Chuyện tình của những anh chàng quý-sờ-tộc - Chương 16
Bà quay lại, nheo mắt nhìn bộ dạng hết sức thê thảm của đứa con cưng.
_ Con có phải là con trai không thế? – Bà tỏ vẻ không hài lòng – Mới đi bộ một tí mà đã than tới than lui rồi sao?
_ Một tí à? Mẹ bắt con đi bộ từ nhà đến siêu thị, rồi bắt con xách cả mớ đồ thế này, chưa kể đến việc mẹ cứ dạo shop liên tục, làm con phải…
_ Được rồi, được rồi, được rồi! Mẹ hiểu, mẹ hiểu. – Bà khẽ lắc đầu ra chiều thông cảm – Đúng là cha mẹ đã sai lầm khi cho con và anh con một cuộc sống quá an nhàn, sung sướng. Hậu quả là con chẳng có lấy một tí kinh nghiệm sống nào. 22 tuổi rồi mà đi bộ có trên năm cây số đã kêu la ỏm tỏi.
_ Mẹ có xách bao nhiêu đây thứ như con không?
_ Con là con trai mà. Chẳng lẽ con lại muốn để bà mẹ già cả này xách hay sao?
Daniel thở hắt ra, quay mặt đi chỗ khác:
_ Thôi, con đầu hàng.
_ Thế mới là con ngoan! – Bà xoa tít mái tóc cậu khiến nó rối tung cả lên.
Hơi nghiêng đầu để tránh khỏi bàn tay bà, cậu chuyển sang chủ đề khác.
_ Mẹ mua mấy thứ này làm gì vậy? Lương thực nhà mình đủ để sống qua cả thế chiến luôn mà.
_ Con à, đi chợ cũng có cái vui của nó. Không giống như đi dạo shop đâu. Nó là một tiêu chuẩn để làm một…
_ Một gì?
_ Không, không có gì. – Bà cười, trong lòng khẽ thở phào: “May quá, suýt tí nữa là nói luôn chữ người vợ rồi.”
Daniel nheo mắt nhìn bà một cách khó hiểu, tuy nhiên cậu cũng không tiện hỏi nhiều. Bất chợt vị phu nhân bỗng reo lên.
_ Đằng kia có một shop kìa! Daniel, mẹ đi trước nhé.
_ Này, đợi con với!
Trong lúc đó, ở biệt thự nhà Takamura, Steven đưa cặp mắt ngán ngẩm nhìn cái bàn ăn đầy ắp trước mặt được bày theo đúng phong cách truyền thống của người Nhật. Ngồi trên đệm theo cái kiểu này khiến anh mỏi chân khủng khiếp. Dù rằng anh đã ở Nhật hơn hai năm, tuy nhiên anh chưa một lần tham dự vào bữa ăn của người Nhật thật sự cả. Nếu có thì chỉ là một vài món ăn đã được pha trộn phong cách Tây Âu thôi.
_ Được rồi, ta bắt đầu nhé, Steven! – Yushiro đẩy cái gọng kính cận lên. Hôm nay anh “đóng vai” thầy giáo nên mới thay cặp kính sát tròng bằng cái này, vì vậy mà Steven lại có dịp ngắm cái mặt ngố hết cỡ của anh. – Này, cậu đến đây để học hay để nhìn tôi thế? – Anh bắt đầu khó chịu khi người bạn thân cứ dán mắt vào mình.
_ Oh, xin lỗi. – Steven cười.
_ Đầu tiên, cậu phải học cách sử dụng đũa đã. Cậu biết cách không thế?
_ Uhm…chút chút. – Steven nhe răng cười huề.
Lắc đầu ngao ngán theo cái cách y chang bà “mẹ vợ”, Yushiro nói:
_ Lẽ ra tôi không nên để cậu dùng nĩa khi ăn sushi chứ. Thật bậy bạ quá đi! – Anh đưa tay lên, nhìn đồng hồ – Steven, cậu có 10 phút để học cách dùng đũa, rồi, nhanh lên!
