Chuyện tình của những anh chàng quý-sờ-tộc - Chương 17
Steven cho xe vào tầng hầm. Nhìn quanh quất một hồi mà không thấy chiếc Mercedes Benz C-Class 2008 của cậu em mình đâu, anh tặc lưỡi:
_ Dậy sớm vậy? Không biết có chuyện gì hay không ta?
Tính tò mò nổi lên, anh chạy nhanh về phòng mình. Tra thẻ từ vào, nhẹ nhàng bước vào trong, bỗng chốc một sự thất vọng to đùng đập ngay vào mặt anh. Quang cảnh xung quanh trông không có vẻ gì như đã diễn ra cái điều mà anh nghĩ.
Di động reo vang, số hiện thị trên màn hình trông nửa lạ nửa quen, khẽ cau mày, anh nhấc máy.
_ Vâng tôi nghe.
_ Là tôi, Hyena Vanillae đây.
_ À, ra là cậu. Sao cậu biết số di động của tôi?
_ Như cái cách mà anh đã gọi cho tôi ấy.
Nhận thấy rằng giọng Hyena không hề giấu vẻ thách thức, Steven hiểu rằng đến cả Jasmine còn phải ngán cái tên này thì hắn quả không phải tay vừa. Ngả người xuống chiếc ghế bành êm ái, anh khẽ mỉm cười.
_ Cậu và em trai tôi vui chứ?
_ Tôi có cần cám ơn anh không?
_ Nếu cậu cho điều đó là cần thiết, tôi cũng chẳng ngại đâu.
Hyena phá lên cười sằng sặc, mãi một lúc sao anh mới tiếp tục cuộc nói chuyện:
_ Dù sao thì cũng nhờ anh mà tôi lấy được một thứ rất hay. Nhưng này, nếu anh không phiền, lần sao đừng làm thế nữa.
_ Huh? Tôi tạo cơ hội giúp cậu mà còn không muốn sao?
_ Xin lỗi nhưng tôi không nghĩ anh tốt bụng đến thế đâu. Đơn giản anh chỉ muốn trả đòn Jasmine thôi, đúng không?
_ Đã là như thế, sao cậu lại còn làm theo?
_ Tôi chỉ muốn đảm bảo rằng anh không làm điều gì quá lố thôi.
_ Vanillae à, Jasmine là em trai tôi, cậu nghĩ tôi sẽ làm gì nó chứ?
_ Với anh em nhà Mc Lawrence thì khó nói lắm. Chẳng hạn như việc anh gọi tôi đến trong lúc cậu em đang ngủ li bì.
_ Cậu sẽ không làm gì nó mà.
_ Anh nghĩ anh hiểu tôi sao?
_ Không hẳn, nhưng một phần nào đó. Tôi và cậu đều giống nhau, chẳng ai trong hai ta muốn làm tổn hại người mình yêu thương cả.
_ Anh cho rằng tôi thích Jasmine?
_ Cậu biết không? Giọng cậu khi bị nói trúng tim đen rất dễ nhận ra đấy!
Một thoáng im lặng, rồi ở đầu dây bên kia gác máy nghe cái cụp khiến Steven không khỏi giật mình.
_ Với tôi, cậu chỉ là một thằng nhóc mà thôi. – Anh lại cười cái nụ cười nửa miệng muôn thuở.
Trong khi đó, ở dinh thự nhà Yamane, sau khi đã vất vả tống khứ được mấy con người lắm chuyện kia, Daniel cuối cùng cũng đã được trở về những giây phút yên tĩnh một mình.
Khóa trái cửa lại và nằm dài xuống chiếc giường ấm cúng, cậu bật cười một mình. Lẽ ra sau đủ thứ chuyện ngày hôm nay, cậu phải bực lắm cơ, nhưng vì một lẽ gì đó, cậu lại thấy rất vui. Cơn đau ấy, cơn đau vốn âm ỉ trong tim đã không còn nữa. Giờ cậu cảm thấy yêu đời hơn nhiều rồi. Nhưng lí do vì sao thì cậu không rõ. Chẳng biết từ lúc nào, trái tim cậu đã không còn do cậu điều khiển nữa. Có lúc nó đập nhanh liên hồi đến độ muốn văng ra khỏi lồng ngực, có lúc nó lại chẳng buồn nhúc nhích. Đôi khi cậu vô cùng bực mình bởi sự bất lực của lí trí, nhưng ngay lúc này, cậu không quan tâm nữa. Cậu đang hạnh phúc, uh, có thể nói là như thế, niềm vui ấy đủ sức xua đi tất cả.
