Chuyện tình của những anh chàng quý-sờ-tộc - Chương 15
_ Là anh à?
_ Daniel, tôi có điều muốn nói. Sự thật là… – Anh chưa dứt lời thì cậu đã quay mặt đi chỗ khác. Có thể thấy rất rõ là cậu đang không vui một tí nào và điều đó đã làm anh khựng lại. Bây giờ không phải là lúc thích hợp để giải thích, anh tự nhủ như thế nên bèn chuyển đề tài: – Uhm… có chuyện gì à?
Có vẻ như Daniel đã chờ rất lâu ,một câu hỏi quan tâm từ người khác. Cậu gục đầu xuống lan can, bắt đầu bằng một giọng đầy khổ sở.
_ Anh Shiyuren sẽ giết tôi mất…!
Steven mất đến một phút để tròn mắt ra nhìn cậu. Chẳng biết từ đâu, một luồng gió khoan khoái kì lạ ùa vào lòng anh. Những năm tháng ở bên cạnh cậu, anh luôn thấy cậu gọi Shiyuren với giọng đầy yêu thương trìu mến. Đây là lần đầu tiên cậu nói về người mình yêu bằng cái nhìn của một đứa em trai. Anh mơ hồ cho rằng, phải chăng tình cảm của cậu dành cho Shiyuren đã bắt đầu thay đổi. Tuy nhiên sự hào hứng đó không làm anh quên hỏi lại:
_ Tại sao?
Daniel vẫn tiếp tục bằng cái giọng nghẹn ngào đến phát tội.
_ Anh Shiyuren giao cho tôi phải lấy được 10 cái hợp đồng trong nửa tiếng, thế mà đã hơn ba tiếng rồi…
Anh phì cười khi hiểu ra vấn đề rắc rối của cậu.
_ Thế cậu lấy được bao nhiêu rồi?
Cậu chậm chạp xòe năm ngón tay ra, vẫy vẫy:
_ À, được rồi. – Anh gật gù – Để tôi giúp cậu nhé!
Ngước mặt lên, niềm vui, sự đắc thắng, và một chút gian gian hiện lên trong đôi mắt cậu, nhưng nhất thời anh đã không nhận thấy hết những thứ đó. Bây giờ trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, đó là khuôn mặt cậu lúc đó sao lại đáng yêu đến thế cơ chứ?
_ Không phiền anh phải không? – Cậu hỏi, mặc dù biết nó quá thừa thãi ở đây.
Hành động luôn là cách thể hiện tốt nhất. Anh quay đi và hùng dũng bước về phía du khách, không hề biết rằng phía sau lưng, cậu đang nhịn cười đến độ mặt đỏ gay cả lên.
Thật ra với “vẻ đẹp trời sinh” và tài ăn nói, quả là đáng xấu hổ nếu Daniel không thể lấy được mấy cái hợp đồng cỏn con ấy. Cậu đã làm xong từ lâu rồi, thậm chí còn chưa đến 30 phút như Shiyuren đã giao. Tuy nhiên khi thấy Steven đến, đột nhiên cậu lại nổi hứng muốn hành hạ anh một phen và quả nhiên không ngoài dự đoán, anh chàng “si tình” ấy lọt lưới ngay lập tức. Nhìn anh răm rắp làm theo lời mình, cậu buồn cười đến chết được. Bây giờ cậu mói phát hiện ra là mình còn có tài đóng kịch nữa. Kể ra cũng tội cho anh ta chẳng sao, việc có lợi cho công ty thì tội gì mà chẳng làm?
Lúc nào cũng vậy, đã có mở đầu thì phải có kết thúc. Màn đêm dần trở nên nhạt dần, những ngôi sao bắt đầu biến mất và một ánh sáng le lói nơi đằng đông xuất hiện. Khắp không gian buông phủ làn hơi mờ ảo. Con tàu Mariana rẽ nước cập vào bến cảng, chuyến đi vòng quang Tokyo trong một đêm đã khép lại.
_ Em đang suy nghĩ gì thế? – Yushiro nhìn sang Shiyuren đang gác tay lên cửa xe, mặt lộ vẻ trầm tư.
_ Có lẽ ta nên làm việc gì đó để giúp Steven.
_ Giúp ư?
_ Anh không thấy sao? Steven hoàn toàn lép vế trước cậu em mình. Nếu mình không giúp, em e rằng anh ta sẽ chẳng còn cơ hội với Daniel đâu.
