Truyen SEX GAY
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Tìm Truyện
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Prev
Next

Chuyện tình hoàng tử - Chương 21

  1. Home
  2. Chuyện tình hoàng tử
  3. Chương 21
Prev
Next

CHƯƠNG 21

Một buổi sáng mới lại bắt đầu. Nhưng hôm nay tôi đón ngày mới thật xa lạ, một nơi mà tôi chưa đến lần nào đến vậy mà sao tôi lại có cảm giác quen thuộc đến thế. Tôi đang nằm nghĩ vẩn vơ thì cánh cửa mở ra. Phương và Tuấn đi tới nói:

– Gia Anh !! Cậu đỡ chút nào chưa? Có cần nghỉ ngơi thêm không?

Tôi vỗ ngực, đứng dậy:

– Ha…ha!! Mình khỏe hoàn toàn rồi, hai cậu khỏi phải lo đi, mà hai cậu có biết Shin đưa chúng ta đến đây làm gì không?

Phương và Tuấn đều lắc đầu,nhưng Phương nói:

– Cần gì phải biết, lát nữa anh ấy nói sẽ cho chúng ta biết mà. Đáng lẽ là chúng ta biết từ tối qua, nhưng do tại cậu xỉu nên sáng nay mới cho chúng ta biết.

Tôi vừa nghe tới đó, thì Thiên chạy vào:

– Nè!! Gia Anh khỏe lại rồi phải không? Nhanh lên Shin nó dẫn chúng ta đi đâu nè!!

Tôi ngồi dậy, kéo Phương và Tuấn chạy đi. Thiên la làng:

– Mới tỉnh sao khoẻ dữ vậy?

Phương, Tuấn nói:

– Thôi !! Làm ơn bỏ tay ra coi, cần gì phải gấp dữ vậy không? Đúng là!! Người nhỏ mà sao khoẻ thế?

Tôi cười :

– Hi…hi!! Thôi chúng ta nhanh lên, kẻo Shin đợi!!

Chúng tôi đi đến đại sảnh thì thấy mọi người đều ở đó. Tôi chạy lại liền:

– Anh Shin…..! Tới đây làm gì thế?

Shin cười:

– Tôi về nước mà chẳng có món quà gì. Mấy người cái gì cũng có, nên tặng cũng thừa, nên tôi sẽ tặng món quà tinh thần, dẫn mấy người đi xem bói!! Thấy sao?

Tôi trợn tròn mắt, nhìn anh Thiên, rồi anh Dã, quay qua Shen rồi qua Phương và Tuấn, thấy ai nấy mặt đều đờ ra. Không biết tên Shin đó có bị gì không? Tôi ỉu xìu:

– Trời, hoá ra, anh tới đây là xem bói hả?

Shin gật đầu, mỉm cười. Tôi đành phải nhe răng cười theo, vì còn biết làm gì hơn nữa chớ. Mọi người đều kêu:

– Trời!!!!!!!!!!

Đang trong không khí ảm đạm đó thì Thuỷ Linh bước ra cứ như bóng ma vậy. Cậu ta vẫn khoác áo choàng đen đó, hắn nói mà như không hề mở miệng:

– Các cậu vào đi, mọi thứ đã chuẩn bị xong.

Chúng tôi không hiểu gì, nhưng vẫn cứ đi theo Shin và tên Thuỷ Linh đó. Thuỷ Linh dẫn chúng tôi tới cuối dãy hành lang. Nơi đó có một căn phòng trông rất cổ, hình như nó đã có từ lâu lắm rồi. Nó còn cổ hơn cả mấy phòng chúng tôi ngủ đêm qua. Bước đến cửa, Thuỷ Linh quỳ xuống trước cửa, cung kính:

– Thưa bà!!! Con đã dẫn họ tới rồi ạ!!

Từ bên trong, giọng nói của một bà cụ vọng ra:

– Hãy để họ vào!!

Thuỷ Linh nhìn chúng tôi rồi cười:

– Các cậu vào đi!! Bà tôi đang đợi các cậu đó.

Chúng tôi bước vào, cánh cửa phòng mở ra. Vừa vào đến phòng thì một loạt hình ảnh lại hiện ra như lúc đêm qua vậy. Lần này lại hai người con trai đó ngồi trong phòng, đang ngồi dưới sàn nhà, và hình như là đang nói chuyện với người khoác áo choàng đen. Họ nói gì tôi không biết. Rồi tôi nhìn thấy đằng sau bức tranh vị thiên sứ treo trên tường là một hộp đã được xây dính liền với tường, và đã bị khoá lại, và bị bức tranh che mất, nên đứng trong phòng thì không thể nhìn thấy được. Tôi vẫn lạc trong những hình ảnh đó, thì may sao Phương đập vai tôi một cái:

– Nè!! Gia Anh làm sao thế, ngồi xuống kìa!!

