Chuyện tình của những anh chàng quý-sờ-tộc - Chương 20
Cái cách anh nghiêm giọng kiểu đó báo hiệu cho cậu biết rằng muốn yên ổn thì tốt nhất là làm theo lời anh. Ngoan ngoãn rút chìa khóa ra, cậu đưa cho anh.
Lôi cậu đi theo cái kiểu hơi bị bạo lực về phía hai chiếc xe đang đậu sát nhau, Hyena nói với tên đàn em đi cùng.
_ Ngươi về trước đi, không cần đợi ta.
_ Vâng, sếp hãy cẩn thận. – Hắn kính cẩn cúi chào rồi lái chiếc Aston Martin DBS phóng nhanh đi.
Về phần hai người, Hyena chẳng việc gì phải vội vã nên tà tà chở cậu dạo quanh khu phố đêm để kiếm cái gì bỏ bụng rồi mới trở về tổng hành dinh của mình. Đưa cậu về phòng riêng, một căn phòng rộng mênh mông với lối trang hoàng cực kì hiện đại, nhưng vẫn không làm cho người ta mất đi cảm giác ấm cúng, anh chỉ tay về phía cánh cửa ở hướng đối diện.
_ Cậu có thể tìm được vài thứ để mặc ở đó đấy. Tôi đi tắm một tí.
Đợi Hyena vào toillet rồi, cậu mới đến mở cánh cửa ấy ra. Bên trong là một căn phòng khác cũng khá rộng. Tấm gương lớn được đặt ở cuối phòng, hai bên là hai dãy tủ được làm âm vào tường. Bên phải toàn là quần áo, giày dép, kính, nón và đủ thứ phụ kiện đi kèm chỉ màng một màu đen duy nhất. Bên trái cũng chứa những thứ tương tự, tuy nhiên lại có nhiều màu sắc và kiểu dáng hơn. Lướt qua một lượt, có vẻ như tất cả trang phục ở đây đều là của Hyena, cậu có cảm tưởng rằng nếu mình mặc chúng vào chắc sẽ buồn cười lắm, rộng phát khiếp đi được! Nhưng rồi cuối cùng, cậu cũng tìm ra được những thứ vừa vặn với mình trong một cái tủ nhỏ ở sát góc phòng. Trong lúc đang lựa chọn quần áo và tự hỏi xem Hyena tại sao lại có cả tủ đồ toàn là size của mình không thế này thì cánh cửa chợt bật mở và anh bước vào với cái đầu ướt sũng đã được trả về cái màu nâu đỏ nguyên thủy.
_ Anh nhuộm giả à?
_ Uh, như thế dễ thay đổi hơn.
_ Thay đổi? Anh tính chơi nổi đấy à, mỗi ngày một màu.
_ Cậu biết tôi mà Jasmine, tôi đâu có ưa mấy màu quá nổi.
_ Thế ai vừa biến đầu mình thành một quả cầu gai màu tím vậy?
_ Có những thứ cậu không thích, nhưng cậu vẫn phải làm đó thôi. Tôi không ngại nói với cậu, tôi đang bị một số kẻ theo dõi.
Mở to mắt ngạc nhiên, nhưng rồi cậu lại à lên một tiếng. Suýt tí nữa thì cậu quên mất rằng anh là một tay mafia có tiếng. Chẳng lạ gì khi có ai đó nhắm vào anh.
_ Chúng là ai vậy?
_ Tôi không biết. – Anh nhún vai, cười cười – Trên đời này người ghét tôi thiếu gì.
_ Lâu lâu cũng thấy anh nói được một câu ra trò đấy. – Cậu bước ra ngoài – Mà này, tôi hỏi anh một câu được không?
_ Cậu mà cũng biết khách sáo sao? Chuyện gì?
_ Từ lần tôi gặp lại anh đến giờ, tôi chẳng thấy khi nào anh tháo kính ra cả. Bam đêm mà anh cũng mang nó à?
