Chuyện tình hoàng tử - Chương 44
CHƯƠNG 44
chuyến dã ngoại kết thúc, tôi và Tuấn quay về thành phố.
ngồi trên xe của mình, Tuấn đăm chiêu suy nghĩ. Đôi mắt đầy những nỗi lo lắng và nheo nheo lại như nghĩ lại chuyện quá khứ
tại nhà hàng lúc ấy…
– thưa ông ! thật ra có một chuyện chắc ông nhận ra là Gia Anh rất giống với thiếu gia Cát An năm xưa phải không…
Ông nội tôi tái mặt, đôi tay ông run lên từng hồi, giọng ông ngắt quãng :
– cậu…cậu…sao…
Đôi mắt Tuấn đầy vẽ quyết tâm :
– ông hãy đồng ý chuyện hôn nhân này ạ ! vì theo cháu nhận thấy thì phần kết của câu chuyện sẽ được kết thúc bởi người đã sinh ra nó, đó chính là thiếu gia Cát An…vậy bây giờ Gia Anh sẽ kết thúc câu chuyện ấy….
Ông tôi tức giận, đôi mắt sắc bén :
– không bao giờ…ta sẽ không bao giờ đồng ý một chuyện hôn nhân hoang đường như thế….
Tuấn khẩn khiết :
– cháu xin ông ! đã có người bị hại rồi…đó chính là em cháu, một người từ đâu tới nói là thiếu gia Cát An gì đó và đã sát hại em cháu….nếu chúng ta không mau tổ chức hôn lễ thì không biết còn chuyện gì xảy ra nữa….cháu xin ông…
Ông tôi đứng dậy, quay lưng bỏ đi chỉ để lại một câu sắt đá :
– sẽ chẳng bao giờ có chuyện kết hôn ở đây cả….
Tuấn khẽ thở dài khi nhớ tới những chuyện đó, đôi mắt cậu ta buồn hẳn đi, cậu ta lại quay đầu vô xe và…
ngay tại nhà Tuấn, ngay sau ngày Phương gặp nạn..
– con đã biết tất cả rồi….cha, mẹ và ông khỏi cần dấu nữa…- Tuấn thẳng thắn nói…
Phu nhân trợn tròn mắt, giọng lúng túng :
– con biết chuyện gì chứ….
– Gia Anh rất giống một người bên nhà Dương Tử tên là Dương Tử Cát An, còn Phương thì lại rất giống người Hoàng Phi bên nhà ta…
Cha Tuấn dò hỏi :
– sao con lại biết….chuyện này….?
– mọi người không cần biết…nhưng theo con, cuộc hôn nhân này vẫn phải tiếp tục và con vẫn sẽ là chồng chưa cưới của Gia Anh…
Phu nhân buồn bã :
– mọi chuyện không do ý ta đâu con à….
Tuấn cương quyết :
– mọi người hãy chờ xem….nhất định con sẽ cưới được Gia Anh..
Ba Tuấn đăm chiêu :
– sao con lại cứ phải nhất thiết lấy Gia Anh hả ? vốn dĩ nó là con trai mà….
Đôi mắt Tuấn sắc lại :
– con không cần biết…theo hôn ước con phải lấy cậu ấy….giờ con không thể trốn tránh trách nhiệm….
Ông Tuấn thở dài, giờ ông mới lên tiếng :
– con hãy làm những gì mình thích….nhưng nên nhớ..chuyện gì cũng có giới hạn, con đừng vượt qua khỏi nó….vì tới lúc ấy ta không biết là con sẽ chịu đựng được không….hãy đi đi…
Quay về với hiện tại, cậu ấy thở dài :
– thật ra mình có làm đúng không đây…..?
Tuấn bâng qươ nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt hạnh phúc khi nhớ tới những chuyện xảy ra ở làng Hải Lang….môi cậu ấy mỉm cười :
– Gia Anh ! mình đã vượt quá giới hạn của nó rồi…vì cậu mình có thể làm tất cả….?
**
Tôi nằm xuống giường mình nghĩ lại mọi chuyện vừa qua….dù chỉ trong một thời gian ngắn nhưng sao lại làm tôi hạnh phúc và vui như thế này…tiếng gõ cửa cộc…cộc…, tôi nói với ra :
– vào đi…
bước chân quen thuộc, giọng nói ấm áp vang lên :
– cậu chủ có cần dùng điểm tâm không ạ….!