Với vẻ mặt đầy đau khổ, Steven lóng ngóng cầm “hai cái que” lên. Thật ra với anh, học chẳng phải là vần đề gì quá khó khăn, nhưng việc Yushiro cứ đứng bên cạnh mà dí sát cặp kính to lồ lộ vào khiến anh không tài nào tập trung nổi. Có thể Yushiro là một người bạn, một ông sếp tốt, tuy nhiên là một ông thầy thì lại quá tệ. Rồi thì sau nửa tiếng trầy trật, cuối cùng Steven cũng hoàn thành xong bài học đầu tiên.
_ Tốt đấy! – Yushiro thở phào. Dường như anh đã lên tới đỉnh điểm của sự kiên nhẫn rồi thì phải. – Bây giờ cậu phải học tên gọi của các món ăn và cách dùng chúng. Được chứ? Bắt đầu từ đây nhé.
Steven đưa đũa gắp một lát cá mỏng từ cãi dĩa đặt gần nhất, cho vào mồm. Chợt anh khựng lại vài giây, rồi nhăn mặt nuốt xuống.
_ Mặn quá!
_ Sao? Mặn hả? – Yushiro cau mày.
Quay người và xộc thẳng vào bếp, anh trừng mắt khi thấy Shiyuren đang đứng tám cùng mấy tay đầu bếp.
_ Em đang làm gì trong này vậy?
Cậu nhìn anh, đáp lại bằng một nụ người ngây thơ vô (số) tội.
_ Em đang học hỏi kinh nghiệm ấy mà.
_ Cái món sashimi khi nãy là ai làm vậy?
_ À, em đấy. Sao? Anh ăn được không?
Hít một hơi thật sâu vào, anh bước nhanh đến, nắm lấy cổ áo cậu và không ngần ngại lôi thẳng ra ngoài.
_ Anh làm cái gì thế? – Cậu xoa xoa cổ.
_ Em về phòng đi, trong đó không có chuyện của em đâu! – Anh gằn giọng. Vẻ mặt trông hình sự phát khiếp.
_ Anh bị gì à?
_ Shiyuren, làm ơn đi! Trong khi anh đang phải hướng dẫn cho cái tên quý tộc không có lấy một tí kiến thức về ẩm thực truyền thống kia, em đừng có phá giùm anh, năn nỉ đấy!
Cậu ngẩn người, tròn xoe mắt ra một hồi rồi phì cười.
_ Rồi, rồi. Anh cứ chuyên tâm mà dạy, em sẽ không làm phiền anh đâu.
Nhiền theo bóng Shiyuren đã khuất sau dãy hành lang dài và rộng, Yushiro quay trở về chỗ Steven.
_ Có chuyện với vợ huh? – Cậu bạn anh chống cằm, cười hỏi.
_ Không phải việc của cậu. Thôi, nhanh đi, ta không có nhiều thời gian đâu!
Cây kim vẫn tiếp tục với những vòng quay đều đặn muôn đời không thay đổi. Khi mặt trời đứng bóng trên cao cũng là lúc chàng trai đang trên đường chinh phục người tình của chúng ta hoàn tất bước đầu kế hoạch. Buổi trưa ấy, Shiyuren đưa Steven quay trở về khách sạn Royal.
_ Nhớ đến đúng giờ đấy. – Shiyuren nói.
_ Yên tâm, tôi sẽ không quên đâu!
Anh lên đến phòng, mỉm cười một cách hài lòng khi thấy Jasmine vẫn còn chìm sâu vào giấc ngủ.
_ Thuốc này có tác dụng lâu thật!
Làm một bữa trưa nhẹ ở nhà hàng, sau đó anh diện lên bộ đồ mà phải mất cả đêm mới chọn được.