_ Uh… – Yushiro gật gù.
Cùng lúc đó, ở một góc khuất của bến cảng, nơi đậu một hàng dài những chiếc xe đen cáu cạnh đang chờ đón cậu chủ nhà Vanillae. Mấy đàn em hộ tống theo sao Hyena.
_ Sếp, sếp quả là rất tốt với cậu hai nhà Mc Lawrence đấy! – Một tên nhanh nhảu.
Anh im lặng và tiếp tục bước nhanh trong khi tên kia vẫn chưa chịu thôi.
_ Khi nãy trên tàu, nhìn vào quả thật không ai tin nổi đó là sếp. Sếp vì cậu ta mà tổ chức nguyên cả một buổi tiệc xa hoa đến thế, thật rất…
Hyena dừng lại, trong ánh sáng mờ mờ của một bình minh chưa có nắng, một kẻ ngốc cũng có thể cảm nhận thấy được cái khí lạnh phủ quanh người anh đáng sợ đến mức nào. Hyena bây giờ và Hyena khi ở bên cạnh Jasmine hoàn toàn khác nhau, trái ngược như hai mặt của một tấm gương vậy. Khuôn mặt đã bị cặp kính đen che mất nên không ai có thể biết được thái độ của anh như thế nào. Nhưng cái cách anh từ từ quay lại nhìn cái gã kia cũng đủ khiến người ta rụng rời cả người. Hiển nhiên với cái gã đã dại dột vừa nói ra những điều không nên nói thì còn run rẩy hơn ai hết.
_ Sếp…em…em…lỡ lời, xin…xin lỗi.
Anh vẫn giữ sự im lặng, không phải cái im lặng khuất phục của Jasmine hay sợ hãi của những người ở đây, mà là im lặn của đe dọa và chết chóc. Cánh cửa đóng lại, chiếc xe lặng lẽ lao vào màn sương mờ đục. Tên kia phủ phục xuống đất, thế là hết, bản án tử hình dành cho hắn đã được nêu ra.
Steven ngồi dựa lưng vào chiếc ghế xoay, tay xoa xoa trán. Cuộc trò chuyện ngắn cùng Yushiro sáng nay bỗng khiến anh nhận ra một điều: anh đã quá sai lầm khi cứ mãi nhẫn nhịn Jasmine. Dù muốn hay không, anh cũng phải thừa nhận là mình cứ như một con lừa bị dắt mũi suốt thời gian qua. Ngu ngốc hết sức! Dẫu biết rằng Jasmine là một đứa vô cùng ranh ma, và cộng thêm sự giúp đỡ của cái tay trùm mafia Hyena kia nữa, nhưng điều đó không có nghĩa là anh_Steven Mc Lawrence lại có thể khuất phục dễ dàng như vậy. Anh yêu Daniel và bằng mọi giá anh phải có được con người ấy. Không một ai, kể cả đứa em đáng ghét của anh có thể ngăn cản được điều đó.
_ Đừng có xem thường anh. – Steven lẩm bẩm một mình trong cơn tức tối.
Chợt di động của anh reo lên, quay lại nhìn, bất giác những vết hằn trên trán do nhăn tít lại nhanh chóng giãn ra, anh khẽ cười nửa miệng. Nhà Mc Lawrence chỉ cười kiểu đó khi mà họ đang thành công với kế hoạch của mình.
Nhấc điện thoại và trao đổi vài câu với người ở đầu bên kia, rồi anh gác máy xuống.
_ Trời đúng là chẳng tuyệt đường sống của ai bao giờ cả!
Chiều hôm đó, ở tầng hầm để xe, Steven chạy vội theo “cặp vợ chồng” đang tay trong tay với những cử chỉ rất ư là hạnh phúc.
_ Yushiro, Shiyuren, đợi tôi với! – Anh thở dốc.
_ Chuyện gì à? – Shiyuren quay lại, cười hỏi.
_ Nói tôi nghe đi! – Steven vỗ mạnh vai hai người – Cả hai có phải là bạn tốt của tôi không thế?
_ Cậu có ăn trúng cái gì không vậy, Steven? – Yushiro nghệch mặt ra.
_ Hai người có thể giúp tôi một chuyện không?
_ Huh? – Cặp “vợ chồng” đồng thanh hỏi lại.