Tôi ngồi dậy mỉm cười :
– thôi khỏi ! anh cứ đi làm chuyện của mình đi, khi cần gì em sẽ nói…
anh Phong cúi đầu rồi quay lưng đi.
trở về căn nhà này, tôi thật sự cảm thấy ấm áp và hạnh phúc quá…tôi tiến lại chốc tủ, lấy cây gậy có vòng tròn gai…cầm nó trên tay tôi lại nhớ về những chuyện của quá khứ…thật sự đã lâu rồi tôi chưa nghĩ về chúng, dường như tôi chỉ muốn quên đi những nỗi đau khổ trong quá khứ để có một cuộc sống vui vẻ mà thôi….tôi khẽ cười :
– Thuỷ Linh và Shin ! không biết giờ hai anh như thế nào rồi…
rồi không hiểu sao những giọt nước mắt lại âm thầm rơi khi mà Phương lại hiện ra trong ý nghĩ của tôi. Tôi thở dài :
– cậu ác lắm….sao cậu cứ phải làm tôi đau khổ thế này chứ…cậu đã hứa là sẽ ở bên cạnh và bảo vệ tôi suốt đời mà…cậu là tên bội ước…đồ dối trá…
nước mắt như không cầm được nữa, lăn dài trên hai gò má của tôi và rơi lã tả lên viên ngọc trên cây gậy….thật đau quá….Phương ! cậu thật nhẫn tâm….
Ngay tại bệnh viện, sợi dây chuyền Phương đang đeo bỗng nhiên phát sáng rực rỡ, bàn tay ấy nhúc nhích…nhưng xung quanh chẳng có ai cả…vì cô y tá chăm sóc Phương đã ngủ quên….và đây có phải là cơ hội mà Phương sẽ tĩnh lại hay không…ít lâu sau tôi mới trả lời câu hỏi này được….
**
Phu nhân ngồi đầy vẽ lạnh lùng khác hẳn với người mà ngày đầu tiên tôi gặp đang ngồi chơi game…một người đàn ông đưa những bức ảnh ra cho phu nhân và nói :
– đây là những gì tôi thu thập được trong thời gian vừa qua….
Phu nhân cầm lấy những tấm ảnh, đôi mắt của bà càng nhìn càng nheo lại, một sự tức giận và lo lắng đang ẩn chứa trong đôi mắt đó. Bà nói :
– còn điều tra được gì nữa không ?….
người đàn ông đó cúi đầu :
– theo như tôi biết được thì hai người bọn họ rất thân với nhau, mọi người đều nói bọn họ đang yêu nhau ạ…
Phu nhân bặm môi xua tay :
– anh đi được rồi….cứ tiếp tục theo dõi…..có chuyện gì thì hãy báo cho ta…
người đàn ông đứng dậy, quay đầu chào :
– vậy xin chào phu nhân…
Khi người đàn ông đi khỏi, phu nhân đập tay lên những tấm hình, đôi mắt bà ta sắc lại :
– thật không ngời hai đứa nó lại phim giả tình thật, hèn gì mà trông nó có vẽ quyết tâm đến thế…thì ra là như vầy đây ! không được…ta nhất quyết không thể để chuyện này tiếp tục tiến triển được nữa….phải chặn nó lại trước khi quá muộn….
cộc…cộc…, phu nhân nói lớn :
– ai đó !
giọng cô quản gia kính cẩn :
– thưa phu nhân ! Minh Tuấn thiếu gia đã về rồi ạ….
Phu nhân đứng dậy bước ra :
– nói với nó là sang phòng ta ngay……
– vâng ! thưa phu nhân…
**
Tôi cất cây gậy và đi xuống nhà dưới. Vừa thấy tôi bước xuống, anh Phong khẽ nói :
– cậu chủ cần gì ạ….
Tôi mỉm cười, đôi mắt vẫn còn hơi sưng vì mới khóc xong :
– anh chuẩn bị cho em ít điểm tâm, dùng xong em sẽ vào thăm Phương….
anh Phong cúi đầu :
– vâng….
Đã 3 ngày tôi không gặp Phương, không biết cậu ấy bây giờ có chuyển biến gì mới không ?
**
– con nói thật đi….có phải con đã thích Gia Anh rồi phải không…?
Tuấn cười gượng gạo :
– mẹ à ! làm sao mà có chuyện đó được chứ….chắc mẹ hiểu lầm rồi ….
Phu nhân lấy những tấm hình lúc nãy ra để trên bàn, đôi mắt sắc như dao :
– vậy chứ con giải thích sao về chuyện này !!
tuần sững sờ nhìn những tấm hình, nào là cảnh cậu ấy cõng tôi, rồi hai đứa tôi đùa giỡn, ôm nhau cũng có….đôi mắt Tuấn trân trân nhìn phu nhân :
– mẹ….mẹ….sao mẹ lại theo dõi con ?
giọng nói bình thản :
– không theo dõi, mẹ làm sao biết được những chuyện này….thật không ngờ…..Tuấn ! con hãy tĩnh lại đi…mẹ không thể chấp nhận chuyện này được…
Tuấn quăng những tấm hình xuống bàn, đôi mắt cậu ấy đầy sự tức giận :
– con đã nói với mẹ rồi ! con không hề thích Gia Anh, những tấm hình này chẳng nói lên gì cả….mẹ hãy tin con…..
