Chuyện tình của những anh chàng quý-sờ-tộc - Chương 13
Cậu trừng mắt nhìn Hyena. Lúc nào cũng thế, hắn luôn đọc được suy nghĩ của cậu. Và điều đó khiến cậu điên lên được. Hiểu được cái nhìn tức tối của Jasmine, anh chống cằm, cười nói:
_ Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Không có gì về cậu mà tôi không biết cả.
Lửa vốn đã nhen nhóm, nay thêm dầu vào thì nó lập tức cháy bùng lên. Cố gắng kìm lại để không phát hỏa ngay tại nơi công cộng, cậu buông từng chữ một cách nặng nề:
_ Rốt cuộc thì anh gọi tôi ra đây để làm gì?
Nhấp một ngụm cà phê đen, Hyena nói:
_ Theo tôi, tôi có cái này muốn cho cậu xem.
Nói rồi anh đứng lên, rời khỏi bàn. Dù rất bực mình, nhưng Jasmine cũng phải miễn cưỡng đi theo, vì cậu biết rằng, chống lại anh là một điều ngu ngốc nhất trên đời.
Chiều hôm đó, trước cổng khách sạn Royal:
_ Anh cần gì phải theo tôi đến tận đây? – Jasmine cau mày.
_ Còn thứ này tôi chưa đưa cho cậu. – Hyena lấy trong túi áo ra hai tấm thiệp đen được viền công phu bằng những hoa văn mềm mại màu vàng rất đẹp – Cậu tự biết phải làm gì với nó, đúng không?
_ Tôi có cần cám ơn anh không? – Jasmine cầm lấy hai tấm thiệp.
Hyena nhún vai, cười cười không đáp. Chỉ chờ có thế, cậu liền quay đi. Nhìn cái dáng người nhỏ bé đang lẩn khuất dần sau khuôn viên của khách sạn, anh gọi với theo:
_ Tôi đợi cậu đó! Cậu nhớ đến nha!
_ Cái tên này, rõ ồn ào! – Jasmine lầm bầm.
Vừa rời khỏi thang máy dẫn lên dãy phòng VIP, bất chợt cậu chạm mặt Amelia:
_ Cô đi đâu à, tiểu thư Terresa? – Cậu mỉm cười.
_ Tôi..tôi chỉ định ra ngoài dạo mát một tí. – Amelia lộ vẻ bối rối.
_ À, ở đây mãi cũng chán nhỉ. Tôi đưa cô đến chỗ anh tôi nhé.
_ Không cần đâu. Tôi chỉ sợ…làm phiền anh ấy thôi. Lần trước anh ấy có vẻ không vui. – Cô gái vặn vẹo mấy ngón tay, trông có vẻ rất khó xử.
Quay mặt đi chỗ khác, Jasmine lẩm bẩm:
_ Chán cái anh này ghê! – Rồi cậu nhìn lại cô gái đang e thẹn trước mặt mình, khẽ mỉm cười – Muốn đi dạo phố đêm không, tiểu thư Terresa?
Một nụ cười thật tươi nở trên đôi môi của thiên thần. Amelia nói:
_ Tôi đã nói với anh nhiều lần rồi, hãy gọi tôi là Amelia. À, mà nhân tiện, anh giấu cái gì sau lưng thế?
_ Một bất ngờ thú vị, thưa tiểu thư.
Vài ngày sau đó:
_ Thưa cậu Daniel, cậu có thiệp ạ.
_ Huh? – Daniel nhận lấy tấm thiệp màu đen từ tay người hầu, ngạc nhiên mở ra – Ngày hội doanh nhân à? Do Hyena Vanillae tổ chức. Mình có biết người này sao ta?
Trong khi đang nặn óc nhớ xem mình có biết ai có cái tên Hyena không, thì tiếng chuông điện thoại vang lên đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu:
_ Anh Shiyuren đấy à?
_ Uh, sáng giờ mẹ có gọi cho em không?
_ Không, có chuyện gì vậy?
_ Mẹ nói hai tuần nữa sẽ về, bảo anh em mình ra sân bay đón đấy.
_ Sao không kêu ba mà lại kêu tụi mình? – Daniel bật cười.
