Chuyện tình hoàng tử - Chương 58
CHƯƠNG 58
Người tôi lúc ấy như chỉ muốn tan ra, không còn một chút sức lực nào nữa. Phương với đôi mắt đỏ hoe, cậu ấy nói như nghẹn ngào :
– Gia Anh……!
Tôi cố gắng đứng dậy, đôi tay run run vẫn còn thấm đậm vài giọt nước mắt, khẽ mỉm cười :
– cậu….sao cậu lại có thể làm như thế…….
Sống mũi Phương ửng đỏ, hàng nước mắt khẽ lăn dài trên bờ má, Phương giật mình quay lưng lại, nói lạnh lùng :
– chẳng có chuyện gì cả…..tôi và anh chẳng có quan hệ gì hết…..
Tuấn vẫn còn đứng ở đó, nhưng anh chỉ biết đừng đằng xa mà nhìn, anh không thể chen vào cuộc nói chuyện của hai chúng tôi lúc này. Sự xuất hiện của tôi như đảo lộn tất cả.
Nước mắt tôi trào ra như mưa, giọng gào lên đau đớn :
– cậu đừng làm như thế nữa…hãy quay lại như trước kia đi…tôi xin cậu….đừng lừa dối bản thân mình nữa…
Phương nghe những lời này, lòng cậu ấy như tan nát, trái tim đau như ngàn dao cắt. xong ! cố gắng chèn ép chính bản thân mình, Phương gắt :
– anh hãy lo mà thực hiện hôn ước với anh tôi…..
Đôi mắt tôi như không thể nhìn thấy được gì nữa, hàng lông mi đẫm nước, tôi như kẻ mờ quạng trong đêm tối :
– những lời nói lúc nãy thì sao ? chẳng lẽ cậu lại hèn nhát như vậy sao ?
Phương quay lại với đôi mắt cũng mọng nước như tôi, người cậu ấy cũng đang run bần bật vì tiếng nấc, Phương để tay trước ngực như tự trách chính bản thân mình :
– đúng….! tôi hèn nhát….tôi không dám đối diện với tình yêu của chính mình….tôi lo sợ…..được chưa…..
Người tôi như đờ ra, đôi chân thụt lùi mấy bước vì choáng, trước mắt tôi là Phương sao ? không ! không phải….
Phương khẽ lấy tay quệt nước mắt, cậu ấy nhìn tôi đau đớn. đôi mắt ấy như muồn nói điều gì, nhưng không hiểu sao, cậu ấy lại quay đi.
– anh hãy đi mà lo cho mình, quên tôi đi…hai chúng ta sẽ chẳng bao giờ có kết quả….
Nói xong, Phương lạnh lùng bước đi. Thình lình, tôi như không còn điều khiển được bản thân mình nữa, như trước bờ vực của tình cảm, lý trí không thể nào thắng nổi con tim. Tôi chạy đến, nắm lấy tay Phương như cố cầm thật chặt, người run lên sợ hãi :
– làm ơn….đừng bỏ tôi….xin cậu…..
Phương lúc ấy như chỉ muốn giết chết chính bản thân mình, cậu ấy không ngờ lại làm tôi đau khổ đến như thế. Nhưng đã làm thì làm cho chót, Phương gạt phắt tay tôi ra, giọng lãnh đạm :
– tôi xin lỗi……..
Cũng lúc đó, chiếc nhẫn trên tay Phương đã vỡ vụn ra từng mảnh nhỏ, tan vào những giọt nước mắt đau đớn vô cùng của tôi.
Phương bước đi trong ánh mắt dần mờ đi của tôi. Đứng ở đó, người tôi hoàn toàn kiệt sức, chẳng còn đứng vững được, tôi như ngã quỵ xuống, khóc nức nỡ. nhìn thấy tôi như thế, ánh mắt Tuấn cũng đau đớn vô cùng. Nghe cuộc nói chuyện của tôi và Phương, Tuấn cũng đau khôn tả. anh đã không ngờ là tôi lại yêu Phương như thế. Đến bây giờ, anh mới thấy rõ tình yêu của tôi dành cho Phương…quá nhiều….quá nhiều….vượt qua cả sức tưởng tượng của anh.
Tuấn từ từ tiến lại trước mặt tôi. Người anh cúi xuống, với hàng lông mi cũng ướt :
– đừng buồn nữa…..
