Chuyện Tình Gay Cậu Chủ Và Vệ Sĩ - Chương 2
Buổi chiều ngày hôm sau, ánh nắng nhạt dần ngoài khung cửa sổ rộng lớn của biệt thự. Lê Minh Khang ngồi trên ghế sofa, đôi chân dài bắt chéo, tay lật lật cuốn tạp chí thời trang mà cậu chẳng thực sự quan tâm. Đôi mắt cậu thỉnh thoảng liếc về phía Trần Quốc Hùng, người đang đứng ở góc phòng lặng lẽ kiểm tra hệ thống camera qua điện thoại. Hùng vẫn như mọi khi, anh lạnh lùng, nghiêm túc, không một nụ cười hay lời nói dư thừa. Nhưng chính cái sự điềm tĩnh ấy lại khiến Khang cảm thấy ngứa ngáy như thể anh là một bức tường kiên cố mà cậu nhất định phải phá vỡ.
Khang đặt cuốn tạp chí xuống, đứng dậy vươn vai một cách chậm rãi, cố tình làm chiếc áo sơ mi lụa mỏng trượt lên, để lộ phần eo thon và làn da trắng mịn dưới ánh sáng vàng nhạt. “Trời hôm nay nóng thật.” cậu nói, giọng điệu lười biếng nhưng đầy ý đồ. “Tôi đi tắm đây. Anh Hùng, đi với tôi.”
Hùng ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén nhìn cậu một thoáng. “Tôi sẽ đứng ngoài cửa.” anh đáp, giọng đều đều như máy.
Khang bật cười, tiếng cười trong trẻo vang lên giữa không gian yên tĩnh. “Ngoài cửa? Không được đâu.” Cậu bước tới gần Hùng, đôi tay khoanh trước ngực, ánh mắt lấp lánh nhìn anh từ dưới lên. “Anh là vệ sĩ của tôi, đúng không? Nhiệm vụ của anh là bảo vệ tôi mọi lúc mọi nơi. Lỡ tôi trượt chân trong phòng tắm thì sao? Lỡ có kẻ đột nhập qua cửa sổ thì sao? Anh phải ở trong đó với tôi mới an toàn chứ.”
Hùng nhíu mày, rõ ràng không thoải mái với ý tưởng này. “Cậu chủ, phòng tắm đã được kiểm tra. Không có nguy hiểm gì đâu.”
“Không có nguy hiểm?” Khang nghiêng đầu, đôi môi cong lên thành một nụ cười ranh mãnh. “Anh chắc chứ? Tôi không tin. Mà anh đừng có cãi, đây là lệnh của cậu chủ anh đấy. Đi theo tôi, đứng trong phòng tắm, không được rời mắt khỏi tôi. Hiểu chưa?”
Hùng im lặng một lúc, ánh mắt anh quét qua gương mặt tinh nghịch của Khang. Anh biết cậu thiếu gia này đang chơi trò gì nhưng anh cũng biết mình không có quyền từ chối trực tiếp. Cuối cùng, anh thở dài, gật đầu nhẹ. “Được rồi.”
Khang mỉm cười đắc thắng, quay người bước lên cầu thang, cố tình đi chậm để Hùng phải theo sau. Mỗi bước chân của cậu là một màn trình diễn, chiếc quần short ngắn cũn cỡn ôm sát đôi chân dài, chiếc áo lụa phất phơ để lộ phần lưng thon thả. Cậu biết Hùng đang nhìn, dù chỉ là để làm nhiệm vụ và cậu thích cái cảm giác ấy.
—————-
Phòng tắm chính của biệt thự rộng rãi như một căn phòng nhỏ, với bồn tắm lớn bằng đá cẩm thạch trắng đặt giữa trung tâm, xung quanh là kính trong suốt và ánh sáng đèn ấm áp. Khang bước vào, không chút ngần ngại cởi chiếc áo lụa ra, để nó rơi nhẹ xuống sàn. Cậu quay lại nhìn Hùng, người đang đứng ở góc phòng cách bồn tắm vài mét, đôi tay đút túi quần, ánh mắt cố giữ vẻ trung lập.