***********
Tầng thượng của một nhà hàng hạng 5 sao, nơi ta có thể vừa nhấm nháp trà, vừa ngắm toàn cảnh Tokyo trải rộng trước mắt. Hiển nhiên nơi cao cấp thế này chỉ đặc biệt dành riêng cho giới thượng lưu mà thôi.
Hyena ngồi chống tay lên bàn, khuấy tách cà phê đen, mắt nhìn mông lung về phía xa. Vẫn là một màu đen từ trên xuống dưới, nhưng không phải là cái phong cách đĩnh đạc như mọi khi, hôm nay anh chơi một bồ đồ khá bụi: áo thun, quần thụng với hàng tá phụ kiện trông “rối chằng rối chịt”, tất nhiên cặp kính đen là thứ không thể thiếu, nhưng nó cũng được thay đổi để trông hợp mốt hơn. Mái tóc vốn nhuộm nâu cũng trả lại cái màu thật sự của nó: hung đỏ. Anh không ngừng nhịp ngón tay xuống mặt bàn, ra vẻ rất sốt ruột và có phần căng thẳng. Chợt chiếc ghế trước mặt anh được kéo ra, Steven ngồi xuống, cười hỏi.
_ Xin lỗi, cậu đợi lâu không?
_ Tôi vừa mới đến thôi. – Hyena nhún vai.
Tay phục vụ bàn vừa thấy có khách đến là liền nhanh nhẩu bước tới, đưa cái menu ra:
_ Quý khách dùng gì ạ?
_ Cho tôi một phần giống bạn tôi. – Steven đáp.
Tay phục vụ lịch thiệp cúi chào rồi nhanh chóng quay đi. Khi chỉ còn lại hai người, Steven nhìn Hyena một lúc lâu rồi khẽ bật cười.
_ Gì vậy?
_ À không, chỉ là trông cậu khác với lần trước quá.
_ Lần trước?
_ Lúc ở trên chiếc du thuyền ấy. Khi đó trông cậu ra dáng một quý ông hơn.
_ Còn bây giờ?
_ Một tay chơi có hạng.
_ Đôi khi phải thế này thế khác chứ. Mà thôi, anh gọi tôi ra đây làm gì?
_ Thật ra thì tôi muốn cậu giúp một chuyện.
_ Để tôi đoán nhé. – Hyena nhấp một ngụm cà phê – Liên quan đến Jasmine, đúng không?
_ Hẳn rồi. Tôi muốn cậu hãy đi chơi với nó suốt chủ nhật tuần này, được chứ?
_ Tôi tự hỏi tại sao tôi lại phải nghe theo sự sắp đặt của anh?
_ Vì như thế cả hai ta sẽ cùng có lợi.
_ Tôi thích làm theo cách của mình hơn.
_ Thế có nghĩa là cậu từ chối.
Đôi mắt vẫn hướng ra xa với một sự im lặng khó hiểu. Hồi lâu sau, anh mới đáp lại.
_ Anh có biết tại sao tôi sang Nhật không?
_ Tôi nghĩ là tôi biết. – Steven chống cằm.
_ Anh thông minh lắm, Mc Lawrence ạ. – Hyena gật gù – Tôi không ngạc nhiên khi Jasmine luôn tỏ ra thận trọng với anh, một điều ít thấy ở cậu ấy. Tuy nhiên anh đã biết lí do tôi ở đây, thì hẳn anh cũng phải biết tôi đứng về phía nào.
_ Tất nhiên, nhưng chẳng lẽ cậu lại không muốn tranh thủ tình cảm sao?
Lại là một sự im lặng, nhưng lần này có vẻ như Hyena không có ý định trả lời, thế nên Steven tiếp:
_ Vanillae, tôi tin cậu, cũng như cái cách tôi giao Jasmine cho cậu bảy năm trước vậy. – Nói rồi anh đứng lên – Giờ thì tôi có một cuộc hẹn, chào cậu.
