Chuyện tình hoàng tử - Chương 35
CHƯƠNG 35
Tôi cố gắng mỡ đôi mắt mêt mõi của mình ra, tôi nhìn thấy anh Phong đang ngồi bên cạnh tôi, tôi mỉm cười nhợt nhạt nhìn anh Phong :
– Sao anh lại ở đây ?
anh Phong nhìn tôi với đôi mắt mệt mỏi, chắc là anh ấy đã thức suốt đêm qua :
– thiếu gia có sao không ? tôi được cậu Shin gọi đến!
Tôi cố gắng ngồi dậy, anh Phong liền đẩy tôi nằm xuống ngay :
– thiếu gia mới tỉnh dậy chắc còn mệt, cậu hãy nằm nghĩ một lát nữa đi !
Tôi mỉm cười :
– em không sao đâu, thiệt là, con trai có ai lại xỉu như em chứ, xấu hổ quá !
anh Phong nhìn sâu vào đôi mắt ngượng ngùng của tôi :
– không có gì phải xấu hổ cả ! thiếu gia cũng là người, đã là con người ai chẳng có tình cảm….
Tôi nhìn anh Phong như cảm nhận được cái gì từ anh ấy, đang truyền và cho tôi động lực để vượt qua trong tình cảnh này….tôi nắm lấy tay anh Phong :
– anh dẫn em đến phòng của Phương đi !
anh Phong định nói gì, nhưng khi nhìn thấy vẽ mặt và ánh mắt của tôi, ảnh lắc đầu, rồi dìu tôi đến phòng của Phương. vừa bước đến cửa phòng tôi đã nghe tiếng khóc nức nỡ của phu nhân :
– trời ơi! Con ơi là con! Sao con lại ra nông nỗi thế này chứ….
Tôi tiến lại trước cửa, khẽ mỡ cửa nhìn vào. Tôi nhìn thấy phu nhân đang ngồi cạnh nắm lấy bàn tay Phương mà khóc, ba Phương đang đứng cạnh bác sĩ, Tuấn đứng cạnh ông nội. ba Phương nhìn Tuấn mặt đanh lại hỏi :
– chuyện gì đã xảy ra thế này ?
Tuấn bần thần kể lại :
– Phương đang khiểu vũ với một người con gái, thì có một cô ả nào đó bước vào hội trường, rồi xảy ra ẩu đã, Phương bị cô ta phóng cả tá lưỡi dao lên tay chân ạ!!
Ông nội nhìn Phương rồi chợt ông tiến lại gần Phương :
– sợi dây chuyền mà Phương đeo trên cổ đâu ra thế !
Tuấn ngạc nhiên :
– ủa ? sợi dây này đâu ra đây, giờ con mới thấy !
Bác sĩ đang viết viết cái gì đó, rồi nói :
– à ! tôi cũng thấy làm lạ, lúc đưa bệnh nhân vào phòng cấp cứu thì bệnh nhân nắm chặt sợi dây không buông, tôi và các cô y tá không lấy ra được, nhưng sao giờ nó lại nằm trên cổ rồi !
Ông quay qua nhìn Tuấn, mặt bắt đầu suy tư :
– người con gái mà khiêu vũ với Phương tên là gì con còn nhớ không ?
Tuấn suy nghĩ, rồi vỗ tay :
– a! con nhớ ra rồi, người đó tên là Cát An
Ông tái mặt đi, nắm tay Tuấn ;
– con có chắc không đó!
Tuấn nhìn ông :
– dạ ! con có nghe kẻ mà đánh Phương gọi người đó là thiếu gia Cát An, nhưng không hiểu sao cô ta lại gọi người con gái khiểu vũ với Phương là thiếu gia !
Ba Phương nhìn ông, mặt lo lắng :
– có chuyện gì vậy cha !
Ông ngồi bệch xuống than :
– trời ơi! Đúng là quả báo mà, trời ơi là trời !
Phu nhân an ũi ông :
– có chuyện gì vậy thưa cha ?
ông không nói gì, chỉ cứ ngồi than. Tôi chẳng biết có nên vào hay không, anh Phong tiến lại tay đặt lên vai tôi :
– chúng ta có vào không ạ!
Tôi quay mặt lại bước đi :
– chúng ta đi thôi !! để khi khác vậy
anh Phong đi đằng sau :
– chúng ta đi đâu đây thưa thiếu gia ?
Tôi mặt lạnh như băng :
– dẫn em đến phòng của Thuỷ Linh
Tôi bước vào phòng Thuỷ Linh, thấy anh Shin đang ở đó, tôi nhìn Thuỷ Linh rồi quay qua hỏi anh Shin :
– anh ở đây cả đêm sao ?
Shin mỉm cười :
– ừ !