Ngày thứ bảy đẹp trời với một thời tiết thuận lợi để chuẩn bị cho cuộc đón tiếp. Steven trong một phong độ cực bảnh khiến bất kì cô nàng nào nhìn thấy cũng phải ngất ngây bước vào phi trường. Anh hướng về phía cánh cổng nơi đoàn người vừa đáp chuyến bay từ Roma về.
_ Đúng giờ lắm, chàng trai trẻ ạ. – Người phụ nữ trung niên xinh đẹp với mái tóc ngắn qua vai trong một trang phục quần tây áo sơmi trông rất gọn gàng nhưng không kém phần gợi cảm bước đến.
Anh cúi đầu chào bằng phong thái rất ư là quý tộc rồi khẽ mỉm cười, trao cho phu nhân nhà Yamane một bó hoa tử đinh hương:
_ Dành cho người cao quý và xinh đẹp nhất!
_ Cậu thật khéo nói! – Người phụ nữ cười thích thú.
_ Cháu chỉ nói đúng sự thật thôi, thưa bác.
_ Cậu biết không? Tôi thích có một cậu con rể như cậu đấy!
Steven nhún vai, hơi cúi mặt xuống để che giấu đi sự sung sướng không sao kiềm chế nổi.
_ Để cháu đưa bác về nhé.
_ Uh, phiền cậu đưa tôi đến nhà chính giùm.
Chiếc xe nhẹ nhàng lăn bánh lước đi trong tiếng cười đùa của hai con người vốn quen biết không lâu nhưng lại thân thiết như…mẹ chồng và con rể (^^).
Tối hôm đó, Steven trở về khách sạn khá muộn. Việc phu nhân trở về Nhật Bản sớm một ngày so với dự kiến ngoài đức ông chồng yêu quý và anh ra, không ai biết cả. Buổi tiệc trà thân mật đã diễn ra giữa ba người và bằng bản lĩnh của mình, anh hoàn thành công cuộc “chinh phục gia đình nhà vợ” một cách hoàn hảo. Với niềm vui to lớn ấy, anh không dại gì về sớm để chuốc lấy bực mình khi đụng phải mặt Jasmine.
Một buổi sáng mát mẻ mở đầu bằng những cơn gió mùa xuân mang theo từng làn hương ngọt lịm. Những cánh hoa trắng hồng cuốn đầy giữa thinh không vắng lặng. Nhà chính, một nơi theo như truyền thống lâu đời của các đại gia tộc thì chỉ có người kế thừa xứng đáng mới được bước vào, tuy nhiên đối với nhà Yamane thì lại có ngoại lệ. Cũng bởi một lẽ vì chủ nhân các đời của dòng họ này luôn là những người phóng khoáng và dễ tính (một phần nào đó thôi).
_ MẸ!!! – Tiếng hét thất thanh chưa đầy…oán hận vang lên với tần số có thể dễ dàng làm vỡ nát bất kì một cái gương nào.
Daniel đập mạnh hai tay xuống bàn, trừng mắt nhìn bà mẹ nuôi:
_ Mẹ về sao không nói với con? – Cậu hằn học.
_ Trông con có vẻ không vui thế, con trai? – Bà cười cười, nhấp một ngụm trà rồi quay sang Shiyuren – Trà này ngon quá con nhỉ?
_ Vâng ạ… – Shiyuren cố giữ vẻ mặt trang nghiêm nhưng rốt cuộc cũng không nén nổi vài tiếng cười.
_ Mẹ có biết con đợi mẹ ở sân bay suốt 3 tiếng đồng hồ không? Đi qua đi lại không khác gì một thằng ngốc!
Người phụ nữ ngước lên, nhìn Daniel vẻ ngạc nhiên, nhưng một đứa trẻ cũng nhận ra bà là một người diễn kịch chẳng giỏi gì.
_ Anh Shiyuren, sao anh không nói với em?
_ Nói gì cơ? – Đến lượt cậu anh vờ tròn mắt.
_ Anh rõ ràng đã biết mẹ về, thế mà không gọi cho em lấy một tiếng.
_ Anh có gọi đấy chứ. – Shiyuren cười cười – Tại em không chịu nhấc máy thôi.
_ Anh gọi lúc mấy giờ?
_ 2 hay 3 giờ sáng gì đó…
Daniel gần như muốn phát điên lên khi bị mọi người quay như dế. Hít một hơi thật sâu để dằn cục tức đang lên đến cổ họng và chuẩn bị phát tiết ra ngoài một lần nữa lại, cậu hậm hực nói:
_ Được rồi, nhớ đấy! Các người quá đáng lắm!