_ Anh có một cái hẹn phải đi. Em cứ an tâm mà ngủ, anh sẽ gọi người đến canh chừng giùm em cho. – Vừa nói, anh vừa bước đến cạnh giường.
Lặng ngắm đứa em mình một lúc lâu, Steven đưa tay vuốt nhẹ mái tóc vàng óng của cậu nhóc.
_ Có lẽ em sẽ là một đứa nhóc dễ thương hơn nếu em không xía mũi vào chuyện riêng của anh suốt. Jasmine à, em đã chơi anh thì đừng trách sao anh chơi lại em.
Với tay lấy cái di động của Jasmine đặt trên bàn, anh dò tìm trong danh bạ cái tên Hyena Vanillae rồi ấn nút call. Sau một vài hồi chuông, người ở đầu bên kia nhấc máy. Anh giữ im lặng một hồi, và thả cái di động xuống gối, cạnh đứa em. Bằng những bước đi nhẹ nhàng trên chiếc thảm lông sang trọng, anh rời khỏi phòng.
Yushiro đi qua đi lại quanh phòng khách, đầy vẻ sốt ruột. Đã sắp đến giờ hẹn rồi, vậy mà Shiyuren từ lúc đưa Steven về khách sạn vẫn chưa thấy mặt đâu. Rút vội di động ra, anh gấp gáp quay số.
_ Vì Chúa, Shiyuren, em đang ở đâu vậy?
Lúc đó, đầu dây bên kia, Shiyuren đeo cái tai nghe vào, trong khi đang bận bịu ướm thử mấy cái áo lên người.
_ Em đang mua vài bộ quần áo. Anh đợi tí nhé!
Một giây im lặng, rồi màn nhĩ của Shiyuren gần như muốn bung ra bởi tiếng hét của “đức lang quân”.
_ EM GIỠN MẶT HẢ???
_ Nói nhỏ tí nào, anh muốn làm em điếc luôn sao? – Cậu nhăn mặt.
_ Anh dài cổ ngồi chờ không phải để em thư thả đi dạo shop đâu đấy. Về nhà ngay!
_ Thôi nào, em chỉ mới chọn được có…
_ Về nhà ngay!
_ Rồi, được rồi. – Cậu thở dài, gác máy, sau đó quay sang cô nhân viên – Cô gói hết giùm tôi mớ này nhé.
Mười lăm phút sau, Shiyuren khệ nệ mang một đống túi xách vào nhà. Nhìn vào, Yushiro có cảm tưởng như cậu vừa dọn hết đồ trong shop về vậy.
_ Em có bao giờ mặc hết chúng đâu. Mua chi mà lắm thế?
_ Mua cho anh đấy! – Cậu nháy mắt – Lâu lâu ra mắt cha mẹ, anh cũng phải ăn mặc sao cho ra dáng một tí chứ. – Vừa nói, cậu vừa rút trong một cái túi ra cái cravat, đặt lên cổ anh – Hợp lắm đấy!
_ Em thì lúc nào cũng chu đáo cả. – Anh vòng tay ôm lấy người cậu.
_ Đừng có làm thế ngay giữa phòng khách chứ. Không sợ người ta nhìn à? – Cậu đấm nhẹ vào ngực anh, cười khúc khích.
Ngôi biệt thự nhà Yamane, noi trước đây là của chung hai anh em, nhưng giờ thì đã thuộc hoàn toàn sở hữu của Daniel. Năm quý ông và một quý bà ngồi trên những chiếc gối kê trên nền nhà trải nệm tatami, quây quanh một cái bàn thấp. Vài ngụm rượu sake để khai vị, mọi người bắt đầu cầm đũa lên trong không khí khá là vui vẻ. Steven tỏ ra khá là uyên bác khi bàn luận với vị nữ chủ nhân về các món ăn truyền thống của Nhật.
_ Tất cả những món ở đây đều là Daniel làm cả đấy. – Phu nhân hào hứng.