_ Tôi nghĩ như thế trông tôi ngầu hơn đấy chứ .
_ Trả lời nghiêm túc đi!
_ Tôi nói rồi đấy thôi, như thế trông tôi ngầu hơn. – Anh bật cười – Tạo được một khoảng cách với những người xung quanh chẳng phải là hay sao? Hơn nữa có vẻ như các cô gái thích tôi mang nó. Sao thế Jamine, cậu muốn tôi tháo ra à?
_ Uhm…tôi chỉ tò mò muốn biết sau bảy năm, anh thay đổi đến mức nào.
_ Thì cậu đã thấy rồi đó thôi.
_ Nhưng chưa phải là tất cả.
_ Thôi được rồi, nếu cậu đã muốn thế…
Cặp kính đen dần được hạ xuống, ẩn đằng sau đấy, một đôi mắt xanh ánh bạc đẹp tuyệt vời. Nó mang một ma lực vô hình khiến ai đã nhìn vào thì không thể dứt ra được. Sâu, đôi mắt ấy đến nỗi có thể hút linh hồn người ta xuống tận đáy. Và tất nhiên, Jasmine cũng không phải là ngoại lệ. Bảy năm trước, cậu đã không thể tránh khỏi sự quyến rũ chết người từ đôi mắt đó, bảy năm sau, mọi thứ vẫn lặp lại y như cũ. Sững người ra, chỉ một cái nhìn thôi, nhưng cũng đủ khiến tim cậu phải đập liên hồi. Vì sợ, vì căng thẳng? Có lẽ là cả hai.
_ Hài lòng chưa vậy? – Anh cười, bước đến gần và đẩy cậu xuống giường.
Sực tỉnh, cậu chợt nhận ra rằng mình đã quá bất cẩn trước mặt anh. Không đời nào để lịch sử tái diễn lần thứ hai, cậu liền cho anh một đạp không tí xíu khoan nhượng rồi phóng nhanh vào toillet, bỏ mặc lại con người đang ôm bụng mà rên rỉ ở ngoài.
_ Này, tôi bị dập ruột là tại cậu đấy! – Anh nói sau khi cậu bước từ phòng tắm ra.
_ Cái gì mà tại tôi chứ? – Cậu gắt, mặt đỏ gay cả lên.
_ Cậu hung dữ thật đấy! – Anh phì cười – Thôi, đi ngủ!
Nhìn bộ dạng của anh, cậu biết thể nào đêm nay cũng bị nạn “chung giường”. Cái này có phải là quả báo không nhỉ? Trước đây cậu chơi Steven, và bây giờ đến lượt cậu bị hành ngược lại. Khóc thầm trong bụng nhưng khổ nỗi lực lại bất tòng tâm, cậu lủi thủi bò lên và rút sát vào một góc giường, kéo chăn trùm kín không chừa một khe hở nào.
10 phút…20 phút…30phút…
Hyena bật dậy, nhìn sang Jasmine:
_ Tôi phải thừa nhận là cậu lì thật đấy! Bộ muốn chết ngạt trong đó luôn à? – Anh đưa tay kéo kéo cái chăn.
_ Tôi làm gì mặc tôi, ai mượn anh quản chứ? – Cậu cuộn người lại thành…một cục tròn vo.
_ Tôi không thích như thế! Cậu không thấy nóng sao?
_ Không liên quan tới anh!
_ Bây giờ cậu muốn tự chui ra hay đợi tôi đích thân làm hả? – Anh bẻ mấy ngón tay nghe răng rắc.
Tung chăn ra, cậu ném cho anh một cái nhìn tuy khó chịu nhưng vẫn phải phục tùng. Cười, một lần nữa, nụ cười làm cậu rởn hết cả gai ốc. Nhanh như cắt, anh nằm lên người cậu và đưa mặt lại gần.
_ Cậu biết là tôi không thích lặp lại nhiều lần mà. Tốt nhất là cậu nên nghe lời tôi trước khi tôi nổi giận!
