Chuyện tình của những anh chàng quý-sờ-tộc - Chương 8
Cậu bật cười, không ngờ anh lại có thể hiểu được “thâm ý” từ cái nhìn của cậu. Bái phục! Bái phục!
Cặp này hạnh phúc quá rồi nên không có gì để nói nhiều. Quay lại đất nước mặt trời mọc, như ta đã biết, Daniel vốn chẳng hứng thú với lễ Giáng Sinh, thì ngày Tết cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Cha mẹ vừa gọi điện về, nói là thua tiền nhiều quá (đánh bạc ở Las Vegas) nên quyết tâm khi nào gỡ được mới thôi, vậy là còn lâu họ mới về. Đang bó gối ngồi nhà thì Steven lại mò đến. Anh ta còn mang theo cả đống đồ ăn tới rồi lôi cậu vào bếp mà xào nấu. Lúc đầu cậu có hơi bực vì sự tự nhiên thái quá của anh, nhưng rồi cũng nghĩ lại: “Thôi kệ, ít ra thì như vậy cũng đỡ chán hơn việc phải ở nhà một mình.”
**********
Rồi thì những ngày lễ cũng trôi qua, bước sang tháng hai, khí trời đã ấm áp hơn nhiều. Công ty Isacro:
_ Đi công tác ở Hồng Kông à? – Shiyuren nhìn xấp giấy tờ mà Yushiro vừa trao.
_ Lẽ ra người đi là anh, nhưng công việc ở đây bộn bề quá. Vả lại có một đợt hàng mới sắp được giao. Shiyuren, em là trợ lí, phiền em chịu khó nhé. – Anh cười huề.
_ Không ngờ anh tuyệt tình quá đỗi. Nỡ lòng nào tống em đi đến hai tháng.
_ Thôi nào, có phải anh muốn đâu. Nếu em không đi thì kẹt cho anh lắm đó. Năn nỉ em mà (ở đây ai là sếp nhỉ?).
Nhìn cặp mắt của Yushiro long lanh sau cặp kính sát tròng đầy vẻ cầu khẩn, Shiyuren phì cười:
_ Thua anh rồi, đi thì đi. Nhưng nói cho anh biết một điều, em sẽ đi cùng người đại diện bên công ty Regalis đấy nhá.
_ Uh huh.
_ Và người đó là Daniel đấy.
_ Khoan đã, em vừa nói cái gì vậy? Shiyuren! – Yushiro hốt hoảng bật dậy nhưng đã muộn, Shiyuren đã xách mớ giấy tờ ra khỏi phòng mất rồi. Anh ngồi phịch xuống cái ghế, vò đầu nói – Trời ạ, sao mình ngốc đến nỗi vạch đường cho hươu chạy chứ?
**********
Ngày tiễn Shiyuren ra sân bay, nhìn cái vẻ mặt khinh khỉnh của Daniel mà Yushiro sôi cả ruột. Tất nhiên anh không phải là người duy nhất lo lắng khi nhìn teho chiếc máy bay đã cất cánh kia. Ở một góc khuất nào đó của phi trường, có người đang rủa thầm một cách tức tối:
_ Yushiro, cậu là đồ chết tiệt!
Hơn một tháng sau đó.
Steven vừa bước vào phòng làm việc thì bắt gặp một người đang ngồi gục xuống bàn, vẻ thiểu não hết sức. Anh bước tới, vỗ vai người đó:
_ Kujira, sao hôm nay vào làm sớm thế?
Kujira ngẩng đầu lên, nhìn Steven:
_ Sếp cũng vậy thôi mà.
Anh cười, kéo ghế ngồi đối diện cái anh chàng mặt mày phờ phạc kia:
_ Trông anh chán đời quá, có việc gì à? ‘ Kujira cúi gầm mặt xuống, nói:
_ Haru bỏ tôi rồi.
_ Haru? Là Haru Otomeza bên phòng nhân sự ấy à?
Kujira gật đầu. Với vẻ thông cảm, Steven hỏi:
_ Anh và cô ta gây nhau à?
_ Tôi đâu có cố ý, chỉ vì tôi lỡ lời thôi mà. Thế mà ngày hôm sau cô ta đã tuyên bố chia tay và liền sau đó đã cặp ngay với một người khác. – Anh chàng bức xúc hét ầm lên. Lấy lại bình tĩnh, anh ta dịu xuống – Xin lỗi, tôi nóng quá.