“Anh đứng đó làm gì?” Khang hỏi, giọng ngọt ngào pha chút trêu ghẹo. “Lại gần đây đi. Tôi bảo anh phải nhìn tôi mà, đừng có lơ đãng.”
Hùng không đáp nhưng anh bước tới gần hơn, đứng cách bồn tắm khoảng hai mét. Đôi mắt anh nhìn thẳng vào Khang, không dao động nhưng Khang có thể thấy khóe môi anh khẽ mím lại.
Khang mỉm cười, từ từ cởi nốt chiếc quần short, để lộ chiếc quần lót nhỏ màu đen. Cậu bước vào bồn tắm, mở vòi nước nóng, để dòng nước chảy xuống làn da trắng ngần, tạo thành những vệt lấp lánh dưới ánh đèn. “Nước nóng thế này thích thật.” cậu nói, giọng điệu lơ đãng nhưng ánh mắt thì dán chặt vào Hùng. “Anh có muốn thử không? Tôi cho phép đấy.”
“Tôi không cần.” Hùng đáp giọng cứng nhắc, ánh mắt vẫn không rời khỏi cậu.
Khang nhún vai ngồi xuống bồn để nước ngập đến ngực. Cậu nghiêng đầu, tay vuốt nhẹ mái tóc ướt, cố tình làm động tác chậm rãi, để từng giọt nước chảy từ cổ xuống ngực, rồi xuống bụng. “Anh nhìn tôi thế này, không thấy gì à?” cậu hỏi, giọng khàn khàn đầy khiêu khích. “Anh thấy tôi đẹp không?”
Hùng im lặng nhưng Khang không bỏ qua. Cậu đứng dậy, để nước chảy róc rách xuống cơ thể, đôi tay vuốt từ ngực xuống eo rồi xuống đùi, động tác mềm mại nhưng đầy ý đồ. “Nhìn đi, anh Hùng. Tôi tắm cho anh xem đấy. Thích không?”
Hùng không trả lời nhưng lần này, Khang thấu thứ mà cậu đã mong chờ từ lâu. Ánh mắt cậu vô tình lướt xuống dưới và thấy đũng quần anh cộm lên một đùm to lớn không thể che giấu. Khang khựng lại một giây rồi đôi môi cậu cong lên thành một nụ cười hài lòng, gần như đắc thắng.
“Anh Hùng.” cậu gọi, giọng ngọt ngào đến mức khiến người ta rùng mình, “anh nói không thích nhưng “cậu em” của anh lại không nói thế đâu nhé.”
Hùng lập tức quay mặt đi, bàn tay siết chặt thành nắm đấm. “Cậu chủ, tắm xong rồi thì ra ngoài đi.” anh nói, giọng trầm xuống mang theo chút gượng gạo hiếm thấy.
Khang cười lớn, tiếng cười vang vọng trong không gian kín của phòng tắm. “Ra ngoài? Chưa đâu. Tôi còn chưa chơi chán mà.” Cậu bước ra khỏi bồn, không thèm lấy khăn, để cơ thể ướt át tiến lại gần Hùng. Nước nhỏ từng giọt xuống sàn, làn da cậu lấp lánh dưới ánh đèn và mùi hương từ cơ thể cậu hòa quyện với hơi nước, tạo thành một thứ mùi quyến rũ đến chết người.
Hùng lùi lại một bước nhưng Khang nhanh hơn, đưa tay chạm vào ngực anh, ngón tay lướt nhẹ trên lớp áo vest. “Anh thấy đấy.” cậu thì thầm, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Hùng, “anh không lạnh lùng như anh nghĩ đâu. Tôi làm anh nóng lên rồi, đúng không?”
Hùng nắm lấy cổ tay Khang giữ chặt nhưng lần này lực tay anh mạnh hơn bình thường. “Đủ rồi.” anh nói, giọng sắc lạnh nhưng ánh mắt lại thoáng qua một tia dao động mà anh không kịp che giấu.