Tôi nắm lấy tay Thuỷ Linh, bàn tay tuy không động đậy nhưng sao nó vẫn ấm áp thế này, vẫn cho tôi một cảm giác như được che chỡ và bảo vệ. tôi thở dài :
– đêm qua quả thật như một cơn ác mộng !
Shin tiến đến bên cạnh tôi :
– đừng suy nghĩ về nó nữa ! mà đêm qua chuyện gì đã xảy ra thế ?
Tôi quay lại ngước mắt nhìn Shin, từ trong ánh mắt của anh ấy, tôi nhận ra hàng ngàn câu hỏi mà anh ấy đang chờ tôi trả lời….tôi không nói gì, chỉ quay lại ngắm nhìn khuôn mặt của Thuỷ Linh.
Khuôn mặt anh ấy cũng rất đẹp, nhưng sao lúc ngồi và ngắm nhìn cận cảnh anh ấy thế này, tôi lại cảm thấy anh ấy rất quen thuộc, giờ tôi thấy thương anh ấy biết bao….tôi nói từ tốn :
– em cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa !!…..em chỉ bắt gặp Thuỷ Linh xỉu và người anh ấy đầy máu…..em lo lắm…
Đôi mắt tôi lại đỏ hoe, khi nhớ lại cái cảnh anh ấy nằm trong vòng tay của tôi mà người rướm máu….đôi tay tôi có cảm giác như có cái gì đó đang động đậy. nhìn lại, tôi thấy Thuỷ Linh đang dần dần tỉnh..
Shin bước đến mỉm cười:
– hay quá! Thuỷ Linh!!!cuối cùng cậu cũng đã tỉnh lại.
Thuỷ Linh không nói gì, tôi quay qua nhìn anh Phong :
– anh có thể gọi bác sĩ dùm em được không ?
anh Phong gật đầu, rồi quay lưng ra cửa. tôi bước đến định nói chuyện, thì Thuỷ Linh đã nhắm mắt lại giống như ngủ. Shin nhìn tôi :
– chắc cậu ấy mệt, thôi để khi khác ta nói chuyện vậy !
Bác sĩ đến kiểm tra Thuỷ Linh, rồi ông ta kết luận :
– bệnh nhân đang bình phục rồi, không có vẫn đề gì, khi tỉnh lại rất có thể cậu ta sẽ mất trí nhớ…..mọi người mau chuẩn bị tâm lý …
Shin nhìn bác sĩ :
– việc phẩu thuật bên mĩ có ảnh hưởng gì nghiêm trọng cho bệnh nhân không bác sĩ?
Bác sĩ lắc đâu :
– không có gì đâu! khả năng hồi phục trí nhớ khá cao !
Tôi nhìn anh Shin :
– vậy chúng ta phải đưa anh ấy qua mĩ phẫu thuật thôi !
Shin nhìn Thuỷ Linh trìu mến :
– khi Thuỷ Linh tỉnh lại, anh sẽ đưa cậu ấy qua mĩ !
Tôi nắm tay Shin :
– em đi với !
Shin đẩy tay tôi ra :
– không được !em mới về nhà, giờ em mà đi chắc ông nội sẽ không cho đâu !
Tôi nghĩ lại, quả thật, giờ tôi mà nói đi chắc chắn ông nội sẽ không cho đi, tôi nhìn Shin hy vọng ;
– vậy mọi việc làm phiền anh!
Tôi quay qua nói với anh Phong :
– anh chuẩn bị xe, em cần phaỉ về nhà !
rồi tôi quay qua anh Shin :
– Thuỷ Linh giờ đã bình phục rồi, em về nhà lát quay lại, còn anh cũng lo về nhà đi không thôi kẻo hai bác lại lo !
Shin mỉm cười :
– em cứ về trước đi! Lát anh về liền, à mà em có qua thăm Phương chưa !
Tôi buồn bã, quay mặt bước đi, giọng nói lấp lững :
– xí nữa vô lại em sẽ qua thăm cậu ấy !
Tôi bước ra xe cùng với anh Phong. ngồi trên xe mà tâm trí tôi cứ vẫn vơ suy nghĩ về mọi chuyện đêm qua. Sao cô ta lại tới hảm hại Phương, rồi tại sao anh Thuỷ Linh lại trở thành như thế này. thật sự đã xảy ra chuyện gì. Và cô ta là ai ?
những câu hỏi đó cứ bám vào suy nghĩ của tôi, nó làm tôi mệt mỏi và đau khổ. chắc không có ai trên đời này phải tìm nhiều câu trả lời như tôi. những tháng ngày lúc gặp Wet cũng vậy? vẫn hàng tá câu hỏi….
bất giác tôi tự hỏi lòng :
“ phải chi nếu Thuỷ Linh và Phương không gặp mình, chắc họ cũng đã không trở nên như thế này, chẳng lẽ tất cả là tại mình sao ? “