Chuyện tình hoàng tử - Chương 15
CHƯƠNG 15
Tôi vẫn còn đang ngồi phân vân không biết làm sao,thì bỗng từ đâu Wet xuất hiện, cậu ta nói:
– Chắc đến giờ cậu vẫn chưa tìm ra câu trả lời đâu? Vậy thì chưa đến lúc cậu nhận vật này, cậu hãy quay về đi, khi nào có đáp án thì hãy đến, tạm biệt!!
Tôi bỗng cảm thấy xung quanh mình tối dần đi, khung cảnh thần tiên đó như lùi ra xa. Rồi tôi lại nghe một giọng nói gọi thúc giục:
– Gia Anh cậu không sao chứ!!! Gia Anh tỉnh lại đi, Gia Anh đừng làm tôi sợ chứ!!
Tôi mở mắt ra, thấy Phương đang đỡ đầu tôi, tôi nhìn Phương hỏi:
– Mình đang ở đâu thế này?
Phương mặt vẫn còn vẻ lo sợ nói:
– Lúc nãy chúng ta lên lầu hai, thì một cây cột bị ngã, nó đập vào đầu Gia Anh, làm Gia Anh hôn mê, Gia Anh làm mình sợ quá, Gia Anh có sao không?
Tôi mỉm cười, cố ngồi dậy, mặc dù đầu mình vẫn còn nhức:
– Không sao!!! Thôi chúng ta đi về thôi, mình mệt rồi.
Phương gật gù, dìu tôi về phòng. Tôi vừa đi vừa nghĩ, chẳng lẽ đó chỉ là giấc mơ thôi sao, chẳng lẽ mọi chuyện đã sắp đặt trước, và chuyện mà tên Wet kia nói có thật không, mình có nên tin không đây, và mình có phải là thực sự thích con trai không? Một loạt thắc mắc cứ vẫn quanh quẩn trong đầu tôi. Phương thấy tôi cứ bất thần, suy nghĩ chuyện gì đó, Phương dìu tôi, giọng dịu dàng:
– Gia Anh làm sao thế? Nhìn Gia Anh hình như có chuyện gì sao?
Tôi nhìn Phương mà nhớ lại lời của ông nói, rồi chuyện gặp Wet trong mơ, tôi phân vân không biết như thế nào,tôi tự nhủ, mình có nên nói cho Phương về mọi chuyện không, hay là đừng nên nói ra vì đã có quá nhiều chuyện đã xảy ra rồi. Cuối cùng tôi quyết định giấu Phương. Tôi nhìn Phương dịu dàng tõ vẻ bình thường:
– Không có gì, Gia Anh không sao, lúc nãy Gia Anh hôn mê bao lâu?
Phương trả lời, giọng còn run:
– Khoảng 10 phút. Lúc đó Phương chẳng biết làm sao nữa. Người như mất hết tinh thần, lòng dạ rối bời. Mình gọi Gia Anh lâu lắm, lay Gia Anh mà Gia Anh vẫn không tỉnh, đang định đi gọi mọi người thì thấy Gia Anh tỉnh!
Tôi mỉm cười:
– Thiệt không đó?
Phương gật đầu. Tôi nhìn Phương cảm thấy rất vui. Không biết vì sao mình lại vui, trên đường về phòng, tôi nhìn những khóm hoa kia, tuy ban đêm nhưng tôi cảm nhận được nó thật đẹp, đẹp từ trong đến bên ngoài. Nó đẹp hay trong lòng tôi đang vui nên nhìn gì cũng thấy đẹp? Không biết vì sao tôi lại quay qua Phương mà hỏi:
– Phương này, nếu Gia Anh có chuyện gì thì Phương có buồn không?
Phương đứng lại, hai tay cậu ấy nắm lấy vai tôi, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt như sao của tôi, và nói :
– Phương không cho Gia Anh nghĩ như vậy. Nếu Gia Anh có chuyện gì thì tôi sẽ là người chia sẻ với Gia Anh. Tôi sẽ bảo vệ Gia Anh tránh khỏi mọi chuyện xấu, không để gì xâm phạm đến Gia Anh đâu.
Đây là câu nói mà hai người bạn nói với nhau ư, hay là hai người yêu, thật khó hiểu quá. Đầu óc thì cứ lảng vảng những chuyện vừa rồi. Vậy mà giờ khi nghe Phương nói câu nói này lòng tôi lại cảm thấy thật bình yên, như được bảo vệ, tôi đã không lo lắng và sợ hãi như lúc nãy nữa.Phương nhìn tôi sâu hút, ánh nhìn ấy như xoáy sâu vào tâm can tôi, nó như xuyên xuốt cả bên trong lẫn bên ngoài của tôi. Tôi lại tránh ánh mắt của Phương, tôi bước đi, rồi nói từ tốn như là khước từ tình cảm của cậu ta:
– Phương làm sao mà theo Gia Anh cả đời để bảo vệ Gia Anh được!!!! Phương còn lấy vợ sinh con, Phương còn có cuộc sống của riêng Phương mà. Đừng nên hứa những điều mà mình thực hiện không được!!!!
Phương chạy thẳng lên, đi bên cạnh tôi, nói như đinh đóng cột:
– Nếu Gia Anh không muốn Phương bên cạnh thì Phương sẽ không làm phiền Gia Anh, nhưng Phương vẫn sẽ dõi theo mọi cử chỉ mọi hoạt động của Gia Anh. Đến một lúc nào đó Gia Anh cần một người để chia sẻ mọi chuyện, thì Gia Anh hãy nhớ tới mình nha.
