Truyen SEX GAY
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Tìm Truyện
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Prev
Next

Chuyện tình hoàng tử - Chương 11

  1. Home
  2. Chuyện tình hoàng tử
  3. Chương 11
Prev
Next

CHƯƠNG 11

Tôi mở mắt ra, mà chẳng muốn dậy chút nào, vì người vẫn còn mệt, vả lại ngày hôm qua quả là một ngày thật dài và trải qua nhiều chuyện quá, toàn là những chuyện khiến cho tôi vừa vui lại vừa buồn, càng làm cho tâm trí tôi phải suy nghĩ đủ thứ thật là đau đầu, và cuối cùng nó cũng đã theo những giọt nước mắt mà ra ngoài vào đêm qua.

Tôi ngáp một hơi dài:

– oa…..oa. ư.

rồi ngồi dậy thay đồ. Đang thay đồ, tôi đã nghe Phương gọi:

– Gia Anh ơi, xuống ăn sáng.

Đang đói vì mệt mỏi, nghe tới ăn, là tôi chạy ù xuống, chỉ mặc qua loa thôi. Vừa xuống tôi đã bị mùi thơm của thức ăn chinh phục, tôi la lên:

– woa!!! Hôm nay có tiệc gì mà làm nhiều vậy!!

Phương nói:

– Đừng có chê nha, tôi nấu bữa sáng đó!!!

Tôi nhìn Phương liếc một cái rồi cười:

– Không có đâu, nghe danh Phương như cồn mà, hi.hi, thôi mình ăn trước đây, đói quá rồi!!

Phương nhăn mặt cười:

– Trời, ở đâu ra người ham ăn thế không biết, bộ không chờ Tuấn àh!~!

Tôi mới nhìn quanh, rồi ngạc nhiên :

– Ủa Tuấn đâu, sao không xuống?

Phương nói:

– Ảnh đang ở trên phòng, chắc đang thay đồ, lát xuống liền. Gia Anh đói thì ăn trước đi!!!

Nghe vậy, tôi liền lao vào bàn ăn, lao như con mãnh hổ, bị bỏ đói lâu ngày, rồi vừa ăn vừa nói:

– Thôi, mình ăn trước nha, có gì đừng trách hén!!!

Tôi nếm thử, á trời ơi, nó ngon như gì, tôi như muốn chén sạch bàn thức ăn này, tôi gọi:

– Phương không ăn sao??

Phương vẫn đang chiên chiên cái gì đó, nói mà chẳng quay lại:

– Gia Anh ăn trước đi, để mình làm xong món này đã.

Tôi mới để ý, dáng Phương sao mà mặc tạp dề nhìn y chang người phụ nữ nội trợ đảm đang. Bất giác tôi mỉm cười. Không hiểu sao, tôi lại cảm thấy hạnh phúc quá, một niềm hạnh phúc thật khó tả.bộp….bộp…, hình như là Tuấn đi xuống, tôi quay lại:

– A, Tuấn!! Cùng ăn nào.

Tuấn cười, rồi tiến về bàn ăn, bỗng Tuấn chọc tôi:

– Phương qua đây mà xem nà?

Phương chạy qua, rồi Phương liếc tôi:

– Trời ơi, không ngờ Gia Anh ăn sáng bằng hai anh em mình cộng lại đó. Một bàn thức ăn mà Gia Anh đã chén sạch cả rồi!!

Tôi nhìn lại, thì thấy, không ngờ đói quá, lại gặp ngay thức ăn tuyệt quá, thì làm sao mà mình có thể tha được, tôi bào chữa yếu đuối mà mặt đỏ như gấc:

– ư. Ư……..thì Gia Anh đói, ăn hơi hơi nhiều mà!!

Phương và Tuấn cười, rồi Phương lại quay vô nấu tiếp, còn Tuấn thì ăn sáng với tôi, Tuấn nói:

– Phương lần sau mà có nấu thì nhớ nấu nhiều nhiều nha, chứ nấu kiểu này chắc anh em mình bị bỏ đói đó!!