Tôi mới giật mình tỉnh lại, thì thấy mọi người đang nhìn tôi. Mọi người đều đã ngồi xuống sàn nhà. Tôi ngồi phịch xuống một cái. Tôi vừa ngồi xuống thì nghe Shin nói:

– Giới thiệu với mấy người, đây là bà bói rất nổi tiếng đó. Tôi phải cố công lắm mới xin được bà bói cho đó, mấy người phải cảm ơn món quà này của tôi đó nha.

Thiên cười:

– cái gì cũng được, nhưng ai sẽ bói trước đây!!

Dã tức tốc chạy lại trước mặt bà cụ đó:

– Bà ơi!!! Bà bói cho con trước nha!!!

Shin cười rồi nhìn mọi người:

– Coi kìa!!! Chưa chi mà…

Dã quay lại:

– Để tao xem số tao như thế nào mày, im cho bà tập trung bói!!!

Cả đám cười, bà cụ cũng mỉm cười:

– Được rồi!!! Con đưa tay đây.

Dã đưa tay ra, Shin và Thiên chồm lên xem, thì Dã quay qua mắng:

– Ngồi xuống mày, bộ chưa thấy tay tao lần nào hả?

Hai người đó cười ha hả, rồi ngồi xuống. Tôi nhìn loanh quanh, thì thật bất ngờ, căn phòng được trang trí rất nhiều bức tranh vẽ, và tôi nhận ra ngay bức Thiên sứ mà tôi thấy lúc nãy. Căn phòng thoang thoảng mùi hương trầm, nó cho người ta cảm giác đây là nơi huyền bí vậy. Tôi đang mải miết nhìn xung quanh thì thấy bà cụ nhìn Dã thật lâu. Từ trong ánh mắt bà cụ tôi nhận thấy hình như bà đang rất ngạc nhiên về chuyện gì đó, rồi bà cụ mỉm cười, mà tôi không biết nụ cười nói lên vấn đề gì. Bà cụ chậm rãi nói:

– Con sinh ra vốn tính phóng khoáng, và đã mang một nhiệm vụ rất lớn lao. Con hãy nhớ lời ta, người yêu thứ 45 của con mới chính là người yêu thật sự. Con hãy nhớ và trân trọng điều đó, hãy bớt phong lưu lại đi.

Chúng tôi ai cũng bật cười. Không ngờ bà cụ giỏi thật, chỉ nhìn qua là đã biết anh ấy đào hoa rồi. Dã quay lại lườm bọn tôi một cái, rồi quay lại hỏi bà cụ:

– Bà ơi!! Nhiệm vụ lớn lao là gì hả bà?

Bà cụ khẽ nói:

– Sau này có duyên, ta sẽ nói cho con. Giờ con nên biết thế thôi. Mọi chuyện đều có dự định của nó rồi.

Dã đành phải lui ra sau. Rồi đến Shin, Thiên, và Shen. Tôi để ý thấy, trong câu nhận xét của bà cụ cho ai cũng đều nói có một nhiệm vụ lớn lao, nhưng hỏi bà cụ đều không nói. Đến lượt Tuấn, Tuấn vừa bước lên, bà cụ liền nói:

– Số con là số Thiên linh, con sẽ gặp rất nhiều trắc trở, và việc con có vượt qua nó hay không chính là do bản thân con và người bên cạnh con lúc đó. Con đã có một mối tình trái ngang, nhưng ta nghĩ chắc con sẽ theo đuổi mối tình đó đến cùng. Và tình yêu là không thể miễn cưỡng, con hãy nhớ câu này và đừng làm tổn thương chính mình và cả người thân của mình.

Nói tới đây, bà cụ liếc tôi và Phương. Tôi bất giác nhận ra, hình như trước mắt cụ già ấy, mọi chuyện của tôi và Phương và Tuấn đều không thể giấu được. Và điều bà cụ nói nãy giờ chẳng lẽ là ám chỉ bọn tôi. Tuấn lui về sau, mặt đăm chiêu suy nghĩ. Tôi biết, Tuấn đang suy nghĩ về những lời của bà cụ kia.

Tới lượt Phương, cậu ta đi tới, đặt tay lên cho bà cụ xem. Nhưng lần này bà không xem một tay trái nữa, mà bà nói Phương hãy đưa hai tay ra luôn. Nhìn hai tay của Phương bà cụ mỉm cười:

– Thật không ngờ nó lại tiến triển nhanh đến thế!

Phương thắcmắc:

– Gì ạ!!

Bà cụ lắc đầu:

– Không!! Ở con ta không có gì để nói, nhưng ta nói cho con biết, con sắp được nhận một món quà từ chính người con yêu thương, và hãy nhớ trân trọng món quà đó. Vì nó sẽ ảnh hưởng đến cả tương lai và quá khứ đó, không chỉ có mỗi mình con là chịu ảnh hưởng của nó thôi đâu.

