Chuyện tình hoàng tử - Chương 13
CHƯƠNG 13
Tôi như không tin vào những mình vừa nghe nữa, trong lòng tôi là một sự thật hỗn độn, hay là một loạt những sự giấu diếm mà bây giờ dù có phanh phui nó ra đi chăng nữa,thì cũng chỉ làm đau lòng mà thôi. Tôi như hoá đá, tôi liền nhìn Phương, thì thấy mặt Phương tái đi, khuôn mặt như không còn chút máu. Tôi lại nhìn Tuấn, thì thấy khuôn mặt Tuấn cũng như Phương . Im lặng, một sự im lặng khủng khiếp!!! Phu nhân hình như là vừa khóc vừa nói:
– Không thể nào đâu bố ơi,chuyện này không thể xảy ra được. Chắc chỉ là do trùng hợp thôi. Không thể có một chuyện hoang đường như thế này trong nhà mình được, không thể ….không thể đâu bố ơi…hu…….hu
Cả ba chúng tôi như chết đứng khi nghe những tiếng nói trong tiếng nấc của phu nhân, ông vẫn ngậm ngùi:
– Đúng là không thể, nhưng ta tin chuyện gì đến rồi nó sẽ đến, ta muốn ngăn cản cũng chẳng được. Vậy ta hãy làm những gì có thể làm được thôi, ta quyết định sẽ bàn chuyện này với nhà Dương Tử để có hướng giải quyết!!!! Giờ hai con hãy về đi và đừng nói chuyện này cho bọn nhỏ nghe, ta cần yên tĩnh một mình.
Phu nhân khóc bứt rứt phải nhờ đến ba của Tuấn dìu về. Còn ba đứa chúng tôi thì mặt như đờ ra, tôi chẳng biết mình đang ở hiện tại hay đây là một ác mộng. Tôi liền lẻn ra khỏi khu vực gần cửa sổ, rồi tôi vụt chạy đi mặc cho Tuấn cứ kêu :
– Gia Anh đứng lại cái đã, Gia Anh ……………..
Tôi chạy đi mà chẳng biết chạy đi đâu, giờ tôi thật sự bối rối, lòng tôi đau như cắt, đầu óc tôi trống rỗng. Tôi cứ chạy, cứ chạy mà chẳng biết mình chạy đi đâu, khi tôi mệt thì tôi dừng lại ngồi nghĩ. Tôi mới nhìn xung quanh, thì mới giật mình, không biết ma xui quỷ khiến gì mà tôi lại chạy tới toà tháp cổ sau hoa viên. Tôi ngồi bệch xuống trước cửa tháp, lòng buồn rười rượi. Tôi buồn quá, tôi nhìn lên bầu trời đầy sao mà than:
– Ông trời ơi!!!!!!!!!! Có phải ông trêu con không, sao lại bỏ con vào tình cảnh này chứ….
Tôi cứ ngồi đó, ngồi một mình nhìn những bông hoa mọc hai bên tháp mà cười tự nhủ:
– Ước gì mình được như hoa, sống vô tư không có chuyện gì buồn phiền cả!!
Tôi cười như cười cho chính số phận của mình. Bỗng tôi có linh cảm có ai đang nhìn mình. Tôi liền quay lại thì thấy Phương mồ hôi nhễ nhại, đang đứng đằng sau nhìn tôi. Không biết vì lý do gì, mà khi gặp Phương trong lòng tôi lại bồi hồi một cao trào xúc động. Tôi lại nhớ tới những lời của ông, tự nhiên đôi mắt tôi đỏ hoe, tôi nhìn Phương mà thấy Phương cũng đỏ hoe, rồi không biết vì sao, nước mắt tôi cứ lăn dài trên gò má. Người tôi như chết trân, chỉ có nước mắt là cứ chảy. Phương cũng như vậy, nước mắt Phương như chảy tràn ngập gò má. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Phương khóc, sau một hồi lâu, tôi lấy tay giụi giụi mắt rồi cố biện minh:
– Tức ghê đó!!! Trời tối rồi mà, ở ngoài đây vẫn có bụi, gió thổi vào mắt đau quá.