Tôi không nói gì mà chỉ khẽ cười mỉm, cứ thế mà hai chúng tôi im lặng cho đến khi về phòng. Vừa về đến phòng, đã thấy anh Phong đứng đợi trước cửa, thấy tôi anh Phong chạy lại ngay:
– Sao trông cậu chủ mệt mỏi thế? Cậu chủ bị bệnh sao? Có cần gọi bác sĩ không ạ!!!
Tôi khẽ lắc đầu, cố lê những bước mệt mỏi vào phòng, anh Phong dõi theo:
– Cậu chủ hãy cố lên, dù tôi không biết cậu chủ mệt mỏi về chuyện gì, nhưng tôi vẫn luôn ủng hộ cậu chủ!!
Tôi quay lại nhìn anh Phong mỉm cười:
– Cám ơn anh, thật sự cám ơn anh!!!
Anh Phong cũng cười!!
Đêm đó tôi thật sự không thể nào ngủ được. Mọi chuyện, mọi câu hỏi nó cứ ẩn hiện trong đầu tôi. Tôi phải làm gì đây, phải làm sao khi hoàn cảnh đặt ra như thế này. Và không biết từ lúc nào tôi đã ngủ thiếp đi vì mệt mỏi. Quả thật là một ngày thật dài. Buổi sáng vẫn còn vui vẻ ở đồi bồ công anh vậy mà giờ đây trong lòng lại nặng trĩu bờ tâm sự…………
Đang ngủ, tôi bỗng cảm nhận được một âm thanh rất hay nhưng mà rất buồn đang văng vẳng bên tai của mình. Tôi cố ngồi dậy xem nó là gì thì thấy Tuấn khuôn mặt buồn rười rượi đang ngồi trên cánh cửa sổ mà thổi sáo. Phải nói là tuy tôi biết Tuấn rất xinh, nhưng trong lúc này đây, mái tóc đang phấp phới che cặp mắt đen tuyền, với hàng lông mày thanh tú kia, hàng nắng ban mai đang khẽ đậu trên tóc Tuấn, càng khoác thêm cho Tuấn một vẻ đẹp lộng lẫy.
Tôi không nói gì, khẽ lấy một chiếc áo choàng khoác lên người rồi bước ra cạnh bên của sổ phòng của tôi mà nhìn thẳng về hướng của sổ lầu hai mà Tuấn đang ngồi. Tiếng sáo của Tuấn sao mà nghe buồn da diết thế kia. Tôi cảm nhận được Tuấn đang có một nỗi buồn, nỗi buồn thật nặng quá. Được một lúc thì cậu ta nhìn thấy tôi.
Tuấn nhìn xuống, khuôn mặt vẫn còn buồn. Ánh nhìn của cậu ta như khiến trái tim tôi se lại vì lạnh giá. Tôi cảm thấy đôi mắt ấy chắc đã mỏi mệt vì cả đêm không ngủ. Bất giác tôi buột miệng:
– Cậu sao thế? Lại buồn à? Nhìn cậu chắc là đêm qua không ngủ rồi chứ gì!!!
Tuấn hình như đánh trống lảng:
– Không có gì, mà trời còn lạnh lắm, Gia Anh vào trong đi kẻo cảm lạnh đó.
Tôi nhìn Tuấn, ánh nhìn như cố vào sâu trong trái tim của cậu ấy, muốn biết xem cậu ta đang nghĩ gì. Không hiểu sao tôi lại nói:
– Bộ còn bận tâm chuyện lúc tối sao?
Tuấn nhìn tôi như tôi nhìn cậu ấy, bốn mắt chạm nhau, cậu ta nói dứt khoát:
– Còn, ức lắm.
– Sao ức?
– Người đó lại là Phương.
– Sao là Phương lại là ức?
– Vì không phải mình chứ sao?
Tôi bất thần vì câu trả lời này của Tuấn, tôi không biết nghĩ sao mà cậu ta lại nói như thế. Chẳng lẽ cậu ta đã thực sự yêu tôi? Không thể. Chúng tôi hứa hôn chỉ trên danh nghĩa thôi mà. Tôi hỏi lại, như cố muốn cậu ta nói rõ ra:
– Sao không phải là cậu mà cậu lại ức?
Tuấn nhìn tôi dứt khoát:
– Vì mình….mình …..mình thật sự rất thích Gia Anh.
Nói xong cậu ta đi vào trong, không còn ngồi trên của sổ nữa, chỉ để lại ánh mắt tôi đầy bất ngờ dõi theo. Tôi như không còn tin vào tai mình. Tuấn như là người tôi chia sẻ tâm sự, giờ lại nói đi thích tôi. Vả lại đây là điều trái luân lý mà, chẳng phải phu nhân đã nói là sau này chúng tôi sẽ lấy người mình thực sự yêu sao? Chuyện gì thế này? Sao Tuấn lại nói là thích mình? Mọi chuyện giờ đây sẽ đi về đâu đây? Tôi lại chìm đắm trong hàng câu hỏi. Tôi cảm thấy mệt mỏi quá, mệt mỏi khi mà cứ phải đi tìm những đáp án kia, ước gì có ai giải đáp những khúc mắt giùm mình.