Tôi ngẩn mặt lên, hai mắt sưng đỏ. Trong đầu tôi lúc này như chẳng còn nghĩ ngợi được gì, khẽ vùng chạy tôi chỉ nói với Tuấn một câu :
– em cần yên tỉnh một mình…..
Tuấn giật mình đứng lại gọi lớn :
– Gia Anh……Gia Anh…..
Hai đôi mắt anh lúc này cũng không cầm nổi những giọt cay đắng. anh khẽ mỉm cười đau đớn, như đang mỉa mai bản thân mình :
– không ngờ ! đến phút này trong trái tim em vẫn chỉ có Phương…..? anh ngốc thật….
Tuấn cắn răng chịu đựng, anh đứng đó như trời chồng, không thể bước đi dù chỉ một bước, trong anh bây giờ phải chịu một cú sốc khá lớn, trái tim tôi như đã quá chật đối với anh. Lòng Tuấn nặng xuống, một sự trống trãi chiếm khắp tâm hồn.
**
Thủy Linh khẽ đứng trên tòa nhà của gia tộc họ Chương mà ngắm nhìn tòa tháp cổ. hai chân mày anh hơi nhíu lại, buột miệng anh thở dài :
– thật ra người lưu giữ chìa khóa kí ức của chủ nhân là ai…..? ngày mai là người chính thức kết duyên, nếu mình không nhanh chóng điều tra mọi chuyện thì rất có thể lịch sử sẽ tái diễn….
Suy nghĩ xong, Thủy Linh bay xuống trước tòa tháp cổ. nơi đây là đằng sau hoa viên, và cũng ít người lui tới vì một phần đáng sợ của nó. Nhìn xung quang, Thủy Linh đang cố tìm một điều gì đó. Anh ngước nhìn tòa tháp
– đây là tòa tháp đó sao….?
Thủy Linh định bước vào, thì không ngờ, xung quang tháp là một lưới phòng hộ. người ngoài bất khả xâm phạm. anh mở đôi mắt kinh hoàng, giọng run lên :
– chuyện này….
Từ trong tòa tháp vang lên một giọng nói :
– vật cũ đã về với chủ……nơi đây không còn gì nữa…..
Đang còn bàng hoàng thì từ đâu, một người mặc áo choàng đen. Mái tóc dài cột cao, chính hắn, con quái vật đã được giải thoát. hắn bay xuống trước tòa tháp cổ. đôi mắt đen tối ngước nhìn xung quanh, rồi nỡ một nụ cười nham hiểm :
– đây là nơi chứa ẩn những sức mạnh tiềm tàng…..cuối cùng ta cũng đã tìm thấy nó…..- nói rồi hắn quắc mắt nhìn Thủy Linh, một ánh mắt đáng sợ- ngươi…..kẽ kế thừa gia tộc U Minh Hạ….cái gia tộc đáng ghét đó……
hắn vừa nói, vừa quất tay một cái là hàng loạt những cơn gió, bão tố nỗi lên cuốn lấy người Thủy Linh, anh lùi lại, đưa hai tay như phòng vệ. tên áo choàng ấy đưa một ngón tay lên miệng liếm, như một con quát vật thèm khát con mồi lâu ngày, nụ cười khan đục :
– ngươi tưởng là ngươi có thể chịu đựng được sao….ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới là pháp thuật nkhông ạ….
hắn bóp chặt bàn tay, thì những cơn giông tố bão buồng ấy như cuộn lại thành một vòng tròn khóa lấy Thủy Linh, càng ngày nó càng xiết chặt, gió bão như muốn xé rách cả da thịt anh, người anh bắt đầu rướm máu. Nhìn thấy Thủy Linh đang dằn vặt đau đớn, hắn mỉm cười thỏa mản. nhưng bất chợt, từ đôi mắt của hắn hình như ánh lên điều gì, xong hắn hạ giọng :
– nếu giết ngươi lúc này thì chẳng còn gì là vui vẻ cả…..
Nói xong, hắn thả tay ra, cho những cơn giông tố biến mất, Thủy Linh rớt xuống đất, người mệt nhoài. Đôi mắt hắn quay lại, nhìn vào tòa tháp cổ. Đôi mắt rực đỏ ấy như muốn thiêu cháy cả nơi này. Chỉ bằng một ánh nhìn thôi, thì lưới phòng hộ của tòa tháp như bị thiêu cháy. hắn bật cười tự mãn :
– nơi đây chỉ có thế thôi sao……..
