Chuyện tình hoàng tử - Chương 16
CHƯƠNG 16
Đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, thì có tiếng gọi giật:
– Cậu chủ!!! Cậu làm gì thế? Ngoài trời lạnh lắm, cậu vào trong đi.
Tôi quay lại thì thấy anh Phong, tôi lại quay đầu ra hướng cửa sổ, và nói:
– Anh Phong ơi!!! Em cảm thấy mệt mỏi quá, quá mệt mỏi anh ơi. Em muốn dừng chân lại để nghỉ ngơi, vậy mà ông trời lại không cho em nghỉ. Ông ta cứ bắt em phải trả lời câu hỏi này rồi đến câu hỏi khác,chắc em ngạt thở mà chết mất.!!!!
Anh Phong khẽ thở dài, rồi từng bước chân anh khẽ nhẹ nhàng tiến lại bên cạnh tôi. Anh cũng nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói:
– Thật ra mọi chuyện đều do ta cả cậu chủ à. Dù ông trời có đặt câu hỏi ra thì việc trả lời hay không là do chính mình chứ. Nếu cậu chủ thấy mệt, thì cậu hãy dừng lại và nghĩ đi. Mọi chuyện sẽ rõ ràng khi đầu óc ta sáng suốt, chứ đừng bắt ép bản thân phải theo kịp. Hãy từ từ, mọi chuyện đều có đáp án của nó.
Tôi như tỉnh ra khi nghe anh Phong nói. Tuy bên cạnh tôi có rất nhiều người, nhưng không hiểu sao ở anh Phong tôi lại tìm thấy một chút bình yên, bình yên của một gia đình, của một sự che chở. Không hiểu sao anh Phong luôn có những lời an ủi khiến tôi rất an tâm, anh ta luôn che chở cho tôi từ khi tôi chọn anh ấy là quản gia. Anh Phong chăm lo cho tôi là vì nhiệm vụ hay là xuất phát từ tấm lòng của anh ấy. Tôi nhìn anh Phong khẽ cười:
– Cám ơn anh, giờ em đã biết phải làm gì rồi.
Anh Phong nhìn tôi rồi nói dịu dàng, ấm áp:
– Vậy cậu chủ hãy làm những gì mình muốn, tôi đi đây!!!
Tôi nhìn theo dáng anh Phong bước đi về cánh cửa, không hiểu sao tôi lại gọi :
– Anh Phong!!! Cám ơn anh, thật sự cám ơn anh.
Anh Phong không quay lại, mà tôi vẫn cảm nhận được nụ cười của anh ấy:
– Cậu không cần cảm ơn, mọi chuyện đều có lý do của nó. Cậu hãy sống vui vẻ,vì đã có tôi luôn ủng hộ cậu, mạnh dạn lên cậu chủ ơi!!
Tôi không nói gì, anh Phong cứ đi về hướng ấy. Tôi như cảm thấy anh Phong rất hiểu tôi, vả lại hiểu đến sâu sắc. Những gì tôi nghĩ khó mà giấu anh ấy được. Còn bây giờ tôi phải đối diện với mọi chuyện mà thôi.
Tôi quay vô, và lo vệ sinh rồi chuẩn bị dùng bữa sáng nữa chớ. Mới sáng ra mà Tuấn đã làm đầu óc tôi rối tinh lên. Ăn sáng xong, tôi đi đến phòng học thì không thấy Tuấn, không hiểu sao tôi lại cảm thấy hơi trống vắng. Vị giáo sư thì cứ giảng bài trên bảng mà tâm trí tôi không thể nào tập chung được. Buổi học kết thúc, tôi chạy liền đến phòng Tuấn. Vừa đi tới thì thấy chị gia công đang làm việc, tôi hỏi:
– Ủa!!! Tuấn đâu rồi chị?
– Dạ thưa. Cậu Tuấn từ sớm đã đi rồi ạ.
Tôi không hỏi gì nữa, khẽ bước về phòng. Tôi vừa về đến phòng, anh Phong mặt hớt hải chạy ra:
– Cậu chủ ơi!!! Cậu đi đâu nãy giờ thế? Phu nhân cho người gọi. Hình như là có cả lão gia đang đợi cậu chủ ở thư phòng!
Tôi ngạc nhiên:
– Sao sớm như vậy mà phu nhân và ông của Tuấn lại có chuyện gì nhỉ!!
– Không phải lão gia đó, mà là lão gia, ông của cậu chủ đó!!!
Tôi nghe như sét đánh ngang tai:
– Trời!!! Ông tôi làm gì ở đây?
