Chuyện tình hoàng tử - Chương 46
CHƯƠNG 46
ngồi trên phòng, tôi cảm thấy hơi trống trãi, nên lấy cây gậy có vòng gai ra xem, nhưng khi vừa cầm lấy thì mọi thứ xung quanh tôi như quay cuồng lên, đầu óc tôi như muốn nổ tung ra, một cảm giác đau đớn xuất hiện trong trái tim, tôi khẽ hỏi :
– sao mình lại cảm thấy đau đớn và buồn như thế này, có chuyện gì xảy ra sao…?
Beng….. viên ngọc trên cây gậy rơi xuống vỡ tan, từ trong đó phát ra một luồng sáng bay vù…vù…..mọi thứ như diễn ra qúa chớp nhoáng. Định thần lại được thì tôi thấy dưới đất vương vãi những mảnh vỡ của viên ngọc và một chiếc nhẫn màu trắng. Tôi giật mình :
– Chuyện này…
Qua một hồi lưỡng lự, tôi lượm chiếc nhẫn lên và đeo thử thì nó vừa y, cứ như là chiếc nhẫn đó được đúc theo tay tôi vậy!
tại sao lại có chiếc nhẫn này ? vì sao nó lại vừa với mình… chuyện này là thế nào đây?
Định tháo ra, nhưng không được, chiếc nhẫn như gim chặt vào tay tôi…đang còn mãi loay hoay với chiếc nhẫn thì những tiếng keng keng rơi xuống đất. Cây gậy đang vỡ vụn ra, những mảnh vỡ biến thành những hạt bụi và bay ra ngoài cửa sổ, chẳng để lại gì cả….tôi bàng hoàng chỉ biết đứng trân nhìn theo….trong lòng đầy nỗi lo lắng bất an :
– sao cây gậy lại vỡ nát ra như thế, tất cả mọi chuyện này là gì chứ…? Sao mình…mình lại cảm thấy hồi hộp và lo lắng như thế này ?
**
– ailo !…- Tuấn đang nghe điện thoại..
– thưa đại thiếu gia hãy vào bệnh viện gấp, nhị thiếu gia không ổn rồi ạ !
Khuôn mặt Tuấn biến sắc, giọng nói gấp rút :
– what ?! cô…cô..
– mong đại thiếu gia vào ngay ạ ! phu nhân cùng lão gia đang đợi ở phòng cấp cứu…
Tuấn không nói gì nữa, mà cua xe ngay vào bệnh viện, đôi tay Tuấn nắm chặt lại, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng !
vừa chạy tới phòng cấp cứu Tuấn đã hỏi :
– mẹ ! Phương sao rồi…
Phu nhân không nói gì, bà chỉ khẽ thở dài rồi tiếp tục ngồi xuống chờ trước cửa phòng cấp cứu…còn ba Tuấn nhìn dò hỏi :
– con làm gì mà nãy giờ không liên lạc được hả ?
Tuấn hơi lúng túng, cậu ta chỉ trả lời qua loa :
– dạ có một số chuyện cần giải quyết !
vừa lúc đó, cánh cửa phòng bật mở, bác sĩ bước ra. Phu nhân chạy tới ngay, đôi mắt mà bà đầy hy vọng :
– con trai tôi sao rồi bác sĩ…?
Ông ta thở dài :
– Bệnh nhân đã có triệu chứng thái hoá thần kinh trung ương, điều này không những ảnh hưởng đến sự tỉnh lại mà con nguy hiểm cho tính mạng của bệnh nhân.
Phu nhân bơ phờ, đôi mắt bà đầy vẻ kinh ngạc, bà ngồi phệch xuống ghế. Ba Tuấn tiến lại gặng hỏi :
– vậy giờ nó thế nào !
– Hiện giờ thì tạm ổn, sau này như thế nào thì chúng ta cần phải chờ….cái này khó mà nói trước được.
Mọi người đều bàng hoàng trước lời nhận xét của bác sĩ
Phương được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt, lão gia cùng Tuấn đã về, vì mai cha Tuấn còn khá nhiều việc cần giải quyết, Tuấn thì cần đi học, nên bây giờ chỉ còn mình phu nhân bên cạnh Phương. Đôi mắt mệt mỏi của người mẹ nhìn đứa con đau ốm của mình. Bà khẽ thở dài, hơi thở đầy những nỗi lo lắng và trầm uất :
– sao con lại cứ phải làm ta như chết đi thế này….
Giọng bà hơi nghẹn lại khi nhớ tới những cảnh như ngẹt thở lúc nãy. Bỗng sợi dây chuyền của Phương một lần nữa phát sáng mảnh liệt, phu nhân giật mình :
– cái gì…cái gì thế này….?
Đôi mắt bà như không tin vào những gì mình đang nhìn thấy nữa, sợi dây chuyền kết lại thành một chiếc lông rồi lại duỗi ra bình thường trở lại. Một lúc sau, sợi dây chuyền không phát sáng nữa mà quay trở về bình thường. Phu nhân bàng hoàng, bà ta dụi dụi mắt :
– lúc nãy có phải mình nhìn nhầm không….chuyện này…chuyện này….