_ Anh không biết, em đi mà hỏi mẹ ấy.
Daniel thở dài, gác máy. Luôn là thế, những cuộc nói chuyện qua điện thoại với Shiyuren lúc nào cũng kết thúc chóng vánh. Anh cậu vốn không phải là người có tính buôn dưa lê, do đó hy vọng được nói chuyện nhiều qua đường điện thoại với anh ta chỉ có thể là con số 0. Một ngày chủ nhật đã khởi đầu một cách chán ngắt. Cậu suy nghĩ vẩn vơ một hồi rồi ra khỏi phòng, lấy xe đi. Chạy tà tà dọc các con phố, bất chợt cậu dừng xe lại trước một shop thời trang. Đó là điểm mà cậu cho rằng cậu và Shiyuren giống nhau nhất: cả hai đều thích đi dạo ở các cửa hàng quần áo, mặc dù phong cách của hai có thể hoàn toàn trái ngược nhau. Shiyurne luôn nổi bật trong những bộ đồ đứng đắn, còn cậu thì bắt mắt bởi những bộ rất quậy. Và nay cho dù đã là một giám đốc có uy thế trên thị trường, sở thích của cậu vẫn như xưa.
Lượn lờ giữa những gian hàng, ướm thử những cái áo rất xì-tin với đủ thứ màu sắc lên người một cách thích thú, Daniel tự cười với mình. Dù chỉ là con nuôi của phu nhân Yamane, nhà thiết kế thời trang hàng đầu Nhật Bản, nhưng cậu cũng được thừa hưởng ít nhiều khiếu thẩm mĩ của bà. Anh em nhà cậu luôn tự hào rằng mình lúc nào cũng nổi bật trong mọi bộ quần áo.
Trong lúc đang mân mê một chiếc áo trông bụi quá cỡ và cố hình dung ra vẻ mặt tức giận của Shiyuren nếu cậu mặc nó trông sẽ thế nào, bất chợt một mùi hương thoang thoảng, thật nhẹ nhàng và tinh khiết phảng phất đến bên mũi cậu. Dường như nó là sự kết hợp giữa một loại nước hoa và tinh dầu nào đó, mùi hương ấy toát lên một vẻ quý phái và cao sang, tất nhiên là không kém phần quyến rũ, một sự kết hợp hoàn hảo. Cậu dừng tay, quay đầu lại hòng tìm kiếm nơi phát xuất ra hương thơm ngọt ngào ấy. Đứng quay lưng lại với cậu, Amelia, cô gái với mái tóc nâu bồng bềnh như sóng được giữ lại một nửa bằng chiếc kẹp bạc hình hoa lan, phần còn lại buông xõa xuống đôi bờ vai thon nhỏ, nổi bật trên nền chiếc váy màu ngọc bích. Khẽ bước lùi lại để nhìn rõ mặt cô hơn, đôi má ửng hồng thấp thoáng sau làn tóc mây, đôi mắt dán chặt vào cái áo, nhưng Daniel đã nhận thấy dưới hàng mi e lệ ấy là một cái nhìn xa xăm vời vợi và buồn man mác. Một tuyệt thế giai nhân! Daniel đã phải khen thầm như thế. Cô gái quả thật rất đẹp, một nét đẹp của các tiểu thư quý tộc Tây Âu mà ngày nay khó ai thấy được. Tuy nhiên, cái phong cách vương giả mà cô mang trên người bỗng chốc lại trở nên lạc lõng giữa nơi đây, một nơi sôi nổi và hiện đại. Cậu nhắm nhìn Amelia một hồi, có vẻ như cô đang khó xử trong việc chọn một bộ quần áo.
_ Tôi có thể giúp được gì cho cô không, cô gái? – Bất chợt cậu lên tiếng.
Amelia giật mình quay lại. Khi nhận ra rằng một anh chàng đẹp trai đang muốn bắt chuyện với mình, cô khẽ mỉm cười, đáp:
_ Thật tốt quá, thế thì còn gì bằng.
Quay hẳn người lại và bước đến cạnh Amelia, Daniel nói:
_ Có vẻ như cô đang chọn một món quà cho bạn trai, hay là người yêu nhỉ? – Giọng cậu nửa đùa nửa thật.