Tôi tức quá, liền nhéo Tuấn một cái:

– Hứ…..mới sáng sớm mà chọc tức ngừời ta rồi àh, bộ chán sống rồi sao?

Phương cười rồi nói hùa theo:

– Anh Tuấn cẩn thận đó, coi chừng Gia Anh xé xác anh ra bây giờ,??hi..hi

Tôi chẳng thèm để ý nữa, vẫn cứ chúi đầu ăn, thật là một bữa sáng sảng khoái, một mở đầu ngày mới thật đẹp, tôi nhìn Tuấn rồi cười, nhìn Phương rồi cười, tôi cảm thấy hạnh phúc quá!!!

Tuấn nói:

– Lát chúng ta xuống nông trại chơi nghen.

Phương lúc này cũng đang ngồi ăn sáng, Phương nói:

– Tuỳ anh thôi, mà xuống đó em với anh thi cưỡi ngựa nữa nghen!!!

Tôi trầm trồ:

– Ở đó có ngựa nữa hả?

– Ừ, ở đây có ngựa nhiều lắm!! Lát xuống cho Gia Anh thấy hoa mắt luôn – Tuấn nói.

Chúng tôi đi bộ xuống nông trại, phải nói là nông trại này nhìn rất đẹp, tuy bề ngoài chỉ là gỗ và nhiều gạch xây mà sao nó toát lên một vẻ đẹp bình yên, một vẻ đẹp miền quê thật giản dị. Ở nông trại có hai anh trông coi, nhìn dễ thương lắm, còn có mấy chị nữa, nhìn ai cũng đẹp cả.

Vừa trông thấy ba chúng tôi thì một chị đang quét rơm nói:

– Ủa!! Chào cậu chủ, cậu chủ xuống chơi hả!!

Tuấn cười:

– Chị Liên, lâu lắm rồi mới gặp chị, dạo này thế nào rồi?

– Cũng vậy thôi cậu chủ ơi, hôm nay cậu định cưỡi ngựa hả?

Tuấn gật đầu và hỏi:

– Mấy con ngựa của em dạo này ra sao hả chị??

Chị Liên mỉm cười:

– Ngựa của cậu tất nhiên tôi phải chăm lo thật kĩ rồi, khỏi lo đi, để tôi dẫn cậu chủ vô lấy ngựa.

Tuấn nhìn tôi cười:

– Con ngựa của mình có tên là Kim Tử, vì lông nó có màu vàng óng.

Tôi liền quay sang Phương:

– Vậy con ngựa của Phương tên gì?

Phương vừa đi, vừa nhìn xung quanh hai bên chuồng ngựa rồi nói:

– Con ngựa của tôi tên là Hắc Xạ!!

– Vậy nó màu đen hả?

Phương gật đầu, chúng tôi cuối cùng cũng đến cái chuồng hình như là gần cuối, trong chuồng đó có nhốt hai con ngựa. Đúng là một con màu vàng óng và một con màu đen tuyền, chị Liên nhìn tôi hỏi:

– Còn cậu chủ, cậu có cưỡi ngựa không?

Tôi hơi bất ngờ, thì Tuấn nhìn chị Liên rồi mỉm cười:

– Sao chị lại gọi cậu ta là cậu chủ?

Chị Liên tủm tỉm cười nói:

– Từ trên đến dưới trong nhà họ Chương, mọi người đều biết cậu chủ có một người hứa hôn đẹp như tiên, tuấn tú không ai bằng, tôi nhìn qua thì biết chắc là cậu này rồi.

Tuấn cười, rồi hỏi tôi:

– Gia Anh có muốn cưỡi ngựa không?

Tôi đang còn suy nghĩ thì Phương đã nói chen vô:

– Thôi, cho Gia Anh cưõi ngựa chắc anh em mình phải đi nuôi Gia Anh trong bệnh viện đó. Nhìn người thì biết, người mảnh mai như tiểu thư, gió thổi chắc là bay,chứ huống hồ gì cưỡi ngựa.