Rồi hắn bước chậm rãi tiến về cánh cửa. Thủy Linh nằm đó, toàn thân đau đớn vô cùng. Nhưng anh vẫn cố hét lên :
– không được….
hắn không quay lại, khuôn mặt vẫn quan sát tòa tháp :
– chẳng có gì là không được cả…..
hắn búng tay, cánh cửa tòa tháp bật mở. vừa bước vào tòa tháp, thì bỗng cánh cửa đóng lại. từ trên đỉnh tháp, những luồng ánh sáng 7 màu đang dồn nén xuống tầng cuối cùng, nơi mà hắn đang đứng, tất cả mọi cánh cửa tháp đều sập lại, bao trùm là ánh sáng 7 màu chói lòa. Thủy Linh cố gắng đứng dậy, khuôn mặt kinh hoàng, đôi môi như run lên :
– chuyện này……chuyện này……
Rồi không hiểu sao, những âm thanh như đánh nhau vang vọng nơi trong tháp. Cuối cùng là một tiếng nổ vang trời. ầm……
Tòa tháp vỡ tung ra từng mảnh nhỏ, hắn bay ra, người lấm lem, đôi mắt có phần giận giữ. Vừa đặt chân xuống đất, giọng hắn đã nghiến trong từng kẻ răng :
– thật không ngờ….
Nhưng sự bất ngờ của hắn vẫn chưa dừng lại đó. Sau khi vỡ tung ra từng mảnh nhỏ, thì không hiểu sao, những mảnh vụn ấy lại ghép lại với nhau và tòa tháp lại xuất hiện như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả. đôi tay hắn hơi run, giọng có phần lo lắng :
– đây……..
nhân cơ hội hắn không chú ý đến mình, Thủy Linh đã trốn thoát. Anh nhanh chóng biến khỏi nơi đây.
hắn ngước nhìn tòa tháp chói lòa ánh sáng bảy màu, giọng hơi mỉa mai :
– không ngờ hắn lại có thể đánh thức cùng lúc thất lông vũ….ta đã quá sơ suất…..cũng may những chiếc lông ấy chưa hoàn toàn tỉnh thức, chứ nếu không, chắc hôm nay ta đã nguy rồi….
hắn khẽ quay lại thì không thấy Thủy Linh nữa, bật cười hắn nói :
– chạy rồi à…..ngươi tưởng là ta không biết ngươi đi sao….sai rồi nkhông ạ…..cứ chờ thử xem, rồi ngươi sẽ thấy là ngươi không về một mình đâu…..ha…ha
Tôi lang thang trên những đường phố. bây giờ tôi thật chẳng biết đi đâu và về đâu. Một cảm giác trống trãi chiếm lĩnh khắp tâm hồn. Những bước chân mệt mõi dần cứ pha loãng vào chốn đông người. trong lòng là hàng ngàn câu hỏi mà không hề biết đáp án.
– thật ra chuyện này là sao….Phương….Phương vẫn yêu mình sao….?
Nhưng câu hỏi ấy cứ lặp đi lặp lại, mà không hề cho tôi lấy một câu trả lời. đôi mắt vô hồn rong đuổi khắp không gian. Thật không ngờ, tôi chạy đi chạy lại cuối cùng lại đên ngay quãng đường thời đại. cái màn hình to lớn ấy lại hiện ngay ra trước mắt tôi. Một âm thanh quen thuộc lại vang lên :
– the angel giờ đã quay lại bên các bạn, đây là món quà mà chúng tôi xin dành cho các bạn…..
Với đôi mắt đỏ hoe vì xúc động, tôi nhìn lên. Không ngoài dự đoán, Phương đang ngự trị trên cái màn hình to lớn ấy. đây có phải vì chữ duyên hay không, mà tại sao lúc nào tôi đi qua đây cũng lại gặp ngay cái tên ấy…gặp ngay cái người mình muốn gặp….
Người tôi như hóa đá trước tiếng hát đầy ma lực. giọng Phương trước tỉnh lại và sau tỉnh lại đều như thế, đều khiến người ta như không thể khống chế được mình, mà cuốn theo dòng xoáy tình cảm của cậu ấy.