Ánh mắt anh xoáy sâu vào khiến cậu gần như ngạt thở. Gật đầu liền mấy cái, cậu cầu mong anh đừng kéo dài cái trò khủng bố tinh thần này. Cúi sát mặt xuống đến mức cậu có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của anh không ngừng phà vào cổ mình, anh nói:
_ Thế tốt hơn đấy!
_ Anh…anh còn nhớ đã nói gì với tôi không thế?
_ Tất nhiên là tôi không quên. Nhưng cậu phải biết rằng tôi qua đêm với một người không có nghĩa là tôi phải yêu người đó.
Nhận thấy sự sợ hãi tột độ trên khuôn mặt Jasmine, anh cười:
_ Nhưng cậu là ngoại lệ, Jasmine ạ.
Chẳng hiểu sao trong thoáng chốc, cậu cảm thấy Hyena dường như khác lạ hẳn. Nụ cười anh, nó mang theo cả sự buồn thương và chua chát. Đó không phải là Hyena mà cậu từng quen biết.
************
Cơn gió nhẹ khẽ lay động tấm rèm trong suốt, đưa đường cho những tia nắng sớm mai len lỏi vào căn phòng rộng rãi xa hoa. Chậm chạp ngồi dậy, một đêm dài khó ngủ khiến Jasmine đau đầu kinh khủng. Nhìn sang bên cạnh, Hyena vẫn còn ngủ say, cũng phải thôi, còn sớm quá mà. Cậu rón rén bước xuống giường, thay vội quần áo rồi nhanh chóng rời phòng. Thật may là tối hôm qua anh đã để chìa khóa lại trong xe nên cậu chẳng phải mất nhiều thời gian. Bọn đàn em Hyena đều biết cậu chủ nhà Mc Lawrence này có quan hệ….khá thân thiết với sếp nên không một ai dám làm khó dễ gì cậu. Bình yên rời khỏi nhà anh, cậu không nén nổi phải thở phào nhẹ nhõm.
Đặt nhẹ tay lên chiếc gối trắng, mùi hương của tóc cậu vẫn còn phảng phất đâu đây. Hoa nhài trắng một loài hoa ngọt ngào và thuần khiết.
_ Kết thúc rồi, Jasmine… – Anh nói khẽ.
…
Jasmine đứng lần lữa trước cửa phòng một lúc lâu. Đắn đo mãi, cuối cùng cậu cũng bước vào. Ngồi trên chiếc ghế bành và nhấm nháp tách trà lipton nóng, một trong những sở thích của Steven, anh ngước lên:
_ Về rồi à?
Hít một hơi thật sâu, cậu bước đến đối diện anh:
_ Anh hai, em có việc cần phải nói với anh.
_ Ngồi xuống đi! Việc gì?
_ Anh từ bỏ đi, anh hai. Daniel không yêu anh đâu.
_ Cái gì cơ?
_ Em nói Daniel không yêu anh đâu! Anh ta chẳng hề quan tâm đến anh.
Im lặng như một cách thể hiện việc anh hoàn toàn bỏ ngoài tai điều cậu nói. Nhưng cậu vẫn kiên trì.
_ Người anh ta yêu đâu có phải là anh. Anh ta yêu Shiyuren Yamane mà, đúng không?
Đến đây thì anh không thể lờ đi được nữa. Đặt tách trà xuống bàn, anh cau mày hỏi lại.
_ Làm sao em biết?
_ Những gì em biết nhiều hơn anh tưởng đấy. Nghĩ lại đi Steven, Daniel chỉ xem anh là bạn thôi.
_ Em thôi đi! Daniel và Shiyuren đã kết thúc lâu rồi.
_ Với Yamane là thế, nhưng với Daniel thì sao? Em không tin là anh ta lại quên tình cũ dễ dàng đến thế đâu.
_ Đủ rồi! – Anh quát.