Rồi cậu hằn học bỏ đi, tuy nhiên chưa ra khỏi cửa thì phu nhân đã gọi lại:
_ Con trai, con vừa đến mà đã muốn về ngay à?
Daniel quay đầu lại, quả thật cậu đang rất tức giận khi bị “chơi xỏ” nên rất muốn được yên tĩnh một mình, tuy nhiên trước mặt người mẹ nuôi đáng kính thì cậu lại không thể làm điều đó được. Vị phu nhân khẽ mỉm cười, chọc ghẹo đứa con cưng này thật là thú vị.
_ Hôm nay là chủ nhật, mẹ nghĩ chắc là con rảnh, đúng không?
_ Vâng ạ.
_ Thế thì tốt! – Bà đặt tách trà xuống bàn, đứng dậy – Đã lâu rồi nhà ta không có một bữa cơm gia đình nhỉ? Nào Daniel, mẹ cần con giúp một tay đấy!
Bà quàng lấy tay Daniell, lôi đứa con đang nghệch mặt ra ra khỏi phòng khách.
_ Đến lượt con đấy, Shiyuren! – Ông Yamane vốn dĩ im lặng tự đầu đến cuối giờ mới mở miệng.
_ Vâng, thưa cha. – Shiyuren đứng lên, cúi đầu chào ông rồi phóng ra xe, chạy thẳng đến khách sạn Royal.
Steven đứng gác tay lên ban công, mấy ngón tay không ngừng vặn vẹo nhau một cách sốt ruột. Khi thấp thoáng thấy chiếc Lexus SC 430 từ đằng xa, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Khép cửa lại vàe buông rèm xuống, nhìn Jasmine vẫn còn đang say giấc trên chiếc giường hoàng gia êm ái, anh cười nhẹ, nhưng rồi điệu cười ấy trở nên lớn hơn khi nó thoát khỏi cổ họng anh với vẻ đầy thỏa mãn.
—Flashback—
_ Anh hai, sao anh về trễ thế? – Jasmine bật khỏi cái ghế khi thấy Steven bước vào phòng và cậu dễ dàng nhận thấy là nụ cười vui vẻ trên môi anh gần như vụt tắt ngay lập tức.
Steven cau mày nhìn Jasmine, cái giọng điệu đó sao mà giống mẹ mỗi khi truy vấn xem đức phu quân của mình lang thang ở đâu mà khuya lơ khuya lắc mới về. Dù rằng anh rất bực trước sự tọc mạch của đứa em, nhưng nghĩ đến việc nó mang quá nhiều gen của mẹ, anh cũng không khỏi buồn cười. Dẫu sao thì hôm nay anh cũng đang rất vui vẻ nên chẳng muốn nổi quạu với Jasmine làm gì. Khẽ lườm cậu một cái, anh bước đến cái quầy bar ở góc phòng và lôi mấy chai rượu thuộc loại thượng hảo hạng xuống.
_ Này, anh trả lời em đi!
_ Đừng có nói với anh bằng cái giọng đó! Anh làm gì chưa đến lượt em quản đâu!
_ Em chỉ lo cho anh thôi mà.
Steven phì cười, tay vẫn thoăn thoắt pha trộn các loại rượu, mỗi thứ một ít lại với nhau, tạo thành thứ hỗn hợp sóng sánh ánh đỏ trong ly.
_ Em đi mà lo cho thân em với thằng nhóc Hyena ấy.
Kết thúc câu nói anh ngước lên để dò xét thái độ của Jasmine. Vẫn cái khuôn mặt với hai má hơi phồng lên đầy vẻ nũng nịu mà cậu đã mang ngay từ lúc anh về, nhưng việc cậu hơi khựng lại một tí đã thể hiện rõ ràng rằng anh bắn trúng phóc tim cậu. Anh biết cậu đặc biệt mẫn cảm với cái tên mafia ấy, nhắc đến hắn thể nào cậu cũng lộ sơ hở.
Vỗn dĩ cậu kém anh đến năm tuổi, khi cậu vào trung học thì anh đã lên đại học mất rồi. Nhưng với cương vị một người anh, Steven không thể bỏ mặc đứa em mau nước mắt đến phát sợ bơ vơ một mình trong cái trường mà tay “đầu gấu” kia đang làm trùm được (xin nhắc đây là chuyện của 7 năm trước nhá). Mọi hành động của Jasmine, anh đều biết rõ cả và khi thấy cậu ta không tự trình báo với cha mẹ về việc bị ức hiếp thì anh cũng chẳng dư hơi để mà xen vào. Vả lại anh nghĩ có một người dạy cho cậu ta cách sống thì cũng tốt chán. Tuy nhiên bây giờ, đôi khi nhớ lại, anh mới hối hận khi phạm cái sai lầm lớn khủng khiếp đó: gián tiếp tạo ra một con cáo!