Tôi tức quá liền nói:

– hứ……đừng có khinh thường nha, dù sao tôi cũng là người văn võ song toàn đó. Được rồi, tôi quyết định cưỡi ngựa – nói rồi tôi quay qua chị Liên – em với chị đi chọn ngựa nha!!

Tên Phương không nói gì, mà hắn mỉm cười, tôi cảm nhận được là hình như hắn cố khích tôi, để tôi cưỡi ngựa hay sao ấy, hay là do tôi quá đa nghi. Thôi dẹp qua một bên để mình đi chọn ngựa cái đã.

Phương và Tuấn thì đi đua ngựa rồi, còn tôi và chị Liên lại quanh ra chuồng ngựa để tìm ngựa, tôi nhìn hết con này đến con khác, đang mải nhìn thì chị Liên hỏi:

– Cậu thấy Tuấn thế nào?

Tôi chẳng biết nói gì, nên mắt vẫn cứ nhìn những con ngựa mà nói:

– Một người biết quan tâm, chia sẽ, nhưng em cảm thấy Tuấn là một con người rất cô đơn.

Chị Liên nhìn tôi mắt tròn xoe, tôi ngạc nhiên hỏi:

– Sao chị nhìn em kinh thế!!

Chị Liên cười và nói:

– Không ngờ, em chỉ mới tiếp xúc với Tuấn trong một thời gian ngắn mà em lại hiểu cậu ta thế. Cậu ta thường đến đây chơi, và chị đã biết rằng cậu ta đúng là rất cô đơn. Nhưng ngày hôm nay, chị thấy Tuấn cười, một nụ cười thật sự, nụ cười mà đã thiếu vắng đi trong nhiều năm qua, chứ không phải nụ cười để làm cho người khác yên lòng. chị cảm nhận được, người làm Tuấn thay đổi chính là em.

Tôi hơi bất ngờ vì những gì chị ta vừa nói, vì chị ta chỉ là người làm, mà không ngờ lại hiểu cậu chủ mình đến thế, tôi hỏi:

– Chị hiểu Tuấn ghê!!

Chị Liên hơi buồn:

– Hiểu mà mình không giúp được thì có gì tốt hả em, vừa làm cho mình buồn thêm mà thôi.

Tôi nghe vậy, cũng hơi buồn, rồi tôi kêu lên:

– Tìm ra rồi, chị Liên, em lấy con ngựa màu trắng đằng kia.

Chị Liên liền dắt ngựa ra, rồi mỉm cười nói với tôi;

– Em đặt tên cho nó đi, từ nay con ngựa này sẽ là của em.

Suy nghĩ một hồi tôi nói:

– Được rồi, em sẽ gọi nó là Bạch Tử.

Tôi được hai anh trông coi chỉ cho cách cưỡi ngựa. Hỏi tên, tôi mới biết, một anh tên Hùng và một anh tên Quân. Anh tên Quân hình như là có phần dễ thương hơn anh Hùng. Anh Hùng dạy tôi một hồi rồi nói:

– Em phải cầm dây cương cho chắc vô.

Tôi làm theo những gì anh ấy bảo, và cuối cùng tôi cũng biết cưỡi ngựa, dù chưa vững cho lắm, tôi nói với ảnh:

– Anh ơi, em thử cưỡi đi dạo một lát nhé.

Anh hùng mỉm cười:

– Ừ, em thử cưỡi đi, nhưng nhớ cẩn thận nghe.

Tôi cười và cúi đầu chào anh. Lần đầu tiên cưỡi ngựa tôi rất vui, không biết nhiều nguy hiểm đang rình rập. Đang phi nước đại, bỗng con ngựa nó cứ hí lên, tôi như muốn ngã ra sau nhưng nhớ lời anh hùng tôi cầm dây cương thật chặt, nó càng ngày càng vùng vẫy mạnh. Không biết làm như thế nào thì do tay nắm dây cương nãy giờ quá đau, tôi hơi lỏng tay thì bị con ngựa nó hất ngay xuống đất, đau thấu trời xanh, rồi nó chạy đi mất, tôi la lên:

– Ê Bạch Tử đứng lại coi, mày đi đâu vậy, đứng lại coi!!!!

