Chuyện tình của những anh chàng quý-sờ-tộc - Chương 7
Cậu cũng thò đầu ra nhìn. Giờ anh mới thấy là mặt cậu đang đỏ bừng lên, nhưng vì cái gì thì anh không rõ. Bà quản gia ra hiệu cho mấy cô hầu rút lui ra ngoài. Anh nhìn cánh cửa đóng lại phía sau, rồi lại gần cậu:
_ Sao thế? Có vẻ như cậu sốt cao hơn rồi nhỉ? – Anh sờ trán cậu.
_ Tôi chẳng sao cả! – Cậu lùi lại.
_ Shiyuren, cậu khám bệnh chưa? – Anh nghiêm giọng.
Cậu quay mặt đi, không đáp. Từng giọt mồ hôi cứ thi nhau lăn dài trên trán. Anh thở hắt ra, nắm lấy tay cậu.
_ Sao cậu cứng đầu thế? Cậu bệnh nặng lắm rồi đó! Cậu phải đi khám thôi!
_ Không, tôi không đi đâu! – Cậu giật tay lại – Tôi ghét đi bác sĩ lắm.
_ Cái gì? – Anh cau mày – Sao cậu…?
Cậu vớ lấy mấy cái gối, ném lia lịa vào mặt anh.
_ Tôi không đi đâu! Tôi ghét lắm!
_ Cậu làm cái gì vậy? Dừng lại đi! – Anh đưa tay đỡ mấy cái gối đang ném tới tấp đến.
Khiếp, gối đâu mà lắm thế? Cứ thấy cậu huơ tay là vớ được một cái gối, như thể cái giường của cậu lót bằng gối chứ không phải bằng nệm vậy. Sau những cố gắng cuối cùng để “đột phá vòng vây”, anh cũng bắt cậu dừng lại được. Và có vẻ như cậu đã kiệt sức sau một hồi “oanh tạc” nên xuôi lơ hai tay, ngã vào lòng anh.
_ Tôi thua cậu rồi, không khám thì thôi vậy, được chưa?
Sau gần một tiếng đồng hồ năn nỉ đến bở hơi tay cùng bà quản gia, cuối cùng anh cũng đã dụ khị được cậu chịu uống thuốc. Không ngờ nhìn cậu vậy mà lại ghét uống thuốc + bác sĩ một cây. Cứ nghĩ đến đó là anh lại buồn cười.
Nhìn đồng hồ đã hơn 9h tối. Trong phòng giờ chỉ còn có anh và cậu. Anh lục lọi kệ sách của cậu một hồi mà không tìm được gì thú vị nên quay ra ngồi xuống cạnh giường. Nghiêng đầu ngắm nhìn khuôn mặt đỏ rần của cậu, bộ pyjama mở bung mấy cái cúc ở trên cùng, hơi thở cậu đều đều, có vẻ như cậu đã ngủ say. Anh nhẹ nhàng luồn tay qua lớp áo, lấy cái cặp nhiệt độ ra.
_ 38o, vẫn còn sốt nhưng có vẻ đã giảm nhiều rồi nhỉ? – Anh cười, lẩm bẩm.
Anh vuốt mái tóc dính bệt lại vì mồ hôi của cậu, đây không phải là lần đầu tiên anh ngắm cậu ngủ, nhưng lần này anh được nhìn rõ hơn nhiều. Một cái gì đó xốn xang và không ngừng thúc giục dấy lên trong người anh. Anh vuốt nhẹ khuôn mặt cậu, cuối xuống, anh hôn lên đôi môi khép hờ của cậu. Nóng quá! Đôi môi nóng bỏng ấy đốt lên trong lòng anh ngọn lửa rừng rực. Tay anh bắt đầu tiến đến những cái cúc áo. Nhưng lí trí đã kịp trở lại. Anh dứt khỏi nụ hôn đó, đứng lên và đi ra ban công. Gió mát khiến anh bình tâm hơn lại. Chợt một giọng nói vang lên phía sau anh:
_ Đồ lợi dụng!
Anh giật mình, từ từ tiến về phía giường. Cậu mở to mắt nhìn anh, cười cười. Hóa ra cậu không hề ngủ!
_ Em mới là đồ lợi dụng. Nếu đã biết thì sao không tránh?
_ Thử anh thôi, không ngờ anh làm thật. – Cậu bật cười thành tiếng.