Shiyuren gần như bị sặc trong lúc đang dùng món misoshiru. Cậu quay sang Daniel, người duy nhất tỏ vẻ không vui trong suốt bữa ăn.
_ Em làm hết đấy à?
_ Lạ lắm sao?
_ Tất nhiên! Anh không ngờ em của anh lại nấu ăn ngon đến thế. – Shiyuren nháy mắt.
_ Thế hồi du học, ai nấu ăn cho anh ăn suốt? – Daniel liếc nhìn theo cái kiểu: “Sao anh mau quên thế?”
_ Anh tuởng em chỉ biết làm mỗi đồ hộp thôi chứ. – Shiyuren nhún vai, cười đáp.
Daniel cố dằn lòng xuống khi bị ông anh mình trêu chọc, tuy nhiên lúc đó ông bố nuôi đáng kính lại châm dầu vào lửa bằng cách bồi thêm một câu:
_ Daniel à, nước sốt của món sukiyaki này con làm khá lắm.
Gượng cười để không tỏ ra bất lịch sự, cơn bực tức của cậu dần dồn sang cái người ngồi đối diện đang toe toét miệng cười với “nhạc gia” và “nhạc mẫu”. Hơn ai hết, cậu biết rõ bữa ăn này bày ra chắc chắn không phải chỉ vì lí do “để gia đình quây quần bên nhau”. Nếu đã là gia đình thì việc quái gì Steven lại có mặt ở đây chứ? Cả bốn người đều không hề ngạc nhiên khi anh ta đến, vậy hẳn là họ đã biết trước, chỉ có mỗi cậu là không. Cái cảm giác mình bị xỏ mũi khiến Daniel điên lên được và cậu nghĩ rằng tất cả đều là lỗi của Steven.
Lẽ ra Steven đã có một bữa ăn ngon nhất trên trời, nhưng việc Daniel cứ ném cho anh cái nhìn đầy sát khí khiến anh không tài nào nuốt nổi. Trời ạ, được lòng “cha mẹ vợ” thì lại mất lòng “vợ”, sao lại đau đầu thế này cơ chứ?
Hyena ngồi xuống mép giường, tay xoay xoay cái di động của Jasmine:
_ Steven Mc Lawrence, tôi tự hỏi có nên cám ơn anh không đây?
Jasmine chậm chạp bò dậy với cái đầu đau ê ẩm. Cả người cậu bây giờ uể oải vô cùng và cậu sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để có thể nằm dài ra giường một cách vô tư lự. Nhưng sự thật chẳng mấy khi vừa lòng người, cậu chẳng tài nào thư thả nổi khi mà cơn giận bị ông anh mình chơi một vố lên tới cổ và bất chợt cậu nhận ra rằng mình không ở trong phòng một mình. Quay phắt người lại, hồn cậu suýt chút nữa là rời khỏi xác, Hyena ngồi chễm chệ trên chiếc ghế bành, tay lật lật mấy trang sách của quyển tiểu thuyết mà anh vô tình vớ được.
_ Oh, cậu dậy rồi à? – Anh ngước lên.
Mắt cậu mở to ra đến nỗi có thể gây cho người ta cảm tưởng là nó sắp lòi ra đến nơi (ghê =”=). Sau gần một phút đứng hình, hệ thần kinh của cậu mới bắt đầu hoạt động trở lại.
_ ÁAAAAAAA………..!!!!!!!!!!!!!!!! – Đó là âm thanh đầu tiên của “nàng công chúa” sau khi ngủ dậy.
_ Cậu làm cái trò gì vậy? – Hyena cau mày. Dường như anh đã bị choáng sau “đòn tấn công bằng âm thanh.”
Như ta thường thấy, phản xạ tự nhiên của một uke khi bắt gặp một seme khác ở trong phòng mình, Jasmine ngay lập tức rút sát người vào góc giường và kéo chăn lên đến tận cổ.