_ Sao anh lại nổi giận như thế, anh hai? Vì em đã nói đúng những gì anh nghĩ, phải không? Thật ra anh luôn lo sợ việc Daniel vẫn yên Yamane!
_ Em…!
_ Anh ta không biết gì về anh cả. Hai năm quen biết, nhưng chẳng khi nào anh ta buồn để tâm đến gia đình anh như thế nào. Anh mong chờ gì ở anh ta chứ?
_ Daniel có lỗi sao khi mà cậu ta không hề biết những chuyện đó?
_ Nếu anh ta yêu anh, anh ta phải quan tâm đến anh nhiều hơn thế.
_ Em biết gì là yêu sao chứ?
_ Tại sao lại không? Anh nghĩ em vẫn còn là đứa trẻ ư?
_ Thế có bao giờ em thật sự hiểu hết về người mình yêu chưa?
Cứng họng, bất giác cậu không tìm ra được lời nào để đối đáp. Quả thật là con người ấy nghĩ gì, cậu không tài nào hiểu nổi. Song không vì thế mà cậu chịu thua.
_ Được rồi. Nếu anh dám chắc rằng Daniel yêu anh, vậy anh có dám cược với em không?
_ Cược cái gì?
_ Anh hãy bày tỏ với Daniel. Nếu anh ta đồng ý, em sẽ không còn gì để nói. Nhưng nếu anh ta từ chối, anh phải trở về Anh cùng em!
_ Sao chứ?
_ Anh không dám sao Steven? Chẳng phải anh cũng muốn biết rõ tâm ý Daniel là gì? Nếu anh ta không yêu anh, thì việc gì anh còn phải luyến tiếc.
**********
Yushiro chạy vội xuống tầng hầm, thật lạ vì hôm nay Shiyuren chẳng thèm đợi anh về cùng. Không lẽ để cậu đợi có chút xíu mà giận luôn rồi sao? Khổ thật đấy!
_ Ôi, ơn trời, em đây rồi! – Anh ôm chầm lấy cậu từ sau lưng – Xin lỗi, đợi lâu không?
_ Yushiro à, hôm nay anh về một mình được không?
_ Chuyện gì vậy? – Anh nghiêng đầu hỏi.
_ Em cũng không biết. Tự nhiên em có linh cảm không hay. Em phải về nhà.
Mặt Yushiro đanh lại. Không hề muốn tỏ ra mình là người nhỏ nhoi, nhưng việc Shiyuren cứ lo cho Daniel hoài như thế, anh cũng không khỏi bực mình.
_ Thôi nào, em sẽ về sớm mà. – Cậu hôn lên má anh, nháy mắt cười rồi leo lên xe phóng nhanh đi.
Cánh cổng cao nặng nề khép chặt. Vừa bước đến cửa chính, Shiyuren đã gặp Daniel từ trong đi ra.
_ Anh Shiyuren? – Daniel ngạc nhiên.
_ Em đi đâu à?
_ Em…em… có việc phải ra ngoài… – Cậu nhìn đi hướng khác.
_ Da…
Ôm chặt lấy Shiyuren, cậu gục mặt xuống vai ông anh mình. Trong phút chốc, chính cậu cũng cảm thấy rằng mình quá nhỏ bé. Và chính vì cậu quá nhỏ bé, được tựa vào người anh của mình khiến cho cậu có cảm giác yên bình hơn.
_ Một lần thôi, xin anh. Hãy cho em cảm giác của một đứa em cần được che chở đi.
_ Daniel? – Shiyuren ngỡ ngàng.
_ Cảm ơn anh nhiều lắm. – Cậu ngước lên, cười thật tươi – Em phải đi rồi, chào anh.
Ngoái đầu nhìn theo, những hành động khác lạ của Daniel lại làm cho mối linh cảm của Shiyuren lớn hơn thêm. Có vẻ như cậu em ấy đang phải quyết định một điều gì vô cùng quan trọng. Nụ cười của Daniel, một nụ cười vui để che giấu nhiều điều ẩn sau đó. Sự đau khổ ư, Daniel?