Vẫn không nói một lời nào cho đến khi Steven đi hẳn, Hyena trầm ngâm trong một khoảng thời gian dài. Uống cạn tách cà phê, anh lẩm bẩm:
_ Thật ra thì anh chẳng hiểu tí gì về tôi cả. Nhưng dù sao thì anh cũng là một người đáng để tôi tôn trọng.
Chuông điện thoại đổ dồn. Không nén nổi phải thở phào, cuối cùng thì điều mà anh mong đợi cũng đã đến.
_ Thưa sếp, đã nắm được mục tiêu rồi.
_ Làm tốt lắm!
Daniel đứng tần ngần trong phòng, lòng tự hỏi chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với mình. Rõ là bản thân muốn sống yên thân yên phận, thế mà rốt cuộc cậu lại đứng đây, trước cái tủ quần áo và đang chuẩn bị đồ cho một cuộc hẹn.
_ Mình điên rồi! – Cậu vò đầu, tự nói một mình.
—Flashback—
Cậu lững thững bước ra khỏi công ty, vừa định đi xuống tầng hầm thì bất chợt Steven phóng xe đến:
_ Daniel! – Anh gọi to.
THỊCH! Lại nữa, tim cậu bắt đầu nổi loạn rồi. Dằn lòng để giữ bình tĩnh, cậu quay lại.
_ Chào anh.
Gác tay lên cửa xe đã được hạ kính xuống, anh cười nói.
_ Chủ nhật này cậu rảnh không?
_ Có việc gì à? – Cậu cúi xuống nhìn qua ô cửa.
_ Tôi có việc phải xuống Kansai. Cậu đi với tôi chứ?
_ Anh có việc, tôi đi theo làm gì?
_ Tôi chỉ mỗi việc làm một cái hợp đồng thôi. Sẵn tiện đi chơi luôn, nhé. (mời kỉu gì mà đạo lộ thế ><) _ Ơ...tôi... Trong tâm thâm Daniel thừa biết Steven đang muốn có một cái hẹn với mình (chuyện, ai chẳng biết). Đã nhủ lòng rằng anh ta đơn giản chỉ là bạn và nếu chỉ là bạn đơn thuần thì càng ít can dự vào nhau càng tốt, thế nhưng dường như không chỉ có mỗi con tim mà cả những dây thần kinh khác trong người cậu củng dần "bất tuân thượng lệnh". Chủ ý là sẽ từ chối, thế mà miệng cậu lại trả lời một cách máy móc: _ Được...được thôi. _ Vậy sáng chủ nhật tôi sang nhà cậu nhé. Hẹn gặp lại sau, bye. ---End flashback--- Daniel ngồi phịch xuống giường, úp mặt vào hai lòng bàn tay, trông thiểu não hết chỗ nói. Đang trong cơn chán nản vô cùng thì bất chợt một giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên khiến cậu giật mình. _ Trông em chán đời thế? Ngước nhìn lên, Shiyuren đang đứng dựa vào cửa, cười cười nhìn cậu em. _ Anh đến hồi nào vậy? _ Vừa đến thôi. - Shiyuren nhún vai. Cậu bước đến gần, ngồi xuống cạnh Daniel - Có chuyện gì à? _ Steven rủ em đi chơi... - Cậu cúi gầm mặt. _ Em nhận lời chứ? _ Vâng, nhưng mà... _ Em lại không biết phải mặc gì, đúng không? - Shiyuren cướp lời. _ Vâng. - Daniel thuận miệng đáp lại, nhưng khi biết mình lỡ lời, cậu đưa mắt nhìn ông anh mình trân trối. _ Thật là... - Shiyuren đứng lên, thở dài - Đúng là người ngoài cuộc luôn rõ hơn người trong cuộc. Em cứ việc ăn mặc như bình thường là được rồi. _ Như bình thường ư? Khẽ gật đầu, rồi Shiyuren nhìn sang cái tủ quần áo của cậu em. _ Để anh xem nào, lâu rồi em không mua thêm đồ à? _ Cách đây khoảng một tháng thì có. _ Giời ạ, một tháng thì nói làm gì nữa? Vứt cả đi! Nào, anh em mình đã lâu không dạo shop cùng nhau phải không? Hai mươi phút sau, hai anh em nhà Yamane trong chiếc Lexus lượn lờ trên một trong những con đường thời trang nổi tiếng