– vậy chứ sao con cứ nằng nặc đòi lấy nó….
– như mẹ đã nói đó chỉ là hôn ước thôi ! sau này chúng con vẫn lấy vợ bình thường mà….vậy thì tại sao con lại không lấy Gia Anh được chứ….?
phu nhân lắc đầu :
– mẹ không tin chỉ vì hôn ước mà con lại làm như thế…nhất định con đã thích nó rồi….
Khuôn mặt Tuấn trở nên lạnh như băng, đôi mắt vô cảm :
– con đã nói rồi…nếu mẹ không tin thì con chẳng còn cách nào nữa…chính mẹ đã lôi con vào cái trò hôn ước này…
Phu nhân hơi choáng vì khuôn mặt của Tuấn, bà lấy hơi :
– nhưng mẹ không muốn con thích nó….
– con đã nói không là không….
Tuấn đứng dậy, quay lưng bỏ đi chỉ để lại câu nói lạnh lùng :
– mẹ đã biết tính con rồi thì hãy đừng theo dõi nữa, con không hề có tình cảm và biết nương tay đâu….chào mẹ…
Phu nhân trân trân nhìn Tuấn bước ra khỏi phòng. Bà cũng biết rất rõ tính tình của Tuấn, cậu ấy rất đáng sợ, những điều mà cậu ta không thích thì có ép buộc chỉ khiến Tuấn nổi điển mà thôi…..phu nhân cắn răng, đôi mắt bà đầy cương nghị, ta nhất định phải làm rõ chuyện này….ta không tin là Tuấn không thích Gia Anh, nếu không thích thì nó đã không phản ứng như vậy rồi…..
**
Dùng điểm tâm xong, anh Phong đưa tôi đến bệnh viện thăm Phương.
Đẩy cửa tôi bước vào. Phương vẫn nằm đó, chẳng hề động đậy chút nào. Tôi lặng lẽ tiến đến ngồi bên cạnh Phương, tôi nắm lấy bàn tay của cậu ấy khẽ lấy xoa lên má mình :
– sao cậu lại ham ngủ thế….mau tĩnh dậy đi….tôi nhớ cậu lắm….
Phương nằm bất động, khuôn mặt lạnh như băng, chẳng có một tí cảm xúc nào. Tôi lấy tay vuốt nhẹ mái tóc ấy :
– trước khi đi tôi đã nói với cậu rồi, rằng chuyến đi này tôi linh cảm có rất nhiều chuyện xảy ra, và quả đúng là có nhiều chuyện thật…..nhiều đến nỗi mà trái tim tôi như đang dần bị lắp đầy, cậu có hiểu không …..
Đôi mắt tôi lại bắt đầu đỏ hoe, tôi nhíu hai hàng lông mi ngăn không cho nước mắt chảy ra :
– lúc đó tại sao cậu lại không ngăn tôi lại, chỉ cần cậu nói “ Gia Anh ! đừng đi “, thì tôi sẽ không đi….sao cậu lại cứ đẩy tôi đi thế hả….?
Tôi nói như trách Phương, giọng tôi thổn thức :
– cậu khờ lắm….cậu có biết làm như vậy thì tôi sẽ ….. sao cậu lại cứ làm tôi đau như thế này chứ….hu…hu
Tôi gục mặt lên ngực Phương mà khóc, nước mắt tôi đã không thể kìm lại được nữa rồi, sống mũi tôi cay xè, tôi như muốn tan ra trong tim cậu ấy, nhưng Phương sẽ chẳng dang hai tay ra mà ôm tôi nữa. Cậu ấy chỉ biết nằm đó mà thôi, những giọt nước mắt tôi chảy dài theo người Phương, thấm lên cả áo, lan tới cả sợi dây chuyền mà cậu ấy đang đeo trên cổ….tôi đứng dậy lau nước mắt, rồi quay lưng đi, bước ra tới cửa, tôi ngoảnh lại, giọng nói ấm áp :
– rất có thể khi tôi bước ra khỏi cảnh cửa này thì tôi sẽ không còn là tôi ngày trước bên cậu nữa, Phương ơi ! một lần nữa…xin cậu đó….hãy tỉnh lại đi mà….
Hai hàng nước mắt lại lăn dài trên làn da trắng như tuyết của tôi, những cọng lông mi dài mượt lại thấm đọng nước….vẫn chẳng có dấu hiệu gì, tôi đành đóng cửa lại và đi ra ngoài. Nhưng tôi đâu có biết rằng, khi tôi vừa khép cánh cửa lại cũng là lúc những giọt nước mắt cay đắng của Phương rơi xuống đất, và sợi dây chuyền một lần nữa lại loé sáng mảnh liệt như đang đợi chờ điều gì…..