Tôi hét một hồi, thì thấy bóng ngựa đã đằng xa, mệt quá, tôi ngồi bệch xuống, tôi tự nhủ, mình đúng là ngốc thiệt, nó là ngựa, mình kêu nó đứng lại làm sao mà nó hiểu, giờ lấy cái gì mà đi về đây, chẳng lẽ cuốc bộ về sao, tức quá đi….

Tôi vừa nghĩ, vừa giận con ngựa đáng ghét đó, rồi giận tên Phương mỏ nhọn đó, do hắn khích nên tôi mới đi cưỡi ngựa, rồi giận lây sang cả Tuấn vì Tuấn tự dưng dẫn xuống nông trại làm chi, để mình phải khổ thế này. Đang mải suy nghĩ, thì tôi nghe tiếng ngựa đi đằng sau nên quay lại thì thấy con ngựa màu đen của Phương. Hắn nhìn tôi, rồi không nói gì, hắn nói:

– Sao!! Có đau không, nhìn bộ dạng như vậy là biết chắc mới té ngựa rồi phải không. Thôi lên đây tôi dẫn về, thiệt là, đã không biết rồi mà còn đòi!!

Tôi hậm hực:

– Hứ, tất cả do Phương cả đấy!!! Làm người ta đau gần chết luôn.

Phương không nói gì, nhưng thấy bộ mặt nhăn nhó của tôi thì hắn không thể nhịn cười. Tôi đành phải ngồi cùng hắn trên lưng ngựa. Lúc đầu, hắn phi rất nhanh tôi sợ quá la lên:

– Phương ơi, chậm lại đi, ghê quá!!

Phương cười:

– Không sao đâu, đi vậy cho mau về.

Tôi sợ quá bèn nhéo vào hông hắn, Phương á lên một tiếng rồi la:

– Làm cái gì vậy, đau quá……

Tôi hơi thút thít:

– Xin lỗi nghen….do Gia Anh sợ quá đi, Phương đi chậm thôi mà..

Phương không nói gì, nhưng khuôn mặt vẫn hơi nhăn nhó vì đau, Phương cho ngựa đi chậm lại. Được một lúc tôi hỏi:

– Phương nè, hồi bữa lúc Phương hứa sẽ cho Gia Anh xem cái gì hay lắm mà, sao rồi chuẩn bị xong chưa!!!

Bất giác, tôi cảm thấy hình như tim của Phương đang đập nhanh và mạnh hơn. Tôi có linh cảm hình như Phương đỏ mặt nhưng không dám nhìn, Phương ấp úng:

– ù….ừ…thì…còn thiếu, Gia Anh ráng đợi đi mà, khi nào xong tôi cho xem!~!!

Tôi liền nhéo Phương một cái nhưng hơi nhẹ:

– Xí…vậy mà cũng đòi hứa, Phương chỉ giỏi xạo không mà, mai mốt hổng thèm tin Phương nữa đâu!!

Phương liền bối rối:

– Không…không có đâu, tôi không có lừa Gia Anh đâu.

Tôi đang suy nghĩ, tại sao thường ngày Phương đanh đá lắm mà, không, phải nói là hắn cực kì chua ngoa khi đối với tôi. Không hiểu sao hắn cứ chọc tôi, nhiều lúc làm cho tôi tức gần chết luôn, vậy mà giờ đây nhìn hắn ngốc nghếch, lại ấp úng không nói thành tiếng thế kia. Bất giác tôi nhìn hắn và mỉm cười, nhìn hắn y chang một tên ngốc, mà sao dù trông bộ dạng ngốc ngếch này, mà vẫn có một nét đáng yêu thu hút tôi mới ác chứ.

