Chuyện Tình Gay Cậu Chủ Và Vệ Sĩ - Chương 5
Ngay khi Trần Quốc Hùng cầm mảnh giấy đe dọa trong tay, anh không mất một giây để do dự. Anh lao ra bãi đỗ xe, rút điện thoại gọi thẳng cho Lê Gia Minh – ba của Khang, người đàn ông quyền lực đứng sau tập đoàn Lê Thị, một cái tên khiến cả giới kinh doanh và thế giới ngầm phải e dè. Điện thoại reo chưa đến hai hồi, giọng trầm thấp nhưng sắc lạnh của ông Minh đã vang lên ở đầu dây bên kia: “Tôi nghe đây, có chuyện gì?”
“Cậu chủ đã bị bắt cóc.” Hùng đáp, giọng anh khàn đi vì giận dữ và lo lắng, hơi thở dồn dập qua loa điện thoại. “Tôi tìm thấy một mảnh giấy. Chúng muốn ông đến gặp chúng, không được báo cảnh sát, nếu không cậu ấy sẽ chết.” Anh đọc nhanh nội dung mảnh giấy, từng chữ như nhát dao đâm vào lòng anh.
Đầu dây bên kia im lặng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng Hùng có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề của ông Minh, như một cơn bão đang bị kìm nén. “Đưa mảnh giấy đó về đây ngay.” ông Minh ra lệnh, giọng không chút dao động nhưng mang theo sự nguy hiểm chết người. “Tôi sẽ cử người đi với cậu. Tìm thằng nhóc về, bằng mọi giá.”
Hùng vâng lệnh rồi cúp máy. Anh lái xe với tốc độ điên cuồng về biệt thự nhà họ Lê, tay siết chặt vô lăng đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Trong đầu anh chỉ có một hình ảnh cậu thiếu gia ương bướng với nụ cười tinh nghịch, giờ đây đang nằm trong tay kẻ thù và anh không thể để cậu gặp nguy hiểm.
—
Tại biệt thự, Lê Gia Minh đã chờ sẵn trong phòng làm việc rộng lớn, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt ông – một người đàn ông ngoài năm mươi, tóc điểm bạc, đôi mắt sắc như dao cạo. Khi Hùng bước vào đặt mảnh giấy lên bàn, ông Minh đọc lướt qua, đôi tay nắm chặt thành nắm đấm, móng tay bấm vào lòng bàn tay đến mức rỉ máu. “Đám khốn nạn.” ông gầm gừ, giọng trầm đục như sấm. “Dám động vào con trai tao.”
Không chờ thêm, ông Minh rút điện thoại, gọi cho thuộc hạ thân cận nhất – một đội vệ sĩ tinh nhuệ, từng là lính đánh thuê được ông tuyển dụng từ nhiều năm trước. “Tập hợp đội ngay lập tức. Đi với Hùng, tìm thằng nhóc về. Không được thất bại.” Ông quay sang Hùng, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy tin tưởng. “Cậu là người giỏi nhất mà tôi tin tưởng, hãy đưa con trai tôi về an toàn, tôi giao mọi thứ cho cậu.”
Hùng gật đầu, đôi mắt anh tối lại, mang theo một lời thề không cần nói ra. Chỉ vài phút sau, một đội gồm năm người đàn ông cao lớn, mặc đồ đen, trang bị súng ngắn và dao găm, đã tập hợp trước gara. Người dẫn đầu đội, một gã tên Trung với khuôn mặt đầy sẹo, vỗ vai Hùng. “Đi thôi, anh em hỗ trợ cậu hết mình.”
Trong khi đó, ông Minh lên một chiếc xe khác, cùng vài vệ sĩ thân tín lao thẳng đến điểm hẹn mà ông đã đoán ra từ nội dung mảnh giấy, đó là một nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô, nơi đối thủ của ông, gã trùm tên Hoàng “Mặt Sẹo”, thường dùng để giao dịch ngầm. Ông ngồi ở ghế sau, tay cầm điếu xì gà nhưng không châm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ra cửa sổ, trong lòng thầm tính toán từng bước để cứu con trai và tiêu diệt mối họa này.
—
Về phía Hùng, đội của anh nhanh chóng lần theo dấu vết từ nhà hàng. Một camera an ninh gần đó ghi lại hình ảnh chiếc xe tải đen lao đi về hướng bắc và Hùng xác định được một địa điểm khả nghi: một xưởng sửa xe cũ kỹ ở rìa thành phố, nơi đám đàn em của Hoàng “Mặt Sẹo” thường tụ tập. Hùng dẫn đầu, lái xe với tốc độ kinh hoàng, đôi tay siết chặt vô lăng, trong lòng thầm cầu mong Khang vẫn bình an.