Phương cười,rồi cũng lấy tay quệt nước mắt:
– Đúng ghê, hôm nay tuyến nước mắt tự nhiên hoạt động nhiều quá. Bụi mới vô có chút xíu mà nước mắt nó chảy quá trời rồi.
Tôi cười trước lời biện minh buồn cười của Phương, rồi ra vẻ ngạc nhiên hỏi:
– Trời tối thế này, không về phòng còn đi theo tôi làm chi để mồ hôi mồ kê chảy quá trời luôn kìa!!!
Phương nói lớn:
– Thấy Gia Anh chạy đi như vậy làm tôi lo quá, nên chạy theo thôi.
Tôi cười, hình như có phần cảm động:
– Xí!!!ngốc ạ, chạy theo sao không gọi mà cứ im im vậy, ai biết mà ….
Đang nói tự nhiên tôi bỏ lửng câu nói, không biết vì sao, nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của Phương tự nhiên tôi cảm thấy vui vui. Tôi ra cử chỉ cho Phương ngồi xuống chỗ cạnh mình, chờ Phương ngồi xuống, tôi mới hỏi mà mặt vẫn nhìn lên bầu trời đầy sao kia:
– Phương cảm thấy như thế nào về câu chuyện nội kể!!!
Phương nói như quả quyết, chắc như đinh đóng cột:
– Cchuyện nhảm nhí, họ giờ đã là người Thiên cổ rồi, vả lại bây giờ là thời đại thế kỷ 21 rồi, làm gì mà còn ba cái chuyện đó nữa. Vả lại dù có thì họ vẫn là họ, còn mình vẫn là mình chứ, có điều gì mà dám chắc mình là họ chứ, Gia Anh thấy tôi nói đúng không?
Tôi nhìn Phương mà mặt ngơ ngác đi, không biết như thế nào nữa, tự nhiên trong lòng tôi dâng lên một niềm vui, niềm vui mà khiến cho nước mắt tôi lại chảy nữa, Phương thấy vậy quay mặt đi nói:
– Ăn cái thứ gì mà khóc hoài vậy?
Tôi biện minh:
– Đâu có!!! Bụi bay vô mắt chưa ra chứ bộ!!!
Tôi nói tiếp:
– Đúng rồi đó Phương, mình là mình, họ là họ chẳng liên quan gì đến nhau hết!!!
Tôi nhìn Phương cười. Phương cũng nhìn tôi cười thật tươi. Bất giác, trong lòng tôi chứa đựng một cảm giác bình yên, mọi bối rối lo lắng dường như đã được Phương xua đi, tôi hỏi Phương:
– Hôm nay trời đẹp sao quá Phương ha!!!
Phương cười:
– Sao trên trời có đẹp, nhưng còn thua xa sao trong đôi mắt của Gia Anh.
Tôi đỏ mặt quay qua nhéo Phương một cái:
– Bực mình, cứ chọc người ta hoài à.
Tôi vừa cười rồi sực nhớ đến Tuấn hỏi:
– Tuấn đâu? Hay về phòng ngủ rồi hả!!!
Phương đăm chiêu:
– Không có!!! Lúc nãy ảnh gọi Gia Anh khan cả cổ mà Gia Anh có chịu quay đầu lại nói một tiếng nào đâu. Ảnh đi gặp ba mẹ, không biết là có chuyện gì nữa, tôi cũng lo lắm!!!
Tôi như chìm vào khoảng lặng của mình, tôi đang suy nghĩ không biết Tuấn sẽ nói chuyện gì khi gặp phu nhân và ba của cậu ta. Đang suy nghĩ, bất giác Phương la lên:
– Sao băng kìa, cầu nguyện đi Gia Anh.
Tôi lập tức nhìn lên trời và thấy sao băng vụt qua, tôi liền chấp hai tay lại mà khấn, xin trời cho con một đường đi đúng đắn cho riêng mình!!