của Tokyo với hàng tá những dãy shop nối tiếp nhau san sát. Đỗ xe lại trước một cửa hàng mà hai cậu đã là khách ruột, cửa hàng thời trang lớn nhất con phố. _ Em thích gì cứ lấy, anh bao em đấy! _ Ái chà, mấy khi được anh hào phóng đối đãi, khéo hôm nay mưa lớn mất. - Daniel bật cười. _ Em làm như thường ngày anh keo kiệt lắm không bằng. _ Không phải là keo kiệt, nhưng trước giờ chẳng phải anh luôn áp dụng chủ nghĩa "ai xài người ấy trả" sao? _ Có à? Sao anh không nhớ nhỉ? - Shiyuren huýt sáo khẽ. Daniel mỉm cười, cậu đưa tay vuốt dọc theo hàng áo được treo trên giá, chợt Shiyuren kêu lên: _ Daniel, em quay sang đây nào. _ Huh? Shiyuren ướm thử cái áo thun dài tay lên người Daniel rồi gật gù. _ Vừa đấy chứ. Trông có vẻ như em không lớn hơn là bao. _ Cao hơn anh là được rồi. _ Đừng có đem chiều cao ra mà khiêu khích anh. - Shiyuren lườm cậu em. _ Anh, cái này hợp với anh lắm đó! - Daniel vớ lấy một cái áo kiểu dân đảo Hawai, vẫy vẫy trước mặt ông anh. _ Thôi đi Daniel! Anh cần phải nhắc cho em nhớ là anh chúa ghét những thứ có màu sắc sặc sỡ sao? _ Okie, em đùa tí mà. Cái này được không? Shiyuren nghiêng đầu ngắm nhìn cái áo thun đen ngắn tay được làm bằng chất liệu vải lấp lánh trông như da rắn vậy, cười một cách hài lòng. _ Anh sẽ lấy nó. _ Biết thế nào anh cũng thích mà. Shiyuren lại tiếp tục ướm thử một cái áo khác lên người Daniel, nói: _ Chỉ có đi shop với em là vui thôi. Đi với Yushiro chán chết được. _ Tại sao? _ Anh ta một người không có tí xíu mắt thẩm mỹ về thời trang và anh có cảm giác là anh ta bị mù màu hay sao ấy. Lần nào anh ta cũng chọn mấy bộ đồ y như người ngoài hành tinh! - Shiyren cất giọng ca cẩm. Daniel phì cười, không phải cậu cười vì giọng điệu của Shiyuren khi nói về "chồng" mình mà vì cậu đang thầm thông cảm cho kẻ vốn không để tâm đến áo quần lại vớ ngay phải một con sâu shopping nặng độ. _ Anh cứ mua sắm suốt ngày thế mà Takamura không nói gì sao? _ Thỉnh thoảng anh ta có phàn nàn, nhưng việc anh thích thì anh ta cũng chẳng cấm. _ Shiyuren à... _ Gì? _ Anh...có hạnh phúc không? Shiyuren ngước lên, bắt gặp phải ánh mắt Daniel, một cái gì đó dấy lên và cậu quay mặt đi. Cậu ngại phải nhìn vào đôi mắt ấy. _ Uh, có. _ Tốt. - Daniel khẽ mỉm cười. Một nụ cười vui nhưng không kém phần chua chát. Chiếc Lexus thắng lại trước cổng tòa dinh thự. Shiyuren quay sang Daniel. _ Em vào trong đi, anh phải về đây! Daniel ậm ừ không đáp. Cậu đã giữ im lặng như thế suốt từ lúc kết thúc chuyến mua sắm. Mắt đăm đăm nhìn về một cái gì đó tận cuối con đường, khuôn mặt cậu mang một vẻ trầm ngâm. _ Daniel!?! Từ từ quay lại, cậu luồn tay vào mái tóc đen nhánh của Shiyuren và nhích người lại gần. Anh cậu vẫn không phản ứng gì cho đến khi môi hai người chỉ còn cách nhau vài cm. _ Em chưa hôn bao giờ, đúng không Daniel? - Shiyuren hỏi, giọng lạnh băng. Cơ thể Daniel buốt lên từng hồi như thể có hàng trăm hàng ngàn cây kim đâm vào. Giọng nói ấy cơ hồ khiến tim cậu đau đến chết mất. Cậu biết cậu đã làm một điều hết sức sai lầm. Gục mặt xuống, cậu nói nhỏ. _ Vâng....