_ Không sao đâu. – Steven xua tay – Thế Haru đi cặp với ai vậy?
_ Tôi không biết. Có lần tôi thấy cô ấy đi cùng một người, nhưng tôi không nhìn rõ được mặt người đó.
**********
Công việc ở Hồng Kông không quá phức tạp, do đó chưa đến hai tháng, Shiyuren và Daniel đã giải quyết xong. Hai người trở về Nhật sớm một tuần so với dự định. Shiyuren đã không báo cho Yushiro biết để gây bất ngờ.
Một ngày chủ nhật đẹp trời, mặc dù đài khí tượng đã dự báo là sẽ có mưa, Shiyuren thong thả dạo phố. Chắc giờ này Yushiro vẫn còn tưởng cậu đang ở Hồng Kông. Cho anh chàng hố một phen xem sao! Cậu hài lòng với ý tưởng của mình và ngay sau đó, cậu liền bị cuốn hút vào cửa hàng thời trang đang sell off. Mải mê chọn quần áo, bất ngờ cậu ngước lên và bắt gặp một hình ảnh rất quen thuộc qua cửa kính. Là Yushiro! Nhưng anh đang làm gì thế kia? Anh cùng một cô gái khá xinh tay trong tay rất vui vẻ bước ra khỏi quán ăn. Họ cười đùa với nhau thật thân thiết, trông chẳng khác nào một cặp tình nhân. Shiyuren vội chạy ra cửa, dõi mắt trông theo để chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm. Quả thật người kia chính là Yushiro, anh đang vui vẻ với một cô gái khác, sau lưng cậu!
Trong chiếc xe Mercedes xám bạc đậu cách đó không xa, Steven lặng lẽ theo dõi cặp nam nữ. Anh bất giác cười nửa miệng khi nhìn thấy Shiyuren. Một nụ cười chứa đầy vẻ bí ẩn, nhưng nó vụt tắt ngay lập tức khi chủ nhân của nó trông thấy một bóng người lấp ló gần đó.
Shiyuren lững thững bước dọc theo con phố dài. Cậu rất muốn đuổi theo Yushiro để hỏi cho ra lẽ nhưng rồi lại thôi. Những gì cậu trông thấy đã là quá đủ, có cần lời giải thích gì nữa đâu. Cậu không ngờ anh lại có thể làm điều đó. Anh trao cho cậu đủ lời yêu thương tha thiết lẫn sự ân cần chăm sóc, và rồi anh lại sóng vai cũng người khác một cách hết sức vô tư. Cậu đau quá! Có cái gì đó bóp chặt lấy tim cậu khiến cậu nghẹt thở. Sao anh lại phản bội cậu chứ? Cậu đã rất yêu anh cơ mà. Hay phải chăng sự thật vốn là điều cậu hằng lo sợ. Rằng cậu là một đứa con trai, và vì danh dự cũng như tương lai của anh, anh và cậu vốn không thể có kết quả.
Những giọt nước mát lạnh rơi xuống người cậu. Mưa ư? Mưa lạnh quá, khiến lòng người cũng lạnh theo. Mưa ướt đẫm người cậu. Kì lạ thật! Là nước mưa tại sao lại có vị mặn? Và tại sao mắt cậu lại cay đến thế? Trước đây cậu cũng đã có một lần dầm mưa, nhưng sao cảm giác khi đó với bây giờ, khác xa nhau quá…
Quán rượu đông người và thật ấm áp. Cánh cửa mở ra, Shiyuren bước vào với cơ thể ướt sũng nước. Chọn một góc khuất và ngồi xuống, cậu gọi một chai tequila ra. Nốc một hơi bằng nguyên chai, cậu nằm dài ra bàn. Thứ rượu này mạnh thật, chỉ mới một ngụm mà người cậu đã nóng cả lên. Cậu cứ thế tu hết nguyên một chai đầy. Kết quả là cậu ngồi không vững nữa mà ngã ngửa ra sau. Một bàn tay đưa nhanh tới, đỡ cậu dậy. Daniel trả tiền rồi thì bế Shiyuren lên, đưa ra xe. Cậu thừa hiểu tại sao ông anh mình lại làm vậy. Những gì Shiyuren thấy cũng là những gì cậu thấy. Lẽ ra với tình cảnh này, cậu nên vui mới phải, nhưng sao cậu lại có cảm giác hoàn toàn ngược lại.