Khang không giãy ra, chỉ mỉm cười, đôi môi ướt át khẽ mấp máy. “Đủ? Chưa đủ đâu, anh Hùng. Mới bắt đầu thôi mà.” Cậu nghiêng người sát hơn, để hơi thở ấm áp phả lên cổ anh rồi thì thầm, “Tôi thích anh thế này. Càng cố kiềm chế, càng làm tôi muốn anh hơn.”
Hùng buông tay cậu ra quay người bước nhanh ra khỏi phòng tắm không nói thêm lời nào. Cánh cửa đóng lại sau lưng anh, để lại Khang đứng đó, cơ thể ướt át, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ. Cậu biết mình đã thắng một ván nhỏ và cậu sẽ không dừng lại.
——————-
Sáng hôm sau, ánh nắng rực rỡ chiếu qua những tán cây cao trong khuôn viên biệt thự, hắt xuống mặt hồ bơi rộng lớn phía sau nhà. Nước trong hồ lấp lánh như một tấm gương khổng lồ, xanh biếc và mát lạnh, phản chiếu bầu trời trong veo không một gợn mây. Lê Minh Khang đứng ở mép hồ, mặc một chiếc áo choàng lụa trắng mỏng manh, bên trong không có gì ngoài một chiếc quần lót nhỏ màu đen. Cậu nhìn mặt nước phẳng lặng, đôi môi cong lên thành một nụ cười đầy ý đồ. Sau những gì xảy ra trong phòng tắm hôm qua, cái cách Hùng cố che giấu phản ứng của mình nhưng vẫn để lộ những dấu hiệu không thể chối cãi, Khang quyết định rằng đã đến lúc đẩy mọi thứ đi xa hơn.
Cậu quay đầu, liếc về phía Trần Quốc Hùng, người đang đứng cách đó vài mét, gần hàng ghế dài bên hồ. Hùng vẫn trong bộ vest đen quen thuộc, đôi tay đút túi quần, ánh mắt sắc bén quét qua khu vực xung quanh như thói quen của một vệ sĩ chuyên nghiệp. Nhưng Khang biết, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng ấy là một con người đang dần bị cậu khuấy động và hôm nay, cậu sẽ khiến bức tường băng đó tan chảy hoàn toàn.
“Anh Hùng.” Khang gọi, giọng ngọt ngào nhưng mang theo chút quyền lực của một cậu chủ, “hôm nay trời nóng thế này, tôi muốn bơi một chút. Anh xuống bơi với tôi đi.”
Hùng ngẩng đầu, đôi mắt anh nhìn thẳng vào Khang, không chút dao động. “Tôi đứng đây được rồi.” anh đáp, giọng trầm và đều như mọi lần.
Khang bật cười, tiếng cười trong trẻo vang lên giữa không gian yên tĩnh. “Đứng ở đó sao? Không được đâu.” Cậu bước tới gần anh, chiếc áo choàng lụa phất phơ trong gió để lộ đôi chân dài trắng trẻo và phần eo thon thả. “Anh là vệ sĩ của tôi, đúng không? Nhiệm vụ của anh là ở bên tôi mọi lúc mọi nơi. Lỡ tôi bị chuột rút dưới nước thì sao? Lỡ tôi cần anh cứu thì sao? Anh phải xuống bơi với tôi mới an toàn.”
Hùng nhíu mày, rõ ràng không thoải mái với ý tưởng này. “Cậu chủ, tôi không cần bơi để bảo vệ cậu.” anh nói, giọng cứng nhắc.
Khang nghiêng đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn anh từ dưới lên. “Không cần? Tôi không quan tâm anh nghĩ thế nào. Đây là lệnh của tôi. Cởi đồ ra, xuống bơi với tôi ngay bây giờ.” Cậu khoanh tay trước ngực, ánh mắt không rời khỏi Hùng mang theo một sự thách thức không thể cưỡng lại.
Hùng im lặng một lúc, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng. Anh biết cậu thiếu gia này không dễ từ bỏ và anh cũng biết mình không có quyền từ chối trực tiếp một mệnh lệnh rõ ràng như vậy. Cuối cùng, anh thở dài khe khẽ nhưng đủ để Khang nghe thấy. “Được rồi.” anh nói giọng mang theo một chút miễn cưỡng.
