Chuyện tình hoàng tử - Chương 37
CHƯƠNG 37
trời đêm nay thật lạnh, dù tôi đã khoác thêm áo nhưng cái rét vẫn cứ nhâm nhập vào trong người tôi. đứng ngoài ban công, tôi nhìn ra phía cổng, hôm nay chẳng thấy ai chơi đùa ngoài phố, có lẽ do trời lạnh. Tôi ngắm sao và nhìn vào khoảng không lấp lánh, tôi nghĩ về những chuyện đã qua. bỗng cánh cửa phòng tôi bật mỡ, anh Phong từ tốn bước vào, cung kính :
– xin chào thiếu gia! Xin mời cậu nhìn ra ngoài vườn ạ !
Tôi hơi bất ngờ, nhưng không hỏi vội, tôi bước những bước chân chậm rãi đến ban công phía bên kia, để nhìn ra ngoài vườn. khi vừa tới đó, tôi lấy tay kéo rèm ra để xem có chuyện gì.
Ôi ! tôi như không tin vào mắt của mình nữa, ở giữa vườn hoa là một vòng tròn bán kính khoảng 2m, xung quanh nó được thắp nến luông ling, và hình như dưới đáy cái hồ hình vòng tròn đó là gương, vì nó phản chiếu, còn trên mặt là nước. từ trên lầu, tôi có thể nhìn rất rõ mặt trăng đang hiện diện trong cái hồ đó, vườn hoa đang khoe sắc dưới những ánh nến và ánh sao luông ling, lại có mặt trăng ở giữa nữa chớ, thật là một cảnh tuyệt đẹp. Tôi vôi chạy xuống vườn ngay. vừa tới nơi, tôi bắt gặp Tuấn đang ở gần cạnh cái hồ, người cậu ta ướt sũng, mặt mũi lấm lem. Tôi hỏi :
– chuyện gì đây ! sao người cậu lại ra thế này !!
Tuấn gãi…gãi đầu không nói gì, thì từ trên ban công, anh Phong nhìn xuống mỉm cười nói :
– thưa thiếu gia ! cậu Tuấn đã ở đây suốt cả buổi chiều, nào là xách nước để đổ đầy cái hồ, rồi đào đất để đưa gương xuống, cậu ta còn tự tay thắp những ngọn nến nữa….thật khâm phục….
Tôi đưa mắt nhìn Tuấn :
– thật vậy sao ?
Tuấn vẫn không nói gì, chỉ cúi đầu xuống vì hơi ngượng. còn tôi thì như sắp khóc, mắt đỏ hoe vì cảm động, thật không ngờ, một thiếu gia từ nhỏ đã không làm gì, vậy mà chỉ vì một lời hứa của tôi, cậu ấy lại làm như thế này. Trời đang rất lạnh, vậy mà Tuấn vẫn bộ đồ đi học mỏng manh với toàn thân ướt sũng…mắt tôi nhoè đi vì cảm động, tôi bước đến cạnh cậu ta, nắm lấy hai bàn tay của Tuấn mà xoa xoa, tôi nói như trách móc:
– đồ ngốc ! trời lạnh thế này mà để người ướt như vậy sao hả ?
‘Tuấn mỉm cười :
– không có gì! cậu vui là được rồi !
Tôi ôm chầm lấy Tuấn, như truyền hơi ấm của mình sáng cho cậu ta, tôi nói trong cơn nghẹn ngào :
– cậu khờ quá Tuấn ơi!! cậu khờ quá……
Tuấn không nói gì, chỉ khẽ ôm lấy tôi.
Tôi cảm thấy thật sự hạnh phúc, tràn ngập trong lòng tôi bây giờ là một nỗi ấm áp khó mà tả được, dù biết là Tuấn khờ là thế, cậu ấy hành động ngốc nghếch như thế, nhưng sao tôi lại vui thế này, một niềm vui thật mạnh mẽ, giờ tôi tHương cậu ấy biết bao, tôi như không muốn rời xa cậu ấy nữa. tôi nhận thấy, hình bóng của Tuấn đã dần lấn chiếm trái tim tôi.
Tuấn khẽ nói giống như là cậu ta sợ tôi giận vậy :
– cậu sẽ đi chứ !!
Tôi đẩy cậu ta ra mỉm cười :
– biết rồi ! mình sẽ đi cậu ngốc à!
Tuấn nhảy cẩng lên :
– yeah ! mình thành công rồi…..
Tôi bật cười, cậu ta giổng như trẻ con vậy. nhưng sao cái trẻ con của cậu ta lại đáng yêu đến thế, lại cuốn hút một cách mảnh liệt như vậy.
Tuấn nắm lấy tay tôi lay lay :
– cậu nhớ đó!
Tôi gật đầu, Tuấn đi về hướng cửa :
– thôi ! bây giờ mình phải về rồi. hẹn cậu vào ngày mai. Bye
Tôi mỉm cười, vẩy tay cậu ấy :
– ừ !~ bye…
Tôi đứng một mình, ngắm nhìn cái hồ mà do chính tay Tuấn tạo nên, tôi nhận ra tiếng bước chân anh Phong đi xuống. một chiếc áo len được khoác lên bờ vai của tôi, tiếng anh Phong ấm áp :
– trời đang lạnh, thiếu gia hãy khoác thêm áo kẻo cảm ạ !