Hùng lao ra xe, phóng đi trong màn đêm, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Anh gọi điện cho Trung, giọng gấp gáp: “Tôi tìm được chỗ cậu ấy rồi. Nhà kho phía đông, cách xưởng năm cây số. Đưa đội đến ngay, tôi cần hỗ trợ.” Trung đáp gọn: “Đã rõ. Anh em đang lên đường.” Hùng cúp máy, tay siết chặt vô lăng, đôi mắt tối sầm lại vì giận dữ và lo lắng.
—
Nhà kho bỏ hoang nằm lẻ loi giữa cánh đồng hoang vắng, xung quanh là những bụi cỏ cao ngút đầu và bóng tối dày đặc. Ánh đèn lờ mờ từ bên trong hắt qua những khe hở trên tường gỗ mục nát, cùng tiếng nói cười thô bạo của đám lính canh vang vọng trong đêm tĩnh lặng. Hùng dừng xe cách đó khoảng 200 mét, tắt đèn pha để tránh bị phát hiện, rồi xuống xe, ẩn mình sau một bụi cây lớn. Anh quan sát kỹ lưỡng, có ít nhất năm tên lính canh bên ngoài, hai tên đứng ở cửa chính, một tên tuần tra phía đông và hai tên khác ngồi hút thuốc gần một chiếc xe tải đen gần lối vào phụ. Tất cả đều mang theo dao găm và súng ngắn, ánh mắt láo liên như những con sói đói mồi.
Hùng không hành động ngay. Anh rút điện thoại, nhắn nhanh cho Trung: *”Tôi đã đến nơi. Có năm tên bên ngoài, tụi nó có súng.”* Chỉ vài phút sau, tiếng động cơ nhẹ nhàng vang lên từ xa – đội của Trung đã đến, năm người đàn ông mặc đồ đen, trang bị súng giảm thanh và dao găm, lặng lẽ tiếp cận từ phía sau bụi cỏ. Trung vỗ vai Hùng, thì thầm: “Cậu vào từ cửa chính, tôi với thằng Nam vòng qua lối phụ. Ba thằng còn lại xử đám tuần tra. Đánh nhanh, không để tụi nó báo động.”
Hùng gật đầu, rút con dao găm từ thắt lưng, ánh thép lóe lên lạnh lẽo dưới ánh trăng. Anh cúi thấp người, di chuyển như một bóng ma qua bóng tối, tiến gần đến hai tên lính canh ở cửa chính. Chúng đang mải nói chuyện, không để ý đến tiếng cỏ xào xạc dưới chân anh. Khi cách chúng khoảng ba mét, Hùng lao tới, nhanh như chớp. Tay phải anh vung dao, cắt ngọt qua cổ tên bên trái, máu phun ra thành tia, gã ngã xuống không kịp hét. Tên bên phải giật mình định rút súng nhưng Hùng đã đạp mạnh vào đầu gối gã, tiếng xương gãy “rắc” vang lên, rồi đấm thẳng vào mặt, khiến gã bất tỉnh ngay lập tức.
Cùng lúc, tiếng rên khe khẽ vang lên từ phía đông, đội của Trung đã xử lý tên tuần tra bằng một phát súng giảm thanh trúng đầu, máu loang ra trên cỏ. Hai tên gần xe tải nghe thấy tiếng động liền đứng dậy nhưng chưa kịp phản ứng thì hai vệ sĩ khác lao tới từ phía sau, một tên bị dao đâm xuyên tim, tên còn lại bị bẻ gãy cổ trong tích tắc. Chỉ trong chưa đầy hai phút, năm tên lính canh bên ngoài đã bị hạ gục, không một tiếng động lớn nào vang lên để cảnh báo đám bên trong.
Hùng ra hiệu cho Trung, cả đội tập hợp trước cửa chính. Anh kiểm tra nhanh cánh cửa gỗ cũ kỹ, chỉ cần một cú đá mạnh là bung ra nhưng anh không muốn mạo hiểm. Anh thì thầm: “Tôi vào trước, anh yểm trợ từ cửa phụ. Tìm cậu chủ trước rồi xử đám còn lại.” Trung gật đầu, dẫn hai người vòng ra sau, trong khi Hùng và hai vệ sĩ khác chuẩn bị đột nhập.
Hùng hít sâu, đếm ngược trong đầu: *Ba, hai, một.* Anh đạp mạnh cửa, tiếng gỗ vỡ “rầm” vang lên, thu hút sự chú ý của đám bên trong. Nhà kho rộng lớn, đầy thùng hàng cũ và mùi dầu máy nồng nặc. Bên trong có bảy tên, năm tên đứng rải rác, hai tên ngồi gần một chiếc bàn gỗ và ở góc tối phía xa, Khang bị trói chặt tay chân trên một chiếc ghế, miệng dán băng keo, đôi mắt đỏ hoe vì khóc và hoảng sợ. Khi nhìn thấy Hùng, cậu giãy giụa dữ dội, phát ra tiếng “ưm ưm” nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên má.