Đôi gò má cao đỏ ửng lên, cô gái cúi mặt xuống, cười e thẹn, và hành động đó càng khiến cô xinh đẹp thêm bội phần.
_ Có vẻ như tôi đoán đúng rồi. – Cậu cười.
Amelia đưa những ngón tay trắng nõn nà vén lại lọn tóc ra sau vành tai, nói khẽ:
_ Tôi…tôi muốn tặng anh ấy một món quà đặc biệt, nhưng lại… – Cô tỏ vẻ bối rối.
_ Quả là một anh chàng may mắn. Tôi cho rằng cô đang cần một sự giúp đỡ thật sự đấy. Cô nói tôi nghe thử xem, anh chàng ấy thích màu gì nào?
_ V…vàng…
_ Vàng ư? Một màu của vinh quang và tham vọng. Hay đấy! Cô muốn tặng người đó quần áo à?
_ Không hẳn. Chỉ là tôi không nghĩ ra phải tặng cho anh ấy cái gì.
Daniel nghiêng đầu nhìn cô gái một lúc lâu rồi nói:
_ Xin lỗi, nhưng tôi có cảm giác là cô không giỏi mua sắm lắm nhỉ?
_ Vâng… – Amelia cười bẽn lẽn – Quả thật đây là lần đầu tôi mua quà tặng người khác.
Daniel phì cười, quả là một tiểu thư chính gốc.
_ Thành thật mà nói, tôi cho rằng tặng quần áo không phải là ý hay cho một món quà đặc biệt đâu.
_ Thế theo anh tôi nên tặng cái gì?
Daniel mỉm cười, đưa mắt nhìn khắp cửa hàng rồi bước đến bên một cái tủ kính kê sát tường, bên trong bày đầy những cái hoa cài áo rất đẹp, đủ kiểu dáng từ thanh lịch đến trẻ trung, sôi động…
_ Cô thấy thế nào?
_ Oh, vậy mà tôi đã không để ý. – Amelia nhoẻn miệng cười, bước nhanh đến.
Daniel chỉ tay về phía một cái hoa cài áo sang trọng được mạ vàng sáng lấp lánh, nhưng cô gái lại nói:
_ Quá cầu kì, anh ấy không thích như thế.
_ Thế còn cái kia?
_ Trông đơn giản quá.
_ Cái kia nhé!
Amelia mỉm cười, lắc khẽ mái tóc thay cho sự phản đối. Sau một hồi chọn lựa đắn đo, cuối cùng thì cô tiểu thư cũng đã tự chọn được một cái hoa cài áo hình con chim ưng vàng được chạm khác một cách khéo léo đến độ trông sống động như thật vậy. Và khi nhìn đến cái đó, tự nhiên Daniel lại liên tưởng đến gia huy của nhà Mc Lawrence mà cậu đã vài lần nhìn thấy trên một số vật dụng của Steven.
_ Cám ơn nhé, thật phiền anh quá. – Amelia mỉm cười với Daniel.
_ Chẳng sao đâu. Rất vui được giúp cô. Tôi nghĩ người yêu của cô sẽ hài lòng với món quà đó.
_ Tôi mời anh một li nước được chứ?
_ Còn gì vinh hạnh bằng? – Cậu cười và đáp lại bằng cái câu tương tự như Amelia đã nói lúc đầu.
Đến trưa, Daniel dùng xe đưa Amelia trở về khách sạn Royal. Hai người đã có một cuộc nói chuyện vui vẻ ở quán nước trước đó. Tuy nhiên cả hai lại hào hứng đến nỗi quên mất một chuyện khá quan trọng.
_ Cô ở đây à?
_ Vâng, cám ơn đã đưa tôi về. Chúc anh một ngày tốt lành. – Amelia xuống xe, cúi chào Daniel rồi quay người bước nhanh đi.
Trong không gian vẫn còn phảng phất đâu đó hương thơm từ mái tóc nâu mềm của cô gái. Daniel ngẩn người ra một hồi lâu, đến khi sực tỉnh thì cậu mới há hốc mồm, đập đầu vào vô lăng một cách tức tối:
_ Trời ạ, mình quên hỏi tên cô ta rồi!