**
một buổi sáng thức dậy thật mệt mỏi, tôi dường như thức trắng cả đêm không ngủ được vì những nỗi lo lắng và đau đớn không hiểu vì sao lại cứ xuất hiện trong tim, đến cả lúc ngủ tôi cũng thấy ác mộng, những hình ảnh về Phương cả đêm qua như hiện về dồn dập làm cho tôi linh cảm có chuyện gì không lành xảy ra với cậu ấy.
anh Phong gõ cửa
– Điểm tâm đã chuẩn bị xong, mời cậu chủ xuống dùng ạ !
Tôi bước ra với khuôn mặt u ám, thấy vậy, anh Phong lo lắng khẽ hỏi :
– có chuyện gì sao ? nhìn sắc mặt cậu chủ không được tốt cho lắm.
Tôi thở dài :
– không có gì ?
Nhìn xuống tay tôi anh Phong hơi ngạc nhiên :
– cậu chủ mới mua nhẫn à…!
Nhìn lên tay tôi mới sực nhớ là chiếc nhẫn ngày hôm qua mình vẫn chưa gỡ được, tôi cười gượng gạo :
– à…ừ…ừ ! em mới mua…
Tôi bước nhanh xuống lầu để anh Phong không thấy những cử chỉ lúng túng và ngại ngùng của tôi ! thật khó mà nói cho anh ấy hiểu được những chuyện kì bí xảy ra tối qua, chính tôi còn không hiểu nữa ! điều này chắc chỉ chờ Thuỷ Linh về nước mà trả lời thôi !
Ngồi trên lớp mà tôi cứ thấp thỏm, lòng dạ bất an! Tuấn vừa ngồi xuống, tôi đã hỏi :
– cậu sao thế ?
Tuấn thở dài, đôi mắt mệt mỏi dường như cậu ta cũng đêm qua trằn trọc :
– Phương tự nhiên xảy ra chuyện !
Tôi nghe như sét đánh ngang tai, điều tôi lo sợ cũng đã đến, giật mình tôi nói gấp rút :
– cậu ấy….cậu ấy xảy ra chuyện gì sao ?
– hệ thần kình trung ương bị thái hoá, điều này sẽ ảnh hưởng đến sự tỉnh lại và cả tính mạng của Phương…
Tôi bàng hoàng cả người, khuôn mặt đơ ra, từ trong tận đáy trái tim có một điều gì đó đã buồng nổ, nó dâng trào làm tôi không làm chủ được bản thân mình nữa.
tôi đứng bật dậy chạy ra khỏi lớp như người vô hồn. Tuấn gọi giật :
– Gia Anh!….Gia Anh!
Tôi như chẳng thể nghe được tiếng gọi của Tuấn nữa, trong lòng tôi bây giờ thật sự không còn điều gì khác ngoài Phương, cậu ta đã khiến cho tâm trí tôi như đảo ngược hẳn lên, đôi mắt tôi đầy vẻ lo sợ, sợ một điều gì đó sẽ xảy ra, và Phương sẽ bỏ tôi đi mãi mãi…
Tuấn đứng lại ở trong lớp nhìn theo dáng tôi chạy băng băng. Cậu ta thở dài, khuôn mặt buồn rười rượi ngồi xuống :
– Gia Anh ! dù tôi có làm điều gì đi chắng nữa thì cậu vẫn chỉ hướng về Phương, tại sao ? tại sao chứ ? người hứa hôn với cậu là tôi mà….?
Đôi mắt Tuấn ửng đỏ, sống mũi cậu ấy hơi cay. Tuấn cố khép hai hàng lông mi dài mượt xuống hai mí mắt ngăn không cho nước trong khoé trào ra, Tuấn khẽ cười :
– Gia Anh ! cậu ác lắm !
Tôi đi nhanh đến bệnh viện, vào ngay phòng của Phương. vừa vào thì nghe cô ý tá bảo :
– phu nhân vừa về! cậu vào thăm bệnh nhân sao !
Tôi gật đầu cười gượng :
– vâng ! thế cậu ta như thế nào rồi hả chị !
Cô ý tá mỉm cười, rồi bước ra ngoài :
– à ! bệnh nhân đã ổn rồi….cậu đừng nên lo lắng quá….
giờ trong phòng chỉ có tôi và Phương ! khẽ bước lại cạnh giường bệnh, tôi ngồi xuống nắm lấy bàn tay lạnh lẽo ấy :
– cậu….cậu….
Tôi không thể thốt lên thành lời được nữa, cậu ta đã khiến cho tôi quá nhiều lần như chết đi, khiến tôi phải đau đớn đến tột độ, làm cho cõi lòng tôi như vỡ vụn ra vậy. Mà không hiểu sao bây giờ tôi vẫn không thể dứt ra được, cứ như con thiêu thân lao đầu vào lửa.Tôi bặm môi, gục mặt lên bàn tay của Phương :
– cậu là một thằng tồi !….
