Chuyện tình hoàng tử - Chương 10
CHƯƠNG 10
– Gia Anh ơi, xuống ăn cơm đi.
Tôi mới tỉnh dậy, và nói:
– Ừ, Tuấn chờ một lát, Tuấn xuống trước đi, mình xuống liền.
Tôi đang còn lo lắng, không biết sẽ ra sao khi đối diện với Phương đây nữa. Xuống nhà bếp, mà tôi cứ dáo dác nhìn xem Phương đã xuống chưa, tôi hơi thở phào nhẹ nhỏm khi không thấy Phương ở đây, tôi liền hỏi Tuấn:
-Tuấn ơi, Phương đâu rồi?
Tuấn cười:
– Trời ơi, không biết nó có chuyện gì mà lại đi uống rượu, thiệt là, mà cái thằng đó nó đã uống rượu vô, là nó làm đủ thứ chuyện hết, và khi tỉnh lại thì nó chẳng nhớ những chuyện mình làm lúc say!!
Tôi mới giật mình:
– Vậy chẳng lẽ lúc đó, cậu ta say rượu rồi cậu ta mới hôn mình!!
Tôi nghĩ như vậy, và cầu trời cho cậu ta đừng nhớ chuyện gì, vì nếu cậu ta mà nhớ, chắc là mình không biết phải làm như thế nào nữa .
Đang suy nghĩ như vậy, thì tôi la lên:
– Á……trời ơi!!!
Tuấn quay phắt lại rồi cười:
– Làm gì mà Gia Anh sợ dữ vậy!!
Tôi chống chế, mà mặt đỏ lên vì ngượng:
– Ai biết đâu, tự nhiên Phương lù lù đi xuống, làm người ta giật cả mình, may mà không rơi tim ra ngoài.
Phương, tay vẫn còn xoa xoa đầu, hình như là nhức đầu lắm, rồi nói giọng khàn khàn:
– Bộ trông tôi đáng sợ lắm hả?
Tôi mỉm cười:
– Đâu có, chẳng qua là Phương đến đột ngột quá!!!
Tôi nhìn Phương lăm lăm:
– Phương……Phương nà……….Phương có.
Phương ngắt lời:
– Sao, nói lẹ đi, nhìn mặt Gia Anh trông nguy hiểm quá!!!
Tôi tức lồng lộng lên:
– Nà nà, bộ mặt này mà dám nói là nhìn nguy hiểm hả, có Phương thì có!!!
Tuấn bưng thức ăn ra;
– Thôi!! Cho tôi xin, ăn cơm đi.
Tôi hơi bớt lo, vì hình như Phương đã quên chuyện đó, hú vía, chứ không mình chẳng biết làm sao. Tôi nếm thử món ăn do Tuấn làm. Trời ơi, nó mới tuyệt làm sao, tôi tấm tắc khen:
– Tuấn nấu ăn giỏi ghê hén!!
Tuấn cười:
– Đâu bằng Phương!!
Rồi Tuấn nhìn qua Phương, Phương chẳng nói gì, chỉ nói:
– Mỗi người đều có cái ngon cả anh Tuấn à.
Tôi chẳng nói gì, chỉ mỉm cười, vì mọi chuyện vừa xảy ra như giấc mơ, giờ tỉnh lại, thì có một bữa cơm ngon như thế này. Ăn xong, Phương đi thẳng lên phòng nằm, lấy cớ là vẫn còn nhức đầu vì uống rượu. Tôi định đi lên phòng, thì Tuấn nói:
– Gia Anh ơi, ăn xong mà đi ngủ liền thì mập lắm đó, chúng ta đi dạo nha!!!
Tôi hốt hoảng:
– Vậy hả, vậy mình đi dạo đi, chứ mà Gia Anh tăng thêm mấy kí nữa, chắc ra hột mít di động luôn quá.
Trời tối, trên đồi gió thổi lồng lộng, trên trời đầy muôn ngàn ánh sao, tôi và Tuấn đi dạo rồi nói:
– Gia Anh ơi, chắc từ nhỏ cậu đã sống rất hạnh phúc phải không, nhìn cậu bây giờ mình biết. cậu lúc nào cũng cười, cũng hát vui vẻ. Dù người ta có buồn, nhưng khi có cậu bên cạnh thì họ lại cảm thấy vui và được bình yên đó!!!
Tôi khẽ nhăn mặt:
– Không có đâu, thật ra mình không như Tuấn nghĩ đâu. Từ nhỏ mình đã ước ao có một cuộc sống tự do,cuộc sống theo ý thích của mình. Tuấn có biết không, từ nhỏ mình đã lớn lên trong một gia tộc rất có quy định và kỉ luật, mọi việc đều có khuôn có khổ của nó. Nó làm cho mình cảm thấy ngột ngạt, mình gần như ngạt thở trong cuộc sống. Lúc đó, mình tự hỏi, ta phải làm gì đây, phải làm sao để có một chút không khí để thở trong gia tộc này. Mình vẫn cứ phân vân không biết trả lời ra sao. Thế là mình phải ôm cái câu hỏi đó mà sống, nhưng đến khi năm mình lên 15 tuổi, mình được chọn một người quản gia. Lúc chọn người, không hiểu sao, khi nhìn thấy nụ cười của anh Phong, mình cảm nhận được nó như là một nụ cười của thiên sứ, một nụ cười, đó chính là đáp án cho câu trả lời của mình suốt một thời gian qua. Thế là mình chọn anh ấy. Và từ đó, mình đã nghĩ, chỉ có cười mà sống thì cuộc sống này mới hạnh phúc, dù ta có gặp khó khăn hay thử thách thì ta phải cười mà tiến tới. Hãy tạo cho ta một sự vui vẻ, thì lúc đó, chính chúng ta sẽ dễ sống hơn mà thôi, đó chính là lẽ sống của mình đó.
Tuấn nhìn tôi, cái nhìn thật trìu mến, Tuấn bỗng nói rất khẽ:
– Gia Anh à………
Không biết làm sao, Tuấn nắm lấy tay tôi và dẫn đi dạo, tự nhiên, đầu tôi ngả vào vai Tuấn, và nước mắt tôi trào ra, những giọt nước mắt mà tôi đã kìm nén rất lâu, nước mắt khóc cho cuộc sống của mình, hai chúng tôi cứ thế mà đi dạo, đi dạo, đi cho đến thật khuya, cho đến khi hai đứa mỏi chân mà thôi. Đêm lạnh như thế, vậy mà khi đi bên Tuấn tôi lại không cảm thấy lạnh. Một niềm hạnh phúc đang len lỏi sâu trong tâm hồn đầy tổn thương của tôi, Tuấn khẽ nói:
– Gia Anh có biết, những khi Tuấn buồn,nhưng khi nhìn thấy Gia Anh cười Gia Anh hát, Tuấn lại quên đi nỗi buồn, và lại như cười theo cậu đó. Chính vì thế mà từ nay cậu hãy cứ cười và cứ sống như thế đi nhé. Hãy vì cậu và những người xung quanh cậu.
Tôi không nói gi, chỉ biết dựa vào Tuấn và khẽ mỉm cười mà thôi