Lúc đầu Jasmine hơi khựng lại bỏi vì đó là một phản xạ khi nghe thấy tên Hyena, tuy nhiên khi nghĩ lại, cậu mới nhớ là mình gần như chưa bao giờ kể về quan hệ của cả hai với người nhà cả.
_ Anh nói gì cơ? – Cậu hỏi lại với sự cẩn trọng hơn.
Phần nào thất vọng vì cậu em không phản ứng như mình đã tưởng, tuy nhiên Steven cũng không lấy làm phiền lắm, dù sao thì khiến Jasmine mất tinh thần cũng không phải là mục đích chính của anh. Khẽ nhún vai, anh cười cười một cách đầy ẩn ý.
Jasmine lon ton chạy đến bên cái quầy bar, nghiêng đầu nhìn thứ hỗn hợp sắp được hoàn thành.
_ Cho em một tí nha. – Cậu làm giọng xin xỏ.
_ Thích thì tự làm, anh không rảnh.
Cậu bĩu môi, cố gắng ra vẻ đáng thương nhất để ông anh mình động lòng. Steven là một tay pha rượu rất nghề, anh có tài trộn mọi thứ thập cẩm lại với nhau, một môn học bắt buộc của các nhà quý tộc cổ điển mà cậu chẳng đời nào học được.
_ Quên đi nhóc! – Steven cầm theo cái ly bước về phía phòng tắm.
Jasmine ngồi thừ ra, đợi đến khi âm thanh từ cánh cửa sập lại, cậu liền chạy nhanh về cái hướng mà anh vừa đi. Quả như cậu đoán, anh đã để ly rượu lại bên ngoài phòng tắm. Len lén như một tên trộm, cậu rón rén đưa tay lấ cái ly vẫn còn hơn nửa, nốc cạn một hơi. Vị ngọt lịm pha chút hơi cay tan dần nơi đầu lưỡi, rượu mà Steven pha quả là trên cả tuyệt vời.
Steven bước ra khỏi phòng tắm. Cái áo không cài cúc hờ hững buông xuống hai bên, để lộ ra bộ ngực trần rắn chắc. Anh đưa mắt nhìn ly rượu chỉ còn trơ đáy mà khẽ mỉm cười, một lẫn nữa, nụ cười nửa miệng.
_ Anh làm gì thế? – Jasmine hỏi trong lúc Steven đang lần lữa trước tủ quần áo.
_ Chuẩn bị đồ cho một cuộc hẹn. – Anh nhìn cậu qua tấm gương.
_ Hẹn? – Cậu hơi chột dạ.
_ Với Daniel!
Từ cái bóng phải chiếu trong gương, anh nhận thấy cậu bật dậy nhanh hơn cả một cái lò xo. Tuy nhiên dường như cậu đã không thể nói được điều mình muốn. Hơi lảo đảo người và BỊCH! Cậu nằm dài ra đất.
_ Ngủ ngon nhé, em trai! – Steven tiếp tục công việc.
— End flashback—
Anh khoác cái áo ngoài lên và rời khỏi phòng, không quên khóa trái cửa lại.
_ Buổi sáng tốt lành, tiểu thư Amelia. – Anh mỉm cười với cô gái.
_ Anh đi ăn sáng đấy ư?
_ Không, tôi có hẹn. À, tiểu thư này, tối qua Jasmine bị mất ngủ, vậy nên cô đừng làm phiền nó nhé.
_ Vâng, hẳn rồi.
Anh khẽ cúi đầu chào rồi bước nhanh ra khỏi khách sạn, đến nơi xe của Shiyuren đang đỗ.
_ Lo xong cậu em chưa vậy? – Shiyuren cười hỏi.
_ Tất nhiên, người ta chế ra thuốc ngủ để làm gì cơ chứ?
_ Mẹ…, con mệt lắm rồi nha! – Daniel khệ nệ tay xách tay cầm một mớ đồ lỉnh kỉnh, bước vội theo phu nhân Yamane đang thong thả đi phía trước.