Chuyện tình của những anh chàng quý-sờ-tộc - Chương 6
_ Đợi đã! – Anh kéo tay cậu lại – Cậu thích đi với em trai cậu hơn với tôi phải không? (thế đấy, cái gì phải đến cũng đã đến.)
Cậu há hốc mồm ra nhìn anh, cái vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có ấy khiến cậu sững sờ.
_ Anh…anh nói cái gì vậy?
_ Tại sao mấy ngày nay cậu cứ có thái độ kì lạ đó vậy? Rốt cuộc cậu giận tôi vì cái gì?
Cậu giật tay lại, nói:
_ Anh thông minh lắm mà, sao anh không tự nghĩ đi?
_ Vì tôi không giữ đúng hẹn với công ty Regalis nhà cậu à? Tôi xin lỗi rồi mà.
_ Tôi không nhỏ nhen tới mức đó đâu. – Cậu quay mặt đi.
_ Vậy cậu nói đi, tại sao vậy?
_ Được rồi, anh muốn tôi nói phải không? – Cậu thở hắt ra – Tôi giận tại vì anh xem cậu bạn của anh quan trọng hơn cả cuộc hẹn với công ty đối tác đấy!
_ Cuối cùng cũng chịu nói – Anh thở phào – Sao cậu không nói thẳng ra là cậu không vui khi tôi coi Steven quan trong hơn CẬU đi? – Anh cười.
_ Anh…- Cậu tròn mắt.
_ Cậu ghen dễ thương thật đấy! – Anh đưa tay bẹo má cậu.
_ Ai thèm ghen với anh chứ? – Cậu lùi lại, gạt tay anh ra.
_ Thôi nào, tôi xin lỗi mà. Sếp mà phải xuống nước thế này thì còn muốn gì nữa?
_ Ai mượn anh chứ?
_ Cậu là nhất mà, Shiyuren…
_ Vớ vẩn! – Cậu vùng vằng bỏ ra ngoài, sau khi nói với lại – Cuộc họp với Regalis được dời lại hai tuần sau đấy!
**********
Có vẻ như sau vụ cãi lộn đó, quan hệ của cả hai người đã tiến nhanh hơn rất nhiều. Điều đó đồng nghĩa với việc hàng trăm con tim của các cô nhân viên lần lượt nối nhau tan vỡ (2 thằng nì sát gái ghê thiệt). Nhưng hỡi ơi, việc đó không kéo dài được lâu.
_ Thôi đủ rồi, anh đừng đi theo tôi nữa! – Shiyuren bước nhanh trên hành lang.
_ Làm ơn đi Shiyuren, tôi thành thật xin lỗi đó. Cuộc họp này quan trọng lắm, tôi không thể không đi. – Yushiro vừa nói vừa đuổi theo.
_ Đây là lần thứ hai rồi đó. Sao anh cứ bận đúng ngày có hẹn với công ty Regalis vậy?
_ Tôi đâu có cố tình đâu…
_ Anh biết rõ hôm nay có cuộc họp, vậy mà còn xếp giờ hẹn trùng nhau. Vô tình quá nhỉ?
_ Shiyuren…!
Đến ngã rẽ của hành lang, cậu dừng lại, nói:
_ Anh lộn đường rồi đó. Phòng họp số hai ở hướng đối diện kìa. – Rồi cậu bỏ đi thẳng.
Sắp đến giờ hẹn, anh không thể cứ đuổi theo cậu mãi được nên đành lủi thủi quay về. Tìm cách giải thích với cậu sau vậy.
Bước đến trước cửa phòng họp số 1, Shiyuren hít một hơi để lấy lại bình tĩnh rồi mở cửa vào.
_ Xin lỗi, tôi đến trễ.
Ba người đại diện của công ty Regalis thấy cậu vào thì liền đứng lên. Không khí trở nên im lặng trong giây lát. Hiển nhiên ba người đó Shiyuren đều biết cả, thậm chí một người trong đó, cậu biết quá rõ là đằng khác.
Daniel nháy mắt với Shiyuren, đưa tay ra cười nói:
_ Tôi là người đại diện cho tập đoàn Regalis, giám đốc quản lý hành chánh Daniel Rowlands.
Cố gắng kìm cả tá câu hỏi thắc mắc trong lòng lại, Shiyuren bắt tay với cậu em mình.
