phụng tiên sẽ bị cắt trước khi đến ngày đồng thoại….
Wet nhìn lên khoảng không xa xăm :
– cái đó thì chỉ trông vào tình yêu của họ…chúng ta đâu thể chen vào được….
– vây…?
Wet nhìn bà lão trìu mến :
– ngươi đừng nên lo lắng quá…mặc dù thất lông vũ chưa tỉnh thức hoàn toàn, nhưng cộng với ngũ đại tinh linh đã hội tụ về bên phụng tiên thì chắc sẽ không có chuyện gì đâu….
Mặc dù nói vậy, nhưng Wet biết rất rõ ngũ đại tinh linh vẫn chưa biết thân phận thật sự của mình, nếu hắn mà tìm ra, chắc chắn hắn sẽ hạ sát những người ấy, thì khi đến ngày đồng thoại, chính là ngày chết của phụng tiên…..và cũng là ngày chấm dứt tất cả, tình duyên, thù hận ngàn kiếp sẽ bị phá vỡ suốt hàng trăm năm chiến đấu…..
**
Tôi khẽ ngồi ở lan can hành lang chờ đợi. tự nhiên trong đầu cứ hiện lên cái cảnh hai anh ấy ôm hôn nhau làm tôi có một cảm giác gì đó hơi ghen tị. Đang còn mãi suy nghĩ thì tiếng bước chân từ phía sau đi tới, giật mình quay lại, tôi nhìn chằm chằm không chớp mắt. Shin nhìn tôi, anh ấy hỏi gặng :
– mặt anh dính gì hả….? làm gì mà nhìn ghê thế…..?
Khuôn mặt đầy ngỡ ngàng, tôi nói ấp úng :
– à…không….không…
Shin khẽ lắc lắc mái tóc cho khô, rồi ngồi xuống cạnh bên tôi, giọng anh ấm áp :
– sao ! có gì muốn hỏi thì hỏi đi…..làm gì mà ngồi thừ ra như một thằng ngốc vậy….!
Tôi giật mình, đôi má có phần ửng đỏ. Hai lông mi nhấp nháy ;
– sao anh biết em muốn hỏi anh….!
Shin bật cười, xoa xoa mái tóc của tôi :
– em nghĩ gì thì mặt em đã nói hết rồi…..
Tôi nhìn anh ấy chăm chú, giọng khẽ hỏi :
– làm sao anh đến được nơi đây…rồi tại sao anh lại biết Thủy Linh đang trúng phải dương hồn tán, rồi anh còn biết cả cách chữa trị nữa….
Shin hơi sựng lại trước một loạt câu hỏi của tôi, anh cười :
– trời…..em giống như đang tra khảo anh quá…..
Tôi giãy nãy :
– thì anh nói em hỏi mà…..
Shin đang định trả lời, thì Thủy Linh khẽ bước ra, cứ nhìn thấy tôi và Shin, khuôn mặt của Thủy Linh lại đỏ hẳn lên thể hiện rõ sự ngại ngùng của anh ấy. Đôi mắt Thủy Linh như lẩn tránh ánh nhìn của tôi. Anh đứng ở đấy. Shin ngước nhìn lên đôi môi mỉm cười :
– cậu ngồi xuống đi….làm gì mà phải đứng thế….
Thủy Linh khẽ cúi đầu ;
– tôi không dám ngồi cạnh chủ nhân….
Tôi ngước nhìn anh ấy, miệng nỡ một nụ cười thật tươi như xé tan bầu không khí ngại ngùng ;
– anh cứ ngồi…..
Thủy Linh vừa ngồi xuống, tôi đã bắt gặp ánh mắt của Shin hướng về anh. Khẽ mỉm cười, tôi lay lay tay Shin :
– anh trả lời đi chứ….
Shin mỉm cười nham hiểm, rồi chỉ tay về phía Thủy Linh :
– Thủy Linh ! cậu trả lời thay cho tôi đi….
Thủy Linh với đôi mắt có phần ngạc nhiên, xong anh ấy cúi nhìn tôi, có phần ngượng ngịu rồi nói:
– vì cậu ấy chính là truyền nhân của bà tôi…..người thừa hưởng được loại thuật cuối cùng, vũ đạo huyền thuật atusi….
Tôi giật mình, há hốc :
– a….a….atusi….?
Thủy Linh gật đầu, Shin mỉm cười kể :
– ùh ! từ nhỏ anh được một người lúc nào cũng mặc áo choàng đen dạy một loại thuật…..sau này anh điều tra về em và Thủy Linh mới biết người đó chính là bà của Thủy Linh….đang định đến đây để hỏi cậu ấy thì gặp ngay tình cảnh này….
Vừa nhắc tới đó, tôi đã cảm thấy bầu không khí có phần ngột ngạt hẳn, tiếng tim đập loạn xạ của hai anh ấy vang lên thình thịch ngay bên tai tôi, một sự đầy lúng túng từ hai anh. Tôi mỉm cười nói :
– trời…..vậy anh cũng như Thủy Linh sao ? biết dùng pháp thuật à…..!
Shin lắc đầu :
– không ! anh chỉ biết dùng loại vũ đạo huyền thuật thôi….ngoài ra anh không còn biết dùng gì khác….
Tôi quay qua Thủy Linh như chờ một lời giải thích, anh ấy nhìn tôi rồi chậm rãi nói mà ánh mắt lại lâu lâu cứ liếc về Shin :
– vũ đạo huyền thuật là lọai thuật thứ 7, cũng là loại thuật cuối cùng trong thất vũ atusi. Bà tôi chỉ dạy tôi 6 loại thuật, bà nói thuật thứ 7 không thể dạy cho tôi, vì nếu tôi học thuật thứ 7 chắc chắn sẽ khắc chế toàn bộ 6 thuật kia, dẫn đến loạn thuật….thật không ngờ, bà lại truyền cho cậu ta….
Tôi dương đôi mắt dò hỏi :
– ủa ! vậy bà anh sao học được 7 thuật đó….
Thủy Linh lắc đầu :
– không ! bà chỉ biết 6 loại thuật, còn thuật thứ 7 thì bà chỉ thuộc khẩu quyết chứ chưa bao giờ luyện…..
Tôi gật đầu ra vẻ hiểu. Shin nhìn Thủy Linh, dương đôi mắt dò hỏi :
– cậu có biết tại sao bà lại truyền cho tôi không ?
Tôi gật đầu như đồng ý :
– đúng đó ! tại sao bà anh lại chọn Shin làm người kế thừa loại thuật đó….
Thủy Linh nhìn ra khoảng không như hồi tưởng lại, anh chậm rãi nói :
– tôi chỉ nghe bà nói là không phải ai cũng luyện được thuật này, thuật này sẽ chọn người chứ không phải người chọn thuật….nên việc bà tôi chọn anh thì chính là thuật đó đã chọn anh, bà tôi chỉ lãnh nhiễm vụ truyền khấu quyết mà thôi….
Khi vừa nói tới đó, bỗng ánh mắt Thủy Linh sắc lại, anh nhìn tôi đầy vẻ vui mừng :
– hiểu rồi…chủ nhân ! tôi đã tìm ra rồi…..
Tôi và Shin cũng tròn xoe mắt, đồng thanh nói :
– ra gì….!
Thủy Linh mỉm cười nói :
– Phương pháp kêu gọi thất lông vũ phát huy hết toàn sức mạnh để quay về với người….