“Khốn kiếp!” một tên to con gần cửa hét lên, rút súng ngắn bắn về phía Hùng. Nhưng anh đã lường trước, anh lăn người sang bên, tránh viên đạn sượt qua vai rồi lao tới đâm dao vào bụng gã, xoáy mạnh để kết liễu ngay lập tức. Máu phun ra nhuộm đỏ áo anh nhưng anh không dừng lại. Hai vệ sĩ phía sau nổ súng giảm thanh, hạ hai tên gần bàn trước khi chúng kịp phản ứng.
Từ cửa phụ, Trung và hai người khác xông vào, tấn công đám còn lại từ phía sau. Tiếng dao va chạm, tiếng súng nổ khe khẽ và tiếng xương gãy vang lên liên tục. Hùng không quan tâm đến đám hỗn loạn, anh lao thẳng về phía Khang, hạ gục một tên cản đường bằng cú đấm vỡ hàm, rồi quỳ xuống trước cậu. “Khang,” anh thì thầm, giọng khàn đi vì xúc động, tay nhẹ nhàng gỡ băng keo khỏi miệng cậu, cẩn thận để không làm cậu đau thêm.
Khang bật khóc nức nở khi băng keo được tháo ra, hơi thở dồn dập thoát ra qua đôi môi khô nứt. “Anh Hùng…tôi sợ…mau cứu tôi…” cậu nghẹn ngào, nước mắt chảy thành dòng, thấm ướt cổ áo rách bươm của mình. Hùng nhanh chóng cắt dây trói ở tay và chân cậu bằng dao, mỗi nhát cắt đều dứt khoát nhưng cẩn thận để không làm tổn thương làn da trắng ngần đã đầy vết bầm tím. Anh kéo cậu vào lòng ôm chặt, cảm nhận cơ thể cậu run rẩy dữ dội trong vòng tay mình. “Tôi ở đây rồi, cậu đừng sợ.” anh nói, giọng trầm ấm nhưng pha lẫn sự giận dữ vẫn chưa nguôi khi nhìn thấy những vết thương trên người cậu.
Xung quanh, đội của Trung đã dọn dẹp xong đám lính canh. Hùng liếc qua, xác nhận không còn nguy hiểm rồi bế Khang lên bước nhanh ra ngoài, để lại đội vệ sĩ xử lý nốt phần còn lại.
—
Cùng lúc đó, tại nhà kho cách đó vài cây số, Lê Gia Minh vẫn đang đối mặt với Hoàng “Mặt Sẹo”, hắn ta yêu cầu ông phải ký tên để lại cho hắn nhà máy sản xuất ở khu ngoại ô và quỳ xuống xin hắn thì Khang sẽ được thả. Ông Minh vẻ mặt bình thản cố gắng câu giờ lâu nhất có thể và đến khi ông chuẩn bị cầm bút ký tên với giọng cười đắc thắng của tên Hoàng thì điện thoại ông rung lên, tin nhắn từ Trung hiện trên màn hình: *”Cậu chủ đã an toàn.”* Ông khẽ nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hoàng. Không cần thêm lời, ông ra hiệu bằng một cái gật đầu nhẹ. Từ bóng tối, những tay súng của ông đồng loạt nổ súng, tiếng “đoàng đoàng” vang lên chát chúa, Hoàng và đám đàn em gục xuống trong vũng máu, mắt gã trùm trợn trừng không kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Chỉ trong vài phút, mối nguy hại bị triệt tiêu hoàn toàn.
Ông Minh quay lại xe, thở dài nhẹ nhõm khi biết con trai đã an toàn. Ông ra lệnh cho tài xế: “Về nhà. Chuẩn bị bác sĩ cho thằng nhóc.”
—
Hùng bế Khang ra xe, đặt cậu ngồi ở ghế sau, quấn tạm chiếc áo khoác của mình quanh người cậu để che chắn. Khang vẫn run rẩy nhưng cậu nắm chặt tay Hùng, không buông ra, ánh mắt đỏ hoe nhìn anh đầy tin tưởng. “Anh Hùng…cảm ơn anh…” cậu thì thầm, giọng yếu ớt nhưng chân thành. Hùng không đáp, chỉ siết nhẹ tay cậu rồi khởi động xe đưa cậu về biệt thự, trái tim anh cuối cùng cũng thả lỏng.