Dù đã gồng hết sức bình sinh nhưng mưa vẫn cứ rơi lả tả trong đôi mắt mệt mỏi của tôi. Sự giận dỗi, sự lo lắng như trào ra qua những dòng nước.
Giọt đắng ấy lăn dài trên hai gò má và rơi xuống ngay chiếc nhẫn tôi đang đeo trên tay mình. Gạt nước mắt, tôi lay lay tay Phương như một đứa trẻ :
– cậu tỉnh lại đi chứ…sao cậu cứ phải dày vò tôi như thế này hả….?
Phương không hề nhúc nhích, khuôn mặt vẫn xanh xao chẳng có một chút sự sống nhỏ nhoi nào. Không hiểu vì va chạm mạnh hay sao, mà chiếc nhẫn trên tay tôi rơi xuống và nó lăn ngay trên người Phương đi thẳng đến viên ngọc trên sợi dây chuyền. Khi chiếc nhẫn vừa đụng vào viên ngọc thì từ đâu một ánh hào quang toả ra, bao trùm lấy khắp người Phương. Tôi hoàn toàn bất động trước khung cảnh tràn ngập ánh sáng luông linh. Sợi dây chuyền uốn lại thành chiếc lông rồi chui thẳng vào người Phương, như chiếc lông ở làng Hải Lang đi vào người tôi.
– chuyện gì….chuyện …gì …đây ?
Một lúc sau, những luồng sáng ấy như ngấm vào người Phương, trên người cậu ấy chỉ còn lại chiếc nhẫn của tôi, còn sợi dây chuyền thì đã mất rồi. Tôi run lên từng hồi như không tin vào mắt mình nữa :
– Phương…..
cậu ấy vẫn không có gì là thay đổi cả, tôi cứ hy vọng có một điều kì diệu gì đó sẽ xảy ra ở đây, nhưng không! hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều. Trái tim tôi như đã quá tan nát vì Phương rồi. Ngồi bên cậu ấy một lúc, ngắm nhìn khuôn mặt Phương thật kĩ rồi tôi đứng dậy, cầm lấy chiếc nhẫn và đeo vào tay, xong đâu đó tôi mỉm cười, nụ cười không có gì là vui vẻ mà toát lên nỗi đau khổ và dày vò vô cùng.
– tôi phải đi đây !
Quay lưng đi mà nước mắt lại một lẫn nữa không thể ngăn được! đây chắc cũng là lần khóc cuối cùng mà tôi dành cho cậu ấy! Phương đã khiến tôi mệt mỏi quá rồi, tôi không thể cứ lao đầu vào mãi được. Tạm biệt…..!
**
Anh Shin ngồi xe lăn đi tới phòng bệnh của Thuỷ Linh. Thấy bác sĩ đang kiểm tra cho anh ấy, Shin hỏi nhỏ :
– cậu ta vẫn chưa tỉnh lại sao ….
Bác sĩ thở dài :
– nội trong tuần này cậu ta sẽ tỉnh lại, nhưng não bị va đập mạnh nên không biết có để lại triệu chứng gì không…?
Shin không nói gì nữa, lặng lẽ tiến lại bên giường.
Đôi mắt Thuỷ Linh nhắm lại mệt mỏi, bờ môi nhợt nhạt, khuôn mặt xanh xao, nhìn anh ta trông rất yếu. Shin buồn bã :
– thật không thể ngờ, qua đây chúng ta lại gặp tai nạn như thế này, bệnh chưa chữa được thì tôi đã phải đi xe lăn còn cậu lại hôn mê bất tỉnh….
Shin quay xe đi ra ngoài bệnh viện, một người đàn ông đang đẩy xe cho anh ấy, Shin mỉm cười vu vơ :
– thư kí Hiên ! ông có thông báo chuyện này cho ai biết không ?
Người đàn ông cỡ khoảng 40 tuổi, đôi mày hơi nhíu lại :
– tôi đã làm đúng như lời thiếu gia dặn ạ !
– tốt ! chuyện tôi bị tai nạn nhất định không được tiết lộ…!
Shin ngước nhìn lên bầu trời, đôi mắt tuyệt đẹp ấy giờ đang vẫn vơ rong đuổi chốn nào, hàng lông mi dài cong vuốt cứ nhấp nháy như để ngắm nhìn những ánh bình minh. Trong lòng Shin giờ rất xáo trộn. Anh ta suy nghĩ theo gió
Sao mình lại có cảm giác này, một cảm giác bất an và đau đớn ! thật ra đã xảy ra chuyện gì, và vì sao cứ nhìn thấy Thuỷ Linh là lại có một cái gì đó rất thân thiết và gần gũi.
Thuỷ Linh thật ra cậu là ai? Gia Anh ! em đã dấu anh chuyện gì sao ?….
từ trong bệnh viện, một không gian im lặng bao trùm căn phòng của Thuỷ Linh, anh ta chẳng thể nói được gì nhưng đôi môi ấy cứ mấp máy :
– cậu chủ…..nhất định….phải đợi….phải đợi