Trong cơn mơ chập chờn, Shiyuren cảm thấy mình được ai đó bế lên và đặt xuống giường. Bộ quần áo ướt nhẹp dần được cởi ra khỏi người cậu. Một chiếc khăn ấm di chuyển từ trên mặt xuống cổ, rồi xuống ngực. Chiếc khăn tiếp tục cọ xát theo thân thể, đi xuống, đi xuống. Cậu khẽ rướn người lên, cậu quá mệt mỏi để xem xem ai đang làm điều đó.
Dưới ánh sáng đèn, làn da của Shiyuren trắng còn hơn ngọc. Mái tóc đen mượt mà lòa xòa trên nền gối trắng, đôi môi đã tím đi vì lạnh nhưng vẫn đủ sức khêu gợi người khác. Chưa bao giờ Daniel thấy Shiyuren mong manh và dễ vỡ đến vậy. Một thứ dục vọng bắt đầu nhen nhóm trong người cậu. Tay cậu run run vuốt nhẹ lên khuôn mặt mịn màng nhưng lạnh lẽo ấy. Cậu đã có được Shiyuren, ngay lúc này đây. Và chỉ một bước nữa thôi, Shiyuren sẽ hoàn toàn là của cậu. Đúng vậy, nhưng bên cạnh ngọn lửa khát khao thèm muốn đang cháy bùng lên, một cái gì đó khiến cậu cảm thấy sợ. Sợ cái gì, cậu không biết, tuy nhiên điều đó đã làm lí trí cậu hồi tỉnh. Cậu dựng Shiyuren dậy, mặc áo vào.
************
Yushiro bước ra cổng công ty. Anh đã có thói quen đi ăn trưa ở ngoài. Vừa lúc đó thì anh gặp Steven. Cậu bạn của anh tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy anh đi một mình.
_ Ủa, honey không đi cùng cậu à?
Yushiro tròn mắt hỏi lại:
_ Cậu nói gì thế? Cậu ta đi Hong Kong rồi mà.
_ Tôi biết, nhưng tôi nghe nói cậu ta đã về Nhật mấy bữa nay rồi. Cậu không biết hay sao?
_ Shiyuren về Nhật rồi ư?
Anh ngồi trầm tư trong phòng làm việc. Câu nói của Steven đã ám ảnh anh suốt từ trưa đến giờ. Nếu Shiyuren đã về, thì sao cậu lại không báo với anh một tiếng? Lại còn không đi làm nữa chứ. Nghĩ vòng vo một hồi, anh dứt khoát hỏi cậu cho gọn. Bật di động lên, anh dò số của cậu trong danh bạ.
Từ hôm qua đến giờ, Shiyuren vẫn chưa tỉnh rượu. Daniel ngồi cạnh giường, đọc một quyển sách để giết thời gian. Nói chính xác hơn thì cậu đang ngắm quyển sách vì chẳng có chữ nào vào đầu cậu được cả. Bất thình lình, tiếng chuông điện thoại của Shiyuren vang lên. Với những người đã quen với tiếng chuông thì không nói gì, còn những người không quen thì đảm bảo sẽ thót tim bởi tiếng cười ma quái, mà Daniel là một trong số đó. Nhấc điện thoại lên, cậu thấy màn hình hiểu thị tên của Yushiro. Khẽ cau mày, cậu toan tắt máy, nhưng lần lữa một hồi rồi thôi.
_ Alô?
Có vẻ như Yushiro đã nhận ra đó không phải là giọng của Shiyuren, anh hỏi:
_ Xin hỏi đây có phải là số điện thoại của Shiyuren không?
_ Anh là Takamura đúng không? Tôi là em trai của anh ấy.
_ À, là cậu Rowlands. Sao cậu lại giữ máy của anh cậu?
_ Anh tôi không khỏe. Nếu anh tìm anh ấy thì phiền khi khác nhé.
_ Không khỏe? Shiyuren bị làm sao?