_ Còn tôi là Shiyuren Yamane, trợ lí tổng giám đốc. Thành thật xin lỗi, vì tổng giám đốc của chúng tôi có việc bận nên tôi sẽ trực tiếp trao đổi với các vị. Rất mong được hợp tác.
_ Tôi cũng vậy. – Daniel gật đầu.
Cuộc họp diễn ra trong vòng 3 tiếng đồng hồ xoay quanh việc thiết kế ngoại thất và nội thất với một công trình khá lớn. Kết thúc, khi mọi người đứng dậy ra về thì Shiyuren kéo tay Daniel lại:
_ Anh nghĩ là em nợ anh một lời giải thích đấy!
_ Em biết, khi về nhà em sẽ nói. Gặp lại sau nhé. – Daniel cười.
Shiyuren quay về phòng làm việc. Ông sếp vẫn không thấy đâu, chắc là trốn luôn rồi. Cậu lắc đầu chán nản.
Đến chiều, khi chuẩn bị về, tiện tay cậu bật di động lên, sáu cuộc gọi nhỡ, toàn là của Yushiro, cái tội để chế độ rung đây mà! Vừa lúc đó thì lại có người gọi đến, lại là anh.
_ Gì vậy? – Cậu trả lời.
Bằng cái giọng nhè nhè của người đang say, anh hỏi:
_ Sao tôi gọi cậu mấy lần mà không được vậy?
_ Có gì không? – Cậu hỏi lại một cách cộc lốc.
_ Tôi đang đi ăn cùng khách ở nhà hàng Gorse, cậu đưa xe đến đón giùm nhé.
_ Xe của anh đâu?
_ Khi nãy tôi đi xe của khách. Cậu lấy xe của tôi mà đi, chìa khóa trên bàn làm việc ấy. Thôi nhé.
Nói rồi anh cúp máy cái rụp, chẳng để cậu kịp trả lời. Rất bực mình nhưng cũng đành chịu, cậu sang phòng anh lấy chìa khóa xe rồi phóng nhanh đến nhà hàng.
Trong phòng tiệc chỉ còn vài người, anh ngồi gục đầu xuống bàn, thỉnh thoảng nấc lên vài cái.
_ Này, Yushiro… – Cậu lay lay vai anh.
Anh không ừ hử cũng chẳng nhúc nhích gì.
_ Bực thật, say quắc cần câu rồi! – Cậu cau mày.
Quàng tay anh qua vai mình, vừa dìu anh ra xe, cậu vừa càu nhàu.
_ Uống gì mà lắm thế không biết?
Thật chẳng dễ dàng gì cho cậu để nhét cái cây sậy đó vào xe khi mà “nó” cứ ngả nghiêng theo đủ hướng. Còn khi đã lên xe rồi, thì anh ta cứ không thôi lảm nhảm đủ thứ, mà chẳng có câu nào ăn nhập với nhau cả, khiến cậu ngồi bên cạnh muốn điên cái đầu. Cậu nhấn ga chạy hết tốc lực để nhanh chóng thoát khỏi cái của nợ này, nhưng sao mà đường xa tít mù thế nhỉ?
Đến nhà anh, cậu vác anh lên tới cửa thì ông quản gia hói đầu xuất hiện.
_ Ơn trời, may mà có ông. Giao cậu chủ cho ông đó.
_ Vâng, phiền cậu quá. – Ông đỡ lấy Yushiro.
Shiyuren vừa bước xuống bậc thềm thì ông quản gia nói:
_ Trời sắp mưa rồi. Để tôi nói người lấy xe đưa cậu Yamane về.
_ Không cần đâu. – Cậu cười nói rồi đi nhanh ra cổng.
Cậu rút điện thoại ra, tính gọi về nhà thì… “Khỉ thật! Hôm nay làm cái quái gì mà xui thế? Gặp phải đủ thứ chuyện không đâu vào đâu cả. Giờ thì trời sắp mưa mà điện thoại lại hết pin, đường thì không một bóng taxi. Mình bị sao quả tạ ám chắc rồi!” (thông cảm, công tử nên ko biết xài điện thoại công cộng). Cậu tức đến nỗi muốn hét toáng lên. Cố gắng chạy nhanh về nhà, nhưng được một lúc thì trời đổ mưa to, cậu tìm quanh quất để kiếm chỗ trú nhưng cũng không có, vậy là cậu đành phải đội mưa mà đi. Nửa đường, bỗng một chiếc xe đen trở tới, thắng lại trước mặt cậu.