Daniel ngồi đung đưa người trên cái ghế xoay cạnh quầy bar, tay gõ gõ lên thành cốc rượu theo điệu nhạc trầm buồn phát ra từ sân khấu, nơi cô ca sĩ với chiếc váy dài màu đỏ đang cất cao giọng. Trưa nay, cậu đã vô tình bắt gặp Shiyuren và Daniel ở một quán ăn gần công ty Isacro. Họ nói chuyện với nhau thật vui vẻ và cái cách mà Shiyuren cười với Yushiro, nụ cười đó, cậu chưa bao giờ nhận được. Cậu đã sớm biết anh trai mình yêu gã tổng giám đốc đó, và cũng biết họ thường xuyên đi ăn cùng nhau, nhưng sao khi nhìn tận mắt, cậu vẫn đau lòng quá. Bỗng một bàn tay vỗ nhẹ lên vai cậu.
_ Giờ này mà còn chưa về à, Rowlands?
Cậu quay lại, cười:
_ Còn anh thì sao hả, Mc Lawrence?
_ Tôi tình cờ đi ngang qua thôi. – Steven ngồi xuống cạnh cậu, ra hiệu với bartender – Một ly peppermit.
_ Vâng, thưa ngài. – Tay bartender gật đầu.
Steven quay sang Daniel, hỏi:
_ Sao cậu ủ rũ thế, Rowlands?
_ Cứ gọi tôi là Daniel. – Cậu nhấp một ngụp từ thứ rượu màu vàng óng. Ngục đầu xuống bàn, rồi cậu ngước nhìn Steven – Tôi yêu một người, người đó biết điều đó, nhưng vẫn dửng dưng với tôi.
_ Đáng buồn thật…
_ Tôi nhiều lần trông thấy người đó đi cùng với người yêu. Thậm chí người đó còn không thèm dấu giếm tình cảm trước mặt tôi. Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi đâu thể nổi giận được, người đó đâu có yêu tôi.
Steven thở dài, nhìn cậu vẻ an ủi. Cậu lảm nhảm một hồi, toàn về chuyện của cậu và người đó, người mà ai-cũng-biết-là-ai-đó, và anh thì chỉ im lặng lắng nghe. Rồi cậu dừng lại, phì cười.
_ Xin lỗi, tôi vô duyên quá, nói toàn chuyện không đâu… Steven này, à, mà tôi gọi anh thế có được không?
_ Cứ tự nhiên, tôi không phiền đâu. – Anh cười, cầm ly rượu sóng sánh màu xanh lá lên, nốc cạn hết nửa ly.
_ Anh có yêu ai chưa?
Anh nhìn cậu, cười. Nhấp từng ngụm rượu nhỏ, anh ngước nhìn cùng đèn pha lê lấp lánh trên trần nhà.
_ Có, tôi có yêu một người, nhưng người ấy không biết điều đó.
_ Xem ra anh cũng không vui vẻ hơn tôi là bao. – Daniel gật gù – Tôi rất có hứng thú nghe chuyện của anh đấy. Anh kể tôi nghe được chứ?
Anh nhắm mắt lại, như đang hồi tưởng lại chuyện cũ vậy.
_ Bốn năm trước, tôi vô tình cậu ấy ở siêu thị. Cậu ta cố lấy một món hàng ở trên cao mà không tới, và tôi đã giúp cậu. Nhưng cậu rất vội, chỉ kịp cảm ơn tôi mà không nhìn tôi lấy một lần. Do đó tôi cũng chẳng nhìn thấy rõ mặt cậu, nhưng tôi đã ấn tượng về cậu. Nhìn sau lưng, cậu thật nhỏ bé và đáng yêu, cả cái giọng chưa vỡ của một đứa con trai nữa, thật trong trẻo.
_ Con trai à? – Daniel cắt ngang.
_ Lạ lắm sao? – Steven cười.
_ À không, xin lỗi, anh kể tiếp đi.