“đã lâu rồi, kể từ ngày anh rời xa em. Anh thật có lỗi, nhưng khi quay về
anh đã nhận ra em không là của anh nữa, em đã ở bên một người mà sẽ mang lại hạnh phúc cho em hơn là anh. Oh…..oh….anh chẳng biết làm gì, ngoài đứng ở đây, với mọi tấm lòng chúc phúc cho em, anh sẽ chôn dấu tình yêu của hai chúng ta. Hãy tha thứ cho anh…..tất cả….tất cả anh làm chỉ vì em…..oh……….”
Đôi chân tôi chỉ muốn rụng rời ra. Tôi lấy tay bặm lấy miệng để không khóc thành tiếng. Đôi mắt dù đã gắng gượng hết sức nhưng cũng không thể ngăn nỗi những giọt nước mắt cảm động. trong cơn nghẹn ngào, giọng tôi run lên :
– tôi hiểu rồi….cậu ngốc thật….sao cậu lại ngốc thế…..đồ ngốc ạ….
Những giọt nước mắt cứ trào ra không ngừng, tôi như chẳng còn nhìn nhận được gì xung quanh. Thế giới như nhòa đi….hôm nay là một ngày thật đau khổ. Một ngày tôi phải đối diện với tất cả mọi chuyện, sự dấu giếm, sự lừa dối và cả sự chân thật nữa….tất cả….tất cả như đã quá nhiều đối với tôi.
Cố chấn tĩnh lại mình. tôi đứng dậy đi về phía ghế đá công viên. Vì tôi biết, bây giờ tôi đã chẳng còn ai mà dựa dẩm, mà xin ý kiến nữa. anh Phong đã đi, anh Phong đã quay về với nơi vốn dĩ là của anh ấy. chính vì thế mà tôi phải can đảm lên, phải tự quyết định mọi việc. Ngồi ở đó. Ngắm nhìn mọi người xung quanh, tôi cảm thấy mình chẳng bằng họ. ước gì sinh ra, tôi không phải là con cháu nhà Dương Tử, không phải là người kế thừa chuyện hôn ước này thì bây giờ đâu phải đau khổ như thế. Sao mọi chuyện lại cứ đè nặng lên đôi vai mỏng manh của tôi chứ…..
Càng nghĩ tôi lại càng đau đớn cho số phận của mình. cố nhấp nháy hàng lông mi cong vút, tôi khẽ bặm môi :
– mình phải bình tĩnh suy nghĩ mọi chuyện…ngày mai là hôn lễ sẽ được cữ hành….nếu….
Vừa nói tới chữ nếu, tôi đã không dám suy nghĩ những chuyện tiếp theo. Những chuyện mà vượt qua khỏi giới ranh của nó, vượt qua khỏi cái quy định khắt khe của gia tộc.
– a…..- tiếng của một cô bé vừa vấp phải đá bị té….
Từ đằng xa, hình như là anh trai của cô bé ấy chạy lại, khuôn mặt lo lắng, sốt sắng hỏi :
– em có sao không ? trời trầy hết rồi….anh đã nói là đừng chạy mà….
cô bé với đôi mắt hơi đỏ :
– em không sao…
Anh trai cô bé ấy liền quay lưng lại nói :
– leo lên lưng anh cõng về này…..
Tôi ngồi ở ghế đá mà bất giác mỉm cười trước tình cảm thân thiết của anh em họ. ước gì tôi có một người anh, một người em để chia sẽ. đã có lúc tôi từng có, nhưng giờ đây, chắc người ấy đã quên tôi rồi.
Cái cảnh anh em họ cõng nhau lại gợi về cho tôi những kỉ niệm trong chuyến đi đến làng hải lang với Tuấn. không hiểu sao bây giờ tôi cảm thấy có lỗi với Tuấn quá. Trong lúc ấy, dường như một phần trái tim tôi đã thuộc về anh, tình cảm tôi đã dành cho anh. Vậy mà không hiểu sao khi găp Phương, tôi đã thẳng thừng bước qua tình cảm của anh, đành lòng đối xử lạnh lùng với anh. Nhiều lần phạm lỗi là thế, mà chưa lần nào Tuấn nặng lời với tôi, chưa lần nào anh trách bỏ tôi. Có đúng hay sai khi tôi cứ chối bỏ con người như thế.
Đôi mắt lấp lánh như sao, tôi ngước nhìn lên bầu trời ;
– anh ngốc quá…..sao cứ phải là em chứ…..
