Chuyện tình hoàng tử - Chương 47
CHƯƠNG 47
– con cần gặp chúng ta có chuyện gì- ông Tuấn đang đăm chiêu hỏi Tuấn.
Phu nhân cùng cha Tuấn và ông đang ngồi trong phòng, vì khi từ trường về cậu ta đã nói với quản gia là cần gặp ngay 3 người bọn họ. Tuấn chững chạc hẳn ra giọng nói chắc như đinh đóng cột
– mọi người hãy đồng ý chuyện hôn nhân của con và Gia Anh! nếu chúng ta không tổ chức hôn lễ sớm thì tai hoạ không biết sẽ giáng xuống ai nữa. Chẳng lẽ ông hoặc ba và mẹ muốn nhìn thấy cảnh Phương một lần nữa lâm nguy sao ?
Khuôn mặt phu nhân tái lại, tay chân run lên từng hồi :
– con….con….sao con lại dám nói như thế…?
– nếu không xin hỏi mẹ, Phương đang yên đang lành thì tại sao lại ra nông nỗi như thế này chứ…!
Cha Tuấn nghiêm nghị :
– nhưng không thể căn cứ vào điều đó mà nói như thế được…!
Tuấn cương quyết thuyết phục :
– nếu không tin vào những chuyện hoang đường đó thì làm sao có những cuộc hôn nhân như thế này…
Phu nhân tức giận:
– con…con
Đôi mắt ông sắc lại, giọng nói uy quyền :
– thôi được! nếu như bên nhà Dương Tử đồng ý thì chuyện hôn nhân này coi như thông qua..!
Phu nhân quay qua ông, đôi mắt tỏ vẽ không đồng ý ;
– kìa cha….
Ông quay qua phu nhân hắng giọng :
– mọi chuyện đều có số của nó con à! muốn ngăn cũng không ngăn được…ta cứ chờ thử xem…
Phu nhân không nói gì nữa. Trong lòng bà đầy nõi lo lắng về mối quan hệ thật sự giữa tôi và Tuấn, điều bà lo ngại đó chính là hai chúng tôi thật sự đã có tình cảm với nhau không ?
**
Phu nhân quay về phòng khuôn mặt bà vẫn không hết phần tức giận, bà đập bàn:
– thật không thể ngờ được cha lại đồng ý chuyện này, giờ ta phải làm sao đây ? nếu bên nhà Dương Tử đồng ý thì ….
Đôi mắt của phu nhân sắc lại, bà đang cố gắng tập chung hết suy nghĩ của mình để tìm ra những giải pháp mà có thể ngăn cản cuộc hôn nhân này, vì chính bà đã nhận ra tình cảm thật sự của Tuấn, không ai hiểu con bằng mẹ đó là điều mà phu nhân luôn tâm niệm.
Bỗng nhìn thấy những tấm hình của tôi và Tuấn trên bàn thì đôi môi bà nở một nụ cười bí hiểm :
– con à! Không phải con muốn gì là được đâu…!
Phu nhân lấy điện thoại ra bấm số.
– anh Minh hả ! làm giúp tôi chuyện này…..
– vâng ! tôi đã hiểu….
Cúp máy, phu nhân lặng lẽ bước ra ngoài lan can ngắm hoa, đôi mắt bà cũng đầy vẻ mệt mỏi, bà thật sự không muốn đứa con trai của mình đi vào con đường lạc lối, con đường sẽ không thấy được bờ tương lai mà chỉ là một ngõ cụt đầy nguy hiểm. Phu nhân thở dài :
– xin lỗi Tuấn ! Phương giờ đang đứng cạnh bờ vực sống chết, ta lại càng không thể để mất con trong lúc này….!
**
ngồi trên lan can ngắm những khóm hoa mà lòng tôi cứ dâng dâng một nỗi buồn man mác. tiếng gõ cửa, côc…cộc.…, tôi chẳng buồn lên tiếng, cánh cửa phòng bật mở, khỏi cần quay lại tôi cũng biết là anh Phong. Tiếng bước chân ấy vẫn không hề thay đổi. Tôi thở dài :
– có chuyện gì không anh Phong …..