_ Anh…anh….anh…
_ Bình tĩnh nào, không khéo cậu nuốt mất cả lưỡi bây giờ. – Anh gấp quyển sách lại.
Hít thật sâu, cố tự trấn an mình bằng cách nhanh nhất có thể, Jasmine nói:
_ Anh…anh làm cái gì ở đây?
Hyena bật cười, anh biết tỏng thể nào cũng hỏi câu đó.
_ Đừng có mà cười, trả lời tôi đi!
_ Có người gọi tôi đến.
_ Ai?
_ Tôi không biết.
_ Cái gì?
Anh cầm lấy cái di động của Jasmine đặt trên bàn, ném qua cho cậu.
_ Ai đó đã dùng điện thoại của cậu để gọi cho tôi.
Bấm vội bàn phím, trong điện thoại vẫn còn lưu lại một lần gọi từ máy cậu đến số Hyena. Đó là cuộc gọi lúc 14h45 và bây giờ thì đã là 17h30.
_ Khỉ thật! – Cậu lầm bầm trong miệng – Anh đến bao lâu rồi?
_ Uhm…khoảng… – Anh đưa đồng hồ lên xem – …có lẽ là hơn hai tiếng…Đủ giờ để “làm việc” nhỉ? – Anh cười gian manh.
_ Anh nói cái gì? – Cậu hỏi lại, tim đập liên hồi.
Đưa mắt nhìn đi chỗ khác, anh nói một cách bâng quơ:
_ Khi ngủ trông cậu dễ thương phết.
Nhìn khuôn mặt đang thộn ra hết cỡ kia, anh phải nén lắm mới không phá lên cười khùng khục. Đứng lên và tiến lại gần, cậu vẫn không phản ứng gì cả.
_ Hóa đá luôn rồi sao? – Anh tự hỏi.
Đột nhiên một ý tưởng cực hay lóe lên trong đầu anh. Nghĩ là làm, anh bèn chồm lên giường, đưa sát mặt lại gần…
Hồn của Jasmine đang phiêu diêu lên tận mây xanh. Câu nói đùa cố ý của Hyena như một quả tạ 10 tấn rơi thẳng xuống đầu cậu. Khi mà cổng thiên đường đã rộng mở trước mắt, bỗng một cảm giác kì lạ khiến cậu khựng lại. Một cái gì đó ấm áp và ngọt lịm lơ lửng trên đầu môi, tiếp đó là một thứ sục sạo khắp khaong miệng cậu. Cái cảm giác bị ai đó ôm chặt và hơi thở tắt nghẹn trong buồng phổi nhanh chóng làm cậu hồi tỉnh. Bàng hoàng nhận ra rằng mình đang ở trong vòng tay Hyena, cậu thu hết sức bình sinh thoát ra khỏi nụ hôn không hề muốn kia bằng cách cho anh một cái tát đau thấu trời vào mặt đến độ văng cả cặp kính đen.
_ Oh…oh…sao cậu bạo lực vậy? – Hyena xoa xoa má.
_ TRÁNH XA TÔI RA VÀ ĐỪNG BAO GIỜ ĐẾN GẦN TÔI NỮA!!! – Jasmine hét lên, sau đó lao nhanh ra ngoài.
Hyena nhìn theo, có chút nào đó tiếc nuối sau một nụ hôn dài nhưng rồi chẳng mấy chốc, anh đã trở lại là chính mình.
_ Mình đùa hơi quá mất rồi. Nhưng mà…có được first kiss của little kid cũng hay chán!
Jasmine phóng như bay ra đường. Hạ cửa kính xe xuống cho gió lùa vào mặt, máu nóng sôi sùng sục lên đến não cậu nguội dần. Bất thần thắng gấp lại trong khi đang lao đi với tốc độ chóng mặt, cậu tự đập đầu mình vào vô lăng:
_ Không được, thế này thì không được! Phải kết thúc chuyện này nhanh thôi, không thì mình điên mất!