Càng nghĩ, tôi lại không cầm đươc sự xúc động khi biết về anh đã hy sinh quá nhiều cho tôi. Anh đã không màn cả tính mạng, anh đã không màn cả tình thân. Thế mà tôi đã cho anh được gì, chẳng gì khác ngoài đau khổ và nước mắt. một giọt nước mắt khẽ rơi xuống bờ môi. Tôi lấy tay quệt nó đi, rồi cố gắng vươn vai gượng cười để quên hết mọi chuyện :
– woa……..mình biết phải làm gì rồi………
Lấy điện thoại ra, tôi bấm số với vẽ mặt hạnh phúc. Giọng anh ngập ngừng vang lên :
– Gia Anh…………
Tôi ngậm ngùi nói :
– anh đừng suy nghĩ gì nhiều nữa. hôm nay em thật có lỗi. nhưng em hứa từ nay sẽ không như vậy nữa đâu. Mai chúng ta đã chính thức lấy nhau. Tha lỗi cho em nhé…….
Đôi mắt anh mở rộng, đôi môi không dấu được niềm hạnh phúc. Giọng Tuấn tràn đầy sự bất ngờ, anh như không còn tin vào tai mình nữa :
– Gia Anh….em…..em…
Tôi chen ngang, đôi mắt hơi ướt :
– em yêu anh……..
Nói xong, tôi cúp máy cái rụp………..cái cúp máy ấy cũng như dấu chấm hết cho sự đeo đuổi suốt bấy lâu nay của tôi. Đã quá mệt để tôi tiếp tục đi theo nữa, bây giờ tôi phải dừng lại và nghĩ ngơi rồi. cố dằn lòng, nhưng không hiểu sao, những giọt đắng ấy lại cứ tuôn rơi.
**
Phương đi đến phòng tập với khuôn mặt bờ phờ. Người như không còn tâm trí nào nữa. trong lòng câu ấy bây giờ còn đau đớn hơn là cái chết. cậu đã làm tổn thương quá sức đối với người cậu hằng yêu quý, tổn thương đó lớn đến nỗi mà dường như cậu không còn chịu được nữa, cậu như chỉ muốn quay lại mà ôm lấy tôi. Giọng Kai nhẹ nhàng bên cạnh :
– Pen ! cậu sao thế…..?
Phương ngẩn mặt lên, gượng cười :
– à ! không sao….không sao….
Thế rồi Phương bước nhanh vào phòng tập. chị Mary đứng trên bục, vỗ tay nói oang oang :
– ngày mai là chúng ta có buổi diễn liveshow quan trọng cho sự trở lại này, mọi công sức, cố gắng sẽ được trả lời cho buổi diễn ngày mai. Chính vì thế, mà chị hy vọng các em bé bỏng của chị……….
Cả đám cười ầm lên, nhưng trong đó không có Phương. Đôi mắt cậu vô hồn và buồn bã đắm chìm trong khoảng không gian vô tận.
Mary vẫn thao thao bất tuyệt :
– các em bé bỏng phải cố gắng đó…….
Nói xong, mọi người đều đi vào phòng, để chuẩn bị dợt lần cuối thì chị Mary ngoắc Phương lại và nói khẽ :
– em có thể ra ngoài nói chuyện với chị một lát được không ?
Đôi mắt Phương hơi ánh lên sự ngạc nhiên, vì cậu ấy ít khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc này từ Mary lắm, suốt ngày chị ấy cười cười nói nói chứ không bây giờ.
Đứng ở ngoài cửa, Mary vươn vai hít thở bầu không khí trong lành, đôi môi cười thật tươi. Xong, cô ấy quay lại nhìn Phương trìu mến :
– em hãy nói đi, hãy coi chị như là một bức tường mà hãy nói…..
Phương trố mắt ngạc nhiên :
– nói cái gì…..?
Mary mỉm cười :
– nói những chuyện đang ở trong lòng em. Suốt thời gian tập qua, lúc nào nhìn em cũng rất buồn, và đầy ắp tâm sự, nếu hôm nay em không giải tỏa đó thì chắc chắn ngày mai em sẽ chẳng diễn được đâu.
Hai hàng lông mi dài mượt của Phương nhấp nháy, giọng cậu ấy trùng xuống :
– chị nhận ra sao……..?