_ Anh không cần quan tâm. Tự tôi lo được. – Daniel tắt máy.
Daniel quay sang Shiyuren. Cậu đã dậy và trở người nằm úp mặt xuống gối.
_ Anh… – Daniel ngập ngừng.
_ Ra ngoài và để anh yên! – Shiyuren nói.
_ Anh à…
_ RA NGOÀI MAU!!!
Daniel thở dài, lặng lẽ ra khỏi phòng, khép cửa lại.
Hết giờ làm việc, Yushiro vội vã đến nhà Shiyuren nhưng bị Daniel chặn lại. Anh gọi điện thoại thì cậu không nhấc máy, và cả những lần sau đó nữa, anh lựa lúc Daniel không có nhà mà đến, cậu cũng nhất quyết không chịu ra gặp.
Vài ngày sau, trong khi đang cùng một số nhân viên sang Isacro để xem xét lại tiến độ công việc, thì Daniel gặp Steven. 30 phút sau, ở căn-tin:
_ Tôi có biết chuyện của anh cậu.
_ Thế à? – Daniel khuấy đều cái muỗng trong tách cà phê.
_ Và tôi nghĩ rằng cả cậu lẫn anh cậu đều đã hiểu lầm.
Daniel ngước lên, tuy không hỏi nhưng mặt cậu lộ vẻ ngạc nhiên.
_ Cậu có muốn biết sự thật không?
Yushiro cùng cô gái hôm nọ tản bộ dọc trên vỉa hè. Ngày hôm nay, vẻ mặt của cả hai đều đậm nét âu sầu, mỗi người đeo đuổi một ý nghĩ riêng, mãi cho đến khi có một giọng nói cắt ngang:
_ Vở kịch chấm dứt ở đây thôi, Yushiro, Otomeza! – Steven cùng Kujira và Daniel bước đến.
Daniel gõ cửa phòng Shiyuren một hồi lâu, không có người trả lời, cậu đành tự ý đi vào. Căn phòng trống không.
_ Anh Shiyuren đâu rồi? – Cậu chạy nhanh xuống nhà, hỏi bà quản gia.
_ Cậu chủ đã lấy xe và đi từ sớm rồi ạ.
_ Đi? Đi đâu?
_ Tôi không rõ.
Yushiro vốn đang ngồi đợi trong phòng khác, nghe đến đó, anh liền bỏ ra ngoài, Daniel nói với theo:
_ Anh đi đâu đấy?
_ Tìm Shiyuren.
_ Anh biết tìm ở đâu sao?
_ Tôi không biết, nhưng tôi phải đi tìm. Đó là lỗi của tôi, tôi phải giải thích với cậu ấy.
********
Daniel hít một hơi dài, ngửa mặt nhìn trời. Những tia nắng của buổi ban mai đã bắt đầu ló dạng. Một đêm thức trắng thật là mệt mỏi, nhưng có lẽ cậu không phải là người duy nhất. Cậu đã nghĩ rất nhiều, thật chẳng dễ dàng gì để làm việc đó cả. Nhưng cậu đã thấy Shiyuren đau khổ trong những ngày qua, và cậu không muốn điều ấy tiếp diễn nữa. Cậu muốn Shiyuren được hạnh phúc, đó là lí do cậu chấp nhận rút lui, và cũng là lí do để cậu làm việc này. Cậu nhấc điện thoại lên.
_ Takamura, tôi có việc muốn nói, phiền anh đến quán Moonlight nhé.
Ba mươi phút sau:
_ Cậu tìm tôi à? – Yushiro mệt mỏi ngồi xuống đối diện Daniel, mắt anh thâm quần, dường như đêm qua anh đã không ngủ.
_ Tôi chỉ muốn xác minh lại một điều thôi. Takamura, có phải việc anh làm chỉ vì muốn giúp bạn thôi không?
_ Chính cậu cũng đã nghe câu chuyện rồi mà.
_ Anh chỉ yêu mỗi mình anh Shiyuren, đúng không?
_ Ừ, mãi mãi.
_ Nếu xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không làm anh ấy đau khổ? (thằng này làm linh mục được rồi)
_ Đúng vậy.
