Chuyện tình hoàng tử - Chương 19
CHƯƠNG 19
Tôi cùng bọn họ ra tới cổng thì Thiên nói:
– Giờ chúng ta đi bằng gì đây?
Shin nói:
– Yên tâm!! Tôi đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi!
Vừa nói xong, thì một chiếc xe màu đen bóng chạy tới, phải nói chiếc xe đó y chang kiểu xe của hoàng Gia Anh vậy. Một người trẻ tuổi, chắc cũng lớn hơn anh Phong một hay là hai tuổi gì đó, bước ra, kính cẩn chào:
– Chào cậu chủ!!! Mọi thứ đã chuẩn bị đâu và đấy rồi.
Tôi ngạc nhiên :
– Thế chúng ta sẽ đi đâu đây anh Shin?
Shin ra vẻ bí mật:
– Tới đó rồi hẵng biết, nhưng đừng có bất ngờ đó nha!
Tôi và Phương,Tuấn thắc mắc:
– Nhưng anh ơi, bật mí cho em biết đi.
Shin không nói gì, chỉ mỉm cười, rồi giục chúng tôi lên xe.
Tôi ngồi băng ghế cùng Phương và Tuấn, còn bốn anh đó ngồi cùng băng ghế, có hai băng ghế đối diện với nhau. Tôi hỏi anh Thiên:
– Anh có biết anh Shin dẫn chúng ta đi đâu không?
Thiên lắc đầu, quay qua Dã, thấy Dã cũng chẳng khác gì Thiên. Nhưng tới khi Shen lên tiếng hỏi Shin thì bí mật mới bắt đầu hé lộ. Shen hỏi Shin:
– Chỗ đó ở đâu thế?
Shin nhìn Shen, rồi cười:
– Chẳng phải Shen và Gia Anh đã từng đến đó rồi sao!!
Tui đã tò mò, giờ lại càng tò mò hơn, tui hỏi anh Shen:
– Anh ơi!! Bộ chúng ta từng cùng đến chỗ nào rồi hả?
Shen đang cố dò vào bộ cpu của mình, xem trong kí ức đã từng cùng đi với tôi đến chỗ nào rồi, nhưng cuối cùng anh ấy nói:
– Thôi!! Tao chịu!! Khó mà nhớ ra quá Shin à.
Shin cười, rồi nhìn Phương và Tuấn:
– Hai em là bạn thế nào với Gia Anh?
Tuấn trả lời:
– Dạ!! Em là bạn học của Gia Anh ạ!!
Phương không biết nói thế nào, vì Phương thua tôi những hai tuổi, nên cậu ta trả lời:
– Dạ!! Còn em là em của anh Tuấn, nhưng em rất kết Gia Anh ạ.
Dù đã sống chúng với hai anh em họ cũng được một thời gian, nghe Phương và Tuấn nói những câu như thế này nhiều rồi, vậy mà giờ đây khi lại nghe nữa tôi lại cảm thấy hơi ngượng. Shin và các anh trố mắt nhìn Phương:
– Thiệt hả em?
Phương khẳng khái:
– Dạ!! Chơi với Gia Anh thì rất vui!!
Dã khúc khích cười miệng châm chọc:
– Cậu em tôi vậy mà…..ha…ha
Tôi liếc anh Dã :
– Anh!!!!!!!!…….
Chiếc xe đang chạy trên một con đường không bằng phẳng, chỗ lồi chỗ lõm. Tôi nhìn ra ngoài kính xe, thấy hai bên đường thật là tối, nhưng tôi vẫn cảm thấy rằng xung quanh có rất nhiều cây cối. Tôi húc anh Shin:
– Anh đi đâu, thấy ghê quá đi, đường thì tối mù, cây cối um tùm, giống như mình đang lạc vào giữa rừng sâu vậy đó.
Shin cười:
– Thì tụi mình đang đi vào rừng mà.
Tôi ngạc nhiên:
– Ủa!! Ta vào rừng làm chi vậy anh?
– Tới đó rồi hẵng biết hi…hiii
Tôi chẳng thèm hỏi nữa, chỉ im lặng nhìn ra ngoài của sổ, đang ngồi im như thế, tui nghe tiếng Phương hỏi nhỏ:
– Gia Anh!!! Mấy anh ấy là anh họ của Gia Anh hả?
Tui cười:
– Uh!! Họ là con của mấy bác!!
Tuấn hỏi tôi:
– Hôm nay nhà Gia Anh có lễ gì hả?
Tôi đang định trả lời, thì Dã đã chen vào:
– À….! Có lễ bái kiến của tên này nè – vừa nói anh Dã vừa chỉ qua chỗ anh Shin.
