Chuyện tình hoàng tử - Chương 4
CHƯƠNG 4
Hôm nay là ngày mà bà phu nhân kia nói là tiến hành mọi chuyện, tôi không biết là tiến hành chuyện gì, nên cũng hơi tò mò, nhưng chỉ nghe cô quản gia kia nói là tối hôm nay trong nhà sẽ mở đại tiệc để chào đón người mới vào nhà, ông chủ đã đi xa nên trong bữa tiệc đó chỉ có hai cậu chủ và bà phu nhân cùng cậu thôi, tôi nghe và nhớ từng chữ .
Mới sáng ra mà nghe bà quản gia căn dặn này nọ làm tôi muốn nhức đầu, tôi quyết định đi dạo quanh cái nhà rộng lớn này, để xem mọi thứ ra sao??? Tôi vừa bước ra khỏi cửa, thì lại bắt gặp cái dáng người con trai cao cao ấy, hắn lại ngồi trên cửa sổ dãy lầu mà đọc sách, một việc làm hết sức nguy hiểm, có ngày té chứ chẳng chơi. Nhưng ngay dưới ô cửa sổ mà hắn ngồi lại là một khóm hoa hồng phấn, ôi lỡ hắn mà té xuống thì bao nhiêu cành hồng này sẽ hư hết sao??(thiệt là tính mạng người ta đi không lo, lại đi lo cho hoa, hi….hi, tôi là vậy đó).
Tôi đi dạo cùng với anh Phong, đi được một lúc, anh ta nói:
– Cậu chủ thấy người trong gia đình này như thế nào??
Tôi vừa đi vừa trả lời:
– Họ thật là lạ, nói thẳng ra là quái gở!!!
Anh Phong thở dài:
– Cậu chủ vô gia đình này không biết sẽ ra sao nữa đây, tôi lo cho cậu chủ quá!!
Tôi quay lại nhìn anh Phong một cách trìu mến, làm anh ta hơi ngượng nên quay đi chỗ khác, tôi nói giọng nhỏ nhẹ:
– Cám ơn anh!!! Anh thật tốt quá, anh đừng lo, em sẽ không sao đâu.
Tôi cứ nghĩ là thế, nhưng trong lòng thì đầy lo lắng và hồi hộp. Sự lo lắng và hồi hộp này đã bớt đi phần nào qua buổi gặp mặt tối hôm nay.
Tối đến, tôi thật sự không biết mình nên mặc bộ đồ nào đây, đây là lần gặp đầu tiên, nên phải để lại cho họ ấn tượng tốt về mình, bộ đồ không nên giản dị quá, cũng không nên cầu kì quá, cuối cũng tôi đành hỏi anh Phong, sau một hồi suy nghĩ, anh ta nói:
– Hay là cậu chủ mặc bộ hoàng gia, quà của lão gia vào ngày sinh nhật lần thứ 18 của cậu chủ.
Tôi sực nhớ ra, đúng rồi vào ngày sinh nhật lần thứ 18 của tôi, ông tôi có tặng cho tôi một bộ quần áo theo kiểu hoàng gia bên phương tây, phải nói khi tôi mặc bộ đó vào, như một chàng hoàng tử trong chuyện cổ tích bước ra vậy.
Khi đi đến phòng ăn của gia đình này, có mấy người mà căn phòng rộng như gì, tôi cũng đã quen với cái cảnh này khi ăn ở nhà ông tôi rồi, tôi đến thì,chỉ gặp phu nhân đang ngồi đó, bà ta nói:
– Chào con, con như là chàng hoàng tử xứ khác đó nhỉ, phải nói là nhà này ai cũng đẹp cả, không biết hôm nay hai đứa con của cô sẽ mặc gì đây, vì cứ tới mấy bữa như thế này, thì ôi thôi khỏi cần nói, bọn nó toàn gây sốc không mà, cô bị sốc mấy lần rồi, nên không còn lạ nữa, xí con đừng có sốc nha!!!
Tôi chẳng biết nói gì chỉ biết cười trừ, tôi ngồi xuống đối diện với bà ta, rồi tám một tí, thì nghe tiếng cô quản gia ở ngoài nói vào!!! hôm nay hai cậu chủ vẫn như mọi ngày nhỉ, toàn gây ngạc nhiên không à!!
Rồi cánh cửa mở ra, ôi tôi thật sự bị choáng, không hiểu sao, hôm nay lại ba đứa con trai lại cùng mặc theo kiểu hoàng tộc nhưng khác nhau thôi, thằng nhóc tên Phương thì nó mặc bộ đồ hoàng tử theo kiểu trung quốc, bộ đồ phải nói hết sức công phu, lại kết hợp màu cực kì chuẩn với dáng người và màu da của nó, nó hiện lên như một chàng hoàng tử vượt thời gian tới đây vậy. Tôi chỉ cười mỉm, rồi quay sang tên con trai đi cùng với hắn, trời ơi!!! Tên Tuấn học lớp tôi, tôi không thể tin vào mắt mình nữa, tôi dần nhớ lại mọi chuyện hắn nói với tôi, từ lúc tôi gặp hắn, tôi cũng bắt đầu hiểu. Trời ơi, sao mà tôi khờ thế, khi nghe ông tôi nói, tôi phải nghĩ đến hắn là người đó chứ, thiệt là, đang còn bỡ ngỡ, thì giọng phu nhân đã vang lên:
– Hai con ngồi xuống đi!!! Làm gì mà tới trễ năm phút luôn vậy
Thằng nhóc tên Phương nhanh nhảu:
– Tại anh hai cả đấy, đã bảo là mặc bộ đồ thái đi, cuối cùng lại thay sang kiểu ba tư làm con đợi gần chết.