Khang mỉm cười đắc thắng, quay người bước về phía hồ bơi. Cậu cởi chiếc áo choàng lụa ra để nó rơi nhẹ xuống ghế, rồi không chút ngần ngại, cậu kéo luôn chiếc quần lót nhỏ xuống để lộ cơ thể trần truồng hoàn toàn. Làn da trắng ngần của cậu lấp lánh dưới ánh nắng, từng đường nét thon thả được phô bày không chút che đậy, từ bờ vai mảnh xuống ngực phẳng phiu, eo nhỏ và đôi chân dài thẳng tắp. Cậu quay lại nhìn Hùng với ánh mắt tinh nghịch và dâm đãng. “Tôi bơi thế này cho thoải mái. Anh cũng cởi hết ra đi, đừng ngại.”
Hùng khựng lại, bàn tay đang cởi nút áo vest dừng giữa chừng. Đôi mắt anh quét qua cơ thể Khang một lượt, nhanh đến mức gần như không ai nhận ra nhưng Khang vẫn bắt được cái chớp mắt thoáng qua ấy. “Tôi không cần cởi hết.” Hùng đáp lại nhưng giọng anh mang theo chút căng thẳng mà anh cố che giấu.
“Anh dám cãi lời tôi.” Khang nhướng mày, bước tới gần anh, không chút xấu hổ dù cơ thể cậu hoàn toàn trống trơn. “Tôi bảo anh cởi hết, anh không nghe à? Hay là anh sợ tôi nhìn?” Cậu nghiêng người, để làn da mát lạnh của mình “vô tình” chạm vào cánh tay Hùng, ánh mắt lấp lánh nhìn thẳng vào anh. “Cởi đi. Tôi không muốn nói nhiều.”
Hùng siết chặt nắm tay, các khớp ngón tay trắng ra dưới làn da rám nắng. Anh quay mặt đi, tránh ánh mắt của Khang nhưng cái cách vai anh cứng lại và hơi thở anh trở nên nặng nề hơn đã nói lên tất cả. Cuối cùng, anh cởi chiếc áo vest ra, rồi đến áo sơ mi trắng bên trong để lộ phần ngực rộng và cơ bắp săn chắc, những đường cơ nổi rõ dưới làn da rám nắng. Anh dừng lại ở đó nhưng Khang không hài lòng.
“Nhanh lên đi.” Khang ra lệnh, giọng điệu vừa ngọt ngào vừa cương quyết. “Quần cũng cởi. Tôi không thích anh mặc đồ lằng nhằng dưới nước.”
Hùng nhìn cậu, đôi mắt cậu thoáng qua một tia cảnh cáo làm anh không thể chống đối. Cuối cùng, anh thở dài lần nữa, cởi nốt chiếc quần âu và quần lót để lộ cơ thể cao lớn, rắn rỏi không chút mỡ thừa. Dưới ánh nắng, làn da anh lấp lánh mồ hôi nhẹ, từng cơ bắp căng cứng như được tạc từ đá và giữa đôi chân dài là phần cơ thể mà Khang không thể rời mắt, một con cặc to dài và đầy cuốn hút.
Khang cắn nhẹ môi, nụ cười trên mặt càng thêm ranh mãnh. “Đẹp đấy.” cậu nói, giọng khàn khàn đầy ẩn ý. Rồi không chờ Hùng phản ứng, cậu nhảy ùm xuống hồ, để nước bắn tung tóe lên người anh. “Xuống đây đi, anh Hùng!”
Hùng đứng yên một lúc, đôi tay siết chặt thành nắm đấm nhưng cuối cùng anh cũng bước xuống hồ, từng bước chậm rãi như thể đang bước vào một trận chiến mà anh biết mình không thể thắng. Nước hồ mát lạnh ôm lấy cơ thể anh, làm nổi bật từng đường nét rắn rỏi. Anh đứng ở phần nông, cách Khang vài mét, ánh mắt vẫn cố giữ vẻ lạnh lùng.