_ Tôi đã nghĩ nhiều về cậu ấy, nhưng không mong có cơ hội gặp lại. Vì thế giới này quá rộng lớn và cậu thì quá bé nhỏ. Tuy nhiên một năm sau, tôi đã gặp lại cậu vào ngày khai giảng ở trường. Cậu ấy không thay đổi gì cả, chỉ hơn đôi chút. Cậu vẫn vội vã như xưa, khiến tôi muốn đuổi theo bắt chuyện nhưng không kịp. Cậu biến mất giữa dòng người và tôi chỉ kịp nhìn thấy cái lưng cậu. Sau đó không lâu thì tôi tốt nghiệp và sang Pháp làm việc. Tôi càng nhớ cậu nhiều hơn. Tôi đã biết cậu học ở đâu, và thế là đủ để mạng thông tin tập đoàn S.O.R.A.H tìm ra cậu. Nhưng tôi không làm thế. Tôi tin rằng không phải ngẫu nhiên mà tôi gặp cậu đến hai lần. Tôi tin vào cái gọi là số mệnh. Do đó tôi nuôi hy vọng được gặp cậu, lần thứ ba. Và rồi ba năm sau đó, tôi đến Nhật…
_ Đừng nói là anh lại gặp cậu ta đấy chứ? – Daniel bật cười.
_ Đúng, lần thứ ba gặp mặt, và tôi cũng chỉ kịp nhìn theo lưng cậu ấy. Cậu vẫn vội vã, nhưng so với bốn năm trước, cậu khác nhiều rồi. Cậu đã lớn hơn và ra dáng đàn ông hơn. Sau đó thì tôi đã có nhiều dịp để gặp cậu và trở thành bạn của cậu.
_ Xem ra hai người có duyên với nhau thật đấy chứ! Xem ra đường tương lai khá rộng mở cho anh.
_ Nhưng tiếc thay trong tim cậu đã có người khác. Tôi đã trở thành kẻ đến sau.
_ Thế anh định làm gì?
_ Tôi có cách làm của mình để cậu ta là của tôi. Tôi chưa bao giờ thua và sẽ không bao giờ thua. – Anh tủm tỉm cười.
Daniel nhìn đồng hồ, chợt cậu nhảy dựng lên:
_ Gần 10h rồi, tôi phải về thôi.
_ Sao thế? Lệnh giới nghiêm à?
_ Không phải, mà cũng gần như thế. Tiền nước để tôi trả cho, con như cám ơn việc anh đã kể “thiên tình sử” cho tôi nghe. – Daniel nói, rồi chạy vội đi.
Steven nhìn theo cậu, cười nửa miệng. Anh quay lại, cầm lấy cốc rượu của cậu.
_ Cậu nghĩ trên đời này có mấy người lọt được vào mắt của Steven Mc Lawrence này chứ? – Anh đặt môi lên miệng cốc nơi cậu vừa uống – Chỉ có mỗi mình cậu thôi, Daniel ạ.
Daniel vội vã chạy về nhà. Vì quá gấp, cậu không để ý thấy xe của Yushiro đậu trong tầng hầm. Khi về phòng, cậu thoáng ngạc nhiên khi thấy cửa phòng của Shiyuren không đóng. Khẽ nhón chân bước đến gần, cậu ghé mắt nhìn qua khe cửa. Bên trong, Yushiro và Shiyren, hai người đang ôm chặt lấy nhau và hôn thắm thiết.
Giáng Sinh là một đêm lễ hội lớn. Nó dành cho những đôi lứa đang yêu hẹn hò, hoặc cho những gia đình lâu ngày sum họp. Không khí ấm áp và hạnh phúc len lỏi khắp các đường phố, các ngôi nhà ở Tokyo giữa mùa đông lạnh giá. Tuy nhiên, có một nơi mà cái không khí đó không đến được, đó là ngôi biệt thự được trang hoàng bằng vô số dây đèn viền khắp các bức tường cũng như mái nhà, ngôi biệt thự của nhà Yamane.
Trái với bầu không khí rực rỡ bên ngoài, bên trong nhà, bóng tối và sự lạnh lẽo bao trùm khắp nơi. Daniel ngồi rút sâu trong chiếc ghế bành cạnh lò sưởi, chiếc laptop đặt trên đùi. Cậu đang chơi game. Đã từ lâu rồi, cậu vốn chẳng mặn mà gì đến lễ Giáng Sinh. Bốn năm sống ở Anh, cậu không có nhiều bạn nên đến ngày này, cậu cũng chỉ ngồi nhà mà thôi. Còn trước đó nữa, thỉnh thoảng cậu và Shiyuren có đi dạo phố hoặc chơi đắp tuyết. Nhưng đó là chuyện trước kia, giờ Shiyuren đâu có ở đây mà chơi, người ta đang vui vẻ bên ai kia rồi. Cha mẹ thì đã dắt nhau đi du ngoạn, miệng thì cứ nói là làm bạn bè hợp hơn vợ chồng, thế mà có lễ lộc gì là nắm tay nhau biến mất tiêu. Chắc giờ này cả hai du hí tới tận Las Vegas rồi cũng nên. Còn mấy nhân viên cùng bà quản gia đều đã được nghỉ phép, vậy là căn nhà rộng mênh mông chỉ còn mình Daniel.