Lúc này tôi mới để ý, đúng là hắn đang mang bộ đồ theo kiểu ba tư, bộ đồ có phần tối, nhưng với nước da của hắn như toả ánh hào quang trong căn phòng lộng lẫy này.
Bà phu nhân quay qua nói:
– Các con làm quen đi, đây là cậu Dương Tử Gia Anh, là người sẽ kết hôn với con đây Tuấn à.
Bà ta đang dò xét nét mặt của cậu con trai mình,tên Tuấn nhìn tôi một hồi lâu, hắn mỉm cười:
– Vậy à!! Sao mẹ nói sẽ lấy cho con một cô gái thật xinh mà, sao giờ lại hoá thành thằng con trai này!!
Phu nhân ập ờ:
– À!! Chuyện đó, thì mẹ cũng đâu có ngờ, bên nhà người ta cũng toàn con trai không à, nhà ta lại không có nữ, nên mẹ quyết định hôn lễ của con và Gia Anh chỉ là trên danh nghĩa, còn sau này các con lớn lên các con sẽ tự đi lấy người mà các con yêu thương!! Được không Tuấn??
Phu nhân đang nhìn chằm chằm tên Tuấn thì tên Phương lên tiếng:
– Anh Tuấn ơi!! Gia Anh dễ thương quá à, anh nhường cho em nha, em lỡ kết Gia Anh rồi!!
Trời ơi, tên này sao mà trắng trợn quá, tôi đâu phải món hàng đâu mà nhường qua nhường lại, tôi tức quá, liền nói:
– Này cậu kia, tôi đâu phải món hàng mà cậu nói nhường qua nhường lại là sao hả??
Tên Phương quay lại nhìn tôi, rồi tủm tỉm cười:
– Đó anh Tuấn thấy chưa, Gia Anh dữ như vậy, anh lấy về, Gia Anh có ngày đánh anh chết mất, anh hãy đưa vào tay em!!
Tôi như cảm thấy có cục nghẹn ngay chỗ cổ mình, trời ơi một cục tức thiệt là to, tôi giận tím mặt không nói được nữa chỉ ấp úng cậu……cậu….thì tên Tuấn kia lên tiếng:
– Thôi!! Người ta tức đến cỡ đó mà em còn chọc cho được à, thiệt là……..
Nói rồi cậu ta quay sang mẹ của hắn:
– Con không thể chấp nhận một chuyện hoang đường như vậy được, mẹ đừng có làm những điều hoang tưởng nữa.
Tôi có phần hơi sốc vì thái độ của hắn, vì lúc mới xuất hiện hắn tỏ vẻ là thật sự chấp nhận chuyện này mà, vậy mà giờ đây hắn lại tỏ thái độ từ chối thẳng thừng, quả thật tôi bị sốc. Tôi trơ mắt ếch ra nhìn hắn, bỗng phu nhân mỉm cười nham hiểm:
– Không đồng ý hả con trai đáng yêu của ta, vậy thì ta nói cho con biết, luật là luật, con như cá nằm trên thớt rồi, bây giờ không còn cho con chọn lựa nữa đâu, từ trước tới giờ con muốn gì được nấy, giờ con bắt buộc phải nghe theo ý ta, nếu không ta quyết định, tước bỏ quyền thừa kế của con, Phương sẽ đảm nhận chuyện này và tất nhiên nó sẽ lãnh phần thừa kế của con. Thế nào hả…….?
Qua những lời nói đanh thép của phu nhân, cậu ta tức giận, quay lưng đi chỉ bỏ lại một câu:
-hừ ……..tuỳ mẹ, con mặc kệ
Bà ta quay sang tôi mỉm cười, tôi cũng cười lại, bà ta nói:
– Đúng là khó mà khuất phục được nó.
Tên phương chem vô:
– Giờ tính sao đây mẹ, Gia Anh của ai?
Phu nhân quay qua liếc mắt:
– Mày đã có hàng tá cô bồ, còn định chiếm người yêu của anh mày nữa hả!!
Tên phương nghe vậy hắn liền tủm tỉm cười, và bước ra khỏi ghế, tiến đến chỗ ngồi của tôi rồi hắn cúi xuống, cầm tay tôi hôn nhẹ và nói:
– Kính chào chị dâu yêu quý của em.
Tôi đỏ mặt, không biết nói gì, dù biết là nó đang chọc mình, nhưng không có lí gì để nói, may sao phu nhân vừa cứu kịp lúc:
– Thôi. Dù sao Gia Anh cũng là con trai đó con, kết hôn chỉ trên danh nghĩa thôi, từ nay con hãy gọi Gia Anh là anh được rồi, nhớ chưa?
Hắn nhăn mặt, nhõng nhẽo:
– Không chịu đâu, Gia Anh là người yêu của anh, thì con sẽ gọi là chị dâu. – rồi hắn quay sang tôi hỏi bất ngờ – phải không chị dâu?
Tôi không thể nói được gì, chỉ ấp úng:
– tôi…….tôi…….tôi.
Cũng may lúc đó, cô quản gia vừa dọn thức ăn lên, chứ không thì tôi chẳng biết làm sao nữa, thiệt là, mém chút nữa là chết với thằng Phương quỷ quái đó rồi, hên quá. Buổi tối hôm đó, dù không có Tuấn nhưng thật sự rất vui, Phương hình như rất giống phu nhân, nói chuyện lại rất có duyên, nó với phu nhân nói chuyện mà cười suốt, làm tôi cũng vui hẳn lên, trong đầu dường như mọi u ám đã tan biến đi.