– Tôi đâu có biết, cậu chủ đi kẻo họ chờ.
Tôi đi thật nhanh đến thư phòng. Đến nơi tôi đã thấy Phương và Tuấn đã ngồi đó. Không biết có chuyện gì mà ông của Tuấn đang hình như là thuyết phục ông tôi, xong cuối cùng tôi nghe ông tôi nói rõ :
– Không được!!! Không thể được, gia tộc của tôi không thể chấp nhận chuyện này.
Thấy tôi, phu nhân khẽ gọi:
– Gia Anh!!! Tới rồi hả con, vào đây nào!!
Tôi khẽ bước vào, và ngồi xuống, tôi nhìn nội tôi, thấy ông vẫn vẻ mặt như thường ngày, nhưng lần này tôi thấy ông rất quả quyết. Tôi im lặng thì nghe ông của Tuấn nói:
– Vừa lúc nãy ta và ông của cháu đang bàn đến chuyện của các cháu.
Ông tôi nhìn tôi và nói:
– Ta không thể chấp nhận một chuyện hứa hôn như vậy được. Chính thức bây giờ, ta quyết định huỷ hôn!!!
Tôi nghe mà như ngàn lưỡi dao đâm vào trái tim. Không hiểu sao tôi lại đau lòng như thế. Chẳng phải đây là quyết định mà tôi hằng mong muốn sao? Từ lúc đầu tôi đâu muốn có cuộc hôn ước này? Đây chẳng phải là do ông tôi ép tôi hay sao? Vậy mà giờ khi nghe ông tôi nói, tôi lại thấy quằn quại trong trái tim. Tuấn lên tiếng, giọng nghẹn ngào:
– Ông ơi!! Tại sao thế? Tại sao ông lại không chấp nhận chuyện này!!!
Ông tôi, giọng vẫn đanh thép như mọi ngày:
– Ta không thể chấp nhận một chuyện trái luân lý như thế xảy ra trong gia tộc của ta được. Lúc trước ta cứ tưởng lần hứa hôn này cũng như bao lần khác. Nhưng buổi sáng vừa nghe ông cháu nói chuyện này thì ta không thể chấp nhận được.
Ông Tuấn vẫn nói:
– Vậy thế thì đoạn kết của câu chuyện phải làm sao đây?!!
Nội tôi nói như đinh đóng cột:
– Tạm hẹn lần hôn ước sau vậy, còn hôn ước này coi như huỷ bỏ.
Nói rồi, ông quay qua tôi:
– Con hãy lo thu dọn đồ đạc, lát nữa theo ta về.
Tôi nghe mà rụng rời tay chân. Những ngày qua, tôi đã có biết bao buồn vui mà suốt thời gian qua tôi chưa có. Những cảm giác mà khiến trái tim tôi có những lúc xuyến xao,vậy mà giờ đây ông trời lại nỡ lấy đi như thế sao!!
Tôi ngước nhìn ông, thấy ánh mắt nhìn của ông thật sắc, tôi quay qua nhìn Phương và Tuấn mà nước mắt gần như trào ra. Thấy vậy, Tuấn lại lên tiếng:
– Ông ơi!! Xin ông hãy một lần nghĩ lại!!! Cháu xin ông!!
Tuấn đâu có biết rằng, một khi ông tôi đã quyết định chuyện gì, thì khó mà thay đổi. Nó còn khó hơn chuyện dời núi lấp sông. Ông tôi vẫn nét nhìn sắc ấy, mà giọng vẫn đang thép:
– Không thể!! Dù có suy nghĩ lại, thì ta vẫn quyết định như vậy không hề thay đổi
Nói xong, ông tôi đứng dậy :
– Chào mọi người !!
Rồi ông đi về hướng cửa, ông quay lại nói:
– Gia Anh đi mau!!
Tôi đứng dậy bước đi, mà bước chân như nặng trịch. Tôi quay đầu lại nhìn Tuấn và Phương, thấy hai người vẫn ngồi đó mà ánh mắt đỏ hoe dõi theo. Tuấn nói với phu nhân:
– Mẹ ơi!!! Mẹ làm gì đi chứ, chẳng lẽ mẹ nỡ để Gia Anh đi vậy sao?
Phu nhân thở dài:
– Mẹ còn biết làm gì nữa đây, khi mà gia đình họ không chấp nhận?
Tuấn không nản lòng, quay qua ông:
– Nội ơi!! Nội nói gì đi, chẳng lẽ chuyện này đến đây là kết thúc sao!!!