Xác hoa anh đào lả tả rơi rụng khắp không gian, nhuộm lên bầu trời xế chiều một màu hồng buồn ảm đạm. Chẳng tươi nguyên như buổi ban mai với giọt sương e ấp đọng trên cành lá, cánh hoa khi về tàn mang cái màu tăm tối hơn nhiều, gia nua như chính cái quãng đời ngắn ngủi của nó.
Ngày đầu tuần nên công viên dường như vắng vẻ hơn nhiều. Không có mặt các đôi tình nhân tay trong tay ấm áp nồng nàn, chỉ có từng cơn bão hoa đưa mình theo chiều gió. Băng ghế đá dài cạnh bờ hồ lăn tăn gợn sóng, Steven hướng mắt mong chờ về nơi cuối con đường. Cái bóng đen cứ chậm chạp tiến lại gần. Chậm, rất chậm, thời gian kéo dài chừng như cả thế kỉ. Cậu đang trêu đùa anh sao?
_ Anh hẹn tôi ra đây làm gì?
_ Daniel… – Steven đứng lên – Tôi…
_ Anh nói đi.
Khuôn mặt cậu mang một sự bình thản đến lạ lùng. Cái nhìn của cậu khiến anh đau lòng quá. Lạnh lùng, hờ hững, cậu đối với anh cũng như với bao người khác, thân thiện một cách giả tạo. Phải kết thúc nhanh thôi, cũng đến lúc anh mỏi mệt rồi.
_ Tôi yêu em.
Lời anh buông ra nhẹ bẫng. Con tim nhói đau, quặn thắt. Đến rồi, đã đến lúc rồi. Anh yêu cậu, cậu biết chứ, nhưng bản thân cậu thì mãi vẫn chưa có câu trả lời. Cậu không muốn lợi dụng anh như một thứ để bù đắp vào chỗ của Shiyuren. Phải, đó chính là lí do. Môi mấp máy không nói thành lời. Lí trí phút chốc chẳng còn rõ ràng được nữa. Sao thế này, mọi thứ dần trở nên hỗn độn trong tâm trí cậu. Nhưng với tất cả cố gắng, cậu cũng thốt nên lời.
_ Xin lỗi…
Hụt hẫng, tan vỡ, vậy là chấm hết. Cười, chính Steven cũng ngạc nhiên rằng không ngờ mình vẫn còn cười được.
_ Tôi hiểu rồi. Xin lỗi đã làm phiền cậu vì một chuyện như thế.
Quay đi, bóng anh mờ dần.
Xa, xa lắm…
Mặn đắng, nước mắt tuôn rơi…
Mình đã làm sai sao?
Cánh cửa phòng xịch mở. Jasmine đứng bật dậy. Bộ dạng thểu não của Steven đã thay cho mọi lời giải thích. Mệt mỏi thả người xuống ghế, anh nhắm mắt lại, thở mạnh.
_ Jasmine, anh sẽ về Anh cùng em.
Thắng rồi! Cuộc đấu này cậu đã là người chiến thắng. Là người chiến thắng, nhưng sao cậu lại không một chút vui mừng thế này?
Một tuần sau đó, tại sân sau của tòa nhà chính thuộc chi nhánh dòng họ Mc Lawrence, Jasmine ngước nhìn chiếc chuyên cơ, bất giác thở dài sườn sượt.
_ Cậu lại muốn đi mà không nói với tôi một tiếng nữa à?
Quay lại, cậu mỉm cười. Anh đã trở lại là chính mình, tóc nhuộm nâu, vest đen toàn diện. Bước đến cạnh cậu, anh khoanh tay, dựa lưng vào tường.
_ Chuẩn bị đi chưa?
_ Anh Steven cần sắp xếp lại một vài thứ, nhưng có lẽ cũng nhanh thôi.