Đang nhảy Au cao hứng thì điện thoại vang lên. Thấy hiện số lạ, cậu ngạc nhiên nhấc máy:
_ Đoán xem tôi là ai?
Cái giọng đục đục đầy vẻ trịch thượng này chỉ có thể là…
_ Steven à? Sao anh biết số điện thoại của tôi?
_ Vậy mới hay. Cậu đang ở đâu vậy? Đi lễ à?
_ Không, tôi ở nhà.
_ Thế thì tốt, ra mở cửa cho tôi đi!
_ Cái gì?
_ Tôi đang đứng trước cửa nhà cậu đấy!
Daniel bước đến bên cửa sổ, vén màn ra, quả nhiên có một bóng người thấp thoáng trước cổng, vì kính bị bám tuyết nên nhìn không rõ. Khoác cái áo lạnh lên, cậu ra ngoài:
_ Sao anh không bấm chuông? – Daniel hỏi lúc mở cổng.
_ Tôi thấy nhà tắt đèn nên không biết có ai ở bên trong không. – Steven cười nói – Cậu ở nhà một mình à?
Daniel nhún vai, không đáp. Steven nói:
_ Thế thì buồn thật. Sao cậu không đi dạo đâu đó nhỉ?
_ Tôi không có hứng thú. – Daniel rụt cổ trong cái áo khoác dày cộm khi một cơn gió lạnh thổi qua.
_ Ậy, đừng có nói thế. Giáng Sinh cả năm mới có một lần thôi, bỏ lỡ là tiếc lắm đấy!
Daniel vốn chẳng muốn ra ngoài trong cái khí trời lạnh muốn cắt da này, nhưng Steven cứ thúc giục mãi, cuối cùng thì cậu cũng phải đi thay đồ.
Steven đỗ xe vào tầng hầm của ngôi biệt thự rồi hai người tản bộ dọc khắp các con đường ở trung tâm. Không khí ở đây quả thật nhộn nhịp, người đi đường tấp nập, mà đa số là các cặp tình nhân ríu rít bên nhau thật thắm thiết. Có vẻ như sự náo nhiệt nơi đây khiến cậu hứng thú lên được một chút. Quay sang bên cạnh, cậu chợt nhận ra rằng anh đã biến đâu mất tiêu. “Đi đâu rồi không biết? Thật là…” Đang càu nhàu trong bụng, thì một vật gì đó ấm ấm áp vào mặt cậu. Anh lại xuất hiện, trên tay cầm một bịch gì đó.
_ Ăn không? – Anh cười hỏi.
Daniel ghé mắt nhìn vào. Mùi bánh mới ra lò xộc vào mũi cậu. Cậu thích thú đưa tay lấy một chiếc bánh nóng hổi.
_ Anh mua ở đâu thế?
Steven chỉ tay về phía tiệm bánh phía bên kia đường, nơi đang đầy nghẹt người.
_ Tôi ngạc nhiên khi anh có thể chen được vào đó mà không sứt mẻ tí nào. – Daniel gặm một mẩu bánh.
_ Đơn giản lắm. Tôi bước đến chỗ đó và cười nói: “Các quý cô vui lòng tránh đường giùm.” Thế là họ dạt sang hai bên hết, tôi thong thả vào mua.
_ Không ngờ anh cũng lợi hại ra phết! – Daniel bật cười.
Một bông tuyết rơi xuống trước mặt cậu. Ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời đen kịt bỗng chốc phủ đầy hoa tuyết. Daniel đưa tay ra hứng, cậu khẽ mỉm cười khi nhớ lại cái lần cuối cùng cậu cùng Shiyuren đón Giáng Sinh, hai người đã lăn lộn trong tuyết lâu đến nỗi ngày hôm sau, cả hai đều bị sốt cao.
