Summary
Lan chắc là tên của cô gái đó, tôi và phu nhân đấu với nhau. Phải nói phu nhân là một người cực kì cẩn thận, bà ta cẩn thận từng bước một, từng bước bà ta đã tính toán thật kĩ, bà ta lo toan mọi thứ có thể xảy ra. Qua cách đánh, tôi có thể thấy rõ điều đó. Trong cái sự cẩn thận tưởng chừng chỉ là phòng thủ, nhưng đang ẩn chứa một cái bẫy chết người. Đúng là gừng càng già càng cay. Lần này, tôi buộc phải dốc toàn lực ra ứng chiến. Bà ta đã xây nên một thành đài tưởng chừng như không thể phá vỡ, nhưng trong cách đánh của phu nhân, tôi nhận ra bà đang thiếu tập trung. Chính vì thế, ngay lập tức, tôi đã đánh vào chỗ yếu nhất của thành đài, và quả nhiên bà ta đã chịu thua, trước sự vũ bão của tôi. Phương thua. Đến lượt tôi và Lan đấu với nhau. Đúng là Lan gần như ngang ngửa phu nhân, nhưng cô ta cực kì tập chung, chính vì thế mà tôi khó lòng tấn công. Tôi dần nhận ra cách đánh của cô ta hơi giống một cách đánh mà nội tôi vẫn hay chơi, chính vì thế, mà ngay từ đầu, tôi đã đưa cô ta vào bẫy, mà chính ông nội đã nghĩ ra, để tự phá giải cách đánh của mình, tôi thắng.