Ông Tuấn đứng dậy, tự trách mình:
– Đúng là ông trời khéo đùa.
Rồi ông đi về phòng mình, tôi quay về phòng thì thấy anh Phong đã xách va li sẵn rồi, tôi mắt đã đỏ hoe, hỏi:
– Sao anh biết mà chuẩn bị sẵn thế?
Anh Phong nắm lấy tay tôi rồi dẫn đi về hướng cổng, anh Phong nói:
– Thật sự khi mà thấy lão gia đi vào đây, tôi đã đoán chuyện này sẽ xảy ra. Lão gia là người cực kỳ quy tắc. Chuyện mà lão gia đã quyết định thì thay đổi nó quả là không thể.
Tôi khẽ nấc lên :
– Biết là thế, nhưng tôi vẫn không cam lòng.
Khi vừa ra tới cổng, bỗng giọng Phương vang lên:
– Gia Anh!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tôi quay lại, cậu ta chạy đến và nói:
– Bộ Gia Anh tính đi như thế sao???
Tôi bắt đầu nghẹn ngào:
– Chứ giờ biết làm sao? Mà sao lúc nãy Gia Anh chẳng nghe Phương nói gì hết vậy!!!
Vừa nói tới đây, tôi đã thấy Phương lấy hai tay quệt nước mắt, ấp úng:
– Phương không thể nói được, lúc đó Phương như bị rơi xuống vực thẳm, nói không nên lời nữa, đến khi bình tỉnh lại thì đã không còn thấy Gia Anh rồi.
Tôi cười:
– Vậy mà Gia Anh tưởng Phương muốn Gia Anh đi nên không nói!!
Phương chối phăng:
– Không có!!! Gia Anh mà đi thì Phương phải làm sao đây.
Tôi khẽ nhìn khuôn mặt xinh trai của Phương mà nói:
– Phương hãy ở lại mạnh giỏi, tạm biệt, mọi chuyện đến đây chắc cũng là đáp án tốt nhất cho mọi câu hỏi!!!!
Phương nắm lấy tay tôi, rồi nói quả quyết:
– Phương nhất định sẽ mang Gia Anh quay về. Phương nhất định sẽ luôn ở bên Gia Anh.
Tôi cười đang định quay đi thì Tuấn tới. Tuấn nhìn tôi mà mắt cậu ta hình như là vừa khóc. Tuấn chỉ nói:
– Gia Anh nhất định phải đợi, Tuấn sẽ đón Gia Anh về, Tuấn sẽ không cho ai chia cách hai chúng ta đâu!!
Tôi đang định nói, thì ông tôi trong xe nói vọng ra:
– Gia Anh!!! Nhanh lên!!
Tôi bước đi, lần này tôi không thể ngăn nổi hai hàng nước mắt. Tuy đã có ông tôi ở đây. Ông tôi không cho phép con trai trong gia tộc được rơi lệ. Tôi đã cố kiềm chế, nhưng thật không thể, quá ư là đau đớn kia. Tôi bước lên xe thì Tuấn hét lên:
– Gia Anh hãy đợi Tuấn nha…………….
Phương thì cố gắng cười, nhưng nụ cười của cậu ta như là cười ra nước mắt. Tôi bỗng quay lại, chạy nhanh về hướng Phương và Tuấn mà ôm lấy hai người đó. Tôi không biết hành động này do đâu ra, lý trí của tôi không cho phép hành động này xảy ra, chẳng lẽ trái tim đã chiến thắng khi mà hằng ngày tôi cứ phải đấu tranh nội tâm giữa lý trí và tình cảm của trái tim. Tôi khóc oà lên nói:
– Hai cậu hãy sống vui vẻ, sẽ có một ngày …..
Nói chưa hết câu, tự nhiên hai người bảo vệ của ông tôi đi lại gỡ tay tôi ra, mà kéo tôi về hướng xe. Tuấn và Phương chạy theo nhưng bị mấy người bảo vệ kia chặn lại. Cả ba chúng tôi khóc nấc lên. Tiếng khóc như xé ruột xé gan kia.Tuấn và Phương cứ gọi:
– Gia Anh!!!!!!!……..
Cho đến khi tôi vào đến xe, cửa xe đóng rầm. Chiếc xe lăn bánh, dẫn tôi ra khỏi ngôi nhà lộng lẫy này, bỏ lại ba trái tim đang đau đớn, bỏ lại quang cảnh xinh đẹp và những kỉ niệm về chúng. Tôi tự hỏi”giờ mình phải làm gì đây”?