Tuy không rõ Daniel đang nghĩ gì, nhưng cái cách cậu ta mơ màng nhìn bông tuyết, Steven cũng đoán ra được cậu đang nhớ về một chuyện gì đó vui. Mà theo anh, phân nửa chuyện vui của cậu đều liên quan đến người mà ai-cũng-biết-là-ai-đó.
_ Ta đi tiếp chứ? – Daniel hỏi trong khi anh vẫn còn bần thần nhìn cậu.
_ Hả…ừ… – Anh giật mình.
Đi được một đoạn, chợt cậu dừng lại, bảo anh đứng đợi rồi chạy vào trong một cửa hàng đồ chơi khá lớn được trang trí trành nguyên cái đầu ông già Noel. Mười phút sau, cậu bước ra, mặt mày hí hửng.
_ Cậu mua gì vậy?
_ A secret makes a woman woman.
_ You aren’t a woman, are you?
_ I see.
Cả hai la cả khắp nơi, mãi đến khi về đến nhà cũng đã quá 12h khuya. Anh lái xe ra khỏi cổng, chợt cậu ra hiệu dừng lại, lấy tay gõ gõ vào cửa kính. Anh vừa hạ cửa xuống thì PÓC!!! Cậu giật bung một cây pháo nhỏ, bông giấy bay cả vào mặt anh.
_ Merry Christmas! – Cậu cười nói.
Anh thộn mặt ra nhìn cậu, cậu tiếp:
_ Hôm nay tôi vui lắm, cám ơn anh nhiều. Này, nói cho anh biết, anh là người đầu tiên trong suốt bốn năm nay được tôi tặng quà Giáng Sinh đấy nhé.
_ Vinh dự cho tôi quá đấy! – Anh vươn tay lấy cây pháo – Bye.
_ Bye. – Cậu đứng thẳng người dậy,nhìn theo chiếc xe đã chạy đi.
Daniel đưa tay nhìn đồng hồ, đã gần 1h, chắc ở Thụy Sĩ đã 8; 9h sáng. Bất giác cậu tự hỏi Shiyuren đang làm gì nhỉ? Nhưng dù làm gì, cậu chắc là anh ta đang rất vui.
Trong khi đó, tại một nơi cách Nhật hơi bị xa, Yushiro vác cái mặt vẫn còn ngáy ngủ xuống bếp. Shiyuren đang loay hoay ở dưới đó.
_ Vợ yêu, làm gì thế?
Shiyuren quay ra cửa, nhìn cái áo len dài tay màu xám lông chuột mà Yushiro đang mặc trên người, cười nói:
_ Nice sweater.
_ Quà của em tặng, tất nhiên là đẹp rồi. – Anh bước đến, dòm ngó xung quanh một hồi rồi bất ngờ ôm chặt lấy cậu – Nói mau, em đang làm gì đó?
_ Chuẩn bị thức ăn, anh không thấy à?
_ Em tự làm đó sao? – Anh nhìn cậu xúc động, trong khi cậu lại nhìn anh như người ngoài hành tinh.
_ Em hỏi anh nhé, anh có biết nấu ăn không?
Anh lắc đầu nguầy nguậy, cậu tiếp:
_ Thế anh nghĩ em biết sao?
_ Vậy…cái này là…? – Anh chỉ tay vào mấy dĩa thức ăn.
_ Em mua dưới phố đó,chỉ làm nóng lại thôi.
_ Trời! – Anh thở dài – Vậy mà anh tưởng là đã tìm được một cô vợ đảm đang rồi chứ.
_ Ai thèm làm vợ anh chứ? – Cậu lườm.
_ Không thèm cũng phải lấy. Ai bảo anh yêu em quá làm chi?
Anh nâng cằm cậu lên, một nụ hôn ngọt ngào để bắt đầu ngày mới.
_ Nói anh nghe xem, em thích anh từ khi nào vậy? – Anh rù rì vào tai cậu.
_ Em không rõ nữa, có lẽ là từ sau cái lần anh diện đồ lên. Em không ngờ là anh lại đẹp trai đến thế. Còn anh?
_ Ngay từ lần đầu tiên. Anh đã bị ấn tượng về cái cách em nhìn anh như thể anh là động vật quý hiếm vậy. – Anh hồi tưởng lại.