_ Anh biết không Takamura? Tôi ghét anh lắm, ghét từ cái nhìn đầu tiên. 14 năm chung sống cùng anh Shiyuren, với anh ấy, tôi luôn là nhất, nhưng từ khi có anh, tôi đơn giản chỉ còn là một đứa em trai. Nhưng thôi, dù gì thì chuyện cũng đã rồi. Anh đi theo tôi! – Daniel đứng dậy.
_ Đi đâu?
_ Đến chỗ anh Shiyuren.
_ Cậu biết cậu ta ở đâu sao? – Yushiro bật dậy.
_ Tôi ở với anh ta hơn chục năm để làm gì để mà không biết được anh ta sẽ đi đâu khi anh ta buồn?
Hai người đi chung xe của Daniel, phía sau, chiếc Mercedes xám bạc lặng lẽ bám theo.
Chiếc xe phóng nhanh về phía đông, trên đường đi, Yushiro hỏi:
_ Rowlands, cậu cũng yêu Shiyuren, vậy tại sao cậu lại giúp tôi?
_ Tất cả những gì tôi làm đều là vì anh Shiyuren. Tôi chỉ muốn một điều, đó là anh ấy được hạnh phúc.
Bãi biển dài và lặng, ánh nắng vàng rọi xuống mặt nước nhấp nhô, từng cơn sóng nhỏ thi nhau vỗ vào bờ. Shiyuren ngồi vục chân xuống cát, tay cào cào trên mặt đất. Bất chợt nhìn thấy một con sò nhỏ, cậu với tay lấy một cái que, khều khều nó. Đây là bãi biển riêng của nhà Yamane, nơi này khá yên tĩnh, do đó thỉnh thoảng cậu hay lui tới. Đang mơ màng nhìn sóng biển, thì một sơi dây chuyền có mặt vỏ sò thả xuống trước mặt cậu.
_ Con sò vốn phải có 2 cái nắp mới sống được. Nếu thiếu một cái, nó sẽ chết đấy.
Shiyuren ngẩng mặt lên, Yushiro đang đứng nhìn cậu cười. Cậu đứng phắt dậy, quay người bỏ đi, nhưng anh đã nhanh tay kéo lại.
_ Bỏ tôi ra!
_ Làm ơn đi, em không muốn nghe anh giải thích sao?
_ Giải thích cái gì? Anh với cô ta đẹp đôi lắm mà.
_ Trời ơi, không phải như em nghĩ đâu! – Anh siết chặt hai vai cậu – Em cũng biết cô ta mà, cô ấy là Haru Otomeza bên phòng nhân sự. Trước đây cô ấy là bạn học của anh, vì cô ấy và người yêu gây nhau gây nhau nên đã nhờ anh đóng giả làm bạn trai để thử lòng anh chàng kia thôi. Nếu không tin em có thể hỏi, cả Steven và Rowlands đều biết mà.
Shiyuren mở to mắt nhìn anh, rồi cậu quay mặt đi:
_ Thế cô ta nhờ là anh làm liền sao?
_ Chỉ vì lòng tốt thôi mà, Shiyuren, anh xin lỗi. Em không tin anh sao?
Mắt cậu đỏ dần lên rồi ứa nước, anh khẽ mỉm cười, cúi xuống hôn lên đôi mắt ấy:
_ Anh chỉ yêu mỗi mình em thôi, thề có trời đấy.
Shiyuren vòng hai tay ôm chặt lấy anh, rúc đầu vào lòng anh mà thút thít liên hồi.
Daniel đứng trên đường, nhìn xuống bãi biển, một cái gì đó thất vọng, nhưng cũng có chút hân hoan. Dù sao thì cậu cũng không hối hận.
_ Một sự hy sinh cao cả đấy!
Daniel giật mình nhìn sang, Steven đã đến từ lúc nào và đang nhìn cậu cười. Ánh nắng vàng trải rộng khắp không gian, mang theo sự ấm áp vào lòng người.
———-End————
Phụ trương: Chuyện tình của những anh chàng quý-sờ-tộc.
Đây là câu chuyện của 4 năm trước, nghĩa là trước khi bốn chàng trai của chúng ta hội ngộ cùng nhau tại Nhật Bản. Lúc này đây, mỗi con người của bọn họ đều đang có một cuộc sống riêng. Câu chuyện này đặc biệt kể về Steven.