Tôi nhận thấy, sao những lời bà cụ nói thật khó hiểu quá, nhưng sao những lời nói này, tôi thấy quen quen, hình như tôi đã nghe ai nói những lời này từ rất lâu rồi. Tôi nhìn Phương, thì thấy sắc mặt cậu ta chẳng khác gì Tuấn, vẫn đang đăm chiêu suy nghĩ. Tôi nhìn mọi người thì thấy ai cũng thế, hình như khi nghe những lời bà cụ nói về mình, đều bước xuống, mặt đăm chiêu, tư tưởng thì để nơi đâu đó. Tôi nãy giờ ngồi chót, nên không nhìn cho rõ mặt bà cụ cho lắm. Giờ khi bước tới gần, tôi nhận ra khuôn mặt đầy rẫy vết nhăn do năm tháng. Bà cụ cũng khoác một áo choàng đen như Thuỷ Linh. Bà cụ thấy tôi, bà liền mở ngay cái mũ choàng ra. Lần này tôi mới thật sự nhìn rõ khuôn mặt của bà ấy. Mái tóc của bà cụ bạc trắng, phải nói là nó trắng đến mức đó hình như không phải là tóc mà là một thứ gì đó, tôi hơi bất ngờ hỏi:

– Sao lần này bà lại mở mũ choàng ạ?

Bà cụ cười, rồi kéo tôi ngồi xuống:

– Vì đối với con ta sẽ khác, ta và con thật có duyên, con còn nhớ ta không?

Tôi ngạc nhiên:

– Con và bà đã gặp nhau rồi sao?

Bà cụ cười:

– Khi mà con vừa tròn ba tháng thì mẹ con đã dẫn con tới đây xem bói rồi.

Tôi hoảng hốt:

– Trời vậy bà chính là người đã xem cho con lúc đó.

Bà cụ gật đầu, tôi quay qua nhìn mọi người, thì thấy họ chẳng động đậy gì. Mắt họ nhắm lại như đang ngủ vậy. Tôi quay lại bà cụ thì thấy bà cụ cười :

– Mấy đứa đó giờ đang ở thế giới riêng của nó rồi, nó sẽ không nghe những gì ta nói, và sẽ không nhìn thấy ta đâu.

Tôi hoảng hồn, định đứng dậy:

– Chuyện gì đây, bà là ai, và tại sao lại làm thế?

Bà trấn an:

– Ta làm thế chỉ vì muốn tốt cho họ mà thôi.

Tôi dịu lại:

– Sao lại là tốt cho họ?

Bà cụ thở dài:

– Vì ta biết, ở con có những điều không nên cho mấy đứa đó biết sớm.

Tôi hỏi:

– Điều gì thưa bà?

– Từ khi mẹ con đưa con tới đây là ta đã biết con chính là hoá thân của lưỡng phụng song uyên

– Lưỡng phụng song uyên??

Bà cụ gật đầu, tôi hỏi ngay:

– Đó là gì thế ?

Bà cụ chậm rãi nói:

– Đó chính là cặp phụng tiên, yêu nhau vượt thời gian để đến với nhau, tạo nên câu chuyện Thiên sứ và đá Ngọc thạch.

Tôi lần này tôi mới giật mình, trời ơi!! Cả câu chuyện đính ước bà ta cũng biết, vậy thật ra bà ta là ai, và những điều bà ta nói là thật sự ư!! Vậy mình chính là………
Truyện đã sửa tới đây

Prev
Next
Truyện Gay Đề Cử
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Chương 72 22 Tháng 8, 2024
Chương 71 22 Tháng 8, 2024
Bạn Thân Tôi Là Trai Thẳng 18+_truyencogiaothao
Bạn Thân Tôi Là Trai Thẳng 18+
chương 41 31 Tháng 7, 2025
chương 40 31 Tháng 7, 2025
bi-thang-em-chung-nha-hiep
BỊ THẰNG EM CHUNG NHÀ HIẾP
Chương 48 2 ngày ago
Chương 47 1 Tháng 6, 2025
Con Cu Vô Địch
Con Cu Vô Địch
Chương 65 28 Tháng 8, 2024
Chương 64 28 Tháng 8, 2024
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
Chương 19 28 Tháng 10, 2024
Chương 18 28 Tháng 10, 2024
Anh Trai Hàng Xóm Biến Thái
Chương 8 12 Tháng 7, 2025
Chương 7 12 Tháng 7, 2025
Mùa Hè Khoái Lạc
Chương 10 31 Tháng 7, 2025
Chương 9 31 Tháng 7, 2025
Đức Mãnh Hổ_truyengay.net
Đức Mãnh Hổ
Chương 111 15 Tháng 7, 2025
Chương 110 15 Tháng 7, 2025
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng_truyengay.net
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng
Chương 19 21 Tháng 5, 2025
Chương 18 21 Tháng 5, 2025
Hai Cha Con Chung Trọ_truyengay.net
Hai Cha Con Chung Trọ
CHƯƠNG 16 15 Tháng 6, 2025
CHƯƠNG 15 15 Tháng 6, 2025

Comments for chapter "Chương 21"

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

© 2025 Madara Inc. All rights reserved