Tôi không nói gì, vẫn đứng ngắm nhìn những ánh sáng luông linh từ bể nước phát ra thật đẹp. bất giác tôi mỉm cười, tôi không biết vì sao mình lại cười nữa, hay là tôi đang hạnh phúc quá chắng. Tôi hỏi anh Phong :
– anh ơi ! em sắp đi làng hải Lang rồi, lúc đó anh ở nhà một mình có buồn không ?
trời ! tôi không biết vì sao mình lại hỏi một câu ngớ ngẩn như thế, chuyến đi chỉ có 3 ngày thôi mà, hay là tận sâu thẳm trong trái tim tôi đang lo sợ điều gì đó, điều gì sẽ xảy ra và khiến tôi rời xa anh Phong, và tôi sẽ không còn ở bên cạnh anh Phong nữa. không biết anh Phong nghĩ gì, nhưng anh ấy từ tốn trả lời :
– không sao đâu thiếu gia ! cậu hãy làm những gì mà cậu thích, cậu hãy sống hạnh phúc và vui vẻ là tôi vui rồi !
Tôi quay lại nhìn vào sâu thẳm đôi mắt của anh ấy, anh Phong như tránh ánh nhìn của tôi, anh lặng lẽ lui lại và nói :
– chào cậu chủ! cậu chủ hãy về phòng sớm ạ ! xin phép cậu !
Nói xong, anh ấy bước nhanh vào nhà ! tôi cảm thấy hình như mình đã vừa đánh mất một cái gì đó…..
**
Ngày mai là tôi đã đi làng hải Lang rồi. chiều hôm nay tôi vào bệnh viện thăm Phương. Tuấn chắc giờ đang ở nhà lo chuẩn bị mọi thứ rồi, vì nhìn thấy sự ham muốn đi của cậu ấy là biết. bước đến cạnh giường, tôi ngồi xuống, tôi ngước nhìn khuôn mặt xinh xắn kia. Phương nằm đó không tỉnh lại cũng đã gần 2 tuần rồi. bàn tay tôi đưa nhẹ vuốt bờ má của Phương. Tôi nói nhẹ nhàng :
– sao cậu không chịu tỉnh dậy ! cậu vẫn chưa ngủ đã sao, mình đã quá mệt mỏi khi mà ngày nào cũng nhìn cảnh cậu nằm thế này rồi….sao cậu không đứng lên.hic…hic…
Đôi mắt tôi lại hơi đỏ, tôi nắm lấy đôi tay mịn màng của Phương :
– cậu mà tỉnh lại thì cậu muốn gì mình cũng đều cho cậu cả. Chúng ta sẽ lại đi chơi ở ngọn đồi bồ công anh, cậu chịu không?
Phương vẫn nằm đó chẳng hề động đậy, đôi mắt cậu ta vẫn không chịu hé mở dù chỉ 1 giây. Tôi đứng dậy, mỉm cười :
– ngày mai là mình và Tuấn sẽ đi làng hải Lang 3 ngày. Mình có linh cảm là sẽ có chuyện gì xảy ra với mình trong chuyến đi này, nhưng không hiểu sao mình lại cảm thấy nếu mình đi mình sẽ đánh mất cậu. mình vừa sợ vừa lo, mình phải làm gì đây Phương. Mình rất sợ mất cậu !
gạt nước mắt, tôi lại thổn thức :
– nhưng mình sẽ đi ! tạm biệt !
Tôi quay lưng bỏ đi. bỗng tôi giật mình vì hình như có cái gì đang động đậy trong bàn tay của tôi. trời ! chẳng lẽ là tay Phương đang ngọ nguậy, tôi quay lại, với niềm vui khôn tả. nhưng Phương vẫn nằm đó, tôi liền đi gọi bác sĩ tới kiểm tra.
Qua một hồi kiểm tra, bác sĩ lắc đầu :
– bệnh nhân vẫn không có dấu hiệu gì cho thấy là tỉnh lại cả!
Tôi như chết sững đi vì câu nói ấy. chẳng lẽ cái động đậy ấy là do tôi ảo giác thấy sao. Phương ơi ! cậu làm mình như vừa chết thêm một lần nữa vậy, nỗi đau ấy như lại ngặm nhấm trái tim của mình lần nữa rồi!
Đôi mắt nhoè đi vì nước mắt, tôi mỉm cười :
– tạm biệt cậu !
Tôi lặng lẽ bước đi. Tuy bác sĩ nói thế, nhưng sao linh cảm nói cho tôi biết là lúc nãy Phương đã cố gắng níu tay tôi mà, tôi cảm thấy hình như là Phương không cho tôi đi. Tôi không biết là có phải hay không nữa, hay là do tôi suy nghĩ quá nhiều.
Tôi đi bộ đến chỗ xe buýt, hôm nay tôi nói với anh Phong là muốn đi xe buýt về nhà, vừa ngắm cảnh trên phố, tôi vừa nghĩ đến những chuyện vu vơ. bỗng tôi nhận ra là trong nhà hàng đằng kia hình như là Tuấn đang nói chuyện với ai đó. người này sao quen quá, tôi nhìn kĩ lại, thì ôi trời ! là ông nội của tôi.
Tâm trí tôi đầy sự ngỡ ngàng. Sao Tuấn lại gặp ông nội tôi, và hai người bọn họ có chuyện gì để nói chứ…mọi câu hỏi như đổ dồn về. Tôi định bước vào xem họ nói gì, thì ông nội tôi đã đứng dậy bước ra khỏi nhà hàng và lên xe về, chỉ còn Tuấn ngồi đó. Tôi cũng bỏ đi, vừa đi tôi cứ vừa suy nghĩ là tại sao Tuấn và ông nội lại gặp nhau?. Tôi muốn chạy lại hỏi Tuấn, nhưng không thể. Làm sao tôi lại mở miệng được. lòng tôi dâng trào một nỗi bất an. chuyện gì xắp xảy ra đây !! ông nỗi có làm khó Tuấn không đây !