Từ trên lầu cao của khách sạn, qua ô cửa sổ, ánh mắt của Jasmine dán chặt theo chiếc BMW Z9 đang chậm chạp lăn bánh đi xa dần. “Không phải là hắn chứ? Hắn đến đây làm gì vậy nhỉ?” Cậu khẽ cau mày, kéo rèm lại che đi cái nắng gay gắt của buổi trưa oi bức.
Cậu rời khỏi phòng. Từ đầu hành lang, Amelia vội vã bước đến. Cô khẽ cúi đầu chào khi thấy Jasmine.
_ Đi dạo phố vui chứ tiểu thư? – Cậu mỉm cười chào đón.
_ Vâng…
_ Cô mua gì thế? – Cậu đưa đôi mắt tò mò hướng đến cái túi giấy nhỏ chứa món quà của Amelia.
Vội vàng giấu cái túi ra sau lưng, Amelia lắc đầu nguầy nguậy, mái tóc bồng bềnh khẽ lắc lư theo từng cử động của cái cổ dài và thanh mảnh.
_ Cho tôi xem tí đi… – Cậu nói giọng nằn nì, nhưng miệng lại cười ranh mãnh.
_ Không được, cái này là… – Cô gái ấp úng lùi lại.
Tuy nhiên cậu đã nhanh chân hơn. Vòng ra sau lưng cô, cậu ghé mắt nhìn từ trên xuống.
_ Một món quà ư? Cho anh trai tôi à?
Vị tiểu thư xinh đẹp thở hắt ra. Trong đôi mắt tựa như màn đêm sâu thẳm kia bỗng hiện lên một cái gì đó tan vỡ, và chẳng mấy chốc nó chuyển sang một nỗi buồn thăm thẳm. Đôi mắt đẹp, nhưng rất buồn. Jasmine nhận ra, nhưng rồi cậu lại lờ đi như không thấy:
_ Có gì trong đó thế? – Cậu vẫn tiếp tục bằng cái giọng cười đùa.
_ Một cái hoa cài áo. – Cô quay mặt đi, hờ hững đáp.
_ Tiểu thư giận rồi à? – Jasmine cúi xuống và nhìn mặt cô từ dưới lên, ra vẻ lo lắng và hỏi cô bằng cái giọng mà một kẻ khó tính nhất cũng phải bật cười, tất nhiên Amelia chẳng phải là ngoại lệ.
Vừa lúc đó thì Steven từ dưới lầu đi lên cũng vừa bước đến. Jasmine quay lại:
_ Anh đi đâu về thế, anh trai?
_ Liên quan gì đến em? – Steven hằn học, anh ghét cái kiểu hỏi như tra vấn phạm nhân của em trai mình.
Hơn ai hết, Jasmine hiểu rõ cái nhìn khó chịu của ông anh mình có ý nghĩa gì. Tuy nhiên điều đó không khiến cậu thôi chọc tức Steven được.
_ Anh hai, dường như anh có thiệp mời? – Cậu lại dời sự chú ý xuống tay Steven, nơi đang cầm một tấm thiệp đen.
Dù đang rất bực mình trước sự tọc mạch của đứa em, nhưng vẫn cố dằn lòng để tỏ ra lịch sự trước một quý cô, anh đáp:
_ Uh, anh vừa nhận được ở lễ tân. Ai đó đã gửi nó cho anh vào sáng nay.
_ À, tôi cũng đã nhận được một tấm thiệp tương tự như thế đấy – Amelia chợt lên tiếng.
_ Thế à? Tôi còn chưa xem qua, có gì trong đó thế? – Steven hỏi.
_ Thiệp mời đến dự một buổi tiệc của các doanh nhân trên tàu Marianna do Hyena Vanillae tổ chức.
Hyena Vanillea, cái tên đó bất giác gợi lên trong đầu anh một sự quen thuộc và tất nhiên anh không mất quá nhiều thời gian để tìm kiếm nguyên nhân. Ném cho Jasmine một cái nhìn gần như là thù địch, anh bực bội ra mặt.