_ Anh Shiyuren, lên xe nhanh đi!
_ Daniel? – Shiyuren ngạc nhiên khi nhìn qua ô cửa kính.
_ Đừng nói nhiều nữa, lên mau!
_ Sao em lại ở đây? – Shiyuren hỏi sau khi đã lên xe.
Nhoài người ra băng ghế sau để lấy cái khăn bông rồi đưa cho Shiyuren, Daniel lái xe đi.
_ Em đợi mãi mà không thấy anh về, gọi cho anh không được trong khi trời lại mưa to nên em mới đi tìm. Xe của anh đâu?
_ Đừng hỏi nữa! Dễ nổi khùng lắm! – Shiyuren vừa nói, vừa dùng khăn lau mái tóc ướt sũng.
Daniel bật máy sưởi lên, nhìn sang Shiyuren:
_ Sao dạo này anh nóng lạnh thất thường thế?
_ ĐÃ BẢO ĐỪNG CÓ HỎI, KHÔNG NGHE À??? – Cậu đột nhiên quát lớn.
Daniel sợ sệt khép người lại, không dám hó hé thêm tiếng nào:
_ Em đi làm từ khi nào vậy?
_ Ơ…gần một tháng rồi.
_ Sao không nói với anh?
_ Thì…em muốn anh bất ngờ mà.
_ Ừ, bất ngờ lắm, hay quá nhỉ? – Shiyuren trừng mắt.
“Trời ạ, kẻ nào làm anh ta giận mà mình phải chịu vạ lây thế này không biết?” Daniel than thầm.
Ngày hôm sau, Yushiro phải dành cả buổi để giải thích + xin lỗi cậu. Phải thừa nhận là cậu giận dai khủng khiếp, và có vẻ như càng xin lỗi thì cậu càng giận hơn thì phải.
Ở cuộc họp hôm qua, hai công ty đã kí với nhau hợp đồng hợp tác dài hạn, do đó người đại diện là Daniel sẽ thường xuyên sang Isacro để xem xét tiến độ. Đang đi lòng vòng để tham quan tòa nhà thì chợt có tiếng gọi từ phía sau.
_ Cậu đang tìm gì à? Cậu Rowlands?
Daniel giật mình quay lại. Một chàng trai tóc vàng đang đứng nhìn cậu, cười cười.
_ Anh gọi tôi à?
_ Tất nhiên rồi, thưa ngài giám đốc Daniel Rowlands.
_ Xin lỗi, anh là…?
_ Tôi là giám đốc marketting của Isacro, Steven Mc Lawrence.
_ À, vâng, rất hân hạnh được gặp anh.
_ Cậu đang đi tham quan à? Dù sao tôi cũng đang rỗi, nếu không phiền thì để tôi hướng dẫn cậu.
_ Nếu được vậy thì tốt quá. – Daniel nhún vai.
Ở một nhà hàng Pháp nào đó gần công ty Isacro.
_ Shiyuren, sao mặt cậu đỏ dữ vậy? – Yushiro hỏi.
_ Chẳng sao cả, tôi ổn. – Shiyuren chống cằm, nhìn ra đường.
Anh chồm lên, đưa tay sờ trán cậu:
_ Cậu nóng quá, có lẽ do hôm qua dầm mưa, tôi xin lỗi.
_ Sáng giờ anh nói câu đó cả chục lần có thừa, anh không mệt à?
_ Nhưng cậu đã tha lỗi cho tôi đâu. Cậu bỏ qua cho tôi đi, rồi tôi sẽ không nói nữa. – Anh ngồi ngay ngắn lại.
_ Anh nói giọng điệu y hệt như Daniel – Cậu khịt mũi.
Anh khẽ cau mày, đổi giọng:
_ Sau cậu lại nhắc đến cậu ta?
_ Thích thì nhắc, vậy thôi.
_ Thích à? – Anh lên giọng.
Cậu quay lại nhìn anh, bất giác phì cười:
_ Ghen rồi sao?
Anh ngớ người ra, giờ anh mới biết mình bị cậu xỏ mũi:
_ Ừ, thì ghen, nhưng không dễ sợ bằng cậu. Nói vậy…cậu xí xóa rồi sao?