Tôi lén nhìn qua Phương, thấy cậu ta vẫn đang cầu nguyện, tôi nhìn kỹ khuôn mặt này, sao chỉ với một khuôn mặt mà lại có thể khiến cho tôi có nhiều cảm xúc thế kia. Lúc thì ghét cay ghét đắng hắn, lúc lại thấy hắn trẻ con lại thích cái vẻ ngốc nghếch của hắn, tôi nhìn khuôn mặt Phương thật lâu, bỗng Phương mở mắt ra, hình như là cầu nguyện xong. Tôi liền đỏ mặt quay mặt đi, nhưng không ngờ bị Phương phát hiện. Phương dò hỏi:
– Làm gì mà nhìn người ta ghê thế!!!
Tôi chối phăng:
– Đâu có !! L làm….làm gì có
Phương tiếp tục:
– Hứ…giả bộ nửa hả, bộ thấy người ta đẹp là mê rồi hả, ha…….ha…..ha
Tôi tức quá liền quay qua phang cho 1 câu:
– Hứ……..chảnh quá ta, không sợ Thiên lôi nhòm ngó hả.
Phương cười, một nụ cười đầy vẻ tự nhiên, khiến cho tôi không thể nào nói gì được nữa, tôi lại không nói gì, chỉ im lặng nhìn cái tháp đầy bí ẩn kia. Nó được bao quanh một màn đêm bí ẩn, bỗng Phương ngồi dậy, chạy đi lượm lượm cái gì đó, tôi tò mò hỏi:
– Phương làm gì vậy?
Phương vừa lượm vừa nói:
– Tôi lượm đá, Gia Anh giúp tôi đi, nhớ lượm viên đá màu trắng đó nha.
Tôi chun mũi:
– Nhưng làm chi mới được chứ?
– Thì lượm đi.
– Không,mình không lượm đâu, mệt lắm.
– Lượm không nà.
– Không đó.
– Không thì thôi, tôi lượm, làm gì mà miệng hớt lên cả thước vậy.
– Hứ……..mặc kệ
Phương lượm rồi xếp thành một vòng tròn xung quanh chỗ tôi và Phương đang ngồi, tôi tò mò hỏi tiếp:
– Phương nói đi, Phương làm gì thế!!
Sau khi xếp xong, Phương vô ngồi lại chỗ cũ,Phương nắm lấy tay tôi và nói:
– Phương nghe nói, vào đêm trăng rằm, nếu mà có hai người ngồi trong vòng tròn đá trắng thì sẽ được bên nhau suốt đời!!
Tôi nghe mà không biết làm gì, chỉ cảm thấy buồn cười, rồi nói:
– Chuyện đó mà Phương cũng tin nữa hả?
Phương tự hào:
– Tin chứ, thà tin còn hơn không, chứ để Gia Anh bay mất thì tôi biết chọc ai, lấy ai làm niềm vui!!
Tôi lấy tay che miệng mình lại, nước mắt của tôi lần này như sắp trào ra, nhưng tôi đã gắng ngăn lại, chỉ cảm thấy mắt mình hoe hoe, tôi nói mà gần như khóc:
– Hứ…chỉ biết chọc người ta không mà…
Dù biết là Phương đang chọc mình, nhưng sao tôi lại vui thế này, một niềm vui thật khó tả. Niềm vui này đã xâm chiếm hết toàn bộ lý trí và trái tim của tôi. Bỗng từ trên trời, một tia sáng truyền thẳng xuống đỉnh tháp, cánh cửa của tháp mở ra. Tôi hơi run hỏi Phương:
– Giờ chúng ta làm sao, có vào không?
Phương nhìn tôi:
– Hồi bữa Gia Anh vào rồi mà!!
– Nhưng lúc đó anh vào chạy ra liền à, vì lúc đó trời tối, Gia Anh sợ nên không dám ở lâu!!
Phương cười và nắm lấy tay tôi:
– Vậy thì lần này chúng ta nhất quyết phải vô xem như thế nào, Gia Anh đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ Gia Anh tới cùng.
Tôi như cảm thấy có một cái gì đó ấm áp từ Phương đang tiếp thêm sự can đảm cho mình.
Tôi cùng Phương nắm tay nhau bước vào toà tháp cổ đó. Thật không ngờ, chính vì lần cùng Phương vào toà tháp, lại chính là một sự liên kết cho tôi và Phương sau này, một điều khó tưởng nhưng lại có thực.