Cậu thừa biết khi anh mình đã nghe đến cái tên Hyena, thì với trí thông minh của anh ấy, sẽ quá dễ dàng để anh đoán ra mọi chuyện. Nhưng chẳng sao cả, ở đây, cậu là người làm chủ tình hình.
_ Có vẻ như món quà của cô có dịp dùng đến rồi đấy, thưa tiểu thư. – Cậu quay sang và mỉm cười với Amelia.
Cô gái khẽ nhún vai, cười đáp lại và cúi mặt xuống. Kì thực hành động đó chỉ để che đi những giọt nước mắt lấp lánh đã dâng lên đến bờ mi cô.
Căn biệt thự xinh đẹp được bao quanh bởi một khu vườn rộng mênh mông sáng bừng lên giữa lòng thành phố bởi những ngọn đèn được lắp đặt khéo léo để làm nổi bật những đường nét điêu khắc tinh xảo trên các bức tường. Người qua đường không ai có thể đi ngang qua đây mà không đứng lại nhìn một lần và trầm trồ khen ngợi, thầm ghen tị cũng như ước mong mình được trở thành chủ nhân của tòa biệt thự đó.
Cũng như cái vẻ huy hoàng bên ngoài, bên trong, không khí ấm áp cũng lan tỏa khắp nơi, và đặc biệt là ở căn phòng sang trọng nhất trong ngôi nhà này.
Shiyuren từ trong toillet bước ra với cái đầu ướt sũng nước và một cái khăn bông vắt trên cổ.
_ Tối thế mà còn gội đầu, khéo bệnh đấy! – Yushiro ngồi dựa vào thành giường, cười nói.
_ Em khỏe mà, lo gì… – Cậu ngồi xuống mép giường, đưa cái khăn cho anh.
Ngồi thẳng người dậy và cầm lấy cái khăn bông, anh vò một cách hơi bạo lực lên cái đầu bù xù của cậu.
_ Oái, nhẹ tay thôi chứ! Rụng hết tóc em bây giờ! – Cậu kêu lên.
Anh bật cười, vẫn tiếp tục mặc dù đã nhẹ tay hơn. Ngồi yên để anh lau khô tóc một hồi, bất chợt cậu bị thu hút bởi một vật đặt trên bàn.
_ Cái gì thế? – Cậu vươn người tới, với tay lấy vật đó_một tấm thiệp đen.
_ Ai đó đã gửi cho hai đứa mình đấy.
_ Ai đó? Là ai? – Cậu lật lật tấm thiệp, săm soi một hồi rồi mở ra xem.
Đọc lướt qua những dòng chữ xiên xiên mạ vàng được in trên nền thiệp đen, cậu khẽ cau mày ngạc nhiên:
_ Hyena Vanillae, cái tên này quen quá!
_ Tất nhiên là quen. – Anh thôi không vò đầu cậu nữa khi mái tóc đã phần nào ráo nước. Đợi cậu mặc áo vào rồi, anh tiếp – Hắn quá nổi tiếng trên thương trường mà.
_ Em nhớ rồi. Anh ta đã từng có một hợp đồng thiết kế nội thất cho mười mấy khu biệt thự ở Ý, đúng không?
_ Uh… – Anh nằm phịch xuống giường, gối đầu lên hai tay.
Đặt tấm thiệp xuống bàn, cậu bò lên giường và nằm sấp lên người anh. Những giọt nước lăn dài trên mái tóc đen mượt, nhỏ một cách chập chạp xuống gối.
_ Trông anh có vẻ không vui, sao thế?
Khẽ đưa tay gạt những lọn tóc của cậu đang lòa xòa trên trán mình, anh đáp ỡm ờ, theo cái kiểu có cũng như không:
_ Chẳng sao cả…
_ Anh nói dối dở quá! – Cậu phì cười – Này, anh không thích cái tay Vanillae đó à?
_ Em biết mà, anh không ưa mấy tên mafia.
_ Trời ạ, anh nói cứ như một ông già ấy! – Cậu bật cười khách khách, những âm thanh giòn tan vang lên trong căn phòng rộng nghe rất có nhịp điệu.
Lăn một vòng rồi nằm lên tay anh, cậu thủ thỉ một cách “tình cảm” nhất có thể:
_ Thế mình có đi dự tiệc không?