Phương thắc mắc:
– Lễ bái kiến là như thế nào hả anh?
Dã ra vẻ hiểu biết:
– Thì là một người ở xa trong gia tộc về nước và ra mắt ông !!
Phương lại tiếp tục hỏi:
– Ủa!! Vậy chứ anh Shin lúc trước ở đâu?
Shin cười:
– À!! Lúc trước anh sống tại mỹ, giờ về nước ở luôn!!
Thật không ngờ Phương và Tuấn lại có nhiều thắc mắc như thế. Tôi hơi bất ngờ trước sự tò mò của hai cậu ấy. Từ nãy đến giờ không biết Shin cười biết bao nhiêu lần rồi. Tại sao Shin lại thích cười đến thế? Không có chuyện gì anh ấy cũng cười, nói chuyện bình thường cũng cười, mà nụ cười của anh ấy như ánh nắng của bình minh. Nhìn anh ấy cười, ta thật sự không thể khống chế được suy nghĩ của mình, nụ cười đó như thấm sâu vào tâm can của người khác, nó như xoa dịu nỗi đau,làm ấm áp trái tim của họ. Từ lần đầu tiên gặp Tuấn tôi đã bị cuốn hút bởi nụ cười chết người của Tuấn. Tuấn cười thì mọi cảnh vật, thời gian và không gian như ngừng lại, mọi thứ đều đứng im. Rồi không hiểu sao, khi gặp cái cậu Phương này, dù tôi đã nghe phu nhân nói về cậu ta rồi, biết cậu ta là người nguy hiểm nên tránh xa, nhưng thật sự tôi đã không cầm lòng được trước nụ cười thiên sứ của cậu ta. Nụ cười ấy cho người ta một cảm giác hạnh phúc. Giờ tôi lại đắm chìm trong nụ cười của anh Shin, tôi là một con người yêu cái đẹp, xung quanh tôi ông trời như sắp đặt toàn là tác phẩm của tạo hoá, toàn những người đẹp. Đúng là trêu người mà!!
Đang mãi suy nghĩ như vậy, thì Tuấn đập vai tôi:
– Nghĩ gì thế!!! Xuống xe kìa.
Tôi mới giật mình, thì ra mọi người đã bắt đầu xuống xe, tôi cười:
– Không có gì!!! Ta xuống xe thôi.
Phương lắc đầu:
– Đi thôi anh Tuấn ơi!! Cái tên đó thì là chúa chậm chạp mà.
Tôi nổi cáu:
– Nè..nè!! Tui không có chậm chạp đừng có nói bậy nha!!
Tuấn mỉm cười:
– Thôi!! Không chậm chạp thì là chúa lười chứ gì nữa, đến cả xuống xe cũng không chịu xuống, bộ muốn người ta ẵm hả?
Tui mắc cỡ quá, đỏ mặt chạy xuống. Bỏ sau tiếng cười cùa Phương và Tuấn.
Bước xuống xe. Trời ơi!!! thật là một cảnh vật khác hoàn toàn trí tưởng tượng của tôi. Mấy anh ấy thì đang đứng nói chuyện, tôi nhìn xung quanh, tôi cảm nhận được, rất lâu từ trước tôi đã đến đây rồi, nơi đây hình như tôi đã ở qua rồi. Bỗng trong đầu tôi, một loạt hình ảnh hiện ra, hai người con trai đang nô đùa, một người khoác áo choàng che kín từ mặt tới chân màu đen, đang đi về phía 2 người con trai đó. Nhiều hình ảnh khác lại cứ hiện ra,tôi cảm thấy mình đang đau lòng tột độ, rồi không hiểu sao nước mắt tôi lại chảy ra. Bỗng tôi nói, mà nói trong cơn vô thức:
– Hoàng Phi…….Hoàng Phi……cậu ở đâu hu….hu, Hoàng Phi…….Hoàng Phi ơi…….. .cậu ở đâu?
Nói tới đây, tôi cảm thấy mình thật choáng váng. Cơ thể dường như muốn tan ra vì mệt mỏi, tôi ngã khuỵ xuống,trong tai tôi vẫn còn nghe tiếng mọi người:
– Gia Anh!! Cậu sao thế? Gia Anh!!
– Gia Anh !! Em làm sao thế?
– Nhanh lên, mau đưa em ấy vào trong – Đó là một giọng nói lạ hoắc, không phải của Phương, của Tuấn, và cũng không phải của mấy anh tôi. Khi nghe đến câu nói này, tôi lịm đi, trong cơn mệt mỏi tột độ!!