Nhưng Khang không để anh yên. Cậu bơi lại gần, cơ thể trần truồng lướt qua mặt nước như một con cá, mềm mại và linh hoạt. “Anh đứng im thế làm gì?” cậu hỏi, giọng trêu ghẹo. Rồi cậu bất ngờ lao tới, để cơ thể mình chạm vào ngực Hùng, làn da mát lạnh của cậu cọ sát vào cơ bắp nóng rực của anh. “Bơi với tôi đi chứ!”
Hùng lùi lại một bước nhưng Khang nhanh hơn, bám lấy vai anh để ngực cậu ép sát vào ngực anh. “Anh săn chắc thật đấy.” cậu thì thầm, tay vuốt nhẹ từ vai xuống cánh tay Hùng, cảm nhận cơ bắp căng cứng bên dưới. Rồi cậu xoay người, để lưng mình cọ vào ngực anh, cố tình ngọ nguậy để da thịt hai người chạm nhau nhiều hơn.
Hùng siết chặt hàm, hơi thở anh trở nên nặng nề vang lên rõ rệt giữa tiếng nước vỗ nhẹ. Đôi tay anh co lại như muốn đẩy Khang ra nhưng anh kìm lại, chỉ đứng yên để mặc cậu thiếu gia làm loạn nhưng Khang không dừng ở đó. Cậu quay người, đối diện Hùng rồi bất ngờ nhảy lên, quấn chân quanh hông anh, để cơ thể hai người ép sát vào nhau dưới nước. “Anh Hùng.” cậu thì thầm, ánh mắt lấp lánh nhìn thẳng vào mắt anh, “cảm giác thế nào?”
Hùng không đáp nhưng lần này, phản ứng của anh không thể che giấu. Dưới làn nước, Khang cảm nhận được rõ ràng con cặc ở giữa hai chân Hùng cương lên mạnh mẽ, cứng rắn và nóng bỏng cọ sát vào bụng cậu qua làn nước mỏng. Đôi mắt anh mở to trong tích tắc rồi híp lại, hàng lông mày nhíu chặt và một tiếng thở dài khe khẽ thoát ra từ mũi anh. Bàn tay anh nắm chặt dưới nước, móng tay gần như bấm vào lòng bàn tay như đang cố kìm nén một thứ gì đó sắp bùng nổ.
Khang mỉm cười, nụ cười đắc thắng và hài lòng. “Thấy chưa? Anh không thoát được tôi đâu.” Cậu thì thầm, tay vuốt nhẹ lên ngực Hùng, cảm nhận nhịp tim anh đập nhanh hơn dưới lớp cơ bắp rắn chắc. Nhưng thay vì buông anh ra như kế hoạch ban đầu, cậu quyết định đẩy mọi thứ lên đỉnh điểm. Đôi chân cậu vẫn quấn chặt quanh hông Hùng, cơ thể ép sát vào anh không chút khoảng cách. Cậu ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn thẳng vào đôi mắt đang cố giữ vẻ lạnh lùng của Hùng, và ra lệnh, giọng ngọt ngào nhưng cương quyết: “Ôm tôi đi, anh Hùng.” Hùng khựng lại, hơi thở anh ngừng một giây, như thể không tin vào những gì vừa nghe. Đôi tay anh vốn đang nắm chặt dưới nước khẽ run lên và anh nhìn Khang với ánh mắt vừa cảnh báo vừa bối rối. “Cậu chủ…” anh mở miệng, giọng trầm xuống mang theo chút gượng gạo, nhưng Khang không để anh nói hết.”Ôm tôi.” cậu lặp lại, giọng điệu không cho phép từ chối. “Anh là vệ sĩ của tôi, đúng không? Tôi bảo gì anh phải làm đấy. Ôm tôi ngay bây giờ.” Đôi tay cậu siết chặt hơn quanh vai Hùng, để ngực cậu ép sát vào ngực anh, làn da mát lạnh cọ sát vào cơ thể nóng rực của anh dưới làn nước. Hùng nghiến chặt hàm răng, các cơ ở quai hàm anh giật nhẹ nhưng trước ánh mắt kiên định và mệnh lệnh rõ ràng của Khang, anh không còn lựa chọn nào khác. Đôi tay dài của anh chậm rãi nâng lên khỏi mặt nước, ngập ngừng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi cuối cùng đặt lên eo Khang. Lực tay anh mạnh mẽ nhưng cẩn thận như thể sợ làm tổn thương cậu nhưng cái cách các ngón tay anh khẽ bấu vào làn da mềm mại của Khang lại cho thấy anh đang cố gắng kiểm soát một thứ cảm xúc mãnh liệt hơn anh muốn thừa nhận. Khang cảm nhận được sức nóng từ bàn tay Hùng lan qua da mình và nụ cười trên môi cậu càng thêm rạng rỡ. “Tốt lắm.” cậu thì thầm, giọng khàn khàn đầy mê hoặc. Rồi, không cho Hùng thời gian phản ứng, cậu nghiêng người về phía trước, đôi môi ướt át áp sát vào môi anh.