Vừa lúc đó thì phục vụ bàn dọn thức ăn ra. Hôm nay bữa ăn thịnh soạn hơn bình thường và tất nhiên, với hai nhà tỉ phú trẻ này thì bữa ăn đó không rẻ tí nào (định nghĩa chữ “rẻ” với người giàu là như thế nào nhỉ?). Cậu nhìn bàn ăn đầy ắp rồ ngước lên cười với anh.
_ Muốn tôi xí xóa cũng được, bữa này anh thanh toán nhé.
_ Cậu có phải là con trai không vậy? – Anh trợn mắt.
_ Không muốn thì thôi.
_ Ai bảo thế? Tất nhiên là được rồi.
Shiryuren ngồi ngả người ra ghế, tay xoa xoa trán. Từ sáng hôm qua cậu đã cảm thấy chóng mặt, đến bây giờ thì trời đất quay cuồng lên hết trước mắt cậu rồi. Yushiro lẫn Daniel đều giục cậu đi bác sĩ, nhưng cậu vẫn không nghe. ” Không biết chút nữa có về nhà nổi không đây…”
Giờ về, cậu vừa ra khỏi văn phòng thì gặp Yushiro:
_ Cậu đã đi khám chưa vậy?
_ Không cần đâu, chỉ cảm nhẹ thôi mà.
Tuy là nói vậy, nhưng từ ngoài nhìn vào, cái tướng đi y như người say rượu, thậm chí còn suýt đâm vào tường mấy lần thì một thằng ngu cũng nhận ra là cậu không ổn. Anh đưa ngón trỏ ra trước mặt cậu:
_ Số mấy?
_ Hai…- Cậu đáp.
_ Cậu có vấn đề thật rồi! – Anh cau mày.
Nhìn quanh hành lang không có ai, anh mỉm cười một cách rất ư là gian xảo. Đưa tay ra, anh nhanh chóng bế xốc cậu lên vai.
_ Anh…anh làm cái gì vậy? – Cậu lắp bắp.
_ Nhìn lại bộ dạng của mình đi! Đi còn không nổi thì nói gì nữa? – Anh vác cậu vào thang máy (ông này nhìn còi xương mà khỏe gúm)
Xuống đến gara, anh đẩy cậu vào băng ghế sau của xe mình rồi nhấn ga phóng đi.
_ Ai đó cứu tôi với! – Cậu hét ầm lên khi anh vác cậu vào nhà (tất nhiên là nhà cậu).
Cả bà quản gia lẫn mấy người làm đều ngẩn ra nhìn, không hiểu gì cả. Anh nhìn bà quản gia, cười hỏi:
_ Phòng của cậu chủ bà ở đâu vậy?
_ Ở…ở…tầng 3, hành lang bên trái, phòng cuối cùng.
_ Cám ơn. – Anh gật đầu rồi đi te te lên lầu.
Shiyuren nhìn bà quản gia một cách đau khổ. Sao bà nỡ bán đứng cậu dễ dàng như thế chỉ vì một nụ cười của ác quỷ chứ?
Anh đặt cậu xuống giường, cười nói:
_ Tốt nhất cậu nên gọi bác sĩ đến khám đi. Nếu cậu mà bệnh nặng thì tôi sẽ buồn lắm đấy.
Nói rồi anh quay đi. Cậu bật dậy, hỏi:
_ Này, anh về à?
_ Tối tôi sẽ sang, không bỏ cậu một mình đâu mà sợ. – Anh nháy mắt.
Tối hôm đó, khi cho xe vào tầng hầm, Yushiro thầm ngạc nhiên khi giờ này vẫn không thấy xe của Daniel đâu cả. Thôi kệ, không có con kì đà đó thì càng tốt! Anh hí hửng lên phòng cậu. Vừa tới cửa phòng, anh đã nghe tiếng cậu la ầm lên:
_ Không, có chết tôi cũng không đi đâu!
_ Cậu chủ, làm ơn đi mà… – Tiếng bà quản gia than thở.
_ Không, tôi nói không là không!
Anh ngạc nhiên bước vào (nhà người ta mà cứ như nhà mình) và sững người trước cảnh tượng đang diễn ra. Shiyuren thì bám chặt vào thành giường mà kêu gào mặc cho bà quản gia và mấy cô hầu ra sức lôi kéo.
Anh đứng phỗng ra một hồi, rồi khẽ hắng giọng để gây sự chú ý.
_ Ồ, cậu Takamura, cậu mới đến à? – Bà quay ra cửa.