Vừa tới trang trại thì đã thấy Tuấn đang đợi đằng trước, Tuấn chạy ra, nhìn bộ hấp tấp:

– Ủa sao hai người đi chung vậy, lúc nãy ngựa Gia Anh đi về mà không thấy chủ, làm mọi người lo quá, anh Hùng và anh Quân đi tìm rồi.

Tôi mỉm cười, nhảy xuống ngựa rồi nói:

– À mình bị té ngựa, may lúc đó gặp Phương nên Phương đưa về.

Tuấn hớt hải:

– Thế Gia Anh có bị làm sao không, có bị thương chỗ nào không?

Tôi cười :

– Mình không bị gì,Tuấn khỏi lo.

Phương thấy vậy, dắt ngựa đi vô chuồng nói:

– Gớm….lo cho bồ ghê quá ta.

Tôi liếc Phương một cái, nhưng lòng lại thấy vui khi Tuấn lo cho mình. Bỗng điện thoại của Tuấn reo lên, Tuấn nghe điện xong, thì Phương cũng vừa ra.Tuấn nhìn Phương, rồi nhìn tôi, tôi ngạc nhiên hỏi Tuấn :

– Có chuyện gì mà sắc mặt cậu khó coi thế!!

Tuấn vừa nói vừa dẫn hai chúng tôi đi:

– Mẹ vừa gọi, mẹ nói chúng ta phải về nhà ngay. Vì ông nội và ba đã vừa bay về nước và đang đợi chúng ta ở nhà kìa??

Phương nói:

– Ủa!!! Sao đột nhiên ba và ông nội lại về nước mà lại không báo trước nữa chứ!! Bộ có chuyện gì sao?

Tuấn lắc đầu:

– Có trời mới biết!!!

Tôi không nói gì chỉ biết cặm cụi mà đi, tôi đang cảm thấy lo lắng vì linh cảm cho tôi thấy là sắp có những chuyện động trời sắp xảy ra, và nó sẽ khiến cho trái tim của tôi vô cùng đau khổ. Tôi đành phải nghĩ, chuyện gì đến rồi sẽ đến, ta muốn ngăn cũng chẳng được, thôi cứ để số phận quyết định đi!!!

Prev
Next
Truyện Gay Đề Cử
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Chương 72 22 Tháng 8, 2024
Chương 71 22 Tháng 8, 2024
Bạn Thân Tôi Là Trai Thẳng 18+_truyencogiaothao
Bạn Thân Tôi Là Trai Thẳng 18+
chương 41 31 Tháng 7, 2025
chương 40 31 Tháng 7, 2025
bi-thang-em-chung-nha-hiep
BỊ THẰNG EM CHUNG NHÀ HIẾP
Chương 48 2 ngày ago
Chương 47 1 Tháng 6, 2025
Con Cu Vô Địch
Con Cu Vô Địch
Chương 65 28 Tháng 8, 2024
Chương 64 28 Tháng 8, 2024
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
Chương 19 28 Tháng 10, 2024
Chương 18 28 Tháng 10, 2024
Mùa Hè Khoái Lạc
Chương 10 31 Tháng 7, 2025
Chương 9 31 Tháng 7, 2025
Anh Trai Hàng Xóm Biến Thái
Chương 8 12 Tháng 7, 2025
Chương 7 12 Tháng 7, 2025
Đức Mãnh Hổ_truyengay.net
Đức Mãnh Hổ
Chương 111 15 Tháng 7, 2025
Chương 110 15 Tháng 7, 2025
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng_truyengay.net
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng
Chương 19 21 Tháng 5, 2025
Chương 18 21 Tháng 5, 2025
Hai Cha Con Chung Trọ_truyengay.net
Hai Cha Con Chung Trọ
CHƯƠNG 16 15 Tháng 6, 2025
CHƯƠNG 15 15 Tháng 6, 2025

Comments for chapter "Chương 11"

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

© 2025 Madara Inc. All rights reserved