Nụ hôn đến bất ngờ, mạnh mẽ và đầy khiêu khích. Đôi môi mềm mại của Khang ép chặt vào đôi môi cứng rắn của Hùng mang theo vị ngọt và hơi thở ấm áp của cậu. Cậu hôn anh không chút do dự, đầu lưỡi tinh nghịch lướt nhẹ qua môi anh như muốn phá vỡ mọi phòng tuyến mà anh đã dựng lên. Tay cậu luồn qua mái tóc ngắn của Hùng kéo anh sát hơn, để nụ hôn sâu hơn, mãnh liệt hơn. Phản ứng của Hùng trong khoảnh khắc đó là một sự bùng nổ bị kìm nén. Đôi mắt anh mở to trong tích tắc, hàng lông mày nhíu chặt đến mức tạo thành một đường rãnh sâu giữa trán. Hơi thở anh trở nên dồn dập, phả ra qua mũi thành những âm thanh nặng nề, rõ rệt. Đôi tay anh trên eo Khang siết chặt hơn, các ngón tay bấu sâu vào da cậu, không phải để đẩy ra mà như một phản xạ bản năng, kéo cậu gần hơn trong một giây mất kiểm soát. Con cặc của anh dưới nước cọ sát mạnh hơn vào bụng Khang, nóng bỏng và rõ ràng đến mức không thể che giấu nhưng rồi, như bừng tỉnh từ cơn mê, Hùng đột ngột nghiêng đầu, phá vỡ nụ hôn. Đôi môi anh rời khỏi môi Khang nhưng hơi thở anh vẫn rối loạn, lồng ngực phập phồng dữ dội dưới làn nước. “Cậu chủ.” anh nói, giọng khàn đi, mang theo chút tức giận và bối rối, “đừng làm loạn nữa.” Anh cố đẩy Khang ra, nhưng bàn tay anh vẫn run nhẹ và cái cách anh nuốt khan một cái trước khi nói đã phản bội sự bình tĩnh mà anh cố tỏ ra. Khang không giãy giụa, chỉ mỉm cười, đôi môi đỏ mọng vẫn lấp lánh nước. “Làm loạn?” cậu thì thầm, ánh mắt dán chặt vào đôi mắt đang bốc cháy của Hùng. “Tôi thích anh thế này cơ. Anh hôn lại tôi đi, tôi chưa xong đâu.” Đôi tay cậu vẫn bám chặt vai anh, cơ thể vẫn ép sát, không chút ý định buông ra. Hùng đứng yên, hơi thở dồn dập, đôi tay vẫn đặt trên eo Khang nhưng không dám cử động. Anh nhìn cậu, ánh mắt vừa giận dữ vừa bất lực như một con thú bị dồn vào chân tường. Nhưng sâu trong đôi mắt ấy, Khang thấy được một tia lửa mãnh liệt, hoang dại mà anh không thể dập tắt và cậu biết mình đã thắng.