Mary đi lại gần Phương, đôi mắt nheo nheo ;
– ngày nào chị chẳng quan tâm bọn em, không quan tâm thì đâu còn là chị nữa….thế nào ? nói cho chị nghe chứ……
Phương bước đi mấy bước như cố tìm lên một niềm tin, đôi mắt buồn thăm thẳm. cậu ấy thực sự đau đớn trong suốt thời gian này, yêu mà không dám nói, còn làm tổn thương đến chính người mình thương yêu. Nỗi đau ấy đáng sợ hơn tất cả nỗi đau. Vậy mà Phương vẫn cắn răng chịu đựng cho đến bây giờ.
– em đã yêu một người….nhưng em lại không dám chấp nhận người đó…..
Chị Mary tròn xoe mắt, giọng ngạc nhiên :
– tại sao ?
Hàng chân mày Phương như nhíu lại từng cơn.
– bởi vì bên cạnh người ấy đã có một người có thể mang lại hạnh phúc cho người ấy hơn là em.
Chị Mary thở dài, đôi mắt nheo nheo :
– trời ! sao em lại có thể suy nghĩ như thế…..có rất nhiều…..
Chưa kịp nói hết câu thì Phương đã quay lại chen ngang, đôi mắt buồn vô cùng, nỗi buồn vô tận mà cậu ấy hằng dấu trong trái tim :
– nhưng chị đâu có biết rằng người yêu người ấy chính là anh trai em…..
Đôi mắt Mary mở rộng. chị ấy thật sự không thể ngờ chuyện tình của Phương lại trái ngang như thế này. Ngậm ngùi Phương nói tiếp :
– em thật sự không muốn tranh giành với anh mình. làm anh ấy đau khổ, em thực sự không nỡ….- bây giờ chỉ còn cách là em từ bỏ mà thôi….như vậy sẽ tốt cho tất cả….
Đến bây giờ, Mary mới hiểu ra mọi chuyện. cô ấy mỉm cười, lúc lắc mái tóc. Nhìn Mary giống một người nghịch ngợm, không suy nghĩ chín chắn nhưng thật sự cô ấy rất hiểu người khác, cô thật sự là một cô gái mạnh mẽ về chuyện tình cảm.
– Pen à….em làm vậy chị cũng không có ý kiến gì…..nhưng đó chỉ là suy nghĩ của mình em, đã có bao giờ em suy nghĩ cho người ấy chưa….người ấy có chấp nhận giải pháp của em không….?
Phương mở to đôi mắt, người như đờ ra nhìn Mary. Đúng ! chưa bao giờ cậu ấy nghĩ cho tôi, cậu ta thật quá ích kỉ.
Nhìn Phương, Mary như chợt hiểu. cô ấy nói tiếp ;
– không phải tình yêu nào cũng sẽ tốt khi ta nhường nó đâu em. Nhiều lúc sai lầm này sẽ dấn đến sai lầm khác…..nhìn thấy em bây giờ chị đã hiểu là em đã rất đau khổ….và chắc người ấy cũng chẳng khác gì….và rất có thể, nỗi đau ấy còn lớn hơn với anh trai của em nữa….thà đau một lần rồi thôi…chứ đau hoài, đau dai dẵng đáng sợ lắm em à…..
Từng lời, từng chữ của Mary như những chìa khóa mở lấy cánh cửa đã khóa tình cảm của Phương. Cậu ta thật ngốc cứ suy nghĩ và làm theo ý mình khi không nghĩ đến tôi và Tuấn. Mary cười thật tươi
– thôi ! em hãy tự suy nghĩ đi…..chị phải vào rồi….nhớ đó….hãy xử lí tất cả đi….chị không muốn ngày mai lên sàn diễn mà mặt em còn như thế này đâu…..
Phương bật cười trước khuôn mặt nhí nhố của Mary. Nhiều lúc nhìn chị ấy thật khác. Khác cái vẻ bọc bên ngoài của chị ấy.
Phương đứng đấy. lặng im suy nghĩ. Đôi mắt bâng qươ nhìn về khoảng không. Từ lúc trước cậu ấy luôn cho rằng là mình làm như thế là đúng, nhưng đến bây giờ, sau khi nghe Mary giải tỏa nỗi lòng, thì Phương như chợt nhận ra. Giọng cậu ấy lãnh đạm nghẹn ngào :
– điều mình làm có đúng hay sai đây….?